Chap 12: Mau Chạy Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từ trường học trở về nhà, vào trong bếp rót ra một tách trà lúa mạch, vừa uống vừa nghĩ về chuyện thi thể mẹ tôi được giấu dưới sàn nhà.

Ngay khi ấy, bố tôi từ phòng kế bên bước ra và nói: "Yumi? Mẹ con đã có người đàn ông khác, muốn bỏ rơi hai bố con mình để trốn đi, bố và mẹ đã cãi nhau....Trong lúc giằng co bố đã lỡ tay..." Nói xong nước mắt bố tôi trào ra.

Tôi không hề có ý định sẽ báo cảnh sát về việc làm của bố, mà chủ định sẽ cứ thế sống với bố trọn đời.

Khi đang định về phòng thay quần áo, tôi phát hiện ra trên chiếc bàn góc phòng có mấy mảnh giấy bị xé lộn xộn, trên đó có bút tích của mẹ tôi. Tôi thử sắp xếp lại những chữ viết trên mẩu giấy.

YUMI – MAU CHẠY ĐI – BỐ – MẤT TRÍ RỒI.

Đáp án
Hung thủ ở đây là Yumi

Tờ giấy đó là do người mẹ viết nhưng bị Yumi xé để che giấu tội ác của mình, nhưng Yumi bị mất trí.

Các mảnh giấy nếu sắp xếp thì sẽ là: BỐ – MAU CHẠY ĐI – YUMI – MẤT TRÍ RỒI.

Vợ chồng cũng hay xưng hô là "bố nó", "mẹ nó".

Phân tích kỹ hơn:

Ông bố chưa nói sao con bé biết xác "giấu" dưới sàn? Để ý kỹ từ "giấu" nhé, đã bị giấu dưới sàn, tức là không muốn người khác biết, mà nếu ông bố giết và không muốn người khác biết, tại sao Yumi lại biết?

Mặc dù mất trí, nhưng trong thâm tâm nó, vẫn biết là cái xác của mẹ được giấu dưới sàn, thậm chí khi biết điều đó, nó còn có thể đi học rồi thản nhiên uống trà, chứng tỏ đứa bé này là một kẻ trong tiềm thức đã ý thức được mình giết người.

Chi tiết Yumi sẽ không tố cáo bố với cảnh sát và sẽ sống với bố trọn đời, nhìn qua thì không có gì đặc biệt cả nhưng đặt trong hoàn cảnh một kẻ điên trong nhà như Yumi thì ông bố chỉ sợ không sống thêm được bao lâu nữa. Cũng may là có thể ông bố đã biết được chuyện này, nhưng không nói ra, do đó mới đổ hết lỗi lên đầu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro