Chương 2: Trở thành tam hoàng tử của gia đình hoàng gia (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Morres Klein, tam hoàng tử của Thánh quốc Delcross.

Trò cười dưới trời cao.

Một sự sỉ nhục chưa từng có của hoàng gia.

Vị hoàng tử ngốc nghếch này, trái ngược hoàn toàn với cha mình, người được xem là người đàn ông quyền lực nhất mọi thời đại, tên hoàng tử lợn rác rưởi này lại là một đứa con trai vô dụng, không được thừa hưởng dù chỉ một chút tài năng kiếm thuật hay thần thông.

Trên hết, tính cách nóng nảy và cách ăn nói thô tục, không giống chút nào với tính tình điềm tĩnh của Thánh Hoàng thì bao nhiêu đó là quá mức để có thể coi là sự bồng bột của tuổi trẻ.

Sẽ không phải là không có lý khi một số giám mục hoặc linh mục cấp cao bàn tán rằng hoàng tử Morres có thể không phải là con trai của Thánh Hoàng.

Tuy nhiên, cơ hội thay đổi đã đến với hoàng tử Morres, người tưởng như mãi mãi là một kẻ ngốc.

Một ngày nọ, cậu đột nhiên bất tỉnh vì sốt nặng, sốt cao suốt bốn ngày, rồi tỉnh lại và trở thành một con người hoàn toàn khác.

'Thì ra suýt chết có thể thay đổi một con người đến thế.' Mọi người đều nghĩ như vậy rồi nhẹ nhàng bỏ qua chuyện đó.

Nhưng sự thật là, hoàng tử có một bí mật sâu kín mà cậu không thể dễ dàng tiết lộ cho người khác về sự thay đổi đột ngột của mình.

Đó là bởi vì người mở mắt trong cơ thể đang hấp hối của Morres là một người tên Lee Seongjin, một con người đến từ Trái Đất.

Lee Seongjin từ nhỏ đã là một đứa trẻ có tính cố chấp kỳ lạ.

Từ nhỏ cậu đã bướng bỉnh trong việc nhìn nhận mọi thứ, cha mẹ cậu đã phải trải qua quá trình nuôi dạy con vô cùng khó khăn mặc dù cậu là con một.

"Con thừa hưởng cái tính này từ ai vậy?"

Nhìn cậu con trai bướng bỉnh vẫn mút núm vú giả sau 4 tuổi, mẹ cậu đã rơi nước mắt vì sợ cậu có vấn đề gì đó về răng miệng.

Rất may răng sữa đã mọc đều và đẹp.

Ngay khi họ nghĩ rằng sự quan tâm của cậu đối với núm vú giả đã giảm đi khi thằng bé học mẫu giáo, cậu lại bắt đầu nhất quyết không về nhà sau giờ học.

Dù là dụ dỗ đi ăn hay là xem phim hoạt hình cũng không lay chuyển được cậu bé.

Người mẹ không khỏi cười ngượng ngùng trước các giáo viên mầm non nghi ngờ con bị bạo hành ở nhà vì ghét về nhà như vậy.

Cuối cùng, cha và mẹ phải thay phiên nhau bế con đi chơi cho đến khi Seongjin ngủ quên rồi mới về nhà vào đêm khuya.

Nhìn thấy con trai trưởng thành hơn một chút sau khi trở thành học sinh tiểu học, bố mẹ cậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ họ nghĩ cậu đã ở độ tuổi có thể hòa nhập.

Chuyện cứ như vậy cho đến khi cậu lấy trộm bút màu của bạn cùng lớp rồi trở về nhà, ngày hôm sau giáo viên chủ nhiệm gọi điện đến.

Một chút im lặng thoáng qua.

"Nó đã làm rớt bút chì màu của con và làm gãy tất cả nên con lấy đồ của nó thay vào."

"Seongjin à. Hyeong Cheol đã nói xin lỗi rồi, và sẽ thật không hay nếu con lấy đồ bạn đấy."

Đôi mắt của đứa trẻ nheo lại.

"Là mọi chuyện sẽ ổn hơn vì nó đã xin lỗi? Còn bút chì màu của con thì sao?"

"Mẹ mua lại bút màu cho con nhé."

"Hyeong Cheol đã làm gì sai, vậy tại sao mẹ lại mua cho con? Người gây ra phải chịu trách nhiệm chứ."

Người mẹ không nói nên lời trước câu trả lời vặn lại của con trai mình. Từ góc nhìn của đứa trẻ, cậu không sai.

Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng người mẹ cũng nói: "... Seongjin à. Tình cảm bạn bè không thể so sánh với bút chì được. Sau này, nếu bạn của con xin lỗi thì hãy nhận trước, còn nếu con vẫn cảm thấy không công bằng thì hãy nói với mẹ là nên làm gì trước được chứ?"

Đứa trẻ trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng, nhưng lại miễn cưỡng gật đầu.

"Nhưng bút chì bị hỏng có 24 màu,sao con lại lấy hộp bút chì màu 56 màu của Hyeong Cheol?"

"Đó là để bù đắp cho tổn thương tinh thần của con. Tất nhiên là con nên lấy thứ gì đó tốt hơn rồi đúng chứ?"

Bà không biết nên nói con trai mình là người thông minh hay mưu mô nữa.

Vì tuổi thơ có phần đặc biệt, Seongjin trở nên trầm lặng khi lên cấp hai, như thể cậu là một con người khác.

Cha mẹ cậu theo dõi cẩn thận để xem liệu con trai họ có thích nghi với cuộc sống học đường hay không.

Tuy nhiên, đồng phục và sách giáo khoa của cậu con trai luôn sạch sẽ và không có dấu hiệu bị bắt nạt.

Cuối cùng cậu đã trưởng thành.

Bố mẹ Seongjin vui mừng khôn xiết.

Trên thực tế, tuy bề ngoài có vẻ yên bình nhưng cuộc sống học đường của Seongjin lại là một mớ hỗn độn, nhưng cha mẹ cậu lại không hề để ý đến.

Cậu con trai không có được những kỹ năng xã hội bình thường mà cha mẹ mong muốn, nhưng ít nhất cậu cũng có được kỹ năng che đậy những sự cố, tai nạn mà giáo viên chủ nhiệm và cha mẹ cậu không hề hay biết.

Ví dụ, cậu không may mắn khi trở thành mục tiêu của một kẻ bắt nạt ở trường, nhưng sau khi liên tục khủng bố một trong số bọn chúng trong ba tháng, những kẻ bắt nạt cuối cùng đã run rẩy và tuyên bố đình chiến.

Hoặc, cậu theo dõi một thành viên hội học sinh, người đã gây sự với cậu suốt một tuần khiến người này mắc chứng lo âu xã hội và ảo tưởng hoang tưởng dẫn đến việc phải nghỉ học dài hạn.

Cuộc sống học đường của cậu là một cuộc hành trình đầy màu sắc nằm giữa công lý và tội ác.

Dù không phải là một học sinh quá xuất sắc nhưng khi kết thúc quãng đời học sinh, Seongjin đã đỗ vào một trường đại học phù hợp ở Seoul.

Phỏng vấn rồi vào quân đội vào năm thứ hai và sau khi tốt nghiệp, cậu xin được việc làm tại một doanh nghiệp nhỏ phù hợp.

"Tên trợ lý này, tôi có cảm giác tên này có bí mật gì ấy."

"Là vậy sao? Chẳng phải anh ấy rất siêng năng và giỏi trong công việc sao?"

Dù thỉnh thoảng nhận được những ánh nhìn nghi ngờ từ một số cấp trên nhưng Seongjin vẫn thể hiện là một nhân viên văn phòng siêng năng một cách hoàn hảo.

Dần dần, những người xung quanh bị thu hút và cậu hẹn hò một nữ nhân viên cùng công ty.

Có lẽ, nếu không có chuyện gì khác xảy ra, sau khi kết hôn cậu sẽ sống một cuộc sống bình thường mà không xảy ra biến cố gì.

Tháng 8 năm 2035.

Sự cố cổng Gehenna.

Khi các Stargates kết nối với Pandemonium Gehenna xuất hiện đồng thời trên khắp thế giới mà không báo trước, một đội quân gồm hàng nghìn và hàng chục nghìn quái vật bắt đầu tấn công chúng.

Các thành phố và cơ sở vật chất bị phá hủy trong chớp mắt, thế giới rơi vào tình trạng hỗn loạn tạm thời chỉ sau vài ngày.

Nhân loại vốn đã tổ chức lại hệ thống của mình cùng một số đội quân, xây dựng tuyến phòng thủ vào cuối trận chiến, phát động một cuộc phản công nhưng quy mô thương vong về người chỉ trong vài ngày đã lên đến một con số khủng khiếp.

Với việc hầu hết các thành phố lớn bị phá hủy, nền văn minh nhân loại cũng bị suy thoái nghiêm trọng.

Seongjin đang đi công tác và may mắn trú ẩn trong hầm tránh bom trong tuyến phòng thủ nên còn sống sót. Tuy nhiên, cậu đã mất tất cả, kể cả gia đình và chỗ dựa của cuộc đời mình.

Lee Seongjin đã không khóc trước thảm kịch to lớn này của nhân loại. Khi nhìn lũ quái vật không ngừng tràn xuống từ cánh cổng, cậu bình tĩnh nhìn xem lần này mình sẽ trả món nợ này cho ai.

Quái vật vẫn tiếp tục tấn công dù có bao nhiêu người bị giết, nhưng cậu trai bướng bỉnh này không bao giờ bỏ cuộc một khi nhắm vào thứ gì đó.

Lee Seongjin trở thành Thợ săn. Cậu trở thành một thợ săn quái vật chuyên nghiệp.

Sau khi giết một con quái vật, nếu chạm vào xác nó thì sẽ một thứ giống như năng lượng kỳ lạ sẽ bị hút vào cơ thể con người, thứ mà những Thợ săn gọi là linh hồn của quái vật.

Những người hấp thụ được sẽ có khả năng có những khả năng vượt qua giới hạn của con người. Như thể đang hấp thụ một phần sức mạnh của con quái vật.

Đôi khi nó đơn giản là sức mạnh thể chất, đôi khi nó là một loại khả năng tăng cường để tạo ra lớp vỏ cứng cáp bên ngoài, và đôi khi nó được biểu hiện dưới dạng siêu năng lực như điều khiển từ xa.

Các Thợ săn trở nên mạnh mẽ hơn khi họ hấp thụ sức mạnh của nhiều quái vật, và ngay sau đó, những Dị nhân có thể tự mình tiêu diệt hàng nghìn quái vật bắt đầu ra đời.

Nhân loại vốn đã bị đẩy đến bờ vực bắt đầu từ từ đẩy lùi tiền tuyến, từ đó kéo theo hàng chục năm chiến tranh tiêu hao mệt mỏi.

Quỷ Giới, nơi có tham vọng xâm lược Trái Đất, cuối cùng đã bị hủy diệt cùng với Trái Đất nhiều thập kỷ sau đó.

Khi các thợ săn trở nên mạnh mẽ hơn, những con quái vật giết người cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Tiền tuyến duy trì thế cân bằng lực lượng ổn định đã buộc cả hai bên đều cạn kiệt một lượng sinh lực không thể chịu nổi.

Khi đội Dị nhân cuối cùng của nhân loại đứng trước Quỷ vương, kẻ đang ẩn sâu trong lòng Quỷ Giới, Quỷ vương chào họ với vẻ mặt ủ rũ và thở dài.

"Chỉ có bao nhiêu đây trong suốt một thời gian dài ư? Thật khiến ta mệt mỏi đấy."

Tất nhiên, họ không quan tâm đến sự thất vọng của Quỷ vương. Hầu như cả hai bên không còn sức lực và chỉ muốn ngăn chặn cuộc chiến này.

Sự hủy diệt hoàn toàn của một bên.

Cậu là người duy nhất còn lại.

Ngoài tuyệt vọng, sự kháng cự của Quỷ vương còn kiên trì đến cùng.

Đội Dị nhân và Quỷ vương đã chiến đấu không ngừng nghỉ trong ba ngày ba đêm, đến khi đêm thứ ba đến, phần trên cổ của Quỷ vương gần như không còn giữ được hình dạng, chỉ còn một người sống sót.

Đó là người đàn ông kiên cường Seongjin, người không bao giờ bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng.

Cậu căng thẳng giơ nắm đấm giờ gần như không còn cử động được của mình về phía đầu Quỷ vương. Quỷ vương chỉ còn lại cái đầu nói với giọng chán nản.

"Cái tên khốn ngoan cường này. Ta vốn tưởng rằng ngươi là kẻ tầm thường nhất, nhưng lại không nghĩ tới sẽ chết dưới tay ngươi."

À vậy ý ông là gì?

Seongjin khịt mũi và giáng nắm đấm xuống.

Rắc!

Chiếc sừng màu đỏ sẫm của Quỷ vương duy nhất còn sót lại đã bị nứt.

"... Hở?"

Rầm!

Ở đòn tiếp theo, sống mũi của Quỷ vương bị gãy, nhưng lần này cũng vậy, lực không đủ để làm nát đầu hắn trong một đòn.

Seongjin thở dài và siết chặt nắm tay run rẩy của mình một lần nữa.

"Này! Đợi một chút! Chờ một chút!"

Quỷ vương chảy máu mũi, nhưng cậu chỉ im lặng và giơ đấm lần nữa.

Rầm!

"Á! Này chuyện này có hơi......"

Rầm!

"... Đợi một chút, thằng chó!"

Không còn nắm đấm nào giáng xuống nữa.

Tất nhiên, đó không phải là vì cậu chú ý đến lời nói của Quỷ vương, mà là cậu cần một chút thời gian để phục hồi sức mạnh.

Điều đáng ngạc nhiên là trong lúc đó, chiếc mũi tẹt của Quỷ vương bắt đầu dần dần nhô lên trở lại. Mặc dù tốc độ chậm hơn đáng kể so với trước nhưng tên quỷ này có khả năng tái tạo cơ thể của mình ngay cả khi chỉ còn lại một cái đầu.

"Dừng cú đấm vô nghĩa đó lại đi. Chẳng có chút sức lực nào cả! Này con người. Dù sao thì ngươi cũng không thể giết được ta. Chẳng phải tốt hơn là nên đình chiến một thời gian, hồi phục và chiến đấu trở lại sao?"

Thật là nhảm nhí.

Nếu hai đối thủ bình phục hoàn toàn chiến đấu thì ai sẽ gặp bất lợi biết liền.

Khi Lee Seongjin run rẩy và giơ tay lên lần nữa Quỷ vương tiếp tục với giọng gấp gáp.

"Không, ngừng đi! Ta sẽ rời khỏi Trái đất và Gehenna mãi mãi. Ta sẽ không xuất hiện nữa được không?"

"......"

"Ta có quyền giữ mạng, còn ngươi có quyền giữ cả Trái đất và Pandemonium. Suy nghĩ lúc mà hai thế giới hợp nhất đi! Ngươi có thể có sức mạnh sánh ngang với một Quỷ vương!"

"......"

"Nếu ngươi giết ta như vậy, Gehenna vô chủ sẽ biến mất, Trái đất mất đi trục hỗ trợ cũng sẽ từ từ bị hút vào cánh cổng. Cả hai thế giới đều kết thúc! Điều đó còn ý nghĩa gì chứ?"

Seongjin cuối cùng cũng đáp lại Quỷ vương.

"Điều quan trọng với tôi không phải là thế giới này. Quan trọng là ông đã chết hay chưa, thế thôi."

Kết quả dù sao cũng sẽ không thay đổi nên cậu không muốn nghĩ nhiều.

Quỷ vương nhìn cậu với khuôn mặt tái nhợt khi cậu từ từ giơ nắm đấm lên.

Còn bao nhiêu cú đấm nữa mới xong nhỉ?

"Này, này! Ít nhất ngươi không thể để ta tự chết được sao? Ta đang mất dần sức lực vì quá trình tự động phục hồi. Chỉ cần cho ta một chút thời gian, ta có thể đốt cháy linh hồn mình bằng ngọn lửa Gehenna. Ta sẽ tự mình biến mất nên ngươi không cần phải bận tâm đâu!"

"......."

"Cái đó... ta cũng sẽ đóng cổng lại. Cho dù Pandemonium có bị phá hủy thì Trái đất cũng sẽ không liên quan!"

Lời đề nghị khá hấp dẫn. Lee Seongjin gật đầu.

"Được rồi. Tôi sẽ nghĩ về việc đó sau khi giết ông."

"Chết rồi làm sao có thể nói chuyện... Hơn nữa, ngươi không thể giết ta! Không, trời ơi sao ta lại đi lý luận với một kẻ như ngươi chứ!"

Quỷ vương hét lên.

Những cú đấm không ngừng nghỉ đã diễn ra trong bao lâu? Khi Seongjin đang thở hổn hển, cậu bắt đầu nghe thấy những tiếng nức nở.

"Trời ơi...thằng nhóc chết tiệt này...ta thực sự không muốn dùng đến cách này......"

Ngọn lửa.

Đột nhiên, một ngọn lửa đỏ xuất hiện trong không trung và đầu của Quỷ vương chìm trong biển lửa.

Trong lúc đó, làn da đang dần tái tạo của Quỷ vương bắt đầu biến dạng trong ngọn lửa đỏ sẫm.

"Đây là......."

Ngọn lửa của Gehenna.

Ngọn lửa sâu thẳm của Quỷ Giới đốt cháy sự tồn tại của vạn vật.

Có vẻ đúng là cơ thể cũng như linh hồn của Quỷ vương có khả năng tái sinh không ngừng nghỉ có thể bị tiêu diệt.

Và đó chính là ý nghĩa của nó.

"Tôi không thể tự sát bởi vì tôi không đủ sức. Tất cả là do ông."

Khi Lee Seongjin mỉm cười và giơ nắm đấm lên lần nữa, Quỷ vương lại nao núng và hét lên.

"... Cái gì! Tại sao! Có cái gì sai sai! Ta đã cố biến mất vào khoảng không như thể ta đã chết mà, tại sao!"

Ngay cả Lee Seongjin cũng nhất thời không nói nên lời trước thái độ tự tin đến lạ lùng của thứ đang rơi nước mắt trước mặt.

"Nhưng bây giờ mọi chuyện đã không ổn rồi. Khụ! Được rồi. Ta sẽ chết như ngươi muốn. Nhưng ta sẽ không đi một mình."

Ngọn lửa thiêu đốt Quỷ Vương dần lớn dần rồi lan sang cơ thể Seongjin.

Trong khoảnh khắc, cùng với sức nóng nóng bỏng, cơ thể cậu cũng bị bao trùm trong ngọn lửa đỏ sậm.

"Hãy đốt cháy linh hồn cao quý của Quỷ vương này làm nhiên liệu! Ta nhất định sẽ tiêu diệt ngươi! Ta sẽ đốt linh hồn ngươi thành tro!"

Khi nhìn thấy da thịt mình bị biến dạng và xương lộ ra trong ngọn lửa, Quỷ vương mỉm cười như thể hắn vô cùng hạnh phúc. Bị đánh lâu như vậy chắc là đang cay lắm.

"Hả, cái này......"

"Hahahahahahaha! Thế nào rồi! Nỗi đau thiêu đốt linh hồn! Puhahahahahaha!"

Trong khi linh hồn cậu đang bị thiêu đốt.

Nghe tiếng cười của Quỷ vương nghe giống tiếng thổn thức hơn, Lee Seongjin quan sát cơ thể đang bốc cháy của chính mình.

Quả thực, sau khi hấp thụ linh hồn của quái vật trong nhiều thập kỷ và trở nên cứng rắn, cơ thể không chịu một vết thương nào đang tan chảy ra.

Quá trình đốt cháy lớp hạ bì và để lộ các sợi cơ vô cùng đau đớn, mặc dù cơ thể trở nên vô cảm với cơn đau sau khi tăng cường.

Cậu đã chiến đấu vô số trận cận kề cái chết, nhưng lần này, Lee Seongjin có thể cảm thấy rằng mình chắc chắn sắp chết.

Nhưng sao cũng được.

Cuối cùng, thủ phạm của cuộc xâm lược mà Lee Seongjin nhắm đến cả đời cũng đã chết.

"Hahaha! Puhahahaha......"

Quỷ Vương đang cười như điên, giật mình một lúc rồi ngậm miệng lại. Đó là bởi vì hắn nổi da gà khi nhìn thấy Lee Seongjin với khóe miệng nhếch lên khi bị nhấn chìm trong biển lửa.

"Chà, tôi đoán đây cũng là kết thúc dành cho tôi."

Cậu giơ nắm tay chỉ còn mỗi xương của mình lên.

"Vậy hãy đánh một đòn cuối cùng."

"Cái gì!? Tên khốn kiếp... ngay cả vào thời điểm này......"

"Coi đó như sự đền bù cho tổn thương tinh thần đi."

Rầm!

"Kuaaaaghhhh!"

Tiếng hét chói tai nhanh chóng tắt đi.

Seongjin nhắm mắt lại sau khi xác nhận rằng khuôn mặt của Quỷ vương đã bị phá hủy hoàn toàn và biến thành tro bụi.

Khi ý thức của cậu mờ dần, cậu cảm thấy như thể nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu.

Đó là ký ức cuối cùng của Thợ săn Lee Seongjin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro