Phần kết - Câu chuyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Kết thúc của các bạn như thế nào, liệu là HE, SE hay OE. Còn đây là đoạn kết của câu chuyện này ***






Bây giờ chỉ có thể dùng hạ sách rời đi thật xa, hy vọng thời gian cùng không gian có thể khiến tình cảm không nên tồn tại này biến mất.Trầm Nam Linh chỉ bi ai nhìn Lâm Tiếu, cuối cùng ngay cả cô ấy cũng phải rời xa mình sao? Cứ như người mẹ không chút nào lưu luyến bỏ mình lại vậy, hay vì cô ấy nhận ra tình cảm khác thường của mình? Hay cô ấy không còn đủ kiên nhẫn vì bị mình cứ mãi bám theo?Có lẽ thế, cô ấy là một người xuất sắc như thế đương nhiên sẽ có rất nhiều người thích, mình không thể độc chiếm một mình được. Cô ấy đã chăm sóc mình nhiều năm như vậy, bây giờ cũng đã đến lúc để cô ấy được tự do. Nghĩ thế nên Trầm Nam Linh mỉm cười, "Cậu nói đấy, nhất định phải về thăm tớ."Lâm Tiếu nhìn thấy nụ cười đó mà xuất thần, nhưng suốt bốn năm sau đó cô không hề quay lại, luôn kiếm cớ để ở lại trường.Hai mươi tuổi, sau một tháng không hề liên lạc, hai người gọi điện thoại cho nhau, "Nam Nam, tớ có bạn trai rồi."Trầm Nam Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, trong nháy mắt cô cảm thấy tim đau đến mức muốn nứt ra, nước mắt liên tục chảy xuống gò má, "Nam Nam, cậu làm sao vậy? Tại sao không nói gì nữa?"Vừa khóc vừa cười, cô trả lời, "Tiếu Tiếu, anh ta là người như thế nào mà có thể lọt vào mắt xanh của một cô gái kiêu ngạo như cậu?""Là một người rất bình thường, diện mạo bình thường, tài cán cũng bình thường, nhưng anh ấy có một nụ cười thật ấm áp và một tâm hồn cao thượng...""Nghe thấy cậu hạnh phúc như thế tớ rốt cục cũng yên tâm được rồi,nhưng sao lại có cảm giác như mình vừa gả con gái đi thế này, mâu thuẫn quá ~" Trầm Nam Linh cố nói đùa để che giấu con tim đã vỡ tan, cậu rốt cục đã hoàn toàn không còn là của mình rồi.Cúp điện thoại xong, Trầm Nam Linh ngồi suốt cả một buổi tối trong bóng đêm. Mặt nàng vùi vào trong lòng bàn tay, nước mắt liên tục chảy xuống gò má. Tớ phải làm sao để có thể thay thế những giọt nước mắt này bằng nụ cười chúc phúc cho cậu đây! ! ? ?Hai mươi hai tuổi, Trầm Nam Linh vứt bỏ tất cả, chạy tới trường của Lâm Tiếu, đứng trước cửa chờ Lâm Tiếu xuất hiện, cho dù đã bốn năm không thấy người kia, nhưng chỉ cần vóc dáng ấy thoáng xuất hiện, Trầm Nam Linh vẫn có thể dễ dàng nhận ra người mình luôn nhớ thương kia. Cô liều mạng chạy tới, ôm chặt lấy người đó, cả đời này Trầm Nam Linh chưa bao giờ xúc động như thế, dùng hết tất cả sức lực để ôm lấy người có cơ thể giống mình này, vùi mặt vào bả vai của người đó, "Đừng, đừng, đừng..." Trầm Nam Linh liên tục không ngừng lặp lại từ đó.Lâm Tiếu nắm chặc nắm tay lại, đè nén cơn xúc động muốn ôm thật chặc người trước mặt này, "Gặp lại tớ vui đến thế sao?""Đừng, đừng, Tiếu Tiếu, tớ yêu cậu, đừng kết hôn với người kia, đừng..." Rốt cục cũng thốt ra được câu nói đã được chôn sâu đến tận đáy lòng, kể từ khi còn nhỏ mình đã bắt đầu yêu cô ấy say đắm, chưa bao giờ phai nhạt. Nếu tình yêu như thế vẫn không được gọi là tình yêu, thì thực sự không biết như thế nào mới gọi là yêu."Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi..." Ba từ cứ như chú ngữ lặp đi lặp lại bên tai Lâm Tiếu, khiến cô nhói đau. Thì ra từ trước đến nay cô vẫn chưa từng có thể quên được người trước mắt này, ngược lại nó còn nhiều thêm, biến thành nỗi tương tư kéo dài, ám ảnh mãi không dứt!Cuối cùng Lâm Tiếu nhịn không được ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng ngực, "Tớ cũng yêu cậu." Lần đầu tiên nước mắt chảy xuống khỏi khóe mắt của cô.Cảnh lại chuyển, hai người nằm cạnh nhau trên giường nói chuyện phiếm, "Cậu nghĩ chết rồi có còn linh hồn hay không?" Lâm Tiếu hỏi.Trầm Nam Linh nghiêng đầu qua một bên suy nghĩ, "Không biết nữa, có lẽ có, nhưng mà chắc không có ai nhìn thấy được đâu a.""Không thấy được nhưng có thể cảm thấy được a...""Ân, tớ tưởng tượng không được.""Cậu quả nhiên đầu óc thật chậm tiêu.""Cậu muốn chết a, cố ý mắng tớ." Trầm Nam Linh hờn dỗi giả vờ đánh Lâm Tiếu một cái.Một năm sau, Trầm Nam Linh đi tới nhà của Lâm Tiếu, mẹ của Lâm Tiếu sắc mặt tiều tụy, tái nhợt, chỉ qua một đêm mà cứ như đã già đi mười mấy tuổi, bà đưa cho cô một gói nhỏ. Trầm Nam Linh nắm chặc nó trong lòng bàn tay, đến khi ra cửa mới mở ra, đó là một chiếc bùa hộ mệnh, bên trong có một sợi tóc của Lâm Tiếu, lá bùa này là nửa tháng trước khi bị tai nạn giao thông, Lâm Tiếu đã cất công đi xin một vị cao tăng ở một ngôi chùa trên tận núi cao, vốn định đưa cho Trầm Nam Linh, nhưng tiếc là không kịp.Trầm Nam Linh tròng sợi dây thừng màu đen qua cổ, kể từ đó không hề rời nó, vẫn bình tĩnh công tác, bình tĩnh mà sống, đi đứng, ăn uống, đi dạo siêu thị, bình tĩnh chào hỏi những người khác...Nhưng ẩn sâu trong sự bình tĩnh đó là cả một luồng tử khí và tuyệt vọng.Cô biết mình đang từ từ chết dần chết mòn, vì cơm cô ăn càng ngày càng ít, mấy ngày nay thậm chí còn không ăn gì cả, ngủ cũng ít dần đi, ánh mắt vô thần đầy hắc ám, chúng cứ như luôn mong chờ được nhìn thấy một người sẽ mãi mãi không xuất hiện nữa.Ba tháng sau khi Lâm Tiếu mất, Trầm Nam Linh nằm ở trên giường, cơ thể gầy khô xương, vẻ mặt đầy tử khí, hô hấp yếu ớt đến mức gần như không có. Cô đã hôn mê, nhưng tay vẫn còn nắm chặc lá bùa hộ mệnh kia. Cô đang đợi cái chết đến với mình, bỗng nhiên có những làn hơi thở chung quanh bốn phía của cô, Trầm Nam Linh cảm giác mình đang đi trong một con đường hầm thật tối, cô vẫn đi, vẫn đi, vẫn đi...Trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng thật lớn, có một bóng trắng đứng ở bên trong luồng sáng đó. Trầm Nam Linh chạy như điên tới đó, "Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu...""Đừng bỏ tớ lại, đừng bỏ tớ lại..." Cô có làm thế nào cũng không thể bắt được bóng trắng kia. Rốt cục bóng trắng đó cũng lên tiếng, đó là giọng của Lâm Tiếu, "Làm sao tớ bỏ cậu lại được, không phải tớ luôn luôn ở bên cạnh cậu sao? Không phải tớ đã nói cậu phải dùng con tim để cảm nhận sao? Nam Nam, Nam Nam, đừng khóc, tớ yêu cậu a..."Trầm Nam Linh nghe xong khóc lớn lên, từ khi cô sáu tuổi đến bây giờ cô vẫn không hề khóc, nhưng giờ khắc này cô rốt cuộc đã không còn nhịn nổi nữa.Khóc thật lớn, dùng hết khí lực toàn thân khóc lớn lên, cứ như muốn đem tất cả sinh mệnh còn sót lại bật khóc thật to, muốn đem lục phủ ngũ tạng, cả một đời nước mắt, tình cảm suốt cuộc đời, một đời hy vọng trút hết qua tiếng khóc. Cuối cùng Trầm Nam Linh bừng tỉnh, lá bùa hộ mệnh trong tay nóng lên, "Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu..."Ngón tay run rẩy, đầu ngón tay rõ ràng ấm dần lên, "Cậu ở đây, thì ra cậu vẫn luôn ở đây, tớ luôn luôn đi tìm cậu a, oa ~~" "Đừng bỏ tớ lại, tôi không muốn..."Trầm Nam Linh cuối cùng cũng trút được nỗi đau sâu đến tận xương cốt ra, từ nay về sau cô có thể còn sống được, hoàn toàn bởi vì cô biết có Lâm Tiếu bên cạnh.Tớ biết cậu luôn ở cạnh tớ...Ngọn gió đang vờn ngay đầu ngón tay tớ đây là cậu, sự ấm áp tận trong quần áo đây là cậu, khẽ vén mái tóc đen của tớ đây cũng là cậu...Tớ biết là cậu, lúc này đây cậu sẽ không bao giờ trốn tránh tớ nữa, vì tớ sẽ sống để giữ lại cậu."Mẹ, bà ngoại đang làm gì vậy?" Tiểu cô nương khó hiểu nhìn người bà của cô bé đang ngắm bụi hoa trong vườn mà lẩm bẩm một mình, bèn hỏi mẹ đang đứng cạnh mình. Người mẹ dịu dàng xinh đẹp nhìn người mẹ nuôi của mình, trong mắt thoáng có nỗi bi thương, lập tức cô liền mỉm cười, "Bà ngoại đang trò chuyện với người yêu của bà đó a."Bà lão kia giờ đây khuôn mặt đã có rất nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn giữ lại được trọn vẹn nét dịu dàng và xinh đẹp khi còn thanh xuân, tuy khuôn mặt không chống lại được quy luật nghiệt ngã của thời gian, nhưng ánh mắt vẫn thâm tình như biển cả."Nhưng người đó ở đâu a?" Tiểu cô nương hỏi."Đừng lo, chỉ cần bà nghĩ là có người đó là được rồi." Người mẹ rõ ràng muốn chấm dứt đề tài này."A." Tiểu cô nương vẫn không cam lòng mà bĩu môi, nhưng cũng không dám đi quấy rầy bà ngoại của mình. Mẹ cô bé lại nhẹ nhàng đi tới, "Mẹ, gió lớn lắm, chúng ta trở về phòng đi.""Được, Tiếu Tiếu, chúng ta về thôi."Âm thanh dần tan trong trong không khí, ba thân ảnh dần đi xa trong buổi trời chiều gió nhè nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro