Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần cuối kỳ rồi, tôi bận đến mức như muốn nổ tung. Quả nhiên là chuyên ngành tốt, cuối kỳ hàng năm sẽ có kỳ thi đánh giá năng lực.

Không còn cách nào khác, tôi phải chạy đến thư viện mỗi ngày, và tôi thậm chí không có thời gian để trả lời tin nhắn.

Vì vậy, khi gặp lại Giang Việt đã là lúc kết thúc kỳ thi. Chúng tôi đã bị tra tấn bởi kỳ thi cuối cùng trong nửa tháng, vì vậy sau khi kết thúc chúng tôi đã hẹn nhau đi liên hoan.

Sau bữa tối, khoảng 7 giờ, bóng tối đã bao phủ đường phố hoàn toàn.

Tôi nhớ ngày hôm đó. Khi quay lại, tôi đi ngang qua khu chợ đêm, hương thơm quyến rũ phả vào mặt níu lấy bước chân tôi.

Những sợi mì thơm phức và thịt xiên nướng hấp dẫn trên các quầy hàng, có mỡ có nạc, bên ngoài cháy xém, bên trong mềm ẩm, mùi thơm hòa quyện của thì là và ớt bột lan tỏa khắp không gian.

Tôi không thể cưỡng lại trước sự cám dỗ này mà mua thêm hai cây xúc xích.

Sau khi đến trường, men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đến ký túc xá cách đó không xa. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, hai bên đường có cây anh đào cao lớn cùng mấy cành hoa tú cầu thấp bé, nhưng lúc này đều đã qua thời kỳ nở hoa, cũng không có cảnh đẹp gì để thưởng thức.

Từ trên cao nhìn xuống, có lác đác mấy cái đèn đường điểm xuyết trong đó, thiết kế đèn đường cổ kính rất đẹp mắt, yên tĩnh giống như là một bức tranh sơn dầu, mang theo cảm giác khiến cho người ta an tâm.

Khi đến dưới lầu ký túc xá, tôi nhìn thấy bóng dáng ai đó.

Thiếu niên đứng dưới ngọn đèn đường, cúi đầu, tóc mái rũ xuống, che khuất khuôn mặt.
Là Giang Việt.

Bạn cùng phòng nhìn tôi cười đầy thâm ý, sau đó chạy vào ký túc xá.

Tôi khẽ thở dài một hơi, chỉ thấy Giang Việt đi về phía tôi.

Khóe miệng cậu ấy hơi nhếch lên, lộ ra độ cong đẹp mắt.

Chờ cậu ấy đến gần.

Tôi lại một lần nữa cảm thán trong lòng, lông mi Giang Việt thật sự rất dài, tóc của anh ấy cũng rất dày.

Tôi sờ sờ đầu mình bởi vì học tiếng Pháp mà càng ngày càng ít tóc, có chút hâm mộ cậu ấy.
.
Không biết sau này khi tôi cấy tóc cậu ta có thể quyên tặng cho tôi chút tóc hay không.

Nhưng theo dáng vẻ keo kiệt này của cậu ta, đại khái là không thể.

"Tôi gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại nhưng mà cậu không nhận. "Giang Việt nói.

Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, quả thật có hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Giương mắt nhìn Giang Việt, tôi đột nhiên cảm thấy cậu ấy có chút ủy khuất.

Vì thế tôi hạ thấp giọng: "Chúng tôi đi liên hoan, tôi đã bật chế độ im lặng".
Giang Việt nhẹ giọng nói một câu: "Tiểu vô tâm"'

Rất nhẹ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.

Đến gần, tôi hỏi Giang Việt: "Cậu có uống rượu không?"

"Uống một chút" Giang Việt ra hiệu cho tôi lại gần, "Nhưng tửu lượng của anh đây rất tốt, tôi chỉ...... chỉ là......"

Tôi nói: "Chỉ là cái gì?

Cậu ấy không nói gì, ở trước mắt tôi mở bàn tay ra, là một hộp trang sức nhỏ.

Mở ra xem, là một sợi dây chuyền.

Một sợi dây chuyền màu bạc tinh tế, đung đưa một viên thủy tinh nho nhỏ, đơn giản lại tinh xảo.

Giang Việt nhìn tôi: "Tặng em"
(Arrebol: Giờ đổi xưng hô qua anh-em cho tình củm nheee!! Tình ý ngập tràn)

Tôi kinh ngạc nói: "Không phải chứ, thiếu gia như anh uống say còn có sở thích tặng quà khắp nơi?"

Tôi không nhận, Giang Việt liền nhét hộp trang sức vào tay tôi.
"Không phải, anh uống say cũng không thể..."

"Anh không say" Anh ấy dừng một chút, giống như lấy hết dũng khí
" Bùi Tân Vũ, anh thích em".

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của anh rất thanh tỉnh, nào có nửa phần men say.

Tôi mở to mắt nhìn Giang Việt vài giây, rốt cuộc cũng chịu thua, đành phải rời tầm mắt nhìn về phía cây xúc xích nướng trong tay tôi.

Xúc xích nướng thật sự thơm quá.

Thật lâu sau, tôi mới nhỏ giọng nói: "Giang Việt, lúc trước anh đã nói, hai chúng ta không thích hợp lắm..."

Anh hơi rũ mắt, đối diện với tôi, trong mắt là thứ tình cảm tôi nhìn không hiểu.

"Khi đó thời điểm không thích hợp anh mới nói như vậy, chúng ta như thế nào lại không phù hợp. Chúng ta đều độc thân không có đối tượng, không phải là rất phù hợp sao?"

Tôi có chút bất đắc dĩ, cười với anh: "Nhưng Giang Việt, anh không thích em".

"Hiện tại có thể anh cảm thấy mình cần một mối tình yêu đương, vừa vặn lại quen biết em lâu như vậy, cũng coi như trò chuyện được, cũng tương đối quen thuộc, cho nên mới nói như vậy... Nhưng anh có nghĩ tới, hoàn toàn là bởi vì chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, từ trung học đến đại học, cho nên anh coi đây là thích không?"

Những lời này là nói cho Giang Việt nghe, nhưng cũng là nói cho chính tôi nghe.

Bởi vì không chỉ có anh ấy, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ mình có thật sự thích Giang Việt hay không.

Tựa như lúc ấy bạn cùng phòng của tôi hỏi tôi, mà tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành thuận miệng bịa chuyện.

Còn có sau khi thi tốt nghiệp trung học kết thúc, anh ấy an ủi tôi, mỗi lần anh ấy chạy đến bên tôi....

Tôi thật sự tự hỏi đây có phải là thích hay không.

Nhưng mà, tôi lại quá rõ ràng khoảng cách giữa hai chúng ta.

Nó giống như điểm số toán học của chúng tôi lúc đầu.

Cho nên bây giờ đối mặt với lời thổ lộ của Giang Việt, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nghe vậy, Giang Việt nhìn tôi, nói: "Bùi Tân Vũ, chẳng lẽ em chưa từng phát hiện anh thích em sao?"

"Sự yêu thích của anh đối với em không phải bắt đầu từ hôm nay, nói cách khác, nếu như không phải thích em, hồi trung học anh sẽ không luôn bổ túc toán cho em."

Anh dừng một chút, lại nói tiếp, "Anh là một người rất ích kỷ, chuyện lãng phí thời gian của mình, cũng chỉ là đối với em mà thôi."

Giang Việt khom lưng, khiến tôi nhìn về phía anh ấy, sau đó gằn từng chữ: "Anh có ý đồ gì, anh tưởng em luôn biết chứ, Bùi Tân Vũ".

Tôi cả kinh nói không ra lời, hơi lùi về phía sau vài bước.

Sau một lúc lâu, tôi há hốc mồm: "Giang Việt, anh uống say rồi, em đưa anh về trước, việc này... chúng ta nói sau."

"Em đừng lảng sang chuyện khác, hôm nay anh vất vả lắm mới mượn rượu để tăng thêm can đảm nói với em những chuyện này, em cứ nói cho tôi biết một câu." Giang Việt mở miệng hỏi, "Em, thích tôi không?"

Đối mặt với thẳng nam thổ lộ nên làm cái gì bây giờ, các quân sư online đâu, rất gấp.

Cuối cùng tôi vẫn đồng ý với Giang Việt thử một lần với anh ấy.

Lúc ấy tôi nghĩ chính là, nói không chừng ngày hôm sau anh ấy tỉnh rượu liền đổi ý hoặc là căn bản không nhớ rõ việc này.

Không ngờ Giang Việt lại học tôi ghi âm.

Được rồi, các tỷ muội, tôi chính là nói tôi hiện tại thật sự là thỏ vào hang sói.

Quên đi quên đi, cùng lắm thì chia tay sau.

Chỉ là không nghĩ tới, tôi và Giang Việt thử một lần này liền thử suốt sáu năm.

Bởi vì năm thứ bảy, hai chúng tôi liền đi đăng ký kết hôn.

Buổi sáng lĩnh giấy chứng nhận xong, buổi tối Giang Việt liền kéo tôi nói muốn đi tham gia họp lớp.

Bạn học ngày xưa thấy tôi và Giang Việt cùng đến, liền tò mò hỏi chúng tôi có quan hệ gì.

Tôi không muốn bị chú ý quá nhiều, lại càng không cần phải nói, từ khi hai chúng tôi lấy được quyển sổ đỏ kia, Giang Việt đã thông báo cho tất cả những người có thể thông báo.
Không riêng gì người, ngay cả chó mèo nhà hàng xóm anh ấy cũng thông báo.

Chọc cho tôi phải hỏi anh ấy: "Năm đó anh thi đậu Bắc Đại, được tiến cử làm nghiên cứu sinh có phải cũng chiêu cáo thiên hạ như vậy hay không".

"Cái đó có gì hay để nói cho mọi người xung quanh, không phải đều là chuyện rất bình thường sao?" Giang Việt vẻ mặt nghi hoặc, lại nói, "Nói thật, bây giờ anh cảm thấy như đang nằm mơ, vậy mà em lại đi đăng ký kết hôn với anh thật rồi."

Tôi không còn gì để nói, đành phải giữ im lặng.

Những năm gần đây tình cảm hai chúng tôi ổn định, thậm chí rất ít khi cãi vã, kết hôn chẳng lẽ không phải là chuyện nước chảy thành sông sao?

Sao lại rơi vào mắt Giang Việt, giống như một vở kịch huyền huyễn gì đó.

Bởi vậy, khi đối mặt với nghi vấn của các bạn học.

Tôi đành phải mặt không đổi sắc, ngữ khí bình thản: "Anh ấy là cấp trên của tôi".

Mọi người nghe xong, khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Lúc này, Giang Việt lạnh lùng mở miệng: "Nhắc nhở em một câu, chúng ta đã kết hôn rồi.
Anh quay đầu, nhìn tôi gằn từng chữ: "Giang, phu, nhân".

Hay lắm, tôi nói hôm nay anh ấy thấy có họp lớp sao lại kích động như vậy chứ.

Hóa ra là muốn thông báo về quan hệ của chúng tôi cho mọi người.

Lời này thật đúng là một viên đá kích thích vào biển lặng tạo nên ngàn đợt sóng vỗ.

Có những tiếng vang chúc mừng.

"Năm đó ta đã cảm thấy hai ngươi có thể thành đôi, quả thật thành đôi rồi".

"Hôn lễ đã tổ chức chưa? Đến lúc đó chúng ta cùng đi chứng kiến tình yêu từ đồng phục đến áo cưới".

Giang Việt một tay ôm tôi, cái gì cũng đáp ứng.

Tôi nghĩ nếu anh ấy có đuôi, hẳn là đã sớm quẫy lên trời rồi.

Đương nhiên tôi cũng nghe có người nói: "Bùi Tân Vũ xem như tu thành chính quả, năm đó cả ngày chạy theo sau Giang Việt, thi đại học kết thúc thổ lộ với Giang Việt còn bị cự tuyệt, quả nhiên, da mặt vẫn dày".

Tôi vừa định ra về.

Giang Việt đột nhiên kéo tôi lại gần: "Người quả thật da mặt dày, nếu không da mặt dày thì tôi không đuổi kịp vợ tôi."

Đêm trước khi tổ chức hôn lễ với Giang Việt, là mẹ tôi ngủ cùng tôi.

Bà nắm lấy tay tôi, cảm khái nói: "Trong nháy mắt, con đã từ đứa bé đã trưởng thành lớn như vậy, nhưng mẹ lại luôn cảm thấy, con vẫn là cô bé suốt ngày đi theo sau mẹ, hỏi đông hỏi tây kia. Giang Việt là một đứa trẻ ngoan, những năm gần đây, coi như là biết rõ ngọn ngành, con và nó ở cùng một chỗ, mẹ và ba con rất yên tâm."

Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu sáng căn phòng nhỏ. Tôi hơi quay đầu nhìn về phía mẹ tôi, phát hiện hình như bà đang khóc.

"Mẹ, Giang Việt rất tốt, lúc trước con còn nghĩ, nếu hai chúng ta chia tay, mẹ chắc chắn sẽ luyến tiếc anh ấy. "Tôi trêu ghẹo nói.

Mẹ tôi đối với Giang Việt, đại khái chính là kiểu mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Ngày xưa chỉ cần nghe tôi và mẹ gọi điện thoại, Giang Việt sẽ tới.

Sau đó, sẽ xuất hiện tình cảnh hai người bọn họ trò chuyện sôi nổi, đem tôi bỏ qua một bên.

Cho nên, trong mắt tôi, tình yêu của mẹ tôi đối với Giang Việt sắp vượt qua con gái ruột như tôi rồi.

"Mẹ và ba con đúng là rất thích đứa nhỏ Giang Việt này, đối xử tốt với con rất tốt, nhưng mà, "mẹ tôi chuyển đề tài," Một phần nguyên nhân lớn hơn là Tân Vũ con thích nó, người con thích, ba mẹ sao có thể không thích chứ."

Tôi khẽ mím môi, ôm cánh tay mẹ, nước mắt chảy đầy mặt.

Qua thật lâu, tôi đều sắp ngủ thiếp đi.

Lại nghe có người dịu dàng nói bên tai tôi: "Tân Vũ của ba mẹ, nhất định phải hạnh phúc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro