Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mày đang bày bừa đấy à?" Seungmin nhướng mày, nhìn chằm chằm vào đống đồ trên bàn cà phê. Anh tò mò nhặt thứ gì đó lên. "Còn nữa, tại sao lại là nhà tao?"

"Bởi vì tao không thể làm ở nhà mình," Hyunjin nhún vai, lấy ra một tờ giấy có nhiều thiết kế. Cậu lấy một số bộ phận và bắt đầu lắp ráp theo thiết kế.

Seungmin thở dài.

"Tao tưởng đây là dự án nhóm?"

"Đúng vậy." Hyunjin xác nhận. "Nhưng bọn tao không thể làm việc cùng nhau nên mỗi người sẽ thực hiện các dự án riêng và xem ai có dự án tốt hơn cho nhóm."

"Jisung đồng ý rồi hay là mày tự quyết định vậy?" Seungmin hỏi khiến Hyunjin dừng lại.

"Có lẽ cậu ta sẽ làm vậy," Hyunjin trả lời sau một lúc, tiếp tục dự án của mình. "Hơn nữa, ngay từ đầu bọn tao đã không thể làm việc cùng nhau rồi."

Seungmin thở dài. "Ít nhất thì mày cũng có thể thử, Hyunjin. Thành thật mà nói, chẳng phải là chuyện này đã cũ rồi sao? Giống như hồi mẫu giáo vậy. Chúng ta đều có thể là bạn bè, mày biết đấy."

Hyunjin khịt mũi. "Tao á? Bạn với cậu ta á? Làm ơn . Bọn tao không thể đồng ý về bất cứ điều gì."

"Có lẽ là vì hai người chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện tử tế với nhau," Seungmin chỉ ra, khoanh tay trước ngực khi Hyunjin tặc lưỡi.

"Mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp miễn là hai đứa không phải làm việc chung" Hyunjin tự tin nói.

Seungmin chỉ ậm ừ. "Nhân tiện, chuyện nhà mày thế nào rồi? Dạo này mày hay sang đây hơn."

Hyunjin cứng đờ, tay dừng lại khi đang lắp ráp một bộ phận. Cậu hắng giọng, đặt mảnh ghép xuống.

"Mọi thứ... ổn. Chỉ là, ổn. Tại sao? Mày không muốn tao ở đây sao?" Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn, nhỏ hơn như thể anh đang chờ đợi điều tồi tệ nhất xảy ra.

Seungmin ghét cái nhìn mà Hyunjin dành cho anh, như thể cậu sợ Seungmin không thích cậu ở đây. Anh ghét điều đó hơn nữa vì ngay cả sau nhiều năm làm bạn, Hyunjin vẫn để những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu.

"Không, không, không phải thế đâu, Jin." Seungmin nắm chặt tay Hyunjin. "Mày luôn được chào đón ở đây. Tao chỉ... lo lắng, thế thôi. Mọi chuyện ổn chứ?"

Anh lo lắng, đặc biệt là khi Hyunjin giật mình và lại bất động.

Hyunjin hít một hơi run rẩy, đưa tay về bên hông. "Tao ổn, Min. Mọi thứ đều ổn. Chúng ta có thể, đừng nói về chuyện đó được không?" Cậu lẩm bẩm, tay quay lại với dự án của mình như thể cậu cần làm gì đó với chúng để bình tĩnh lại.

Seungmin lặng lẽ đồng ý, nhìn bạn mình. Anh biết câu chuyện còn nhiều điều hơn thế, nhưng Hyunjin không bao giờ mở lòng. Chỉ có một lần Seungmin nhớ lại khi Hyunjin đến nhà anh một ngày trong nước mắt.

"Này." Seungmin khẽ nói, khiến Hyunjin ngước lên nhìn với đôi mắt mệt mỏi. "Muốn ăn bánh quy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro