Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra tôi và Phó Uyên lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi thích anh ấy, thích từ nhỏ đến lớn.

Chúng tôi là thanh mai trúc mã, chỉ cần nhìn thấy một cử chỉ của anh ấy thôi thì tôi đã biết anh ấy định làm gì.

Các bạn học thường nói, sau này chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau, sau đó kết hôn.

Tôi cũng nghĩ vậy.

Nhưng năm nhất đại học, tôi phát hiện hóa ra anh ấy cũng sẽ có người mình thích, chúng tôi cũng vì vậy mà từ từ xa cách nhau.

Anh ấy thích hoa khôi trường chúng tôi, tên là Mục Đào, thành tích của cô ấy rất tốt, học bổng hạng nhất trong năm đều thuộc về cô ấy, là nữ thần trong lòng rất nhiều người trong trường, bao gồm cả Phó Uyên.

Tối hôm đó anh ấy mua cho tôi không ít bánh ngọt và trà sữa, chỉ để lấy lòng tôi, hỏi tôi một cô gái như Mục Đào nên theo đuổi như thế nào.

Tôi cười nhận lấy trà sữa, chịu đựng sự chua xót trong lòng bắt đầu nói với anh nên theo đuổi nữ sinh như thế nào.

Anh ấy nghe rất chăm chú, nhưng tôi lại càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

Cho đến cuối cùng, tôi nửa đùa nửa thật bổ sung một câu: "Mục Đào người ta chính là hoa khôi của trường cao cao tại thượng, nhiều nam sinh như vậy tranh nhau theo đuổi, đến phiên cậu sao?"

Phó Uyên khoanh tay nhìn tôi: "Chẳng lẽ tôi rất kém cỏi sao?

Tôi giật giật khóe môi.

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn con gái thích Phó Uyên cũng không ít, rất nhiều thư tình của Phó Uyên đều là tôi âm thầm xử lí.

Sau đó, tôi thường xuyên thấy Phó Uyên ở dưới ký túc xá chờ Mục Đào, mỗi lần nhìn thấy tôi anh đều gật đầu với tôi, dường như là chào hỏi, sau đó liền chạy về phía Mục Đào.

Mấy ngày đầu bọn họ cùng nhau đến thư viện học tập, về sau mỗi ngày Phó Uyên đều mang cho Mục Đào một cành hoa.

Tôi bắt đầu thường xuyên bắt gặp Phó Uyên và Mục Đào, có lúc là ở thư viện, có lúc là ở sân thể dục, có lúc là ở quán trà sữa bên ngoài trường học.

Mỗi lần Phó Uyên nhìn thấy tôi đều chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chưa bao giờ nói thêm một câu, lịch sử trò chuyện wechat của chúng tôi vẫn luôn dừng lại ở việc anh ấy hỏi tôi con gái bình thường thích hoa gì.

Chưa đến hai tháng, Phó Uyên và Mục Đào đã ở bên nhau, nam thanh nữ tú, trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người.

Thường xuyên có người bắt gặp Phó Uyên ôm một bó hoa hồng lớn chờ Mục Đào ở dưới ký túc xá nữ.

Còn có người thấy lúc trời mưa to Phó Uyên sẽ cõng Mục Đào, đưa Mục Đào về ký túc xá.

Tất cả sự ngọt ngào giữa họ đều sẽ đến với tôi thông qua miệng của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro