{Tố Chiêu}đón những đứa trẻ bị bỏ rơi từ khu vườn của quản trị viên khiêm tốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*thử đổi xưng hô một chút ,có lẽ do ko quen nên hơi cấn cấn

khi tỉnh lại lần nữa,anh đã ở trong phòng tối,tay chân đã bất động.kẻ chủ mưu đứng đối diện với anh.

'bùi tối,cậu làm cái gì!'

'tôi đã nghĩ về nó.nếu anh đồng ý,chúng ta sẽ hôn nhau và thảo luận về việc ăn tối ở đâu.nếu anh không đồng ý,tôi sẽ cho anh một viên kẹo và trói anh ở đây.nhưng trước khi chúng ta bắt đầu ,tôi vẫn muốn hỏi anh'

bùi tố chăm chú nhìn hắn,chậm rãi mở miệng như rắn nhìn chằm chằm con mồi.

'lạc vi chiêu,anh có thể thích tôi không?'

lạc vi chiêu không thể tin được,nghi ngờ rằng lỗ tai của mình có gì đó không ổn,anh ta không biết mình đã có tình cảm như vậy với anh ta từ khi nào,và thậm chí cho đến bây giờ,anh ta thậm chí còn không nhận ra điều đó.anh ấy nghĩ rằng mình sẽ tận tâm đóng vai cha mẹ của bùi tố ,mặc dù anh ấy thường không đồng ý với anh ,nhưng anh ấy chưa bao giờ vượt qua các quy tắc như hôm nay.

'bùi tố,tôi có thể chỉ là cậu nhiều năm như vậy bồi dưỡng tình cảm,cũng chỉ là một loại thân nhân tình cảm mà thôi'

lạc vi chiêu cẩn thận chọn từ và giải thích cẩn thận ,nhưng sắc mặt của bùi tố sau khi nghe lại càng lạnh hơn.

không khí trong nháy mắt đông cứng lại,bùi tố chỉ có thể âm thầm siết chặt nắm tay,hắn vẫn là không thể tiếp nhận kết quả ,cũng không phải lạc vi chiêu lời nói.anh bước tới ấn mạnh vào vai người đàn ông đang không ngừng run rẩy,tiếng hét bên tai đốt cháy lý trí cuối cùng của anh .

bùi tố gắt gao bóp chặt quai hàm,dùng sức rót thuốc vào,tiếng quát biến thành tiếng rống,mỗi một thanh âm đều chấn động lòng người.giống như một lời nguyền,không có cách nào khác ngoài việc mê đắm.

anh xoay xoay viên đá trong rượu ,ngưỡng mộ sự vùng vẫy của lạc vi chiêu trong khi chờ đợi tác dụng của thuốc.

anh nghĩ,có lẽ sau đêm nay,lạc vi chiêu thực sự không muốn anh nữa,và cuối cùng anh trở thành người mà anh ghét.nghĩ đến đây,anh có chút khó chịu ,kéo cà vạt để trút bất mãn,thì sao?vậy thì sao?anh ấy đã có được thứ mình muốn phải không?

thấy hơi thở của lạc vi chiêu ngày càng dồn dập,bùi tố không thể chịu đựng được nữa,nghe câu hỏi rên rỉ của anh,anh thô bạo vén sợi tóc trên trán,bắt anh nhìn mình,như một đôi mắt ngâm trong nước.thật vui nhộn.

'đừng lo lắng,đó là thứ khiến anh và tôi hạnh phúc'

'bùi tố'

'tôi ở đây'

bùi tố nới lỏng xiềng xích trên tay và chân,xoa xoa vết đỏ trên tay,hôn từ đầu ngón tay đến mu bàn tay,ánh mắt lưu luyến,tình yêu nóng bỏng thiêu đốt anh,anh cam tâm như vậy

'bùi tố'

thanh âm nhỏ như muỗi kêu,bùi tố ngước mắt nhìn lên,lạc vi chiêu đã rủ mắt xuống,ngất đi.

'anh bùi,tôi biết tuổi trẻ các anh thích chơi bời,nhưng anh phải có chừng mực,kiềm chế,kiềm chế.'nghe được lời khuyên chân thành của bác sĩ ,bùi tố chỉ có thể lặp đi lặp lại'mà ăn cái gì cũng không được kiềm chế''một liều thuốc tồi có thể giết chết ngươi'

'vâng vâng vâng'

cuối cùng sau khi ra khỏi cửa,anh ấy cởi bỏ lớp ngụy trang trước mặt những người khác,bước từng bước nặng nề về phía phòng bệnh.

bùi tố đẩy cửa ra,lạc vi chiêu đã tỉnh.ngồi ở đầu giường,có mím chặt khoảng cách giữa hai lông mày,không nhìn anh .bùi tố cúi đầu và đi đến bên giường anh,giống như một đứa trẻ mắc lỗi và đang chờ được dạy dỗ ,mặc dù anh đã phạm sai lầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro