Những đôi môi ánh nhũ P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh nói cái gì?

- Không, tôi đùa thôi!

- Anh…

Vừa nói, Bách Lục vừa cố tình làm mặt nghiêm như thật. Ngọc Lam vẫn tròn xoe mắt, nhăn trán khó chịu ra mặt. Nhưng rồi ngay sau đó cô cũng quay lưng đi, cố dẫm gót giày thật mạnh, để ngầm ý cho một ai đó hiểu: “tôi sắp đi rồi, đừng có níu kéo đấy!”

Đằng kia, còn chàng trai đứng im cười một mình. Chính anh cũng thấy thật lạ, quá khứ trở lại không tồi tệ và khó khăn như vẫn nghĩ. Một cô gái xuất hiện đột ngột, một kí ức đột ngột… nhưng mà nhân vật chính thì vẫn không cần phải phản ứng đột ngột gì. Hay là cái cuộc đời này nó nhấn đè tinh thần con người đã từng bị nỗi đau đâm một nhát bất ngờ trong lò nung, nóng chảy ở nhiệt độ cao nhất rồi lại nguội lạnh và cô đặc, bền dai. Nên tinh thần chai lì, rỗng ruột vô cảm hẳn đi. Có thể là như thế.

Thời gian làm con người thay đổi. Không hẳn. Thời gian làm thói quen yêu thương nhạt nhòe. Vẫn chưa đủ. Thời gian làm chúng ta đánh mất ngày xưa, đánh mất tình mình. Và còn nhiều hơn thế. Yêu, tưởng như chết được vì tình yêu đó, tưởng như đã yêu hết, yêu mãi, không bao giờ muốn ngừng yêu. Nhưng đợi thời gian chạy qua, tất cả có thể rất khác. Như 6 năm đã lướt qua chẳng hạn. Đủ nhiều để một chàng trai chẳng thể phủ nhận Tôi - hiện tại đang ngoảnh đầu nhìn lại một Tôi - quá khứ mòn rỗng bởi cảm xúc héo lụi trong tim.

25.

Mưa dính từng hạt trên nền đường nhám bụi. Những bước chân vội vã đi hất tung bùn đất, bắn tóe nước mưa lên đôi ống quần nhàu nhĩ, nhăn nhúm. Hà Nội đang rơi vào những ngày thu vàng phai và lấm lem mưa. Đông giá chuẩn bị luồn lách trong từng tế bào không khí. Hà Tĩnh lại là mùa nắng chết, lũ tuôn bão giật điên cuồng nhiều như nước mắt đổ trào mặn đắng của người dân. Cả cái miền Trung một dải oằn lưng lên hứng trọn nỗi đau. Thương lắm những đổ nát, hoang tàn, mất mát. Nước trắng xóa từng cơn, cuốn phăng tất cả, rửa trôi tất cả. Để sự trọn vẹn, ấm êm trở thành xa xỉ. Để một mái nhà trở thành giấc mơ. Để niềm vui trở nên nhỏ nhoi quá đỗi.

Ngọc Lam buông tờ báo trên bàn, thở dài. Tại cái dòng tin cập nhật tình hình mưa lũ miền Trung bỗng làm cồn cào xa xót hay cộng thêm chất men ủ dột, xám xịt, tím tái trên cái nền của đất trời sang mùa vào đông mà cô trĩu nặng cảm xúc đến thế. Thật khó để tẩy mờ khi cứ cố tình tô đậm, dù là muốn hay không. Cũng như thật khó quên khi cứ nhắc lòng nhớ. Dẫu biết một lần nhớ một lần đau. Đau đến tê điếng, điên dại. Khi ta nhớ ra mình cần phải quên một cái gì đó, một nơi nào đó, một khoảnh khắc nào đó và một ai đó. Thế là tất nhiên ta lại nhớ về điều đáng lẽ ra phải quên đi thêm một lần nữa. Gom nhiều vô tình Nhớ để chất dồn thành không thể Quên! Cái cuộc tình nào cũng không tránh được cái lẽ đó.

Lại nhớ. Mùa còn yêu thương, còn có nhau, mưa cũng không cô quạnh, gió cũng bớt lẻ loi, đông cũng thôi buốt rét. Khoác tay đứng nép sát bên vai người yêu dưới chiếc ô xanh dương, thi thoảng xoay tít chiếc ô cho mưa bắn vỡ những giọt tròn mọng nước, Ngọc Lam cười vang tan thành tiếng như trẻ thơ, đong đầy hạnh phúc!

Lại nhớ. Tóc rối bết nước, vò đầu trong khăn khô, quấn người trong áo ấm, lặng nhìn người yêu say ngủ trên ghế sofa sau khi vượt qua một trận mưa dông dai dẳng ngoài trời. Ngọc Lam thấy bình yên lạ, như chỉ cần vuốt khẽ sống mũi người yêu, chạm một nụ hôn lên mí mắt anh, cả thế giới chỉ còn lại tình yêu, không còn hận thù, dối gạt, giành giật, thương tổn…

Mưa vẫn chưa dứt, nỗi nhớ vẫn chưa buông tha. Mới chỉ là mưa tạt mạnh vào tâm trí, kỉ niệm vụn bở của anh, em và mưa. Sao đã đắng và lạnh đến vậy. Còn có bao nhiêu kỉ niệm, của bao nhiêu mùa trong năm? Cứ lặng thầm nhớ, lặng lẽ buồn. Cố tỏ ra mạnh mẽ, vững chắc, kiêu ngạo, bất cần. Hóa ra không thể che kín được cả một mẩu tình yêu mà em dành cho anh. Dù em đến trước, vẫn phải nhường chỗ cho người đến sau. Ấn mạnh năm đầu ngón tay vào thành cửa sổ bằng gỗ màu sơn cánh gián, nơi bụi đã lưu lại thành vết vì sự không lưu tâm của chủ nhà. Chính xác là cô còn không lo nổi cho mình, cho sự nhẹ nhõm tận đáy lòng, bởi cứ bận mải mê đuổi theo những mơ hồ, hư vô ngày qua tháng nối. Ngọc Lam nhỏ những giọt nước không vị đầu tiên. Bởi bao nhiêu muối trong nước mắt đã lắng kết lại cùng nỗi đau cất ở tim. Khóc vì không đủ sức mạnh mẽ nữa, vì khóc người ta cũng không thể thấy, vì vẫn yêu đến nỗi căm hận tình yêu, người yêu và chính mình, vì nước mắt được giải thoát tự do, như những cơn mưa không khi nào bị kìm nén, siết chặt, vì người cũng đi rồi, tình đã xa rồi, quá khứ đã trôi qua, hạnh phúc đã nhạt màu. Còn lại gì đâu, ngoài nước mắt? Khóc như người câm không thể gào thét, để niềm đau tự quằn quại, đứt gãy bên trong hay khóc như ngày xưa bé dại khản đặc cổ họng mà vẫn chưa nguôi, chốc chốc lại nấc lên thành tiếng, cứa lòng? Mưa rơi rát mặt, xót hốc mắt mà có điều gì thay đổi đâu? Không hề. Tình không quay lại, người chẳng trở về, đau đớn cũng không bị hắt hủi. Vì lẽ gì mà khóe mắt ráo khô, không tì vết được chứ? Khóc nữa đi thôi, Ngọc Lam! Khóc như van xin mình, từ nay không khóc nữa, bởi một ai không cần mình nữa… Nghẹn tắc, khó thở, đầm đìa bên cửa sổ khép hờ hững đón gió, mưa. Bỗng chuông cửa reo lên một tiếng. Kiên nhẫn. Hai tiếng. Có một ai đó, đến đúng lúc ngoài kia và trong nhà đều ẩm nước cùng những cơn gió xanh xao đầu đông…

Mở cửa. Tóc ướt. Cao. Áo vest nâu. Mũi cao. Mặt lạnh. Là Bách Lục!

Cô gái sững người vì ngạc nhiên…

26.

- Anh… đến đây làm gì? Ngọc Lam lườm hỏi.

- Tôi đến để…

Cây đèn ngủ bỗng nhiên rơi xuống nền nhà, méo xệch. May mà không vỡ. Cô gái hốt hoảng nhảy dựng lên:

- Anh đến để tôi xui xẻo chứ gì? Tôi biết ngay. Tôi nói rồi. gặp anh chỉ toàn… Ôi! Cây đèn yêu thích của tôi!

- Này cô, cứ gặp tôi là cô gân cổ xù lông lên là sao nhỉ?

- Tôi bị dị ứng…

- Với những người đẹp trai hả? Bách Lục cười khẩy.

- Anh đang đứng trước cửa nhà tôi đá đểu, ai ban cho anh cái quyền lực tối cao thế nhỉ?

- Còn nói chuyện bốp chát là cách cô vẫn thường đón khách quý à? Tôi đang ướt hết vì mưa đây. Nói xong thản nhiên Bách Lục đẩy cửa vào, mặc kệ chủ nhà há mồm tức tối.

- Sao anh… biết… nhà tôi? Ngọc lam lắp bắp.

- Cô nghĩ cô là ẩn số với tôi à? Giải mã cô, không cần đến công sức của tôi.

- Anh… Ra khỏi nhà tôi ngay!

- Không cần giữ tôi cũng chẳng ở lại. Bách Lục cười vang.

- Rốt cuộc anh đến đây làm gì?

- Cô thừa biết mà…

Bách Lục tiến lại gần cô gái, khẽ cúi thấp xuống, cụp nhẹ hàng mi, anh càng cúi sát bao nhiêu thì cô gái càng nghiêng người ra phía sau từng ấy. Cho đến lúc mỏi quá, mất điểm tựa, mất thăng bằng, không thể trụ vững nữa. Và 1..2…3… cô gái ngã bật xuống nền nhà lót thảm xơ từng tấm đen trắng vuông vức như bàn cờ. Còn chàng trai thì cười hả hê sung sướng…

Đằng sau thanh cần gạt nước của cửa kính ô tô đang co duỗi liên tục để đuổi đi những giọt mưa rơi nặng, một chàng trai trẻ đang cầm vô lăng và phì cười. Chỉ vì tưởng tượng ra cái tình huống hài hước với cô gái sắp gặp. Cho đến khi đứng trước cánh cửa anh vẫn không thể nhịn cười. Phải liên hệ móc nối bạn bè mãi mới có thể tìm được địa chỉ cần đến. Bách Lục tự nhiên thấy gợn chút hồi hộp lạ lẫm. Tại sao ư? Phải chăng vì sự háo hức đón đợi cái điệu bộ “chắc sẽ nổi điên gào hét lên cho mà xem” của Ngọc Lam, chỉ nghĩ thôi đã đủ buồn cười rồi. Chắc còn vì cả bữa tiệc rượu không thể không đến tối nay. Và có một phần bởi anh tò mò không biết phản ứng của cô nàng là từ chối vội vàng hay từ từ đồng ý? Mặc dù trong phán đoán của anh, cô ta chỉ là giả vờ để gây ấn tượng thôi, cái cách này không cũ nhưng lại được diễn xuất khá ấn tượng và thật. Cái suy nghĩ đểu cáng cứ xoay vòng trong anh: vờn nhau một tý, có ngã đâu?

Chuông vang một tiếng, hai tiếng.

Mở cửa.

Bách Lục thực sự quá bối rối. Từ chủ động thành bị động nhanh chóng. Từ thợ săn thành con mồi thoi thóp. Từ mặt cười thành mặt mếu. Anh chỉ ước giá mà mình đừng bấm chuông, không, giá Ngọc Lam đừng ở nhà, không, giá anh đừng có đội mưa tìm đến tận căn hộ chung cư này, không, giá đừng có bữa tiệc rượu chết tiệt, không, giá mà có bữa tiệc ấy anh cũng không sỹ diện đến mức nhất định phải đến và nhất định phải là cô gái này đi cùng. Ôi giá như!... Giá như ngay lúc này Bách Lục đừng nhìn thấy mắt Ngọc Lam vẫn đỏ hoe và căng mọng nước mắt!

Chàng trai mặc vest lịch lãm trẻ trung chỉ muốn biến ngay thành không khí, tự đào hố độn thổ hoặc đánh ngay một ván bài chuồn. Hay là cười ngượng ngùng “ xin lỗi tôi nhầm nhà”… Cách nào cũng được, hay là chủ nhà không nhận ra mình càng tốt. Nhưng cách để một chàng trai xử lý tình huống khi bắt gặp một đôi mắt đẫm lệ hiệu quả nhất. Đó là ôm cô gái vào lòng, ôm bằng đôi tay ấm, bờ vai vững , ôm thật chặt, nước mắt sẽ khô thật nhanh, khô ráo, không còn ướt sũng và trong vắt nỗi buồn. Tuy nhiên Bách Lục không thể, không được phép, không dám ôm, dù bỗng nhiên anh thèm cảm giác là áo bông ấm che chở cả mùa đông rét lạnh cho ai đó. Ngọc Lam thoáng chút ngạc nhiên về người khách bất ngờ, rồi quên cả những giọt nước bướng bỉnh đọng nơi rãnh sâu khóe mắt, cô mở cửa cho vị khách lạ mà quen, nhẹ nhàng cứ như đang thanh thản vô cùng. Còn Bách Lục thì thấy mình thật vô duyên, cứ như một kẻ chuyên phá đám làm phiền. Anh chẳng đủ can đảm đối diện vào đôi mắt đó, nó khác quá, so với đôi mắt tức giận trong BIJEY bar, khác một đôi mắt nức nở tủi than như trẻ con hờn dỗi… Đôi mắt này khác, nhưng không lạ. Nó nổi lờ mờ những mạch máu, gần nứt rạn bởi đau khổ, nó cố ép cho nước mắt chảy như ép máu độc ứa ra khỏi vết cắn của loài rắn dữ, ép cho đau đớn chảy ra, nhẹ nhõm ở lại, nhưng nước mắt cũng chỉ là thứ đồ vô tình, nhạt toẹt, nó có hiểu gì đâu, nên cứ rỉ ra phí hoài, vô nghĩa.

Bách Lục muốn chạy trốn, a sợ, sợ nhìn Ngọc Lam giống quá khứ sẽ bóp anh chết gục, anh sợ nhìn vào đôi mắt ấy như soi gương chính mình, nỗi đau đã không còn là ghê gớm, nhưngvẫn trở thành ác mộng. Trước mặt anh là một cô gái dịu dàng nhưng chỉ để che đi sự gắng gượng vẫn cứ bình thường. Đẹp mà buồn, không còn góc cạnh, cá tính, hoang dã và bướng lì. Muốn rời bỏ mà cũng muốn lại gần, thật gần ngắm mãi nét tinh khiết, yếu mềm như cơn mưa sắp đến lúc tạnh, vừa lại muốn cô gái này trở lại đanh đá, đáng yêu. Tất cả cuối cùng vẫn chỉ là cảm giác, nó giống như tình yêu, dễ tan mà cũng thật khó phai mờ. Phá vỡ không khí im lặng, Bách Lục chậm rãi:

- Tôi xin lỗi đã đến đột ngột. Có lẽ làm phiền rồi. Chỉ là tôi muốn tối nay cùng cô đến bữa tiệc rượu hôm trước nhắc đến, hy vọng cô còn nhớ. Nhưng chắc là cô không muốn đi. Tôi xin phép về. Chào nhé!

Anh lặng lẽ đứng lên, bỏ mặc ly trà hâm hấp nóng trên bàn chưa chạm môi một ngụm, tiến về phía cửa, mở và cố gắng bình tĩnh không bỏ chạy. Sự tội lỗi dâng lên tắc nghẹn cổ, anh đã đối xử không ra gì để giờ mới biết nỗi buồn của cô gái này sắc nhọn đến vậy, nó rạch từng nhát ngọt, máu giọt đến không còn vị rát. Tự trách mình đến không đúng lúc, tự trách mình xâm phạm khoảnh khắc riêng của người ta, thật không thể tha thứ. Thế mà mục đích anh đến đây chỉ để biến cô ấy thành hình nhân thế chân, kẻ xoa vỗ lòng tự trọng, một trò tiêu khiển cho bản thân. Thật ********. Bách Lục tự nghiến răng căm tức mình, cho đến khi xoay nắm đấm cánh cửa, anh nghe thấy rõ ràng:

- Tối nay, tôi muốn đi cùng anh!

Nghiêng người lại. Nhìn thẳng vào đôi mắt tròn to, cạn nước Bách Lục không thể tin nổi những gì vừa nghe.

27.

Đêm se se lướt trơn tru cùng màu đỏ mận trên đường. Trong xe, một cô gái mặc váy len trắng ngà mỏng, áo choàng lửng lông xám muốt, bốt xám đậm cao, tóc ôm sát mặt, mắt sắc sảo và môi tô màu hồng phấn mịn. Chàng trai chăm chú lái xe, nhưng chính cái sự chăm chú khác thường so với những ngẫu hứng và lơ đãng lại tố cáo rõ nhất những biểu hiện đang rất mất bình tĩnh. Suốt quãng đường anh không hề quay sang nhìn cô gái bên cạnh, thậm chí cũng không dám liếc lên gương chiếu hậu, nói chuyện cũng không. Như một thằng nhóc nhút nhát và ngượng ngùng lần đầu chuẩn bị cầm tay bạn gái. Chỉ vì Bách Lục sợ sự đối diện sẽ khiến mình tuột tay đánh vỡ một nắm sương cô đặc mong manh thành hàng tỉ tỉ hạt nước vụn không thể tận mắt nhìn thấy. Mà đánh vỡ thì sao? Thì đêm sẽ không còn ẩm và sệt nước đặc trưng lúc đông vừa về hút cạn nắng của thành phố nữa. Cũng như Ngọc Lam sẽ về luôn và bữa tiệc đối với anh sẽ kết thúc khi chưa kịp bắt đầu.

Chiếc xe dừng lại, mở cửa, Ngọc Lam bước xuống, đứng nép trên vỉa hè chờ Bách Lục tìm chỗ đỗ xe. Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng năm sao có tiếng. Tuy nhiên không phải tiệc rượu với đông người sang trọng, với những ly rượu đỏ ối chát ngoét đắt tiền trong căn phòng rộng thênh thang dưới ánh sáng đèn chùm pha lê sáng rực. Mà người tổ chức tiệc rượu lại muốn những vị khách uống rượu ngoài trời trên sân thượng được trang trí bày biện lạ mắt và đậm gu thẩm mỹ phá cách Nhật Bản trong cái lạnh hiu hiu đang quấn tròn. Thay vào đó là những ly rượu vang màu vàng nhạt loãng, món tráng miệng, đồ ăn nhẹ… thật sự khác những bữa tiệc rượu thông thường, đủ cho tất cả các vị khách kĩ tính hay không đều bị chinh phục ngây ngất. Từng ngụm rượu cay buốt khi nhấp môi chạm vào miệng ly sẽ từ từ đốt cháy từng tế bào của những người ít uống hay không quen, không khí sẽ phát nhiệt và mọi người sẽ sát cạnh bên nhau. Đó hẳn là điều mà nữ chủ nhân bữa tiệc Minh Đan mong muốn.

Luống cuống và bối rối, không còn là một anh chàng hào hoa, quyến rũ và đầy quyền lực với những cô gái khi Bách Lục đứng trước một Ngọc Lam mà đối với anh rõ ràng là “chưa-hồi-phục”. Ra cử chỉ để Ngọc Lam đi trước trên cầu thang lớn trải nhung dày cộm, hoa văn ngoằn nghèo, anh đi gần sát sau lưng, nhưng không hề gây vướng. Lên đến hành lang, anh đi vội lên, ghé vào tai cô gái thì thầm: “ Nếu cô muốn, tôi sẽ đưa cô về sớm…”. Cô gái quay sang, cười mỉm ngầm ý không muốn vội vàng dang dở cuộc vui. Bách Lục tự nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn. Cứ như là cô gái bất đắc dĩ phải đi đến đây và vì mình mà khóc này sắp trở lại nhí nhảnh, cá tính như cũ. Như sa mạc cằn khô sau cơn lốc mùa hạn khát nước lại sắp nhú lên những mầm hoa muống biển xanh rì.

Cánh cửa trên tầng thượng mở ra, gió ùa tới, một khung cảnh hoàn toàn mới so với tưởng tượng. Nhạc du dương vuốt ve trên từng dây đàn violon căng cứng, đèn sáng ánh lên trong đêm, những vị khách lịch lãm và xinh đẹp đang cười nói. Một thoáng yên ắng khi thấy chàng lãng tử nổi tiếng Bách Lục đẩy cửa bước vào và sau lưng anh là một cô gái! Nhưng rồi mọi người lại quay về không khí của bữa tiệc, vì cuối cùng tất cả sự chú ý vẫn chỉ dành cho Minh Đan, một vẻ đẹp thanh thoát mà quyến rũ vô cùng. Vô cảm, thời gian cuốn trôi quá khứ, tình yêu bay màu, nhưng thật khó để Bách Lục rời mắt khỏi chủ nhân bữa tiệc. Minh Đan tóc búi cao, mắt kẻ đen mảnh nét, phấn nền trắng dịu, môi bóng màu nude, váy xanh đại dương dài tới gót chân. Đơn giản nhưng tinh tế, đẩy bật lên những đường hài hòa trên gương mặt rạng ngời. Đứng cách Bách Lục một đoạn không xa, Ngọc Lam nhận từ tay chàng phục vụ lịch sự một ly rượu, nhìn cái cách Bách Lục nhìn cô gái kia, cô cũng đủ nhận ra nhiều tình yêu hoen gỉ trong mắt anh. Với cô, điều đó chẳng có gì đáng để cảm xúc xáo trộn. Bình thản và không suy nghĩ, chỉ là cùng đi, cùng dự một bữa tiệc như hai người có chút quen nhau, sau bữa tiệc cùng về… thế là hết trách nhiệm. Nếu cứ nghĩ cùng diễn xuất, cùng đóng thế vị trí quan trọng của nhau như kịch bản cầu kì của những bộ phim Hàn vẫn đảo đi xào lại trên tivi có lẽ là điều quá thừa thãi và không hề phù hợp. Cười vu vơ, nhấp môi một vài giọt rượu, rượu vang nhẹ, dễ uống hơn cô tưởng. Gạt Bách Lục ra khỏi tầm nhìn, ngó vô tình ra góc khác, ngắm nhìn những con người không hề biết và hình như cũng không dễ gần, cũng không cùng khoảng cách của đẳng cấp. Ngẩng đầu uống cạn ly rượu, sự thật là nỗi buồn vẫn chưa bao giờ được siêu thoát. Từ khi, một ai đó rời xa. Từ khi tình yêu vỡ đôi, nhọn sắc. Từ khi yêu và thấm nỗi đau phải cố tỏ ra như đã chẳng còn tình cảm gì trong tim nữa. Ly rượu trong đôi tay thon mềm nằm ngang, rượu tràn chảy chậm chạp, chua chát như cuộc tình. Qua tấm thủy tinh cong tròn của ly rượu Ngọc Lam bỗng nhận ra một người, đang đứng tận chỗ khuất của sân thượng, nơi ánh sáng của dải đèn chùm vươn không tới nơi, chỉ rụt rè hắt bóng. Cổ họng cô bỗng dưng rát cháy, chỉ muốn ho khạc cho hết cơn hen. Đầu óc đảo tung, nát bét. Nhắm khít mắt, miên man níu giữ những ảo ảnh trong tiềm thức…

Quay trở lại trong căn phòng vàng chanh quen thuộc, một ngày đông gian dối, mặt khô mốc nứt nẻ, môi tróc vảy bật máu. Tàn hoang, rỗng nát. Bỗng chuông điện thoại reo, mẹ gọi, từ một nơi chẳng hề gần, mẹ lại hỏi thăm, lại quan tâm đứa con gái vẫn luôn là bé bỏng, đột nhiên nước mắt Ngọc Lam lại ứa ra, xối xả. Nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ cha lại cồn cào, xa xót. Cố gượng nói: “Con vẫn ổn, bố mẹ đừng lo, bố mẹ nhớ giữ sức khỏe, con tự chăm sóc mình được mà”. Để rồi khi cụp máy, lại khóc như ống nước bị chọc thủng, bắn tóe từng dòng rát mạnh. Phải rồi, tại sao những ông bố bà mẹ xưa nay vẫn luôn gắng sức bảo vệ đứa con thơ dại dẫu năm tháng rồi sẽ trưởng thành khỏi sự truy đuổi của tình yêu. Bởi họ biết, biết rõ tình yêu là thuốc độc, có ai yêu mà không đau chứ? Mặc dù hạnh phúc có tràn đầy bao nhiêu, nỗi đau vẫn luôn bước cùng. Cho nên, những đứa con chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm với trái tim mình, dễ ngã vì tình yêu, cứ tưởng tình yêu êm mềm, dễ chịu vẫn luôn bị cản cấm bởi vòng vây gia đình. Gia đình trong mắt bố mẹ là nơi bảo vệ con khỏi những tổn thương khó hàn vết lành miệng, còn trong đầu óc những đứa con bướng bỉnh, dại dột thì đó lại là nhà tù giam cầm đối với tình yêu tự do. Rồi lại cứ trách móc nhau là chiều dài thế hệ, là bất đồng thấu hiểu… Nhưng nào ai có biết, phải thương con thế nào mới sẵn sàng bất chấp để bảo vệ con, bởi tình yêu nó chỉ ngọt ngoài vỏ, ngậm hết phần ngọt là rữa vụn ra cái đắng đau tái lòng. Nhưng nào ai có ngờ, con cái sinh ra, chăm bẵm, nuối nấng, ngày qua tháng lại, đặt bao hy vọng và tin yêu để mong ngày tự hào lại có lúc nó buồn đến khóc không ra nước vì một ai đó, đau vì một ai đó và tình yêu nó dành không đến được nơi hạnh phúc tồn tại. Và vì một ai đó chà đạp, dẫm nghiến trái tim nó mà bố mẹ nâng niu suốt cuộc đời. Hỏi có muốn khóc không khi mình bị dối gạt, để người đau đớn nhất chắc gì đã là mình mà là mẹ cha nơi quê nhà. Hỏi có muốn sống vui vẻ nữa không khi người ta đối xử với mình tệ bạc mà bố mẹ còn nhận lấy nỗi khinh rẻ gấp đôi. Trong khi… trong khi… đã làm gì nhiều cho những người sinh thành ra mình rồi đấy? Đã khiến bố mẹ tự hào mãn nguyện được rồi đấy? Đã khiến họ hạnh phúc lây lan từ niềm vui của mình rồi đấy? Đã sống xứng đáng với từng ấy năm sinh ra và nuôi dạy của họ rồi đấy? Chưa và chưa, chưa một chút nào. Tại sao cứ nghĩ yêu là việc của con, đau cũng là việc của con, liên quan gì đến bố mẹ cơ chứ. Tại sao có thể sống vô trách nhiệm và ích kỉ đến nhường ấy hả những đứa con??? Đến khi nào mới chịu thấu cảnh bố mẹ cấm yêu khi còn là những cô cậu học trò? Vì sợ việc học bị ảnh hưởng ư? Không đâu, đó chỉ là cái cớ dễ nghe, dễ nói. Đằng sau đó là nỗi thấp thỏm của những người đến tuổi dạy dỗ tử tế những đứa con. Họ sợ con mình yêu rồi đau sớm, khóc sớm đó thôi. Họ sợ sự hồn nhiên của tiếng cười và tiếng khóc trở thành cười giả dối và khóc lặng câm, héo rụi nơi góc phòng riêng khóa trái cửa. Họ sợ chính mình đau vì chính nỗi lòng của những đứa con dứt ruột sinh ra chưa từng trải, chưa nếm cuộc đời và bị bỏng lưỡi rát mồm… Thế đấy, có khi nào chúng ta đau vì ai đó, mới biết lo nghĩ cho nỗi đau bố mẹ cũng chịu như thế vì mình. Đến bao giờ? Đến khi cuộc đời lặp lại, lại là mẹ cha, lại gân người gồng mình để bảo vệ con thơ khỏi cám dỗ mật ngọt của tình yêu để hiểu và thương lắm mẹ cha ta ngày ấy!

Nơi góc sân thượng mà Ngọc Lam nhìn thấy… chính là cô ta. Người yêu của người cô đã và vẫn chưa thể hết yêu. Cô ta đã cướp như không cướp, quá dễ dàng chàng trai mà Ngọc Lam rất yêu. Cô ta đứng đấy, tay cầm ly rượu, chốc chốc lại cười phá lên khoái trá. Một tay cô ta ôm chặt eo, môi ghé sát mơn trớn tai người đàn ông đứng cạnh, mắt đưa tình lúng liếng. Mà anh ta, chắc chắn không phải người đã chia tay cô. Thế là thế nào? Cảm giác khó nuốt những hạt ôxi, muốn nôn ngược những ghê tởm và căm tức. Đưa mắt tìm Bách Lục gấp. Ngọc Lam muốn rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt, nhưng ôi, không hề thấy bóng dáng người cô đang cầu cứu đâu?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro