Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào buổi tối, một vụ nổ đã xảy ra tại một nhà máy hóa chất ở vùng ngoại ô, tất cả các xe cứu thương tại bệnh viện Nam Bạch đã được huy động. Cả khoa cấp cứu và bác sĩ phẫu thuật đều được điều động theo xe cứu thương.

Lúc Phó Minh An đến, phóng viên đài truyền hình đã bắt đầu đưa tin.

"Bên trong có gần trăm công nhân, vụ nổ lan đến nhà dân xung quanh, hiện tại đã phát hiện 15 người bị thương, xe cứu thương cùng nhân viên y tế đã có mặt, lính cứu hỏa đã bắt đầu tìm kiếm người bị nạn..."

Tại bãi đất trống trải, cảnh sát và dân chúng đang bắt tay vào xây dựng phòng phẫu thuật tạm thời, tất cả các thiết bị cấp cứu đã được chuẩn bị, những người bị thương lần lượt được đưa ra khỏi nhà máy hóa chất bị sập.

Những người bị thương trong tình trạng hôn mê được đưa vào phòng cấp cứu, những người không hôn mê được phẫu thuật xử lý vết thương tại chỗ.

Các bác sĩ khoa cấp cứu cơ bản đều là những người được tập huấn, càng là thời khắc nguy hiểm, càng giữ được bình tĩnh.

- Lão Trần, mau tỉnh lại a!

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khóc bi thương, Phó Minh An vừa mới kết thúc một ca phẫu thuật trong lòng nhảy dựng lên, sải bước đi ra ngoài.

Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đang quỳ xuống đất, khóc lớn nhìn về phía người đàn ông nằm trên cáng.

Những người quen xung quanh thở dài: "Con trai trong nhà sắp thi đại học, cả nhà dựa vào tiền lương của lão Trần, nếu xảy ra chuyện, sau này phải làm sao bây giờ?"

Người phụ nữ nghe thấy vậy, càng khóc lớn hơn.

Cô nhìn thấy Phó Minh An, tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, mạnh mẽ vọt tới trước mặt anh, hai tay dùng sức nắm lấy áo blouse trắng của anh.

"Bác sĩ, làm ơn! Cầu xin anh, nhất định phải cứu anh ấy..."

Động tác của cô làm mấy người xung quanh kinh hãi, bọn họ vội vàng tiến lên giữ chặt cô, lớn tiếng khuyên nhủ: "Cô Trần, lúc này cô ngàn vạn lần không nên cản trở bác sĩ a, chậm trễ thời gian của bọn họ thì còn cứu người thế nào?"

Người phụ nữ ngã xuống đất và khóc nức nở.

Phó Minh An cúi đầu nhìn cô, cổ họng có chút căng thẳng.

"Tôi sẽ dốc toàn lực cứu anh ấy."

Giọng điệu của anh chắc nịch, người phụ nữ từ từ buông tay, lính cứu hỏa ngay lập tức đưa người đàn ông vào phòng phẫu thuật.

Tiếng khóc bên ngoài dần dần nhỏ đi, hẳn là người xung quanh đã khuyên nhủ cô ấy.

Phó Minh An hít sâu một hơi, sau khi chậm lại hai giây, hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Khử trùng, chuẩn bị phẫu thuật."

Người đàn ông mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, vết thương không tính là đặc biệt nặng, nhưng bị thương chân, sau này muốn làm công việc thể lực chỉ sợ rất khó.

Phẫu thuật kết thúc, Phó Minh An đưa người đàn ông đến lều trại bên cạnh, người phụ nữ vẻ mặt lo lắng đi theo phía sau anh, nhất mực muốn biết tình trạng của người đàn ông.

Sau khi dặn dò các tình nguyện viên chăm sóc bệnh nhân, Phó Minh An xoay người, bình tĩnh nhìn người phụ nữ.

"Cố gắng chăm sóc anh ấy, mọi thứ đều sẽ tốt lên."

Người phụ nữ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó là mừng như điên.

"Cảm ơn, cảm ơn.

Cô khóc nhiều hơn, cơ thể gầy gò co giật kịch liệt.

Phó Minh An không nói nhiều, lại vào phòng phẫu thuật.

Phía bên kia.

Phó Thâm vốn định ngủ nhưng nhìn thấy tin tức cơn buồn ngủ đã bị đánh tan hoàn toàn.

Đó có phải là anh trai lạnh lùng của anh hay không? Anh trai lại biết an ủi người khác?

"Tin tức mới nhất, nhà máy hóa chất có thể còn có thể phát sinh vụ nổ thứ hai, mọi người đang trật tự sơ tán, tất cả người bị thương đều sẽ đưa đến bệnh viện, một bộ phận nhân viên y tế sẽ ở lại..."

Để thuận tiện cho việc quản lý, những người ở lại phải đăng ký.

Khi Phó Thâm nhìn thấy Phó Minh An viết tên và số điện thoại của mình, lòng đầy bất an

Anh trai ở lại đó có nguy hiểm không?

Sức khỏe chị dâu không tốt, lỡ như anh trai xảy ra chuyện, chị dâu phải làm sao bây giờ?

Hạ Vãn Tình biết được tin tức của Phó Minh An là sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro