Chương 10: Những mảnh ghép đen của cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông có lẽ là mùa khiến người ta nhớ nhất bởi cái buốt giá khiến ai cũng phải rùng mình.

Một mùa đông nữa lại về. Trời dù sáng nhưng xung quanh thật lạnh lẽo. Dòng người qua lại tấp nập, ai ai cũng hối hả vì họ còn có nơi để về.

Một nơi để về?

Đó có thể là một mái nhà với ánh đèn sáng tỏ, một nơi ngăn cách với sự lạnh giá ngoài kia. Nhưng có lẽ nơi để về ấy là một chỗ dựa, một người thân chờ ta về. Tình thương ấm áp xua đi cái lạnh ngày đông. Một cái nắm tay khi cần, một ánh mắt trìu mến ngập tràn yêu thương, một cái ôm khi yếu lòng... chỉ cần một chút thôi đã ấm lắm rồi.

Nhưng em không có một nơi nào để về. Em cũng không có một chỗ dựa... cũng không còn ai yêu thương em nữa.

Bên đường, một họa sĩ mù đang cố tạo hình cho bức tranh. Đôi bàn tay ông lấm lem thứ mực đen đang run run từng nét trên tờ giấy trắng tinh. Chẳng mấy chốc, màu đen lan tràn che lấp đi từng khoảng trắng. Chỉ là một màu đen thôi và dòng người vẫn bước chẳng mảy may gì đến ông. Còn em vẫn luôn chăm chú từng nét vẽ của ông. Vì đó không hẳn chỉ là một màu đen tối tăm. Ngón tay ông từ từ di chuyển, những quầng sáng mờ ảo dần hiện ra rồi tiếp đến là vô vàn điểm sáng. Đó không còn là một màu đen tăm tối mà là bầu trời đêm đầy sao.

Người ta thường đánh đồng bóng tối và màn đêm vì chúng cùng đen như nhau.

Như nhau?

Vì nó chỉ toàn màu đen nên họ không có hứng thú, thậm chí là ruồng bỏ, xa lánh. Nhưng đen không đơn thuần chỉ là đen. Bởi khi ta không còn cảm nhận được bất kì điều gì, ta hoảng loạn một cách bất lực, đó là bóng tối. Khi màn đêm buông xuống, xung quanh ta có thể tối om nhưng khi nhìn lên trời cao vẫn thấy nhưng vệt sáng mờ ảo hay có thể là những chấm sáng nhỏ li ti - ngững vì sao.

Màu của hi vọng là gì?

Người ta sẽ loại bỏ màu đen đầu tiên. Bởi những điều rủi ro đều gắn với màu sắc này. Và có lẽ người ta sợ nhất chính là sự chết chóc trong đêm. Nhưng màu đen lại là màu của hi vọng.

Vì sao ư?

Chẳng phải khi con người rơi xuống bóng đen truyệt vọng, khi con người bất lực vô vọng chìm trong đêm tăm tối họ mới không ngừng vươn lên, không ngừng hi vọng... dù chỉ là một vệt sáng mờ ảo hay sao?

Từ những mảng màu đen tối tăm loang lổ, người họa sĩ mù đó đã tạo nên một bầu trời đêm đầy ánh sao. Một bức tranh đẹp khi những mảng tối làm bật lên ánh sáng. Ông cụ mỉm cười vuốt ve nâng niu bức tranh rồi lặng lẽ rời đi, lặng lẽ chìm trong dòng người tấp nập.

Gió lạnh lướt qua, em vội ngồi xuống cuộn mình bên xó đường. Những cành khô khẳng khiu gió thổi qua mà như không. Lá đã không còn, gió có hất tung bao lần cũng vẫn chỉ là những cành khô khẳng khiu. Nhưng gió cứ vô tình ào ạt mặc cho cành khô trụi lá.

Trời đông giá buốt, cánh chim lạc đàn mải miết bay về phương xa, mỏi cánh lạc lõng giữa trời không. Có đôi cánh liệu đã đạt được tự do? Xòe cánh chao liệng nhưng giữa trời không bao la lại không có phương hướng, chẳng biết bay về đâu. Em như cánh chim nhỏ lạc bầy giữa mùa đông. Gió rét sương giá bơ vơ giữa trời đất mênh mang, mải miết bay về phương xa nhưng phía trước thật mờ mịt, xa xăm.

Em đi về đâu đây?

Từng bước chân nhỏ lặng lẽ chìm trong gió lạnh. Bao người lướt qua mờ nhạt xa lạ. Từng lớp người qua mà ngỡ như không. Vì rằng ai cũng hối hả. Vì rằng ai cũng có nơi để về. Vì rằng họ còn có bến yêu thương. Còn em thì chẳng có gì cả. Những bước chân hối hả theo thời gian còn em thì lê từng bước mỏi mòn. Người người đi qua nhau như cơn gió, chợt đến rồi vội đi. Nào mấy ai chịu dừng lại chậm bước. Bước chậm lại để hay gió vô tình biết nhường nào. Dừng chân đôi lát để thấy dòng người đi qua nhau nhanh đến mờ mắt. Những người như em rất hiểu cảm giác đó. Vì dù em cố gắng gượng lê bước nhưng em luôn bị bỏ lại phía sau. Phía sau chỉ mình em lê bước. Bàn chân nhỏ lặng lê từng bước, dầu ai thơ thẩn khúc quanh co. Dáng chiều kéo vệt bóng em dài lê thê. Đôi mắt dần đỏ lên vì nước mắt, vì lạnh lẽo. Nhưng không một ai để tâm đâu, sẽ chẳng có ai cho em dù chỉ là một cái nhìn thương hại.

Dáng chiều mờ nhạt nơi chân trời xa xăm. Hai bên đường, những quán ăn đang tất bật chuẩn bị. Mùi thức ăn hỗn tạp phả vào không khí. Nhưng em vẫn nhận ra một mùi hương thân quen. Một món ăn có hương nồng ấm, có vị ngọt sau khi đã trải qua sự đắng ngắt. Không phải ai cũng có thể chấp nhận cái đắng của lá ngải. Vị khách bên đường nhăn mặt với cái đắng đó nên tiện tay đổ đi.

Cho nên những điều khổ ải không phải ai cũng chấp nhận, không phải ai cũng gắng vượt qua.

Những đứa trẻ lang thang côi cút nép mình trong xó đường run lên từng hồi. Vứt bỏ rồi lại vứt bỏ. Chúng luôn bị vứt bỏ và luôn phải nhận đồ vứt bỏ để gượng sống qua ngày. Một miếng ăn người vứt đi là cả bữa ăn cho chúng. Đôi khi con người ta cũng thật tàn nhẫn, thích đùa cợt số phận người khác. Tùy hứng trao yêu thương cho những đứa trẻ này rồi lại tùy hứng giật lại từ đôi tay nhỏ bé ấy.

Đông khô lạnh buốt, dây thường xuân mơn mởn những lá xanh quấn quanh tường. Một màu xanh tràn đầy nhựa sống giữa đông tàn. Một màu xanh trường xuân với thời gian. Gió ào ạt thổi, vài chiếc lá khô héo lộ ra trong đám lá xanh. Thường xuân cũng có lúc héo úa tàn lụi nhưng lại không thể vùi dập đi sức sống mãnh liệt của nó.

Trên đường, người ta tránh xa em, phớt lờ sự tồn tại của em. Phải rồi, họ chỉ là những kẻ nhìn bề ngoài, khinh khỉnh những thứ lông bông, rách rưới, nhếch nhác. Họ sẽ chẳng bao giờ tin em mà chỉ luôn nghi ngờ áp đặt những gì tồi tệ do họ phỏng đoán lên người em. Mặc cho em giải thích cũng chẳng ai nghe đâu. Những cái nhìn kì thị như nhát dao cứa vào tâm hồn em thơ dại. Nỗi đau chỉ mình em biết, nào có ai hay đâu.

Trên đường đời dài đằng đẵng vẫn còn những người âm thầm trao cho em tình thương. Lặng lẽ, giản dị mà ấm áp tình người.

Hẳn em cũng từng bao lần ao ước và sẽ có ai đó nói rằng cánh hạc giấy sẽ đưa ước muốn của em bay xa. Nhưng em ơi, sẽ chẳng có cánh hạc giấy nào viển vông như vậy đâu, chỉ có tình người mới giúp được em thôi.

Em rất sợ bóng tối. Đã bao lần òa khóc vì sợ hãi, em muốn có người đưa em ra khỏi đây nhưng bất chợt nước mắt ngừng rơi vì em biết rằng sẽ chẳng có ai đến đâu. Và rồi em ngồi thinh lặng trong đêm tối.

Đường dài mình em lê bước. Em đi qua một trường học. Em đã từng bao lần ao ước được bước vào cánh cổng trường, được ngồi trong lớp học cùng bao bè bạn. Nhưng tất cả đều vỡ tan vì em chỉ là trẻ lanh thang không nơi nương tựa, không nơi chốn bến về.

Gió lạnh ào ạt thổi qua tấm thân nhỏ bé gầy guộc liêu xiêu. Em mệt quá rồi. Em ngã nhào xuống đất. Em lờ đờ mở mắt, trời đã tối từ bao giờ. Trong đầu em chợt nghĩ: mùa xuân nó thế nào nhỉ? Là tiếng pháo giao thừa chớp nhoáng rồi vụt tắt trên bầu trời đêm khuya, là tiếng nói cười của gia đình sum họp... Nhưng em không có gì cả.

Em nằm bất động trên mặt đất lạnh buốt. Những kiếp lang thang như em có thể chết vì những lí do mà người đời vẫn cho là tầm thường, một cơn cảm nhẹ cũng có thể cướp đi mạng sống của em. Nơi đầu đường gió lạnh một mình em lặng lẽ chịu đựng.

Em bật khóc nức nở.

Mẹ em đâu rồi? Tại sao em không có mẹ? Tại sao em không có bất kì một thứ gì cả?

Tiếng khóc của em chìm trong đêm. Không một ai nghe thấy tiếng em khóc, chỉ có tiếng gió lạnh ào ạt thổi qua.

Nước mắt em đã ngừng rơi nhưng vẫn ướt đẫm mặt. Đôi mắt dần khép lại. Tiếng khóc mãi mãi chìm trong đêm.

Gió vẫn thổi, người vẫn đi, nào ai hay những mảnh ghép đen của cuộc sống trôi dạt trên dòng đời.

Em sinh ra đã không có tên. Em chẳng có gì cả. Lần đầu tiên mở mắt nhìn cuộc đời này, em chỉ thấy đêm tối - một màu đen ảm đạm, đơn độc. Nhưng em biết không, đêm nay trời sao sáng lắm. Bầu trời đêm nay đẹp như một bức tranh và người ta sẽ chỉ ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh mà quên rằng sao chỉ sáng khi màn đêm buông xuống.

À ơi mảnh đời trầm bể​

Mảnh đời đen đúa, mảnh đời bạc vôi

À ơi cái kiếp lang thang​

Dòng đời trôi dạt lênh đênh bập bềnh

À ơi gió thổi hững hờ​

Dòng người qua lại lững lờ chảy trôi

Người đời ai cũng như ai​

Trời đêm sao tỏ cũng chỉ nhìn sao

Người đời nào mấy ai hay​

Sao kia sáng tỏ cũng vì trời đêm

Người đời nào có hay chăng​

Đêm kia còn có sao giăng đầy trời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro