Yêu đến phát điên!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỳnh Nga bị trói trên một cái ghế tựa, ánh mắt bình tĩnh nhìn xung quanh, đây là một kho xưởng bị bỏ hoang, không khí ẩm móc khiến chị có chút khó chịu. Chị nhìn một vòng đánh giá cũng không gào thét cầu cứu... bởi chị biết đấy là vô dụng.

cộc_cộc_cộc

Quỳnh Nga nghe tiếng động mới xoay mặt nhìn, thần sắc không mấy kinh ngạc vì vốn dĩ là người quen. Chị lẳng lặng nhìn chiếc xe lăn đang chậm rãi tiếng vào, không gấp gáp cũng không sợ hãi, bình tĩnh đối mặt với Thùy Trang.

Hai người cách nhau một khoảng, Thùy Trang đánh giá Quỳnh Nga một hồi mới cất giọng: "Chị không hoảng sợ?"

Chị nhìn Thùy Trang trong vòng một tuần lại gầy đi một vòng, gương mặt không chút huyết sắc, lạnh lẽo và mờ mịt. Đặt biệt, đôi mắt đen láy ấy dường như không tồn đọng bất kỳ sát ý nào trái lại có phần quạnh quẽ. Chị không cảm nhận được Thùy Trang có ý định giết mình nhưng vẫn muốn nói:

"Em sẽ giết tôi sao?"

Thùy Trang không do dự, gật đầu xác nhận: "Đúng vậy!"

Quỳnh Nga hơi cau mày, rất nhanh liền dãn ra, cẩn thận nhìn cô một hồi, từ tốn nói: "Nếu em giết tôi đồng nghĩa với việc em sẽ mất đi Lan Ngọc."

Chị không biết điều gì khiến bản thân chắc chắn như vậy nhưng mục đích hôm nay của Thùy Trang cũng không phải thật sự muốn chị chết. Em ấy có thể cho người thủ tiêu chị, không cần phải tốn thời gian đưa chị đến đây, tâm sự với chị trước khi chết. Bởi thời gian kéo dài càng lâu sẽ càng bất lợi.

Nhắc đến Lan Ngọc, ánh mắt Thùy Trang thêm trầm lặng. Cô sẽ mất Lan Ngọc sao? Có lẽ đi! Nàng nhạt nhẽo mỉn cười, thanh âm cũng không nghe ra mấy phần cảm xúc.

"Chị tự tin như vậy?"

Quỳnh Nga lắc đầu: "Em là người hiểu rõ Lan Ngọc nhất không phải sao?"

Giết chị không có lợi ích gì cả, vì chị và Lan Ngọc trước nay chưa từng vượt qua ranh giới bạn bè. Nhưng nếu giết chị.... Lan Ngọc sẽ không thể cùng Thùy Trang tiếp tục. Vấn đề này cô có thể nghĩ đến thì Thùy Trang làm sao không?

"Tôi không hiểu rõ bản thân mình thì làm sau hiểu người khác?" Thùy Trang trong mắt tràn đầy tự giễu, nhìn Quỳnh Nga thở dài: "Anh hai chị nói không sai. Tôi là một kẻ điên!"

Quỳnh Nga nhíu mày, không tự chủ gọi: "Thùy Trang.... em...."

Thùy Trang không đợi Quỳnh Nga nói liền cắt ngang lời chị: "Chị sẽ chăm sóc tốt cho Lan Ngọc chứ?"

"....." Quỳnh Nga cảm giác có cái gì đó không đúng lại nghe cô hỏi tiếp.

"Chị sẽ yêu em ấy.... rất nhiều.... rất nhiều phải không?"

Chị suy tư, ánh mắt Thùy Trang không gay gắt, không ghen tuông trái lại có mấy phần buông xuôi. Chị như có như không mà bất an, mơ hồi nhận ra cô tâm lý không ổn, Quỳnh Nga cẩn thận suy nghĩ, chận rãi đáp:

"Người Lan Ngọc cần là em. Em sẽ chăm sóc và yêu thương Lan Ngọc hơn bất kỳ ai khác."

Đây là lời nói thật lòng của chị!

Thùy Trang không cho là phải, thản nhiên lắc đầu: "Tôi đã làm tổn thương em ấy... rất nhiều... rất nhiều!" Cô nhắm mắt lại, kỳ quái mỉm cười: "Nên dừng lại rồi!"

"Em có ý gì?" Quỳnh Nga khẩn trương.

Thùy Trang không đáp.

Quỳnh Nga nhanh chóng không nói được gì khi bị băng keo dán kín miệng, Thùy Trang sẽ giết chị sao? Không phải! Hình như là em ấy đang muốn....? Chị nghĩ mà sợ nhưng lại không thể làm gì ngay lúc này.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Chẳng mấy chốc Lan Ngọc xuất hiện trước mặt cô, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Quỳnh Nga bị trói chặt trên ghế rồi dừng lại trước cô, trong mắt khó hiểu, đau lòng cùng bất lực.

"Chị đang làm gì vậy?"

Thùy Trang chỉ cười rồi hờ hững đáp: "Hôm nay, Phạm Quỳnh Nga phải chết!"

"Nguyễn Thùy Trang!" Lan Ngọc hét lên, bàn tay nắm thành quyền, trái tim đau đớn đến mất khống chế, mang theo mấy phần tức giận: "Chị muốn em phải làm sao?"

Lan Ngọc mang theo hốc mắt ửng đỏ nhìn Thùy Trang, trong lòng là vô số câu hỏi. Tại sao chị ấy không tin em, không tin em cả đời sẽ chỉ yêu chị ấy, không tin tình cảm em dành cho chị ấy sẽ không sẽ dàng thay đổi. Lan Ngọc chưa bao giờ cảm thấy chán ghét bản thân mình như lúc này. Nếu đêm đó, người gặp tai nạn là em thì chị ấy sẽ không chịu đua đớn và khổ sở trong suốt thời gian qua. Em luôn muốn bảo vệ Thuỳ Trang nhưng kết quả lại thành thế này? Có lẽ em làm chưa tốt, vì chưa tốt nên chị ấy mới không dành đủ niềm tin cho em.

Thùy Trang ngẩn người nhìn Lan Ngọc, Lan Ngọc tức giận thật rồi, vì tức giận nên mới gọi đầy đủ họ tên của cô. Trước nay, em ấy vốn dịu dàng, số lần em ấy tức giận với cô cũng không quá còn số hai. Một lần liền quan đến chuyện của Diệp Anh, nhưng lần đấy chỉ là hiểu lầm, còn lần này, Lan Ngọc chân chính tức giận là vì cô.

Cô biết Lan Ngọc đã chịu đựng quá nhiều, vì cô kiên nhẫn rất lâu, kể cả sự thất vọng trong đôi mắt cũng không hề che giấu. Bàn tay gầy yếu của cô vô thức nắm lấy tà áo, khẻ hỏi.

"Lan Ngọc.... em mệt rồi đúng không?"

Em như quả bóng bị thổi căng lâu, rất cuộc cũng đến lúc căng không nổi nữa mà vỡ vụn. Em mím chặt môi, nước mắt rơi xuống, lần đầu tiên chân chính thừa nhận.

"Em thật sự mệt rồi!"

Em mệt không phải vì yêu Thùy Trang đến lúc mệt rồi. Em mệt vì không thể chịu đựng được Thùy Trang tự hành hạ và dằn vặt mình. Em mệt vì chị ấy không tin em, em mệt vì bất lực, em mệt vì thật sự không thể hiểu hết chị ấy... buồn cười đến cở nào đâu!

Thùy Trang nhìn Lan Ngọc khóc mà tâm can thắt lại, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy cùng đôi mắt mệt mõi của em, cô biết có lẽ lựa chọn ngày hôm nay là đúng, Thùy Trang hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.

"Nếu hôm nay chị phải giết Quỳnh Nga thì sao?"

Lan Ngọc cắn răng, không chút suy nghĩ chắn trước Quỳnh Nga, đôi mắt đỏ ửng chăm chú nhìn cô, thanh âm cất lên mang theo sự kiên định không thể lây chuyển: "Vậy thì giết em trước đi!"

Không khí bỗng rơi vào trầm mặc....

Thùy Trang bật cười không nói, ánh mắt xao xuyến nhìn ngắm Lan Ngọc thật kỹ, đôi mắt bỗng nhắm lại, đưa tay lên không trung như đang phác hoạ cái gì. Lúc sau, cô khẽ mở mắt ra, đáy mắt như có lớp sương mù bao phủ, giá rét lại không nhìn thấy được thứ gì.

"Quỳnh Nga từng nói: Nếu chị không thể chiến thắng được bản thân mình thì đừng yêu người khác, bởi vì.... chính chị sẽ làm tổn thương họ sâu nhất."

Lan Ngọc đột nhiên cảm thấy bất an chưa từng có, trái tim không ngừng nhảy lên. Em vừa tiến lên hai bước lại nghe chị nói.

"Lan Ngọc à.... chị cũng mệt rồi!"

Cô đã từng nói, không ai có thể có được Lan Ngọc trừ phi... cô chết đi. Cô đã làm tổn thương em ấy, cô cũng không chịu được người khác bên cạnh em ấy. Cách tốt nhất là ngủ một giấc vĩnh viễn, không còn phải thấy gì nữa.

Lan Ngọc nhíu chặt mày, vội vã  lao đến nhưng không kịp.

Phụt_

Con dao sắc bén đang cắm sâu vào lòng ngực cô.

Em điên người, mất hết sức lực khụy gối xuống bên cạnh Thuỳ Trang, đôi mắt không ngừng hốt hoảng, run rẩy không nói được cáu gì.

Máu từ lòng ngực tựa như dòng nước đỏ thẫm không ngừng chảy ra.....

Thùy Trang nhìn em, đau đớn như có như không, thều thào nói: "Ninh Dương Lan Ngọc, cả đời Nguyễn Thùy Trang này chỉ yêu duy nhất mình em, yêu em đến phải điên!"

Lan Ngọc không nghĩ được cái gì, em luống cuống ấn tay lên ngực cô, máu theo kẽ hở của ngón tay không ngừng chảy ra. Lan Ngọc càng lúc càng hoảng loạn, nước mắt tránh nhau lăn dài trên má.

Thùy Trang nâng đôi tay run rẩy muốn chạn lên má em nhưng nữa chừng không đủ sức lại buông thõng, đôi mắt nặng trĩu từ từ nhắm lại, mí mắt vẫn còn ướt đẫm.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro