LÁ THƯ KHÔNG GỬI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Nếu như kẻ rời đi trước là em...]
________________

Căn hộ violet

Paris, ngày... tháng... năm...

Gửi Người- Gã trai bên vườn hồng xanh thắm,

Không dám hỏi Người còn nhớ em hay đã quên, nhưng cũng đã tròn một năm kể từ ngày ta chia xa rồi đấy.

Người yêu dấu, cho em được gửi lời xin lỗi muộn màng khi ra đi mà chưa trọn vẹn lời thề sẽ bên Người suốt kiếp. Rời xa Người là điều em chưa từng muốn. Hơi ấm của vòng tay Người còn quá đỗi lưu luyến, vườn hồng xanh kia còn chưa kịp thay áo, và nụ hôn ta trao nhau vẫn còn quá ngọt ngào. Chẳng có lí do gì để em vội dứt áo ra đi cả.

Nhưng trớ trêu thật, Chúa muốn đón em đi trước rồi.

Người yêu dấu ạ, em vẫn còn nhớ lắm. Nhớ từng câu chào buổi sáng mỗi sớm mai thức dậy cùng nhau, nhớ những cái ôm ghì chặt lấy em như muốn khắc sâu trong tâm khảm. Em luyến tiếc những chiều tan ca, thèm những lần ngồi ở quán bar thưởng thức ly mocktail do đích thân Người pha chế.

Nhớ những cái hôn lên cổ cùng khát vọng chiếm hữu em cho riêng mình, nhớ những đêm trăng rót ánh vàng phủ lên mái tóc bạch kim của Người, phủ lên cả lồng ngực vững chắc mà em dựa vào sau những lần yêu thương nồng nàn.

Ngày tháng ở bên Người thực sự rất đẹp, chỉ tiếc rằng quãng thời gian ấy chưa đủ dài. Tựa như một giấc mộng và người tỉnh lại không phải em. Sẽ thật tuyệt nếu giấc mộng ấy khiến Người có thể mỉm cười, nhưng mọi thứ vốn dĩ không như hai ta mong đợi.

Vậy nên người em yêu à... Hãy tỉnh lại khỏi cơn mơ có kết thúc là chiếc áo trắng nhuộm đẫm máu của em nhé.

Đừng tự trách mình không thể bảo vệ em thật tốt. Việc em rời đi là sự cố mà ngay cả bản thân em cũng không thể biết trước được. Cũng xin Người đừng trách móc hay sinh thù hận với người bệnh nhân kia, không thể điều trị đến nơi đến chốn cho bệnh nhân của mình là lỗi ở em. Dẫu cho là công hay tội, em cũng lãnh hệ quả của mình rồi.

Điều duy nhất nuối tiếc chính là không thể tạm biệt Người một cách đàng hoàng. Nhưng Người ơi, khi sức em đã cạn, hơi em đã tàn, chẳng thể nào mà níu giữ linh hồn em ở lại nữa. Chí ít trước khi nhắm mắt có thể cảm nhận được chút ấm áp của Người bao bọc lấy thân mình, vậy cũng đủ làm em mãn nguyện rồi.

Đừng ngoan cố níu giữ lấy chấp niệm về em, xin hãy đi tiếp cho cả phần dang dở mà em chưa thể bước tới, xem như đây là chút di nguyện nhỏ nhoi em để lại. Đừng tìm em quá sớm, em không muốn thấy người em thương chọn cái chết vì em đâu.

Em dừng bút ở đây nhé.
Mãi yêu Người, tình yêu của em.

Ký tên,
Bé ngoan của Người.

________________

-Lú-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro