2.2 Dưới ánh trăng phai mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tập 2 nề mn)
---

Mỗi đêm trôi qua, mối liên kết giữa Winny và Satang ngày càng trở nên sâu sắc hơn. Họ đã trở thành những người bạn đồng hành không thể thiếu, cùng nhau lang thang khắp các ngõ ngách của thành phố, tìm kiếm dấu vết của quá khứ và chia sẻ những bí mật sâu kín nhất. Tuy nhiên, Winny càng dấn sâu vào hành trình này, cậu càng cảm nhận được rằng dưới vẻ ngoài bình tĩnh và nụ cười hiền lành, Satang đang che giấu một nỗi đau lớn lao hơn những gì anh sẵn sàng tiết lộ.

Một đêm, sau khi họ cùng nhau đi qua những con phố dài và dừng lại trước một ngôi nhà cổ kính bỏ hoang, Satang dường như đắm chìm trong suy nghĩ. Winny nhìn thấy ánh mắt anh đầy ưu tư, như thể nơi này đang gợi lên những ký ức mà anh đã cố gắng chôn sâu. Satang quay sang Winny, đôi mắt anh trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết.

"Winny, cậu có tin vào những điều mà không thể giải thích được không?" Satang hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Winny gật đầu. "Mình tin rằng có những điều trong cuộc sống này mà chúng ta không thể hiểu hết được. Đôi khi, chúng ta chỉ cần chấp nhận rằng chúng tồn tại."

Satang mỉm cười, nụ cười ấy pha lẫn sự buồn bã. Anh bắt đầu kể một câu chuyện mà anh đã giấu kín từ lâu. Câu chuyện về một cô gái tên là Yumi, người mà Satang đã yêu sâu đậm khi còn là một chàng trai trẻ. Yumi là một cô gái đặc biệt, với tâm hồn thuần khiết và trái tim nồng ấm. Cô ấy là người đầu tiên khiến Satang cảm thấy mình thực sự được yêu thương và trân trọng. Họ đã có những kỷ niệm đẹp đẽ bên nhau, dưới những cánh đồng hoa và những bầu trời đầy sao.

Nhưng rồi, một ngày, Yumi biến mất không một lời từ biệt. Satang đã tìm kiếm cô khắp nơi, hỏi han mọi người, nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là sự im lặng. Ngôi làng nơi họ từng sống chung cũng trở nên kỳ lạ, như thể tất cả mọi thứ về Yumi đều đã bị xóa bỏ, không còn dấu vết nào của cô tồn tại nữa.

Winny cảm thấy lòng mình thắt lại khi nghe câu chuyện của Satang. Cậu có thể cảm nhận được nỗi đau mà Satang phải chịu đựng, và cậu cũng hiểu tại sao anh lại dành nhiều thời gian để tìm kiếm trong thành phố này. Satang không chỉ đang tìm kiếm Yumi, mà còn đang tìm kiếm câu trả lời cho những điều không thể giải thích được, một sự thật bị chôn vùi sâu trong ký ức.

"Cậu nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy cô ấy ở đây, trong thành phố này sao?" Winny hỏi, giọng cậu nghẹn ngào.

Satang nhìn về phía xa xăm, nơi ánh trăng đang lấp lánh trên những mái nhà cổ kính. "Mình không chắc," anh thừa nhận. "Nhưng mình cảm thấy có điều gì đó đang chờ đợi mình ở đây. Một manh mối, một ký ức, hoặc có lẽ là một sự tái ngộ."

Winny không biết phải nói gì. Cậu muốn giúp Satang, muốn xoa dịu nỗi đau của anh, nhưng cậu cũng biết rằng đây là một hành trình mà Satang phải tự mình trải qua. Cậu chỉ có thể ở bên cạnh anh, là người bạn đồng hành, là người mà Satang có thể dựa vào khi cần.

Trong những ngày tiếp theo, Winny và Satang tiếp tục tìm kiếm trong thành phố, khám phá những góc khuất mà họ chưa từng đặt chân đến. Họ tìm đến các khu chợ cũ, những ngôi nhà bỏ hoang, và thậm chí là những ngôi đền cổ kính bị lãng quên. Dù không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Yumi, nhưng mỗi nơi họ đến đều để lại cho họ những ký ức mới, những khoảnh khắc đầy cảm xúc mà cả hai đều trân trọng.

Dần dần, Winny nhận ra rằng cậu không chỉ đang giúp Satang tìm kiếm một người yêu cũ, mà còn đang tìm kiếm một phần của chính mình trong hành trình này. Cậu bắt đầu cảm thấy một sự gắn kết mạnh mẽ hơn với Satang, không chỉ là sự đồng cảm mà còn là một tình cảm sâu sắc hơn. Nhưng Winny cũng lo lắng về tương lai. Nếu Satang tìm thấy Yumi, liệu mối quan hệ giữa họ sẽ thay đổi như thế nào? Liệu cậu có thể giữ Satang bên mình, hay sẽ phải để anh đi theo con đường của riêng anh?

Một buổi tối, khi ánh trăng tròn chiếu sáng khắp công viên, Satang bất ngờ dừng lại giữa bước chân, ánh mắt anh hướng về phía một góc khuất của công viên. "Winny, cậu có thấy điều đó không?" anh hỏi, giọng anh run rẩy.

Winny nhìn theo hướng mà Satang chỉ, và cậu nhìn thấy một bóng hình mờ nhạt, đứng dưới gốc cây cổ thụ. Đó là một hình dáng mỏng manh, với mái tóc dài bay trong gió. Winny cảm thấy tim mình đập nhanh, không chắc chắn rằng mình đang nhìn thấy điều gì.

"Đó có phải là...?" Winny bắt đầu hỏi, nhưng Satang đã bước về phía trước, mắt anh tràn ngập hy vọng và sợ hãi.

Khi họ đến gần hơn, hình dáng mờ nhạt đó dần trở nên rõ ràng hơn. Đó là một cô gái, với gương mặt thanh tú và ánh mắt buồn bã. Cô nhìn Satang với một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đầy xa cách.

"Yumi," Satang thốt lên, giọng anh nghẹn ngào. Nhưng ngay khi Satang định chạm vào cô, bóng hình của Yumi bắt đầu tan biến như làn khói dưới ánh trăng.

Satang gục xuống, trái tim anh như bị xé nát. Winny chạy đến bên cạnh, ôm lấy Satang trong vòng tay mình, cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng của anh. Dù Yumi đã xuất hiện, nhưng cô vẫn chỉ là một hình bóng, một ký ức không thể nào nắm bắt được.

Đêm đó, dưới ánh trăng lặng lẽ, Winny nhận ra rằng hành trình của họ không chỉ là tìm kiếm quá khứ, mà còn là học cách chấp nhận nó. Cậu biết rằng Satang sẽ phải đối diện với nhiều đau khổ hơn nữa, nhưng Winny cũng quyết tâm sẽ ở bên cạnh anh, giúp anh tìm ra câu trả lời, dù có khó khăn đến đâu.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro