2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy Gojo."

Người đàn ông vừa bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.Gã chú thuật sư lớn tuổi kéo cửa đóng lại, lúc này khi Megumi đang đối mặt với gã, em mới nhận ra rằng em nhớ người kia đến nhường nào. Chiếc khăn bịt mắt của Gojo đã được thay thế bằng chiếc băng mà gã từng đeo vào khoảng hai năm trước. Chiếc băng ấy là một món quà từ Megumi, nó được thấm bởi năng lượng Bóng Tối nên có thể giúp ngăn chặn tầm nhìn của Lục Nhãn. Tất nhiên nó chỉ che khuất một chút ít nhưng đối với Gojo như vậy là quá đủ so với những chiếc khăn và kính râm đen vô dụng.

Người đàn ông cũng không mặc chiếc áo khoác thường ngày của mình, chiếc áo mà gã đã đặc biệt thiết kế riêng để phù hợp với áo của Megumi ngoại trừ nút áo Jujutsu Tech. Thay vào đó, gã mặc một chiếc áo sơ mi đỏ bên dưới một áo khoác bomber đen.

Màu đỏ.

Gojo biết Megumi ghét màu đỏ, gã đã trút bỏ tất cả quần áo màu đỏ hoặc bất cứ thứ gì có màu đỏ từ khi Megumi bảy tuổi tuyên bố vào một đêm rằng em ghét màu đỏ. Có lẽ không phải tất cả quần áo màu đỏ của gã nếu bây giờ gã đang mặc một bộ. Trừ khi. . . một giọng nói ác ý bắt đầu vang lên trong tâm trí em. Có lẽ thầy ấy đã mua một cái mới vì ý kiến ​​của Megumi không còn quan trọng nữa.

"Gì?"

"Huh?" chú thuật sư trẻ hơn đã phải sửng sốt trước giọng nói lạnh lùng của Gojo. "Gì?"

Gojo quay lại nên gã hoàn toàn đối mặt với Megumi. "Em đã sẵn sàng để xin lỗi?"

"Em - đó là ... ừm."  Chỉ cần nói có.

Megumi đỏ bừng mặt khi thấy lưỡi mình như bị buộc lại, không phải em đã luyện tập gần như một triệu lần trong phòng của mình sao? Em lấy ra một chiếc hộp từ trong túi của mình, gần như làm rơi vì vội vàng nhưng cố gắng giữ vững nó bằng cả hai tay, chiếc hộp gỗ kèm theo một chiếc nơ, Gojo phải mất mười giây để lấy nó ra khỏi lòng bàn tay Megumi và sau đó chú thuật sư trẻ tuổi bỗng thấy căng thẳng, cả cơ thể cứng đờ.

"Đây là gì?"

"Nó là cho thầy"

"Là cái gì?"

"Thầy mở nó đi."

"Cái này," Gojo vẫy chiếc hộp. "không giải quyết được gì cả." Không có tiếng gì va đập trong hộp đựng, bất kể nó là gì.

"Em biết nhưng em, ừm, em nghĩ nó có thể là một sự khởi đầu?" Giọng em cất lên đầy hy vọng. "Chỉ là, thầy làm ơn mở nó ra đi."

"Em đang trốn tránh?" Có một sự mỉa mai nhẹ trong giọng nói của gã. "Em không thể thừa nhận những sai lầm của mình bằng cách hối lộ, em nghĩ rằng mình có thể trốn tránh vấn đề à?"

"Em không!" Giọng Megumi cất lên. "Nó không có nghĩa vậy!"

"Vậy? Em nghĩ món quà của em sẽ đạt được điều gì?"

"Em nghĩ, có lẽ vì em dường như không thể xin lỗi đúng cách, nó có thể bù đắp?" Người đàn ông này giàu nhất Nhật Bản, có thể đứng thứ tư hoặc thứ năm ở châu Á. Megumi cho gã bất cứ thứ gì, gã ta có thể mua gấp triệu lần, nhưng Megumi vẫn hy vọng rằng món quà nhỏ này được đánh giá cao.

"Không thể hay sẽ không? Là cái nào Megumi?"

"Gì ạ?"

"Nghiêm túc mà nói, điều gì đã xảy ra với em? Thay vì trở nên tốt hơn, em đang trở nên tồi tệ hơn. Có phải em đang cảm thấy bị bỏ rơi vì mọi người đều tiến bộ và em bị bỏ lại phía sau?"

"Em thực sự rất vui khi thấy họ đều tiến bộ." Trước cái nhìn đầy khó hiểu của người kia, em tiếp tục. "Mỗi người đều có mục tiêu,  em đang ủng hộ họ hết mình, mọi người đang tiến gần đến ước mơ của mình từng bước một -"

"Đó là những gì thầy đang nói về."

Megumi bồn chồn, em không hiểu gì cả. Có phải Gojo muốn em cảm thấy ghen tị với những người bạn của mình không? Xin lỗi, nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Câu hỏi của thầy ấy thì có liên quan gì đến việc "xử lý các cấp đặc biệt mà không cần hỗ trợ" ?

"Nói thật, thầy rất thất vọng, đây là những gì thầy nhận được với cái giá 10 tỷ?" Với một cái nhún vai, gã ta ném chiếc hộp lại cho Megumi, em bị phân tâm trước lời gã nói nên hộp quà đập trúng người Megumi và rơi thẳng xuống sàn. Gojo đã không thấy điều đó xảy ra vì gã đã quay lưng bỏ đi. "Đáng lẽ không nên làm một việc thiếu suy nghĩ như thế"

Thầy ấy đang nói về cái gì?

"Ý của thầy "mười tỷ" là gì?"

"Chính xác ý thầy là như vậy." gã vẫy một tay khi bước đi, tay còn lại đang bấm chìa khoá xe. "Thầy sẽ giữ điện thoại trong tầm tay khi em quyết định xin lỗi, đừng xin lỗi quá muộn. Thầy sẽ đặt nó ở chế độ im lặng bắt đầu từ 9 giờ tối nay."

Mười tỷ.

Sự biến mất của cha em và mẹ của Tsumiki.

Megumi bị bán cho gia tộc Zenin.

Gojo đã dừng lại việc đó.

Mười tỷ.

Gojo đã không dừng việc bán.

Gojo đã mua em.

Giống như một con vật cưng nhỏ. Mặc đồ cho nó, huấn luyện cho nó, cung cấp cho nó. Tất cả những lúc em phụ thuộc vào gã, tất cả những ngày mà em cảm thấy được yêu thương và chăm sóc. Tất cả những điều đó chỉ vì Gojo cảm thấy cần có trách nhiệm với việc mua hàng của mình, giống như một món đồ chơi. Suốt thời gian qua, gã đã luôn hài lòng với Megumi bé nhỏ, người bị cha mẹ bán đi. Đầu gối của em khuỵu xuống và ngã vào tường trước khi trượt xuống sàn.

Thảo nào...

Không có gì là ngạc nhiên khi Gojo đã căng thẳng khi Megumi say rượu nói "Em yêu thầy" vào một lần giáo viên cho phép họ uống rượu trong một quán karaoke. Không có gì là ngạc nhiên khi Gojo chưa bao giờ sống cùng nhà với em và chị Tsumiki mặc dù gã là người giám hộ chính thức của họ. Không có gì là ngạc nhiên khi Gojo không bao giờ khen em khi em đã làm đúng nhiệm vụ nhưng sẽ hát ra những lời khen có cánh khi Nobara và Yuuji thành công trong việc tương tự. Đó có thể là bởi vì nó đã được mong đợi là sẽ hoàn thành y như dự định của gã.

Vậy đối với gã, em là gì? Một món hàng? Vật nuôi? Búp bê? Hay chỉ đơn giản là thứ để chơi đùa?

Bây giờ em mới thực sự nghĩ về nó, Gojo là chú thuật sư mạnh nhất còn sống, gã nói rằng mình không thể giúp gì cho chị Tsumiki hay là vì gã thấy bản thân không có lợi khi làm như vậy? Khi Megumi bật khóc vì chị mình bị nguyền rủa thì Gojo lại nhìn vào đồng hồ đeo tay của gã mỗi giây. Có cách nào để quay ngược lại thời gian, quay lại về với những lời nói dịu dàng của Gojo mà Megumi luôn cất giữ trong lòng. Có lẽ gã không thể đợi đến ngày có thể bỏ lại Megumi trong căn hộ đó. Có lẽ gã khó chịu vì Megumi là một đứa trẻ hay khóc.

Bây giờ, Megumi cảm thấy thật ngu ngốc khi thêu những lời an ủi quý giá đó lên chiếc khăn tay mà em định tặng người lớn hơn vào ngày giỗ của cha mẹ mình.

Rồi cũng có nụ hôn đó, sau khi Megumi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên của mình ở cấp đặc biệt, em đã rất sung sướng vì chiến thắng của mình. Có lẽ lúc đó gã đã trao cho em một ánh nhìn kinh tởm. Quần áo trên người gần như không còn vương lại, máu chảy khắp nơi, đang cười giữa sảnh tiệc đẫm máu của một khách sạn bỏ hoang, ánh trăng soi trên làn da tái nhợt của em vì mất máu.

Vào thời điểm đó, khi Gojo đến gần em để xác nhận rằng nhiệm vụ đã thành công, Megumi, vẫn còn háo hức với thành công của mình, kéo người đàn ông xuống và hôn gã. Gojo hôn lại, ghim em vào tường, hai tay ôm chặt đùi Megumi khi em quàng tay qua cổ. Trước khi mọi thứ đi xa hơn, tầm nhìn của Megumi đã hoá một màu đen kịt. Ngày hôm sau, khi em hỏi Gojo, người đàn ông đã bĩu môi và nói rằng em đã ngất đi.

Giờ em đã biết sự thật. Có lẽ Gojo thấy quá kinh tởm nên đã đánh ngất Megumi. Và vì gã là một người thầy tốt bụng, để tâm đến cảm xúc học trò cưng của mình, gã đã nói dối một cách nhân từ. Megumi cười một cách chấp nhận, em luôn cảm thấy phiền khi dựa dẫm vào Gojo. Đó là bởi vì em là như vậy, phiền phức, em không đáng bị như thế. Nhưng vì Gojo chỉ coi em là thứ đồ được mua một cách bốc đồng. Giống như, "ồ, tôi không thực sự cần nó nhưng vì tôi có thể mua được, tại sao lại không nhỉ?"

Sự thật thì luôn đau lòng nhỉ.



Megumi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, nhưng nó phải được ít nhất một giờ. Những cái bóng trông khác hẳn, em hắng giọng trước khi cầm hộp quà lên và đứng dậy, giữ vững cơ thể bằng một tay vịn vào tường và khi thấy tự tin rằng mình sẽ không ngã, em gõ cửa phòng thầy hiệu trưởng, nghe thấy tiếng "Mời vào" và Megumi đã làm theo.

Hiệu trưởng Yaga đang đan trong khi một trong những con búp bê bị nguyền rủa của ông đang cầm điện thoại đập vào đầu. Hy vọng rằng người đàn ông không nghe thấy gì. Một con búp bê bị nguyền rủa đang bay kéo Megumi bằng ngón tay và đẩy em vào chỗ ngồi, em mỉm cười và kiên nhẫn chờ đợi. Hai phút trôi qua và cuối cùng hiệu trưởng Yaga cũng xong.

"Lạy chúa mãi nó mới xong." Hiệu trưởng nói với chính mình nhiều hơn là nói với Megumi.

"Em có muốn nhận một nhiệm vụ khác không? Mọi người đang chết dần mà nó lại dám nói rằng không có tâm trạng. Đúng là thằng nhóc hỗn xược"

"Em sẽ đi." Điều này thực sự tốt hơn cho trái tim của Megumi, nhìn thấy Gojo sẽ phá vỡ em mất. "Đến Yamanashi."

"Em có chắc không, thầy biết em có thể tự lo cho mình nhưng khả năng..." Yaga nói nhỏ, cả hai đều biết họ đang nói về điều gì.

"Em sẽ ổn. Em cần một người đưa đi."

Yaga cười khi đưa cho em một tập tài liệu khác. "Ijichi sẽ lái xe cho em, đi đến bãi đậu xe trước đi, thầy sẽ bảo anh ấy đi ra sau em."





Tỉnh Yamanashi

Tại chân núi Phú Sĩ, ở lối vào của Aokigahara, họ bị bốn sĩ quan cảnh sát chặn lại. Megumi im lặng trong khi Ijichi nói chuyện với họ và cho họ xem giấy phép cũng như giấy xin nhập cảnh. Khi được bật đèn xanh, em lê bước về phía trước.

Bầu không khí thật căng thẳng, họ nói rằng có thể có một Đặc Cấp? Thật là một trò đùa, chắc chắn có ít nhất năm con. Không có vấn đề gì, dù sao thì bây giờ em cũng đã ở đây, em sẽ tự mình vượt qua nó. Em rút điện thoại ra để kiểm tra bản đồ, trên đường đến đây, Megumi đã đánh dấu tất cả các vị trí mà các thi thể được tìm thấy. Chúng đã được phân tán cẩn thận. Với ít hơn ở vòng tròn bên ngoài và ngày càng nhiều hơn về phía trung tâm, theo bản đồ, em chỉ nên đi thẳng.

Megumi kiểm tra thời gian, 6:30 chiều, em sẽ nhắn tin cho thầy Gojo sau. Em khóa điện thoại và lôi ra một chiếc đèn pin được cất trong bóng của mình, Ijichi đã khẳng định em nên mang theo một số đồ cần thiết, một bộ sơ cứu mini, thanh protein, ba chai nước, một đèn pin, một bản đồ chi tiết hơn về khu rừng và một chiếc la bàn, một chiếc áo khoác, một con dao găm, nhiều dụng cụ linh tinh và một số bật lửa.

Aokigahara được mệnh danh là "Khu rừng tự sát" và năng lượng bị nguyền rủa trong đó ngập tràn. Em dừng bước khi điện thoại của mình kêu, chắc hẳn em đang ở trung tâm của khu rừng rồi. Ở một cái cây lớn trước mặt, một chiếc thòng lọng làm bằng dây nho được treo trống rỗng.

Dành cho nạn nhân thứ bốn mươi bốn của ngày bốn mươi tháng Tư.

Một ý nghĩ băn khoăn lướt qua em.

Nếu nó là cho mình thì sao?

Năng lượng nguyền rủa tăng vọt xung quanh em, Đặc Cấp vây quanh Megumi theo mọi hướng. Ngoại hình của chúng thật kỳ cục, nhiều mắt và miệng chảy nước dãi. Megumi hạ thấp thế đứng và rút thanh katana ra khỏi bóng, đó là một trong những thanh kiếm mà em đã tự tay làm bằng năng lượng nguyền rủa đen kịt của mình, lưỡi kiếm tối đến mức dường như hấp thụ ánh sáng. Em đã làm được ba thanh và thanh đầu tiên bị gãy trong trận chiến dưới cầu Yasohachi.

Lời nguyền ở phía bắc bước tới, miệng nó ngoác ra với một nụ cười kỳ lạ, hàm răng của nó to bằng lòng bàn tay Megumi và nó đang chảy nước dãi như thể nó đang đối mặt với một chiếc bàn có tên "ăn hết những gì bạn muốn".

Megumi cầm thanh katana của mình bằng cả hai tay, ba lời nguyền khác dường như vẫn chưa quan tâm đến việc đấu với Megumi, một đứa đang ngồi trên tảng đá, một đứa khác nằm dài trên mặt đất và đứa còn lại ngồi sau nó đang ngủ. Lời nguyền có ngủ được không nhỉ? Megumi sẽ lưu ý và báo lại với cấp trên sau, em để mắt đến ba lời nguyền kia nhưng bỏ quên mất đối thủ đang tiếp cận mình.

"Mày trông thật đẹp." Lời nguyền nói với một giọng ghê rợn, nó cười khúc khích và nước dãi rơi trên mặt đất tạo thành những quả cầu nhầy nhụa, kinh tởm. Lời nguyền nhảy về phía trước với cái miệng sẵn sàng cắn một miếng thịt của Megumi, chú thuật sư né và cố cắt cánh tay của lời nguyền.

Kiếm bị kẹt giữa chừng.

Megumi chửi thề trước khi buông vũ khí và nhảy lên một cành cây. Ở vị trí mới, em có thể nhìn thấy cả bốn lời nguyền, tiếng kêu phấn khích phát ra ở phía đông, đứa nhỏ nhất đang ngồi trên tảng đá bắt đầu vỗ tay sốt sắng.

Thanh kiếm được hấp thụ vào cơ thể lời nguyền và khối lượng của nó thu nhỏ lại. Megumi theo dõi trong sự chú tâm khi lời nguyền biến thành vẻ ngoài của em. Không, không chỉ có vẻ ngoài giống nhau, lời nguyền bây giờ trông giống hệt Megumi. Từ mái tóc xù, đến làn da trắng ngần, đôi mắt xanh lục, ngay cả bộ quần áo em đang mặc, thanh kiếm vừa bị hấp thụ cũng đã quay trở lại trong tay nguyền rủa.

Ra là vậy, đây là lý do tại sao một trong những bức thư tuyệt mệnh của các nạn nhân lại như thế.

"Tôi có thể thấy bản thân mình đang chuẩn bị cho chiếc thòng lọng mà tôi sẽ sử dụng. Tôi đã mỉm cười, tôi đang nói chuyện với chính mình. Đây có phải là thứ mà người ta gọi là song trùng không? Thứ mà họ nói rằng nếu bạn nhìn thấy một lần, bạn sẽ chết? Tôi chắc chắn sẽ chết, tôi thậm chí không biết tại sao."

Megumi nghĩ rằng đó chỉ là một ảo giác do những lời nguyền gây ra, em thậm chí còn không nghĩ rằng đó là nghĩa đen. Vậy nên hoặc là em giết bản sao của mình hoặc bản sao của em giết em.

Thật là một cái chết hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro