Chap 6. Tôi cần em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung chỉ bị thương ngoài da không có gì quá nghiêm trọng. Nhưng vì bị thương ở chân tạm thời không đi lại được nên buộc cô y tá phải gọi người thân đến.

Anh sống ở Hàn Quốc một mình, không có bạn bè thân thiết cũng chẳng có lấy một người thân. Chỉ có riêng một người, anh xem người đó là gia đình, nhưng người đó lại không hề hay biết.

...

"Trưởng phòng Kim à, anh đi đứng kiểu gì mà lại để bị thương thế này?"

Jeon Jungkook vừa bước vào phòng bệnh đã thấy Taehyung người đầy thương tích nên bắt đầu càm ràm hỏi tội.

"Cậu đến đây làm gì?"

"Ơ hay, tôi đến là vì anh đó"

"Vì tôi?"

"Có người gọi cho tôi, nói anh đang bị thương nhập viện kêu tôi đến làm thủ tục."

"Cô y tá đó thật phiền phức"

Cô y tá đó mà biết chắc là buồn lắm đây, rõ ràng là lúc nãy có người bảo cô gọi cho người nhà đến, bây giờ lại nói cô phiền phức, đúng là làm ơn mắc oán.

"Anh có cần gì không? Để tôi lấy cho"

"Không cần, khuya rồi cậu về đi"

"Nè, anh cũng biết là khuya rồi mà còn đuổi tôi về sao?"

"Chứ cậu muốn sao?"

"Cho tôi ngủ ở cái sopha bên đó, có gì cần thì gọi cho tôi, sáng tôi về"

"Tùy cậu"

...

Thế là Jeon Jungkook nằm trên sopha ở phòng bệnh của Taehyung ngủ một giấc ngon lành, không một ai phá ngoáy.

Trong lúc ngủ cậu cảm thấy được có một thứ gì đó hết sức mềm mại và ấm áp bao trùm lên cơ thể cậu, nhưng cậu không quan tâm, cậu vẫn cứ tiếp tục ngủ.

"Xin lỗi đã làm phiền em giờ này. Nhưng ngoài em ra tôi chẳngai cả."

...

Kim Taehyung đã có tình cảm với cậu từ rất lâu rồi, khi cả hai còn học chung trường đại học. Lúc đấy bạn nhỏ họ Jeon có đôi mắt sáng to tròn dù đứng giữa đám đông vẫn có thể tỏa sáng.

Mọi người trong trường luôn đồn rằng, cậu có ngoại hình rất giống anh, điều đó rất dễ để mọi người nhầm lẫn giữa anh và cậu.

Ngay từ lúc đó anh bắt đầu để ý đến cậu hơn, quả thật thì từ vóc dáng đến khuôn mặt của cả hai đều có nhiều nét rất tương đồng, nhưng với anh cậu vẫn nhỏ bé hơn, đáng yêu hơn.

Cái ngày mà anh thi tốt nghiệp, bị người khác chơi xấu làm hỏng hết bút chì ngay trước giờ vào phòng thi. Anh cứ nghĩ mình sẽ bỏ cuộc, cho đến khi người ấy xuất hiện. Cậu đưa vào tay anh cây bút cậu đang dùng.

"Cho anh, dù nó không còn mới, cũng không phải là loại bút đắt tiền, nhưng em tin nó sẽ giúp anh thi tốt. Cố lên nhé."

Chưa kịp nói lời cảm ơn người nọ đã chạy đi mất. Anh vẫn cứ đứng đơ người mà nhìn theo bóng dáng nhỏ khuất dần.

Cậu rời đi để lại cho anh chiếc bút chì vẫn còn dùng dở, bỏ lại một tình yêu vừa chớm nở trong lòng Taehyung.

"Em biết không? Thứ em cho tôi không chỉ một cây bút chì, em còn cho tôi một niềm động lực lớn, một sự hy vọng được yêu thương."

Anh cây bút
Nhưng không dùng vẽ hoa
Nếu em tờ giấy
Cho anh viết lên vài lời ca

(Lyrics: Tình ka)

______________

"Ưmmm..."

"Cậu tỉnh rồi à?"

"Ưm, mấy giờ rồi?"

"9h rồi"

...

"Gì? 9h? Không xong rồi, không xong rồi, tên trưởng phòng đó sẽ mắng tôi cho mà xem"

Cậu cuống cuồng tung chăn ra kiếm điện thoại.

"Trưởng phòng nào?"

"Là tên trưởng phòng họ Kim chết tiệt chứ còn ai nữa."

...

Thôi rồi, còn mỗi cái nịt.

"Ay yo trưởng phòng Kim. Sao anh lại ở đây vậy? À tôi nhớ ra rồi, đêm qua anh bị thương, anh biết không? Tôi đã lo lắng cho anh lắm nên mới bắt xe trong đêm để đến đây với anh đó. Anh thấy tôi có tốt với anh không? Không phải cấp dưới nào cũng tốt với anh hơn tôi đâu. Haha"

"Anh ăn gì chưa? Chắc là chưa đâu nhỉ? Để tôi đi mua gì đó cho anh ăn nha. Tôi sẽ quay lại nhanh thôi, bye."

Bằng một động cơ nào đó Jeon Jungkook đã phi khỏi phòng bệnh nhanh như một cơn gió, ở lại lâu hơn chắc có nước đội quần.

"Đồ ngốc."

...

"Hôm nay cậu nghĩ việc không sợ trưởng phòng Kim mắng sao?"

Kim Taehyung đang ngồi tựa lưng trên giường vừa húp tô cháo thịt bầm nóng hỏi vừa buông lời trêu chọc ai kia.

"Ạc ạc.. Trưởng phòng Kim vừa đẹp trai lại vừa rộng lượng bao dung, sẽ không làm thế đâu nhỉ?"

Jungkook cũng đang ăn, nghe Taehyung hỏi mà cháo muốn trào lên mũi.

"Còn phải xem thái độ của cậu"

"Thái độ gì nữa chứ? Tôi chưa đủ tốt với anh sao?" Jeon Jungkook bất mãn lên tiếng.

"Tôi có bắt cậu tốt với tôi đâu"

"Anh...anh..thôi bỏ đi, coi như tôi làm ơn làm phước, ăn xong rồi, tôi về đây."

Jungkook thu dọn lại đồ đạc chuẩn bị rời đi.

"Đã làm ơn rồi sao không làm cho chót?" Kim Taehyung lí nhí nói.

"Hả? Anh nói gì?"

"Dù sao hôm nay cậu cũng không đi làm, chi bằng ở đây với tôi đi"

Jeon Jungkook à, cậu không nghe lầm đâu, là trưởng phòng Kim Taehyung cao cao tại thượng đề nghị cậu ở lại cùng anh ta đó.

"Cho tôi một lý do để ở lại đi"

"Tôi không quen biết ai ở đây ngoài cậu cả"
"Tôi cần em"

Câu nói của Taehyung khiến cho Jungkook có một chút thương cảm, hóa ra anh cũng giống cậu, tại nơi đất khách xa nhà không có một người thân. Nhưng cậu lại không hoàn toàn tin câu nói của anh mà nghi hoặc hỏi thêm.

"Gì mà không quen ai ngoài tôi, chẳng phải anh cũng thân với Hoseok hyung và Yoongi hyung sao?"

"Họ đều đã có người yêu, không thể làm phiền họ được"

"Thế còn người yêu của anh?"

Chẳng phải anh nói mình có người yêu sao? Sao những lúc này lại không gọi cho cậu ta.

"Nếu cậu muốn về thì về đi, đừng hỏi nữa"

Nói chuyện với cái đồ ngốc này càng nhiều chỉ càng gây hiểu lầm.

"Ừ thì thấy anh cũng tội nên tôi sẽ ở lại. Dù sao bây giờ về nhà một mình cũng chán"

"Cậu không sống cùng Jimin nữa sao?"

"Không, tôi mua nhà mới rồi. Nhưng mà sao anh biết tôi sống cùng Jimin?"

Hỏng lẽ bây giờ thẳng thừng trả lời 'là tôi theo dõi cậu' ai lại làm vậy.

"À vô tình biết thôi"

...

______________

Valentine vui vẻ 💝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro