Câu chuyện thứ nhất của Thiên Lam.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì mẹ bảo mệt, cần ngủ sớm nên vừa mới chín giờ là cả nhà tắt đèn tối om rồi. Nhưng với con cú đêm chuyên thức tới một, hai giờ sáng thì khó mà chợp mắt được, mà Lam cũng không muốn mình nằm yên với đôi mắt mở thao láo quá, nên lấy mp3 ra nghe nhạc. Cái máy mới bị format lại, chỉ có vỏn vẹn mỗi bài Nocturne của Jay Chou - bài hát được cài vào để nghe thử kiểm tra máy.

"Nocturne..."

Thầm nghĩ cái tên ấy trong đầu, Lam khẽ trở mình, hướng nhìn ra khung cửa sổ và ngắm nhìn bầu trời đêm rộng lớn. Tính ra.. nhạc cũng hợp cảnh đấy chứ. Nocturne nghĩa là "Dạ khúc" - "Bài hát của buổi tối", còn cái mảng trời trước mắt thì tối mịt, không thấy trăng đâu cả. Tất cả đều phủ một màu đen, trừ chút sắc lam leo lét mong manh từ ánh đèn LED của chiếc mp3. Không còn sắc trắng của đèn pin rọi lên nữa... 

Gió thổi vào.

Lồng lộng.

Lành lạnh.

Bất giác thấy căn gác mười mét vuông rộng thênh thang lạ kì.

Bất giác thấy trống trải ở đâu đó...

Bất giác thấy cô đơn.

Bất giác thấy buồn buồn như điệu nhạc vang bên tai...

Giọng Jay Chou cũng được... Hao hao với giọng nhóc Mickey hàng xóm. Cả gương mặt cũng thế...

Hình ảnh một thằng nhóc lớp chín với gương mặt trẻ con và nụ cười nghịch ngợm tự nhiên hiện ra trong đầu khiến nó bắt đầu cảm thấy nhung nhớ.

Thằng nhóc ấy... chuyển nhà đi được một năm rồi nhỉ? Chuyển ra quận 4 thì phải? Không biết giờ nó sao rồi... Liệu còn đi chơi thâu đêm suốt sáng không? Liệu còn bướng bỉnh cãi lời người cha vô trách nhiệm kia không? Liệu nó còn ngồi nơi nào đó khóc một mình không?

Nhớ quá...

Cả năm trời không liên lạc với nhau...Yahoo không onl. Điện thoại thì đổi số. Cảm giác cứ như là nó biết mất khỏi cuộc đời mình vậy. 

Càng nghĩ càng buồn...

Càng lúc càng nhớ hơn...

Nhớ ngày bé, hồi Mickey vẫn còn học cấp một, nó lúc nào cũng bám theo nhỏ gọi "Chị Lam" yêu thật yêu. Nhớ cái gương mặt dỗi hờn khi thấy bản thân vẫn còn lùn thua ai kia một khúc. Nhớ khi bị ba mẹ mắng, thằng nhóc tức tối chạy qua nhà nó với đôi mắt đỏ hoe, cố gắng nhẫn nhịn không khóc, để rồi lại cười tươi rói khi được cho ăn mì gói chùa. Nhớ khi nhỏ bị người lớn chọc nam tính quá, còn nó thì nữ tính quá, thằng nhóc dám hùng hồn tuyên bố lấy nhỏ. 

Con nít lúc nào cũng có những hành động dễ thương lạ kì.

Nhổ tóc bạc cho bà với giá 10 cọng/ngàn để lấy tiền cho ông già ăn xin trước hẻm.

Ăn chừa xíu đồ ăn, lén để vào bao ni lông rồi cho con mèo Mimi của ông hàng xóm ăn, con mèo luôn bị ba mẹ thằng nhóc xua đuổi.

Lập mộ cho con chuột sơ sinh vô tình chết trong phòng nó.

Và còn rất nhiều thứ nữa...

Khẽ cười.

Một đứa trẻ đáng yêu.

Nhưng rồi khi vào lớp bảy, một năm sau khi trổ mã, thằng nhóc khác hẳn đi. Lì lợm, khó tính, ích kỉ, kiêu ngạo, đua đòi... Khác hẳn một trăm tám chục độ. Ban đầu khi nhận ra sự thay đổi này, Lam cảm giác như bị sốc, bị hụt hẫng, như thể mới mất đi một đứa em trai dễ thương vậy. Nhưng rồi con bé cũng quen ngay, khi mà bận bù đầu với việc học. Thằng nhóc cũng thế. Hai đứa ít gặp nhau dần. Trừ khi đi chơi chung với mọi người trong nhóm vào thứ bảy hay chủ nhật, còn lại gặp riêng hầu như không có, có thì chỉ hỏi thăm đôi câu, đôi lần trong một tuần. Và có lẽ vì lúc này nhận ra cái khác biệt giới tính, hai đứa không còn thân với nhau nữa. Cảm giác rời xa nhau dần. Nó đã cảm thấy sờ sợ điều gì đó... nhưng cũng quên đi...

"Con người rồi ai cũng phải khác đi"

Lớp mười rồi nên cũng hiểu điều hiển nhiên này thôi. Nhưng... trong một lần nọ, cũng vào khoảng giờ này, tại khoảnh sân chung của nhà...

.

.

.

"Ủa, chưa ngủ hả Mic?"

“Chưa. Tự nhiên không ngủ được. Còn chị?”

“Cũng thế. Mà hộp kia là gì thế?”

“Sô cô la. Ăn không?”

"Ăn chứ ~”

“Vậy lấy đi.... Này, đừng lấy cục đó. Lấy cục này này”

“Hửm?”

“Cục này là sô cô la đắng. Chị thích nó mà, phải không?”

Câu nói đó, với người khác có lẽ chỉ là nhỏ nhặt, chẳng đáng là gì, nhưng với Lam lúc đó lại có một tác động rất lớn. Nó cảm giác bất ngờ lẫn vui vui, rồi khi nhìn thằng em mới chợt ra: Thằng nhóc... nó đã lớn tự khi nào rồi? Đứa trẻ ngày trước dựa dẫm con bé... hình như đã đi mất rồi chăng? Tự nhiên, trong lòng cảm giác đây là lần đầu tiên nó nhìn nhận thằng nhóc như một thằng con trai thực sự..

"Làm gì nhìn tui hoài vậy chị? Đừng nói thấy tui đẹp trai quá nên...”

“Nhóc ăn nhiều sô cô la quá nên chạm dây à? Chỉ là tự nhiên chị thấy nhóc ngồi hút thuốc trông già hơn cả chị thôi”

“Tốt. Càng già càng ngầu”

“...Đưa điếu thuốc đây”

“Chi?”

“Chị hút”

“Biết hút hồi nào vậy?”

“Nhóc nghĩ khi nào?”

“Ai biết. Mà sao tự nhiên đòi hút?”

“Để ngầu hơn mày”

“...Viển vông”

“Cái giề?”

“Còn gì nữa. Tui cao hơn chị rồi”

“Hở?”

“Chị mét sáu ba phải không?”

“Ờ...”

“Tui sáu sáu”

“What?”

“Không tin thì so thử xem”

Và rồi hai đứa đứng dậy so đầu nhau, để rồi con nhóc gục đầu thất vọng, cảm giác như mới bị thua cuộc vậy. Mới có một, hai năm mà sao thằng bé lại cao nhanh thế chứ? Thật bất công mà...

Tự kỉ vài giây xong, nó lại quay qua, hỏi chuyện cuộc sống thường nhật. Thằng nhóc bắt đầu kể. Kể rất nhiều thứ. Từ việc ông già nó đi lăng nhăng, việc mấy thằng trong lớp tị nạnh nó ra sao, việc học hành khó khăn thế nào, việc nó được đi thăm ông bà, rồi cả việc nó có bạn gái và đã “hun” rồi... Tất tần tật mọi điều về cuộc sống riêng tư, khiến con bé trải nghiệm đủ thể loại cảm xúc: vui có, buồn có, ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có, kì thị cũng có, và cả sốc nữa.

Qua tất cả, Lam đã hiểu tại sao Mickey đã trở nên như giờ. Vì môi trường sống của thằng nhóc đã thay đổi, trong khi nó là đứa dễ bị ảnh hưởng. Tất cả đã khiến nó như già đi hơn cái tuổi thật một, hai tuổi. Nửa cố suy nghĩ như người lớn, ra vẻ điềm tĩnh, nửa lại bồng bột, xốc nổi trẻ con. 

Thở dài, cả hai lại nói chuyện, đủ thứ trên đời dưới đất, từ truyện tranh, xe đua, phim ảnh...v...v... mà không còn để ý tới thời gian nữa. Càng nói, con nhóc chợt cảm thấy vui, niềm vui không rõ nguyên do. Cứ trò chuyện miết đến lúc nghe tiếng cổng ngoài hẻm lọc cọc đóng lại mới đoán là mười một giờ rồi. Trời đã tối mịt hoàn toàn khi nhà nhà đã tắt đèn đi ngủ.

"Chà, khuya rồi. Chị lên nhà ngủ đây. Nhóc cũng ngủ đi..."

Vừa đứng dậy vừa nói, Lam chợt khựng lại bởi bàn tay nóng hổi của đứa em đang nắm chặt lấy cổ tay mình.

“Đừng đi...”

“Hở?”

“...Tối nay...tui ở nhà có một mình...Bà giúp việc xin về quê mấy bữa...”

"....Vẫn sợ ma à?”

“Không... Tại ban nãy coi The Ring”

“Sao tự nhiên mua đĩa đó coi? Nhóc đâu thích phim ma đâu?”

“Vì... trông thằng bán đĩa nó tội”

Tự nhiên nhớ hồi chiều lúc mình mua đĩa của 1 thằng nhóc hay đi bán dạo quanh hẻm, Lam có hỏi thăm nó khi thấy rổ đĩa vơi hơn bình thường và nghe bảo là được anh nào đó mua cả chục cái đĩa phim ma ế. Lẽ nào...

“Thằng bán đĩa? Thằng nhóc hay đi lóc cóc đầu hẻm mình á?”

"Ờ..."

"Mua cả chục đĩa luôn à?"

"Sao chị biết?"

Ngây người... rồi bất giác phì cười, khi thấy rằng, đứa bé tiểu học ngày nào, vẫn còn đang hiện diện trước mắt nó, vẫn chẳng biến đi đâu cả. Tâm hồn thằng bé vẫn thế thôi. 

Ráng ngăn mình không ôm lấy thằng em như hồi bé, nhỏ khẽ xoa đầu nó, vỗ về rồi cười toe:

"Không sao đâu. Có chị đây thì chả có ma nào dám tới xóm này đâu. Nhóc thừa biết là ma sợ chị cỡ nào rồi há?"

Trông vẻ mặt nó vẫn không an tâm, nhỏ lại vội thộp cái điện thoại của nó, vừa bấm số mình vào, vừa nói:

"Đây, cho nhóc số điện thoại của chị. Nếu ngủ không được thì nhắn tin cho chị. Tổng đài thức tới một, hai giờ sáng nên không sao đâu. Còn nếu như ma có xuất hiện, chị đây sẽ dịch chuyển cấp tốc xuống đập nó cho."

"01208928953?"

"Hửm? À, số điện thoại độc ghê không? Toàn sinh nhật xóm mình không đấy 012 là 1/2 sinh nhật cha Xà Beng này, 089 là 8/9 sinh nhật ông Rocko này, 289 là của chị, rồi 53 tức 3/5 là của nhóc. Theo đúng thứ tự tuổi từ lớn tới bé luôn"

"Ừm... Mà giờ mới để ý..."

"Hửm? Để ý gì"

"Chị là con gái duy nhất trong xóm"

"...Chứ trước giờ nhóc nghĩ xóm mình mấy đứa con gái?"

"Không có ai cả"

"Giỡn mặt à?"

Trong khi Lam đang ra vẻ tức tối thì thằng nhóc thì cười thoải mái vô cùng, nét cười trẻ con làm cái bong bóng giận dỗi xẹp lẹ nhanh chóng. Có lẽ cô bạn thân của nó nói đúng: Chọc nó rất là thi thú và dễ xả stress. Thoáng chốc, nó nghĩ rằng nếu có bị chọc cả đời này mà như thế... chắc cũng không sao. Và trong thoáng chốc, nó đã mang nền móng của một con M. Đùa cợt nhau thêm mấy câu, xoa đầu an ủi Mickey kèm mấy câu động viên chắc nịch cho nó an tâm xong, nhỏ chào tạm biệt và lên nhà. 

Vừa leo lên gác đặt lưng nằm xuống chiếu thì Lam bật dậy ngay, khi mà chiếc điện thoại trong quần rung lên đột ngột. Số lạ hoắc nhưng nội dung tin nhắn thì quen thuộc.

[Chi len gac roi a?]

[Sao nhoc biet?]

[Nhin ra cua so di]

Hướng mắt ra cửa sổ, con bé chợt thấy những mảnh sáng trắng mờ nhạt loang lổ trên tán lá mít dày cui. Mickey vẫn đứng đó, chỗ hai đứa ngồi nói chuyện, cùng chiếc điện thoại đang chiếu đèn lên cao. Vẫy vẫy tay với nó, Lam vội nhắn tin tiếp:

[Di ngu di nhoc. Dung do hoi chi sai ma ra bat gio=))]

Phía ngoài, thằng nhỏ đột nhiên đưa cái đèn xuống dưới cằm, lè lưỡi ra như nhát ma ai kia, rồi cũng vẫy nhẹ tay và về nhà. Nhỏ thì phì cười một cái, rồi nhìn theo cái bóng dáng màu đen ấy khuất khỏi tầm nhìn của mình dần.

Năm phút sau, điện thoại lại rung

[Ve nha roi. Dang nam tren giuong.]

[Tot. Be ngoan. Thuong trang phao tay=))]

[Lam sao tui khong so ma giong chi nhi?]

[Vi chi lon hon nhoc]

[Chi khong so ma tu be roi]

[That ra co do=)) hoi do co lan so Than Tai, Ong Dia den phat khoc do^^]

[Thiet ha?]

[Uh. Chuyen la the nay nay....

Cứ thế, cả hai nhắn hết tin này đến tin khác, đến một hồi sau, khi mà đã hơn mười mà chả có hồi âm gì, Lam đoán rằng thằng bé chắc ngủ quên rồi, nên cũng vùi mình vào chăn. 

Ngày hôm đó...Lam cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ lại cuộc nói chuyện của cả hai, cảm giác như đã thân nhau lại như trước. Nét cười cứ hiện mãi trên mặt nó đến khi hai mí mắt díp hẳn đi. Rồi nó đã có một giấc mơ rất đẹp. Đến giờ thì quên là đã mơ gì, chỉ nhớ rằng, sau khi tỉnh dậy, lòng cảm thấy khoan khoái và dễ chịu vô cùng. 

Sau bữa ấy, cả hai lại trở về cái guồng quay của cuộc sống bận rộn thường ngày. Nhưng có chút khác biệt. Đó là... đôi khi, vào buổi tối, khoảng chín giờ, điện thoại của Lam khẽ rung lên, cùng lúc phía ngoài cửa sổ, trên tán lá mít dày, ánh đèn pin điện thoại lại rọi sáng. Và có hai đứa nhóc ngồi nói chuyện rì rầm với nhau. Những câu chuyện cứ nối tiếp nhau, khi thì chuyện điểm số, khi thì bạn bè, khi thì tình yêu, khi thì chuyện gia đình....vân vân và vân vân... Quá nhiều thứ để kể. Quá nhiều thứ để nhớ. 

Nhưng có lẽ nhớ nhất là những lúc điện thoại chả rung chút nào cả, ánh đèn thì chợt thoáng qua một chút rồi tắt lịm. Đó là lúc con bé vội chạy xuống sân, nhìn thấy mắt thằng nhóc đang đỏ hoe, là lúc bờ vai nó có việc để làm, là lúc nó thấy đứa trẻ kia xuất hiện rồi trưởng thành dần, là lúc nó chợt thấy mình trở nên điềm tĩnh và người lớn lạ thường để có thể khuyên bảo, an ủi thằng nhóc... Càng lúc, hai đứa càng giống chị em hơn cả hồi bé...

Thời gian cứ thế mà âm thầm trôi, lúc chậm lúc nhanh. Vụt cái mà đã hết hai năm. Mùa quả chò tháng tư bắt đầu báo hiệu kết thúc năm học gần kề. Trên con đường từ trường về nhà của Lam, chỉ cần có một cơn gió thoảng thôi, thì y như rằng, rất nhiều, rất nhiều đôi cánh nâu xoay tít như cái bông vụ giữa không trung, rồi từ từ đáp đất. Bắt gặp cảnh ấy lúc đường chưa có xe nào chạy qua bởi bị đèn đỏ của ngã tư, thì cảm giác như đang được thấy một bức tranh yên bình nổi bật giữa đống ảnh lộn xộn của chốn đô thị ồn ào, xô bồ.

Có một bữa, nó mượn được máy ảnh của nhỏ bạn, đang đứng trước cổng trường để chụp ảnh thì bất chợt Mickey, đang đứng nói chuyện cười đùa cùng đám bạn ở bên cánh cổng của trường đối diện, lọt vào khung ngắm. Tự nhiên, mắt cứ dán chặt mãi vào cái màn LCD của camera, tay cứ đơ ra, chả nhích đi đâu được, cũng chả động đậy bấm chụp bức nào, cho đến lúc bị thằng nhỏ phát hiện, vẫy tay gọi thì sực tỉnh, vờ không để ý thấy, ngó lơ đi hướng khác rồi vội chụp đại góc cảnh nào đó. Cảm giác như mới làm chuyện tội lỗi bất hợp pháy gì đấy

"Người đẹp không chụp, chụp đi đâu vậy chị hai?"

Lúc này, thằng nhóc đã đứng bên cạnh cùng chiếc xe đạp màu bạc. Lại giả đò giật mình với đôi mắt to tròn nói huỵch toẹt ra là giả ngây ấy

"Ủa? Mickey? Ra hồi nào vậy?"

"Ra nãy giờ rồi. Làm gì mà say sưa vậy?"

"À, thấy cảnh đẹp nên muốn chụp thôi. Mà.. hôm nay về sớm à?"

"Ừ. Máy ảnh mượn à?"

"Ờ."

"Chụp gì vậy?"

Đúng lúc Mickey định lấy cái máy ảnh khỏi tay nó thì con bạn thân chạy tới lấy lại, làm thằng bé không xem được gì. Phải nói lúc đó là may một cách thần thánh, bởi hôm sau khi mượn lại máy ảnh, nó mới biết là trong đám hình chụp vội, có tấm nó vô tình chụp phải ông xe ôm đang... "giải tỏa tâm sự" nơi góc tường gần mấy cái xe rác (sau đó cũng phải giải thích với nhỏ bạn mọi thứ)

"Này, chị rảnh không?"

"Chi?"

"Đi chơi với tui. Giờ không muốn về nhà"

"Đi đâu?"

"Dọc mấy đường gần đây không? Chò mọc cũng nhiều"

"Okie"

Lam vẫn còn nhớ rõ cái kỉ niệm ấy. Dưới cơn mưa chò nâu, hai đứa vừa cười nói, vừa lâu lâu chụp lấy vài quả vừa xoay tròn trước tầm mắt mình. Và nhờ có lần đó, nhỏ mới lại chợt nhận ra thằng em nó giờ đã lớn đến cỡ nào. Không biết có phải tại sự chênh lệch giữa hai chiếc yên xe hay không, mà trong mắt nó, tấm lưng áo trắng ấy cao và rộng đến lạ, hơn hẳn những hai cái đầu, làm nó lại phải kiềm chế cơn "lưng fetish" đột ngột trỗi dậy. Nó đã từng rất vui mà chẳng biết rằng, chuyến xe đạp được Mickey ấy là lần đầu và cũng là lần cuối đến tận bây giờ.

Hai tháng sau, thằng nhóc chuyển đi sau khi thông báo được ba, bốn ngày. Vừa nghe tin đã thấy sốc lẫn có gì đó hụt hẫng, và khi nhìn gian nhà trống trơn thì càng thấy trống trải hơn. Lại một người nữa chuyển nhà đi. Lại một đứa em nữa đi thật xa. 

Lần cuối hai đứa gặp nhau, thằng nhóc hứa sẽ nhắn tin cho, sẽ gọi điện, và nếu được thì sẽ hẹn gặp. Vậy mà... chẳng có gì cả. Tin nó chủ động gửi đi cũng không có hồi âm. Gọi đến thì điện thoại báo không liên lạc được. Hỏi han ông anh Xà Beng hàng xóm, vốn rất thân với Mickey, thì cũng chả có tin gì khi mà anh chả chịu nói gì. Cứ như thằng bé đã biến mất khỏi thế gian vậy.

Nhưng rồi khi năm học lớp mười hai bắt đầu, guồng quay cuộc sống lại cuốn Lam khỏi những lo lắng kia, những ý nghĩ kia. Có quá nhiều thứ để ghi nhớ. Và sự hiện diện của thằng nhóc mờ nhạt dần trong tâm trí, như những đứa trẻ đã chuyển nhà đi trước kia. 

Mỗi sáng, con bé lại cười vô tư như chưa có chuyện gì xảy ra. Kí ức đã được cất vào chiếc hộp cũ kĩ.

Ấy vậy, mà cũng có lúc chiếc hộp ấy bị hỏng, nổ bung ra, để kí ức vây lấy nó cùng bao nỗi nhớ lẫn buồn bã như lúc này đây. 

Nhớ miên man.

Nhớ dai dẳng.

Vẫn nằm im quan sát tán lá mít khẽ lay mình theo gió trong đêm đen, Lam khẽ kéo cổ áo chùi những giọt nước đang lặng lẽ lăn dài trên má. 

Lúc nào cũng vậy.

Nỗi nhớ khiến nước mắt tự nhiên trào ra, lăn dài cùng cái cảm giác trống trải trong lòng.

Không thể khóc thành tiếng vì sợ mọi người thức giấc và cũng không muốn.

Gió vẫn thổi lồng lộng

Cảm giác như đang nằm giữa cánh đồng vắng.

Điệu Nocturne vẫn cứ vang mãi, đến khi cái đèn LED của mp3 tắt phụt vì hết pin và đôi mắt đã ngắm nghiền tự khi nào.

Đồng hồ khẽ điểm bốn giờ sáng.

Màn đêm sắp tàn, và một ngày mới lại đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro