Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không có đạn trong khẩu súng lục.

Âu Dương Điển ung dung đứng tại chỗ ngay cả khi họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào anh ta.

Hắn giơ tay lên vỗ 3 tiếng, giọng nói kích động: "Thật sự là một trò chơi tỷ muội tình thâm, kịch hay, kịch hay!"

"Thật sự là làm cho người ta thương tâm a, tôi đã cho cô cơ hội lựa chọn, cô lại không tự biết quý trọng."

"Nhưng mà không sao cả, để tôi lựa chọn giúp cô."

Âu Dương Điển rút khẩu súng lục trong tay thuộc hạ, khẩu súng lục kia chuẩn xác nhắm vào tôi: "Thật sự xin lỗi, Giang tiểu thư."

Giọng nói của hắn còn mang theo chút hài hước, dường như vô cùng hài lòng với với trò khôi hài này.

Âu Dương Thanh mở to hai mắt: "Không thể! Anh!".

"Phanh!".

Tiếng súng thứ hai vang lên, lần này, trong súng đã có đạn.

Không thể!."

Tôi ôm thân thể bạch trà, nước mắt không kiềm chế được cứ chảy ra.

Một giây trước khi Âu Dương Điển nổ súng, Bạch Trà dứt khoát đẩy tôi ra, dùng thân mình chặn viên đạn.

Máu tươi từ vết thương trước ngực cô ấy không ngừng tuôn ra, tôi run rẩy giơ tay lên che miệng vết thương dù biết rằng không có cách nào cứu vãn, máu tươi dần nhuộm đỏ cả hai bàn tay tôi.

Bạch Trà mở to mắt, trong mắt tràn đầy hình bóng tôi, cô ấy nằm ở trong lòng tôi, giọng nói dần dần suy yếu : "Chị ơi, chị bình an là được rồi..."

Nói xong câu đó, Bạch Trà liền nhắm hai mắt lại và đôi mắt ấy không bao giờ mở ra lần nữa.

"Bạch Trà!".

Tôi cẩn thận nâng đầu Bạch Trà, những giọt nước mắt lăn qua hốc mắt tôi, nhỏ giọt trên khuôn mặt của cô ấy.

Nhưng cô ấy không bao giờ còn có thể trả lời tôi nữa.

Một cô gái tràn đầy sức sống, dịu dàng đáng yêu, rụt rè đi theo sau tôi, giờ không còn nữa

Hai mắt tôi đỏ bừng nhìn Âu Dương Điển: "Tôi muốn anh chết đi!"

Âu Dương Thanh ở bên kia cũng bị tình huống trước mắt dọa sợ, hai chân phát run: "Anh, anh giết người...".

Âu Dương Điển không thèm để ý, dùng ngón tay vuốt vuốt họng súng còn đang nóng, hắn cười tủm tỉm nhìn tôi, giống như một con rắn độc khiến cả người tôi run lên: "Giang tiểu thư, ngươi có thể sống sót đi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề."

Âu Dương Điển giơ súng lục lên, nhìn tôi: "Thật sự là đáng tiếc, rõ ràng tôi vẫn rấtthích Bạch Trà."

"Cô ấy ở trên giường biểu hiện vô cùng tốt, là một ả đàn bà làm cho tôi rất hài lòng."

"Vậy thì không còn biện pháp nào, chỉ có thể cho cô đi xuống bồi cô ấy."

Âu Dương Khánh bóp cò, một tiếng hô to khác vang lên: "Cảnh sát đây! Đừng nhúc nhích!"

Xung quanh nhanh chóng ồn ào, một nhóm cảnh sát ăn mặc chỉnh về xông vào, bọn họ giơ súng nhắm vào Âu Dương Điển.

Nụ cười trên khóe môi Âu Dương Điển ngưng đọng, hắn chậm rãi buông súng xuống, giơ hai tay lên: "Giang Địch, liên lạc với cảnh sát nhanh thật đấy."

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, không để ý tới hắn.

Là Tống Huy gọi cảnh sát tới.

Tống Huy mặc một bộ âu phục màu đen cắt may tỉ mỉ, cầm một chiếc ô màu đen đứng ở cửa.

Dáng người cao ráo, màu da trắng nõn, chiếc ô che khuất nửa khuôn mặt trên của anh, chỉ lộ ra một đôi môi đỏ quyến rũ.

Ánh mắt bình tĩnh, giống như vị thần cao cao tại thượng, mang theo cảm giác nắm trong tay tất cả mọi thứ.

Anh vươn tay về phía tôi: "Giang Địch, lại đây."

Tôi ôm Bạch Trà dần dần lạnh lẽo trong ngực.

Nhìn Tống Huy, chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn dài.

Tôi nhẹ giọng nói với Tống Huy: "Tống Huy, kết thúc đi."

Trò hề này nên kết thúc.

Tống Huy sửng sốt một chút, hiếm thấy anh ta lộ ra hai phần kinh ngạc: "Cậu đã nhớ ra hết rồi?"

Anh ấy rũ mắt nhấn một nút trong không khí, trong nháy mắt, cảnh tượng chung quanh ngưng đọng, tất cả người và cảnh sắc đều dần dần nghiền nát, biến mất không sót lại dấu vết nào.

Bạch Trà trong ngực tôi cũng hóa thành đốm ánh sáng nhỏ dần tiêu tán, tôi vô lực đưa tay nắm lấy một chút, trong tay chỉ là một mảnh hư vô.

Không gian xung quanh tan biến, chỉ còn lại tôi, Tống Huy cùng Âu Dương Thanh.

Trong nháy mắt, Âu Dương Thanh cũng theo không gian biến mất.

Chỉ để lại tôi và Tống Huy mặc một bộ âu phục màu đen mặt đối mặt.

"Làm sao cậu lại nhớ lại rồi?" Tống Huy đi đến bên cạnh tôi, trên người anh có một mùi thơm, giống như sương tuyết trên đỉnh núi.

Tôi lẳng lặng nhìn chằm chằm ngón tay mình, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi vào lòng bàn tay, dường như vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bạch Trà.

"Cô ấy chết rồi, tôi liền cảm thấy hết thảy đều là giả, cô ấy làm sao có thể không có sự cho phép của tôi mà c.h.ế.t rồi."

"Tôi đã sớm bắt đầu hoài nghi, hoài nghi các người đều là trọng sinh."

"Nhưng trong trí nhớ của tôi, chỉ có một người ngồi trên chiếc xe kia."

"Làm sao tất cả mọi người đều có thể sống lại như nhau."

"Lúc cô ấy chết, tôi liền đoán được, hoá ra đâychỉ là một trò chơi."

Tống Huy nhẹ nhàng ừ một tiếng, anh vươn tay xoa đầu tôi, giọng nói ôn nhu: "Vất vả cho cậu rồi, cậu cũng rất mệt mỏi."

Anh tiếp tục nhẹ giọng nói: "Nhiệm vụ hoàn thành, cảnh sát bên ngoài đều từ trong trò chơi này đào được manh mối, chứng cứ phạm tội của Âu Dương Điển xác thực, Âu Dương gia chạy không thoát."

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng ta cũng đi ra ngoài đi, đỡ để cô ấy lo lắng."

Tống Huy chần chừ một chút, thăm dò tôi một chút "Tâm trạng của cậu bây giờ còn ổn định không?"

Tôi miễn cưỡng cười cười: "Tình cảm của tôi thiếu một phần, cậu cũng không phải không biết, tôi có thể có vấn đề gì lớn."

Trước mắt tôi tối sầm lại, từ trong phòng đứng lên, chân còn có chút nhũn ra.

Chuyên gia dinh dưỡng bên cạnh nhìn thoáng qua màn hình, nói với tôi: "Đại tiểu thư, adrenaline của cô rất cao, mới vừa rồi cô gặp phải điều gì trong trò chơi?"

Tôi suy nghĩ một chút: "Có lẽ bệnh tình của tôi đã được cải thiện."

Ở bên ngoài, Âu Dương Thanh còn có chút ngây người, hắn ngồi tại chỗ, thần sắc khó lường cười một tiếng, trừng mắt nhìn tôi: "Giang Địch, tất cả đều là âm mưu của cô."

"Cô từ đầu đến cuối, đều đang lợi dụng tôi."

Âu Dương Thanh trong trò chơi chính là bắt đầu lại từ đầu, không có ký ức bên ngoài trò chơi, tương đương với một lần sống trọn vẹn nữa.

Anh ta cũng coi như là lương thiện, từ nhỏ chưa từng trải qua nhiều tội ác như vậy, anh ta đến cuối cùng vẫn duy trì một tấm chân tâm.

Nhưng Âu Dương Thanh bên ngoài trò chơi thì khác, hắn từ nhỏ đã theo Âu Dương Điển xử lý chuyện u Dương gia, tuy rằng dính tay không nhiều chuyện lắm, nhưng tất nhiên làm không ít chuyện ác.

Tàn ác, âm độc của Âu Dương Điển, ở trên người Âu Dương Thanh trong thế giới thực được phô diễn rõ ràng.

Tôi cúi đầu nhìn Âu Dương Thanh, giật khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Đúng vậy, tôi từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ chưa từng thích cậu thật lòng."

"Cậu ở ngoài đời làm tổn thương Bạch Trà tạo, hiện tại một năm một mười trả lại cho cậu, cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn."

Trong thế giới trò chơi, Bạch Trà bị thủ đoạn của u Dương Điển làm cho đầy thương tích.

Trong thế giới thực, Âu Dương Thanh cũng tàn bạo như thế, bản tính phạm tội trong lòng bọn họ cũng không ngăn cản được.

Bạch Trà theo hắn hơn nửa năm, tôi tận mắt nhìn thấy trên người Bạch Trà dày đặc vết thương, cùng thân hình ngày càng gầy gò của cô ấy.

Cuối cùng, khi Âu Dương Thanh bị cảnh sát bắt đi, tôi nhìn ánh mắt không cam lòng phẫn hận của hắn.

Tôi phỉ nhổ cậuta một câu.

"Rác rưởi, nên ở trong thùng rác."

Chân chính bướcvào trò chơi này, chỉ có tôi, Bạch Trà, Âu Dương Thanh cùng Tống Huy.

Âu Dương Thanh mới là mục tiêu chủ yếu của chúng tôi, chúng tôi lấy được ký ức của Âu Dương Thanh và chúng tôi dung hợp cùng một chỗ, sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới.

Âu Dương Thanh chính là con mồi của chúng tôi.

Hắn không có trí nhớ, dựa theo quỹ tích từ nhỏ mà trưởng thành, ở giai đoạn này, người giám sát bên ngoài có thể từ trong sinh hoạt của Âu Dương Thanh thu được vô số chi tiết liên quan đến chuỗi sản nghiệp Âu Dương gia.

Ngay cả Âu Dương Điển cũng chỉ là một nhân vật căn cứ vào trí nhớ của chúng tôi và máy tính mô phỏng ra.

Bạch Trà được tôi mời, để cô ấy đưa Âu Dương Thanh đến trải nghiệm những thành tựu phát triển mới nhất của công ty chúng tôi: trò chơi nhập vai ba chiều.

Ý định ban đầu của tôi chỉ là để Âu Dương Thanh cùng tôi tiến vào trò chơi, nhưng Âu Dương Thanh rất cẩn thận, anh ta kiên quyết yêu cầu Bạch Trà cũng cùng anh ta trải nghiệm. Bạch Trà vì không muốn u Dương Thanh nghi ngờ, sẵn sàng đáp ứng chuyện này.

Trò chơi vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nên không ổn định lắm.

Nó đã thành công trong việc trích xuất những kỷ niệm của Âu Dương Thanh và loại bỏ bộ nhớ của hắn khi vào trò chơi.

Nhưng xảy ra một chút ngoài ý muốn, tôi và Bạch Trà vốn nên hoàn toàn lưu giữ lại ký ức, lại quên mất nhiệm vụ của mình và bị cấy vào một đoạn ký ức mới. Tôi cho rằng tôi đang trên đường lái xe thì gặp nạn rồi trọng sinh, Bạch Trà cũng cho rằng mình sống lại trở về khi còn bé.

Sau đó, Tống Huy với tư cách là người sửa đổi trò chơi, vào trò chơi để giúp chúng tôi hướng tới đúng mục đích.

Là anh dẫn dắt Hành động của Âu Dương Thanh trong trò chơi, khôi phục tội ác của Âu Dương gia.

Căn cứ vào manh mối chúng tôi cung cấp trong trò chơi, cảnh sát nhanh chóng tìm được mục tiêu, Âu Dương Thanh và Âu Dương Điển đã bị tình nghi phạm pháp, bị cảnh sát bắt giữ.

Phần còn lại, chỉ cần chờ đợi.

Bạch Trà bởi vì bị tổn thương trong trò chơi nên tâm tình của cô còn có chút không ổn định, đang ở trong phòng điều trị tiếp nhận bác sĩ tâm lý hướng dẫn.

Tôi đứng bên ngoài cửa, nhìn Bạch Trà, trái tim tôi hiếm khi sinh ra một cảm xúc khác thường.

Tràn ngập cảm giác chua xót không rõ ràng.

Cô ấy vì không muốn tôi nhảy vào cái hố lửa Âu Dương Thanh này, chính mình lại chủ động bước vào cạm bẫy, xốc quần áo lên, trên người cô ấy tất cả đều là vết thương.

Chính vì vậy, tôi mới khẩn trương khi vừa nghiên cứu thành công trò chơi liền mở ra kế hoạch.

Tống Huy đứng bên cạnh, do vẫn luôn giữ được trí nhớ, ảnh hưởng của trò chơi đối với anh không tính là nghiêm trọng.

Phải nói rằng, tâm tình của anh vẫn rất vững vàng, hầu như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh ấy.

Vì thế, anh chính là người phù hợp nhất để đi vào sửa đổi trò chơi.

Tống Huy nặng nề nhìn chằm chằm vào trong phòng: "Tôi thật không ngờ, cô ấy sẽ giúp cậu đỡ một phát súng kia."

"Xem ra cô ấy thật sự rất thích cậu a." Tống Huy thở ra một hơi, "Sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy một chút."

Tôi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cần cổ tinh tế nhu nhược của Bạch Trà. Bên ngoài trò chơi, cô ấy bị Âu Dương Thanh tra tấn, toàn bộ người thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, xuyên qua lớp vải mỏng manh có thể nhìn thấy thân hình tái nhợt, mảnh khảnh phía dưới.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Cô ấy luôn là một cô gái tốt."

Nghe được những lời này của tôi, Tống Huy đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi đến góc cầu thang.

Sắc mặt dường như không tốt lắm, thanh âm trầm xuống: "Cô gái tốt? Nếu cậu không nhắc tới tôi thiếu chút nữa nhớ không ra."

Anh ấn lấy bả vai tôi, đẩy tôi vào tường, hoocmon nam tính cùng cảm giác bí bách tràn ngập vây lấy tôi: "Trong trò chơi cậu không nói hai lời liền đi đến điểm hẹn, việc này tôi đã rất tức giận."

"Cậu khi đó căn bản không biết đây là trò chơi, làm sao dám nói đi là đi? Lấy mạng đánh cược sao?"

"Giang Địch, chính cậu cũng là một cô gái tốt."

Giọng nói của Tống Huy nghe có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Tôi ngẩn người một chút, chuyện xảy ra quá nhiều, tôi nhất thời cũng mau quên mất chuyện này.

Lúc trước khi tôi gọi điện thoại cho Tống Huy, anh biết rõ đây là trò chơi, nhưng giọng nghe có vẻ không tốt lắm.

Tôi do dự: "Không phải tôi không sao sao? Đó chỉ là trò chơi, tôi rất bình an đi ra rồi a."

Tống Huy nhìn chằm chằm mặt tôi, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngay sau đó Tống Huy ôm chầm lấy tôi, giam cầm tôi trong lòng anh.

Mơ hồ, tôi nghe thấy giọng nói của anh xen lẫn tiếng thở dài.

"Giang Địch, tôi thích cậu, đừng để người thích cậu lo lắng được không."

(Toàn văn hoàn thành)

Tác giả: Giang Tế Tửu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro