Yêu hận đan xen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố mưa đêm, tôi lại nhớ chị rồi, một người khiến tôi đau lòng đến tưởng chừng ngừng thở. Đã ba năm thời gian không dài cũng chẳng ngắn, có lẽ chị đã sớm quen tôi rồi đúng không?
Nhớ ngày đó tôi còn là một cô gái ngây thơ tuổi 17 vừa tròn, tôi đến với chị bằng cả sự ngây thơ trong sáng của tôi. Chị là tình đầu cũng là người duy nhất tôi đem lòng yêu đến thời điểm hiện tại. Tôi nghĩ người ta nói đúng:

Mối tình đầu thôi chỉ toàn dang dở
Yêu đến dại khờ kết quả chỉ là mơ.

Năm thứ hai ta yêu nhau, ngày hôm đó cũng có mưa. Mưa giăng ướt cả mái tóc mềm cùng cõi lòng đau đớn. Tôi thấy chị đang trao nụ hôn mà tôi cứ ngỡ chỉ dành cho mỗi mình tôi. Nụ hôn say ngất và lòng tôi chết lặng, giọt nước mắt mặn đắng hoà vào cùng cơn mưa lạc vị. Tôi như hoá đá khi cơn gió lạnh thổi qua trái tim mình, không phải vì mưa mà vì người tôi thương có lẽ đang thương người con gái khác.
Có lẽ chị không biết được cái lí do mà tôi chọn cho mình hướng rẽ trái và chọn yêu chị đến cháy xém lòng. Vì tôi luôn nghĩ đàn ông nản tính trăng hoa, thích đùa vui cùng ong bướm, chọn yêu người cùng giới - điều duy nhất mà tôi muốn chính là mong họ hiểu mình. Và rồi tôi gặp chị, bằng những lời có cánh tôi đã lỡ sa chân vào bẫy tình. Chú nai ngơ ngác tôi lại nghĩ kẻ bẫy mình lại chính là vị cứu tinh. Chọn yêu người đồng giới tôi không sai, nhưng cái sai là sao tôi lại chọn chị - kẻ xem tình yêu là chiến lợi phẩm đáng khinh.
Ngày hôm đó tôi rất lạnh, lạnh vì gáo nước chị tạt vào những mộng ước tương lai tôi đã dựng xây, nó như tiếng mưa tí tách rơi vãi trên nền đất không tình. Thì ra chung tình hay phản bội nó không nằm ở giới tính con người, mà nó là bản chất của một cá thể bậc thấp trong xã hội này.
Tôi hận chị một, tôi lại căm ghét mình hơn cả ngàn lần, vì sao đã 3 năm rồi mà trái tim vẫn ghi lại hình bóng ấy. Đến giờ đây tôi chẳng dám bước chân mình vào những cuộc tình ái đau thương nữa, bóng ma người ấy để lại quá lớn, rồi ai có thể giúp tôi xoa dịu chúng đây. Ngoài trời vẫn cứ mưa mặc người bị giăng ướt, là căn phòng trống vắng hay lòng người trống vắng mà để mặc nước mắt rơi. Ba năm rồi tình vẫn cứ thế dằn xé tôi, và đâu đó nơi góc trái lồng ngực chị vẫn chiếm một bị trí quá lớn.

" Hận chị là để em nhớ chị cả một đời, em không thể tha thứ cũng chẳng thể quên. Thôi thì mưa cứ rơi, em cứ nhớ. Kỷ niệm của cuộc tình đầu là yêu hận đan xen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro