ngôi nhà mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra lại là màu đen ấy.
Tôi không còn sợ không gian này nữa dường như tôi đã quen rồi

Tôi lên tiếng xác nhận cô quỷ có ở đây không
"Cô vẫn ở đó chứ?"

Vẻ như nơi này khá rộng, tôi phải đợi hồi lâu mới có hồi đáp
'Tôi đây cậu có chuyện gì vậy'

Đau đau
Mỗi lần cô ta dùng thần giao cách cảm đầu tôi lại như đè thêm vài ký tạ

Nhưng thay vì đó tôi có thể hiểu tôi không mơ

"Mọi thứ trước mắt tôi đều mờ nhạt khiến tôi liên tưởng mình đang mơ"

Kể cả từ lần tôi gặp cô quỷ này lần đầu mọi thứ đều mờ nhạt như vậy
Tôi không rõ hiện tượng này có phải là thức giả nhưng ý thức của tôi rất mập mờ kể từ lần tôi tỉnh lại lần thứ nhất

Theo dự đoán đầu tiên của tôi là đã hơn hai năm kể từ lần tôi nhắm mắt lần đầu nhưng các thông tin về sau lại từ chối nó. Nhưng nếu xem xét khoảng thời gian của tôi thì khả năng tôi ngủ hai năm là có thể xảy ra

Thật rắc rối. Không ổn nếu như tôi không thể tìm ra mánh khóe của việc này tôi sẽ không bao giờ tìm ra đáp án.
theo như từ đầu thì cô quỷ luôn ở trong không gian này chắc cô ấy sẽ biết điều gì đó

"Này cô quỷ tôi đã ngủ bao lâu rồi vậy?"

Tôi rất mong câu trả lời của cô ấy là hai nằm, vì nếu như quá hai năm thì khả năng tôi có thể tìm được bố mẹ sẽ khó hơn gấp nhiều lần

Cô ấy nghiêng đầu như thể đang đếm khá lâu rồi, tôi co ro lại vì sợ câu trả lời ấy sẽ hơn 2 năm

Không đúng tôi rất sẵn sàng nghe câu trả lời của cô ấy nhưng tại sao cơ thể tôi lại co ro lại chứ, cơn đau thoáng chốc lan toàn cơ thể tôi, thể lực của tôi bị hút cạn bởi cơn đau ấy
tôi cố gắng lắng nghe câu trả lời

'Cậu đã ngủ khoảng...này đừng nhanh thế chứ...'

Ý thức tôi biến mất mà không kịp nghe câu trả lời
Tôi tỉnh dậy với một căn phòng kín. Theo tôi nhớ là tôi đã bị những người cầm súng ấy bao vây và ngất đi vậy đây không lẽ là phòng nhốt vật thí nghiệm
Xung quanh bốn góc của căn phòng này được trang bị camera như phòng tránh trường hợp bất thường của vật thí nghiệm đó chính là tôi

Khó hiểu sao tôi lại để ý và muốn xem sàn nhà như thế nào nữa, cảm giác nó cứ thiếu đi bộ phận cuối cùng của căn phòng vậy, thật khó chịu
Vì cơ thể tôi quá yếu không thể ngồi dậy hay làm bất kỳ việc gì kể cả nhấc ngón tay

Theo dự kiến lúc này sẽ có một người đến xác nhận tình hình của tôi
không có lý do gì họ lại bỏ qua sự tỉnh dậy của tôi mà

Không ngoài dự đoán cánh cửa duy nhất của căn phòng này đã mở, tiếng bước chân của một người làm tôi để tâm tới

'Cháu tỉnh rồi à?'

Trước mắt tôi là một ông chú mặc áo tiến sĩ cầm theo là một tấm kính trong suốt
nhìn kỹ ông ta và ông mặc áo tiến sĩ trong lần tôi tỉnh dậy trước là một người

Vẻ như ông ta không có ý hại mình nên tôi sẽ không làm khó ông ấy

Tôi cố mở miệng đáp lại nhưng phổi của tôi từ chối điều đó, nó đau như cắt mỗi lần tôi đẩy hơi ra khỏi miệng

Con mắt của tiến sĩ có vẻ khá tinh ông ấy đã hiểu tôi không thể nói được khuyên tôi tạm dừng việc cố gắng nói
'Ta xin lỗi vì bắt cháu nói khi cháu không thể nói
Ta tên là Xucolas người tiếp quản cháu từ khi được cứu khỏi đống đổ nát từ nay xin cháu chiếu cố'

Đống đổ nát không lẽ nào nơi tôi điều trị trước đó đã bị phá hủy, nghe điều này càng in rõ trong đầu tôi rằng tỉ lệ có thể tìm thấy gia đình tôi gần như bằng không

Ngoài ra họ tìm thấy tôi trong đống đổ nát chứng tỏ khu vực bệnh viện đã bị tấn công hoặc có chuyện gì đó trở thành đống đổ nát, bằng cách nào đó tôi vẫn sống và được họ đưa về nhưng đổi lại tôi lại thành chuột bạch cho họ thí nghiệm liệu suy nghĩ của tôi là đúng

__

Qua hai tháng điều trị và trị liệu ở đây tôi cũng đã khỏe hơn và có thẻ nói chuyện trôi chảy.
Ngoài ra tôi biết thời gian hiện tại và thời gian tôi ngất đi lần đầu là 7 năm, quả là một quãng thời gian rất dài. Không biết gia đình tôi sao rồi, họ còn nhớ đứa con trai bé bỏng hay nằm trên giường bệnh này không hay đã từ bỏ từ bao giờ?

Dù đã qua điều trị tôi có thể đi lại và hoạt động sinh hoạt nhưng có điều bác sĩ vẫn chưa cho tôi đi ra khỏi khu thí nghiệm
Họ bảo là tôi chưa hoàn toàn khỏe nên không nên đi ra ngoài lúc này. Tôi đành chịu nghe lời họ vậy

Qua 1 tháng nữa tôi đã nhận được thông báo sẽ kiểm tra định kỳ sức khỏe ngoài ra cũng là lần cuối cùng sẽ cho phép tôi ra ngoài ở như một người bình thường

Bước vào phòng khám mặc dù đã quen nhưng tôi vẫn hơi sợ không hiểu sao chắc là do tôi đã trở thành con gái chăng
Mong người khám không phải ông chú Xucolas gì đó làm ơn

Người đón tôi là một cô bác sĩ trẻ
'Cháu đến rồi à mau ngồi đi'

"Vâng ạ"

Cô ấy lấy đống dụng cụ y tế trông rất lạ mắt mà tôi trước đây chưa thấy bao giờ
không phải nó chỉ có hai đến ba thiết bị thôi, tôi có hỏi cô ấy bảo
thiết bị đầu tiên là kiểm tra máu, thứ hai là áp suất máu và các cơ quan, cuối cùng là gì tôi cũng không hiểu lắm vì cô ấy bảo chỗ đó tôi thiệt tình không hiểu

Cô kiểm tra bằng ba cái máy đó còn chiếc máy cuối cùng tôi chỉ muốn quên ngay nó đi làm ơn đừng xuất hiện lần nữa
kiểm tra vẫn chưa hết có vẻ như tôi khác các bệnh nhân khác nên phải kiểm tra nhiều hơn

Kiểm tra xong cô bấm máy một lúc in ra một tờ tài liệu báo cáo sức khỏe
'Theo cô thấy sức khỏe của cháu rất tốt không có bất kỳ triệu chứng gì'

"Vậy cháu có thể xuất viện được chưa ạ"

'Sức khỏe của cháu đã đạt đủ để xuất viện rồi nhưng có điều...
chính phủ vẫn phải theo dõi cháu một thời gian dài
ngoài ra họ cũng chuẩn bị cho cháu một ngôi nhà và một bảo mẫu để cháu có một nơi về'

"vậy ai sẽ là bảo mẫu của cháu ạ"

Cô bác sĩ cười và lúc sau có một cô gái tầm 20 tuổi bước tới
'từ hôm nay cô sẽ là người chăm sóc cho cháu'

__

Tôi có nghe là bên họ có cho tôi một căn nhà và hiện tôi đang tới đó kiếm chứng

Xuống xe tôi mới thấy căn nhà của tôi không quá to có lẽ họ thiết kế nhà vừa đủ cho hai người

Ngôi nhà được thiết kế theo nhà của nhật bản, nhỏ gọn nhưng đủ sử dụng
Nhà có hai phòng ngủ một phòng khách và phòng bếp ngoài ra sau phòng bếp có một sân thượng chắc là để phơi quần áo

Nói là sân thượng để phơi quần áo nhưng thực chất khi nhìn lên đầu thứ chúng ta thấy là một tấm kim loại dài khủng khiếp chứ không còn là bầu trời nữa
Tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với bầu trời của 7 năm sau nhưng có lẽ đây chưa phải lúc

thăm quan nhà một lúc tôi chợt nhớ ra phòng của mình
đứng trước cánh cửa ấy là địa ngục hoặc thiện đường, tôi không trông mong phòng của mình sẽ được sơn với màu hồng chủ đạo nhưng ít nhất tôi mong họ có thể làm căn phòng đó nam tính hơn nhưng mọi thứ dần tan vỡ khi tôi mở cửa ra nó đúng với suy nghĩ ban đầu của tôi, căn phòng này chứa đựng một sức mạnh nữ tính khổng lồ với màu hồng được sử dụng trên hầu hết các vật dụng bên trong căn phòng này

"phù* cuối cùng cũng xong"
căn phòng này mới được xây dựng nên mình cần phải dọn dẹp lại nó

dọn hồi lâu thì cũng đã xong tôi nằm lên chiếc giường mà ngủ thiếp đi vì mệt

__

*ọc... ọc...*

tiếng gầm của bụng đã đánh thức tôi dậy. ánh đèn chiếu vào khung cửa sổ làm tôi cảm thấy cô đơn chút xíu có vẻ thiếu mặt trời chăng
tôi đã không nhìn thấy mặt trời ba tháng rồi nhưng tôi không cảm thấy triệu chứng hang động có vẻ họ đã làm rất tốt việc tạo môi trường giả

môi trường tuy không hoàn hảo nhưng nó cũng làm tôi ngủ mãi mà không muốn dậy nhưng cái bụng tôi nó không cho phép

*ọc...ọc...*

tôi cố gắng lết cái xác ra khỏi phòng ngủ. đây không phải deja-vu thực sự trước khi bị bệnh tôi cũng từng trải nghiệm cảm giác này

bước ra khỏi cửa chia cắt hai phòng ngủ là một cái hành lang nối liền với phòng khách, cuối hành lang sẽ là phòng tắm
tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ trước khi ra ngoài

phòng tắm được thiết kế dành cho một người nên nó rộng chỉ khoảng 4m vuông, có một chậu tắm một chậu rửa mặt và kệ để đồ, trước mắt là một cái gương để soi

đánh răng rửa mặt xong tôi nhìn vào gương ; thở dài

đã lâu mình không nhìn vào gương rồi nhỉ, khoảng 2 tháng rồi đó kể từ lần tỉnh dậy trước đó

bây giờ tôi vẫn là một cô gái và có lẽ sẽ không thể nào trở về con trai được nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro