Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quả thật Bành Kiều cũng không nói dối, gần đây Phó Minh An vì Hạ Vãn Tình mà mỗi ngày đều ngủ tạm trong phòng nghỉ của khoa.

Mặc dù cô biết tin Hạ Vãn Tình tỉnh lại sẽ không giấu được Phó Minh An, nhưng cô chính là không muốn nói cho anh biết.

Sáng hôm sau, Phó Minh An sau khi thấy khoa cấp cứu không còn việc gì, liền đi sang phòng ICU, kết quả bên trong không có một bóng người, anh sốt ruột chạy đến phòng làm việc của Trịnh Thi Hòa, cũng không có người.

Cảm xúc sợ hãi, bối rối đan xen không hiểu sao nhất thời dâng lên trong lòng.

Đúng lúc này, y tá phụ trách kiểm tra phòng chuẩn bị tan tầm, đi ngang qua văn phòng này.

Phó Minh An vội vàng đuổi theo hỏi: "Xin hỏi bệnh nhân trước đó nằm ở phòng ICU kia đi đâu rồi? Bác sĩ Trịnh đang ở đâu?"

"Bác sĩ Phó? Bệnh nhân đã được chuyển đến phòng bệnh thường."

"Phòng bệnh thường?"

Phó Minh An thấp giọng lặp lại một lần, trong đầu hiện lên những suy nghĩ không thể tin được.

"Cô ấy tỉnh rồi sao?"

Người trong phòng ICU chỉ có thoát khỏi nguy hiểm mới có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường, dựa theo tình huống của Hạ Vãn Tình chỉ cần tỉnh lại là có thể chuyển đi.

Nghe Phó Minh An nói, y tá sửng sốt một chút.

"Bác sĩ Phó, anh không biết sao?"

Phó Minh An cũng kinh ngạc, anh có chút nghi hoặc: "Làm sao tôi biết được?"

Trịnh Thi Hòa lại không gọi điện thoại thông báo cho anh, làm sao anh biết Hạ Vãn Tình đã tỉnh?

Nhưng câu nói tiếp theo của y tá, làm cho trong lòng anh trong nháy mắt bùng cháy nỗi tức giận.

"Tối hôm qua bác sĩ Trịnh bảo tôi đến khoa cấp cứu thông báo cho anh, nhưng trợ lý Bành nói anh đang nghỉ ngơi, tôi đã lời chuyển cho cô ấy xong thì tôi mới đi, cô ấy không nói với anh sao?"

"Cô ấy có thể đã quên."

Phó Minh An lạnh lùng trả lời, đáy mắt hiện lên một tầng lãnh ý.

"Chuyện vé biểu diễn lần đó, và đây đã là lần thứ hai Bành Kiều giấu diếm mình."

Anh mạnh mẽ kìm nén cảm xúc trong lòng, hỏi: "Cô có thể cho tôi biết cô ấy đang ở phòng bệnh nào không?"

"Ở phòng 614, cuối dãy hành lang."

"Cám ơn."

Phó Minh An sải bước đến phòng bệnh 614, đẩy cửa ra nhìn thấy hình ảnh Trịnh Thi Hòa hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Hạ Vãn Tình.

Tiếng động mở cửa không nhỏ, Trịnh Thi Hòa và Hạ Vãn Tình cùng nhau nhìn về phía cửa, chỉ là một người mang theo ý cười, một người sắc mặt có hơi cứng đờ.

"Tới rồi."

Phó Minh An không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Vãn Tình.

"Bác sĩ Phó."

Hạ Vãn Tình có chút miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không biết vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này.

Nghe được Hạ Vãn Tình xưng hô với Phó Minh An, anh có chút kinh ngạc.

"Hai người quen biết?"

"Quen biết."

Hạ Vãn Tình không nói gì, nhưng Phó Minh An thừa nhận.

Trịnh Thi Hoà bất chợt hiểu ra, có chút buồn cười nhìn về phía Phó Minh An.

"Chẳng trách, tôi đã nói anh là bác sĩ khoa cấp cứu, mỗi ngày đều đến khoa não của tôi thăm bệnh nhân, tôi còn tưởng rằng anh thích cô ấy."

Phó Minh An không nói gì, mà đi đến bên giường bệnh, cúi đầu nhìn cô.

Đại khái ánh mắt anh có chút lãnh ý, Hạ Vãn Tình có chút không được tự nhiên mà rụt vào trong chăn.

Thấy thế, thần sắc Phó Minh An trầm mặc.

"Bây giờ cô cảm thấy thế nào?" "Rất tốt."

Giọng nói Hạ Vãn Tình có chút khàn khàn, sắc mặt vẫn là khó che dấu sự suy yếu tái nhợt.
Trịnh Thi hòa hình như nhìn ra gì đó, để lại một câu "Hai người nói chuyện đi nhé.", liền rời đi.

Sau khi anh đi, Phó Minh An vẫn bình tĩnh nhìn Hạ Vãn Tình.

Thật lâu sau, khi Hạ Vãn Tình sắp không chịu nổi ánh mắt mãnh liệt này, anh mới mở miệng hỏi: "Tại sao lại lừa tôi?"

"Công việc của anh bận rộn, hơn nữa, bệnh này của tôi cho dù nói cho anh có biết cũng vô dụng."

Âm lượng của Hạ Vãn Tình càng ngày càng nhỏ, lời nói cuối cùng Phó Minh An cơ bản nghe không rõ, nhưng điều này cũng không cản trở anh hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.

Sắc mặt anh hơi trầm xuống, giọng nói lạnh lùng như kìm nén cảm xúc.

"Hạ Vãn Tình, chưa đề cập đến ly hôn nhưng tôi thân là chồng em, lại là người cuối cùng biết em bị bệnh."

Khi xem mắt, tuy rằng anh nói anh sẽ không dây dưa vào tình cảm, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh sẽ không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.

Anh thừa nhận, vì lý do công việc nên anh rất ít khi về nhà, ít chú ý đến Hạ Vãn Tình, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể giấu diếm anh một chuyện quan trọng như vậy.

Hạ Vãn Tinh nhìn anh tức giận, vội vàng nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không liên lụy tới anh, tiền thuốc men tôi sẽ tự trả."

Sắc mặt Phó Minh An trong nháy mắt tối sầm lại.

"Hạ Vãn Tình!"

Đây là lần đầu tiên Phó Minh An thất thố như vậy kể từ khi kết hôn tới nay.

Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Vãn Tình cũng có chút luống cuống, không biết mình chọc vào anh chỗ nào.

Cô yên lặng rụt vào trong chăn, không dám nhìn vào Phó Minh An.

"Chờ chúng ta nhận được giấy ly hôn, lại nói đến chuyện xóa sạch quan hệ này cũng không muộn."

Phó Minh An thốt lên làm cho sắc mặt vốn tái nhợt của Hạ Vãn Tình lại thêm vài phần trắng bệch, cô đột nhiên bật dậy, ánh mắt nhìn về phía anh quyết luyệt.

"Vậy thì không phiền bác sĩ Phó nữa."

Phó Minh An nhíu mày, anh cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình có chút không ổn, nhưng anh còn chưa kịp giải thích, đã bị lời nói của Hạ Vãn Tình chặn họng.

"Khoa cấp cứu hẳn là rất bận rộn,, bác sĩ Phó không cần mất thời gian ở chỗ tôi, tôi mệt mỏi rồi, mời anh đi cho."

"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, có việc có thể gọi điện thoại cho tôi."

Hạ Vãn Tình không nói gì, Phó Minh An căng thẳng, những cảm xúc khác thường ngập tràn trong lòng.

Anh xoay người rời khỏi phòng bệnh, mà Hạ Vãn Tình nhìn bóng lưng anh rời, chóp mũi chua xót, khóe mắt dâng lên một tầng ẩm ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro