Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi sắp đính hôn với Âu Dương Thanh.
Vào năm tôi tốt nghiệp.

Đây là cuộc hôn nhân giữa hai đại gia tộc Âu Dương gia và Giang gia, tuy rằng vị hôn phu của mình có tính tình không tốt, nhưng ít nhất Âu Dương Thanh không có nguy hiểm như Âu Dương Điển.
Anh ta là đối tượng tốt nhất để giúp tôi tiếp cận Âu Dương gia.

Cho đến ngày lễ đính hôn, Bạch Trà mới biết được chuyện này.
Trên tay cô đang cầm chén trà, nghe tôi nói đến chuyện đính hôn, Bạch Trà ngẩng đầu lên: "Chị nhất định phải cùng anh ta đính hôn sao?"

Tôi thẳng thắn nói: "Bạch Trà, tuy rằng mấy năm nay em đối với Âu Dương Thanh vẫn rất có thành kiến nhưng chị cảm thấy Âu Dương Thanh hiện tại là người chồng phù hợp nhất."

Âu Dương gia vốn hùng hậu, sản nghiệp trải rộng các ngành nghề, Giang gia có thể hợp tác với Âu Dương gia, đây là cách tốt nhất.

Bạch Trà siết chặt chén trà, lại ngước mắt lên, đáy mắt dâng lên dòng nước mắt: "Chị toàn tâm toàn ý vì Giang gia, vậy hạnh phúc của chính chị phải làm sao bây giờ?"

Chị nói cho em biết, Âu Dương Thanh không phải người tốt.

Cô ấy khóc lóc lên án tôi, giọng điệu phẫn uất: "Vậy chính chị có nghĩ tới, Âu Dương Thanh là thứ gì, anh ta xứng với chị sao?"

Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an: "Không sao, Tiểu Trà. Đây là chuyện mà chị - người thừa kế duy nhất của Giang gia nên làm.
Không sao, chị không cảm thấy gả cho một người mình không yêu có gì là khó khăn.

Bạch Trà ôm lấy tôi: "Chị, chị có thể đừng gả cho Âu Dương Thanh được không, nếu muốn, em giúp chị gả được không?
Âu Dương Thanh không phải người tốt, chị biết mà."

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng gầy yếu của Bạch Trà, cười cười: "Tâm ý của em vì chị, chị biết.
Nhưng đây là sứ mệnh của chị, là chuyện chị nên làm.
Tiểu Trà, tin tưởng chị, mọi chuyện sẽ tốt thôi, được không?"

Sau khi nói chuyện với Bạch Trà xong, thời gian cũng rất gấp, tôi liền vội vàng đi chuẩn bị.

Trước khi đi, tôi nhìn Bạch Trà: "Chị tin em, là một cô gái ngoan ngoãn, em sẽ không làm điều gì sai, phải không?"

Bạch Trà nhẹ nhàng lên tiếng: "Em biết rồi, chị".

Sau khi tôi đi, sắc mặt Bạch Trà giận dữ, đập vỡ chén trà vẫn đang cầm trong tay.

Cô ấy bắt máy lên gọi điện thoại: "Anh đã sớm biết, anh vẫn luôn cùng cô ấy hợp tác để gạt tôi!
Tống Huy! Anh không phải cũng sống lại một đời sao?
Anh làm sao có thể trơ mắt nhìn chị tôi nhảy vào hố lửa?
Anh thật đê tiện, Tống Huy, anh tự tay đem người mình thích đẩy vào bên người mà anh biết rõ là Địa Ngục."

Trong điện thoại truyền ra thanh âm bình thản mà bình tĩnh của Tống Huy.
"Bạch Trà, tôi làm tất cả đều là vì cứu cô ấy".

Trong buổi lễ, tôi mặc một chiếc váy trắng do một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế tự tay may.

Phía trên tất cả đều là cánh hoa may thủ công, điểm xuyết đầy kim cương thật nhỏ.

Đi trong đám đông, tôi có thể không phải là người đẹp nhất, nhưng nhất định sẽ là người mặc đồ xa xỉ nhất.

Dù sao đây cũng là sự liên minh giữa hai đại gia tộc, buổi lễ đính hôn này, chính là một sự sắp xếp.

Tôi nắm tay u Dương Thanh, đi giữa rất nhiều khách quý.

Âu Dương Thanh bên ngoài cười nhưng trong không lòng để mặc tôi lôi kéo: "Giang Địch à, Giang Địch, tôi phát hiện tôi thật sự là cậu chơi chết rồi.
Sao cậu lại coi trọng tôi chứ."

Tôi mỉm cười cùng khách khứa chạm cốc, quay qua thấp giọng nói: "Tác dụng duy nhất của cậu, chính là làm vị hôn phu của tôi."
Sau đó tùy tiện cậu lăn qua lăn lại như thế nào, cậu thích tìm ai thì tìm, tôi cũng không ngăn cản."

Trên mặt Âu Dương Thanh lộ ra vẻ chua xót: "Trong mắt cậu, tính cách của tôi khó ưa vậy sao?"

Ở chỗ ngã rẽ, tôi liền nhìn thấy Bạch Trà mặc một thân lễ phục màu hồng nhạt, kéo Tống Huy cười tủm tỉm đi về phía tôi.

Đó là chiếc váy tôi vừa mới đưa cho Bạch Trà, mặc trên người nàng cực kỳ thích hợp, giống như một ngàn đóa hoa hồng ngàn đang nở rộ.

Bạch Trà đã thu liễm lại cảm xúc, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Thanh vô cùng bình tĩnh: "Chị hôm nay thật xinh đẹp, thật như viên kim cương rực rỡ."

Tống Huy vẫn mặt không chút thay đổi, gật đầu với tôi, lễ phép phụ họa: "Hôm nay cậu thật sự rất đẹp.

Tôi mỉm cười, chạm cốc với hai người: "Hai người tối nay có thể đến, tôi rất vui."

Âu Dương Thanh thở dài, mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn đưa tay chạm cốc với hai người: "Cảm ơn hai người đã đến."

Bạch Trà mỉm cười, giọng nói thân thiết: "Chị đính hôn, người em gái chị yêu quý nhất sao có thể vắng mặt chứ."

Kiếp trước, sau khi Bạch Trà biết tôi muốn đính hôn với Âu Dương Thanh, cô ấy khuyên ngăn không có kết quả, nổi giận một hồi, tất nhiên không tới dự.

Lần này, cô ấy có thể tới, tôi thật sự rất vui vẻ.

Điều này chẳng phải sẽ chứng minh, cô ấy đối với Âu Dương Thanh đã không còn lưu luyến?

Bạch Trà kéo Tống Huy rời đi, tôi xoay người liền đụng phải thân hình làm cho cả người tôi tóc gáy dựng hết lên.

Âu Dương Điển cười híp mắt đứng một bên, trong tay đong đưa ly rượu đỏ, im lặng nhìn tôi và Âu Dương Thanh.

Ánh mắt anh ta giống như rắn độc, dừng trên người tôi và Âu Dương Thanh.

Anh ta vươn tay về phía tôi: "Giang tiểu thư, đã lâu không gặp."

Anh ta làm bộ giận dữ trừng mắt nhìn Âu Dương Thanh: "Hiện tại Giang tiểu thư đã là vị hôn thê của em, sao còn không chủ động giới thiệu?"

Tôi cười: "Trước đó không lâu mới gặp, cũng không tính là đã lâu không gặp.

Âu Dương Điển tiên sinh không khỏi cũng quá mức khách khí rồi."

Âu Dương Điển lớn hơn Âu Dương Thanh năm tuổi, năm ngoái đã về nước, bắt đầu dần dần tiếp nhận sản nghiệp của Âu Dương gia.
Vài năm trước tôi đi theo cha, nhiều lần gặp Âu Dương Điển trong các hội nghị thương mại.

Anh ta mới tiếp nhận Âu Dương gia, cũng đã có khí thế của một thương nhân đa mưu túc trí, anh ta giống như một con rắn độc chờ đã lâu, chờ dùng biện pháp hiểm ác nhất đem người ta ăn vào bụng.

Âu Dương Điển, là người giảo hoạt nhất đời trước mà tôi từng gặp.
Cũng là người đáng sợ nhất.

Nói về thủ đoạn, tôi không tàn nhẫn như hắn, nói về tâm trí, tôi tính kế không lại Âu Dương Điển.

Tôi chỉ có thể dựa vào những thứ khác, mới có thể giúp tôi thành công hơn Âu Dương Điển.

Thành tích thi đại học của tôi rất tốt, là thủ khoa của thành phố A.

Tôi cũng không có ý định ra nước ngoài du học, tôi dự định ở lại thành phố A, chọn ra hai trường tốt nhất cả nước.

Thành tích của Tống Huy không kém tôi nhiều lắm, cậu ấy luôn theo suy nghĩ của tôi, cậu ấy nói tôi đi đâu, tôi ấy liền tới đó.

Tôi nhìn Tống Huy, bật cười nói: "Không sao, cậu có thể không cần theo lựa chọn của tôi, chọn thứ cậu thích là được rồi.

Tống Huy lắc đầu, ánh mắt thâm thúy: "Không sao, dù sao..."

Những lời còn lại, cậu ấy nuốt vào trong, không nói thêm gì nữa.

Nhưng rốt cục Tống Huy vẫn chọn trường đại học học giống tôi.

Thành tích thi đại học của Âu Dương Thanh không được tốt lắm, Âu Dương gia cũng không trông cậy vào cậu ta, quyên góp hai tòa thư viện, đưa Âu Dương Thanh vào một trường đại học ở thành phố A.

Từ ngày đó về sau, tôi cũng không chủ động liên lạc với Âu Dương Thanh.

Ngoài mặt, cậu ta chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi.

Có lẽ là ảo giác của tôi, Tống Huy luôn cố ý hay vô tình ngăn cản tôi cùng u Dương Thanh gặp mặt.

Ngược lại là Bạch Trà, cô ấy dường như không giống với kiếp trước, kiếp trước sau lễ đính hôn giữa tôi và Âu Dương Thanh, Bạch Trà bắt đầu xa lánh tôi, thậm chí nói chuyện cũng mang theo địch ý.

Chỉ có lúc kéo tay Âu Dương Thanh xuất hiện trước mặt tôi, mới là bộ dáng âm dương quái khí kia.

Nhưng kiếp này, Bạch Trà ngược lại càng trở nên dính lấy tôi, bám theo tôi dữ dội hơn.

Chỉ là ánh mắt cô ấy nhìn về phía Tống Huy, càng ngày càng âm trầm.

Tôi điểm vào mũi Bạch Trà: "Chuyện gì xảy ra vậy? Lễ đính hôn của chị, em còn kéo tay Tống Huy.
Sao bây giờ lại trở mặt không nhận người ta?"

Bạch Trà làm ổ bên cạnh tôi: "Đó là tình thế bức bách mới tìm Tống Huy, hiện tại cảm thấy càng nhìn càng thấy đáng ghét."

Thành tích của Bạch Trà luôn rất tốt, tôi sợ cô ấy nhàm chán, liền mời cô ấy: "Có muốn đến công ty của chị và Tống Huy mới thành lập xem một chút không?"

Tôi cùng Tống Huy hợp tác mở công ty làm VR, tôi từ nhỏ đã xem qua Kirito - nhân vật chính anime, khi đó đã suy nghĩ về sau nhất định phải làm về thế giới VR.

Hiện tại trong tay có tiền, liền muốn cùng Tống Huy thử xem.

Đời trước công ty của hai chúng tôi coi như là có thành tựu lớn, nghiên cứu phát triển mang tính đột phá.

Bạch Trà tiện tay cầm ly nước tôi đặt bên cạnh bàn lên, uống một ngụm nước, cười nói: "Được".

Tống Huy bình tĩnh rửa ly nước, một lần nữa thay một ly nước mới đưa cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro