Her name

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó không phải là một vấn đề lớn đầu tiên, bạn biết đấy? Đó chỉ là một câu chuyện trên mạng, một trong những câu chuyện bạn đọc được trong các cmt của một video trên YouTube, được thiết kế để hù dọa bạn vào đăng nó trên nơi khác. Bạn có biết cái thể loại giống như bạn sẽ chết một cái chết khủng khiếp nếu bạn ko lây lan nó chứ? Tôi không nghĩ rằng bất cứ điều gì của nó vào thời điểm đó, nhưng bây giờ đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Các bình luận bắt đầu bằng cách nói rằng "cô ấy đã không còn [tấm ảnh] một mình trong ngày" và "bằng cách đọc dòng này, cô ấy sẽ đến với bạn." Tôi thậm chí không nhớ những từ ngữ chính xác bởi vì đã muộn và tôi đã mệt mỏi khi nhìn thấy hơn 100 cmt khác . Tôi quên tất cả về nó. Cho đến khi cô bắt đầu đến chỗ tôi. Nó bắt đầu với những điều nhỏ nhặt. Đèn nhấp nháy, một cái bóng kỳ lạ trên sàn hành lang. Sau đó, nó trở nên tồi tệ. Tôi bắt đầu nghe thì thầm khi tôi ở nhà một mình, cười khúc khích, tiếng bước chân. Bây giờ tôi biết rằng cô ấy thích trêu chọc tôi. Giống mèo vờn chuột khi chuẩn bị ăn nó . Gương là điều tồi tệ nhất. Cô ấy đứng ngay sau tôi khi tôi chải tóc , vì vậy khi tôi chuyển đầu của tôi để nhìn sang phía bên kia, cô ấy sẽ có mặt ở đó, đứng bên cạnh kệ sách, với mái tóc dài, của mình, bê bết máu. Và nụ cười ấy. Ôi, Chúa ơi, nụ cười ấy. Răng cô ấy luôn đẫm máu. Tôi đã không bao giờ chắc chắn rằng đó là máu của cô ấy, hoặc ... Tôi thậm chí không biết. Mỗi đêm nó có vẻ tồi tệ hơn. Tôi nhìn thấy cô ấy trên đường đến lớp, trong kính chiếu hậu xe của tôi, nhìn chằm chằm vào tôi 1 cách tệ hại. Tôi chỉ có thể ngủ được 1 ít , cuối cùng bạn biết đấy . Cô ấy đến với tôi. Ngày cuối. Tôi không thể ngủ được vì tất cả tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô ấy . Tôi che mặt của tôi với cái gối và nhắm mắt thật chặt, khi tôi cảm thấy một cái gì đó lạnh trên tay tôi. Tôi đã bị tê liệt vì sợ hãi. Đó là sắc nét và trời rất lạnh và nó đã được di chuyển xuống cánh tay của tôi đối với khuỷu tay của tôi. "Ra ngoài chơi đi," cô nói bằng 1 giọng du dương, giọng nói khó chịu tôi đã nghe quá nhiều lần trước đây. Tôi hét lên và ngồi dậy nhưng cô ấy đã ra đi. Chỉ 1 lúc. Sai lầm lớn nhất của tôi là khi tôi nói chuyện với cô ấy. Tôi chỉ muốn bước ra khỏi phòng tắm và cô ấy đã ở đó khi tôi mở rèm cửa. Tôi rít lên và cô ấy cúi xuống với tôi. "Tại sao?", Tôi hỏi. "Tại sao bạn làm điều này?" Cô ấy nói bởi vì tôi đã biết điều gì đó về cô ấy . Ẩu đả đó đã kết thúc với một chấn thương đầu nghiêm trọng và tôi đang ở bệnh viện. Đó là nơi mà tôi đang ở bây giờ. Tôi không thể chịu được nữa. Tôi chỉ là một con người, đó là quá đủ rồi. Tôi biết tôi phải làm gì rồi . Tôi nghĩ là tôi đã luôn biết. Chúa ơi, tôi xin lỗi. Tôi rất rất xin lỗi. Cô ấy tên là Nora. Cô ấy sẽ ở chỗ đó, sớm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro