những gương mặt từ ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Những gương mặt từ ký ức.

Author: OKAMI

Beta: Bordeaux

Genres: light psycho, ending rất nhẹ nhàng

Pairing: YunJae

Rating: PG 15

Disclaimer: They belong to each others (hí hí). Trừ DBSK, các nhân vật khác thuộc trí tưởng tượng của Okami.

Soundtrack: Elegy – Secret Garden

A/N: Project tặng fan DBSK và những người yêu thích fic của Kami nhân dịp Giáng Sinh, kỷ niệm ngày thành lập DBSK và năm mới. Chúc các bạn một Giáng Sinh hạnh phúc! Kami cám ơn những ai đã, đang và sẽ yêu thích fic của Okami. Tks a lot, babes~~~~! ^^

Summary:

Qua từng ấy năm anh vẫn không thể hiểu rằng kể cả có yêu anh, em cũng không bao giờ nhận ra anh được.

**************************************

Phần một: Những chiếc đèn lồng đỏ trong quá khứ.

1.

Người ta gọi đó là hội chứng mù mặt, bác sĩ từng nói với tôi về nó, hình như được gọi là prosopragnosia. Tôi thậm chí còn không thể đọc được từ đó ra sao. Hiểu một cách đơn giản là tôi hoàn toàn không thể nhận biết được gương mặt của bất kỳ ai, kể cả người đó có thân thiết với tôi đến chừng nào. Hội chứng này hầu hết là do bị chấn thương não và số còn lại là do bẩm sinh.

Mẹ tôi là trường hợp bẩm sinh. Bà ngay từ nhỏ đã không thể nhớ ai là ai, trừ việc đó ra, cuộc sống của bà diễn ra vô cùng bình thường. Nhưng hội chứng này có thể khiến người khác bị phát điên, với điều kiện cần và đủ là yêu. Như ba tôi yêu mẹ. Ông bao giờ cũng mặc những chiếc áo đỏ chói và tươi màu, sáng rực, để duy nhất một kiểu tóc và luôn có những hành động rất đặc trưng. Đó là phương cách duy nhất để giúp mẹ tôi nhận ra ba. Vào mỗi lễ rước đèn, ba tôi lại bắt mẹ ở nhà vì ngoài đường toàn là những chiếc đèn lồng màu đỏ, vô tình làm sao, cũng đầy người mặc áo màu đỏ. Mẹ tôi sẽ không thể nhận ra ai là người mình yêu. Tôi nghĩ vết sẹo ở vai của tôi vẫn còn đây, vì ngày hôm đó ba tôi đã cầm một thanh củi chứ không phải là một chiếc thắt lưng như mọi lần. Tôi biết lý do chỉ vì tôi đã đem về từ nhà hàng xóm một chiếc lồng đèn màu đỏ.

Hôm đó mẹ tôi đã khóc đến ngất đi khi thấy máu tuôn ra thành dòng. Ba tôi rất bình tĩnh đưa tôi đi bệnh viện và bảo:

“Không phải ba không thương con, con hiểu, đúng không?”

Ông đã nói với một gương mặt lãnh cảm nhưng giọng nói thì gần như không thể kiểm soát được. Giọng ông run lên đầy sợ hãi khi đưa tôi đi cấp cứu. Tôi biết lý do duy nhất ông không khóc hay ngất đi chính là để trở thành chỗ dựa cho mẹ. Tôi cũng hiểu không phải ba không thương tôi. Ông chỉ là yêu mẹ quá nhiều.

Vì yêu quá nhiều, nên căn bệnh không nhận diện được gương mặt của bà khiến người đàn ông khốn khổ đó phát điên. Thà rằng mẹ tôi tỏ ra không yêu ông ấy, thà rằng mẹ tôi chỉ đối xử với ông ấy như tình nghĩa vợ chồng bình thường thôi thì sự thể cũng không quá tệ. Mẹ tôi yêu ba nhiều hơn cả tình cảm bà dành cho tôi. Tôi được sinh ra, không giống như minh chứng tình yêu của hai người, giống hơn là một cục nợ. Tuy vậy, họ hạnh phúc khi cùng lúc chăm sóc tôi. Đối với tôi như thế là đủ, đủ để không phát điên.

Cũng vào một ngày đèn lồng đỏ sáng rực cả khu phố, ba tôi đã phát điên. Ông phát điên vì ý nghĩ bản thân ông không đủ tình yêu, không yêu mẹ đủ cũng như mẹ không yêu ông đủ. Đủ để có thể nhận ra nhau. Với từng ấy thời gian ở bên nhau, với từng ấy tình yêu mãnh liệt dành cho nhau, mẹ tôi vẫn không thể nào nhận dạng ra được ba tôi khi ông thay đổi kiểu tóc, giọng nói và những hành động khác.

Hôm đó ông bước vào nhà và giấu hai tay sau lưng, mắt sáng ngời những tia hạnh phúc, nheo mắt suỵt tôi đừng lên tiếng. Tóc ông được nhuộm vàng, cắt ngắn, giọng cố tình trở nên trầm hơn bình thường. Và vì tóc ông đã được cắt gọn, nên thói quen hất tóc đặc trưng của ông cũng biến mất theo. Đối với tôi mà nói, đó là một sự thay đổi tích cực và thú vị. Đối với mẹ tôi mà nói, đó là một kẻ xa lạ. Bình thường khi con người ta thấy một kẻ xa lạ bước vào nhà mình với hai tay giấu sau lưng, họ sẽ tự động trở nên cảnh giác.

Tôi nhớ rằng mẹ tôi đã đứng bật dậy ngỡ ngàng và nheo mắt hỏi:

“Anh là ai? Tại sao vào đây?”

“Ta là cướp!” – ba tôi trả lời sau một hồi khựng lại. Đáng ra ông nên dừng lại trước khi để lòng tự ái dâng lên như thế.

Mặt mẹ tôi tái đi, bà kéo tôi vào lòng và cố gắng bình tĩnh nói:

“Anh muốn lấy gì thì lấy đi, tôi không báo cảnh sát đâu. Đừng hại mẹ con tôi là được!”

Ba tôi dường như không thể chịu được hơn sự hụt hẫng đó, ông khẽ cười buồn và trở về giọng nói bình thường:

“Anh đây mà! Anh chỉ đùa một chút thôi!” – rồi ông đưa món quà giấu sau lưng ra – “Quà cho cả hai mẹ con này!”

Mẹ tôi hành động nhanh hơn tất cả những cái nháy mắt có trên đời, bà chụp lấy bình hoa và đập mạnh vào lưng ba tôi.

“Cút ngay! Đừng giả dạng chồng tôi!” – bà hét lên hoảng loạn.

Và ba tôi đã phát điên. Ông phá lên cười sằng sặc. Ảo tưởng của ông bị vỡ nát. Kể cả khi mẹ tôi có yêu ba tôi đến dường nào, thì thật sự chưa một lần bà nhận dạng được gương mặt của ông.

“Tôi đã yêu em đến thế!” – ông gào lên với cơ thể đầy máu – “Nhiều đến thế cơ mà!”

Rồi ông cầm lấy một mảnh bình vỡ lên và cứa mạnh vào tay. Cảnh tượng đó khiến mẹ tôi hoảng loạn. Bà vô hồn thả người xuống chiếc ghế nệm ở giữa nhà và thẫn thờ nhìn ba tôi. Tôi đứng bên cạnh thấy ông cố lê cơ thể đầy thương tích đến gần mẹ tôi và dùng bàn tay đẫm máu tươi bấu chặt lấy tay bà.

“Tại sao? Tại sao qua từng ấy năm, em vẫn không thể nhìn ra tôi là ai. Em có bao giờ yêu tôi hay không, Eunhee?”

“Tại sao?” – mẹ tôi chậm rãi lên tiếng – “Qua từng ấy năm anh vẫn không thể hiểu rằng kể cả có yêu anh, em cũng không bao giờ nhận ra anh được!”

Tôi nghĩ rằng lúc đó mình quá nhỏ để hiểu rằng họ đang làm gì. Nhưng vì ba tôi bị thương với nhiều máu đang gào khóc và mẹ tôi thì mặt tái xanh với nước mắt lặng lẽ rơi, tôi biết rằng tôi sắp mất một điều gì đó. Và một đứa trẻ nhỏ lúc đó là tôi đột nhiên cảm thấy nước mắt đang trào ra nức nở. Tôi đã khóc, không phải vì cảnh tượng của hai người họ quá bi đát, thật ra chỉ vì tôi cảm thấy rằng dường như họ không còn nhận ra sự tồn tại của tôi trên đời nữa. Mà tôi thì chẳng nhận ra điều gì khác ngoài hai con người đáng thương đó.

Mẹ tôi bảo rằng qua từng ấy năm, ba tôi vẫn chưa một lần tha thứ cho mẹ tôi vì căn bệnh quái ác này. Ba tôi bảo rằng, qua chừng ấy thời gian tại sao mẹ tôi không thể cố gắng yêu ông ấy hơn một chút, như vậy thì bà có thể nhận ra ông rồi.

Ba tôi lại cười phá lên sằng sặc, tiếng cười của ông nghe đau đớn tới mức tim tôi thắt lại và khuỵu xuống. Tiếng của ông vang lên đứt quãng, xen kẽ là những tiếng thở dốc đầy khó nhọc và cay đắng. Tôi nghĩ ông cũng biết rằng bản thân mình lúc đó quá đáng thương, tự trọng của một người đàn ông bị xâm phạm nghiêm trọng nên mới hành động như thế. Vào tràng cười cuối cùng của cuộc đời ông, ba tôi đã dùng tay mẹ tôi nghiến lấy mảnh vỡ bình hoa và đâm thẳng vào tim ông ba nhát liền.

Ba tôi vì quá khốn khổ đã trở thành một kẻ ích kỷ khi làm như vậy. Mẹ tôi hoàn toàn không thể chống cự và sững sờ trước những gì đang diễn ra, bà tự sát. Chết gục ngay bên cạnh xác chồng mình một cách mãn nguyện. Họ chết đi, giết lẫn nhau ngay trước mắt tôi.

Tôi òa khóc. Tôi dùng hết sức bình sinh để gào thật to nhưng dường như chẳng thể thốt ra một âm thanh nào.

Tôi buông người chạy ra giữa dòng người tấp nập và đường phố rực đỏ những chiếc đèn lồng màu máu. Loạng choạng băng qua đường trong khung cảnh nhập nhòe giữa nước mắt và màu đỏ lấp lánh tưởng chừng như đầy hạnh phúc của xã hội, tôi đâm người vào một chiếc xe hơi đang trờ tới.

Đêm hôm đó đèn lồng đỏ soi sáng khắp phố phường, chiếu rọi từng tia hạnh phúc đến mỗi gia đình gần nó nhất. Ở quanh nhà tôi là một dãy toàn những đèn lồng đỏ, tràn ngập những gia đình hạnh phúc và con trẻ vui chơi. Tại sao không có lấy một tia đỏ chiếu đến nhà tôi? Để ba tôi và mẹ phải thay tia sáng đỏ ấm áp từ đèn lồng bằng những vệt máu loang lổ. Tại sao chỉ có mỗi gia đình tôi là không được phép chơi đèn lồng đỏ? Tại sao trong khi tất cả mọi người đều cười thì tôi lại khóc?

Và tại sao cả hai người họ, qua từng ấy thời gian, vẫn chưa bao giờ nghĩ đến sự hiện diện của tôi trong lòng họ? Tại sao ngay cả khi chết đi rồi, họ vẫn chỉ thấy mỗi nhau mà thôi? Còn tôi là gì giữa tình yêu của họ, tôi là gì giữa bi kịch mà họ dựng nên.

Chỉ đơn thuần là một chiếc đèn lồng đỏ bên đường thôi, phải không?

2.

Vào năm 15 tuổi, tôi bị bắt cóc khỏi gia đình nhận nuôi. Tính đến thời điểm đó, tôi đã gần như chôn bi kịch năm 9 tuổi vào sâu trong một cái hố nào đó ngoài vườn. Tôi quên đi khoảng thời gian đó một cách tự nhiên. Hoặc là tỏ ra quên một cách tự nhiên.

Người bắt cóc tôi trạc 25 hay 26 tuổi gì đó với một mái tóc đen bù xù, dài tận vai và râu ria lún phún. Có lẽ vì gia đình nhận nuôi tôi rất giàu có nên anh ta đã bắt cóc tôi để tống tiền. Tôi cũng yên tâm rằng họ sẽ trả tiền để chuộc tôi ra vì họ rất yêu thương tôi và quan trọng sự hiện diện của tôi chứ không giống như hai con người trong quá khứ. Vì vậy tôi tỏ ra không chút sợ hãi và điềm nhiên sống ngoan ngoãn trong căn hộ của tên bắt cóc. Mà anh ta cũng không làm gì để tôi phải hoảng sợ.

Vào ban ngày, tôi bị nhốt trong một căn phòng không có cửa sổ, chỉ đơn thuần là bốn bức tường kín mít và đến tối, khi anh ta về sẽ thả tôi ra đi lại trong nhà.

“Có thể đừng nhốt tôi trong phòng ban ngày được không? Tôi sẽ không trốn đâu!” – tôi đề nghị với anh ta – “Tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà thôi!”

“Tại sao?” – anh ta hỏi.

“Vì kín quá làm tôi ngộp thở, tôi bị tù túng quá không chịu nổi!” – tôi xua tay.

Anh ta phì cười, đặt tách trà xuống bàn và bước đến chỗ ghế sofa tôi đang ngồi, kê sát mặt vào mặt tôi nói:

“Cậu bị bắt cóc chứ không phải đang được ở khách sạn đâu, đừng có mà đòi hỏi!”

“Thì ai đòi hỏi gì đâu!” – tôi lại xua tay phân minh, sợ rằng chọc điên tên bắt cóc hắn sẽ cắt tay cắt chân tôi không chừng – “Tôi chỉ đề nghị thôi, nếu anh thấy ổn thì thả tôi trong nhà, không thì thôi, không sao mà!”

Anh ta nhếch mép cười và đứng thẳng dậy trở về chỗ của mình.

“Này anh!” – tôi cẩn thận lên tiếng, suy nghĩ chu đáo câu chữ của mình để không làm mọi thứ trở nên rối reng – “Anh không giận phải không? Anh thấy không thích thì cứ nhốt tôi lại, không sao đâu! Đừng có… đừng có cắt tay chân gì của tôi nhé!”

“Gì chứ?” – người đó tỏ vẻ ngạc nhiên, khựng lại nhìn tôi một lúc rồi cười phá lên – “Tôi cắt tay chân của cậu làm gì?”

“Ơ… ờ thì… tôi chỉ nói đề phòng anh nổi giận thôi!” – tôi lắc nhẹ đầu.

“Tôi chỉ đơn thuần là bắt cóc cậu chứ tôi không bị tâm thần đâu đấy, công tử à!”

“Vâng! Anh không bị tâm thần gì cả, anh chỉ bắt cóc tôi thôi!” – đột nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và buông một câu đùa cợt. Nhưng rồi ngay lập tức, tôi nghĩ mình đã sai lầm khi giỡn mặt với một tên bắt cóc, tôi im bặt và nhìn anh ta đầy cảnh giác.

Tên bắt cóc bước lại gần tôi và đanh giọng:

“Ngồi xích qua một bên!”

Tôi răm rắp làm theo, tay siết chặt thủ thế sẵn đề phòng bất trắc. Nhưng anh ta chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi xuống bên cạnh tôi và hỏi:

“Sao cậu không có vẻ gì là sợ hết vậy?”

“Vì tôi ngoan ngoãn mà, không hề trái lời anh hay cố ý bỏ trốn!” – tay tôi thả lỏng dần trong vô thức – “Bố mẹ tôi sẽ mau chóng lo tiền để chuộc lại tôi thôi, tôi không cần liều mạng bỏ trốn làm gì!”

“À, ra vậy!” – anh ta gật gù – “Ngày mai tôi không nhốt cậu nữa, cậu không được trốn đâu đấy!”

“Được được! Nhất định tôi không trốn!” – tôi lập tức gật đầu ngay, kèm theo một nụ cười mãn nguyện.

Anh ta nhoẻn miệng:

“Cậu tên gì?”

“Jaejoong. Còn anh?”

“Cậu không cần biết! Ngày mai cậu thích ăn tối món gì tôi sẽ mua!” – anh ta nhẹ giọng.

“Anh này, anh làm nghề gì thế?”

“Tôi là nhiếp ảnh gia, cậu hỏi để làm gì?”

“Nhiếp ảnh gia thì chắc chẳng có mấy tiền, thôi ăn mì gói được rồi!” – tôi gật gù sau khi suy tính kỹ càng.

Tên bắt cóc phì cười. Anh ta cười mà cả người rung lên đầy hứng thú, anh ta quay hẳn người sang nhìn tôi và nói:

“Cứ ăn thoải mái đi. Bố mẹ cậu sẽ chi trả mà!”

“Thế thì càng không thể ăn được!” – tôi lắc đầu ngay lập tức – “Nội tiền chuộc thôi đã nhiều lắm rồi, lại còn tiền nuôi tôi ăn nữa thì không được đâu, họ sẽ phá sản mất!”

“Cậu thật biết nghĩ cho người khác nhỉ! Mai tôi sẽ ăn deokbokki, tiện thể mua cho cậu luôn nhé!”

“Thôi được rồi! Anh chỉ là nhiếp ảnh gia thôi mà!”

“Gì chứ?” – anh ta trợn mắt – “Nhiếp ảnh gia chứ có phải ăn xin đâu mà deokbokki không mua được? Sao cậu lại nghĩ tôi nghèo đến thế?”

“Chứ anh không nghèo anh bắt cóc tôi làm gì?” – tôi trợn mắt lại hỏi – “Với lại trông anh luộm thuộm thế này, tóc thì dài, râu ria thì xồm xoàm, ăn mặc thì nhếch nhác, chắc cùng lắm là đi chụp hình người ta không mặc đồ thôi chứ có còn làm gì khác được đâu!”

Anh ta hơi sững ra một lúc rồi đứng dậy nhìn tôi bảo:

“Cậu đi ngủ đi!”

“Nhưng mà…”

“Mau!” – anh ta trợn mắt khiến tôi giật bắn.

Tôi nghĩ mình đã chọc giận anh ta rồi lập tức đứng dậy và nhanh chóng đi vào phòng đóng cửa lại, lòng lo sợ ngày mai anh ta sẽ vì chuyện này mà nhốt tôi trong phòng. Quá bất an, tôi liền hé cửa phòng và quan sát xem thái độ anh ta giận đến mức nào. Anh ta đang ngồi trên ghế sofa và cười rung người. Đột nhiên tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, chắc là anh ta sẽ không nhốt tôi vào ngày mai đâu.

Đó là đêm thứ ba tôi bị bắt cóc, cũng là đêm đầu tiên tôi và tên bắt cóc trò chuyện. Lúc đó, anh ta vẫn chưa biết được một sự thật rất không vui về con người của tôi.

3.

Ngày hôm sau tôi được thả rông trong nhà thật. Tôi đi khắp nhà và lục lọi, xem tivi rồi lại xem đĩa phim của anh ta, thậm chí còn có cả phim AV. Nhưng tôi chưa vội xem phim AV, nghĩ rằng ngày mai sẽ xem, ngày hôm nay cứ xem cho hết các phim kia đi đã.

Tối đó anh ta mua cho một một phần deokbokki đầy nhóc và cay xé lưỡi. Tôi vừa hít hà ăn vừa uống một cốc trà nóng thật to. Tôi thích ăn cay lắm nên khi nhìn thấy phần ăn đầy ớt, mắt tôi đã sáng đến mức anh ta phải hỏi:

“Làm gì mà vui dữ vậy?”

“Nhiều ớt, trông ngon!”

“Gì? Nhiều ớt?” – đột nhiên mặt anh ta tái xanh – “Tôi đã dặn ít ớt cơ mà!” – rồi anh ta lật đật chồm người vào xem.

“À, anh không ăn được ớt chứ gì!” – tôi che miệng cười.

“Sao không?” – anh ta gằn giọng và bốc ngay một miếng bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm.

Rồi tôi và anh ta cùng ăn, không ai nói với ai câu nào. Đến khi tôi ăn được hơn hai phần ba đĩa của mình thì anh ta chỉ ăn được vài miếng, nước mắt chảy ra đầm đìa và liên tục nức nở. Phải thôi, cay quá mà, đến tôi còn hít hà thì người ăn “ít ớt” làm sao có thể chịu được cơ chứ.

“Công dân Đại Hàn Dân Quốc gì mà không biết ăn ớt thế kia!” – tôi mỉa mai.

Anh ta bị cay đến nỗi chẳng thể nói gì được tôi nữa, chỉ có thể trừng đôi mắt ướt nhẹp nước, vừa hít hà vừa nức nở nhìn tôi đầy dữ dằn. Trông tội nghiệp quá, tôi lập tức đồ cốc trà của mình vào đĩa của anh ta:

“Cho anh đấy anh Tóc Dài!” – tôi gọi anh ta là Tóc Dài, vì tóc anh ta quá dài so với một thằng con trai bình thường, dài như một cô công chúa ấy, trông thấy ghê.

“Cậu làm gì vậy?” – anh ta nhảy dựng lên.

“Đổ nước vào cho hết cay chứ gì!”

“Tại sao lại đổ nước trà?” – anh ta quăng đũa lên bàn tỏ vẻ giận dữ.

“Aish, gì mà như con nít thế kia!” – tôi gom đũa lại cho anh ta và nói – “Nước gì chẳng là nước, trà này đang nóng dễ tan vị cay mà!” – rồi tôi gắp những miếng deokbokki đã rửa ớt vào cốc trà cho Tóc Dài – “Đấy, ăn đi! Đỡ cay rồi đó!”

Anh ta miễn cưỡng cầm đũa và cho từng miếng vào miệng, vừa nhai vừa nhìn tôi đầy thù hằn.

“Sao sao? Có phải là nhạt quá không?” – tôi nhe răng hỏi.

“Ăn chả ra làm sao cả!” – anh ta gằn giọng.

“Vậy để tôi cho anh miếng ớt!” – vừa nói tôi vừa múc một miếng nước sốt ớt trong đĩa của mình lên.

Tóc Dài lập tức nhảy dựng lên, ôm lấy tách trà to đầy deokbokki vào người:

“Cậu cút vào phòng cho tôi!”

“Haha!” – anh ta làm tôi buồn cười chết đi được – “Thôi đừng đuổi, tôi không làm gì nữa đâu! Anh Tóc Dài dữ dằn quá đi mất!”

“Đừng có gọi tôi là Tóc Dài nữa, nghe gớm chịu không nổi!” – anh ta càu nhàu.

“Thế thì anh đi cắt tóc, cạo râu, ăn mặc cho đàng hoàng đi. Tôi chưa gọi anh Ăn Mày là may rồi đấy!” – tôi hừ mũi.

Anh ta lừ mắt nhìn tôi không nói gì, cố ăn cho hết tách deokbokki.

“Ăn xong rửa chén đi! Ở nhà cả ngày không làm gì cả!” – rồi đột nhiên anh ta lên tiếng.

“Sao tôi rửa chứ?” – tôi trợn mắt.

“Cậu giỡn mặt hả? Thấy tôi không nói gì rồi làm tới phải không?” – anh ta dằn đũa nheo mắt nhìn tôi.

“Ơ… ờ… thì rửa! Nói từ từ cũng nghe được mà!” – biết không thể giỡn hớt thêm, tôi xịu mặt. Trong chốc lát, tôi đã quên béng rằng mình đang bị bắt cóc.

Hình như anh ta vừa nhoẻn miệng cười rất thích thú. Tôi nghĩ thầm nếu sau này đã trao tiền chuộc rồi thì tôi sẽ thuê giang hồ đánh anh ta một trận.

Ngày hôm đó tôi và anh ta cùng xem một trận banh rồi ngủ quên trên ghế sofa.

Hôm sau khi tôi thức dậy thì anh ta đã đi mất rồi, để lại cho tôi một tách cacao còn nóng hổi. Cầm tách cacao trong tay, tôi đột nhiên nghĩ rằng nếu mình có phải ở đây luôn cũng chẳng sao, có thể vui vẻ như vậy tôi cũng không cần nhiều hơn nữa. Nhưng rồi tôi nhớ đến ba mẹ nuôi của mình, họ yêu tôi hơn cả bản thân họ, họ đem tôi về từ bệnh viện và xem tôi còn hơn cả con ruột. Tôi không thể giống những người ích kỷ chỉ biết có bản thân mình được. Tôi nghĩ rằng mình sẽ tận dụng triệt để thời gian tại đây khi bố mẹ nuôi vẫn còn đang lo tiền chuộc.

Tôi sau khi rửa tách cacao và dọn dẹp sơ sài căn nhà như một cách để thoái thác việc “ở nhà cả ngày không làm gì” thì bắt đầu xem phim. Đến khi tôi xem hết phim đàng hoàng thì trời cũng đã gần tối và cơ thể tôi mỏi nhừ ra. Khoảng thời gian chờ tên bắt cóc trở về tuy không còn quá dài nhưng lại rất buồn chán, vậy là tôi quyết định mở phim AV ra xem. Tôi không phải là chưa xem phim AV bao giờ, nhưng mà không hiểu sao những đĩa phim AV của tên bắt cóc này lại khiến tôi cảm thấy rất kích thích.

Được một lúc, mặt tôi đỏ bừng và cảm thấy quá xấu hổ, tôi nhấn pause rồi bỏ đi tắm. Khi tôi bước ra, thì có vẻ như tên bắt cóc đã về và đang nhìn trân trân trước màn hình TV. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay lại nhìn. Tôi chỉ vừa bước ra khỏi phòng tắm và chưa kịp mặc áo.

“Ai cho cậu xem mấy thứ này?” – anh ta gào lên đầy giận dữ.

“Tôi…” – tôi chưa từng thấy anh ta giận đến thế từ lúc ở đây – “Tại… ở nhà không có gì làm…” – tôi nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh bản thân.

“Cậu chỉ mới 15 tuổi thôi, ai cho phép cậu xem mấy thứ này!” – anh ta quăng bịch đồ ăn xuống bàn, tắt TV và bước đến gần tôi.

“Xin lỗi… tôi… từ giờ không đụng vào đồ của anh nữa! Không xem phim AV nữa!” – tôi siết chặt chiếc khăn tắm trong tay, tim đập loạn xạ vì hoảng sợ, nhưng tôi vẫn kiên quyết không tỏ ra sợ hãi.

“Xin lỗi thì được cái gì? Cậu cũng đã coi rồi! Tôi cũng đã coi rồi! Còn gì để xin lỗi nữa?” – anh ta bây giờ đã đứng trước mặt tôi.

Tuy tôi không hiểu việc anh ta đã coi rồi thì liên quan gì để la mắng tôi nhiều đến vậy nhưng tôi cũng không dám hỏi.

“Lại còn tắm nữa chứ!” – anh ta gằn giọng.

“Tôi… từ mai sẽ không tắm nữa!” – tay tôi siết chặt chiếc khăn lông, cố hết sức không bị sự giận dữ của anh ta trấn áp.

“Cậu không tắm hôi rình ai chịu cho nổi!” – anh ta vẫn đang quát tháo, tôi chẳng hiểu nổi anh ta muốn gì nữa.

Đột nhiên, nhìn gương mặt tức giận của anh ta cùng những lời la mắng vô lý khiến tôi uất ức, nước mắt vô tình khẽ trào nhẹ ra hai khóe mắt.

“Vậy… vậy anh muốn tôi làm sao?” – tôi cố không để giọng bị nghẹn, dồn hết sức để lên tiếng.

Anh ta không trả lời, giựt chiếc khăn lông trong tay tôi ra và nói, tuy giọng đã không còn lớn tiếng nhưng vẫn đượm vẻ bực bội:

“Tắm xong không mặc áo vào, lau người cho khô đi để bệnh tôi cho cậu chết khô chứ không có thuốc men gì đâu!” – vừa nói anh ta vừa choàng tấm khăn lên người tôi – “Áo đâu?”

Tôi khẽ chỉ về phía ghế sofa. Anh ta bước lại mạnh bạo giật chiếc áo lên và mặc cho tôi, gằn giọng:

“Khóc lóc cái gì! Đàn ông con trai mới thế đã khóc!”

“Tôi có khóc đâu!” – tôi buột miệng.

“Thế cái này cái gì?” – anh ta trừng mắt nhìn ra lệnh cho tôi im rồi quẹt tay lên hàng nước trên má tôi hỏi vẻ gay gắt – “Lần sau cậu mà xem mấy thứ này nữa thì chết với tôi!”

“Có tí xíu nước mà!” – tôi lí nhí, không dám nói lớn để cho anh ta nghe được.

Chẳng phải anh ta không nghe được, chỉ là anh ta mặc kệ. Rồi đột nhiên anh ta ôm tôi vào lòng và nói thật nhỏ:

“Lần sau xem phim người lớn, đừng để tôi bắt gặp, hiểu chưa? Không thì hậu quả khó lường đấy nhóc à!”

Không hiểu do tác động của hành động ấm áp đột ngột của anh ta hay do kích thích từ phim AV ban nãy, tôi vô thức choàng tay lên và ôm qua hông người đó, siết chặt.

Đêm đó là đêm hôm trước khi anh ta cắt tóc.

4.

Ngày hôm sau tôi cạch không dám xem phim AV nữa. Hứng thú kích thích chưa thấy được bao nhiêu đã bị mắng xối xả đến quên cả ăn tối mà ngủ luôn khi đang ôm anh ta. Thậm chí tôi còn nằm mơ thấy có người hôn vào môi tôi nữa chứ! Đương nhiên chỉ là mơ thôi, vì ở đây chỉ có tôi và anh ta, đều là con trai, sao có thể làm như vậy.

Nhưng mà ngày hôm đó anh ta biết được bí mật lớn nhất của đời tôi. Tóc Dài đột nhiên đi cắt tóc trở thành tóc ngắn, cạo râu và ăn mặc gọn gàng. Khi anh ta trở về nhà vào lúc chiều tối lại sớm hơn mọi ngày một chút và đúng ngay thời điểm tôi đang nằm trên ghế sofa xem TV.

Anh ta vào nhà và vẫy chào tôi:

“Hey nhóc!”

Tôi lập tức đứng phắt dậy và chạy vào bếp cầm ra một con dao, đanh giọng:

“Anh là ai? Sao tự dưng vào nhà người ta? Làm sao anh vào được đây?”

Anh ta hơi sững lại một chút rồi phì cười:

“Hôm nay không được xem phim AV chán quá nên bày ra trò mới phải không, Jaejoong?”

“Anh…” – tay tôi vẫn siết chặt con dao – “Anh là đồng bọn của Tóc Dài phải không? Nếu không phải thì anh cút ngay không tôi tri hô anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp!”

Gương mặt tôi trông nghiêm trọng đến mức anh ta buộc phải tin là tôi không giở trò đùa giỡn.

“Cậu làm sao vậy Jaejoong? Tôi là Tóc Dài đây!” – anh ta thả bao đồ ăn xuống bàn.

“Tôi không có mù. Tóc anh ngắn như vậy sao có thể…” – nhưng rồi khi nói, tôi cảm thấy hành động thả bao đồ ăn xuống bàn cũng rất quen thuộc, rất giống Tóc Dài những ngày trước đây.

Tôi bước lại gần anh ta và nhìn chăm chú. Hoàn toàn xa lạ. Rồi tôi phì cười. Cũng phải, giọng anh ta rất giống Tóc Dài, điệu bộ cũng không hề khác. Tướng đi và cách thả bao đồ ăn cũng không khác một chút nào, chỉ khác chăng anh ta không có râu và tóc không dài nữa. Tôi đặt con dao xuống bàn và cười to, tôi đang cố gắng điều gì cơ chứ, rõ ràng tôi biết dù có tiếp tục nhìn nữa tôi vẫn chẳng thể nào thấy anh ta quen mặt.

“Jaejoong!” – anh ta điềm tĩnh nắm nhẹ vai tôi – “Cậu không thể nhận diện được mặt người phải không?”

Tôi ngỡ ngàng ngước lên nhìn anh ta và nhoẻn miệng cười:

“Anh sao có thể đoán ra hay vậy? Thật là thông minh!”

“Ở chỗ tôi làm cũng có một cô gái bị bệnh như thế! Đừng lo, không sao đâu!”

“Sao lại đi an ủi tôi chứ? Tôi suýt nữa là giết anh vì tưởng anh là cướp đấy!” – tôi phì cười rồi quay đi – “Tôi sẽ đi lấy đũa, anh mở đồ ăn ra đi!”

“Jaejoong, lại đây!” – anh ta kéo tôi vào lòng anh ta rồi nói thật nhẹ, đột nhiên tôi nhận ra con người này có một chất giọng rất trầm – “Tôi cắt tóc có đẹp trai hơn không?”

“Đẹp trai lắm! Đẹp trai lắm! Sẽ có khối cô mê anh đấy!” – tôi nhoẻn miệng cười.

“Không cần. Cậu khen đẹp là được. Vì hôm trước cậu chê quá nên tôi phải đi cắt tóc. Đến tận hôm nay mới rảnh để cắt khoe cậu đây!”

“Tưởng đâu tôi sẽ hết hồn và nhảy cẫng lên đúng không? Vậy mà tôi còn cầm dao ra đe dọa anh!”

“Thôi, không sao, không được buồn nữa!” – anh ta lôi trong túi ra một xấp hình – “Tôi sợ cậu nhớ nhà, chụp cho cậu vài tấm hình của bố mẹ cậu đây này!”

Tôi nhìn xấp hình trong tay anh ta rồi ngước lên hỏi:

“Bố mẹ tôi, trước đây đã gầy thế này hay do vì tôi không có ở đó mà lại gầy thế này?”

“Tôi…” – anh ta bối rối – “Tôi cũng không biết!”

“Ah phải, sao anh có thể biết được chứ! Là bố mẹ tôi mà. Đã làm khó anh rồi, xin lỗi, xin lỗi!”

“Không sao! Ăn tối thôi, rồi cậu kể tôi nghe câu chuyện bố mẹ của cậu, được chứ?”

Tôi khẽ gật đầu dù chẳng có gì để kể cả trừ câu chuyện về bố mẹ ruột của tôi. Câu chuyện mà tôi nghĩ rằng tôi đã chôn được nó trong một cái hố sâu nào đó sau vườn. Nhưng không, tôi vốn chẳng chôn được điều gì đi đâu, nó vẫn ở đó, hiện diện hằng ngày trước mặt tôi và nhắc tôi nhớ bằng cách bắt tôi nhận lấy căn bệnh của mẹ.

Bác sĩ lần trước bảo rằng tôi do bị chấn động từ vụ tai nạn xe hơi năm 9 tuổi mà ký ức có phần lẫn lộn, tác động ở chỗ nào trên não và khiến tôi có chứng mù mặt. Nhưng tôi biết rất rõ, tỷ lệ gen di truyền của hội chứng này lên đến 50%, tức là nếu như kể cả tôi không bị đụng xe thì vẫn sẽ dần dần không nhận biết được các gương mặt người nữa. Hai gương mặt duy nhất tôi nhớ đến giờ này chính là bố mẹ ruột của tôi. Không biết vì đó là hai gương mặt thân quen với tôi từ trước khi tôi bị hội chứng này hay do ký ức về họ quá đặc biệt để có thể quên đi như những gương mặt khác.

Tôi không biết Tóc Dài đã làm cách nào để tôi có thể kể tất tần tật cho anh ta nghe như vậy, đến cả bố mẹ nuôi của tôi, dù tôi yêu quý họ cách mấy thì cũng không một lần hé răng về việc gia đình cũ ra sao.

“Vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ mặc áo màu sáng và dễ nhìn cho cậu nhớ!”

“Không cần, tôi cũng không gặp ai ngoài anh, anh mặc gì cũng được.” – tôi nhoẻn miệng cười.

“Đừng lo, cậu không nhớ mặt tôi, nhưng tôi thì nhớ mặt cậu nên mai mốt cậu có đi lạc tôi vẫn tìm được!”

“Ý anh là mai mốt tôi mà trốn đi thì anh vẫn tìm ra chứ gì!” – tôi phì cười – “À, nhắc mới nhớ, anh đòi nhiều tiền lắm hay sao mà bố mẹ tôi lại lâu đưa đến thế?”

“Ừ…” – anh ta lúc đó hình như đã hơi khựng lại một chút nhưng tôi lại không để ý ngay – “Cũng hơi nhiều! Tôi có nhiều việc phải lo mà!”

“Anh đòi nhiều quá sợ bố mẹ tôi không lo nổi đâu, họ không quá giàu như tỷ phú đâu!”

“Tôi biết rồi, đừng lo! Tôi không bắt ép họ mà, cho họ rất nhiều thời gian để thư thả!”

“Ừ, anh thật là người tốt, cám ơn anh, Tóc Dài!” – tôi chồm tới và choàng qua cổ anh ta vỗ vỗ.

“Aish, đã bảo không được gọi như vậy mà! Tôi cắt tóc ngắn rồi còn gì!” – Tóc Dài lúc đó không hiểu vì sao mặt lại hơi đỏ.

“Nhưng mà gọi Tóc Dài quen rồi! Ai bảo anh không cho tôi biết tên! Tôi cứ gọi Tóc Dài thôi!” – tôi nhe răng cười.

Đêm đó, dù cho anh ta đã biết bí mật của tôi cũng không sao, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm và được cảm thông. Ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại, anh ta chỉ bắt cóc có một mình tôi và cũng chỉ có một mình tôi để quan tâm. Bi kịch vào năm 9 tuổi của tôi sẽ không xuất hiện lại vì không hề có người thứ ba ở nơi này.

Tuy nhiên, tôi lại quá ngây thơ để nghĩ rằng, cuộc đời tôi nếu không có bi kịch này thì sẽ có một điều khác đang chờ đón.

5.

Từ lúc bắt cóc tôi đến nay hẳn đã gần nửa tháng, vậy mà tuyệt nhiên không thấy tăm hơi việc bố mẹ tôi đưa tiền cho anh ta. Ngày nào tôi cũng hỏi thăm, ngày nào anh ta cũng bảo họ nói số tiền quá lớn nên chưa lo kịp, chỉ kịp gửi tiền chu cấp cho tôi hàng ngày và năn nỉ anh ta đừng giết tôi. Mỗi lần tôi hỏi, vào thời gian đầu, anh ta thỉnh thoảng lại kể cho tôi nghe một câu chuyện rằng hôm ấy đã gặp bố mẹ tôi và trao đổi ra sao. Thậm chí, để tôi tin tưởng rằng họ vẫn còn sống, cứ cách hai ngày anh ta lại chụp hình của bố mẹ cho tôi.

Mỗi lần anh ta nói rằng họ van xin đừng giết tôi và hứa không báo cảnh sát, tôi lại vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Tôi một mặt rất muốn chạy đến nói rằng ở đây còn thoải mái hơn đi học để họ đỡ lo, một mặt lại mắc cười và có chút hạnh phúc khi biết họ lo lắng đến thế. So với những hình trước, mẹ tôi hình như ngày càng gầy và tiều tụy đi.

Tôi sống ở đây với Tóc Dài rất vui, kể cả khi bây giờ anh ta tóc đã rất ngắn và ra dáng đàn ông con trai đàng hoàng rồi. Đôi khi anh ta cắt tóc cho tôi, đôi khi lại mua game để tôi chơi. Thậm chí có lúc anh ta còn bưng ở đâu về một chậu hoa đặt lên bàn, bảo để tôi ngắm cho đỡ buồn lúc anh ta đi làm. Để rồi tối hôm sau về anh ta lại nhảy dựng lên vì tôi vặt hết trụi cả hoa cả lá của chậu cây đó. Những lúc anh ta nổi giận bởi chuyện không đâu trông rất mắc cười. Có nhiều hôm, anh ta qua phòng tôi ngủ. Tôi không hiểu vì sao lại thế, nhưng ngủ chung với Tóc Dài cũng rất ấm áp nên tôi không thắc mắc gì nhiều.

Khi ngủ anh ta ôm tôi và tôi ôm anh ta. Đôi khi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm thì không hiểu sao áo của tôi lẩn của Tóc Dài đều bị cởi hết nút. Tôi nghĩ mình đã mộng du và làm bậy do lúc sáng xem lén phim AV nên rất nhẹ nhàng cài lại cho cả hai. Tóc Dài ngủ rất say và không biết gì cả, thật may mắn cho tôi! Nếu anh ta tỉnh dậy có khi sẽ phát hiện ra việc tôi trong lúc ngủ mà cởi nút áo rồi lại biết tôi lén xem phim AV. Tuy nhiên, cũng có nhiều việc khó hiểu, vì đôi khi tôi tỉnh dậy hai lần trong một đêm, mà đến lần thứ hai thì nút lại bị cởi ra và tay anh ta đang đặt trên ngực tôi. Tôi nghĩ mình bị mộng du cũng nặng lắm, còn đặt cả tay người ta lên ngực mình. Những lúc tôi tỉnh giấc thì phát hiện ra anh ta ngáy rất to, lạ ở chỗ là bình thường anh ta ngủ thì không nghe tiếng ngáy. Chỉ có lúc tỉnh dậy nửa đêm tôi mới nghe mà thôi.

Sống với nhau vui như thế, trừ việc tôi quá nhớ nhà ra thì không còn gì phiền lòng cả. Vậy mà anh ta lại đuổi tôi đi.

“Nếu bố mẹ cậu không đưa tiền thì thôi… từ mai cậu có thể về!” – đột nhiên, một ngày nọ anh ta nói với tôi như thế.

“Thôi, lỡ tôi về rồi bố mẹ tôi không đưa tiền cho anh nữa! Đừng lo, bố mẹ tôi giàu mà, họ sẽ xoay sở được thôi!” – tôi xua tay, vừa ăn bắp rang anh ta mua vừa nói.

“Nhưng cậu nhớ nhà vậy…”

“Không sao, khi nào trả tiền thì tôi về cũng được mà! Thôi thì anh rút bớt số tiền lại đi rồi khi nào anh trả tôi về, lâu lâu tôi lại ghé thăm anh!”

Lúc đó tôi không hề để ý rằng cái gật đầu “ừ cũng được” của anh ta rất miễn cưỡng.

Cả một tuần sau đó, tôi vẫn ở nhà Tóc Dài và sống bình thường như những ngày khác. Tóc Dài thì mỗi lúc một buồn khi thỉnh thoảng hỏi tôi:

“Cậu đã nhớ được mặt tôi chưa?”

Và tất cả những gì anh ta nhận được từ tôi là một cái lắc đầu gượng gạo. Những lúc như vậy tâm trạng tôi cũng không khá khẩm hơn, chỉ cầu mong rằng anh đừng đòi hỏi việc tôi phải nhớ mặt bất kỳ ai. Anh ta lúc nào cũng chỉ mỉm cười thật ấm:

“Không sao! Đừng nghĩ gì, tôi hỏi chơi thôi! Ở chỗ tôi làm cũng có một cô gái bị bệnh như thế nên tôi biết!”

“Anh kể cô gái khác đi được không?” – tôi phì cười – “Cô gái bị bệnh giống tôi, anh đã kể đến lần này là lần thứ mấy chục rồi!”

“Cậu không thích cô ấy à?” – anh ta bối rối.

“Không phải, ít ra hãy kể công việc của cô ta, hay cô ấy trông như thế nào, sống và thích cái gì chứ suốt ngày anh cứ nói là cô ấy bị bệnh giống tôi. Thông tin cũ xì rồi Tóc Dài à!”

Và trong những lúc đối thoại, anh ta cứ ít nhiều ám chỉ việc tôi nên về nhà đi thôi. Điều này làm tôi khó chịu nhưng tôi vẫn im lặng. Tại sao anh ta lại nôn nóng đuổi tôi đi trong khi chỉ cần bố mẹ trao tiền là tôi lập tức có thể về nhà?

Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ thả mình đi, là do anh ta nói như vậy thôi. Cho đến ngày hôm đó, chắc là cách được một tuần từ lúc anh ta đề nghị tôi đi về. Trong lúc Tóc Dài đi làm thì tôi ở nhà, như mọi hôm, xem phim AV. Đột nhiên khói từ đâu bay vào mù mịt. Ban đầu tôi còn có chút dửng dưng vì nghĩ rằng ai đó đang đốt lá, nhưng không mùi khói khét lẹt và bay vào càng lúc càng nhiều, đến nỗi ngập kín cả căn nhà.

Tôi hốt hoảng và nghĩ đến Tóc Dài, anh ta nên đi về nhà ngay lập tức nếu không thì tôi chết mất. Trong lúc hoảng loạn, tôi vốn không suy nghĩ được nhiều, nhìn quanh nhà và lựa ra những thứ mà Tóc Dài hay quý nhất rồi chộp lấy, bỏ vào một cái giỏ lết ra đến cửa. Nhưng rồi tôi nhớ rằng khi đi thì anh ta đã khóa cửa mất rồi và tôi thì không thể kêu cứu được, mọi người sẽ biết tôi bị bắt cóc và anh ta sẽ bị bắt. Chúng tôi vốn muốn kết thúc chuyện này trong im lặng và không ai bị thương, như vậy thì sau này tôi thỉnh thoảng vẫn còn có thể gặp anh ta. Nghĩ đến đó, tôi kiềm nén không la lên và trở về ghế sofa ngồi. Căn nhà của anh ta khá kín nên thật sự là tôi không tìm đâu ra được chỗ để thở. Oxy mất dần và từ từ tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Loạng choạng, tôi quơ tay làm bể cái ly trên bàn và để mảnh ly cứa vào tay một chút. Máu chảy ra, mùi máu sộc vào mũi tôi và cái đau do đứt tay khiến tôi có chút tỉnh táo. Nghĩ thế, tôi lập tức cầm một mảnh ly và siết chặt, máu tuôn ra không ngớt. Tôi đau đớn, nhưng không sao, như vậy vậy tôi có thể giữ tỉnh táo đến khi anh ta trở về.

Hoặc không. Tôi nghĩ mình đã ngất đi trước đó. Loáng thoáng mơ hồ trong cơn chập chờn của đôi mắt, tôi đã thấy Tóc Dài. Có lẽ hôm nay ai đó đã báo cho anh ta biết rằng nhà bị cháy và anh ta trở về. Tôi thấy lờ mờ gương mặt hoảng hốt của anh ta khi bế xốc tôi lên và gọi cấp cứu. Tôi nhớ rằng tôi đã nói đứt quãng và thật nhỏ:

“Đừng… gọi cấp cứu… người ta… biết anh… bắt cóc!”

Nhưng có vẻ anh ta chẳng chịu nghe lời, bế tôi lên xe và cuối cùng tôi thấy mình nằm trong bệnh viện. Đến lúc đó, tôi đã quá mệt để có thể nhận thức thêm điều gì, tôi ngất đi ngay trên băng ca đang đẩy của bệnh viện.

Cho đến khi tỉnh lại, điều đầu tiên tôi thấy là Tóc Dài đang ngồi bên cạnh, đầu gục lên giường và tay nắm lấy bàn tay đang băng bó của tôi. Phải mất một lúc tôi mới định hình được đây là bệnh viện. Ngay khi nhận thức ra nơi này chính là bệnh viện, tôi giật bắn, cơ thể cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, liền ngồi bật dậy. Anh ta cũng bị tôi kinh động, giật mình tỉnh giấc, chưa kịp mừng rỡ hay vui buồn đã bị tôi gắt nhỏ:

“Anh điên rồi. Bệnh viện là nơi mà người ta sẽ tìm ra anh đó! Anh đã đóng tiền chưa?”

Tóc Dài gật đầu và toan nói điều gì đó nhưng tôi chặn lại:

“Về nhà nói! Đi về đã, sao anh lại khai đơn để đóng tiền cơ chứ! Họ sẽ lùng ra anh cho xem!” – vừa nói, tôi vừa lột những miếng băng dán trên người và rút cây kim tiêm truyền nước biển trong sự hoảng hốt của anh ta – “Mau! Đi! Lấy xe đi!”

Tôi tỏ ra khẩn trương đến nỗi có vẻ như đã làm anh ta cảm thấy cảnh sát sắp tới không bằng, lập tức đứng dậy và đỡ tôi đi ra nhà xe.

Khi về đến nhà, căn nhà vẫn như ban nãy, có chăng chỉ là còn mảnh vỡ ly dưới sàn và cái balô to tướng trên ghế sofa. Vừa bước vào nhà, tôi lập tức thả người lên ghế sofa và thở hắt ra:

“Haizz, bây giờ mới thoải mái được một chút!”

“Lên giường nằm đi!” – anh ta đanh giọng lại khiến tôi cảm thấy có chút nguy hiểm, lập tức lên giường nằm.

Đem theo vào phòng tôi một tách trà nóng, anh ta ngồi phịch xuống giường thở hắt ra đầy chán nản:

“Tại sao khói mù mịt như vậy mà không chạy ra ngoài? Còn tính đem theo cả balo toàn mấy thứ đồ quan trọng của tôi cơ mà!”

“Thì tại… tại tôi nghĩ anh quý chúng nên tính bỏ vào đó để đem ra ngoài cho an toàn mà! Nhưng rồi một lúc mới nhớ anh khóa cửa, làm sao mà ra được!”

“Còn cái này là cái gì đây?” – anh ta chỉ vào tay tôi, gắt.

“À, để giúp tỉnh táo đó!” – tôi nhe răng cười.

“Công tử à!” – anh ta thở dài chán nản – “Cậu có biết mất máu còn ngất nhanh hơn không hả? Tại sao 15 tuổi rồi mà vẫn còn thế này? Rồi làm sao không chạy ra ngoài đi! Khóa cửa thì phá cửa mà đi ra! Thậm chí cậu còn không thèm có ý nghĩ là đi ra ngoài cơ đấy. Cả một tuần nay tôi không khóa cửa rồi mà sao ngày nào về nhà cũng thấy cậu còn ở đây là sao?”

“Gì cơ? Anh không khóa cửa một tuần rồi à?” – tôi ngạc nhiên – “Thế lỡ đâu trộm cướp thì sao?”

“Trời đất, Jaejoong, ai cướp nhà của tên bắt cóc làm gì! Tôi đang nói đến khía cạnh cậu có thể trốn đi đấy, tại sao không đi?”

“À!” – đến lúc này tôi mới vỡ lẽ, ra là anh ta không khóa cửa để tôi trốn đi – “Nhưng anh làm vậy chi? Tôi không đi đâu!” – phát hiện ra chuyện này đột nhiên khiến tôi cảm thấy giận, kéo chăn kín người và tôi quay lưng đi – “Tôi ngủ!”

Thấy tôi muốn chấm dứt đề tài tại đây, anh ta thở hắt ra nói nhỏ:

“Tôi để tách trà nóng bên này cho cậu nhé!” – rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài khép cửa phòng.

Đồ Tóc Dài ngu ngốc! Cảm thấy quá bực mình bởi trí tuệ của anh ta, tôi dần dần thiếp đi và nghĩ rằng ngày mai sẽ giải quyết triệt để vấn đề này.

6.

Ngày trước mẹ tôi không nhớ được mặt của tôi hay bất kỳ đặc điểm nào nhưng lại nhớ được một vài đặc điểm trên con người ba tôi. Cũng giống như ba, trong thầm lặng, ngày ngày tôi đều nỗ lực để bà ấy nhớ ra nhưng vô vọng. Có lẽ giờ đây Tóc Dài hình như cũng đang làm một điều tương tự, tôi không chắc chắn nhưng đâu đó mơ hồ tôi vẫn cảm nhận ra.

Sau cái đêm tôi trở về từ bệnh viện, tôi đã ngủ rất say đến lúc gần sáng thì tôi choàng tỉnh. Lúc đó tôi thấy anh ta đang nằm bên cạnh tôi và ôm tôi ngủ. Và đột nhiên tôi cảm thấy rằng mình có lẽ sẽ không còn được có cảm giác này nữa nên lập tức ôm chặt lấy anh ta và tiếp tục nhắm mắt.

Cuộc đời tôi dường như từ trước đến nay đều gắn với những chiếc đèn lồng đỏ. Hôm sau là ngày cả đường phố rước đèn. Và hôm đó cũng là ngày cảnh sát ập đến nhà tôi. À không, nhà anh ta. Tôi nhớ lúc đó tôi vẫn đang nằm trên ghế sofa và bên cạnh là Tóc Dài đang chuyển kênh liên tục. Tôi đã hơi bực mình và giựt lấy cái điều khiển và giành mở kênh mình thích. Rồi chúng tôi đùa giỡn với nhau, xô xát. Anh ta mạnh hơn, đè tôi xuống ghế chặt cứng, tôi thì vừa cười sằng sặc vừa la lên rất vui vẻ. Chúng tôi lúc đó, ai nhìn vào cũng thấy là đang đùa giỡn cơ mà.

Nhưng bọn cảnh sát ập vào thì không nghĩ như thế. Họ nghĩ rằng anh ta đang cưỡng bức tôi. Làm sao tôi có thể cười vui đến vậy nếu bị cưỡng bức cơ chứ. Có phải lớp mặt nạ lạnh lùng truy bắt tội phạm của họ đã ngăn không cho họ thấy những nụ cười không? Tôi tự hỏi có bao nhiêu người trên thế giới này bị bắt chỉ vì cảnh sát họ không phân biệt được đâu là cưỡng bức, đâu là đùa giỡn.

Tôi đã bảo Tóc Dài đừng đưa tôi đi bệnh viện, họ sẽ lần ra đó, và đúng là như thế thật. Họ bắn một mũi thuốc mê vào gáy Tóc Dài khiến anh ta đổ gục xuống người tôi. Họ chạy lại và lôi anh ta ra, nói:

“Cậu bé, đừng sợ, đã an toàn rồi!”

Tôi lúc đó muốn hét lên rằng bọn họ là đồ ngu, hãy thả bạn tôi ra. Thả anh ta ra!

Thả người tôi yêu ra!

Không ai nghe thấy cả, bố mẹ tôi chạy vào và ôm chầm lấy tôi. Tôi nghĩ họ là bố mẹ tôi vì họ tự xưng như thế. Tôi không nhớ được gương mặt nào.

Đến cuối ngày hôm đó, khi tôi ở trong phòng của mình tại nhà bố mẹ nuôi, họ bảo rằng anh ta chắc chắn sẽ bị phạt nặng vì có hành vi cưỡng bức tôi và làm tôi bị thương ở tay. Tôi gào lên không biết bao nhiêu lần rằng đấy là đùa giỡn và vết thương là do tôi gây ra. Anh ta chẳng có lý do gì cưỡng bức tôi cả.

“Vậy hắn ta không có lý do gì khác ngoài tình dục để bắt cóc con!” – mẹ tôi cũng đau khổ la lên, bà nghĩ tôi bị khủng hoảng tinh thần.

“Tống tiền! Bố mẹ không nghĩ sao? Không phải anh ta đòi rất nhiều tiền sao?”

“Jaejoong ah! Hắn chưa một lần gặp bố mẹ đòi tiền. Hắn ta không hề đòi tiền. Đây là lần đầu tiên bố mẹ thấy mặt hắn ta!”

Tôi ngã người xuống giường đầy sững sờ. Đó có phải lý do mà anh ta không bao giờ trả lời tôi về tiền bạc hay không? Anh ta không đòi tiền ư? Vậy bắt cóc tôi làm gì? Sao không nói ra, tôi có thể đi về nhà và đến thăm anh ta hằng ngày cơ mà! Đồ ngốc!

Tôi van xin bố mẹ rằng xin đừng truy tố anh ta. Rằng anh ta không đụng gì đến tôi cả, rằng anh ta là một người bạn.

“Bạn của con?” – bố tôi hỏi – “Bạn con tên gì?”

Tôi khựng lại. Tôi không biết tên của Tóc Dài. Ngày hôm đó, bố mẹ tôi đã hẹn một bác sĩ trị liệu tâm lý cho tôi, bảo rằng tôi bị khủng khoảng thần kinh sau khi trải qua giai đoạn nô lệ tình dục trong thời gian dài. Tôi bật cười. Họ không tin tôi. Họ không bao giờ tin tôi. Họ chỉ muốn nghĩ rằng tôi bị điên vì sự giam cầm của anh ta.

Tôi tuyệt thực và thông báo sẽ như thế cho đến khi thả anh ta ra. Một tuần sau, họ bảo tôi rằng anh ta đã bị tuyên án và không hề từ chối một tội danh nào. Anh ta bị xử bắn.

“Anh ấy tên gì?” – tôi nhớ mình chỉ hỏi đúng một câu như thế khi nghe tin.

“Yunho. Jung Yunho.”

Tôi nhớ rằng vào ngày cuối cùng tôi ở cùng Yunho là ngày cả đường phố rước đèn đỏ. Cũng như năm 9 tuổi, không một tia sáng đỏ nào gần đấy chiếu hạnh phúc đến cho tôi. Và người duy nhất chỉ quan tâm mình tôi cũng đã bỏ đi, vào mùa đèn đỏ rực trời đêm.

Tôi lúc này đây, không có Yunho, giống như một chiếc đèn lồng màu đỏ bị quăng ở góc tối nào đó không rõ. Và khi mùa đèn lồng đi qua, giống như những kỷ niệm trôi qua cùng Yunho, tôi cũng tan biến. Cùng Yunho.

Hết phần một.

Phần hai: Những gương mặt xa lạ đến từ ký ức.

1.

Cuộc đời của Jaejoong chỉ sống bao gồm trong ba khoảng thời gian: mùa đèn lồng đỏ năm 9 tuổi, mùa đèn lồng đỏ năm 15 tuổi và mùa đèn lồng đỏ năm 20 tuổi. Thầy bói bảo rằng cậu sẽ chết vào năm 20 tuổi. Jaejoong hạnh phúc nghĩ rằng như thế mới đúng là sự giải thoát. Cậu sống từng ngày chỉ để mong chờ đến lúc mình chết đi vào năm 20 tuổi. Trong năm năm qua, Jaejoong không một lần chủ ý tự sát. Ngay sau khi cậu thất bại vào năm 15 tuổi những 10 lần, thì cậu không tự tử nữa. Jaejoong quyết định chờ đến ngày mình tự chết đi.

Lúc nghe tin Yunho chết trong ngục trước cả khi ngày hành hình quyết định, trước cả thời gian kháng án, Jaejoong đã tự sát. Thật ra Jaejoong biết do bố mẹ cậu làm áp lực với tòa án bằng quyền lực và tiền bạc để phán tội tử hình cho Yunho, chứ tội danh của hắn hoàn toàn có thể rửa được. Jaejoong tuyệt nhiên không một lời trách móc. Vào lúc đó, trí óc của một đứa nhóc 15 tuổi chỉ đủ để hiểu rằng bố mẹ rất thương cậu nên mới làm như thế, đủ để không trách móc họ, nhưng không đủ thông minh để suy xét nhiều hơn. Jaejoong tin rằng Yunho vì đã quá mệt mỏi với cậu nên không muốn kháng án nữa, hắn ta chấp nhận việc mình sẽ chết. Và với suy nghĩ của Jaejoong, Yunho muốn chết như một người trong sạch và không hổ thẹn với cậu.

Sau khi cậu nhập viện lần thứ 10 vì tự tử bất thành, bác sĩ khuyến cáo chỉ cần một lần nữa thôi thì khả năng cứu cậu sẽ không còn nữa. Jaejoong nhớ mẹ cậu đã ngất xỉu ngay lúc đó, khi trong bụng mang một bào thai, là em của Jaejoong và là con ruột của họ. Rồi cậu được đưa đi coi bói và thầy bói bảo rằng đừng cố gắng nữa, cậu sẽ không chết đâu cho đến tận năm 20 tuổi. Jaejoong tin điều này. Cậu bám víu lấy nó và cố gắng tồn tại một cách có ích trong năm năm trời. Đến năm 18 tuổi trở đi, bố mẹ cậu không thể kiểm soát được cậu nữa và họ quá bận rộn với đứa em nên đã mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Vậy là Jaejoong thỉnh thoảng ở riêng trong căn hộ mà cậu nhờ bố mẹ mua giùm, để ngày ngày kiếm tiền và trả lại họ để cậu có thể chính thức được sở hữu căn nhà bằng tiền của chính mình. Bố mẹ cậu vốn không thích chuyện này, nhưng dù sao nếu họ mua thì họ vẫn phần nào kiểm soát được Jaejoong trong khi cậu nghĩ mình đang tự do. Họ tưởng là như thế. Họ không biết Jaejoong đi bar. Họ cũng không thể biết rằng trong năm năm qua, không một phút giây nào Jaejoong có thể quên được Yunho.

Cậu không quên được giọng nói của hắn, mái tóc của hắn, điệu bộ và cả nụ cười của hắn. Điều duy nhất Jaejoong không nhớ được, chính là gương mặt đó. Dù sao điều này cũng chẳng ảnh hưởng nhiều, vì Yunho cuối cùng đã chết. Và Jaejoong cũng không có cách nào khác hơn ngoài việc chờ bản thân mình chết đi.

Hôm đó là một ngày cũng khá gần mùa đèn lồng đỏ. Jaejoong đã gặp một chàng trai trong quán bar cậu hay lui tới. Hắn có một nước da hơi ngăm, đôi mắt sáng và một mái tóc ngắn gọn gàng. Jaejoong căm ghét con người đó, vì hắn làm cậu nhớ về Yunho. Từng cử chỉ, điệu bộ, giọng nói và cả nụ cười thật nhẹ của hắn, tất cả đều làm tim Jaejoong nhói lên như mỗi lúc nhớ đến Yunho. Và cuối cùng, vào đêm hôm đó, Jaejoong đã khiến bản thân mình phải liên quan cuộc đời đến một kẻ lạ khác ngoài Yunho. Jaejoong cảm thấy sợ. Cậu sợ rằng bản thân mình sẽ không thể chết vào năm 20 tuổi nếu dính đến một người lạ như thế này.

Jaejoong muốn chết.

2.

Hắn dụi điếu thuốc trước khi bước vào quán bar. Từ sáng sớm hắn đã đứng dựa lưng vào góc tường khuất ở đối diện nhà cậu. Jaejoong bước ra với một gương mặt chán nản và buồn ngủ. Cho đến tận lúc này, hắn cũng chỉ thấy cậu biểu hiện thái độ bất cần với tất cả mọi thứ. Khác với điều hắn nghĩ, Jaejoong không đến trường. Thật ra cậu có đến trường nhưng lại tần ngần một lúc ở cổng trường rồi quyết định bỏ đi đến một căn nhà cũ kỹ chung cư nào đó ở dưới phố.

Sợ rằng bản thân ám mùi thuốc lá quá nhiều, hắn đã cố không hút quá một gói. Bước vào quán bar xập xình tiếng nhạc, hắn dõi mắt nhìn quanh và chọn lấy cho mình một chỗ ngồi thuận tiện có thể nhìn thấy Jaejoong. Jaejoong ngồi giữa một đám thanh niên khác và hút thuốc. Hắn ngạc nhiên, hóa ra Jaejoong cũng hút thuốc, lại hút đúng loại thuốc hắn hay dùng. Cậu im lặng và thỉnh thoảng nhếch miệng cười trong khi những người xung quanh đùa cợt ồn ào.

Thật ra Yunho không chết. Hắn chẳng qua chỉ bị kết án năm năm tù vì tội bắt cóc và cố ý sát thương nạn nhân bất thành. Dù sao luật sư được chỉ định của hắn cũng là một kẻ tốt. Yunho vốn không muốn kháng án, tưởng rằng năm năm trong tù sẽ giúp hắn quên đi phần nào sự kiện liên quan đến Jaejoong. Và hắn còn muốn bỏ cả thuốc. Nhưng mà chẳng những không bỏ được thuốc, hắn lại ngày càng nhớ Jaejoong da diết, và mỗi lần nhớ hắn đều cảm thấy đau, đến nỗi ngay khi vừa ra tù, hắn lập tức tìm đến nhà cậu. Yunho biết Jaejoong sẽ không nhận ra hắn cho nên việc theo dõi cậu cũng khá thuận tiện. Hắn chỉ đơn thuần là muốn đến nhìn cậu một chút rồi sẽ đi ngay. Nhưng hắn đã chẳng đi ngay, cho đến tận giờ phút này.

Quan sát Jaejoong trong quán bar khiến hắn sốt ruột. Cứ hết tên bên phải đến thằng bên trái sờ mó cậu. Yunho điên tiết. Rồi hắn cuối cùng cũng phải rút ra một điếu thuốc và châm lửa. Yunho không hề biết rằng ngay từ lúc hắn rút ra điếu thuốc đã gây chú ý cho Jaejoong, kể cả khi hắn mờ nhạt và lọt thỏm giữa đám đông hỗn loạn.

Chỉ vì đơn giản nơi này rất hiếm người hút Captain Black. Tuy cũng không phải là loại thuốc mới hay quá lạ lẫm gì, chỉ vì thật lạ là trong quán bar này, Jaejoong vô tình trở thành kẻ duy nhất dùng Captian Black. Thỉnh thoảng cũng có một vài người lạ dùng nó, nhưng đều chẳng có gì đặc biệt hơn. Captain Black là một loại thuốc lá của Nga, mùi thơm khi châm lửa hơi giống cigar khiến nhiều kẻ có thể lầm lẫn. Captain Black mà cậu dùng, chỉ là thuốc lá mà thôi. Captain Black khi ngậm vào người hút sẽ cảm nhận được một vị ngọt nhè nhẹ ở đầu lưỡi, đối Jaejoong mà nói thì điều này khá thú vị. Nhưng thú vị hơn hết chính là mùi thơm đặc trưng của nó.

Mùi thơm đặc trưng đó khiến cậu nhớ đến Yunho. Ngày trước, mỗi lần hắn đi làm về cậu đều nghe thấy mùi này. Lúc đó Jaejoong không rõ là mùi gì nhưng cứ nghe đến mùi Captain Black là lại biết ngay Yunho có mặt. Vì con người ngồi ở bàn đối diện kia giống Yunho quá đỗi, ngay cả khi cậu chưa từng thấy Yunho châm thuốc nhưng cử chỉ của hắn cũng làm cậu cảm nhận được Yunho ngày trước nên Jaejoong bắt đầu cảm thấy phiền phức bởi những ai đụng đến mình. Cậu gạt tay của những kẻ xung quanh qua một bên và quan sát người đàn ông lạ mặt.

Lần đầu tiên thấy cậu phản ứng, bọn bạn có vẻ rất vui và tiếp tục đùa giỡn lố bịch hơn. Có kẻ giựt áo của cậu sang một bên đứt bung cả nút rồi phá lên cười. Yunho thì không cần biết đấy có phải đùa giỡn hay không nữa, hắn đứng dậy và áp sát bàn của Jaejoong trong tích tắc. Mươi phút sau, hắn bị bảo vệ lôi cổ quăng ra ngoài vì tội gây rối trật tự với khách VIP trong hậm hực và đầy lửa giận.

Jaejoong bật cười. Ngay lúc bảo vệ kéo hắn ra cửa, cậu lập tức đi theo, Jaejoong sợ đến lúc hắn ra ngoài kia rồi cậu sẽ không biết ai là ai nữa mà chạy theo. Nhìn thấy Jaejoong, Yunho im lặng. Khi bảo vệ vừa đi khỏi, cậu tiến đến gần hắn và đưa tay vào trong túi quần Yunho rút ra bao thuốc.

“Biết ngay mà, từ lúc thấy anh châm thuốc thì tôi đã biết là Captain Black.” – Jaejoong khẽ nhoẻn miệng cười.

“Sao cậu biết?” – hắn hỏi.

“Vì tôi hút Captain Black!”

“Sao cậu lại hút thuốc, trông cậu còn trẻ thế kia mà!”

Câu hỏi của Yunho làm Jaejoong bật cười. Cậu rút bật lửa ra và châm một điếu thuốc.

“Trẻ không được hút à? Tôi đã 20 rồi. Vì sao anh lại thích loại thuốc này?”

“Vì nó thơm.” – hắn trả lời như một cái máy – “Còn cậu!”

“À, vì tôi vô tình phát hiện ra nó có mùi hương rất đặc trưng.” – cậu khẽ nheo mắt nhìn vào bao thuốc – “Rất giống mùi hương của một người mà tôi hay ngửi thấy mỗi lần anh ta đi làm về!” – rồi cậu ngẩng lên nhìn vào mắt hắn, khẽ nhoẻn miệng cười.

Yunho cảm thấy khó thở. Hắn tưởng rằng Jaejoong không nhận ra việc hắn hút thuốc, nhưng hóa ra hắn đã lầm, điều gì về hắn Jaejoong cũng nhận thấy, chỉ trừ gương mặt. Đôi mắt của Jaejoong trong đến mức hắn chỉ muốn nói thật to rằng hắn chính là Yunho của năm năm trước.

“À… anh trai của cậu?” – hắn hỏi qua loa.

“Không, là người yêu cũ của tôi!” – cậu trả lời, kéo tay hắn đi – “Anh trông chẳng sạch sẽ gì cả! Sao lại luộm thuộm thế?”

Tay

cậu nắm lấy tay Yunho, siết chặt. Yunho biết rằng không chỉ một mình hắn cảm thấy đau. Cả khi Jaejoong gọi hắn là người yêu của cậu.

“Cũ?” – hắn đi theo cậu, nheo mắt bông đùa – “Vậy giờ chia tay rồi à?”

Jaejoong đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Yunho bằng một ánh mắt đau thương thoáng qua. Rồi tích tắc sau đó, ánh mắt ấy chuyển sang một hình bóng buồn vô tận. Cậu tiến lại gần hắn và nói nhỏ, giọng tỏ vẻ thoải mái như kể một câu chuyện vui đùa:

“À, hắn ta chết quách rồi!” – và Jaejoong cười – “Chết mất rồi! Ở trong tù. Và thậm chí còn không thèm nhắn nhủ gì đến tôi, cứ thế mà chết quách!”

Cậu cười mỗi lúc một to hơn và cuối cùng là gục mặt vào ngực Yunho, tay nắm lấy áo của hắn siết chặt.

“Chết?” – Yunho ngẩn ra, ai bảo rằng hắn đã chết?

“Thậm chí còn không thèm kháng án, đã tự tử trong nhà lao rồi!” – cậu vừa nói vừa cười rất to, mặt vẫn úp vào ngực hắn – “Không cần biết rằng tôi thậm chí đã để cho người ta nghĩ mình điên vì lên tiếng nói rằng hắn vô tội.”

Yunho sững người, chẳng biết phải nói thế nào. Hắn vốn chưa một lần có ý định tự sát chứ nói gì đã chết vì tự tử trong tù. Hắn nghĩ có thể vì Jaejoong đã tỏ ra quá điên loạn khiến bố mẹ cậu phải bịa chuyện và dùng tiền bịt kín dư luận xung quanh để cậu tin rằng hắn thật sự đã chết trong tù.

Vào lúc Yunho tính đưa tay lên ôm cậu thì Jaejoong đẩy hắn ra và cười nhẹ:

“Lâu lắm rồi không khóc!” – cậu nói với một nụ cười thoang thoảng nhưng lại chẳng có giọt nước nào đọng trên khóe mắt.

“Cậu khóc khi nào?” – hắn hỏi.

“À, mới vừa nãy còn gì!” – cậu nhe răng cười – “Nhưng mà đàn ông con trai, khóc chỉ khóc trong tim chứ không để nước mắt chảy ra ngoài, hiểu chưa?”

Lời giải thích của cậu khiến hắn phì cười dù trong lòng vẫn chưa cảm thấy nhẹ đi được chút nào.

“Tôi… cũng từ bị giam.  Được thả hôm nay.” – đột nhiên hắn nói.

“Ah!” – cậu mở to mắt – “Chết thật, xin lỗi! Nãy giờ có phải tôi đã cư xử quá thô lỗ không? Tôi cứ nghĩ anh là người tôi quen cơ, vì anh giống quá.”

“Giống người yêu của cậu?”

“Ừ! Giống lắm! Nên tôi mới cư xử thân mật vậy. Xin lỗi!”

“Không sao! Nhưng giống ở điểm nào? Gương mặt chăng?” – Yunho chồm người lên hỏi, trong lòng tràn đầy hy vọng.

“Không!” – Jaejoong nhoẻn miệng cười – “Tôi quên gương mặt của anh ấy rồi. Nhưng anh giống từ cách ăn mặc luộm thuộc, tướng đi, cử chỉ, giọng nói, cách nói chuyện và vì anh hút Captain Black nên còn giống cả mùi nữa.”

Cất giấu đi sự thất vọng nhỏ nhoi của mình sâu vào trong đáy tủ, Yunho cũng mỉm cười:

“Ừ, còn cả việc đi tù nữa. Trừ ra sau năm năm thì tôi vẫn còn sống chứ không tự tử trong đấy!”

“À phải!” – Jaejoong gật đầu thật nhẹ – “Cả việc đó!”

Đêm đó là một đêm gần mùa đèn lồng đỏ rực phố trời. Nhẹ nhàng hương đêm thoang thoảng. Jaejoong đã gặp một Yunho thứ hai.

3.

Cậu vẫn gọi hắn là Yunho, ngay cả khi không biết hắn chính là Yunho. Vì khi được hỏi tên, hắn đột nhiên bảo cậu hãy gọi hắn bằng tên của người yêu cũ. Hắn vốn lỡ quên tên của mình rồi. Và với những đặc tính quá giống Yunho, cậu đồng ý việc gọi hắn bằng tên của kẻ bắt cóc cậu năm năm về trước. Jung Yunho.

Ừ thì Jung Yunho. Hôm đó cậu đưa hắn về chính căn nhà của hắn và giới thiệu:

“Vậy đây sẽ là chỗ ở của anh! Công việc là dọn dẹp nhà cửa lúc tôi đi làm và cuối cùng là làm bảo vệ cho tôi. Lương thấp nhưng bao ăn ở thế là ổn quá phải không?”

“Tại sao cậu lại làm vậy? Tôi chỉ là một người lạ thôi mà!” – Yunho nheo mắt nhìn cậu.

“Ừ thì…” – Jaejoong mỉm cười – “Cứ cho là tôi bắt cóc anh đi! Được không?” – cậu hỏi hắn thật nhỏ.

“Được!” – trước cả khi hắn kịp suy nghĩ hay có phản ứng nào khác, Yunho đã tự buột miệng ra như thế.

Và Yunho bắt đầu làm một kẻ bị bắt cóc từ hôm đó, dọn dẹp chính căn nhà của mình ngày trước. Lúc ở trong tù, bạn hắn bảo có người muốn mua nó, Yunho đã đồng ý ngay vì muốn xóa trôi đi hết ký ức mà hắn không cam tâm nhớ đến nữa. Năm năm sau, khi ra tù, hắn trở lại ở ngay đúng căn nhà đó, thật là duyên phận.

Jaejoong bảo rằng cậu đã nài nỉ bố mẹ mua nó, và tính đến tháng trước thì nó hoàn toàn là của cậu vì cậu trả đủ tiền cho họ rồi. Cậu muốn mua căn nhà bằng chính tiền của mình. Yunho hỏi từ đâu mà Jaejoong đủ tiền để mua hẳn một căn hộ như thế. Cậu trả lời rằng cậu có việc làm thêm. Đúng là Jaejoong có việc làm thêm thật. Jaejoong làm người mẫu từ năm 15 tuổi cho các loại tạp chí thanh thiếu niên và tính đến tận thời điểm này, trong làng người mẫu tạp chí, cậu cũng có một tên tuổi nhất định. Ngoài ra, Jaejoong còn là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư. Cậu bảo hắn vào khoảng một tháng sau khi nghe tin người yêu cũ chết, cậu đã đăng ký một lớp học nhiếp ảnh. Jaejoong kể với hắn nhiều đến nỗi hắn quên mất rằng, với cậu bây giờ hắn chỉ là một kẻ xa lạ.

Jaejoong gọi hắn là Yunho và đối xử với hắn hệt như ngày trước. Yunho hiểu rõ kể cả khi cậu không nhớ mặt hắn thì con người của hắn đã quá ám ảnh cậu, đến mức trong năm năm qua, hình như chưa một lần Jaejoong thôi nghĩ về hắn. Và Yunho, không rõ là cũng như thế hay điều này mang ý ngược lại, nhưng trong năm năm qua, hắn chưa một lần ngưng việc cố quên đi Jaejoong. Yunho nghĩ, hẳn là cũng giống với Jaejoong vậy, bằng bất kỳ cách nào cũng không thể quên nhau.

Hắn tạm thời thôi không nghĩ về tương lai hay điều gì khác, chỉ yên lặng sống trong căn nhà cùng Jaejoong. Chỉ yên lặng tận hưởng những giây phút mà hắn nghĩ rất hiếm hoi này. Sức khỏe của Yunho rất không tốt, hắn biết gan phổi của hắn đã nát bấy tự khi nào rồi, với mật độ hút thuốc dày đặc từ nhỏ đến giờ, lại còn bia rượu không ngớt. Hắn tự hỏi sao năm nay đã 30 rồi mà vẫn chưa chết. Tuy nhiên, Yunho không muốn Jaejoong chết. Hắn bắt đầu khó chịu khi Jaejoong hút thuốc lá.

“Jaejoong!” – Yunho nói – “Cậu đừng hút thuốc lá nữa!”

“Tại sao?” – vừa hỏi, cậu vừa châm một điếu thuốc.

“Không tốt cho sức khỏe! Cậu không biết tác hại của nó kinh dị cỡ nào sao? Tôi hút thuốc từ nhỏ nên biết, rất có hại. Tôi đã lỡ rồi thì cậu nên dừng lại thôi!” – Yunho nhăn mặt.

“Tôi chẳng biết tác hại gì cả!” – cậu bướng – “Người ta hút thuốc đầy ra đấy, có sao đâu! Hơn nữa, anh đang bị tôi bắt cóc đấy nhé, đừng có mà lên mặt dạy đời!”

Yunho thở hắt ra, pha cho cậu một tách trà nóng, hắn rót trà vào đúng cái cốc trà to thật to mà ngày trước Jaejoong rất hay dùng và đưa cho cậu:

“Uống đi, thay cho hút thuốc, được không? Hút thuốc rất có hại mà!” – hắn nói thật nhẹ nhàng.

Chiếc cốc trà khiến Jaejoong khựng lại đôi chút. Cậu không dám ngước mặt lên nhìn Yunho vì sợ sẽ tưởng tượng ra con người kia vẫn còn sống, lúc đó Jaejoong sẽ không chịu nổi nữa. Cậu hít một hơi thật sâu rồi dụi thuốc, cầm lấy tách trà, nhoẻn miệng cười:

“Vậy… bây giờ tôi uống trà xong sẽ hút tiếp, dù gì tôi hút thuốc năm năm rồi, chẳng bị gì cả!”

“Cái gì?” – mắt hắn trợn ngược – “Cậu hút thuốc từ 15 tuổi sao? Ai cho phép? Cậu còn chưa đủ tuổi cơ mà! Cậu có biết hút thuốc lá nhiều có thể tử vong không hả? Nào là bệnh về gan phổi, tim mạch, ung thư, liệt dương, phụ nữ sẽ bị sinh non…”

“Ah!” – đột nhiên Jaejoong kêu lên, cắt ngang lời hắn – “Vậy… vậy…” – cậu nhích người về phía hắn, khẽ cau mày e dè hỏi – “Vậy anh bị liệt dương rồi hả?”

“Cái gì?” – hắn hết hồn, nhảy dựng – “Không, đời nào! Làm gì có!”

“Anh hút thuốc từ nhỏ cơ mà!” – Jaejoong vẫn giữ nguyên thái độ e dè đầy thương hại đó, mở to mắt hỏi hắn – “Nếu vậy thì không chỉ là gan phổi, tim mạch hay ung thư… anh còn bị cả…”

“Cậu thôi ngay!” – hắn gào lên.

“Ừ thì thôi!” – Jaejoong phì cười, ngồi thẳng dậy phẩy phẩy tay – “Không sao đâu! Đừng lo, anh còn sống thì tôi còn sống. Hơn nữa dù sao tôi cũng sẽ chết vào năm nay mà! Thầy bói nói thế!”

“Bói toán gì! Thế mà cũng tin!” – hắn gắt.

“Ông thầy đó nói gì cũng sai, riêng chuyện này thì tôi tin đấy!” – cậu nhoẻn miệng cười.

“Tại sao cậu phải chết chứ? Đừng nói xui như thế, Jaejoong!”

“Chứ sống làm gì?” – Jaejoong quay lại nghiêng đầu nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

Hắn ú ớ. Gương mặt ngạc nhiên và như thật sự thắc mắc của Jaejoong khiến hắn không tài nào mở miệng giải thích được. Jaejoong dường như thật sự tin rằng 20 tuổi cậu sẽ chết và vốn chẳng có lý do nào tốt hơn để sống.

“Ờ…” – hắn đánh trống lảng – “Hay thôi cậu đừng hút Captain Black nữa, chuyển sang cái gì nhẹ hơn một chút xíu, như Malboro chẳng hạn!”

“Thôi thôi!” – Jaejoong biết hắn lờ đi, mỉm cười – “Nghe đâu hút Malboro bị giảm hormone đấy! Không hút đâu!”

“Gì? Thật ư?” – hắn cũng hoảng hồn, hắn chỉ vừa định chuyển sang hút Malboro cho cậu không còn nhớ về mùi thuốc Captain Black ngày xưa nữa – “May quá, tôi tính chuyển sang Malboro.” – hắn buột miệng.

“Ừ, anh cứ chuyển đi. Dù sao đã liệt dương rồi mà, có giảm một chút hormone cũng chẳng sao đâu!” – và cậu phá lên cười khoái trá.

“JAEJOONG!” – hắn gào lên đầy tức tối trong tiếng cười vô cùng thích thú của cậu.

Yunho nghĩ rằng, hắn đánh đổi cả tim gan phổi thận gì của hắn cũng được, miễn rằng Jaejoong có thể một ngày nào đó cười mà không gợn buồn. Vì ngay lúc này, cả khi cậu cười rất to, mắt nheo lại vui vẻ và tâm trạng vô cùng sảng khoái, Yunho cũng không còn cảm nhận được niềm vui tột cùng của cậu như những ngày trước khi đùa giỡn cùng hắn.

Vào lúc này, là ngày thứ ba khi hắn bắt đầu sống với Jaejoong, Yunho vẫn nghĩ mọi chuyện đều ổn.

4.

Yunho đóng vai một kẻ mù nhiếp ảnh rất đạt. Hắn coi như bản thân chẳng biết gì về hình ảnh hay kỹ thuật chụp cả, ngày ngày im lặng ngồi nghe Jaejoong giảng về máy hình. Đôi lúc hắn muốn gào toáng lên rằng cậu sai kỹ thuật cơ bản rồi nhưng lại không thể. Dù sao Jaejoong cũng nắm khá vững mọi thứ, chỉ là khi tự chụp phá cách lâu Jaejoong lại quên mất một vài lý thuyết căn bản khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Jaejoong chụp cho hắn một tấm ảnh chân dung với một gương mặt giả vờ ngủ bằng máy paraloid rồi nhét tấm hình đó vào bóp tiền. Jaejoong bảo như vậy có thể nhìn ra mặt của hắn ngoài đường khi có chuyện khẩn cấp.

“Để tránh trường hợp đáng tiếc như hồi trước!” – Jaejoong cười – “Khi người yêu cũ của tôi bị tạm giam ở đồn cảnh sát, tôi đã lén đến đó để gặp anh ta. Nhưng tôi vừa không biết mặt vừa không biết tên, rốt cuộc đi đến rồi bị người ta phát hiện và đưa về nhà!”

Hóa ra Jaejoong đã đến tìm hắn. Yunho khẽ cười. Cậu không biết là bị bệnh gì nữa, sao lại đi yêu kẻ bắt cóc mình cơ chứ. Giống như hắn thì còn hiểu được, đã yêu cậu mà không rõ lý do. Luật sư bảo hắn bị hội chứng Lima, là hội chứng những kẻ bắt cóc có tình cảm với nạn nhân, không những chăm sóc chu đáo mà còn có ý định phóng thích nạn nhân vô điều kiện. Hắn mỉm cười, thật đúng là hắn đã có những triệu chứng như thế. Thậm chí Yunho còn không màng đến việc đòi tiền chuộc nữa ngay khi hắn rất cần tiền. Ngày trước, khi nhìn thấy cậu yêu thương bố mẹ đến thế, hắn cảm thấy nếu mình đòi tiền chuộc, Jaejoong sẽ rất buồn và gia đình cậu sẽ khó khăn hơn. Những điều đó có thể dẫn đến việc họ không còn yêu thương Jaejoong nhiều nữa. Yunho không hề muốn việc đó xảy ra. Lúc đó, hắn đã yêu Jaejoong rồi.

“Tên ấy chẳng có lấy một bức ảnh chân dung trong nhà!” – cậu nói khi mân mê tấm hình vừa chụp hắn trong bóp tiền – “Vậy mà mang tiếng là nhiếp ảnh gia cơ đấy. Một tấm chân dung tự chụp cũng không có!”

Yunho ngớ người, đúng là trước nay hắn chỉ chụp cho kẻ khác, trong nhà treo hình của người ta chứ chưa bao giờ là hình của hắn. Nhưng hắn nhớ có lần hắn cũng tự chụp cho mình một bộ ảnh.

“Thật ra thì cũng có một bộ ảnh!” – Jaejoong cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn – “Nhưng tên khốn ấy là dân nhiếp ảnh, thế là hắn chỉ thích nghệ thuật thôi!” – cậu lôi ra trong tủ một xấp ảnh và thảy vào mặt hắn – “Xem xem, thật là đáng nguyền rủa!”

Yunho phì cười. Đúng đây là bộ ảnh hắn tự chụp. Chỉ khác chăng, hắn chụp có mỗi mắt, miệng, mũi hoặc tay chân, tóm lại là từng góc chụp riêng lẻ các bộ phận của hắn chứ không có tấm nào là chân dung đàng hoàng cả. Jaejoong rút trong bóp tiền đưa cho hắn một tấm hình chụp nửa mặt:

“Đây là tấm có nhiều chi tiết nhất rồi đó! Tôi nghĩ cũng có phần nào giống anh!”

Rồi cậu để ngang mặt Yunho và nheo mắt, nghiêng đầu so sánh. Tim hắn như muốn ngừng đập, trong đầu không ngừng thôi thúc rằng xin cậu hãy nhớ ra đi, hãy nhớ ra đi. Yunho thậm chí còn nhắm cả mắt để cho giống tấm hình đó, làm mọi thứ trong vô vọng. Cuối cùng, Jaejoong cười phá lên:

“Xin lỗi xin lỗi! Tôi cũng không biết tôi làm gì nữa!” – rồi cậu cất tấm hình vào bóp tiền rồi đứng dậy – “Tôi ngủ trước đây! Ngủ ngon nhé!”

Nhìn dáng cậu thất thểu bước vào trong phòng, Yunho cảm thấy như ai đó vừa tước đi hơi thở vốn đã yếu ớt của hắn. Hắn trông chờ vào điều gì cơ chứ? Jaejoong chắc chắn không thể nào nhận ra hắn, không thể nào. Ý nghĩ hắn đã chết in quá sâu đậm vào Jaejoong, đến nỗi nó không còn là một vết thương nữa, nó đã trở thành một cái hố sâu vô tận rồi. Yunho bây giờ chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu chứ hoàn toàn không thể trở về như ngày trước.

Ngày ngày nhìn Jaejoong sinh hoạt, đôi khi lại tỏ ra nhớ hắn đến điên dại trong vô thức như vậy, hắn cảm thấy như đang sống trong một địa ngục vậy. Yunho tuy đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ rơi vào bi kịch của bố mẹ ruột Jaejoong, như lời ngày trước cậu đã kể nhưng hắn vẫn không kiềm được hy vọng. Hắn đến từng giây phút, chưa một lần thôi hy vọng về một khoảnh khắc, dù chỉ nhỏ nhặt thôi, Jaejoong có thể nhớ ra hắn. Yunho nghĩ rằng hắn sắp phát điên.

Đêm hôm đó hắn đã lẻn vào phòng nằm lên giường của Jaejoong và ôm cậu ngủ. Jaejoong hoàn toàn không hay biết gì về điều này. Cậu vẫn ngủ say cho đến khi gặp một cơn ác mộng và bừng tỉnh vào lúc nửa đêm thì mới phát hiện hắn nằm bên cạnh. Cậu ngồi bật dậy thở hổn hển. Ngay khi lấy lại được bình tĩnh, Jaejoong phát hiện ra hình như nút áo của hắn và của cậu đã bị cởi tung ra hết rồi. Jaejoong khẽ cười buồn, không lẽ mỗi khi có người nằm bên cạnh cậu lại mộng du như thế sao, thậm chí còn cởi cả nút của một kẻ xa lạ. Jaejoong nhẹ nhàng cài lại nút cho hắn và cậu rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.

Có lẽ nằm cạnh một người lạ khiến cậu khó ngủ. Lần thứ hai trong đêm Jaejoong gặp ác mộng, cậu đã đập hẳn cả cánh tay vào người Yunho khiến hắn cũng phải ngồi bật dậy sau một tiếng kêu đau đớn.

“Xin lỗi xin lỗi!” – Jaejoong mau mắn nói – “Tôi gặp ác mộng, anh không sao chứ?” – nhờ vào tiếng kêu thảng thốt giữa đêm khuya của Yunho nên lần này Jaejoong lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

“Không không!” – hắn xua tay rồi nằm xuống thở nhẹ.

“Chết thật!” – Jaejoong lại kêu lên – “Xin lỗi, tôi lại cởi nút áo của anh ra rồi!”

“Gì cơ?” – Yunho khẽ chột dạ.

“À, tôi hình như hay bị mộng du, cứ cởi nút áo của người ta lúc ngủ. Nãy giờ không làm bậy gì anh chứ?” – Jaejoong vừa cài nút áo của mình vừa nằm xuống.

Yunho im lặng. Không ai biết hắn vừa thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là đêm khuya, đen kịt như thế này không ai thấy được mắt hắn đang mở thao láo và chẳng hề giống với bị tỉnh dậy chút nào. Tại sao qua năm năm lớn khôn như thế, Jaejoong vẫn nghĩ là nút áo do cậu tự cởi cơ chứ. Ngày trước khi cậu chỉ mới 15 tuổi, hắn tuy rất mắc cười nhưng im lặng không nói gì do biết cậu lúc ấy chỉ là một đứa nhóc tập coi phim AV. Còn bây giờ Jaejoong đã 20 tuổi mà khi tỉnh dậy thấy nút áo bị cởi banh ra thì vẫn nghĩ là do mình mộng du. Năm năm trời, từ trước đến nay, hắn tự hỏi chẳng lẽ không có lần nào cậu nghĩ ra được sự thật là do hắn không kiềm chế được mà làm bậy hay sao?

“Ừm!” – Yunho ngập ngừng lên tiếng – “Cậu… cởi cả thắt lưng của tôi rồi!”

“Gì chứ?” – Jaejoong hoảng hốt – “Xin lỗi!” – lập tức kiểm tra khóa quần của mình – “Tôi cũng tự cởi của tôi rồi!”

Cả hai liền phì cười. Yunho không cài lại khóa quần, nằm nghiêng sang cố gắng nhìn Jaejoong trong bóng đêm đen kịt và hỏi:

“Hôm nay cậu có coi phim sex không vậy?”

“Không!” – Jaejoong thật thà – “Tôi chỉ có nhớ về người yêu cũ thôi! Ban nãy tôi đã gặp ác mộng, nên hẳn là làm bậy gì anh rồi, xin lỗi nhé!”

“Không cần phải xin lỗi liên tục như thế đâu! Cậu thật ra đúng là có đụng chạm ít nhiều!” – Yunho tằng hắng – “Nhưng mà không sao!”

“Ừ! Quên mất anh bị liệt…” – Jaejoong nói, giọng pha chút tinh nghịch.

“Cậu im ngay!” – hắn rít lên – “Ban nãy cậu mơ thấy gì vậy?” – và nhanh chóng chuyển đề tài.

“À, tôi mơ thấy mình không thể chết vào năm nay. Tôi mơ thấy rằng tôi sống đến già, những 89 tuổi.” – Jaejoong đáp.

“Như vậy… có gì không tốt?” – hắn hỏi.

“Như vậy thì không phải là năm năm tôi được gặp lại anh ấy nữa mà là những mấy chục năm trời. Anh nghĩ xem, từ đây đến 89 tuổi tôi sống một mình, cô độc và hoàn toàn không có người tôi yêu. Tôi chẳng hiểu làm sao mà có thể tồn tại được chừng ấy năm!”

“Cậu có tôi mà Jaejoong!” – hắn nhỏ giọng lại – “Tôi cũng là Yunho.”

“Ừ!” – Jaejoong quay sang ôm hắn – “Anh cũng là Yunho. Anh rất giống Yunho. Nhưng không phải của tôi, Yunho của tôi đã chết năm năm trước rồi!”

Hắn ôm chặt cậu và muốn nói với cậu tất cả sự thật. Rằng hắn không chết, rằng hắn là Yunho và rằng hắn rất yêu cậu, hắn có thể ở với cậu đến cuối đời, chỉ xin cậu đừng chết. Rằng cả khi cậu không nhận ra hắn vẫn chẳng sao. Nhưng mà Yunho biết rõ, với Jaejoong, sự thật vẫn mãi là Yunho của cậu đã chết trong ngục vào năm năm về trước.

5.

Thật ra cũng không phải là trong năm năm qua Jaejoong không thử tự sát lần nào. Cứ mỗi năm một lần, đến mùa đèn lồng đỏ, cậu lại thử chết đi. Vậy mà chẳng lần nào thành công nên cậu quyết định để nó vào quên lãng. Trước khi gặp Yunho một tuần, Jaejoong đột nhiên lại khao khát được chết đi. Vì cậu biết chẳng bao lâu nữa sẽ đến mùa đèn lồng đỏ năm 20 tuổi. Jaejoong biết trước rằng những mùa đèn lồng đỏ đều là bi kịch của cậu. Cậu sợ và muốn chết.

Từ lúc đó đến nay cậu cố gắng chết đi hẳn đã trên 10 lần. Cứ mỗi lần không chết và bị phát hiện ra, Jaejoong lại tự hỏi vì sao năm nay đã 20 tuổi rồi mà cậu vẫn còn sống. Tại sao trong khi cậu còn vất vưởng ở nơi này chờ chết, người ta lại đưa cho cậu một Yunho khác? Trong những lần cậu cố ý tự tử, có ba lần là Yunho bắt gặp ngay lúc cậu chuẩn bị làm và có vài lần là hắn lén lút đứng nhìn cậu trong phòng cấp cứu. Những lúc đó là khi bố mẹ cậu ấy bắt gặp.

Mặc cho Jaejoong tự hỏi tại sao vị bác sĩ trước kia bảo rằng nếu cậu chỉ cần một lần tự tử nữa thôi thì sẽ chết vậy mà đến giờ cậu vẫn được cứu sống. Chẳng lẽ mật độ cậu tự tử trong năm năm qua giảm đi thì khả năng sống của cậu lại cao lên ư? Dù sao cậu biết cơ thể cậu đã rất yếu rồi, lại còn hay hút thuốc nhiều. Jaejoong nghĩ cậu sẽ chết trước khi kịp mắc căn bệnh mà cậu vẫn hay chọc Yunho.

Nhắc đến Yunho, cứ mỗi lần Jaejoong bị hắn bắt gặp tự tử, Yunho lại im lặng. Một sự im lặng đáng sợ. Hắn giận, Jaejoong biết điều đó, cậu chỉ không biết vì sao hắn lại giận. Cậu và hắn vốn không liên quan cơ mà, chẳng yêu nhau cũng chẳng phải là gì quan trọng, sao hắn lại giận. Vậy mà mỗi khi hắn giận, đột nhiên Jaejoong lại cảm thấy bản thân vô cùng tội lỗi cứ như đã làm cho Yunho ngày trước giận vậy. Kể cả khi Jaejoong biết rõ con người này hoàn toàn không thể nào là con người bắt cóc cậu ngày trước được thì cảm giác áy náy và muốn xoa dịu hắn vẫn trỗi dậy trong lòng cậu.

Mỗi khi giận, Yunho không hề gắt lên la lối cậu như bình thường những lúc cậu chọc hắn điên tiết. Hắn chỉ đanh mặt lại và không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Jaejoong. Hắn vẫn chăm sóc cậu, lấy trà cho cậu, lấy khăn cho cậu, thậm chí lau người cho cậu, nhưng tuyệt nhiên không mở miệng nói một lời. Chỉ cho đến khi Jaejoong cảm thấy sự im lặng của hắn quá đáng sợ và cậu không thể chịu nổi nữa, cậu mới thôi đùa cợt mà thật sự xin lỗi. Ngay cả khi Jaejoong thấy nếu cậu xin lỗi hắn thì thật vô lý, Jaejoong vẫn làm. Cứ mỗi lần như vậy, cậu lại ôm hắn từ phía sau, áp má vào tấm lưng rộng phẳng của Yunho và thì thầm:

“Đừng giận! Đừng giận! Đừng giận! Không chết nữa là được phải không! Đừng giận mà! Jaejoong xin lỗi!”

Và khi Jaejoong làm thế, đến lượt Yunho giận bản thân vì không kiềm chế được. Hắn lần nào cũng quay lại và ôm chặt lấy Jaejoong, gằn giọng thật nhỏ:

“Cậu mà chết thì tôi không bao giờ tha thứ cho cậu đâu, Jaejoong!”

Yunho tự hỏi tại sao hắn vẫn chưa phát điên, sức chịu đựng của bản thân tốt đến thế sao? Khi mà ngày ngày lo đến không thể ăn uống được gì vì Jaejoong chỉ chờ hắn sẩy ra là đòi tự tử. Hắn cũng không có cách gì nói cho cậu biết hắn chính là Yunho.

Sau lần thứ ba hắn bắt gặp Jaejoong định tự tử. Yunho đã cầm con dao lên rạch mạnh vào tay và hét vào mặt cậu:

“Sao cậu không giết quách tôi đi cho xong!”

Jaejoong hoảng hốt, quên cả ý định phải tự tử, cậu cuống cuồng chạy đi tìm bông băng cho hắn. Cậu không biết vì sao mình lại làm như thế, mọi thứ gần như chỉ là phản xạ vô thức. Hắn chụp tay cậu lại không cho cậu đi và nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn giọng:

“Tôi là Yunho đây, Jaejoong!”

“Ừ anh là Yunho, tôi biết mà! Để tôi đi lấy đồ cấp cứu!” – cậu bỏ mặc lời nói của hắn.

“Không phải. Tôi là Yunho của năm năm trước đây! Jung Yunho. Jung Yunho. Jung Yunho. Jung Yunho. Jung…”

“IM ĐI!” – cậu gào lên đầy hoảng hốt, cắt ngang lời nói của hắn trong tuyệt vọng – “Anh im đi! Tại sao anh làm vậy?” – cậu siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng kiềm nén bản thân – “Tại sao anh phải tàn ác với tôi như thế? Anh không phải Yunho. Anh chỉ mang tên Yunho thôi. Đừng có đem người chết ra làm trò đùa!”

“Vậy tôi bất kể tôi có phải Yunho hay không!” – hắn siết chặt tay cậu bằng chính cánh tay đẫm máu của mình – “Nhưng tôi yêu cậu, Jaejoong! Tôi yêu cậu!”

Jaejoong khẽ sững ra đôi chút. Rồi cậu giựt tay lại và bỏ ra ngoài. Khi trở lại cậu quăng lên giường hộp sơ cứu rồi nói:

“Anh tự băng bó lấy! Tôi đi đây!”

“Tại sao cậu không trả lời? Tôi nói tôi yêu cậu, cậu có nghe không vậy?” – hắn gắt lên.

“Tôi không có điếc!” – Jaejoong cũng gắt – “Nhưng anh yêu tôi thì sao? Tôi yêu Yunho, anh chỉ là thay thế thôi, anh không hiểu sao?”

“Chẳng sao hết! Tôi có phải Yunho hay không cũng không sao hết!”

“Anh phải thấy xúc phạm chứ! Nếu như tôi yêu anh chỉ vì anh giống với Yunho! Anh phải thấy tự ái chứ!” – Jaejoong gào đến lạc cả giọng.

“Tôi yêu em, tôi chẳng cần tự ái gì cả!” – Yunho điên tiết và kéo cậu lại.

“Nhưng mà tôi yêu Yunho! Quỷ tha ma bắt anh đi, làm ơn đừng làm thế này! Tôi yêu Yunho!” – Jaejoong đẩy hắn ra và thét lên.

Ba tiếng cậu nói rằng cậu yêu hắn khiến Yunho không thể kiềm chế hơn. Hắn gạt hộp sơ cứu xuống đất và đẩy con người cố chấp kia lên giường. Bất kể cậu chống cự mãnh liệt đến đâu, Yunho xé nát áo của cậu và dùng hết sức bình sinh để đặt lên môi cậu một nụ hôn cưỡng ép. Jaejoong không thể nào mạnh hơn Yunho, kể cả khi hắn có bị thương đi chăng nữa. Và ngay lúc môi của hắn chạm vào môi cậu, Jaejoong buông xuôi. Cậu không chống cự nữa, chỉ cay đắng siết chặt lấy lưng áo của Yunho đầy nhịn nhục, mặc cho Yunho làm gì thì làm.

Yunho khi thấy Jaejoong chống cự hắn đã nghĩ ngày hôm nay nhất định sẽ phải cưỡng hiếp cậu. Nhưng ngay khi cậu thôi không giãy giụa, bàn tay của Jaejoong nắm lấy lưng áo của hắn nóng hổi và siết chặt, cả cơ thể cậu như đang cố kiềm nén không nấc lên, Yunho biết hắn đã sai. Cả đời hắn sẽ không bao giờ làm được chuyện đó với Jaejoong nếu cậu không đồng ý, không bao giờ. Hắn nhấc môi mình ra và nhìn cậu với đôi mắt tột cùng đau thương.

Jaejoong hoảng loạn vẫn siết chặt lấy lưng áo hắn và người run lên bần bật. Qua cả trí óc giận dữ của hắn, qua cả những cơn hoảng sợ không dừng được của Jaejoong, Yunho nghe thấy tiếng cậu run rẩy gọi thật nhỏ:

“Yunho ah! Yunho ah! Yunho ah!”

Hắn thô bạo đẩy cậu ra và đứng dậy. Jaejoong vẫn nằm đó, người không ngừng run rẩy và miệng không ngừng lí nhí tên hắn đầy uất ức và cay đắng.

“Mẹ kiếp!” – Yunho buông một câu giận dữ rồi bỏ ra ngoài, dập mạnh cửa phòng.

Ngay cả khi cậu kêu “Yunho ah!” hắn cũng biết là không phải kêu hắn. Jaejoong chỉ đang kêu tên ký ức của cậu.

Hắn ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào cánh cửa đóng im lìm. Không gian tĩnh mịch đến mức hắn nghĩ hắn vẫn nghe được tiếng của Jaejoong bên trong đang kêu tên hắn. Cậu rõ ràng là yêu hắn, hắn cũng yêu cậu, cả hai lại đang ở cùng nhau, chẳng thiếu một điều kiện gì, tại sao vẫn không thể hạnh phúc?

Rồi Yunho bật cười. Phải rồi, chỉ là vì Jaejoong không nhớ mặt hắn. Hay là vì hắn đã lỡ tạo cho cậu một ký ức quá sâu đậm, đến cả bây giờ chính hắn cũng không xóa mờ ký ức đó được.

Yunho nghĩ mình sắp phát điên. Chắc hẳn chỉ một lần nữa thôi, hắn sẽ phát điên ngay tại nơi này mà giết cả Jaejoong cả bản thân mình. Yunho, hắn yêu Jaejoong đến muốn phát điên thật rồi!

6.

Yunho không nghĩ rằng, trước khi hắn phát điên vì hắn quá trông chờ vào việc cậu nhớ ra gương mặt của hắn, như ba ruột của Jaejoong ngày trước, thì Jaejoong đã phát điên thay hắn.

Vào tối hôm khi hắn bực bội bỏ ra ngoài, để lại cậu vẫn còn hoảng sợ trong phòng, Yunho đã biết mình sai trầm trọng. Hắn chỉ là không thể kiềm chế được chứ chưa bao giờ muốn cưỡng bức cậu. Jaejoong bỏ cả bữa ăn tối, cứ ở lỳ trong phòng nhất định không ra khiến hắn lo ngay ngáy. Chịu không nổi, cuối cùng Yunho đành đặt đồ ăn và một tách trà lên mâm, bưng vào trong phòng cho Jaejoong.

Jaejoong hóa ra không phải đang ngủ như hắn vẫn tưởng. Cậu ngồi dựa vào đầu giường, mắt đờ đẫn nhìn vô định. Hắn nén tiếng thở dài và đặt khay đồ ăn ở đầu tủ bên cạnh giường rồi ngồi xuống trước mặt Jaejoong. Cậu tuyệt nhiên vẫn không nhìn hắn.

“Này!” – Yunho lên tiếng.

Đến lúc đó Jaejoong mới ngẩng mặt lên nhìn Yunho, mắt cậu đã có hai quầng thâm, đờ đẫn nhướn mày tỏ ý hỏi Yunho muốn gì.

“Cậu không chịu bỏ thuốc, tôi cũng tìm ra cách cho cậu tiếp tục mà không bị ô nhiễm môi trường, lại không có mùi thuốc lá xung quanh!”

Jaejoong im lặng, khẽ nheo mắt tỏ ý dò hỏi.

“Thế này nhé, cậu ngâm thuốc lá vào nước rồi dùng kim tiêm vào người. Như thế trong người vừa đầy đủ chất nicotine mà môi trường lại rất trong sạch!” – hắn phấn khởi nói.

Jaejoong đột nhiên phì cười. Yunho nén tiếng thở hắt ra nhẹ nhõm, cuối cùng cậu cũng đã cười.

“Anh tính giết tôi sớm đấy hả?” – cậu từ từ cất tiếng.

“Không chịu thì thôi!” – hắn với tay lấy tách trà nóng đưa Jaejoong – “Không chịu thì uống trà vậy nhé!”

Đón tách trà trên tay Yunho, cậu khẽ mỉm cười. Jaejoong chậm rãi uống một ngụm trà rồi đặt tách trở lại khay và quay sang nhìn hắn:

“Từ nay về sau, anh đừng làm vậy nữa, được không?”

“Được!” – Yunho lập tức trả lời kể cả khi hắn không rõ ý Jaejoong muốn nói “làm vậy” ám chỉ việc tự nhận là Jung Yunho hay việc hắn muốn cưỡng bức cậu – “Nhưng mà tôi vẫn ngủ chung với cậu được chứ? Ôm cậu nhé?”

Jaejoong nhoẻn miệng cười và khẽ gật đầu. Đêm hôm đó hắn đã ôm Jaejoong ngủ mà không một lần có ý định cởi nút áo cậu ra như mọi hôm. Cả Yunho cả Jaejoong, họ quá bận rộn với những cảm xúc của nhau và chẳng ai ngờ rằng hôm sau là vào mùa đèn lồng đỏ.

Jaejoong thật ra chỉ ngủ được khoảng mười phút. Cậu thức trắng đêm nhìn Yunho qua ánh đèn lờ mờ từ ngoài hắt vào do trước đó hắn đã quên tắt đèn. Không phải là từ trước đến nay Jaejoong chưa nghĩ qua việc hắn chính là Yunho năm năm về trước. Chỉ là mọi chuyện với cậu hoàn toàn không thể nào xâu chuỗi lại cho có logic để mà tin tưởng. Cũng không phải Jaejoong không yêu Yunho bây giờ. Chính vì yêu nên cậu mới cự tuyệt. Cậu nghĩ rằng cậu đã xúc phạm hắn ghê gớm khi mà đem tình cảm của năm năm về trước chèn đắp lên một con người xa lạ.

Cơ bản cậu không quên được Yunho, bất kỳ Yunho nào. Cậu nghĩ mình đã phát điên từ ngày đầu tiên gặp hắn ở quán bar. Cậu lôi hắn về đây ở và làm mọi thứ điên rồ này chỉ để cố ép bản thân tin rằng Yunho còn sống. Vậy mà không thể. Vậy mà hắn lại diễn quá đạt đến nỗi không ít lần Jaejoong thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc như chưa từng có khoảng thời gian năm năm vừa qua. Jaejoong ngay khi yêu hắn, cậu đã nghĩ rằng cậu vừa hành động vô liêm sỉ đối với Jung Yunho ngày trước. Vậy nên yêu cũng không được, mà không yêu thì lại chẳng phải sự thật.

Jaejoong qua từng ấy thời gian, sống nhập nhằng giữa ký ức, hiện thực và những gì cậu tạo dựng nên cùng Yunho. Trên một lần cậu từng muốn ôm chầm lấy hắn và nói rằng cậu nhớ hắn đến chừng nào. Cậu nhớ hắn đến nỗi ngày ngày sống chỉ cầu mong bản thân chết đi để có thể gặp lại con người đó.

Ngày hôm đó, khi cậu để Yunho ngủ lại trong phòng và bước ra ngoài mua một vài thứ, Jaejoong đã bật cười. Đường phố vào sáng sớm đã kịp giăng đầy những đèn lồng đỏ.

“À, mùa đèn lồng đỏ đến rồi!” – cậu buột miệng.

Năm nay nó đến trong bất ngờ và trộn lẫn những cảm xúc khó hiểu. Cậu đã quá bận rộn với bản thân, với Yunho bây giờ và với ký ức năm năm trước đến nỗi không hề có thời gian nhận ra ngày đèn lồng đỏ đã đến. Jaejoong biết cuộc đời của mình chỉ thực sự tồn tại ở ba giai đoạn: mùa đèn lồng đỏ năm 9 tuổi, mùa đèn lồng đỏ năm 15 tuổi, và mùa đèn lồng đỏ năm nay khi cậu vừa 20. Hoặc là cậu sẽ chết đi vào chính ngày này để được thật sự sống như cậu hằng mơ ước.

Hôm nay phố phường Hàn Quốc giăng khắp nơi những chiếc đèn lồng đỏ rực. Ngày mà từng ánh sáng lấp lánh của những chiếc đèn lồng chiếu rọi vào căn nhà gần chúng nhất như thể đem đến một phép màu hạnh phúc là ngày duy nhất Jaejoong có thể sống. Mùa đèn lồng đỏ năm 20 tuổi, Jaejoong phát điên.

Cậu ra đường vào sáng sớm và trở về vào khoảng chiều tối, trong ngày dính vào một vụ ẩu đả nhỏ. Cậu thấy một thằng nhóc tầm 18 tuổi bán lồng đèn đỏ ở chợ, nó níu tay cậu và bảo rằng nó chỉ còn năm cái thôi, hãy mua giúp. Chẳng nói chẳng rằng, cậu nhảy vào đánh nhau vô cớ. Chỉ tiếc một điều thằng bé ấy nó cao gần một mét chín. Cuối cùng, Jaejoong xin lỗi nó và mua cả thảy năm chiếc đèn lồng đỏ đem về nhà cùng với những vết thương bầm tím khắp mình mẩy. Lần đầu tiên trong những năm tồn tại ở thế giới này, cậu bỏ tiền mua đèn lồng, chẳng những một mà đến tận năm chiếc.

Yunho từ trong phòng rửa ảnh chạy ra khi nghe tiếng Jaejoong gọi, hắn làm đổ cả chai thuốc rửa ảnh ra sàn khi thấy cậu đem về một lúc năm chiếc đèn lồng đỏ. Rồi hắn chợt nhớ ra hôm nay đúng là ngày mọi người rước đèn. Vậy mà hắn lại để cậu ra đường một mình.

“Năm chiếc!” – Jaejoong nhe răng cười – “Một ở nhà bếp, một ở phòng ngủ của tôi, một ở phòng ngủ của anh, một ở phòng rửa ảnh và một ở phòng khách này. Vừa vặn chứ!”

“Cậu mua đèn lồng làm gì? Rồi còn bị thương khắp người thế kia?” – Yunho chạy đến trước mặt cậu, hết cầm tay đến nâng cằm cậu lên săm soi những vết thương.

“À, ẩu đả tí, không sao! Yunho này, năm nay anh sẽ rước đèn với tôi chứ?” – cậu ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt trong veo.

“Ừ!” – nhìn đôi mắt trong đến lạ của Jaejoong, hắn không khỏi bàng hoàng. Cậu đã không còn nhìn hắn bằng ánh mắt bi thương nữa, không còn đờ đẫn hay giận dỗi, đôi mắt của cậu ánh lên một niềm hạnh phúc khó tả.

“Yunho!” – cậu gục đầu vào ngực hắn – “Nói thật cho tôi biết. Anh có phải là Jung Yunho không?”

“Ừ!” – Yunho lại ừ thật nhẹ, đưa tay ôm lấy lưng cậu.

Jaejoong không hỏi tiếp. Cậu im lặng rất lâu, chỉ đơn thuần đứng đó gục mặt vào ngực hắn để hắn ôm nhẹ. Rồi sau một khoảng thời gian tĩnh mịch, Jaejoong ngẩng đầu lên khẽ cười:

“Anh lại nói dối rồi, phải không?”

“Ừ!” – không còn cách nào khác, Yunho lại gật đầu, cũng mỉm cười thật khẽ.

“Không sao! Tha cho anh. Tối nay tôi muốn ăn deokbokki, anh làm nhé! Tôi cả đêm qua chẳng ngủ được, ngủ một chút, khi nào anh lam xong thì gọi tôi dậy được không?”

“Được chứ!” – Yunho nhoẻn miệng cười – “Cậu ngủ một lát đi!”

Jaejoong gật đầu và vẫy tay chào Yunho rồi cầm theo một chiếc đèn lồng đi vào phòng mình, không quên nói vọng ra:

“Tối nay rước đèn, nhớ đó!”

“Ừ, nhớ mà!” – hắn đáp lại thật nhanh.

Khi Jaejoong khép cửa, hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách và thở hắt ra. Từ khi gặp lại Jaejoong cho đến nay, Yunho chưa bao giờ thấy ánh mắt của cậu như thế. Hắn nghĩ rằng chỉ cần Jaejoong hỏi hắn có phải là Yunho không một lần nữa thôi, hắn sẽ điên lên và cho cả thành phố này nổ tung. Đến cả bây giờ, Jaejoong vẫn không thể yêu hắn hay sao? Yunho khẽ mỉm cười. Hắn thua cả chính ký ức của mình.

Hắn chẳng đủ siêng năng để làm deokbokki nên đã ra ngoài mua về. Rồi hắn vào phòng và kêu Jaejoong dậy, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho bất kỳ hành động điên rồ nào khác của cậu. Jaejoong ngủ rất say. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chăn chỉ đắp hờ ngang bụng. Hắn khẽ nhoẻn miệng cười, trở về phòng và lấy máy ảnh thay vì kêu cậu dậy.

Cầm chiếc máy paraloid trên tay, hắn nghĩ những bức ảnh này có thể làm Jaejoong quên đi ngày hôm nay là ngày rước đèn. Hắn bắt đầu chụp cậu. Hắn chụp đôi mắt đang nhắm nghiền của Jaejoong trong e dè vì sợ cậu tỉnh giấc. Rồi đôi môi. Rồi ngực của cậu, sau khi chính tay hắn đã cởi bỏ vài chiếc nút. Qua ba tiếng tách của máy hình mà Jaejoong vẫn không tỉnh lại, hắn nghĩ hẳn cậu đã dùng thuốc ngủ nên mới ngủ say đến vậy.

Rồi mắt hắn chạm vào tấm hình trên tay Jaejoong. Yunho sững lại. Là tấm hình hôm trước Jaejoong chụp hắn đã bị xé mất một nửa mặt, thay vào đó là một tấm hình khác được dán vào. Hình của Jung Yunho ngày xưa, tấm hình nửa mặt ngày trước cậu đưa cho hắn xem. Yunho siết chặt máy hình trong tay và tự hỏi điều này có ý nghĩa gì. Là cậu đã nhớ ra rằng chính hắn là Yunho hay vẫn đang cố tìm lối thoát trong mớ nhập nhằng này giữa hiện thực và ký ức? Yunho không biết. Hắn không hiểu được, hắn chỉ biết Jaejoong yêu hắn, nhưng sẽ là nửa bên nào trong tấm hình đó?

Hắn bật cười thật nhỏ. Bước ra ngoài lấy gói thuốc Captain Black mà cả hắn và cậu vẫn hay dùng, Yunho bắt đầu châm lửa. Hắn châm lửa cho cả bao thuốc rồi cứ mỗi một chiếc đèn lồng, hắn lại đặt một vài cây lên đó để thắp sáng. Yunho thắp đèn bằng lửa và khói, bằng mùi hương của chính con người năm năm về trước của hắn, và là mùi hương của Jaejoong bây giờ. Đèn lồng cháy sáng rực. Năm nay Jaejoong không cần một tia sáng nào từ đèn lồng ngoài đường nữa, hắn nghĩ, vì hắn đã thắp cho cậu những năm chiếc đèn lồng, lại còn có mùi khói thuốc.

Hắn khép cửa phòng Jaejoong lại và ngồi phịch xuống đất dựa vào tường. Yunho nghĩ chẳng hiểu tại sao hắn lại dính đến con người này, tàn nhẫn đến mức không cho hắn lấy một cơ hội để phát điên. Hắn đáng ra phải biết, vào mùa đèn lồng đỏ, nhất là năm 20 tuổi của Jaejoong, cậu nhất định không bao giờ rước đèn cùng hắn.

Nhìn con dao trong tay, Yunho nghĩ sẽ nhanh thôi. Hắn là một người rất dứt khoát. Trừ những việc liên quan đến Jaejoong, mọi thứ hắn đều hành động rất dứt khoát.

Jaejoong đã chết. Trước cả khi để cho hắn kịp khóc. Trước cả khi để cho hắn phát điên. Và trước cả khi thật sự nói với hắn rằng cậu yêu hắn.

Jaejoong đã chết. Những chiếc đèn lồng cháy rụi từ những đốm lửa của điếu thuốc lá. Không phải là ngọn lửa phừng lên mãnh liệt như trong lò sửa, nhưng cũng đủ để cậu thấy ấm áp.

Đủ để em thấy ấm áp, phải không Jaejoong?

Yunho muốn khóc. Hắn thật sự muốn khóc. Nhưng chẳng phải điều gì chỉ cần muốn là được. Để mặc Jaejoong chết đi cùng sự lẫn lộn giữa ký ức và hiện thực, hắn ngồi bên ngoài cũng quyết định chết. Hắn trông chờ điều gì ở cậu? Khi mà ngay cả chính gương mặt của mình Jaejoong còn không thể nhận ra, làm sao cậu có thể nhớ được hắn, một kẻ chỉ đơn thuần là tình yêu và không có điều gì khác sót lại.

Kim Jaejoong, sau 30 lần tự tử, vào mùa đèn lồng đỏ năm cậu 20, cuối cùng đã chết đi trong sự nhập nhằng của ký ức và tình yêu. Jung Yunho, vào năm hắn ta 30 tuổi, cũng đã chết đi vì tự sát, chỉ một lần duy nhất trong đời. Vào mùa đèn lồng đỏ đầu tiên mà hắn cảm nhận.

Jaejoong, cậu nghĩ khi chết đi rồi sẽ được gặp Yunho năm năm trước mà cậu yêu và bỏ lại con người xa lạ kia ở nơi này, để lãng quên đi. Yunho, vì biết rằng Jaejoong đi tìm hắn, cũng đã chết đi.

Hắn vẫn hay tự hỏi, Jaejoong và hắn yêu nhau, cùng ở bên cạnh nhau như thế và hoàn toàn chẳng có chút nghi ngờ dối trá nào, tại sao vẫn không đủ.

Tại sao qua chừng ấy thời gian và tiêu tốn đi từng ấy tình yêu, em vẫn không thể nhận ra tôi? Tại sao ngay cả khi tôi chấp nhận rời bỏ quá khứ của mình, em vẫn không thể yêu?

Jaejoong ah, ký ức của em hình như vốn không phải là Jung Yunho, có chăng chỉ là hình ảnh của ánh sáng từ đèn lồng đỏ lập lòe.

Mùa đèn lồng đỏ, khi ánh sáng của chúng chiếu đến từng căn nhà và đem lại hạnh phúc, đã làm Jaejoong chết đi trong cơn điên loạn của ký ức. Đã làm Yunho chết đi vì biết rằng, cả suốt cuộc đời hắn sẽ mãi mãi không bao giờ được Jaejoong nhận ra.

THE END.

TP.HCM – 4:50AM

2010.12.07

Đã gần Giáng Sinh rồi! Hãy yêu đương thật hạnh phúc nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro