Những mảnh tim vỡ [GTOP|MA]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHỮNG MẢNH TIM VỠ 
{Car-crash heart}

Author: Cranp.J
Beta: Momo & Tama
Pairing: GD & TOP
Rating: MA 
No sum.

Vik/N :
Đây là một fic GTOP (real life) rất hay và có độ thật đến bất ngờ, chính xác nói lên những cảm nhận nền tảng khó bật thành lời của chúng ta về họ. Cũng như đối với Icarus Wings, Vik thực sự dành rất nhiều tình cảm cho fic này, đến nỗi sau khi đọc xong bản gốc lập tức muốn trans ngay, thậm chí là hoãn cả cái fic đang viết dở để tập trung cho nó. Vâng, là NC-17 như cả nhà đã thấy. Vì vậy, hãy cân nhắc trước khi đọc, góp ý và châm chước cho bản dịch còn nhiều thiếu sót của mình nhé.


ĐỘC QUYỀN GTOPfam 

“Làm lại lần nữa.” Jae Wook nói bằng chất giọng mệt mỏi và chậm rãi.

Seunghyun lau nhẹ những giọt mồ hôi chực nhiễu xuống trán, cố điều hoà nhịp thở. Lớp vải áo phông bết chặt vào da đem lại cảm giác chẳng hề dễ chịu chút nào cùng với cái không khí nóng bức, ẩm ngạt của gian phòng luyện vũ đạo kín bưng khiến hắn cảm thấy chỉ ít phút nữa thôi mình sẽ rơi vào trạng thái ngắc ngứ do ngộp hơi thực sự. 

Jae Wook trừng mắt lần thứ hai, vì thế hắn lại ra sức nài ép những thớ cơ rã rời thử kéo giãn thêm phen nữa để sống mái đến cùng với các bước nhảy chết tiệt, thế nhưng đôi mắt gắt gao của ông thầy lại chẳng buồn đếm xỉa đến việc bỏ qua bất cứ lỗi nhỏ nào mà mớ chuyển động cục mịch của hắn mắc phải. Cứ như là chả thể nhận biết được cái quái gì là động tác đúng, tàm tạm hay sai be bét - hắn chẳng cách nào bắt cơ thể mình thoả hiệp dù chỉ trong ít phút.

Vai Jae Wook căng lên một hồi rồi xụi lơ theo tiếng thở dài, Seunghyun thậm chí không thể nghe được những mạch máu đang giần giật xối thẳng vào màng tai “Khép vừa phải thôi, để mắt đến cánh tay trái của cậu kìa.” Ông thầy liếc nhìn vào mặt đồng hồ trên tay, sau đó quay sang người bên cạnh - cậu ta cũng đã theo dõi sự tiến triển chẳng đáng kì vọng của Seunghyun từ đầu buổi đến giờ phút quyết định đầu hàng không lâu trước khi cả ba ngồi bệt xuống nền thảm với chai nước lạnh trong tay. “Hãy gọi nó là một ngày. Jiyong, đủ kiên nhẫn thay tôi giúp cậu ta thêm một chút được chứ?” 

Seunghyun hất phần tóc mái ướt mẹp ra khỏi tầm mắt mịt mờ của mình chỉ để bắt kịp tia nhìn mang đầy hàm ý chinh phục đối với một thứ liệt vào dạng khó lòng cải tạo của Jiyong. “Vâng, được ạ.”

Hắn không hề cảm thấy chút phẫn nộ hay mủi lòng nào từ chân tự trọng cao ngất của bản thân - một trong những đứa trẻ vàng của công ty giải trí hàng đầu YG, nơi lẽ ra hắn phải bận rộn nhiều hơn thế, hơn cái việc Seunghyun nghĩ rằng chỉ là quẩn quanh trong đôi giày vải mềm và thậm chí là còn chẳng nghĩ nổi đến việc phải nên thông cảm tuyệt đối cho những giá trị thặng dư đính kèm mà vị thế đặt mông lên hàng đồi mọi thứ đem lại ra sao. “Cảm ơn,” hắn lầm bầm rồi nhấc từng bước nặng nề về phía tủ lạnh để lấy thêm chai nước mới.




***************************




Jiyong, khởi đầu mới, có vẻ tệ hơn Jae Wook. Cậu hầu như đã sẵn sàng đặt Seunghyun vào chương trình thuần hoá thú - bao gồm luôn cả phần chìa vào mặt anh tờ thời gian biểu ngay khi bước vào nhà, và Seunghyun hẳn nhiên hân hạnh đón chào những 4 buổi dành riêng cho vũ đạo trong tuần. Hắn ghét nó, cái tờ thời gian biểu chết tiệt đã được in thành hai mẫu, khi Jiyong dường như quên mất một con người bình thường cơ bản phải cần ăn, ngủ và sống. Niềm an ủi duy nhất là tấm gương quá khổ ốp trong căn hộ mới có thể nói lên rằng quá trình tập luyện khổ sai vẫn được phép diễn ra tại gia.

Buổi tập đầu tiên của họ bắt đầu từ 10h tối hôm sau, Seunghyun ngồi trong phòng khách lơ đãng xem tivi và đáng chán mà nói là luôn phải để mắt đến những con số trên mặt đồng hồ bên cạnh, tức nhiên chẳng trách được cảm giác khó ở cứ mặc nhiên quấy rầy hắn. Anh quản lý gọi bánh pizza hơi sớm hơn thường ngày một chút, nhưng điều đó chẳng can hệ đến Seunghyun là mấy, vì hắn hiện tại đã có phần thực đơn dành riêng cho loài gặm nhấm - nói chung - hay chính xác hơn là cho loài thỏ - nói riêng - với một đĩa rau củ hầm nhừ trước mặt. (Thầy Hwang bên thể hình cứ không ngừng càm ràm về chế độ ăn kiêng của hắn), bao tử Seunghyun vì thế mà chỉ có thể biểu tình trong thầm lặng. Thật, hắn chẳng muốn phải mất thêm tí năng lượng nào trong khi bụng vẫn cồn cào dữ dội thế này, điều ước nhỏ mọn chỉ có thể là đi ngủ quách cho xong.

Jiyong chính thức trở về căn hộ vào mười giờ kém năm cùng với một ly Starbucks vĩ đại trong tay “Sẵn sàng chưa?”, cậu hỏi. Seunghyun hành động cứ như cái máy mà thở dài rồi từ từ đứng dậy.

Xem ra còn hơi quá sớm để tập trung nhất là khi mà đằng sau hắn còn không có lấy bất kì đồng đội hay vũ công nào chờ đợi để hắn bắt kịp động tác của họ. Jiyong, dù thế nào đi nữa, có thể coi như một giáo viên tuyệt vời hay thứ gì đại loại, sau khi nằm ườn ra đệm ghế quan sát rồi lại chỉ trỏ tích cực hay nhíu mày vì hàng loạt những lỗi sai của hắn thì Seunghyun thật sự chỉ muốn lao phứt tới bóp gãy cái cổ giơ xương của cậu một phát cho rồi đời.

“Này anh giai, giơ cao tay lên dùm chút nào và sau đó hẵng xoay chứ. Không khó đến thế đâu.”

Seunghyun quay hẳn lại, nghiến răng. “Lê cái mông chết tiệt của cậu ra đây mà nói với tôi.” 

“Không lầm thì thầy Jae Wook đã chỉ anh đến những năm triệu lần rồi ấy.” Cậu đáp, nhưng dường như đã để ý thấy ánh nhìn gườm gườm của Seunghyun đã đủ phần hằn học, cậu đứng dậy rồi làm lại một lượt các động tác theo cách rất nhẹ nhàng, chậm rãi “Như thế, thế.”

Seunghyun nắm bắt vài giây ngắn ngủi để bình tĩnh phần nào, hắn nhìn chăm chăm vào hình ảnh phản chiếu từ tấm gương lớn để tiếp tục. Hắn khá chắc chắn rằng lần này mình đã thực hiện đúng dựa trên cái nhướng mắt dễ chịu hơn của Jiyong và cậu hẳn đã nửa nằm nửa ngồi ngả ngớn lại cái vị trí cũ đáng nguyền rủa của mình lúc đầu. 

“Làm lại đi.”

“Tôi xin lỗi, được chứ?” Seunghyun tức giận vì phản ứng bất ngờ từ Jiyong “Tôi là một rapper chứ không phải lũ diễn viên ba lê èo uột chết giẫm, có sức nhẫn nại đáng ngưỡng mộ đâu.”

Nhưng sau đó ngay lập tức hắn ước mình có thể rút lại câu nói đó chỉ vì cái trừng mắt nảy lửa của Jiyong, đáng sợ ở chỗ nó đã bắt đầu rưng rưng một cách khó hiểu.

“Chứ hyung nghĩ tôi là cái chó gì chứ?”

Sự tự cao lại môt lần nữa liên quan chút đỉnh đến cái tài năng cứt họ của cậu ta. Seunghyun cố gắng không để bản thân phải lớn giọng như lúc nãy, nhưng Jiyong chẳng hề muốn dừng lại, giọng cậu ngày càng the thé, dĩ nhiên có cả một chút nghe như vỡ rạn hết sức kì cục trong đó. “Hyung biết tôi bao nhiêu tuổi khi bắt đầu thu âm và thực tập mà phải không. Ngưng ngay kiểu bóng gió theo cái chủ nghĩa rapper rẻ tiền đó lại đi, đừng tìm cách lấy cớ bào chữa cho mớ động tác tệ hại như cứt của hyung nữa.”

Dĩ nhiên Seunghyun biết rõ cậu ta bao nhiêu tuổi khi bắt đầu gia nhập YG thu âm bản đầu tiên chứ, nhưng hắn chỉ đơn giản là nhún vai. Hắn chẳng nhất thiết phải làm rõ thêm điều gì nữa về việc cậu ta luôn ổn hơn hắn về mọi mặt. Trong khi màn uất ức cường điệu quá đỗi của Jiyong vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm thì chỏm đầu Mohawk cùng đôi mắt sưng húp vì thiếu ngủ của Youngbae đã vật vờ ló ra khỏi cửa “Hai người, tôi đang cố ngủ đó.”

Jiyong quay về phía cậu ta, hít một hơi sau đó giảm âm vực như đang ra sức biểu hiện sự kiềm chế cảm xúc của bản thân “Xin lỗi. Quay lại giường đi, bọn này sẽ im lặng.”

“Vặn nhỏ nhạc luôn, được chứ?” 

Seunghyun lầm lì tiến đến dàn loa và chỉnh lại âm lượng. Youngbae lẩm lẩm một tiếng “cảm ơn” nhỏ rồi sập cửa. Không gian bên ngoài yên ắng đến phát nản, và Jiyong lên tiếng, lần này thì thật sự rất khẽ “Làm lại thêm vài lần nữa đi rồi chúng ta có thể đi ngủ, được không?”

Cậu hầu như đã cho thấy rằng cậu đã vô cùng mệt mỏi vì sức chịu đựng có hạn của mình. Youngbae thường rất điềm tĩnh và tốt bụng nhưng rõ ràng lần này sự căng thẳng từ cậu đã ảnh hưởng đến cả cậu ta. “Được rồi.” Seunghyun lặp lại, quay về với những chuyển động cứng đờ của bản thân trong gương. Chỉ vài lần nữa thôi, rồi hắn sẽ vượt qua và ném nó vào quên lãng vĩnh viễn.


******



Bữa điểm tâm diễn ra trong bầu không khí yên lặng đến dè dặt. Seunghyun dậy sớm, những người bận rộn trong bếp lúc này chỉ là Daesung và anh quản lý. Họ đang nấu hay bàn luận rôm rả về loại gia vị gì đó. Seunghyun cũng muốn giúp một tay, nhưng hắn chắc mẩm mình chẳng thể làm gì hơn việc bấm nút kích hoạt nồi cơm điện. Thế nên, thay vào đó hắn chọn cho mình việc hữu ích khác là bê hai chai nước quả ép từ tủ lạnh ra bàn ăn.

“Thầy Hwang có nói với em rằng nước quả ép không tốt bằng nước rau củ chúng ta tự ép bằng máy, nhiều sinh tố hơn và có lợi cho đường ruột hơn.” Daesung cất giọng điềm nhiên khi nhìn qua vai Seunghyun.

Seunghyun lờ tịt Daesung và mở nút chai, tu luôn một ngụm lớn. Anh quản lý cố nén đi tiếng cười nhưng bên cạnh đó cũng chẳng tìm thêm được bất cứ lời nào để nói với họ nữa. Anh ta không bao giờ chọn lựa những thứ không tốt. (Tất nhiên là bao gồm tuốt tuột những vật nhỏ nhắn họ có thể tìm thấy ở đây được xếp vào loại kém chất lượng so với chuẩn mực thông thường.)

Seungri lê từng bước vào bếp và quan sát mọi việc bằng cặp mắt gấu trúc lờ đờ “… Tụi em có được ngủ tiếp nữa không anh?”

“Được, nhưng không hẳn.” Anh quản lý trả lời một cách bâng quơ “Chúng ta có lịch vào lúc 2 giờ.”

Cậu nhóc ngả nghiêng tìm kiếm mặt đồng hồ gần nhất trong giây lát rồi quày quả vò tóc đi về phòng. Seunghyun đoan chắc rằng cậu ta hẳn đã có một chút tính toán cho thời gian kéo dài giấc ngủ của mình.

Những người còn lại bắt đầu dùng bữa khi Youngbae chính thức đặt mông xuống đệm ghế. Seunghyun nhai trệu trạo một họng cơm khô được nấu theo đúng công thức bàn bạc kĩ lưỡng từ hai bậc nội trợ mẫu mực trong gia đình, ừ thì tạm gọi là thế, không gian xung quanh dám thể sẽ câm như tờ cho đến khi mọi người hạ đũa. Đã có nhiều bữa sáng tương tự, cụ thể là khi không có sự hối thúc cho những màn biểu diễn được lên lịch sớm. Seunghyun còn chả bận tâm, hắn luôn nghĩ rằng họ còn được cột chặt cùng nhau đủ lâu cho vô vàn những cuộc tán gẫu khác.

“Mà này, rốt cục thì hôm qua hai người làm ùm lên vì cái gì thế?” Youngbae đột nhiên đặt câu hỏi sau khi làm thông cổ họng bằng một ngụm nhỏ trà xanh. 

Seunghyun nhún vai. “Mấy việc vặt đấy mà… ngu xuẩn lắm. Đừng để ý. Nhân tiện thì cậu ta đâu rồi?”

“Trong phòng, gục luôn rồi, không dậy nổi. Giúp em một việc nhé, giữ im lặng vừa đủ cho tới một giờ ba mươi, được chứ?” Youngbae vừa nói, vừa đẩy mắt từ Seunghyun cho đến Daesung và dĩ nhiên với Daesung thì là gật đầu cái rụp.

Seunghyun gật đầu kế tiếp như kiểu phản xạ dây chuyền. Nhưng sau đó lại cau mày ngay tắp lự khi tự vấn về sự nhẫn nại và cả lòng nhân từ của mình liệu có đủ để không hình dung ra cái viễn cảnh khoan khoái vật Jiyong xuống mà bóp cổ lần thứ hai.


********


Họ trở về sau buổi phỏng vấn vào đúng giờ ăn tối, và người quản lý lại tấn công gian bếp theo một nghĩa hay ho nào đó. Seunghyun nghĩ rằng mình vốn chẳng thể lấy lại số cân nặng ban đầu ngay cả khi nhận được một bữa ăn đàng hoàng với cơm nóng và thịt ba chỉ nướng tối nay, nhưng không, vẫn là cái thực đơn cho thỏ thậm chí là còn được nâng 
cấp thành phần chất xơ lên thêm một chút. Sự dồn nén của hắn đã chạm ngưỡng bức phá đến mức phải mua cho được một hộp kem sữa béo đầy ụ để bù đắp cho tô salad trộn chết toi sắp rệu rạo trôi xuống nhàm cuống họng.


Seungri hôm nay cũng tình nguyện giúp đỡ anh quản lý coi sóc gian bếp nhỏ và chút ít việc vụn vặt khác nữa, trong lúc này, chỉ mình hắn là rảnh rỗi nằm ườn trên chiếc ghế dài êm ái ở phòng khách đợi thức ăn dọn lên nếu không tính luôn Jiyong, người mà cách đây ba phút đã lại ngủ gật trong trạng thái hết sức đáng báo động, cứ như là đột quỵ khi thân thể vẫn còn ấm vậy. Cậu ta thậm chí còn chẳng hay biết gì khi Seungri gõ thìa, gõ đũa um sùm thông báo đến giờ ăn tối. Seunghyun với tay sang bên cạnh một chút, vốn định lay cậu ta dậy, nhưng Youngbae đã kịp thời ngăn lại. 

“Đừng đánh thức nó. Tội nghiệp, cứ để nó ăn sau vậy.”

Thế là bữa ăn tối trong khung cảnh và chất liệu cố hữu lại được diễn ra, sau đó hắn và Youngbae rửa bát đĩa cùng nhau để Daesung và Seungri có ít thời gian nghỉ ngơi. Bọn chúng đã chia nhau hầu hết công việc nhà, và rửa bát đĩa chỉ là chuyện nhỏ trong chuỗi công việc của chúng, dĩ nhiên với Seunghyun thì không hẳn, hắn có bao giờ để ý đến những thứ vặt vãnh và quá mức đàn bà đến thế này đâu. Sau đó, thì tất cả tập trung ở phòng khách xem lại buổi lễ trao giải mà nhóm vừa tham gia đang được phát sóng, và hắn hoàn toàn ngạc nhiên khi người quản lý vẫn còn ở lại, ngồi bên cạnh Jiyong với chiếc điều khiển TV trong tay.

Seunghyun không cách gì hiểu nổi, thế quái nào mà anh chàng tội nghiệp này lại có thể quanh quất cùng Big Bang cả ngày, cho đến khi hắn nhìn thấy anh ta ở đây và vẫn chưa có ý định trốn thoát khỏi cái trách nhiệm chăn dắt tài tình của mình. Nhưng mà, theo lý nào đó với hắn thì vẫn tốt thôi, căn hộ mới này tìm đâu ra chỗ nào khác để trốn thoát anh ta chứ. Thế rồi, bọn họ, bao gồm cả hắn xem thêm một vài tin tức âm nhạc nữa, dĩ nhiên không thể thiếu bảng xếp hạng hàng tuần với âm lượng vừa đủ để không đánh thức giấc ngủ “tội nghiệp” của Jiyong, và Seunghyun nghĩ rằng đã đến lúc nên rút về phòng để làm việc gì đó thú vị hơn ngay khi anh quản lý đã bắt đầu chuyển sự tập trung đến hắn.

“Cậu định đi ngủ à?”

Seunghyun chớp mắt, hình như là hắn đã cố tình bỏ lỡ điều gì đó. Hắn đâu thể đi đâu được chứ - Seungri đã đang vận bộ pyjama yêu thích của cậu ta và Jiyong thì vẫn trong trại thái hôn mê sâu, hắn cho là thế. “Gì chứ, hyung định đi đâu?” Seungri cười tủm tỉm.

“Mẹ nó, phòng tập.” Hắn trả lời một cách lỗ mãng theo lối hiển nhiên nhất có thể rồi bước đến lay mạnh vai Jiyong. "Jiyong, dậy nào. Mười giờ rồi đấy.”

Jiyong lừ đừ nhổm dậy, dụi mắt liếc nhìn Seunghyun “… Xong... rồi sao?”

Lạy Chúa lòng lành, Seunghyun còn không đoán được cậu ta đang muốn nói về vấn đề quái gì nữa. “Hyung nghĩ là chúng ta có một buổi tập luyện vào tối nay.” Hắn nói, cố làm động tác tay diễn tả lại hình ảnh bức tường gương lớn dán cuối phòng.


“Em không muốn đánh thức Youngbae lần nữa đâu.” Jiyong nói, uể oải đứng dậy và cố gắng duỗi căng cơ thể từng chút một. Chủ đề đang được đề cập rõ ràng đang đến hồi làm Seunghyun phải lo ngại bắt nguồn từ nhiều lý do không đâu, một trong số đó thì vừa bật khỏi môi thằng nhóc kì dị bên cạnh. Tấm gương xinh đẹp và mặt sàn gỗ nhẵn láng mềm mịn thì ngay kia, tương tự thế, lời nó nói như thể ngay bây giờ buộc hắn phải tìm cách thay hộ nó loại gỗ lót khác vậy. Cho là Jiyong ý tứ và thận trọng, nhưng có lẽ là đã hơi quá mức. Đặc biệt là khi vận dụng điều ấy như một biện pháp tra tấn đầy nghệ thuật dành riêng cho hắn.

“Thôi được rồi, sao cũng được.” Hắn lầm bầm rồi đứng dậy, vậy là đành từ bỏ cảm giác ấm áp mang tính an ủi vớt vát được trong căn hộ này, hắn bất đắc dĩ đi vòng ra sau lưng ghế dài để lục tìm chiếc túi và đôi giày vải của mình.


*******


Jiyong xem ra ít bị kích động hơn khi cậu ta thực sự đuối sức. Bài tập hôm nay suôn sẻ hơn cả sự trông mong của hắn, phần đệm ghế êm ái bắt buộc phải có dù ở bất cứ phòng tập nào đi nữa được xem là ưu tiên số một để cậu ta có thể ườn ra, chỉ trỏ và càu nhàu luôn mồm, rốt cục thì đêm nay đã thật sự có ích vì chính sự rộng rãi của nó. Seunghyun đang ngồi thoải mái trên băng ghế sau ô tô giải khuây bằng việc chõ mắt nhìn đầu Jiyong cứ thế gục lên gục xuống như thể cậu ta vừa chìm vào giấc ngủ được một giây lại choàng tỉnh và sau đó thì chẳng thể nào gắng gượng khỏi việc gục xuống thêm lần nữa, tỉnh lại lần nữa, cũng không hẳn là tỉnh lắm rồi gục, rồi tỉnh, có lúc dường như là thiếp đi thật sự nhưng rồi lại chẳng kéo dài được bao lâu.

Hắn cảm thấy có chút áy náy khi nghĩ đến việc từ sáng đến giờ Jiyong đã chẳng hề ăn tí nào chỉ vì hắn. Thề rằng, hắn còn nghe thấy tiếng bụng cậu ta sôi khe khẽ khi xe dừng lại ở trạm đèn đỏ. Và thật ra, thì với Jiyong, cậu ta chẳng còn gì dư dả để mà giảm cân nữa.

Với cảnh tượng trước mắt và sự cắn rứt lương tâm từ đâu đâu ùa về cứ làm phiền hắn mãi,cho đến khi những ngón tay Seunghyun đã tự động kéo khoá chiếc túi, lấy ra một thanh kẹo dẻo vị cam. Chắc chắn là hắn không đời nào muốn ăn nó rồi, dù thế nào đi chăng nữa, thầy Hwang cũng sẽ tự hào vì hành động hiếm hoi của hắn vào lúc này. 

“Ăn không?” Hắn thì thầm, và Jiyong nhướng khẽ mắt khi hắn dúi thanh kẹo vào tay cậu.

Cậu mút thanh kẹo một cách mỏi mệt và cắn từng chút theo lối nhởn nhơ nhất, khác hẳn với Seunghyun, cậu cứ như là đã quen với việc bị đói đến độ trơ cả người. Hắn tự hỏi về những đứa trẻ thần đồng khác sớm gia nhập vào thế giới giải trí đầy màu sắc này liệu chúng có kì lạ quá mức như thế không trong khi lưng cậu đang nhúc nhích khỏi thành đệm ghế một chút, xích gần hơn rồi không rõ tự lúc nào tựa hẳn vào hắn, dám cá đến bản thân cậu còn chẳng hề biết được. Hẳn là cậu ta đã thực sự kiệt quệ, chắc thế. Cậu ta chẳng thể phân biệt được cái gì ra cái gì khi mà bản tính đài các của cậu ta nhất mực đòi hỏi một chiếc gối hơi ấm mềm.

Đôi mắt khép khẽ động đậy, cậu lơ đễnh rút điện thoại để xem tin nhắn, đầu vẫn đặt nhẹ lên vai hắn, và hẳn nhiên tạo cho Seunghyun góc nhìn tốt nhất vào màn hình. Hắn cứ thế dán mắt vào những dòng tin nhắn, tự nhiên đến độ chính hắn còn chẳng thể nghĩ ra được bất cứ nguyên nhân nào để bào chữa cho sự khiếm nhã của mình nữa. À thì Youngbae nhắn rằng cậu ta có chừa phần từ đĩa thức-ăn-dành-cho-người cho Jiyong khi cậu về nhà, và tin còn lại là của chú Hyunsuk báo về việc sẽ thay đổi thời gian buổi kí tặng ngày mai. Chẳng có gì thú vị. Thái độ của Jiyong có vẻ như cũng đồng tình với hắn, vì cậu đã chẳng hề trả lời lại ai trong số hai người kia trước khi buông thõng tay khỏi chiếc điện thoại và dụi sâu vào khoảnh cổ hắn hơn, vành môi ướt mềm mơn man chạm vào da hắn đem lại những cảm giác buồn buồn rất đàn ông và hắn chợt ý thức rằng cái được gọi là “cảm giác” của hắn lúc này dường như rất… là không đúng chỗ. Hắn chẳng biết làm gì hơn là nhẩm đếm trong đầu 30 giây tiếp theo và đoan chắc Jiyong hẳn đã ngủ say lắm khi xe dừng bánh trước cửa căn hộ. 

Tài xế cố nén cười, ngần ngừ nhìn cậu rồi nhìn hắn. Seunghyun thở dài, xốc nhẹ Jiyong bằng hai tay, hắn đã chọn cách trở thành một người đàn ông đúng nghĩa và còn nữa, trên thực tế hôm nay hắn mới biết rằng thực chất bộ xương còm cõi của cậu còn có thể nhẹ hơn hắn tưởng.


***********


Luyện tập cùng Jiyong cũng không hẳn là chẳng đem lại chút may mắn nào cho buổi kiểm tra với Jae Wook, các thành viên còn lại và nhóm vũ công. Khó mà thừa nhận, nhưng dẫu sao thì các buổi luyện tập ngoài giờ khắt khe đến dị hợm hoàn toàn có ích. Lặp lại nhiều lần các động tác khiến hắn dễ lưu lại trình tự của chúng vào cái đầu chả có chút định nghĩa hay ham thích gì về nhảy nhót của mình, hắn chả cần suy nghĩ cứ như bài thuộc lòng cho lũ mẫu giáo, mọi thứ cứ thế mà khởi động. Giống như việc rửa bát đĩa, đúng rồi, giống hệt vậy.

Nét mặt Jae Wook trông khá khẩm hẳn khi buổi tập kết thúc. “Cậu làm tốt hơn rồi đó.” Ông bảo hắn như thế, là ân cần bảo thế hẳn hoi, sau đó quay sang Jiyong “Cứ đà này, nhé!”

Chẳng có tí cảm xúc rõ rệt nào được định hình trên khuôn mặt cậu ta ngoại trừ một cái gật đầu nhẹ, dẫu thế ngay lúc này, Seunghyun khá chắc rằng cậu ta không hề hứng thú với việc dạy dỗ hắn hay những việc đại loại. Họ có một màn diễn quan trọng trong hai ngày tới, và cậu ta đương nhiên thuộc mẫu cầu toàn đến mức sẵn sàng vắt kiệt sức lực đến mức đột quỵ chỉ để Seunghyun có thể theo kịp các bước nhảy một cách đồng bộ nhất với những người còn lại, dám thế lắm chứ chẳng chơi.

“Em nghĩ rằng em có thể ở lại thêm một lúc nữa để làm lại toàn bộ động tác ngày hôm nay.” Hắn nghe thấy chính giọng mình và lại dán mắt vào tấm gương lớn và tự hỏi thầm về khả năng chịu đựng cơn giận mang tên Jiyong của bản thân liệu có trụ nổi ít nhất là trong những ngày sắp tới.

Jae Wook cũng đang chớp mắt nhìn hắn theo kiểu không tin nổi “… Ừm, nhưng mà 1 tiếng nữa là đến giờ tập của 2NE1, cậu cứ ở đây đến lúc đó cũng được.”

Seunghyun gật đầu rồi tiến về phía tủ lạnh để lấy nước như mọi khi. Hắn có thể nghe thấy giọng của các thành viên còn lại sau lưng mình, cụ thể là chất giọng đặc biệt của Seungri. “Tụi em đi ăn trưa. Hyung dùng gì không?”

“Nah, không cần đâu.” Hắn trả lời trong khi tu ừng ực hơn nửa chai nước, rồi bất chợt quay đầu lại lần nữa vì tiếng động lạ. Jiyong tạo ra một loạt âm thanh kỳ cục đến buồn cười như chính bản thân mình bằng cách lắc lắc ly cà phê cũng chứa những thành phần kỳ cục không kém gồm sữa đậu nành, quế và một lớp kem trứng đánh mỏng phía trên được pha theo yêu cầu của cậu ta. Seunghyun lại càng cảm thấy khó hiểu hơn nữa với thái độ của cậu khi hắn ngụ ý rằng “Này thầy nhóc, cậu không cần phải ở lại đâu.”

Jiyong chỉ đơn giản là nhún vai rồi ngã người xuống đệm ghế bành gần đó nhất.


********


Sau năm phút nhảy nhót dưới sự rà soát kĩ lưỡng của Jiyong, thì cậu bất ngờ cao hứng chuyển sự quan tâm đến túi xách của hắn và tinh quái lôi ra chiếc bút nhỏ và một quyển sổ bìa da. Hẳn nhiên là có lúc Seunghyun cũng thình lình xuất hiện những cảm hứng sáng tác bất chợt nhưng hắn thích giữ lại cho riêng mình vào những trang giấy đó hơn, nhưng với Jiyong thì khác, hắn ngạc nhiên vì cậu ta đang vừa đọc, vừa có ý định viết vời gì đó vào những trang giấy của hắn.

Không thể như thế chứ. Hai mươi phút trôi qua, mũi Jiyong vẫn dán cứng vào lớp giấy, đầu bút chạy một cách vội vã nhưng rất nghiêm túc, thậm chí còn tự lẩm nhẩm một cách rất... rất chính đáng nữa. Sự kiên nhẫn của Seunghyun đã trôi tuột từ độ mười tám phút trước nhưng hắn vẫn muốn nín thở chờ đợi, cho đến khi Jiyong ngẩng đầu lên để hỏi hắn về một từ đồng âm với từ “Style” trong tiếng Anh.

“Hyung không biết.” hắn nói với một tiếng thở dài thượt , cố chú tâm vào những cử động của mình trong gương. “Cậu vẫn đang theo dõi đấy chứ hay là bận chúi mũi vào cái chết tiệt gì khác.”

Cậu ta chỉ tặc lưỡi. “Giải lao rồi mà.”

Seunghyun đã vã mồ hôi và nhịp thở của hắn dường như đã nằm ngoài kiểm soát. Hắn ngồi phịch xuống đệm ghế cách cậu chừng vài feet, mừng là hành động của hắn lúc này đã dần ăn nhập với lý trí hơn.

Cái cụm từ Tiếng Anh khỉ họ gì đó còn chẳng phải là vấn đề của hắn, nhưng mà dù sao thì… “Wild.”

Jiyong ngẩng lên lập tức, sau đó thì lại dán mắt vào cuốn sổ với một nụ cười toe toét. “Yeah! Cảm ơn nha.”

Hắn khịt mũi rồi lắc đầu, nhưng vẫn nhận ra rành rẽ rằng bản thân cũng chẳng hề ngăn nổi một nụ cười ăn theo. Tìm được những âm điệu phù hợp luôn là những sáng kiến dễ chịu nhất. Hắn nhìn Jiyong nhép môi lẩm nhẩm thêm hồi nữa trước khi từ bỏ mấy cách hành xử trọng sĩ diện ngu ngốc đáng buồn tè kia lại mà nhích đến gần cậu hơn. “Hyung xem được không?” 

Cậu gật đầu rồi đẩy quyển sổ về phía hắn. Phần ca từ hơi bị tốt, vẫn là cái phong cách xấc láo của Jiyong cùng với sự pha trộn táo bạo giữa ngôn ngữ Anh và Hàn, tuy nhiên cậu luôn tìm ra cách để mọi thứ trở nên thú vị tuyệt đối. “Trở ngại chỗ này hả?”

Jiyong lại gật đầu lật, tới vài trang nữa, và bắt đầu làm rõ sự trở ngại của mình bằng cách hát hết đoạn đó rồi bắt đầu hỏi ý hắn. Vấn đề là có một số kẻ hở trong phần ca từ và cậu ta buộc phải chen vào đoạn luyến “na na na” để làm mềm nó, dù sao thì nó cũng nằm trong những thứ mà chú Hyunsuk sẽ thích. Kiểu nào thì kiểu, ông ấy có bao giờ lại không thích bất cứ điều gì mà Jiyong làm chứ.

Nhưng Seunghyun vẫn bắt đầu cố gắng tìm cách lấp đầy thiếu sót nhỏ đó bằng cách liên kết nó với những câu bỏ dở và bị gạch xoá lem nhem ở phía trên ô kẻ, hắn cũng thêm vào một số ý nối để tất cả hoàn chỉnh và liền mạch. Có thể nói là cái của này sau sự nhúng tay của hắn thì thành ra hơi quá khiêu khích và sẽ khó lòng mà qua nổi kiểm duyệt nhưng, hắn không thể không cười lớn khi liên tưởng đến những hình ảnh đầy bạo dạn và đầy tính tạo hình mà Jiyong đang muốn đề cập, hoặc giả chính hắn là kẻ đang muốn nghĩ chệch đi theo một lối bậy bạ cụ thể. “Này, nghĩ đến ai mà viết ra đống của nợ này thế hả?” Hắn hỏi, nửa đùa nửa thật.

Jiyong lảng tránh ánh mắt dò dẫm từ hắn, cậu có vẻ hơi đỏ mặt và lật vội sang trang khác. “Nhiều chuyện. Không phải việc của hyung.”

“Coi nào, hyung mày cũng từng viết mấy thứ khơi gợi thế cho bạn gái cũ rồi mà.”

“…Thật sao…?”

“Yeah.” Seunghyun nói, thậm chí hắn còn không thể lường trước đến điều mà hắn sắp nghe từ cậu.

“Em cũng muốn nghe chúng.”

Hắn nhớ về những dòng giai điệu mà mình từng viết, đủ đau khổ, đủ trăn trở, đủ nồng nàn và ngay khi hắn dừng rap, Jiyong đã trượt khỏi khoảng ghế bành đang ngồi ôm bụng cười một cách kì dị đến phải dụi cả mắt. Seunghyun cũng không nén cười nổi, ngay cả đó có là những thứ hắn từng viết, bằng chính cảm xúc của bản thân trong quá khứ. Chẳng có lấy một lời hồi âm từ những người chỉ còn trong kỉ niệm đó – nhưng dù sao thì đã lâu hắn cũng không còn thời gian băn khoăn đến những điều như thế kể từ khi chính thức bước chân vào YG .

“Cô ấy thích nó chứ?”

“Ừm, có chứ.” Hắn trả lời, ra vẻ nghĩ ngợi vài giây “Cô ấy nói... có.”

Cử chỉ của hắn khiến Jiyong bật cười khúc khích. “Mới tháng trước, em cũng viết vài thứ hư hỏng lắm.” Cậu nói trong khi búng nhẹ vào bìa sổ.

Họ kết thúc buổi tập luyện mang tính tình nguyện đó bằng cách lần lượt bắn những đoạn rap tục tĩu nhất rồi ôm bụng cười rũ hệt như hai tên ngớ ngẩn, và Seunghyun chợt nhận ra thời gian đã trôi nhanh thế nào khi CL vô tình bước vào và nhìn cả hai như thể họ thật sự đã trở thành lũ mất trí.



**********


“Hyung thật sự ghét nhảy, phải không?” Jiyong nói, nhìn thẳng vào mắt hắn. Seunghyun chợt hiểu rằng tất cả sự chán chường liên quan mật thiết đến mấy động tác rối rắm mà hắn chẳng thể tiếp thu dù đã cố gắng vật lộn với chúng nguyên buổi tập đêm qua, giờ thì in rành rành lên mặt hắn. Các bước nhảy lần này đặc biệt lộn xộn – hơn nữa hắn luôn trong trạng thái đói và mệt đến mức chỉ muốn quăng luôn phần não bộ phế thải của mình đi đâu đó, dù chỉ là quăng xa độ mười feet ra khỏi phòng tập cũng được miễn là họ để hắn yên thân trong vài phút nhưng rồi hắn chẳng làm được điều gì khác ngoài xao nhãng, nhảy sai nhịp be bét và các bước chuyển thì đến lần thứ ba vẫn cứ trông buồn tè hết chỗ nói. Một trong hai khớp tay của hắn vẫn nhức nhối, còn chẳng cảm nhận nổi là tay trái hay tay mặt nữa. Nói chung là hắn chán, đứng một chỗ còn tốt hơn là tiếp tục cưỡng ép bản thân thực hiện thêm bất cứ động tác đần độn nào nữa, thật vậy.

“Không thích. Ghét như ghét cứt.” Hắn lầm bầm, thở dài và cố bắt bản thân nghĩ về chủ đề nào khác tươi sáng hơn. Nhưng thú thật thì hắn sắp tiêu đời, không thể nói khác đi được, cầm cự lắm thì cũng chỉ đến khi đối mặt với màn trình diễn của nhóm trên KBS – một trong những kênh truyền hình sử dụng Tiếng Anh, bộ mặt của Hàn Quốc - vào trưa mai. Ít ra thì giờ đây hắn sẽ được về nhà, ăn nốt mấy của cà rốt hầm ngu ngốc rồi đi 
ngủ thẳng.

“Hyung có ước rằng chú Hyunsuk sẽ nhanh chóng nghĩ đến việc loại hyung khỏi nhóm và thay vào một thành viên biết nhảy, à không, ý em là nhảy khá hơn… không?”

Câu hỏi làm hắn ngạc nhiên thật sự. Tất cả những điều mà hắn nghĩ đến thật ra chỉ là toàn bộ những hạnh phúc và kiêu hãnh tột cùng khi Hyunsuk lựa chọn hắn như một phần của Big Bang, cái cảm giác khó lòng diễn tả đó đã không ngừng tìm đến hắn trong suốt những lần bước chân hắn chạm vào nền sân khấu, những tiếng vỗ tay, ánh đèn, tiếng biển người bên dưới gào thét tên hắn…Thú thật, dù sao đi nữa, chắc chắn rằng hắn đã không hề hối tiếc.

“Không.” hắn trả lời, giá mà hắn có thể cảm ơn Jiyong vì những dự cảm súc tích mà cậu vừa gói gọn nội trong một câu hỏi ngắn. Nghe sẽ kì quặc lắm nếu hắn cảm ơn cậu theo cái lối chảy nước như thế. “Mọi thứ... lúc này... chỉ là hơi khó khăn thôi.”


“Yeah. Em cũng ước rằng mình có thể đi ra ngoài nhiều hơn.” Jiyong nghiêng đầu một chút để nhìn bâng quơ ra ngoài khung kính ô tô. “Hyung biết đấy, như những người bình thường.”

“Cậu muốn đi đâu nào?”

Mất khá lâu để cậu ta quyết định “…Itaewon.”

Theo cách này hay cách khác, Seunghyun không nghĩ rằng đó là một nhà thổ hay tên gọi của một nhà hàng sang trọng và cầu kì hình thức nào. Hắn chưa bao giờ nghe Jiyong thừa nhận bất cứ điều gì nói lên rằng cậu ta là dân đồng tính, nhưng những năm tháng sống cùng đủ để hiểu ra Jiyong cũng không có động thái cứng rắn gì đáng kể đủ sức phủ nhận giả định đó, chứ chưa nói đến việc cái thói đỏng đảnh của cậu cứ tiếp tục làm mọi việc thêm tồi tệ. “Jiyong à, em muốn đến hộp đêm dành cho dân đồng tính sao?”

“Yeah. Em chưa từng đến đó.”

“Hyung cũng vậy.” Seunghyun nói, hắn toét miệng cười hì hì, thúc khuỷu tay vào mạng sườn xương xẩu của Jiyong “Sao nào?”

Jiyong không buồn trả lời hắn. Vô tình những câu đùa của Seunghyun phải làm cho cậu suy nghĩ, và vì thế, cậu lên tiếng sau vài phút.“ Hyung có từng làm chuyện gì với một đứa con trai khác chưa?”

“Nah.” Seunghyun trả lời. “Còn cậu?” Hắn lại cười tiếp vì cái nhìn chằm chằm của Jiyong. “Thế nó như nào?”

“Như nào là như nào?”

“Đếch biết nổi. Hôn môi với một thằng con trai, đại loại thế.”

Lần này đến Jiyong cười phá lên. Và Seunghyun nghĩ rằng câu hỏi cuả mình đã vượt xa cả ngàn dặm khỏi những đều mà cậu có thể tưởng tượng. “Muốn thử không?”

Mong muốn làm Jiyong hoảng hốt thét ré lên với lời đề nghị đó của hắn đã thiếu mất một nụ cười bỡn cợt. Bọn đồng tính thường sẽ thôi tán tỉnh và cười rúc rich khi Seunghyun bắt đầu trở nên mạnh miệng, hắn đoán là thế qua hàng mớ kinh nghiệm nếm trải trong cái cuộc sống tràn ngập tiệc tùng, tóc tai, quần áo màu mè, trang điểm loè loẹt… vốn dĩ xoay quanh chỉ có thế và nếu hắn muốn trao đổi thứ gì đó thật đàn ông thì bản hợp đồng béo bở sẽ được thoả thuận dựa trên tiêu chuẩn của hắn. 

“Muốn.”

Thật buồn cười khi nhìn Jiyong thế này, có vẻ hơi thẹn thùng rồi lại bối rối khép mắt. Hắn cố bắt kịp những đáp trả từ cậu vì thật sự dù sao thì cậu ta hôn môi khá tốt, dù rằng hầu hết những người vào tay hắn đương nhiên đều đơn giản là làm tốt. Khi Seunghyun nghiêng đầu, như thế, cậu ta lại hấp tấp chiếm lấy thế chủ động, vồn vập đến không còn chút ngại ngùng. Thật lòng Seunghyun kì vọng đến chết được rằng cậu ta sẽ làm hắn ghê tởm đến nỗi buông vội cậu ra bằng cái lối hãy nhìn xem tôi đồng tính đến cỡ nào, đúng như cách mà thường ngày cậu ta vốn hay thể hiện nửa vời. Nhưng rốt cục, hắn chỉ có thể bấu nhẹ tay lên gò má cậu và sục lưỡi mình vào sâu hơn quấn lấy chiếc lưỡi mèo nhỏ nhắn linh lợi của Jiyong, để cậu mặc sức làm tất cả những điều mà cậu muốn với lưỡi hắn trước khi dứt khỏi nụ hôn ẩm ướt đó.

“Cũng bình thường thôi, hyung đoán thế” Seunghyun nói. Khỉ thật, Jiyong đúng là cừ nhất trong số tất cả những cô gái mà hắn biết, nhưng nói ra điều đó chỉ có thể làm mối quan hệ này trở nên ngày càng quái dị hơn trong mắt cậu và cả trong suy nghĩ của hắn.

Jiyong đơn giản là bĩu môi rồi nghiêng đầu nuốt lấy vành môi hắn và lại sẵn sang chơi đùa với lưỡi hắn thêm lần nữa.



*******


Buổi biểu diễn tốt đẹp hơn hẳn những gì mà Seunghyun trông mong. Họ đang xem một đoạn băng thu hình mẫu sau khi quay thử, ngay cả bản thân hắn cũng phải thừa nhận những bước nhảy của mình đã linh hoạt hơn so với hai tuần trước. Dĩ nhiên, hắn vẫn không thể khống chế được những biểu cảm bối rối và căng thẳng trong khi nhảy, nhưng đáng mừng là những động tác của hắn đã theo kịp lúc với mọi người. Điều đó mang lại cho hắn những cái đập lưng cùng vô số những lời động viên “Làm tốt lắm!” từ Seungri và một cái gật đầu hài lòng đáng giá kinh khủng từ Jiyong.

Hắn thấy vui vui với màn trình diễn này, nhưng có thể nói là hạnh phúc hơn với hệ quả từ những buổi luyện tập ngoài giờ. Hoàn toàn xứng đáng để kỉ niệm, hắn đã dự tính cả trên đường về nhà, một vài ngụm bia chính xác là thứ mà hắn khao khát. Đã lâu lắm rồi hắn dường như quên mất cảm giác mà nó mang lại.

Ngay khi đặt chân xuống căn hộ của nhóm, hắn tếch thẳng vào phòng tắm để tẩy trôi hết lớp trang điểm đang bám trên mặt sau đó thì phóng như bay về phòng để thay một bộ đồ thoải mái hơn với áo phông dài tay, quần thụng vải lính dù, mũ kết và một đôi giày thể thao có màu sắc dễ chịu. Jiyong lẻn vào phòng trong khi hắn vẫn đang loay hoay chọn đồ, cậu vừa nói vừa cố buộc phần tóc mái màu hạt dẻ loà xoà trước trán lên thành một cái chỏm nhỏ.

“Hyung làm tốt lắm.” Cậu nói, ngang nhiên ngồi chễm chệ trên giường hắn.

Seunghyun vùi gọn đống bừa bộn mà hắn vừa tốc ra một cách qua loa rồi nhìn cậu. Gương mặt xương xương nhợt nhạt của cậu hôm nay cũng mặc nhiên tươi tắn hẳn. 

“Cảm ơn.” Hắn vơ lấy cặp kính râm to nhất trong bộ sưu tập của mình gắn vội lên mặt. Thật ra cũng không đến nỗi là cần thiết nhưng dù sao đi nữa thì hắn không có ý định khiến những cô gái hâm mộ hoảng sợ hay kinh động một khi hắn bắt đầu say đến không còn biết trời đất.

“Hyung định đi đâu à?” Jiyong hỏi, hơi cau mày.

“Yeah. Đi kiếm chút bia.” Hắn nhặt chiếc Ipod, rồi cố tình lờ đi dấu hiệu phản đối ngầm Jiyong. Không may rằng, cậu đã lại lên tiếng khi Seunghyun sắp thực hiện hoàn tất cú đào tẩu ngoạn mục của mình.

“Chúng ta có chương trình radio vào sáng mai và ngay sau đó là Inkigayo, hyung biết đấy.”

Hắn nhíu mày trong một phút, bước thẳng rồi bất ngờ dộng mạnh tay vào cánh cửa quát lớn ngay mặt Jiyong “Thì sao?”

“Vì thế em không muốn hyung về trễ và say xỉn.”

“Em đâu phải sếp của tôi.”

Jiyong đứng bật dậy, trông điên tiết thật sự. “Em có là sếp đấy. Và hyung sẽ không đi đâu tối nay cả.”

“Ai đó làm mông em khó chịu à? Tôi đi đây. Để tôi yên đi, đồ nhãi ranh!” Hắn tung cửa một cách mạnh bạo.

“Muốn em gọi chú Hyunsuk không?” 

Seunghyun khịt mũi, bởi vì Jiyong không thể đe doạ hắn một cách nghiêm túc về việc sẽ chạy đi gọi cho chú Hyunsuk hay những việc tượng tự chỉ vì quá bận tâm đến cái vụ giải khuây chẳng đáng gì của hắn được, thề rằng đó là lối xử sự hết sức ngu ngốc.

“Tuỳ em, sao cũng được, gặp lại sau.” Hắn nói trước khi quay lưng đi thẳng khỏi căn hộ mà thậm chí còn không thèm sập cả cửa phòng.




********


Hắn về nhà trễ nhưng vẫn khá sớm để gây sự chú ý. Cuộc đào tẩu của hắn chỉ xoay quanh việc thăm hỏi một vài người bạn cũ và một cuộc hẹn với thằng bạn thân trong bộ sậu rap cũ cùng cô bồ mới của nó qua tin nhắn ngắn trước đó. Mọi thứ cứ vậy mà diễn ra, hắn uống vừa đủ say để không quên rằng Jiyong đến phòng hắn không phải chỉ để chúc mừng lần nữa vì màn biểu diễn, nhưng toàn bộ chyện hắn đã làm chỉ là quá tức giận đến nỗi chẳng buồn để ý.

Một trong số những chiếc đồng hồ báo thức đáng chán đã rậm rịch kêu, có nghĩa chỉ còn vài phút ngẳn ngủi để chợp mắt, cảm giác đau rát từ mi mắt nặng trĩu không ngừng làm hắn hối tiếc khi nghĩ đến quyết định chuồn ra ngoài của mình vừa nãy. Hắn chắc rằng, Jiyong cũng đã có một ngày tệ hại còn hơn cả toàn bộ sự nhức nhối mà hắn đang chịu đựng. Một phần hắn cũng muốn đi tìm cậu lập tức, phần khác lại nghĩ về cuộc tranh cãi ỏm tỏi đã quét sạch cái ý nghĩ ban đầu hay bất kể những ý nghĩ kì dị nào khác nữa về cậu, về nụ hôn ướt át cách đây hai ngày ra khỏi bộ não lười biếng của hắn lúc này.

Hắn không thể để lộ sự bực dọc mà hắn đang cảm nhận rõ ràng, dĩ nhiên, hắn quyết định cắn răng chịu đựng và cố vạch cho mình một hình ảnh rạng rỡ hơn ngay cả là trong bữa điểm tâm hôm sau. Jiyong lườm hắn như thể muốn thiêu cháy gương mặt phờ phạc của hắn từ bên kia chiếc bàn. Seunghyun dám cá là cậu sẽ lại ức lên rồi ré rít đến chảy nước mắt nữa nếu mà hắn dám mở miệng than vãn về những cơn đau đầu.

Ngày của hắn trải qua cùng cặp kính râm bự chảng dính cứng trên mặt, ít nhất là giúp hắn không làm những việc ngớ ngẩn như là nổi đoá lên la hét, đập đầu vào bất cứ vật cứng nào phía trước khi xung quanh bắt đầu trống trải. Jiyong cóc nói lời nào với hắn nữa mặc cho những bước nhảy của hắn lại may mắn trở nên tốt hẳn dù những cơn đau nửa đầu vẫn đang ra sức hành hạ. Có thể chắc chắn rằng hôm nay hắn đã làm hết sức và Seunghyun biết phải giãn xa cậu một khoảng khi cả nhóm bước vào nhà, mọi người đều mệt đến mức không nhớ nổi đến chuyện ăn uống, lúc này hẳn cũng không nên đụng độ thế là hắn chọn cách bò ngay vào phòng đi ngủ sớm cho yên chuyện.


**********


Seunghyun đã nghe kể nhiều về những buổi thuyết giảng phê bình đã trở thành kinh điển của chú Hyunsuk, và hắn đã có cơ hội thưởng thức nó trong suốt quá trình tham gia tuyển loại thành viên cho Bigbang, 6 chọn 5, bỏ 1 và cũng chưa hẳn là Seunghyun được một mình nếm trải nó toàn diện. Hắn chưa gặp vấn đề gì to tát đến mức phải như thế - hắn không đẹp trai đến hút hồn nhưng có sức hấp dẫn, cũng rất đàn ông, cả sự hóm hỉnh và đôi mắt sát thủ kẻ màu khói, và dĩ nhiên mọi thứ cứ thế gắn lại với nhau hết sức hoàn hảo.

Khi Hyunsuk ghé qua phòng chụp ảnh vào hôm nay, hắn trông thấy nét mặt ông, quai hàm bạnh và mẩm đoán về một tâm trạng tồi tệ, phải may mắn lắm mới thoát khỏi vụ này. Ít nhất tình hình cũng không u ám đến mức mà ông không còn đủ kiên nhẫn chờ cho buổi chụp kết thúc để kéo hắn qua một góc, dĩ nhiên lúc này thì hắn đã chẳng còn cái 
cớ nào để trốn tránh, việc tạo dáng đã xong, mọi thứ hoàn tất đến nỗi hắn ước chi có sự cố gì đó xảy ra và tất cả phải làm lại từ đầu.

“Con biết chú sắp nói gì với con chứ?” ông nói bằng tông giọng thấp.

Hắn còn không thể nắm bắt được ánh mắt ông ấy nhưng lại cảm nhận được bao tử mình đã hơi chùng xuống “Yeah.”

Hyunsuk tiếp tục không gian im lặng đáng sợ, giọng đều đều giải thích về việc ông ấy đã thất vọng thế nào khi Seunghyun là đàn anh trong nhóm nhưng lại toàn trở thành tấm gương xấu vì nếp sống vô kỉ luật của mình, không nghe lời trưởng nhóm Jiyong và quan tâm quá ít vào sự nghiệp qua việc nông cạn quyết định trốn đi uống rượu trong khi ngày hôm sau còn có buổi diễn quan trọng.

Seunghyun cảm thấy bản thân có chút tệ mạt cho khi ông ấy đi hẳn và để mặc hắn gặm nhấm mặc cảm tội lỗi. Mười phút đối mặt với thần tượng số một trong suốt những năm tháng tuổi thơ của mình để tự vấn về các thói quen khó bỏ khiến mọi việc đi đến chiều hướng còn tệ hại gấp mấy lần lúc đầu hắn dự liệu. Giờ thì hắn hiểu vì sao khi tình cờ bắt gặp Youngbae lặng lẽ nuốt nước mắt nhiều lần trong suốt quá trình thực tập. Chú Hyunsuk thậm chí còn không cần biết hắn đã phải khốn đốn thế nào vì các bài vũ đạo.

Hắn lại nhét Ipod vào tai khi mọi người chuẩn bị thu dọn đồ, một bản nhạc với giai điệu ngọt ngào, tiết tấu nhanh sẽ giúp hắn tái tạo đủ sự động lực để không tuột dốc thảm hại như vừa nuốt phải phân. Bài hát chạy được một nửa khi Jiyong bước vào và ngồi cạnh hắn.

“Đừng có nghĩ là chú ấy quá khắt khe.”

Hắn gỡ bỏ một bên tai nghe. Hắn đã hầu như cảm thấy có gì đó phấn chấn khi thấy Jiyong đến nhưng giờ thì lại sực nhớ đến nguyên do buổi nói chuyện của chú Hyunsuk là bắt nguồn từ đâu, tuyệt, hắn muốn nổi máu hơn là cảm thấy tuột dốc như lúc nãy.

“Cái vụ chó chết đó. Cậu đâu cần phải làm thế chứ!”

Cậu ta chỉ nhún vai “Hyung chuồn đẹp, còn tôi thì trông như thằng ngốc.”

Seunghyun giờ đây thật sự muốn đấm thẳng vào mặt cậu lắm, hắn kiềm chế để không phải làm vậy thật, nhét lại tai nghe vào vị trí cũ, vặn lớn nhạc rồi hậm hực bỏ đi.

Seunghyun nằm ưỡn lưng thoải mái lên những chiếc gối phồng, laptop ngay trước mặt và hắn nhấp vào nút khởi động khi tai nghe đã yên vị nơi màng nhĩ. Hắn chưa bao giờ cảm thấy tự sướng là một đặc ân hiếm hoi cho đến khi hắn thật sự gia nhập cuộc sống cô lập với bốn tên thiếu niên này, tất cả như đột nhiên trở thành dòng nước xoáy đảo lộn và áp đặt hắn vòng quanh quá nhiều các buổi hoà nhạc, sự thăng tiến, quảng bá, biểu diễn với quá ít thời gian riêng tư. Thậm chí đã gần hơn tuần lễ một thằng đàn ông như hắn chưa cương cứng lấy lần nào, ngay cả việc nghĩ đến chuyện đó thôi cũng còn chẳng có cơ hội.

Đoạn phim này là một trong số những thứ hắn tải bừa được trên mạng, của Nhật và cũng không hẳn là giải toả lắm nhưng cô gái khá bốc và đó đã là hầu hết những điều mà hắn quan tâm. Vuốt ve nhè nhẹ vào phần dưới của mình trong khi mắt vẫn theo dõi màn hình, vốn định trì hoãn thêm chút đỉnh những phút giây thăng hoa kiểu này nhưng tiếng động gì đó từ ngoài cửa đã kịp làm hắn cứng người.

Hắn cố chỉnh lại phần quần áo xộc xệch, ngồi thẳng người và dừng đoạn phim lại cùng lúc - mặc dù cũng chằng cải thiện tình hình là mấy khi dường như cửa phòng hắn đã bắt đầu dịch chuyển. Hơn nữa, hắn đã dừng đúng ngay cảnh cái ấy của gã đàn ông được phóng sát màn hình và chi tiết hết mức, tố cáo trầm trọng cái việc được xem là bất chính mà hắn đang lấp liếm. Hắn nhìn chết trân vào Jiyong, kẻ vẫn đang thư thả và khá tự nhiên bước qua ngưỡng cửa không chút xấu hổ. 

“Cái gì nữa đây?”

Chẳng có vẻ gì là cậu ta sẽ ôm bụng cười ồ lên trước sự khốn đốn của hắn lúc này, nhưng Seunghyun cũng không nắm chắc được bất cứ điều gì qua cái nhìn của cậu ta. 

“Mười giờ rồi.”

Seunghyun tròn mắt trong một phút rồi nhìn vào mặt đồng hồ từ máy tính. Mười giờ thật, nhưng… “Chúng ta… vẫn tiếp tục ư?”

“Jae Wook đâu có bảo ngưng lại. Hyung không nghĩ chúng cần thiết?”

Hắn thật lòng muốn nói toẹt ra rằng hắn chả cần thiết mốc gì ở đây, nhưng rõ ràng hiện tại hắn cũng không ham gì việc nhận lấy một cuộc gây gổ nảy lửa thay cho nỗi thất vọng não nề về những phút giây thiên đường được hưởng thụ một đêm cương cứng trọn vẹn vừa vuột mất. “Thôi được, thôi được, cho hyung mười phút nữa.” Hắn thì thầm.

Jiyong im lặng theo dõi hắn trong giây lát, hắn thật sự đang trên cái bờ vực hưng phấn đến mức dám là sẽ đè ngay cậu xuống nếu mà cậu không kịp thời mở miệng lần nữa “Ừm, tốt thôi.”

Cậu đi thẳng ra ngoài sau khi sập nhẹ cửa và Seunghyun tạ ơn các Đấng lòng lành vì rốt cuộc họ đã ban cho hắn cơ hội nắm bắt khoảng thời gian ít ỏi đó để thư giãn. Chẳng có gì là lạ, theo hắn thì họ cũng hiểu nỗi khổ của việc tự sướng, họ vẫn làm chuyện đó đấy thôi và tất nhiên may hơn hắn ở chỗ đâu có ai trong họ bị phá bĩnh đúng lúc đến dễ nổi khùng thế này chứ. Hắn thò đầu ra cửa ngó nghiêng qua phòng Youngbae, không có động tĩnh gì, Seungri cũng không và Daesung vẫn đang ra sức kéo dài buổi luyện giọng trong phòng tắm với những nốt cao độ hoà với tiếng nước chảy nghe hết sức buồn cười.

[hide]Hắn nhấp vào màn hình lần nữa, đoạn phim cuối cùng cũng được tiếp tục. Tay hắn luồn vào lớp vải quần, cố dồn tầm nhìn vào cô ả nóng bỏng trong màn hình và đồng thời tống khứ bộ mặt kênh kiệu của Jiyong ra khỏi đầu. Ngay lúc hắn gần như sắp cảm nhận được lần nữa những gì vừa bỏ lỡ thì chuông điện thoại rung. Hắn rủa thầm nhưng rồi cũng tóm lấy nó.

“Em muốn chúng ta làm bằng miệng.” (Nguyên văn: I wanna suck u off.) 

Hắn đọc lại tin nhắn đến lần thứ ba, thứ tư cho đến khi tự trấn tĩnh rằng mình không hề hoa mắt. Tất cả những gì hắn nhớ chỉ là hắn đã cố chế ngự bản thân để không gửi đi dòng tin nhắn hồi đáp “Đến đây” và cánh cửa lại dịch chuyển trong vòng nửa giây sau đó.

Jiyong giật xộc lưng quần hắn, và ngay lập tức ấn mạnh hắn xuống phần đệm giường êm ái với đôi môi khoá chặt phần đỉnh đã bắt đầu sưng đỏ của hắn. Cậu ta vốn chẳng đùa, tất nhiên là thế, không những vậy kĩ năng của cậu ta thật ra mới là thứ chết tiệt nhất - lưỡi và vành môi mềm mại của cậu ta hầu như trườn khắp từng phân da nóng ẩm của hắn cậu ta còn dường như đoán được những gì mà hắn thích hoặc giả chỉ vừa nảy ra trong đầu hắn và ngay lập tức cậu ta thay đổi từ trạng thái, tư thế của một cậu trai tinh quái thành một cô ả phóng túng với chiếc lưng mảnh uyển chuyển chỉ trong tích tắc.

Cậu ta hầu như chẳng hề lên tiếng khi trườn cánh tay khẳng khiu của mình kéo tuột chiếc tai nghe ra khỏi màng nhĩ hắn, cắt đứt những tiếng rên hư hử đang dần chuyển thành tiếng thét của cô gái trong đoạn phim và thay thế bằng âm thanh soàn soạt mướt rượt của những sự động chạm tiếp xúc giữa da hắn với một làn da mỏng nhợn hơn rất nhiều lần hầu như chiếm lĩnh khắp toàn bộ không gian căn phòng. Seunghyun lồm cồm nhổm dậy cố dừng đoạn phim lại nhưng Jiyong đã lại phá bĩnh hắn bằng một động tác nghểnh cổ nhỏ che đi tầm nhìn và lấp đầy xương quai hắn bằng những nụ hôn ướt át trong khi tay vẫn mơn trớn đầu của quý đã dần xẹp xuống của hắn một cách lơ đãng.

“Trò này thật là sướt mướt.” Hắn thở ra trước khi nằm hẳn xuống. Trong trường hợp nào đó, Seunghyun phải thừa nhận khẩu vị yêu thích của hắn là những màn khiêu khích, vờn đùa một cách chủ động nhưng cuối cùng tất cả những gì hắn có thể kiểm soát chỉ là bật ra những tiếng rên khe khẽ. Mẹ kiếp, hắn cũng chả còn khoảng hở nào để hỏi ý Jiyong về việc cả hai sẽ thực hiện lại một thao tác hay ho nào đó từ đoạn phim. Hắn cũng không còn cơ hội nhìn về phía màn hình thêm lần nào nữa, bởi vì thật ra hắn đã vừa khám phá rằng dương vật nóng nảy của mình hình như chỉ ngoan ngoãn khi nó được mặc sức nương theo những chuyển động điêu luyện trong vòm miệng Jiyong, điều đó còn tuyệt hơn tất cả những thứ tải xuống từ các trang mạng nổi tiếng mà hắn từng nhớ được.

Hắn cũng chẳng buồn cảnh báo Jiyong khi hắn thực sự xuất. Cứ như có một sự nỗ lực rất trẻ con đang trườn bò dưới lớp da căng cứng của hắn, nó bắn ra theo kiểu không đẹp mắt lắm nhưng vẫn không hề có tí nhầm lẫn nào từ những cú đón môi ngọt ngào của Jiyong, cậu mở khẽ miệng, nuốt chậm rãi và từ tốn chờ đợi những đợt bắn tốt hơn từ hắn. Seunghyun hẳn là nên biết cách để thể hiện mọi thứ một cách bản lĩnh hơn.

Jiyong áp má lên khoảnh xương chậu trần dợm nước của hắn và quyết định làm sạch nó bằng lưỡi mình. Seunghyun gần như nghe được tiếng cậu ta kéo khoá quần và tiếng vải jean cạ vào móng tay roàn roạt, thứ gì đó ngọ nguậy bên dưới lớp vải quần lót mỏng tang của cậu, hắn nhìn Jiyong thêm chút nữa. Hắn rón tay đến tắt đoạn phim và giả vờ nhìn đăm đắm lên trần phòng và cố làm ngơ việc cái của Jiyong cũng đang bắt đầu cương cứng. Chẳng vờ vịt được lâu, chỉ ít giây sau Jiyong đã dần lấy lại nhịp thở và đột nhiên cắn hắn. Seunghyun đã gần như nhảy dựng lên dù là trong tư thế nằm ngửa, nhưng vẫn ấo thể kềm chế bản thân khỏi việc vật Jiyong ra ngay tức khắc, tốt hơn là hắn nên tiếp tục học cách bình tĩnh trước những trò đùa dai của đám nhãi hư hỏng.

….Mặc dù hắn còn chẳng rõ từ khi nào Jiyong nhích khỏi thân thể hắn và các vết bẩn nhàn nhạt đã xuất hiện trên lớp ga giường ,dĩ nhiên là trong trường hợp đó , họ sẽ bắt đầu có chủ đề để bàn bạc xem ai sẽ là người bảo lãnh cái đống nhầy nhụa phiền phức này.

“Hyung nên sắp xếp thời gian để thực hành nhiều hơn nữa là vừa” Jiyong nói ,ngồi thẳng người dậy.

“Nghiêm túc đấy ,muốn gọi anh quản lý đến giải quyết vụ này không?” Hắn đùa.

“Coi nào , chúng ta có thể tiếp tục trong phòng khách ” 

Hắn nhìn theo cái lối phủi quần đứng dậy của Jiyong và cách mà cậu ta kéo xoạch khoá chiếc quần jean lên , thề là cũng khá hay ho “ Hyung tưởng là em không muốn đánh thức Youngbae thêm lần nào nữa chứ”

Cậu lườm hắn bằng một cái nhìn sắc lẻm “Em sẽ không đánh thức cậu ta đến chừng nào mà hyung không làm em xón đái”

Cậu ta ngoảnh mặt lên trời rồi quay ngoắt đi mà chẳng buồn chờ đợi thêm lời biện hộ nào khác từ hắn.Seunghyun nhìn cánh cửa đóng im lìm trong một giây và tự hỏi làm thế quái nào mà hắn có thể tự nhiên cặp vai , kè cổ Jiyong một cách bình thường như trước giờ nữa chứ.



*******



************


Jiyong tiếp tục cư xử lạnh nhạt trong những ngày sau đó , chỉ nói chuyện với hắn lúc phải tập luyện cùng nhau . Seunghyun nhận thấy mọi việc giờ đây thật buồn rặn , khi hắn dường như chẳng cách nào quên được hình ảnh của quý mình cựa quậy trong vòm miệng Jiyong .Hắn từ chối bản thân khỏi cái bóng choáng ngợp bất di bất dịch đó , và cái ảo tưởng nhỏ nhắn rằng Jiyong sẽ dùng bất cứ quan điểm sẵn có , khó tìm nào đấy của mình để dễ dàng bỏ qua cho hắn.


Chỉ khi hết tuần lễ , hắn mới có thể chính thức làm sáng tỏ giá trị của sự thử nghiệm mới mẻ mà Jiyong mang lại. Tấm ga trải giường của hắn ( cái thứ yêu dấu đã bị giày xéo phún vãi khủng khiếp bên dưới Jiyong ) cuối cùng cũng trở lại phòng hắn , tinh tươm , thơm tho và thẳng nếp. Hắn cũng tò mò là khi nào Jiyong sẽ lôi toàn bộ mớ lộn xộn này ra nói giữa bàn ăn như thể một trò đùa ngu ngốc khi đủ mặt cả bọn , nhưng mọi thứ 
hắn nhận được chỉ là những cái lườm giống nhau đến kinh ngạc mà cậu đã bắt đầu khởi xướng từ đầu tuần.


Jinu có việc nguyên ngày hôm nay ( hoặc là anh ta đã thật sự ngán ngẩm việc chăn dắt tài tình mà hắn đã có lần đề cập chẳng hạn) và đương nhiên hắn cũng phải góp phần vào công cuộc dọn bàn đáng chán , hôm nay thịt lợn muối cho Jiyong và vẫn là mấy thứ “như đồ bỏ” cho hắn , những thức ăn bất kì miễn tươi mát hoặc có lợi cho sức khoẻ thì dành cho những người còn lại .


Seunghyun cũng không lấy gì làm phiền lắm, thực tế , hắn gặm củ cà rốt hầm một 
cách cật lực hơn mức cần thiết sau khi ngó Jiyong , người ngồi đối diện hắn , đang 
nhón những ngón tay bóng lẫy dầu mỡ vào chiếc bát sứ có đầy khoai chiên kiểu Pháp trông ngon mắt chết được và ngộn một họng thứ tinh bột giòn rộm hấp dẫn đó. Jiyong 
lập tức để ý bởi vì cậu đã thở dài đầy kịch tính ngay sau đó và thả chiếc bánh kẹp to tướng trên tay vào đĩa hắn.

Seunghyun nhìn xuống nó. Cậu ta chỉ vừa cắn một góc nhỏ , và cái thứ chết tiệt ngon lành ấy giờ đây thật sự đang nằm trên đĩa hắn 


“ Cảm ơn”


Cậu ta chỉ nhún vai “ Em thích khoai chiên thôi nên moi hết ra rồi ,cảm phiền nhé ”



*********



Jiyong xem chừng đấu tranh tư tưởng dữ dội gần tuần nữa . Seunghyun hiểu được bản thân đang trong thứ tâm trạng buồn tè đến dường nào khi ngồi cùng cậu ở băng ghế sau ô tô. Có lúc cậu ta dính chặt vào một bên vai hắn , có lúc lại dịch xa hết mức có thể với tai nghe trên đầu và ngó nghiêng bâng quơ ra ngoài cửa sổ.



Hôm nay cậu gần như là xích tận đến đầu mút bên kia của băng ghế ba chỗ rưỡi. Dù gì cũng không dính lấy cái tai nghe , có vẻ hắn sẽ đỡ cảm thấy buồn tè hơn chút đỉnh. Cậu ta quên mất việc hay ho này chỉ khi trở về từ những buổi tiệc rượu sau màn biểu diễn , cậu ta uống khá nhiều và lại dính cứng vào hắn , nhưng lần cuối là cách đây hai tuần trước , 
Và hiện tại hắn vẫn nhìn chăm chăm vào cái cách mà Jiyong đang cố thách thức hay giễu cợt lòng kiên nhẫn của hắn hoặc bất cứ thứ gì đại loại. Cứ như phim truyền hình dài tập , thái độ của cậu thật sự làm hắn phát bực .Hoặc là cậu ta đang giở trò tính lãi cho cái bánh kẹp và tấm ga sạch , ai mà biết được chứ?


Hắn lại trân trối ngó Jiyong ngủ chập chờn , cụng đầu vào mặt kính xe đến lần thứ ba và hắn quyết định sẽ trở thành một người đàn ông chân chính. 

“ Nhóc , đến đây nào”


Jiyong giật mình tỉnh giấc ,chớp mắt một lúc trước khi nới lỏng dây an toàn sau đó nhích khẽ người .Seunghyun choàng tay quanh khoảnh vai gầy của cậu , thả lỏng và để cậu ngả lên vai mình chìm lại vào giấc ngủ trong bóng tối dễ chịu. Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu rồi hôn cậu , bất ngờ đến nỗi chính hắn còn không thể tưởng tượng , và càng khó tin hơn nữa Jiyong đã đáp trả nụ hôn của hắn bấu chặt vào vai hắn khi nụ hôn của cả hai ngày một sâu dần. Cậu ta vẫn giỏi khoản này theo cái hướng chết tiệt nhất , và Seunghyun có thể để bản thân thưởng thức nó trước khi cậu đột ngột dứt môi .

“Em cau có suốt gần hai tuần chỉ vì không thể tìm ra cách để không phải thừa nhận rằng em thích hyung?” Hắn hỏi

Jiyong nheo mắt nhìn hắn , sau đó nhún vai “Ô thôi nào , hyung là giai thẳng”

“ Vậy là em cau có suốt gần hai tuần lễ chỉ vì hyung là giai thẳng ?” Seunghyun lặp lại , và hắn chuẩn bị ôm bụng cười lăn lộn cho cái nguyên do lố bịch mà chính bản thân sắp nêu ra “ Thế chẳng may hyung là lưỡng tính thì sao?”

Jiyong lại lườm hắn trước khi kéo hắn vào một nụ hôn sâu hơn .Seunghyun đáp trả , theo thói quen lần tay kéo dọc xuống eo cậu như đối với hầu hết các cô nàng trong quá khứ Những đốt xương hằn lên khi làn da hắn chạm vào cậu , một vòng eo mỏng suông như thể thuộc về đứa con gái chưa đến tuổi dậy thì và mảnh dẻ quá mức của cậu làm cho 
cảm giác của hắn hỗn độn, hắn thoạt nghĩ mình có khi đã trở nên kỳ quái hệt những 
kẻ lạm dụng nhưng rồi tất cả mọi suy nghĩ đều tan biến và hắn chẳng còn quan tâm đến điều gì khác nữa .Những ngón tay Jiyong trườn xuống bụng dưới hắn mơn man bóp nhả 
nơi khớp nối xương chậu như những lời mời gọi đầy cám dỗ , cậu thình lình giạng chân 
ra nhổm người ngồi hẳn lên kẹp chặt phần thân dưới quanh đùi Seunghyun , rồi cậu cắn 
nhẹ vào môi mình và bàn tay còn lại của cậu vò rối mái tóc hạt dẻ bóng khoẻ dài vừa chấm gáy.


“ Jiyong , ngồi xuống”

Họ lập tức buông nhau ra như những kẻ tù tội đào tẩu luôn cảnh giác truớc hiệu lệnh cớm khi lời yêu cầu sét đánh kia vừa dứt , và Seunghyun không thể tránh khỏi ánh mắt của người quản lý qua hình ảnh từ tấm gương chiếu hậu nhỏ trước khi anh ta cố gạt đi quay sang hướng khác , không chắc là để phì cười hay vì xấu hổ. Jiyong thả người xuống bên hắn lần nữa , thở gấp như hấp hối. Vài phút cho sự yên lặng gượng ép , cậu rút điện thoại ra và nhịp thở có vẻ vẫn chưa thật sự ổn định khi cậu bắt đầu đọc tin nhắn , tì những ngón tay lên màn hình và nhấp nhanh vào những kí tự.


Seunghyun lại không thể ngăn bản thân liếc sang Jiyong theo cách chẳng có gì là vô tình. 
Chú Yang nói về việc tên bạn thân của Jiyong chuyên viên thời trang cho 2NE1 vừa bù lu bù loa xuống tinh thần trầm trọng vì bị bạn trai đá và chú ấy đã mua cho hắn ta một đôi giày đế mềm đắt đỏ và nhắn nhủ sau khi Seunghyun về thì Jiyong nên chuẩn bị có mặt ở hiệu cà phê Starbuck để an ủi , chia sẻ hay bất cứ điều gì tương tự . 


Hắn nhướn đầu nói với anh quản lý mà chẳng cần nghĩ ngợi “ Chúng ta ghé Starbuck được không hyung?” mặc dù chỉ còn ít phút nữa là đã đến căn hộ của nhóm.


Seunghyun dựa lưng vào vị trí cũ , và Jiyong lại ngả đầu lên vai hắn. vài phút sau điện thoại rung lên một hồi ngắn trong túi , Seunghyun cười lớn khi nắp điện thoại bật 
ra và dòng tin nhắn đập vào mắt hắn 

< Dừng ngay cái việc đọc trộm tin nhắn qua vai em đi , đồ khốn >


Hắn cố nén sự thích thú đang dần hiển hiện rõ ràng trên nét mặt mình khi gửi nhanh dòng tin nhắn < Còn lâu > lại cho Jiyong , sau đó điềm nhiên nhét điện thoại trở vào túi .



******


Seunghyun cũng không chắc lắm về việc bằng cách nào mà hai thần tượng xấp xỉ độ 
tuổi nhau có thể hẹn hò ngay lúc này , nhưng hắn và Jiyong giờ đây đã gần gũi quá 
mức , có vẻ là vậy. Hắn để Jiyong chỉ đạo này nọ , tức nhiên , cằn nhằn này nọ chỉ để không phải nhìn thấy cảnh cậu ta ngủ vật vờ hay có thể nói là trông như bất tỉnh ,và
đó hẳn không phải là cái giá quá đắt để có mối quan hệ kì quặc với một thằng con trai , dù lẽ gì đi nữa.


Mọi việc khá ổn , theo kiểu nói xa của hắn. Jiyong cư xử khá mềm dịu và trầm lặng trong những ngày gần đây .Hắn nắm tay cậu dưới bàn hoặc cậu dụi đầu vào vai hắn ngủ ngon lành hơn mọi khi và thậm chí còn thường xuyên hơn . Nhưng đối với Seunghyun thì không có gì là thường xuyên hay kém đảo lộn hơn thế , dĩ nhiên là không thường xuyên hoặc đúng hơn là không bao giờ có thể tưởng tượng nổi vào một ngày hắn đột nhiên bị đánh thức vì những tiếng sột soạt kì lạ trên giường của mình và nhận ra Jiyong đang nằm ngay bên cạnh hắn viết nghí ngoáy lên quyển sổ bìa da hoặc có khi là nghe nhạc từ chiếc Ipod của hắn với đôi mắt mở to. Đêm đầu tiên xảy ra những chuyện kì dị đó quả có làm hắn hơi bối rối nhưng cuối cùng chẳng hiểu thế nào mà hắn chỉ đơn giản là quàng tay qua ngực cậu ,kéo cậu áp sát vào ngực mình vỗ vỗ vào bờ vai cậu cho đến khi bản thân quay về với giấc ngủ như thể chẳng có chuyện gì là to tát. Chắc hẳn đó cũng là điều mà Jiyong muốn vì cậu ta xem ra cũng không có lấy một chút phàn nàn.


Những thành viên khác dần để ý. Và rồi họ cũng chẳng có biểu hiện phản đối hay đồng tình, ngoại trừ Seungri ,cậu ta thậm chí đã dành ít thời gian sau buổi tối nhảy vào bếp 
chỉ để hỏi hắn về việc cả hai đã bắt đầu như thế nào. Ngay cả chính Seunghyun cũng chẳng có đáp án cho câu hỏi của cậu ta. Thật sự , hắn không hề có đáp án khi Seungri vẫn cố tình chuyển câu hỏi sang kiểu tại sao hắn lại trở thành dân đồng tính , đại loại 
thế , theo cậu ta thì câu này dễ chấp nhận hơn chăng và hắn cũng không biết nói gì hơn 
là nén cười khi bảo rằng Jiyong hẳn sẽ tự hào lắm trước cái nheo mắt đầy soi mói và cũng hết sức đồng tính của cậu ta lúc này.



Anh quản lý không ngừng làm nhảm đến lần thứ n hầu như mỗi ngày “Làm ơn đừng để 
bị bắt gặp” và đó là tất cả nội dung theo hắn thì chẳng có gì cần thiết lắm mà anh ta vẫn cứ đang kiên nhẫn lặp lại đều đều. Cả hai đã rất cẩn thận , dù cho có là trước mặt các nhân viên .Seunghyun không hy vọng bất cứ tin tức không hay nào sẽ ập vào mặt chủ tịch Yang trong khi chú ấy đang thưởng thức món rượu nho khoái khẩu của mình hay đại loại. 
Hắn không chắc về phản ứng của chú ấy nhưng thật lòng cũng chả có ý định tìm hiểu.
Có cảm giác như chính hắn và Jiyong đang ở trong một tình huống khá nhạy cảm , và theo hầu hết các bộ phim truyền hình dài tập ngu ngốc thì hắn đoán rằng mình sẽ muốn tận hưởng những ngày tháng yên bình cùng cậu ta cho đến khi điều gì đó thật sự làm đảo lộn tất cả.


Hắn không phải tuýp người tôn sùng chủ nghĩa lạc quan , mặc dù vậy , giá mà mọi 
thứ diễn ra thật tự nhiên như ca từ của những bản rap , có lẽ tình thế sẽ tốt hơn cho cả 
cậu và hắn.


*** 


Jiyong đánh thức hắn vào một buổi sáng , người cậu có mùi xà phòng ,mùi dầu gội ngọt đậm cả mùi áo quần vừa được là phẳng nếp, và một nụ hôn khẽ áp lên môi hắn khi hắn vừa hé mắt .


Seunghyun hơi ngẩn ngơ đôi chút trước khi hắn sực nhớ đến buổi kí tặng hôm nay . 
Hắn thở dài rồi ì ạch lê mông khỏi giường , cố nặn bừa một nụ cười đúng chất chào 
buổi sáng cho Jiyong và hướng thẳng vào phòng tắm. Hắn quyết định sử dụng vòi sen 
( việc tắm bồn không thích hợp cho thời gian biểu đầu ngày ) sau đó bôi kem cạo râu , chải răng và lại trở vào phòng để thay quần áo . Jiyong đã không còn ở đấy , nhưng hắn dễ dàng tìm thấy cậu ngay trong bếp , tựa ngực vào cạnh bàn và tay đang bám dính vào thành cốc nước quả.


Gian bếp chỉ có cậu và hắn , điều này làm hắn đột ngột nhận ra rằng hôm nay Jiyong thức sớm. Hoặc là cậu đã buộc hắn phải thức sớm , thế nào cũng được – ai mà chắc được cậu ta chính thức đi ngủ vào lúc mấy giờ chứ . Hắn thấy vui vì ít ra hắn có một ít thời gian thư giãn trước khi vùi đầu vào công việc chỉ trong vài phút nữa. 


Những ngón tay ôm lấy thành cốc của Jiyong trở nên thừa thải khi Seunghyun nhích 
lại gần và bắt đầu tự cho phép mình uống từng ngụm nước quả ép từ trong đấy bằng 
cách dằn tay lên tay cậu rồi dốc miệng tách về phía mình. Hắn chỉ mang máng nhớ rằng hắn vừa chải răng cách đây không lâu , giờ thì vị chua của món nước dứa ép không đường đang tan đều làm ran rát đầu lưỡi . Hắn nhăn mặt nuốt trọng xuống cổ họng , đẩy thẳng cốc nước trong tay cậu về vị trí cũ.


“Sao thế?” 


“ Kem đánh răng làm hyung nhạt miệng . Chắc vậy.” Hắn phớt tỉnh , và Jiyong làm một động tác cong môi khẽ thay cho sự chia sẻ mà lẽ ra cậu cũng nên nhận thấy khi chọn nước dứa ép không đường cho bữa sáng. Chưa đủ , hắn tiếp tục bị phân tán vì tiếng động phát ra từ cánh cửa phòng tắm ngay một giây sau đó .Không đời nào có người trong căn hộ này lại thức dậy sớm thế nhưng dù sao thì…


“Đó là bữa sáng của em?”


Jiyong nhún vai : “ Em sẽ ăn sau buổi kí tặng” cậu uống hết cốc nước quả , đặt 
chiếc cốc xuống bàn rồi kéo hắn đứng dậy , những ngón tay mềm mại của cậu bất 
ngờ trườn lên ngực hắn rồi vòng ra sau vai bấu chặt lấy hắn ,cậu chậm rãi dụi dụi 
mũi vào lồng ngực hắn 


“ Muốn em làm chút gì cho hyung ăn không ?”


Seunghyun lắc đầu , nghiêng cổ một chút để có thể hôn cậu. Hắn và cậu đã hôn nhau theo rất… rất…nhiều kiểu từ khoảng hơn tuần qua , đa phần là do cậu sáng tạo và hắn cũng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ cảm thấy chán cách mà Jiyong tan chảy trong vòm miệng hắn quá nhanh như này. Có thể đó là một thay đổi nhỏ đối với quan điểm của bản thân hắn , kể từ khi hắn khám phá rằng mình đã sở hữu quá nhiều nét cuốn hút . 


Cả hai cuốn sâu vào nụ hôn thêm vài phút nữa , Seunghyun quyết định sẽ nhấn môi lên đường rãnh cổ Jiyong , nơi mà hắn luôn yêu thích để lại chút dấu vết và hắn cũng thích đột ngột làm việc đó trong lúc Jiyong vẫn đang chìm trong trạng thái đê mê nhất vì hẳn sẽ kích thích được một cái giật thót từ cậu , môi cậu sẽ ép chặt lấy hắn , hơi thở co dồn và những ngón tay bám hờ lên tóc hắn cũng sẽ đột ngột siết mạnh .Hắn mút theo một nửa đường cong hoàn hảo quanh hõm xương đòn của cậu và nửa phần đường cong vô hình còn lại cũng đã được vẽ sẵn trong đầu hắn thì tay Jiyong chợt đẩy nhẹ vai hắn


“…Dừng lại…”


“Không” Seunghyun nói , thay vào đó hắn tiếp tục sục môi vào nhay khẽ dái tai cậu


“ Chúng ta không có thời gian”


Hắn lần tay xuống đũng quần Jiyong chạm vào vật đang dựng đứng bên dưới lớp vải , 
nhếch môi khi cảm nhận được hơi thở của cậu đang tăng nhịp đến chóng mặt , “ Chúng ta có thể dời buổi kí tặng…” hắn đề nghị , và cũng xảy đến thình lình như tai nạn kem đánh răng/ nước dứa ép vừa nãy , hắn chỉ kịp nhận ra lời đề nghị đó thật sự ngốc nghếch mức nào khi nó đã vuột khỏi môi 


Jiyong ngẩng đầu lại , trừng mắt nhìn hắn, hẳn đã quá muộn để rút lại bất cứ từ ngữ nào
“ Thứ chết tiệt mà em vừa nghe thấy là nghiêm túc đấy chứ ?” 


“Hyung chỉ…là…”


“ Hyung có thật sự quan tâm đến Bigbang , Hay…mấy thứ đó…mới là tất cả?” Cậu gằn giọng bằng sự tức giận tột độ , sự tức giận của cậu đã vượt ngoài khả năng mà những lời “đòi hỏi” khi nãy của Seunghyun có thể bắt đầu được bào chữa.


“ Hyung chỉ….Nhóc… , nghe này …em biết rõ hyung có quan tâm mà …Chuyện quái gì xảy ra với em thế ?”

Jiyong chỉ đảo mắt , ngã sụm xuống bàn trước khi đẩy hắn một cách kịch liệt rồi lao ra khỏi gian bếp .Youngbae bước khỏi phòng tắm cùng lúc, bắt gặp khoảnh khắc đầy bối rối hiện tại và cậu ta tất nhiên quay về phía Seuynghyun “ …Cãi nhau nữa sao?”


“ Làm thế chó nào mà cậu có thể thoả hiệp với thằng quỷ đó được chứ ?” Seunghyun 
hỏi trong trạng thái cáu tiết


Cậu ta chỉ đơn giản là nhún khẽ một bên vai , ngóc đầu qua cánh cửa tủ lạnh “ Em có hẹn hò với nó đâu mà biết ” rồi lục tay vào những chiếc hộp nhựa ở ngăn đựng bơ lạc và hoa quả “… hơn nữa…em sẽ không bao giờ dây vào mấy việc kiểu như …hẹn hò với nó , cho dù nếu em có thật sự thích đàn ông…”


Đến thời điểm này thì Seunghyun khá chắc rằng đây là lời khuyên thực tế nhất mà hắn từng được nghe .



***



Chẳng có gì tiến triển và hắn nghĩ rằng mình có thể sẽ luận ra thêm điều gì đấy , hẳn đó là thứ mà cậu hy vọng. Cậu muốn đựơc thuyết phục , muốn Seunghyun phải dỗ ngọt hay muốn hắn phải chịu đựng mấy trò làm nũng trẻ con quá thể này của cậu họăc là buộc hắn phải quỳ gối cầu xin sự tha thứ mỗi khi cậu lên cơn gắt gỏng ?


Hầu hết thì mọi người sẽ chiều chuộng cậu , ngay cả chú Yang. Nhưng với Seunghyun thì không .Mặc cho đó có là lý do mà hắn cảm thấy khó chịu kinh khủng vì cứ phải phớt lờ ngay cả khi ánh mắt cậu có khoan hẳn một lỗ sâu vào giữa sọ hắn. Hắn chắc mẩm rằng vòng này ưu thế đã thuộc về hắn – Jiyong sẽ sớm dao động và sau đó kết quả là cả hai sẽ tận hưởng một màn ái ân thật đáng giá. Khả năng kiềm chế cơn giận của hắn nhất định sẽ là một cú kích hoạt đáng kể cho Jiyong , nhất là khi mối quan hệ của cả hai trước sau gì cũng sẽ tiến xa thêm bước nữa. Seunghyun không chắc mọi thứ mà hắn đang nghĩ bắt đầu từ đâu , dựa trên cơ sở nào nhưng hắn đã thật sự nhập tâm vào nó như thể đó là một việc chắc chắn sẽ phải được dàn xếp ổn thoả bằng cách này hay cách khác.


Bước kế tiếp của phần hoạch định mang tinh chất lâu dài của hắn là…lẻn ra ngoài bù khú cùng thằng bạn thân trước buổi biểu diễn ngày mai , bởi vì hắn đã có một màn sắp đặt hẳn sẽ còn đẹp mắt hơn cả dự tính ban đầu. Hắn cứ đi đi lại lại quanh khoảng hành lang giữa phòng tắm và phòng ngủ của mình hàng triệu lần trước khi cho rằng bản thân nên bắt đầu hành động , và từ cách ăn vận của hắn ngày hôm nay có thể sẽ khiến mọi người nhầm tưởng chút nữa đây sẽ không phải là một cuộc đàn đúm rượu chè thông thường của những tay rapper , đó là điều mà hắn muốn , hơi quá gây chú ý và thêm vào đó là hơi quá thời trang một chút càng tốt . Thế thì sẽ tiện cho một lời phàn nàn về thị hiếu dở người hắn đang cố sức biểu hiện không đúng thời điểm đại loại như trông giống hệt cốc café ngoại cỡ đắt tiền yêu thích mà -thằng- nhãi - người – yêu- đồng – tính – chưa –chính -thức của hắn sở hữu chẳng hạn. 


Cậu dõi mắt theo hắn một lúc khi hắn vẫn làm mặt lạnh tiến dần đến cửa , Seunghyun vẫn tin vào biểu hiện tuyệt vời chẳng – hé –răng - lấy -lời –nào của mình . Hắn cũng nuôi giữ lòng tin tuyệt đối vào sự trưởng thành , vẻ ngoài lạnh lùng cho đến khi Jiyong chính thức kéo tuột cái đẳng cấp chết người của hắn đến vực thẳm. Cậu không chịu nổi thái độ của hắn cậu buộc hắn phải đắn đo ít nhất một lần trong đời và cậu muốn hắn phải hối tiếc vì sự thổi phồng mà bộ não tự mãn và trưởng thành của hắn mang lại .


“ Hyung nghĩ là ngày mai chúng ta phải biểu diễn ”

Jiyong ngừng bước , quay hẳn người lại đối diện hắn “Ừm , dĩ nhiên là ..chúng ta” 

“Thử giọng thôi mà . Chỉ là hình thức thôi , chả nghiêm trọng đến thế” 

“Ừm…và nếu là em thì sẽ không ngốc đến mức tự làm bản thân mình phát ốm vì say xỉn”
cậu nói bằng một tông giọng cao , ngoảnh đầu đi tiếp rồi còn thản nhiên đóng hẳn cánh cửa phòng ngủ sau khi vào trong.


< Hidden yaoi scenes >

***



Hắn tỉnh dậy sau nụ hôn sâu với khói xì gà và sự ve vãn ẩm ướt của những hơi rượu mạnh. Hắn đá loạn vào không khí , bước loạng choạng với hình ảnh vòng tay mình đang giữ chặt lấy thân thể Jiyong quay mòng mòng trong đầu cho đến khi hắn thật sự tỉnh táo hơn một chút , quá trễ để đứng hẳn lại và suy ngẫm , quá trễ để chối bỏ cảm giác hữu hình của cơn say xẩm vừa nãy . Hắn bắt đầu hồi tưởng lại cách mà bản thân mình đã mềm oặt tận hưởng khi Jiyong ập vào nắm ghị ngực áo hắn , tì lên ngực hắn với một chút nhiễu động không đáng kể nằm ngoài trí óc mờ mịt của hắn lúc này , những tiếng động kéo dài như là tiếng dép tông lẹp bẹp trên hành lang.


Seunghyun chống người dậy bằng hai khuỷu tay mỏi nhừ , hắn lười biếng vặn khẽ 
bóng đèn ngủ nhỏ cạnh giường thay vì đứng dậy bật công tắc đèn . Thị lực và cả đầu óc nặng trịch hơi men của hắn đã vừa bỏ qua hai vật thể đang ngụ trên ga trải giường , bao cao su và một gói dầu bôi trơn bỏ túi chưa xé vỏ . Trước khi ý thức được trọng lượng cơ thể Jiyong đang đè lên ngực hắn trong tình trạng không mảnh vải che thân thì Seunghyun vẫn say đến mức chẳng màng quan tâm đến tư thế của khuỷu tay và đầu gối mình hiện đang có chút bất tiện đối với vị trí nằm dưới lúc này , hẳn là sẽ để lại một tí đau nhức cho hắn vào buổi sáng ngày mai , nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện của tương lai gần.


“ Hyung biết phải cư xử thế nào mà , đúng chứ?” Cậu lầm bầm trong hơi thở rồi đột ngột cúi xuống nuốt lấy vành môi hắn và Seunghyun chỉ có thể nghẹn họng “ưm ưm” vài tiếng cho đến khi mọi việc đi dần vào quỹ đạo.


Và hắn biết rất rõ , nhờ những đêm mây mưa tội lỗi với cô bạn gái cũ , hắn đã rút ra 
rằng cảm giác ngà ngà say và những tiếng cười rúc rich như chuột kêu đem lại hứng 
thú hơn các kiểu quậy thuần tuý .Hắn cũng nghĩ quậy với một thằng nhóc chắc hẳn 
cũng đâu khác gì.


Jiyong tiếp tục kéo rê nụ hôn nóng bỏng lan khắp vùng da gần môi hắn , cậu định phủ chăn lên cả hai nhưng rồi lại vất nó qua một bên khi bất chợt hụt hơi .Cậu rời môi bất ngờ như khi mới bắt đầu rồi quờ tay nhặt lấy bao cao su và gói dầu bôi trơn. Vung vẩy hai thứ đó trước mặt Seunghyun xong , cậu trườn xuống tuột nhẹ cả quần dài , quần lót ra khỏi thân dưới hắn . Môi Jiyong lập tức gắn ngay vào vị trí đó cậu liếm qua một lượt rồi bắt đầu mút và mơn trớn nó đến lúc não bộ hắn gần như không thể tiếp nhận thêm bất cứ kích thích tố nào khác , hắn chỉ cứng đờ người , thậm chí là còn không phóng thích những tiếng rên hay dằn tiếng nghiến răng.


“ Hyung không thể chạm vào em nếu chúng ta cứ thế này ” cuối cùng hắn cũng cất cái giọng lèm bèm của mình lên giữa từng hơi thở dốc. Jiyong ngẩng nhìn , túm cổ tay hắn và kéo từng chút , từng chút cho đến khi Seunghyun có thể tự mình nhổm dậy . Một giây sau đó , Jiyong cúi chồm mặt về phía những ngón chân hắn , cậu chúi người nâng cặp mông lép xinh xắn ập ngay vào tầm mắt hắn . Seunghyun lóng ngóng trước việc xé 
vỏ gói dầu bôi trơn và khi thị lực của hắn đã tập trung hết sức thì đám chất lỏng sền sệt rườm rà ấy đã vãi đầy ra giường hơn là vào đúng nơi nó cần phải thấm ướt. Hắn rủa thầm trong khi giữ nhẹ mông Jiyong bằng một tay , tay kia chuẩn bị đi vào trong cậu , hẳn rằng chỉ với hai ngón là vừa đủ. Hắn vẫn đang căng mắt rịn mồ hôi cố xác định khe cửa mình của cậu .


Những hành động vụng về liên tiếp của Seunghyun nãy giờ khiến Jiyong lại phải bất 
đắc dĩ quay lại với vai chính giạng chân đè lên bụng hắn . Hắn nhìn chằm chằm vào gói 
dầu bôi trơn sạch nhẵn mà cậu vừa vứt khỏi giường sau khi ngắm nghía bằng ánh mắt chán nản , ngay bây giờ , hắn nhếch môi chờ xem cái trò trống mà Jiyong đang cố thực hành với mẩu cao su mà cậu đang cúi gằm xé vỏ bằng răng một cách hết sức điệu nghệ và hết sức lâu lắc. Hắn thật sự băn khoăn với hình ảnh cậu đặt bao cao su vào miệng , thổi thử vài hơi rồi mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy lớp cao su đã phồng lên thành một bong bóng nhỏ, có thể nói Jiyong là thằng nhóc quái lạ sở hữu đầy đủ phẩm chất của mấy quý cô cuồng tín về an toàn tình dục hay thậm chí buồn cười hơn là bị nỗi ám ảnh “dính bầu” trước hôn nhân quấy quả. Dù sao thì trong lúc Seunghyun phì cười với những ý nghĩ nhơ bẩn liên quan đến âm số phần trăm “dính bầu” của cậu theo đúng hệ quả tích cực của rượu mạnh lên một gã say, Jiyong cũng đã lồng nó thành công vào đầu dương vật hắn , cậu tỉ mẫn kéo căng bề mặt cao su giãn nở vừa khít với chiều dài hắn và tiện tay xả bừa vỏ bao lên giường rồi ướm vòm miệng mình vào lần nữa . 

Seunghyun không ngăn nổi tiếng rên dội lên từ đáy họng khi cậu lại xoa bóp nó bằng 
lưỡi , nước bọt âm ấm cùng đôi môi linh lợi thành thạo như cách cậu thổi bao khi 
nãy …và thật sự…cũng rất buồn cười…

“ Sục đi” Jiyong rít khẽ . Cậu đã lại chúi người về vị trí cũ giạng hai chân lên cao một chút nhổm mông trong tư thế bò sấp, Seunghyun nhận ra những ngón tay trắng nhớp 
mồ hôi của hắn đang vò nát mảnh ra giường.

Hắn ngập ngừng vì ý nghĩ thoáng xoẹt qua đầu … “ Em đã từng… làm việc này à…?”

“ Không ” Jiyong trả lời không chút đắn đo , cậu khúc khích cười , hạ thấp khuỷu tay và rúc mặt sâu hơn vào hai lòng bàn tay mình “ Vào nhanh đi mà”


“ Vậy thì … nhóc à…có lẽ ..em bị ..ngốc thật rồi” Hắn trượt tay theo rãnh sống lưng 
cậu hơi ấn mạnh ở những đốt xương giữa với nụ cười khẩy kéo giãn trên môi khi kết 
thúc câu chửi thề và cảm nhận bên dưới lớp da tay hắn cậu đã thoáng rùng mình. Cậu không bảo hắn dừng lại - cậu quá kiêu hãnh để làm điều đó – nhưng Seunghyun vẫn 
là một quý ông và hắn cho cậu ít thời gian trước khi bắt đầu nhập cuộc bằng cú thúc 
nửa gang tay mở màn. 



Jiyong khóc rống lên , giọng cậu chói lói nhưng đứt bặt giữa chừng và hoàn toàn mất kiểm soát , Seunghyun dừng ngang lần nữa , hắn kiềm hãm sự hăng máu của mình bằng cách cắn mạnh môi .Hắn lại vuốt lưng Jiyong , vuốt thật chậm rãi tay còn lại thì tự bịn chặt lấy đầu dương vật . Hắn đã biết đích xác tốc độ nào là vừa phải với Jiyong và độ 
co nào là giới hạn của cậu , bằng mớ thành tích cho là đáng tự hào của mình hắn 
ước tính tất cả chỉ sau màn khởi điểm đơn giản vừa rồi và lưng Jiyong hiện giờ đã ma 
sát nhịp nhàng với lớp da bụng nóng hực của hắn , hông cậu lên xuống theo một 
cường độ dài và bền sức tuy không có một cú hẩy đột phá nào . Jiyong rõ ràng còn quá ngây ngô non kém vì trước những động chạm mạnh mẽ của hắn đối với những vùng nhạy cảm tuy đã kiềm hãm ở mức độ từ tốn nhưng rõ ràng cậu vẫn không ngăn được bản thân bật ra những tiếng rên dù đã cố ém chặt vào mặt gối .


Vik 's notes : TBC... Coming soon ! Have fun ...Muah ! 

Vik vốn định trans hết một lượt rồi post nhưng cảm thấy thời gian như thế chắc chắn sẽ rất lâu nên đã tự ý post cắt đoạn. Love u all ! Tiếp tục cho Vik ý kiến nhé, yaoi scenes will be continued . See ya !!!!!!
 Tiến độ post tuỳ vào sự khả quan của các phản hồi ^^

Seunghyun để cho cậu điều khiển tốc độ, hắn để cậu chủ động tăng tốc, hãm dần tốc độ và rồi lại dồn dập điên cuồng cho đến khi hắn cảm nhận được sự khoái cảm trong mình đã ngập ứ. Cậu thì có vẻ vẫn chưa nhận thức được điều đó thậm chí cả khi hắn thật sự xuất vào giữa khe mông cậu. Hắn chỉ bất chợt bị gián đoạn vì bắt gặp cậu lại càng mím chặt môi ịn xuống chiếc gối và vẫn giữ nguyên động tác úp mặt vào hai cánh tay xếp bằng từ nãy đến giờ của mình, hai bàn tay thì bấu chặt lấy khớp chỏ một cách đáng thương. Hắn biết cậu đang cố bắt hắn phải dừng lại những động tác nhún mạnh với tốc độ nhanh dần của mình bên trên cậu, mặc dù đây rõ rang là tư thế yêu thích của hắn nhưng hắn buộc phải gia hãm sự dễ chịu lại vì Jiyong có thể làm mọi người thức dậy chỉ với tiếng hét mang âm vực chói tai có thể làm xuyên thủng lớp gối dày trứ danh của cậu.

Hắn biết mình cần phải làm gì để giúp thằng nhóc đó, Seunghyun giờ đây mới bật cười vì thấm thía sâu sắc câu “tình yêu phải bắt đầu từ hai phía”. Hắn vỗ nhẹ vai Jiyong ý nhắc cậu nhấc khẽ phần bụng lên và dạng háng ra vừa đủ để hắn có thể luồn tay vào. Seunghyun biết chính xác khi Jiyong xuất, cả cơ thể cậu trở nên căng cứng rồi đột ngột mềm nhũn, những ngón tay cũng dần buông thõng khỏi hai khớp chỏ. Hắn cũng chựng lại độ dăm phút, cứ thế mà lặng yên ngắm nhìn cái tư thế tuyệt đẹp này của cả hai. Jiyong thấy lạ nên có ngoái đầu lại nhìn hắn một lần rồi tiếp tục với việc ụp mặt xuống hai cánh tay khoanh vòng trên mặt gối bông. Đồng loạt các thớ cơ của cậu mỗi lúc mỗi gồng chặt hơn khi cái ấy của gã tiến vào sâu hơn từng tấc một, thỉnh thoảng cậu ngóc lên để giải phóng những tiếng động đầy đê mê đan xen giữa rên, ngáp và thở dốc. Đã quá đủ cho hàng tá cú thúc- Seunghyun kẹp chặt háng mình quanh mông Jiyong và cố gắng không nới ra quá sớm. Nhưng tất cả không như mong muốn của hắn, hắn không thể giữ lại lâu hơn nữa dù là với lớp cao su bọc quanh đầu dương vật, cảm giác cực khoái chết tiệt ấy lại hối thúc hắn phải khởi động lần nữa.

Jiyong oặt người như một khoanh bột dẻo vừa được ấn lút cán khi hắn lật ngửa cậu lại. Dạ dày cậu xẹp xuống và nét mặt thì trông có vẻ phảng phất sự thỏa mãn hơn là cau có.
Seunghyun lại có dịp thể hiện tài thiện xạ của mình bằng cách ném phăng cái bao cao su ướp mẹp vào giỏ rác trước khi nhảy xổ lên người Jiyong, dí cả mắt, mũi miệng cùng lúc vào sục sạo khoảnh cổ mỏi nhừ của cậu, bàn tay hắn không một phút nào ngơi nghỉ việc bóp nắn bả vai cậu. “Mẹ kiếp! …Chúa nguyền rủa vẻ đẹp của em, Jiyong …”

Hắn thì thầm, tầm nhìn của hắn vẫn còn lờ đờ lắm nên việc vô thức tìm đến bàn tay Jiyong và đan những ngón tay vào nhau khi cả cơ thể hắn sụp xuống người cậu sẽ được xếp vị trí số một trong danh sách những cử chỉ lãng mạn ngu ngốc có thể chấp nhận được ngay lúc này.

Jiyong bóp chặt lấy những ngón tay hắn nhưng sau đó lại nhẹ nhàng thả ra. Seunghyun lăn xuống phần giường bên cạnh, xoay nghiêng Jiyong lại và đặt tay lên vỗ về bờ 
vai mỏng manh của cậu nhưng hắn không thể xua tan sự căng thẳng khó hiểu trong Jiyong hiện tại, mỗi giây trôi qua những giao tiếp duy chỉ bằng ánh mắt càng khiến 
bầu không khí giữa cả hai trở nên ngột ngạt hơn. Seunghyun cúi thấp đầu chỉ để nhìn những biểu cảm không lời giải trên khuôn mặt Jiyong, quầng sáng mờ mờ từ bóng đèn ngủ loang loáng tan chảy rồi đông lại trên hai gò má và sống mũi cậu làm hắn thấy ánh nhìn đăm đắm của mình thật sướt mướt và hắn giờ đây không khác gì một tên thiểu năng chính hiệu. Hắn đã có thái độ tồi tệ và thốt ra những lời như nuốt phải phân không lâu trước đây còn cậu, cậu chỉ đáp lại bằng cách tử tế với hắn hơn bất cứ một ả đàn bà nào có thể.Thật khó để mà bắt cậu nghĩ khác đi rằng hắn chỉ có mấy cử chỉ quan tâm kiểu này khi làm cậu phát hoảng lên vì đau và sau đó lại đối xử với cậu như một bà hoàng mỗi khi cần ân ái. Hắn sẽ lại trở thành gã macô tệ mạt trong ít phút nữa thôi, hay dài lắm là đến sáng mai hắn sẽ lại tuôn ra những lời nói cục cằn, luôn đòi hỏi và cực kì thiếu trách nhiệm cho đến khi cậu lại muốn toạc mông lần nữa. Phải, Jiyong có quyền nghĩ thế. Choi Seunghyun chưa khi nào sống ra hồn, ai mà biết được chứ, ai mà có thể dựa vào hắn chứ. Hắn đã làm tốt được việc gì ngoài tỏ ra cóc cần mọi thứ, buông những dòng rap tục tĩu và không ngừng quát tháo?


Thật long hắn nghĩ cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi chỉ ít phút sau Jiyong lung túng trườn xuống cuối giường, hốt vội quần áo rồi cắm đầu một mạch chạy khỏi phòng mà không nói lấy một lời.Hắn nhớ là trong khoảnh khắc đó, hắn cho rằng mình đã đọc được dù chỉ một tí biểu hiện như thể là phật ý trên nét mặt Jiyong. Nhưng tất cả điều đó chỉ để nói lên mọi thái độ của cậu chỉ là đang cố sức giằng co với long kiêu hãnh vĩ đại đã bén rễ sâu trong đầu cậu mà thôi.

Seunghyun thở dài rồi lặng lẽ trở mình, hắn cảm thấy thất vọng về bản thân ghê gớm. Ngoài khoản quan hệ thể xác, điều này không giống lắm với bản năng gốc mang tên Choi Seunghyun nhưng hắn thật sự thèm muốn cảm giác được ôm ấp cậu, được chơi đùa với đôi vai nhỏ nhắn của cậu và được giật mình tỉnh giấc vài lần khi cậu cục cựa hoặc mấp máy môi khi đang nói mơ trong lòng hắn. Khi mới bắt đầu mối quan hệ tình cảm với Jiyong, hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ cần nhiều đến thế. Hắn muốn tùy tiện trải nghiệm một thứ khác với bộ sưu tập những kiểu quan hệ từng có, những cô bạn gái từng có trong đời nhưng rốt cục thì Jiyong không chỉ hội đủ tất cả những điều ngọt ngào nhất 
( hay là đơn giản vì hắn cảm thấy thế, Choi Seunghyun không thể giải thích được). Hắn chỉ ước là mọi thứ hắn làm, hắn nghĩ, mọi điều hắn nói dù là vô tình hay cố ý cũng đừng trở nên quá phức tạp, quá rối rắm và chết giẫm dường thế.


Hắn lăn mạnh người qua phía bên kia giường thêm một lần nữa. Hắn biết sự trăn trở trong hắn cứ ngày càng lớn dần, làm phiền hắn đến chết và chắn chắn hắn sẽ chẳng ngại ngần dành cả đêm để nghĩ về nó. Hắn chụp cả hai long bàn tay lên mặt, vuốt mạnh nhiều lần như đang rửa đĩa cho đến khi quyết định mò lấy chiếc điện thoại trên giường rồi cố găng nói bằng thứ ngôn ngữ điên rồ của Jiyong. Hắn gửi một tin nhắn ngắn – “ Hyung thật sự phát bệnh chết được với mấy màn giận dỗi kì cục của em!” trước khi đẩy chiếc điện thoại ra xa khỏi tầm tay và ép bản thân chìm vào giấc ngủ.



-END OF YAOI HIDDEN-



---------------------------------


Ánh nắng ban mai tràn qua cửa sổ khi tiếng chuông điện thoại lôi hắn dậy. “Em không thể ngủ,…” Jiyong đã viết thế trong tin nhắn đặt mọt dấu phẩy to tướng để hắn biết rằng cậu không cố ý nhấn vào biểu tượng gửi tin. Seunghyun nguyền rủa sự kiêu hãnh đên nực cười của Jiyong lần đầu tiên tính từ hôm nay và lần thứ mười ngàn tính từ khi cậu đột ngột bỏ chạy và hắn vẫn không ngừng làm thế trong giấc mơ của mình đêm qua. Cuối cùng thì hắn cũng ngóc đầu dậy nheo mắt dò tìm mấy kí tự để viết rằng cậu có thể quay trở lại phòng hắn .

Jiyong trông phờ phạc đến lạ lùng khi cậu bước vào, mái tóc bù xù còn hai hốc mắt thì đỏ quạch. Cậu vật vờ ngồi xuống góc giường, cố không gây ra một tiếng động nhỏ hay thốt lên bất cứ lời nào. Nhưng Seunghyun đã quyết định khoan dung cho tất cả những điều đó bằng cách kéo cậu nằm xuống bên mình và đặt đầu cậu tựa lên cánh tay hắn, có thể Jiyong đã ít xứng đáng hoặc xứng đáng hơn nhiều thứ àm cậu đang được hưởng từ hắn lúc này, nhưng thú thật thì Seunghyun đếch cần để tâm nữa. Jiyong trông như kẻ đang muốn hối lỗi, đây hẳn là lần đầu tiên và có thể là duy nhất hắn nhìn thấy hoặc là để ý thấy vẻ mặt đó của cậu và hắn không hề có ý định ngắt lời khi cậu thật sự muốn mở miệng.

Hắn dành thời gian để mơn trớn mảng lưng thanh mảnh của Jiyong trước khi cậu mở lời,
Và đó còn không hẳn là điều mà hắn mong đợi : “ Em nghĩ chúng ta…nên chia tay”

Qúa thừa cho một câu xin lỗi. “Chúng ta sẽ nói về nó sau nhé” Seunghyun nói. Hắn không muốn chọc cười Jiyong khi đầu hắn vẫn còn váng vất vì men rượu và cơn ngái ngủ. Hắn muốn tạm hoãn câu chuyện bằng một cái lắc đầu mệt mỏi.

“ Được rồi” Jiyong thỏ thẻ. “ Muốn em đi không?”

Hắn thở dài “ Không. Ngủ chút đi”


Jiyong gật đầu rồi lập tức nhắm mắt nhưng tâm trí hẳn nhiên lại vòng vèo đâu đó chứ không hề có ý định thư giãn hay là để cho hắn thư giãn “ …Em…đã viết một bài hát…” cậu nói sau vài giây im lặng, vẫn với bờ mi khép nhẹ.

Seunghyun biết rõ, theo kinh nghiệm của hắn thì mọi thứ xuất- phát- từ- hội –ý giữa hắn và cậu nếu không trở thành kiệt tác hẳn sẽ hoàn toàn trở thành thứ thảm họa ngu ngốc nhất.Hắn đích xác là đang nhớ ra điều gì đó “ À, em còn chưa nói với hyun thật ra thì đoạn rap hư hỏng ấy là về ai ?”

“Đoạn rap nào cơ?”

“Cái thứ ướt át hư hỏng trong quyển sổ…” cứ như một cú cốc đầu vừa nhằm thằng vào hắn, Seunghyun đã nhận ra mình đang ngốc như thế nào trong hoàn cảnh này “ Không phải là về một cô ả, đúng chứ?”

Jiyong khịt mũi.

“…về hyung phải không …?”

“Youngbae” cậu đính chính rồi khẽ nhướn mắt lên nhìn hắn nụ cười đắc chí giãn dần trên gương mặt nhợt nhạt “ Hyung không hài lòng sao ?”

Seunghyun phát hoảng khi đang phải tìm ra đủ năng lượng để chống lại cái tình huống khó đỡ này nhất là để che đậy sự bất lợi của hắn khỏi cái đầu tinh ranh của Jiyong. Dù sao thì hắn cũng đã lãnh đủ, thật sự là thế. Hắn đúng hơn là nên phớt lờ cái câu hỏi 
khiếm nhã vừa rồi để theo cách nào đó moi ra chân tướng kẻ sở hữu thân hình vạm vỡ 
mà Jiyong nghĩ đến mỗi lúc tự sướng. “Ừ, đấy. Được chưa ? Aigo …Ngủ đi chứ, thằng ngốc này”

Cậu nhắm mắt lại lần nữa, ngạc nhiên là lần này cậu ta không còn tìm cớ để càm ràm và cũng không liếc hoáy hay ti hí. Cũng phải một lúc lâu sau Jiyong mới thật sự chìm vào giấc ngủ, hắn định rằng sẽ không đánh thức cậu cho tới đầu giờ trưa mặc dù tư thế ngủ theo dáng phôi thai của cậu trông có vẻ thật sự lố bịch với cả chân cùng cánh tay gác hờ lên bụng và đùi hắn.Seunghyun cẩn thận rút cánh tay kê dưới đầu cậu ra một cách khẽ khàng nhất. Hắn đứng sững lại vài giây âm thầm ngắm gương mặt thanh thản với bầu má chỉ trông có vẻ phinh phính khi đã ngủ thật sâu của cậu, nhìn như thể đang ngậm một trong những que kẹo cam cỡ bự hắn luôn để giành dưới đáy balo và cả cánh mũi nhỏ đang phập phồng không đều đặn lắm dưới làn luồng hơi lạnh tỏa ra từ máy điều hòa, Seunghyun nhủ rằng sẽ bỏ qua việc tự cười chính mình rồi bước tiếp qua ngưỡng cửa phòng tắm. Ngày mai, nhất định hắn sẽ nắm lấy cơ hội để ngắm dáng vẻ này của cậu lần nữa khi nhóm có chuyến bay dài sang Nhật, sao hắn lại có thể bỏ qua mấy tiểu tiết ngộ nghĩnh-minh chứng sống động cho sự thiếu trưởng thành đến không tưởng nổi của cậu từ trước đến giờ nhỉ ? Dẫu sao thì từ trưa mai đến cuối ngày cũng là hàng giờ đồng hồ bận rộn cho cả bọn, ít ra thì đó cũng là cơ may cho việc ngăn chặn hay kéo dài cái ý định chia tay mà cậu hứng chí đề ra.


-------------------------------------------

Jiyong trung thành với thái độ lầm lì suốt cả ngày hôm đó. Seunghyun không ngừng tự hỏi liệu cậu đang cân nhắc về mối quan hệ của họ hay đơn giản chỉ là kiệt sức, nhưng hắn chẳng đời nào dại dột khám phá thêm bất cứ điều gì.

Chú Hyun Suk ghé qua để kiểm tra buổi diễn tập của họ khi cả nhóm về lại Hàn Quốc, người luôn khiến nên một chút lo lắng trong hắn trỗi dậy mặc cho hôm nay chú ấy không hề chê trách bất cứ điều gì suốt cả buổi quan sát. Jiyong nhìn có vẻ hơi đuối sức vào những giây cuối của bài hát hạ màn, chú Hyunsuk dễ dàng nhận thấy và lặng lẽ áp tay lên trán cậu rồi ngay lập tức nhăn mặt, nhắc cậu phải về phòng chợp mắt ngay khi về đến căn hộ của nhóm. Jiyong đơn giản gật đầu trong trạng thái đờ đẫn.

Trời chuyển mưa ngay lúc cả bọn rời khỏi cửa phòng thu của một chương trình truyền hình. Bên trong căn hộ của nhóm lúc này man mác chút lạnh lẽo và ẩm ướt từ không gian bên ngoài. Hắn từ giã màn tụm ba với Seungri và Youngbae nơi chiếc ghế dài ở phòng khách như thể cả bọn đang cùng chờ đợi nữ hoàng nhạc pop “Mariah- Kang Daesung” quay xong mv trong phòng tắm lớn và mục đích lớn nhất phải kể đến là chực chờ để ép cậu ta bước nhanh ra khỏi đó.

Jiyong đi ngang gian bếp có chiếc bồn rửa còn xả đầy chén đĩa cùng một ngộn xà phòng dâng sắp ngập vòi, cậu dừng mắt tại đống lộn xộn đó vài giây … “ Em đi nằm đây…” 
Cậu ngập ngừng, sau đó nghiêng đầu rồi hôn vội lên môi Seunghyun trước khi đi thẳng về phòng mình.


Nụ hôn bất ngờ đó không gây ngạc nhiên cho Seunghyun bằng sự vâng lời tuyệt đối 
của Jiyong dành cho chú Hyun suk. Phần trong hắn muốn cố nói gì đó với Jiyong, 
nhưng phần còn lại nghĩ rằng cậu ta trông như vừa trở về từ cõi chết và chắc chắn lại 
bị quấy nhiểu bởi chứng mất ngủ - hắn không cần phải làm tình hình tệ hơn, ít nhất là 
lúc này. 


Phải rồi, nhưng hắn cũng không tìm ra lý do gì để cậu có thể khước từ một tách 
chocolate ấm. Jiyong đang trong trạng thái suy nhược và không khí lại se se thế này 
hơn nữa đã lâu rồi cậu ta không nhấp ngụm chocolate đậm đặc nào.Cậu ta là trường 
hợp duy nhất có sức khỏe và cân nặng thiếu hụt đến nỗi được thầy Hwang đánh dấu 
báo động đỏ trong nhóm. Nhưng dù gì thì tí nữa đây, hắn không định phẹt ngay mấy 
thứ dễ gây hấn đó vào mặt cậu. 

Hắn rốt cục cũng đứng dậy, hướng về phía bếp. Mười phút sau, không khác gì mấy với dự định lúc đầu, hiển nhiên trong tay hắn có một cốc chocolate lớn, đầy, còn ngút khói. Hắn mở cửa bằng một tay, nhưng Jiyong đang nằm nhắm mắt trên giường và chẳng có động tĩnh gì là cho thấy cậu ta đủ khỏe hay tỉnh táo để uống thứ bổ dưỡng, béo ngậy hoặc được cố tình cho nhiều sữa nào đó do chính tay người yêu pha. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa với tâm trạng lo lắng. Thuốc ngủ, đương nhiên rồi. It ra thì cậu cũng có thể tìm được một giấc ngủ sâu. 


“ Youngbae, uống chocolate nóng không ?” Hắn gọi với theo lối bước về gian bếp. Đó 
là lựa chọn duy nhất cho cốc chocolate ngọt ngào này, thật vậy. Daesung đủng đỉnh 
đi tìm cái giường lót ga Doraemon của cậu ta ngay sau khi chiếm dụng xong phòng tắm 
lớn, còn Seungri…Seungri cậu ta thì đang cầm tách chocolate do mình tự làm rồi thổi xì xụp với đôi mắt hình viên đạp tỉa thẳng vào hắn qua thành tách. Lời giải thích ở đây chỉ có thể là cậu ta đã nhìn thấy nụ hôn môi của Jiyong dành cho hắn rồi tự mình tìm ra rằng chẳng có gì đáng làm hơn dán cái bộ mặt thộn căm ấy vào trước chương trình đời sống hoang dã dở hơi nào đó trên tivi.Seunghyun không hẳn là phiền lòng với mấy trò vặt vãnh đại loại, nhưng thú thật cũng chẳng để tâm lắm dù vẫn chưa rõ đối tượng cậu ta nhằm vào là hắn hay Jiyong.

Youngabe vô tư đi xuống bếp sau khi hạnh phúc bước khỏi khỏi phòng tắm lớn, mỉm cười nhận lấy cốc chocolate từ hắn trước khi ngồi xuống hẳn. 

“Cảm ơn hyung nha. Nó ngủ rồi hả?” Cậu ta hỏi, uống cạn nguyên cốc lớn chỉ bằng 
vài hơi như thể không biết rằng cốc chocolate ấy mang ý nghĩa lớn lao với hắn nhường nào. Lẽ ra Youngbae nên lịch sự hơn, cậu ta phải thưởng thức nó với vẻ ái ngại và cảm thông chứ. 

“ Ừm. Chú mày nghĩ nó sẽ ổn chứ ?”

Cậu ta gật đầu, cái gật ấy chẳng có vẻ gì là bảo đảm. Seunghyun đoan rằng cậu ta sở hữu nhiều thông tin về Jiyong hơn hắn. Chắc rồi, nhìn thái độ của cậu ta kìa, dám cá cậu ta luôn biết tuốt tuột những điều thầm kín của Jiyong, hai đứa ấy lúc nào chẳng kể nhau nghe mọi chuyện.

“ Nó…nó…có nói gì về hyung không ?” Seunghyun hỏi dò, dựa lừng vào chạn bếp trong khi khuấy đều một cốc lớn chocolate khác cho mình. “ Chẳng thể hiểu được mấy trò của nó gần đây”

Youngbae nhún vai “ Nó mê hyung mà”

“ Haha, chú mày đang cố nói điều hyung muốn nghe đấy à”

“ Không. Chẳng phải nó đã để…ý em là…hai người đã làm “chuyện đó” rồi mà, 
đúng không ?”

“ Ừm, phải” Seunghyun gật đầu, hắn đang tự hỏi làm thế quái nào mà Youngbae lại nhận ra điều đó chỉ bằng trực giác. Hắn hiểu một cách nhanh chóng rằng, Jiyong kể hết mọi chuyện với cậu ta, ngay cả nếu đó có là mấy vấn đề phòng the hay thói quen và sở thích của Seunghyun khi bắt đầu nhập cuộc, tệ hơn nữa là cả khi tàn cuộc. Hắn phân vân nếu không chỉ Youngbae hoặc mấy tay tạo mẫu gay- bạn của Jiyong biết chuyện này mà còn cả những cô đàn em luôn quấn lấy cậu nữa thì sao ? Liệu họ có bàn tán hay tò mò về trò ôm ấp, ve vuốt đầy sướt mướt không nên tìm thấy ở một rapper dữ dằn như hắn không ?

“ Oh, hyung đoán là nó phải to tát lắm hả ?”

Youngabe nháy mắt, rồi lại nhìn những ngón tay mình bám trên quai cốc rồi ngả người về sau ghế “ Em chả biết. Mà hình như mấy đứa con gái nghĩ nó hệ trọng, phải không ? Hyung biết mà, lần đầu tiên….dĩ nhiên không tính vụ làm bằng miệng ”

Seunghyun bất chợt nhận ra sao hắn lại phải lôi thôi bàn cãi về quan hệ thể xác với một nhân vật còn trong trắng, hơn nữa hắn còn rõ rằng, cậu ta thậm chí còn chưa sẵn sàng hôn ai ngoài mấy cô bạn diễn.

“Không hẳn là tất cả bọn họ đều nghĩ thế đâu” Hắn bắt Youngbae và cả bản thân mình phải quay trở lại với buổi bàn luận khốn khổ mà hắn chẳng cách nào giúp đỡ được chính mình hay lí giải nhiều hơn cho cậu ta.“ Nhưng với Jiyong thì…ngay đêm đó nó đòi chia tay hyung ”

“Em biết rồi” Cậu ta nâng cốc nhấp một ngụm dài chocolate hắn vừa mớm thêm từ cốc chiếc cốc mới pha vừa nãy của mình vào. “Em cho rằng nó cảm thấy tệ vì đã cau có và giở trò giận dỗi hyung suốt thời gian qua. Nó biết rằng nó sẽ tiếp tục như thế vì đó là bản tính của nó. Kênh kiệu, mè nheo, thất thường…giá mà mấy thứ đó chẳng thuộc về bản chất. Gía mà nó không mặc cảm vì nó có đủ hết mấy cái thói đó và đồng thời… nó cũng là một thằng con trai theo nghĩa đơn thuần nhất” 

“Nó bảo thế sao ?”

“ Phải chi mà hyung thử đề cập với nó chuyện đó”

“ Ừm, tốt thôi…giờ thì nó ngủ rồi.” Seunghyun không khăng khăng đòi hỏi đáp án, nhưng dẫu sao đó cũng là một gợi ý cực đẹp vì hắn chẳng thể nào mà lên tiếng bảo Youngbae thuật lại mấy lời tâm sự bí mật mà Jiyong đã chia sẻ với cậu ta. Hắn cọ xát móng tay cái lên quai tách hồi lâu trong khi cố tìm thêm một ít phương án hữu ích để cứu vãn mối quan hệ hiện tại của mình, thứ quan hệ mà chính hắn cũng chẳng bao giờ tưởng tượng nổi mình sẽ cam tâm mắc kẹt trong đó. It phút sau hắn bất ngờ ngước lên với giọng điệu tươi tỉnh hẳn “ Nè, mấy cuốn manhwa em đọc có chi tiết nào hay không 
hả ?”


--------------------------------------------


“ Seunghyun” Jiyong đánh thức hắn với động tác giật chiếc khăn nhung trùm ngoài bóng đèn ngủ ra khỏi chỗ của nó thay vì một nụ hôn. Khe hở mong manh giữa hai mí mắt sưng húp cho hắn biết thời điểm này là hơn bốn rưỡi sáng “ Muốn nói chuyện không ?”

“ Muốn ngủ hơn” Hắn lầm bầm, chuồi mặt vào ngay giữa chiếc gối lớn vừa vớ được 
bên cạnh. Seunghyun nghe được một tiếng thở dài, liền sau đó đến những tiếng rột 
roạt nho nhỏ cho đến khi Jiyong đặt mình xuống giường. Chân hắn đột ngột lạnh như chườm đá, phản ứng tức thì của Seunghyun là giật phắt chân mình ra khỏi khối nước đá kia, hắn chưa thật sự lấy lại sự minh mẫn cần có khi mặt trời đang còn mê mải với trò chơi trốn tìm.

“Em sẽ ra ngoài nếu hyung muốn ngủ…”

Hắn giật mình cứ như bị đánh thức lần thứ hai với cây gậy bóng chày đập thẳng vào 
gáy. Seunghyun ngóc đầu dậy nheo mắt nhìn Jiyong “ Chân em lạnh thật mà, thằng ngốc này”

Jiyong trông có vẻ ngập ngừng rồi nagy sau đó, nhanh chóng quẳng cho hắn một cái lườm “ Em đang cố gắng làm chúng ấm lên đó”

Seunghyun cắn răng lồng hai bàn chân của mình vào đôi chân lạnh ngắt của Jiyong, nó cũng gần giống với mấy chi tiết lãng mạn trong đám manhwa sến ói của Youngbae và hơn nữa, hắn không hề muốn rước lấy một cuộc tranh cãi hay giận dỗi nào vào bốn rưỡi sáng. Điểm thiệt hại duy nhất ở đây chỉ là hai bàn chân và giấc ngủ của hắn thôi, theo như Seunghyun biết thì chúng cũng sẵn lòng cam chịu.

Seunghyun tiếp tục ngầm động viên toàn bộ các giây thần kinh cảm giác chạy trong cở thể mình khi Jiyong vòng hai cánh tay băng giá của cậu quanh lớp da trần của hắn. Trong vài phút đầu tiên, khi ngón tay cái bé nhỏ của cậu cọ nhẹ quanh sườn hắn, Seunghyun cảm thấy hơi mất tập trung. Những ngón tay khác và lòng bàn tay cậu cứ như thể mấy ngón chân kiến đi giày băng ngọ nguậy trên lớp biểu bì nhạy cảm của Seunghyun làm lí trí hắn như mất dần kiểm soát. Hắn nhắm mắt theo cơ chế sinh học tự nhiên và cố ngăn mình phóng thích ra những tiếng rên chứa đầy nhục cảm.

Lúc Seunghyun kịp định thần và mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt Jiyong đã hướng thẳng về phía hắn theo một đoạn thẳng ngắn 

“Em vẫn muốn chia tay sao?” Hắn hỏi. Lúc này, hắn đột nhiên tỉnh táo hơn bao giờ hết.

“Vâng…” Cậu đáp bằng một cái nhún vai, những ngón tay vẫn bám trên eo hắn “ Nó sẽ hữu ích cho chúng ta, phải không nào?”

“ Có lẽ không” Seunghyun thừa nhận sau vài giây im lặng. Hắn không thể tưởng tượng nổi một thế giới tồn tại hàng giờ hàng ngày bận rộn mà thiếu vắng những giây phút cả hai
làm nhau phát cuồng lên “ Tưởng em mê hyung chứ…”

“ Em có bao giờ nói không phải vậy…đâu..nhưng…” Jiyong bỏ dở câu nói rồi lại tiếp tục với cái cau mày khó đoán “ Chỉ là…đôi lúc hyung làm em……thấy…thấy…phát cáu. Nhiều lần lắm rồi”

Seunghyun không muốn hỏi tại sao vì hắn biết chắc Jiyong sẽ không bao giờ có nổi câu trả lời mạch lạc cho điều đó. Nhưng dù sao thì hắn nghĩ là mình luôn biết “ Có thể mọi chuyện đã khá hơn nếu em không bám lấy hyung cả ngày rồi kiếm chuyện sục sạo ra mấy lí do ngớ ngẩn để nổi khùng lên, em biết rõ mà…”

“Em không có…Không hề đâu…em sẽ không…nếu hyung đừng…” Cậu đột ngột ngắt lời lần nữa, lắc mạnh đầu “ Dù sao thì, em đoán chúng ta sẽ thật sự khá hơn…nếu không có kiểu quan hệ điên khùng này”

“Ừm, hyung cũng đoán vậy.” Một phần trong hắn muốn lí giải cho cậu như thế nào là mối quan hệ tốt đẹp với tình dục nồng nhiệt, ôm ấp lẫn nhau sau khi ân ái rồi cả cãi vã nữa- điều đó cũng đâu đến nỗi làm mọi chuyện tồi tệ. Miễn đó là tất cả những gì hắn muốn, thế là đủ, nhưng suy nghĩ của Jiyong mãi vuông vức như hình khối chứ không bao giờ là một đường tròn. Cậu mê mẩn hắn rồi lại nhất quyết nghĩ mình phải dứt hắn ra nếu không chẳng mấy chốc hắn sẽ đánh đồng cậu với cái mông đít luôn sẵn sang chổng lên vì hắn của chính cậu.

Jiyong hơi thất vọng vì câu trả lời xuôi xị từ hắn nhưng cậu không muốn nói ra hay muốn hắn đọc thấy điều đó qua nét mặt mình. “ Đúng đấy…vậy thì…” cậu nhổm người, rời những ngón tay ra khỏi eo hắn như thể đang sẵn sang tụt xuống giường. Cậu nán lại một lúc ở cửa, có lẽ là dành cho trường hợp Seunghyun thay đổi ý định. Nhưng hắn không hề.

“ Chúc hyung ngủ ngon” cậu thì thầm trước khi thật sự bước qua ngưỡng cửa. Seunghyun nhắm chặt mắt, hắn không muốn chúc lại vì con người hắn luôn là như thế. Sẽ nhẹ nhàng hơn nếu hắn đừng học cách tử tế, trở nên rởm đời và sướt mướt. Hắn phải trở về thôi, không nên có chỗ cho căng thẳng hay tiếc nuối trong hắn, lẽ ra không bao giờ nên biết quá nhiều về trách nhiệm và cả thứ nhảm nhí gọi là “lần đầu tiên”, không nên chút nào. 


------------------------------------------------



Chia tay trở thành một sự kiện ghi dấu không chỉ trên mối quan hệ tình cảm của cả 
hai, Seunghyun đã gặp rất nhiều khó khăn để có thể nhìn nhận Jiyong như mọt trong những người anh em ( hoặc ít nhất là một thành viên trong nhóm). Khi trời sáng hẳn,
Seunghyun bước ra khỏi phòng mình sau những giờ mất ngủ, Jiyong lướt ngang qua 
hắn để đi đến phòng tắm lớn vởi chỉ một tắm khăn vắt trễ ngang hông, hắn đã không 
thể ngăn bản thân nhìn trộm cậu dù cho điều đó đã không còn thích hợp nữa.

Hắn vẫn còn suy nghĩ về điều đó đến tận khi nhấn ngập cơ thể vào nước ấm trong 
chiếc bồn tắm nhỏ sau cánh cửa gỗ thông từ phòng mình qua phòng vệ sinh riêng. Phòng của các thành viên khác cũng được thế kê như vậy nhưng hầu hết họ vẫn khoái phòng tắm lớn với chiếc bồn rộng và những tấm gương ốp tường phản chiếu được toàn diện thân hình người đối diện ở phòng khách chính hơn, đa phần họ chiếm dụng thời gian để luyện giọng trong đó. Nhưng Seunghyun thì không, hắn không cần luyện giọng mà nếu có gia nhập vào đội ngũ chực chờ nơi chiếc ghế dài thì cũng chỉ là để ngắm nhìn Jiyong bước ra khỏi đó lần nữa với chiếc khăn tắm ướt mẹp mà thôi. Những tuần vừa qua là khoảnh khắc thăng trầm kì lạ nhất trong suốt cuộc đời hắn, hắn phải học cách suy nghĩ hợp lí hơn rằng chia tay cũng là một việc phải luôn sẵn sang trong tư thế đón nhận để ít bị căng thẳng hơn. Cả hai vẫn còn phải đối mắt với hàng tá vấn đề phải gió khác trong cuộc sống hà khắc này.

Nhưng xem kìa, Jiyong đang ngồi rất gần với Youngbae và nhăn nhó gạt hết mấy miếng thịt xông khói có trong đĩa của mình qua đĩa cậu ta khi Seunghyun vừa đặt chân vào bếp. Suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu Seunghyun lúc này là làm sao giữ chặt bà hoàng lắm chiêu hay diễn trò và luôn thức đêm ấy thật chặt cho riêng mình và chỉ thả ra khi nào hắn thật sự kiệt sức vì phục tùng mấy cái tính cách chết tiệt của bà ta.

Chắc chắn hắn lại phải mất một khoảng thời gian để điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.

Seunghyun ngồi xuống bàn với vẻ thất bại lẽ ra không nên có, hắn thở dài bâng quơ nâng đũa. Cả nhóm tiếp tục bữa sáng một cách rề rà nhất có thể, sự im lặng của Seungri
và ánh nhìn ái ngại của Daesung bắt đầu gây khó xử cho hắn. 

“Bọn này chia tay rồi, được chưa ?” Hắn lầm bầm trước khi xúc thêm thìa cơm nhạt nhẽo khác vào miệng.

Bốn con măt đổ dồn về phía hắn ( ngoại trừ Youngbae và Jiyong). 

“Ờ” Seungri trả lời cẩn trọng, cậu ta có vẻ đoán được giờ không phải lúc để đệm vào vài câu chọc ghẹo hắn như mọi khi.

“ Không phải là nhanh vậy chứ, hyung ?” Daesung lặng lẽ nói. Seunghyun không nhất thiết phải trả lời câu hỏi đó vì Jiyong đã ngóc đầu lên khỏi phần ăn của mình và phóng tia nhìn tóe lửa về phía Daesung. Cậu ta nhanh chóng lảng chủ đề bằng nuốt vài hớp canh làm thông cuống họng rồi vội vã cắm đầu xuống chén mình. 

Thật khó để hình dung ai khác sẽ nhận được mấy cái lườm chết người của Jiyong ngoại trừ hắn. Seunghyun biết rõ hắn thật kì dị khi cứ nhớ mãi về cái ánh mắt xấc xược đầy nguy hiểm mà cậu luôn dành cho hắn, thật khó để không phải phát điên. Hắn nhận ra rõ rang mình đã lại quan tâm quá nhiều đến cậu, và tất cả những điều diễn ra xung quanh cả hai càng làm mọi thứ ở hắn trở nên mất tự nhiên hơn. 

“Hyung vẫn ổn đấy chứ ?” Daesung nói khẽ và thúc khuỷu tay mình vào hắn. Seunghyun thình lình phát hiện nãy giờ bát cơm của hắn chưa hề vơi đi tí nào. Hắn miễn cưỡng gật đầu, ngẩng mặt lên rồi vô tình chạm phải ánh mắt Jiyong. Sự quan tâm thái quá lại trỗi dậy trong hắn, hắn lập tức cụp mắt xuống như nỗ lực cuối cùng để che giấu nó đi. Khuôn mặt hắn tái đi hệt màu của chiếc đĩa sứ đụng kim chi mà hắn đang lơ đễnh chọc đũa vào.

Seunghyun muốn nhoẻn miệng cười và đập vỡ thứ gì đó cùng lúc.Jiyong cũng đang 
quan tâm muốn chết đến hắn, thực sự thì hắn có cảm giác cả hai cứ dần biến mình trở thành những tên hề hết sức lố bịch cho cả nhóm.

“Ừm, hyung đương nhiên là ổn” Hắn trả lời sau khi giải thoát khỏi lồng ngực một hơi 
thở dài. Hắn khá chắc mình sẽ ổn. Cả hai phải nên như thế thêm vài năm nữa cho đến 
khi Jiyong thật sự lớn thêm vài tuổi và công việc, sỉ diện cũng như rắc rối về tâm tính không gây quá nhiều áp lực lên họ nữa.


Hắn sẽ ổn khi nghĩ rằng đây chỉ là khoảng lặng cho câu chuyện của hắn và cậu chứ chưa bao giờ là một kết thúc không vui.



-----------End------------



P/S : 11 giờ đêm. Dù fic đã kết thúc nhưng con đường của G-Top chỉ mới là khởi đầu.
Chúng ta đã cùng nhau xuyên suốt từ phần đầu fic cho đến khi mình nhấc tay khỏi bàn phím, gõ nốt chữ cái cuối cùng của bản dịch.Thật sự là cả một hành trình và cả một ấn tượng sâu đậm đối với bản thân mình và với cả những người đã hết lòng dõi theo “Những mảnh tim vỡ” vì vậy, khi bạn ghé qua hãy lưu lại đôi dòng cảm nhận để mình có thể giữ trọn lời hứa hoàn thành tiếp những fic dịch khác với những ngồn động lực tốt nhất nhé.Cảm ơn các bạn đã theo dõi.


Thân ái- Choi Claudia 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro