Chương 1: Là Thư Thứ Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Gửi cậu – cậu bn ngồi bên cạnh tớ

Cậu biết gì không ? Bọn mk đã ngồi với nhau đc 2 năm rồi đây. Hai năm có thể là 1 khoảng thời gian khá dài với cậu nhưng vs tớ nó lại ngắn vô cùng. Năm đầu tiên tớ bước vào ngôi trường này trong cảm giác hoang mang sợ hãi, bị cô lập. Và lúc đó, tớ ngồi cạnh cậu! Năm đó đối vs tớ quả là 1 cơn ác mộng, tất cả mọi người trong lớp đều ghét tớ và cả cậu cũng vậy. Cậu đối xử vs tớ kì thị theo 1 cách khác k giống vs mọi nguười mà thậm chí còn đáng sợ hơn. Ngồi cạnh nhau nhưng cậu chưa 1 lần nói chuyện vs tớ. Tớ thường nghĩ rằng những ng bạn ngồi cạnh nhau họ sẽ dần hiểu nhau hơn và thông cảm hơn nhưng tớ đã lầm. Cậu là người đầu tiên tớ thấy gọi là " lạnh lùng". Cái mà chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình hay phim ảnh về những chàng nam chính lạnh lùng, tớ từ trc đến nay nghĩ là người lạnh lùng thường k có nhiều, nhất là trog tầm tuổi bọn mk thì càng k có nhưng bh tớ mới biết tớ sai rồi. Cậu chính là 1 dạng lạnh lùng đó. Cả năm học k nói vs nhau 1 lời, k liếc nhìn nhau 1 cái mặc dù ngồi ngay cạnh. Tớ thực sự đã k nghĩ rằng trog quá trình học tập của mk sẽ gặp 1 ng lạnh lùng đến vậy. Dường như 2 ng bn ngồi cạnh thì lm sao có thể k nói 1 lời nhưng cậu chính là như thế. Vậy nên cậu biết k? Tớ rất ghét cậu. Năm thứ 2, cậu đc cô chuyển đi, tớ ngồi cạnh 1 ng bn khác. Cậu bn này nghịch ngợm nhưng sễ chơi và bọn tớ khác thân nhau, trò chuyện cũng rất vui vẻ. Tớ nghĩ rằng: " Bạn cùng bàn thì phải thế chứ, đây mới gọi là bn cùng bàn chứ đâu giống như cậu, cả năm học k thèm nói vs nhau lấy 1 câu nào". Năm thứ 3, cậu bn ngồi cạnh tớ chuyển đi và ngồi vào thay thế vị trí cậu bạn ấy – tức là ngồi bên cạnh tớ, chính là cậu. Lúc cô gọi cậu vào vị trí ấy, tớ thầm than rằng: " cô đúng là báo hại mk mà, sao lại chuyển cậu ta về ngồi cạnh mk chứ". Cậu vẫn như vậy, sững nguyên trạng thái của 1 năm trc về ngồi cạnh tớ. Nhưng lần này tớ đã khác. Dưới sự bao che và giúp đỡ của gia đình và thói quen quy củ đúng nề nếp cùng khả năng viết văn của mk, chỉ trog 1 năm tớ nghiễm nhiên trở thành học trò cưng của cố và các cậu, tuy rằng ghét tớ nhưng cũng k dám thể hiện ra mặt như trước và tất nhiên cũng phải nhường tớ đến vài phần. Cậu tuy k còn cái thái độ ngầm miệt thị tớ như trc nhưng vẫn phân biệt đối xử lạnh lùng vs tớ. Với tình hiếu thắng cảu 1 con bé mới lớn, tớ quyết định sẽ k tiếp tục để cậu đối xử như vậy vs tớ nữa. Cậu vẫn đối xử khác vs tớ chẳng hạn như cậu muốn mượn bút nhưng những bn xung quanh k có bút, cậu biết tớ có bút nhưng k thèm mở miệng hỏi mượn mà với sang tận 2 dãy để mượn bút. Vì lòng tự trọng của 1 con nhỏ mới lớn, tớ tuyệt nhiên cũng chả bh mượn đồ của cậu. và tớ cũng với sang tận 2 dãy bàn để mượn vở chép vì mắt nhìn k rõ cho dù cậu đã chép xog rồi, bọn mk có lẽ vẫn cứ như vậy cho đến khi mối quan hệ của tớ và cậu k còn căng thẳng như trc, ít ra là.... Cậu k còn với qua 2 dãy bàn để mượn bút và tớ cũng k còn với qua 2 dãy bàn để mượn vở. Tuy rằng cậu đối xử vs tớ vẫn k nói 1 lời nào nhưng có phải là bọn mk đã k còn căng thẳng như trc? Và rồi tớ bắt đầu nhờ cậu giảng cho nhưng bài toán khó, tớ đẩy tờ đề về phía cậu, cười nói: " giảng giúp tớ vói " cậu lẳng lặng lấy tờ đề qua, im lặng tìm cách giải, Tớ nằm chống cằm xuống bàn, lén nhìn cậu giải toán. Tớ cứ nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi thành 1 thói quen hay là..... 1 hình ảnh quen thuộc. Cậu ngẩm mặt lên giải thick cho tớ bằng phương pháp dễ nhất, tớ im lặng lấy đề về, hì hục lm 1 hồi, đẩy về phía cậu hỏi: " tớ lm thế này có đúng k?".

Dần dần, trog tớ chợt hình thành nên những thói quen, mỗi khi tớ gà gật hay lơ đãng trog lớp mà bị cô bắt đc, gọi dậy trả lời câu hỏi, tớ nhẹ nhẹ kéo tay áo cậu, nhìn xuống: " Giup tớ với!" cậu hiểu ý, lẳng lặng viết đáp án ra tờ giấy hay đẩy vở của cậu về phía tớ, chỉ tớ chỗ cần trả lời và như vậy, tớ yên tâm k bị cô mắng. Cậu biết tại sao tớ có thể yên tâm đến như vậy k? Bởi vì tớ biết rằng nếu tớ k hiểu bài sẽ có cậu giảng giúp, nếu tớ k chép bài, đã có cậu chép rồi, nếu tớ đứng lên k trả lời đc, đã có cậu chỉ đáp án, bài tập nhóm từ trc đến nay đều là mk cậu lm hêt phần cả 2 đứa vì cậu biết rằng tớ sẽ quên, cậu cũng k bao giờ để ý quá đến chuyện tớ hay lải nhải vào cho dù tớ có chiếm 2/3 cái bàn cậu cũng k hề j,vv ...... và còn nhiều, nhiều thứ khác. Tớ đột nhiên phát hiện ra rằng cho dù tớ có ngủ, k ngẩng lên nhìn thì tớ vẫn có thể xác định đc cậu có ngồi bên cạnh hay k. Là do tớ quá lười biếng hay là do..... tớ ỷ lại vào cậu quá nhiều?

Tuần đó, cậu ốm, phải nghỉ cả tuần liền, tớ thấp thỏm k yên. Cái bàn có 2 đứa vậy mà hôm nay chỉ có mk tớ, nó như rộng ra vậy, mk tớ có thể chiếm cả cái bàn nhưng đột nhiên tớ thấy vắng quá. K còn bóng dáng cặm cụi ngồi lm bài của cậu, k còn người giảng bài cho tớ, k còn ai cho tớ chép bài, k còn ai giúp tớ lm bt nhóm,vv..... Cậu bạn bàn trên đc thể chạy xuống ngồi chỗ cậu – cạnh tớ để tiện buôn chuyện vs bàn đằng sau. Dường như tớ đã quen vs việc cậu lúc nào cũng im lặng cặm cụi lm bài và cho dù cậu k lm bài thì lúc nào cũng im lặng k bh ảnh hưởng đến tớ. Trước đây tớ luôn chê cậu im quá nhưng bây giừo tớ đột nhiên nhận ra rằng tớ thích cái cảm giác im lặng nhưng an toàn và quen thuộc của cậu hơn là cái cảm giác ồn ào của cậu bạn bàn trên.

- Này cậu ngồi im chút đc k?

- Này nhá nói cho cậu biết tớ k có ngồi ngoan ngoan đc như thằng H( Tên cậu) đâu!

Lúc này tớ chỉ biết thở dài ngao ngán và mong cho cậu sớm về để thằng bạn ồn ào này về lại đúng chỗ của nó.

Tớ nhớ rằng có 1 hôm dự giờ, tớ đến muộn, vị trí của tớ - bên cạnh cậu đã bị 1 bn nữ khác ngồi mất ( quy định trog lớp là 1 năm ngồi vs 1 nữ, cậu bn bàn trên kia khi xuống ngồi cạnh tớ là chỗ cậu thì vẫn là 1 nam ngồi vs 1 nữ nên các cỗ nghĩ là đúng chỗ rồi nên k để ý lắm ). Tớ bị đuổi xuống cuối lớp ngồi, và lần này cũng như lần trc, tớ ngồi k quen cho dù cậu bn ngồi cạnh tớ lần này cũng khá là yên . Cuối giờ, cô bn ngồi cạnh cậu hôm nay xuống nói vs tớ:

- Xin lỗi, tớ k có ý cướp chỗ của cậu đâu chỉ là phòng hơi chật cậu lại đến muộn nên cô xếp tớ ngồi đấy!

- Ừ, k sao, tớ ngồi đâu mà chả đc! - Tớ cười nói.

Những người khác thì thấy việc tớ lúc nào cũng thản nhiên ngồi xuống cạnh cậu hay cậu ngồi cạnh tớ bất kể ở đâu đề là bt vì trên lớp cậu ngồi cạnh tớ nên các giờ học khác bọn mk ngồi cạnh nhau cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng tớ lại coi nó như 1 điều j đó đặc biệt hơn 1 chút. Có phải là do tớ quá mơ mộng rồi k?

Tớ có lẽ sắp phải rời đi rồi, k thể cùng cậu tiếp tục những năm cuối cấp nữa rồi. Tớ k chịu đc áp lực, k chịu đc sự cô đơn ở lớp, k chịu đc sự lạnh bạc này. H à, tớ sắp phải đi rồi, và có thể tớ sẽ k bh trở lại nữa. Liệu các cậu có nhớ tớ hay k? Có lẽ điều khiến tớ tiếc nuối nhất ở đây chính là cậu, k biết từ khi nào, việc đến lớp của tớ đã gắn liền vs hình bóng cậu, cái bóng dáng cặm cụi làm bài của cậu. Tớ tham lam lắm, cho dù tớ đi rồi, tớ vẫn muốn vị trí bên cạnh cậu mãi mãi chỉ thuộc về tớ mà thôi. Nếu như có thể quay lại, tớ muốn đc tiếp tục lm bn cùng bàn của cậu, cùng cậu đi con đường cuối cấp cuối cùng này, cho dù có sợ sau này vô duyên, tớ vẫn muốn tớ sẽ là cô bạn cùng bàn duy nhất trog quãng thời gian cấp 2 của cậu, để sau này khi nhớ lại, tớ sẽ k bh phải cảm thấy hối tiếc! Tớ biết rằng tớ sẽ can đảm để đưa lá thư này cho cậu, tớ có lẽ cũng sẽ k dám đứng trc mặt cậu, nói những lời này. Tớ sẽ mang nó cất vào trog tìm mk, cất nó vào trog 1 ngăn của trái tim mk, để sau này khi nhớ lại, tớ sẽ có có mỉm cười, và..... nếu có 1 ng nào đó chúng mk gặp lại nhau, tớ vẫn hi vọng, tớ sẽ có thể trở thành 1 người bạn của cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro