Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bành Kiều nói không sai, ngay từ đầu Hạ Vãn Tình đã không định nói cho anh biết chuyện cô bị bệnh.

Phó Minh An không để ý tới Bành Kiều nữa, đi về phía phòng phẫu thuật.

Anh muốn biết tình trạng sức khỏe của Hạ Vãn Tình trước.

Trên ghế dài hành lang có không ít người nhà bệnh nhân đang ngồi, gương mặt họ đầy lo lắng, Phó Minh An không biết có phải bị cảm xúc của họ ảnh hưởng hay không, trong lòng cũng nặng nề.

Khối u của Hạ Vãn Tình có lẽ đã rất nghiêm trọng, cho nên mới xuất hiện tình trạng hôn mê.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ cười nói với người nhà đang vây quanh: "Đã không sao rồi".

Phó Minh An nhìn tâm trạng kích động của họ, trong lòng trĩu xuống vài phần.

Đúng lúc này, một đồng nghiệp khoa cấp cứu đi về phía anh.

"Bác sĩ Phó, có một ca phẫu thuật cần anh mổ chính." Giọng nói của anh ta có chút sốt ruột, Phó Minh An do dự trong chớp mắt, liền gật đầu.

Lúc thay quần áo phẫu thuật, đồng nghiệp nhanh chóng kể lại tình trạng của bệnh nhân.

Phẫu thuật không khó, nhưng cần thủ pháp thành thạo.

Tiến vào phòng phẫu thuật, Phó Minh An trong nháy mắt trở nên tập trung cao độ, sự nặng nề lúc trước giống như không tồn tại.

Kết thúc phẫu thuật đã là một giờ sau.

Phó Minh An cùng người nhà bệnh nhân nói sơ qua về những việc cần chú ý, thay áo blouse trắng đi tới phòng phẫu thuật.

Anh vừa dừng bước, cửa phòng phẫu thuật liền từ bên trong mở ra.

Trịnh Thi Hòa nhìn thấy Phó Minh An trên hành lang, vội vàng tiến về phía trước.
"Bác sĩ Phó, hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu không ca phẫu thuật này của tôi không thể thực hiện được"

"Bác sĩ Trịnh, tình hình hiện tại của Hạ Vãn Tình thế nào?" Trịnh Thi Hòa chỉ coi đây là sự quan tâm theo thông lệ của bác sĩ đối với bệnh nhân, nặng nề thở dài một hơi.

"Tình trạng của cô ấy có chút đặc biệt, từ khi khám ra bệnh cho đến giờ, cũng chỉ mới một tháng ngắn ngủi, bệnh nhanh chóng chuyển biến xấu, lần phẫu thuật này cũng không hoàn toàn cắt bỏ được khối u, tôi không xác định cô ấy có thể tỉnh lại hay không."

Phó Minh An ngơ ngẩn, trong lòng đột nhiên dâng lên sự phiền muộn.

Anh không nói gì nữa, Trịnh Thi Hòa cũng không có thời gian nói chuyện phiếm ở đây, vội vàng bảo y tá đẩy Hạ Vãn Tình về phòng bệnh.

Giường bệnh được đẩy ra, Phó Minh An chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt xanh trắng và đôi môi trắng bệch của Hạ Vãn Tình.

Buổi tối, Phó Minh An lấy di động ra, nhấc máy gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

"Thầy Bành, thầy có thể giới thiệu cho con một chuyên gia ngoại khoa não được không?"

Người bên kia điện thoại là Bành Văn Bách, cha của Bành Kiều, cũng là thầy của Phó Minh An.

Ông giống như vừa mới rời giường, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh sột soạt mặc quần áo.

"Vừa hay thầy có hai người bạn là chuyên gia ngoại khoa não, có cần họ về nước hỗ trợ phẫu thuật không?"

Phó Minh An chỉ hỏi một câu, Bành Văn Bách liền đoán được suy nghĩ của anh.

Phó Minh An 'Vâng' một tiếng, lập tức nói: "Con có một... người bạn."

Anh đột nhiên dừng lại, nhưng chỉ một cái chớp mắt lại tiếp tục nói: "Cô ấy bị khối u não, tình trạng không quá lạc quan."

Sự tình liên quan đến mạng người, Bành Văn Bách không chút do dự, lập tức đáp ứng.

"Cảm ơn thầy."

"Đứa nhỏ này, sao lúc nào cũng khách khí như vậy?"

Nói xong việc chính, Bành Văn Bách liền nhắc tới Bành Kiều đang không ở bên cạnh.
"A Phó, Kiều Kiều bây giờ đang ở bên cạnh con, phiền con dành chút tâm tư chăm sóc con bé giúp thầy"

"Thầy yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy."

Chỉ cần Bành Kiều không gây ra chuyện gì quá đáng, anh sẽ mắt nhắm mắt mở không đi so đo.

Sau khi cúp điện thoại, Phó Minh An lập tức gọi điện thoại cho hai chuyên gia kia.

Bọn họ không từ chối, nhưng bày tỏ rằng hiện tại bận rộn, phải qua vài ngày mới có thể tới, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh sau.

Phó Minh An ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy tấm vé vào cửa buổi biểu diễn còn đặt trên bàn.

Người trên giường bệnh hô hấp rất nhẹ, trên người chằng chịt các loại dây và ống dẫn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này.

Phó Minh An hiếm khi nhìn cô tỉ mỉ như vậy, ấn tượng sâu sắc nhất của anh chính là lời cô nói khi bọn họ xem mắt.

"Xem mắt chính là muốn tìm một người thích hợp, em biết nấu cơm, anh làm xong việc trở về nhà là có thể ăn cơm nóng hổi. Nếu sau này ai trong chúng ta không hài lòng với cuộc hôn nhân này, có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Trên thực tế, Hạ Vãn Tình chính là làm được điều cô nói, hơn nữa còn thực hiện rất tốt.

Bản thân anh không muốn dây dưa vào tình cảm, đây là điều anh cố ý nói rõ khi xem mắt.

Cho nên, cô ấy thích anh, là sai lầm lớn nhất mà cô ấy phạm phải.

"Bác sĩ Phó, sao anh lại ở đây?"

Trịnh Thi Hòa tới kiểm tra phòng thấy bóng dáng Phó Minh An trong phòng bệnh có chút kinh ngạc.

"Tôi đến thăm cô ấy."

Gương mặt của Phó Minh An không có chút thay đổi nào, giống như thật sự đến xem tình hình của bệnh nhân đang nằm trong phòng cấp cứu này như thế nào.

Quả nhiên, Trịnh Thi Hòa không nhìn ra, chỉ là sau khi nhìn thấy Hạ Vãn Tình, vẻ mặt của anh trầm mặc hơn.

"Thuốc gây mê đã sớm hết, nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh."

Trái tim Phó Minh An căng thẳng.

"Cơ thể cô ấy rốt cuộc là tình trạng bệnh như thế nào? Tôi chỉ biết là cô ấy có khối u não."

Trịnh Thi Hòa cũng không giấu diếm, thuật lại từ lần đầu tiên Hạ Vãn Tình đến bệnh viện kiểm tra, đến chuyện hai ngày trước té xỉu được xe cứu thương đưa đến bệnh viện.

Phó Minh An không ngờ Hạ Vãn Tình lại chịu đựng nhiều như vậy.

Rõ ràng anh đã nhiều lần nhận thấy sắc cô tái nhợt, nhưng vì muốn nhanh chóng rũ bỏ quan hệ, nên cũng không chủ động hỏi han.

Không nói đến quan hệ giữa họ, anh là bác sĩ, nhưng làm như không thấy như vậy thật sự là không nên.

"Tôi đã liên lạc với chuyên gia nước ngoài, mấy ngày nữa họ sẽ tới."

Giọng Phó Minh An trầm thấp, đáy mắt xẹt qua một tia áy náy.

Lần này giúp đỡ, coi như là bồi thường cho cô đi. Trịnh Thi Hòa thật sự rất vui mừng cho Hạ Vãn Tình.

"Vậy thì tốt quá, có lẽ bọn họ có thể cứu Hạ Vãn Tình một mạng, tôi thay cô ấy cảm ơn bác sĩ Phó."

Phó Minh An không nói gì, nhưng trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.

Anh bây giờ còn chưa thật sự ly hôn cùng Hạ Vãn Tình, trên giấy tờ anh vẫn còn là chồng hợp pháp của Hạ Vãn Tình, thế nào lại đến phiên người khác đến thay cô cảm ơn chính mình?

Từ ngày đó trở đi, chỉ cần khoa cấp cứu không có việc gì, Phó Minh An đều đến phòng bệnh của Hạ Vãn Tình nhìn một chút. Cho dù Trịnh Thi Hòa có mù mờ hơn nữa, cũng nhìn ra được có chuyện gì đó không đúng.

"Bác sĩ Phó, không phải anh thích Hạ Vãn Tình chứ? Trên giấy tờ cô ấy điền, ghi là đã kết hôn."

Phó Minh An lắc đầu, thái độ rất kiên định: "Tôi không thích cô ấy."

Ngày Bành Kiều nói lời chia tay trước khi ra nước ngoài, anh liền quyết định, sẽ không thích bất cứ ai nữa.

Trịnh Thi Hòa đối với những lời này giữ thái độ hoài nghi, nhưng anh thức thời không nói thêm gì nữa.

Bành Kiều đứng ở cửa nghe được câu này, oán hận trong lòng đối với Hạ Vãn Tình cũng không vì vậy mà giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm vài phần.

"Nếu không phải vì thích, sao lại thường xuyên đến thăm cô ta như vậy? Rõ ràng khoa cấp cứu bề bộn nhiều việc, thật vất vả mới có chút thời gian nghỉ ngơi, còn muốn tới nơi này, bản thân mình lén đi theo phía sau anh ấy nhiều lần như vậy. Mà anh ấy không phát hiện ra một lần nào."

Cô cũng không biết nên cảm thấy may mắn vì mình giấu kín, hay là nên tức giận vì sự chú ý của anh đều đặt trên người Hạ Vãn Tình.

Ngày hai mươi sáu tháng chín, hai chuyên gia ngoại khoa não kia rốt cuộc cũng xuất hiện.

Tại sân bay.
Phó Minh An đứng ở lối ra, nhìn đám người chen chúc.
Anh cố gắng tìm kiếm bóng dáng hai vị chuyên gia kia trong đám người, nhưng không có kết quả.

Đám đông dần dần trở nên thưa thớt, Phó Minh An nhíu mày, sao lâu như vậy cũng không thấy đi ra? Chẳng lẽ là anh nhìn nhầm thời gian máy bay hạ cánh?

Nghĩ tới đây, anh lấy điện thoại di động ra check lại thông tin chuyến bay lần nữa.

Ngay lúc anh nhìn vào di động, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói.

"Bác sĩ Phó, ngại quá, đã để anh đợi lâu."

Phó Minh An ngẩng đầu, nhìn hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Người tới không ai khác chính là chuyên gia Troope và Evans.

"Không sao đâu, Mr. Troope, Mr. Evans, mời hai người lên xe."

Trên đường lái xe đến bệnh viện, Phó Minh An thuật lại tình hình của Hạ Vãn Tình.

Sau khi trao đổi xong, thần sắc của anh hơi trầm xuống.

"Bệnh nhân đã hôn mê bảy ngày rồi."

Giọng nói của anh có chút nặng nề, bởi vì chỉ mới qua bảy ngày, Hạ Vãn Tình đã gầy đi rất nhiều.

Troope và Evans nhìn nhau, gật đầu, họ đã có cái nhìn ban đầu về tình trạng của Hạ Vãn Tình.

"Xin đem tài liệu kiểm tra và thuốc bệnh nhân dùng trong khoảng thời gian này chuẩn bị cho chúng tôi một bản."

Họ cần có sự hiểu biết chi tiết hơn về cơ thể của bệnh nhân trước khi quyết định phẫu thuật như thế nào.

"Đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ tôi đưa mọi người tới bệnh viện."

Đều là bác sĩ, Phó Minh An hiển nhiên hiểu phải chuẩn bị những tư liệu này trước.

Sau khi đến bệnh viện, anh dẫn Troope và Evans đến văn phòng của Trịnh Thi Hòa.

Trịnh Thi Hòa vô cùng kích động đứng lên, sau khi bắt tay hai người, không chậm trễ thời gian, đưa tư liệu cho Troope.

Một giờ sau, Troope cùng Evans xem xong tư liệu, bọn họ đã hiểu được Phó Minh An lúc trước vì sao hy vọng bọn họ có thể mau chóng tới đây.

Tình huống của Hạ Vãn Tình nói không lạc quan đã là lạc quan rồi.

"Tin rằng các anh cũng hiểu, tình trạng hiện tại của bệnh nhân không thích hợp để phẫu thuật, nhưng nếu tiếp tục kéo dài sẽ chỉ khiến bệnh tình tiếp tục xấu đi."

Sau khi phân tích tỉ mỉ các phương án lợi, hại, Troope đột nhiên hỏi: "Người nhà bệnh nhân không có ở đây sao?"

Theo lý mà nói, loại phẫu thuật này cần người nhà ký tên mới có thể tiến hành.

Trịnh Thi Hòa lắc đầu, thở dài một hơi.

"Bệnh nhân không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào với gia đình, tất cả những gì chúng tôi biết là cô ấy đã có chồng."

Evans hừ lạnh một tiếng, thần sắc không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro