7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị Nga vô nhà Mạnh thường xuyên hơn, mỗi lần vậy Hai Miên từ trong kho ra đây với chỉ, hai người quen dần. Nhưng mỗi lần chị xuống lại đi theo thằng cháu họ, làm trợ lí cho chỉ. Chắc là cho nó quen, không nghi ngờ. Cũng nhờ Mạnh là chỗ làm ăn nên thằng đó không để ý gì. Mấy lần sau, chị xuống một mình, Mạnh lánh mặt vô kho. Cái nhà nó giờ là chỗ lí tưởng cho cuộc tình đũa lệch này, nói đúng ra là một cuộc đổi chác.
Mạnh cảm thấy mình có một phần tội lỗi trong việc này và nó cũng cảm thấy mất mát , thua thiệt. Một người đàn bà năm mươi vẫn có thể quen một chàng trai trẻ, còn nó không thể quen ai. Làm sao có thể yêu một người đàn ông mà được cái xã hội này chấp nhận chứ. Lúc nào mạnh cũng bị giằng xé như thế, và nó đánh mất nhiều cơ hội trong đời cũng bỡi không bước qua được định kiến,cũng không thể sống bất chấp.
Nếu nó như ông giáo Mười thì có lẽ , nó thanh thản hơn. Ông ta mới li dị vợ, cặp luôn một thằng nhóc ốm nhách.Ai bàn tán cũng kệ,sống cho mình chớ có chết thằng nào đâu. Mạnh thì khác, nó còn làm ăn, mối lái,rồi người thân, không thể tự do sống cho mình được.
Nó không có cái dũng khí để công khai, chớ làm ăn thì nó không có ngu khờ. Mạnh về tới nhà thì đã bảy giờ tối rồi, chú hai mở khoá vô nhà. Hai Miên đang nằm ngủ trên võng, không hay trời đất gì. Mạnh để cho ảnh ngủ thẳng giấc, nó tắm rửa, kiểm tra cửa nẻo rồi vô ngồi uống trà một mình, chú Hai mệt nên ngủ trước rồi. Cả ngày nay nó vô kho coi mấy anh kéo hàng, kiểm tra gạo đi . Hai Miên ở ngoài này với chị Nga.
Mạnh buồn vô hạn, người cứ thẩn thơ . Mấy anh em tưởng nó làm nhiều, kiệt sức, kêu nghỉ ngơi. Nó nằm mà có ngủ được đâu, lại ra phụ khiêng gạo xuống ghe. Bây giờ về nhà cũng không ngủ được, ngồi trong bóng tối mờ ảo của ngọn đèn bóng tròn hắt vô từ ngoài hiên. Trăng cuối tháng xa xăm, không đủ sáng . Tiếng dơi đập cánh đâu đây hoà với tiếng côn trùng đang nức nở. Vài cơn gió đi lạc lâu lâu ùa qua tán lá , xao xác một góc vườn. Lá rụng, vài chiếc rơi rơi trong bóng mờ.
Lá rụng, kéo theo hơi sương bắt đầu xâm chiếm không gian. Mạnh chợt nhớ bài thơ thuở còn học đánh vần:
Em không nghe mùa thu
Lá thu kêu xào xạc , có phải lần đầu thấy lá rụng đâu mà sao nó lại buồn mênh mang. Gió làm chi cho lá rụng không biết. Mạnh cố nghĩ chuyện vui để xua cái buồn, nhưng không thể. Nó uống gần hết bình trà gừng, đi ra vườn xả nước, rồi vô ngồi tư lự, chẳng mục đích gì.
-Sao ngồi đây Mạnh? Về hồi nào không kêu anh dậy? Hai Miên còn ngái ngủ, ra ngồi cạnh nó.
-Tại em không ngủ được, sao anh thức chi vậy?
-Anh ngủ từ chiều giờ. Hời. Hai Miên thở dài.
-Chị Nga về khi nào? Mà sao anh thở dài nghe não vậy?
-Về từ chiều, anh chở ra bến rồi đón xe về.
-Tình ha.
-Chọc anh hoài, kêu chị em mà phải ngủ chung, tội lỗi.
-Ngủ chung rồi ha. Thấy sao? Mạnh vờ hỏi, làm ra vẻ tinh nghịch nhưng lòng nó nhói đau.
-Như ma đói vậy, nhưng cũng đáng thương. Chỉ kêu để thu xếp cho anh làm ở kho chỉ, tiện gặp gỡ, nhưng anh thấy ngại. Kim trong bọc có ngày lòi ra, miệng lưỡi người đời sao chịu nổi. Thà ở đây, lâu lâu gặp còn được. Em thấy sao, cho anh ở đây hôn Mạnh?
-Em thấy anh cứ làm cho chỉ đi, cứ bình thường. Khi nào cần thì vô đây, nhà em là an toàn nhất. Nhưng tuỳ anh với chị hà? Em ở mình buồn, có anh nói chuyện chia sẻ thấy vui, chớ không em với chú hai buồn chết. Anh thấy ổng ngủ khò rồi đó?
-Em có khinh anh không Mạnh? Hai Miên choàng tay qua vai nó, mắt nhìn mông lung.
-Em gợi ý cho anh, khinh gì. Anh đừng nghĩ nhiều, chừng nào thấy ngưng được với chị thì ngưng. Thôi lạnh rồi anh, vô phòng nằm nói chuyện , em cũng mệt rồi.
Mạnh nói vậy chớ nó tỉnh lắm, uống hết bình trà có mà đêm nay thức trắng.
-Anh mới ngủ, giờ thao láo, sợ làm em khó ngủ. Nhưng thôi, vô trong, ngồi đây gió lắm.
Cả hai vào nhà, bóng Hai Miên lừng lững. Vóc dáng này hỏi sao chị Nga không mê. Nằm xuống giường, Mạnh thấy Hai Miên lại tủ, lấy ra một cái gói vải:
-Chỉ mới đưa anh hồi chiều, năm cây đó Mạnh. Không ngờ chỉ rộng rãi vậy? Em cất dùm anh, để bữa nào anh đem trả trước.
-Có gì đâu, em có nói với chỉ, nếu giúp anh được thì giúp. Mà anh làm chỉ mê , phải hôn? Ông cũng dữ dằn à nha.
-Anh không muốn mang nợ, anh chỉ có cái thân thì anh biết sao giờ? Phải chi cái đám quỉ kia không hối thúc, thì anh làm trả suốt đời cũng được, đâu có rơi vào tình cảnh này? Hai Miên nằm chéo ngang, gối đầu lên bụng Mạnh luôn, gói vàng ảnh cầm để vào tay Mạnh. Mạnh bất ngờ lắm, không ngờ ảnh có lúc yếu mềm vầy. Mạnh để yên cho ảnh nằm, hơi thở phập phồng.
Bộ hồi trưa hai người làm dữ lắm hay sao mà giờ anh thảm quá vậy? Nói em nghe coi.
-Thì cũng bình thường, mà chỉ yếu lắm, anh chơi có chút mà hết hơi, không có nhớt nhao gì, rát quá chừng, phải dùng nước bọt cho trơn. Khó ra gần chết. Xong rồi cứ ôm anh khóc, nói ước gì trẻ lại. Thấy tội nghiệp. Thứ ba tới chỉ xuống lấy hàng nữa.
-Ờ, tại chỉ mê anh, chớ nhân viên thiếu gì? Thôi dưỡng sức, phục vụ chỉ, coi như cũng là tình yêu .
-Anh không có cảm xúc gì? Lúc nằm cho chỉ ngắm, anh thấy mình như con heo nọc .Được cái là chỉ không có dữ dằn hay đanh đá. Anh chỉ ngại mấy con nạ dòng, nhìn ghê ghê,có đẹp cũng không bao giờ anh chịu.
-Thêm đã nói chị Nga đáng thương lắm, nên em giúp anh, cũng là giúp chị. Mà em thấy anh bắt đầu có cảm tình với chỉ rồi à?
-Cũng không hẳn, anh chỉ làm xong trách nhiệm thôi? Tình cảm mà bán mua thì mình cũng không ra gì. Hai Miên quay lại, nằm ngửa ra. Mạnh ôm ảnh, nằm im, thấy tim Hai Miên hơi loạn nhịp. Nó ngủ luôn, không biết Hai Miên ngủ lúc nào. Nó chỉ nhớ, có lúc Hai Miên thở dài, hơi thở ảnh âm ấm phả và mặt Mạnh.
Buổi sáng nay, Mạnh không vô kho. Chú hai xách giỏ ra chợ mua về mớ cá đồng, kho tiêu ngon ghê. Mạnh thích ăn cá đồng, vị ngon khó lẫn. Hai Miên ra vườn, hái mớ rau càng cua, chấm nước cá sền sệt. Nồi cơm nhanh chóng hết sạch. Mạnh để chú hai coi nhà, nó lấy xe chở Hai Miên đi qua Mộc Hoá trả nợ.
Ảnh còn phải trả hơn mười cây nữa. Mấy người kia mừng húm, lấy vàng mà cứ nhắc số còn lại. Trên đường về, Hai Miên không nói gì. Mạnh kiếm cái quán vô ngồi, ảnh như vô hồn.
Gặp mấy người quen của Mạnh, họ nài vô vườn chơi nhưng Mạnh phải từ chối. Tới nhà, hai Miên không ăn uống mà vô ngủ luôn. Mạnh cũng không dám hỏi hay trêu đùa. Nó lấy sổ sách ra kiểm tra , rồi ngủ một giấc ngon lành.
Suốt tuần này nó rảnh,, lúa chưa về, kho trống không, nó tha hồ ngủ. Đi hàng đợt này thuận lợi, nó giao việckéo lúa cho mấy anh nhân viên, nó chỉ ở ngoài này đợi lúa về ngủ.
Trưa rồi, nó dậy mà không thấy hai Miên đâu, cũng không thấy chú hai. Nó mang bộ mặt ngủ nướng ra sau nhà, thấy chú hai đang nấu cơm:
-Anh Hai đâu chú?
-Nó ra ngoài vườn, đáp lại cái mương, bữa bò nhà bà Sáu sổng chuồng, đạp sạt cũng bộn.Đắp lại sợ mưa tới cá ra hết.
-Ờ,con cũng tính hôm nay làm.
Chiều nay chú về nhà , mai chú qua kho luôn nghe Mạnh. Chú làm đò ăn nhiều, có gì thằng Hai hâm lạ cho bây.
-Dạ,có gì không chú?
-Con Hà nhà chú dắt bạn trai về, tụi nhỏ sắp cưới?
-Cha,vậy là sắp ăn đám cưới rồi. Thôi chú để cho con, coi về sớm, chuẩn bị đón thằngrễ chứ? Mà ảnh làm gì chú?
-Nuôi heo bên chợ Gạo á. Cũng bằng tuổi con. Chú lấy xe đi ha, con có đi đâu không?
-Không chú, chú để xe đạp đây, lấy xe con đi . Mà ăn cơm xong rồi đi chú.
-Thôi,chú ăn cái khoanh bánh tét còn no lắm. Già cả ăn uống bao nhiêu. Thôi chú đi à?
Chú Sáu đi rồi, mạnh ra vườn tìm Hai Miên. Ảnh cởi trần, hai cánh tay cơ bắp thoăn thoắt xắn đất be bờ. Khuôn ngực đẫm mồ hôi, cái mông săn chắc bám sát vào cái quần đùi, Mạnh mải mê ngắm Hai Miên. Ảnh có một nét đẹp kì lạ, hấp dẫn, gợi tình.
-Xong chưa anh, vô nghỉ ăn cơm.
-Xong rồi, mấy cái chỗ này em coi trồng cây phủ kín cho có bóng mát. Anh thấy mớ cá tai tượng lớn bộn à? Lúc trước cô Tư( chủ cũ ) nuôi cá mè, cho ăn bữa đực bữa cái, anh lén câu mấy con cũng trọng trọng. Cá tai tượng ngon hơn, chiên xù ngon bá cháy? Anh cột được con này cở kí lô nè Mạnh, em thả hồi nào mà lớn nhanh vậy?
-Có mấy con lớn em mua mà khong ăn, thả xuống đó anh. Con này chiên xù là hết sảy? Để em gọi anh Ngọc chiều nay ra nhậu chơi.
-Ờ, lâu rồi không nhậu với nó.Thôi vô , xong rồi.
Mạnh lại mép nước, kéo con cá lên, nó quẫy đùng đùng trông vui mắt. hai anh em vô nhà, Mạnh bỏ con cá trong lu.
-Chú hai về nhà rồi, để em dọn cơm. Anh rửa tay rồi vô ăn, xong hẳn tắm.
Bữa cơm rôm rả , cả hai nói chuyện trên trời dưới đất, nói cười ha hả quên hết mọi chuyện đời. Mạnh mang chén nồi ra rửa, hai Miên cũng ra sàn nước đứng tắm.
Mạnh cúi xuống chăm chú rửa, xong đống chén ngó lên thì giật mình. Hai Miên trần truồng trước mặt nó. Mạnh choáng váng, cơ thể Hai Miên bình thường nhìn đã đẹp, giờ giữa trưa nắng, Mạnh nhìn muốn hoa mắt. Chân tay mặt mũi ảnh Mạnh thấy mối ngày, hôm ảnh thay đồ, hôm ảnh chơi con tím trong kho nó cũng thấy phía sau và chùm dái lấp ló, nay nó nhìn trực diện, mà lại giữa ban ngày sáng trưng. Đám lông đen ướt sũng ép sát , con cu dài dài, đen đen, da ngoài nhăn nhăn phủ luôn đầu khất. Hai hòn dái lòng thòng,đỏ hồng dưới nắng trưa. Mạnh đơ người , vẻ mặt không giấu đi được.
-Sao mặt tự nhiên ngu vậy? Hai Miên cười, mắt trong veo.
Tại bất ngờ. Sao hôm nay cởi truồng trước mặt em vậy? Bình thường thấy mặt đồ nên giờ bất ngờ .
-Thì có mình em chớ có ai đâu? Với lại anh em mình có gì phải dấu ?
-Anh đẹp vầy, hèn chi chị Nga giữ chân là phải rồi? Em thấy còn thích nữa là?
Nghe tới Nga, Hai Miên không cười nữa, xối nước cái ào, rồi lấy khăn lau nhanh,tròng cái quần đùi màu đen vô thiệt lẹ, nét mặt không vui.Mạnh cũng mang đống chén vô nhà.
-Sao nghe nói tới chị Nga, anh không vui hả?
-Ờ,anh vầy mà phải ngủ với bà cô, mốt đừng nhắc chuyện này nha Mạnh? Mà em thích anh quen với chỉ lắm hả. Hai Miên nhìn nó mắt hơn long lên, khó hiểu.
-Tại nói chuyện vậy, nếu anh không vui thì thôi. Sao anh hỏi câu đó?
-Tại anh muốn hỏi, em trả lời đi? Giọng ảnh giận dữ, Mạnh bất ngờ, sao ảnh nổi cơn với nó bất ngờ vậy chứ.
-Em có muốn đâu,...nhưng... thôi, anh hỏi làm gì. Em giúp anh , em không có lợi lộc gìtrong đó hết. Em buồn chuyện này lắm, anh biết không? Mà sao anh giận dữ với em vậy?
-Anh...Hai Miên dịu giọng...Tại lúc này anh căng thẳng, xin lỗi em, nhiều lúc anh bức bối lắm Mạnh ơi. Sáng nay ba anh gọi qua, ổng tưởng anh lừa gạt mượn tiền ai trả cho người ta, ổng chửi rủa nặng lắm, ổng nghỉ anh là thằng bất lương, anh buồn quá Mạnh. Hai Miên ngồi xuống võng , nước mắt trào ra.
-Sao bác biết, chắc mấy người kia nói chớ gì, nhanh quá. Mà có mượn tiền em cũng có sao đâu, sao nói anh bất lương.
-Ổng nói anh lừa gạt em, mượn tiền trả nợ.
-Thì anh có lừa gì em đâu?Để em nói cho bác biết?
-Anh thất bại,một phần do háo thắng , vô tư, nhà cửa tài sản ông bà để lại phải bán hết. Ổng giận từ mặt cũng đúng, mà anh có muốn vậy đâu, giải thích bao nhiêu cũng không xoá được . Giờ ổng mà biết anh cặp với chị Nga là không còn gì hết.
-Có những chuyện không thể nói ra, không ai muốn vậy đâu? Em cũng không muốn anh như vầy, nhưng em không có tiền giúp anh liền được.
-Anh biết, anh mắc nợ em nhiều lắm. Nếu người khác mua nhà anh, anh chắc gì yên ổn như bây giờ?Em đừng giận anh nha.
-Giận gì, khóc xấu hoắc à, nước mắt nước mũi không? Để em lấy khăn. Nè, lau đi ông tướng. Mạnh ngồi kế võng, an ủi Hai Miên, ảnh lau mặt mũi rồi cười :
-Anh dở hơi quá. Thôi , để anh làm con cá, em kêu tụi thằng Ngọc xong việc ra nhậu. Chuyện gì cũng tới thì nó đã tới rồi.
Ngọc xăng xái nhảy tót lên khiến tắc bị đẩy ra xa, tròng trành, Mạnh cười, ông này mám gái quá. Lát sau, ảnh ra, đi theo là một con nhỏ còn ngái ngủ, mặt coi chân chất. Nó leo lên tắc, Ngọc lái đi vùn vụt. Quán này ít khi cho khách ở lại, muốn gì kéo đi chỗ khác. Ngọc lái tắc theo sự chỉ dẫn của con nhỏ, vô cái rạch có cái chòi lá rách nát, nằm giữa đám lác và ô rô, cóc kèn . Cái chòi trống hoác, trăng sao thấy hết trọi. Mạnh đang quấn cái mền, ngồi dưới tắc, không lên.
-Em, tắm cho sạch sẽ rồi vô nha, anh hôi rình , vô nằm chờ chút.
Con nhỏ không trả lời, vô chòi nằm thư thái, đây là giang sơn của nó. Mà không có cái chiếu hay mền gì, chả lẽ nằm đất. Ngọc lội xuống rạch, khoát nước một hồi, đồ đạc ướt hết , lát lạnh cho biết. Tắm xong, leo lên ảnh kêu Mạnh vô, nhưng nó không tham gia, nàm dưới tắc cũng nhìn thấy hết, cách có một hai thước chớ mấy. Ngọc không ép, anh cởi luôn đồ , vắt cho khô rồi treo lên nhánh cây bần sà vào cho ráo. Mạnh đã nhìn thấy ảnh tắm mỗi ngày nên nó khong tò mò, có điều con cu ảnh cương cũng hấp dẫn lắm, không dài, cái đầu to, lông lá cũng lùm xùm , đối với nó,anh Ngọc chỉ đẹp ở cặp mông và đôi chân, làm nặng nên cơ bắp săn chắc. Ngọc vào nằm, ôm ấp vuốt ve, nhất cử nhất động đề diến ra trước mắt Mạnh, nó thấy ảnh hùng hục với con nhỏ, chơi đủ kiểu, không chút bối rối. Đêm trở nên đa tình hơn, Mạnh nhớ lại cái cảnh Khoa ngày trước, nó buồn quá, nằm ngủ luôn dưới tắc, không coi nữa. Lúc nó mở mắt ra là sáng trưng rồi, Ngọc vẫn lái tắc, không lẽ ảnh không ngủ, khoẻ thiệt. Nó kêu ảnh đưa nó lái, Ngọc nằm dài , ngủ khò, con cu lấp ló . Mạnh lấy chân kéo mền đắp lại cho ảnh. Tội nghiệp, thiệt tình với manh lắm,không tham lam hay xấu tính, chỉ tội nghiện gái thôi.
Mạnh về, lấy xe vô nhà, thấy nhà vắng lặng. Chú hai ra mở cửa:
-Về rồi hả, vô nhà chú lấy đồ ăn hâm lại cho. Coi hốc hác dữ à. Lúa nhiều hả?
-Dạ,ủa anh Hai đâu chú?
-Nó đi hai ngày nay rồi, bộ nó không nói cho con hả?
-Ảnh đi đâu? Có nói gì đâu? Hôm kia con gọi về dặn ảnh , còn đây mà chú?
-Ờ,nhưng nó xếp đồ, đi với cô Nga. Chú hỏi thì nó nói là cho con biết rồi chớ. Thiệt cái thằng, bộ mày với nó giận hay sao mà lúc đi thấy nó buồn buồn. Làm cho cô đó cũng được, nhưng phải nói với bây một tiếng chớ?
-Ảnh có nói với con, chú. Thôi chú làm đồ cho con, đói lắm rồi, con đi tắm đây.
Không ngờ Hai Miên lại đi nhanh vậy, chắc là ảnh muốn tránh mặt nó. Hèn chi hôm bữa nhậu quá. Mạnh thấy lòng trống trải, nỗi buồn tràn ngập tâm hồn. Tắm rửa ăn uống xong, nó vào phòng, nằm vật ra. Trống trải quá. Hai Miên mang hết đò đạc đi rồi,cái tủ trống hơn. Bỗng Mạnh thấy có tờ giấy gấp ở ngăn dưới, nơi ảnh thường hay để giấy tờ. mạnh ngồi dậy,lấy mở ra coi. Ảnh không ghi nhiều, chỉ ghi một câu làm Mạnh nhói đau: " Thương anh, sao đẩy anh qua chị Nga vậy?". Mạnh thẫn thờ,buông thỏng tay làm rơi tờ giấy. Ảnh trách Mạnh, ảnh biết nó thương ảnh. Nó nhớ hơi ấm từ vòng tay ảnh.
Cả tháng đó Mạnh lầm lì, lao vào công việc. Mùa mưa tới, lúa non mới lên nên gạo khan, phải đi thu tận miệt Đồng Tháp. Đi xa tốn kém, mỗi chuyến chỉ lời tấm cám. Chủ yếu là có việc cho mọi người. Hai Miên không liên lạc với nó, nhưng chuyện ảnh với chị Nga thế nào nó biết hết, chị Nga hay tâm sự với nó, chỉ đang hạnh phúc,giờ Hai Miên là trợ lí cho chỉ rồi..
Hôm đám cưới con chú hai, Mạnh chở Ngọc đi. Lần đầu tiên nó ăn mặc đẹp, ai cũng xuýt xoa, nó ra dáng công tử lắm. Hai Miên không đi, ảnh tránh nó. Mạnh cũng không buồn nữa, coi như đã giúp ảnh rồi . Nỗi đau nó giấu kín, không ai hiểu được hết.
Cái quán café này náo nhiệt quá. Coi đá banh mà như cái chợ, mấy thanh niên của thị trấn này hôm nay như tập hợp lại đây hết hay sao á. Nhất là đám cá độ ăn thua, la rân trời.
Mạnh hay đi ra đây với chú hai mỗi khi có trận đá banh hay, ở trong này điện cúp lên cúp xuống do sửa đường dây cao thế. Cả tháng trời cứ lơ mơ làm mấy nhà máy xay lúa than trời, mong sửa nhanh mà mấy thằng điện lực cứ đủng đỉnh.
Xong trận , hai chú cháu đi bộ ra bến, lấy tác về. Trời cũng khuya rồi, nhà venlộ ngủ tự hồi nào, bóng tối mờ mờ , gió thổi lành lạnh.
Mạnh loay hoay chờ chú hai mua bịch café xách , ngồi thu lu ngaygốc cây dừa.
-Làm gì ở đây vậy Mạnh? Sao không về?
-Ủa,anh Tú. Sao đi bộ , xe đâu?
-Gởi sửa từ chiều, mà thằng quỉ dịch ham coi, không sửa, tháo tanh bành hết sao chạy.Đã vậy còn thua sạch bách , độ này xám mặt, giờ không dám về luôn nà. Lếch bộ, có về cho quá giang coi. Xui quá mậy.
Tú là công an viên trong kinh, chỗ kho cũ của Mạnh.
Ra tận đây chơi, thua liểng xiểng. Ảnh đi với một đứa , nhìn nhỏ tuổi hơn Mạnh, coi sáng tướng lắm.
-Chờ chú hai mua café, nãy trong quán uống nước ngọt, giờ buồn ngủ. Ai vậy anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro