Chương 1: Hachishakusama

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eight Feet Tall hay "Hachishakusama" là một truyền thuyết đô thị Nhật Bản về một người phụ nữ cao lớn chuyên bắt cóc trẻ em. Cô ta cao 8 feet (=2,4384m), mặc một chiếc váy dài màu trắng và phát ra âm thanh như "Po... Po... Po... Po... Po..."


Ông bà tôi sống ở Nhật Bản. Mỗi mùa hè, bố mẹ tôi thường đưa tôi đến đó vào kỳ nghỉ để thăm họ. Họ sống trong một ngôi làng nhỏ và họ có một sân sau lớn. Tôi thích chơi ở đó trong suốt mùa hè. Khi chúng tôi đến, ông bà luôn mở rộng vòng tay chào đón tôi. Tôi là cháu duy nhất của họ nên họ rất chiều chuộng tôi. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ là vào mùa hè năm tôi 8 tuổi. Như thường lệ, bố mẹ tôi đặt một chuyến bay đến Nhật Bản và chúng tôi lái xe từ sân bay về nhà ông bà tôi. Họ rất vui khi gặp tôi và có rất nhiều món quà nhỏ để tặng tôi. Cha mẹ tôi muốn có thời gian riêng, vì vậy sau vài ngày, họ đã đi du lịch đến một vùng khác của Nhật Bản, để lại tôi cho bà nội và ông nội chăm sóc.

Một ngày nọ, tôi đang chơi ở sân sau. Ông bà tôi ở trong nhà. Đó là một ngày Hè nóng nực và tôi nằm xuống bãi cỏ để nghỉ ngơi. Tôi nhìn chằm chằm vào những đám mây và tận hưởng cảm giác của những tia nắng nhẹ nhàng và làn gió nhẹ. Vừa định đứng dậy, tôi nghe thấy một âm thanh lạ.

"Po... Po... Po... Po... Po... Po... Po..."

Tôi không biết nó là gì và thật khó để biết nó đến từ đâu. Nghe gần như có ai đó đang tự tạo ra cái thứ âm thanh đó vậy... cứ như thể họ vừa nói, "Po... Po... Po..." lặp đi lặp lại bằng một giọng nam tính, trầm ấm.

Tôi đang quan sát xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó thì đột nhiên tôi nhận thấy một thứ gì đang nằm trên hàng rào cao bao quanh sân sau. Đó là một chiếc mũ rơm! Nó không nằm trên hàng rào, mà nó ở phía sau hàng rào. Đó là nơi phát ra âm thanh kì lạ ấy.

"Po... Po... Po... Po... Po... Po... Po..."

Sau đó, chiếc mũ bắt đầu đi chuyển, như thể ai đó đang đội nó. Chiếc mũ dừng lại ở một khoảng trống nhỏ giữa các hàng rào và tôi có thể nhìn thấy một khuôn mặt đang nhìn qua. Đó là một phụ nữ! Nhưng... hàng rào đó... cao gần 8 feet... Tôi ngạc nhiên không biết người phụ nữ cao như thế nào. Tôi tự hỏi liệu cô ta đang đi cà kheo hay một loại giày cao gót khổng lồ nào đó.  Sau đó, một tích tắc sau, cô ta bước đi và tiếng động lạ biến mất cùng với cô, mờ dần vào phía xa.

Vì quá hoang mang, tôi đứng dậy lững thững vào nhà. Ông bà tôi đang ở trong bếp uống trà.  Tôi ngồi xuống bàn và một lúc sau, tôi kể cho ông bà nghe những gì tôi đã thấy. Họ không thực sự chú ý đến tôi, cho đến khi tôi đề cập đến âm thanh đặc biệt đó.

"Po... Po... Po... Po... Po... Po... Po..."

Ngay khi tôi nói vậy, cả hai người đột nhiên sững sờ.  Đôi mắt bà mở to và bà lấy tay che miệng, vẻ mặt của ông nội trở nên rất nghiêm túc và ông ấy nắm lấy cánh tay tôi.

"Điều này rất quan trọng" ông nói, với một giọng căng thẳng. 

"Cháu phải cho ông bà biết chính xác... Cô ta cao bao nhiêu?"

"Dạ... cô ta cao bằng hàng rào trong vườn" tôi trả lời, bắt đầu sợ hãi

Ông tôi dồn dập hỏi tôi... "Cô ta đang đứng ở đâu?  Việc đó đã xảy ra khi nào?  Cháu đã làm gì?  Cô ta có nhìn thấy cháu không? "

Tôi đã cố gắng trả lời tất cả các câu hỏi của ông. Nghe xong, ông đột ngột lao ra ngoài hành lang và gọi điện thoại.  Tôi không thể nghe thấy ông đang nói gì.  Tôi nhìn sang bà tôi và bà đang run rẩy.

Ông nội trở lại phòng và nói chuyện với bà tôi.

"Tôi phải ra ngoài một lúc" ông nói.

"Bà ở lại đây với nó. Đừng rời mắt khỏi nó dù chỉ một giây ".

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, ông nội?"  Tôi đã khóc.

Ông nhìn tôi với một ánh mắt buồn bã và nói "Cháu bị Hachishakusama để ý và thích rồi."

Nói xong, ông vội vã ra ngoài, lên xe tải của mình và lái đi.

Tôi quay sang bà tôi và thận trọng hỏi "Hachishakusama là ai thế bà?"

"Đừng lo lắng" bà trả lời với giọng run rẩy. 

"Ông nội sẽ làm điều gì đó. Cháu không cần phải lo lắng. "

Khi tôi và bà lo lắng ngồi trong bếp đợi ông tôi về, bà giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra. Bà nói với tôi rằng có một thứ nguy hiểm đang ở trong khu vực này. Họ gọi nó là "Hachishakusama" vì chiều cao của nó.  Trong tiếng Nhật, "Hachishakusama" có nghĩa là "Cao 8 feet (=2,4384m)"

Nó mang dáng vẻ của một người phụ nữ cực kỳ cao và nó phát ra âm thanh như "Po... Po... Po..." bằng một giọng nam trầm.  Nó xuất hiện hơi khác một chút, tùy thuộc vào người nhìn thấy nó. Một số nói rằng nó trông giống như một bà già hốc hác trong bộ kimono và những người khác nói rằng đó là một cô gái mặc một bộ váy bằng những tấm vải liệm màu trắng. Một điều không bao giờ thay đổi là chiều cao và âm thanh mà nó tạo ra.

Cách đây rất lâu, Hachishakusama đã bị bắt bởi các nhà sư và họ nhốt nó trong một ngôi nhà đổ nát ở ngoại ô làng.  Họ đã bẫy nó bằng cách sử dụng 4 bức tượng tôn giáo nhỏ gọi là "jizos" mà họ đặt ở các phía Đông, Tây, Nam, Bắc trong ngôi nhà sẽ trấn cho nó không thể nào thoát ra khỏi đó được. Nhưng bằng một cách nào đó, cô ta đã thoát ra được.

Lần cuối cùng nó xuất hiện đã cách đây 15 năm.  Bà tôi nói rằng bất cứ ai nhìn thấy Hachishakusama thì chắc chắn rằng họ sẽ chết trong vài ngày sau đó.

Tất cả nghe thật điên rồ, tôi không biết phải tin vào điều gì.

Khi ông nội quay lại, có một bà già đi cùng. Bà ấy tự giới thiệu mình là "K-san" và đưa cho tôi một mảnh giấy da nhỏ nhàu nát, nói:

"Đây, cầm lấy cái này và giữ thật chặt nó."

Sau đó, bà ấy và ông lên lầu để làm gì đó.  Tôi lại bị bỏ lại một mình trong bếp với bà tôi.

Tôi cần đi vệ sinh. Bà nội theo tôi vào phòng tắm và không cho tôi đóng cửa. Tôi đã bắt đầu thực sự sợ hãi bởi tất cả những điều này.

Một lúc sau, ông và bà K-san đưa tôi lên lầu và đưa tôi vào phòng ngủ.  Các cửa sổ được phủ bằng giấy báo và rất nhiều chữ cổ được viết trên đó.  Bốn góc phòng có những bát muối nhỏ và một tượng Phật nhỏ được đặt ở giữa phòng trên đỉnh một chiếc hộp gỗ. Ngoài ra còn có một cái xô màu xanh sáng.

"Cái xô để làm gì thế ạ?"  Tôi hỏi.

"Đó là để cho cháu đi vệ sinh vào trong đó" ông nội trả lời.

  Bà K-san đặt tôi xuống giường và nói

"Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ lặn, vì vậy hãy lắng nghe cẩn thận. Cháu phải ở trong phòng này cho đến sáng mai và không được ra ngoài trong bất kỳ trường hợp nào cho đến 7 giờ sáng mai.  Bà của cháu và ông của cháu sẽ không nói chuyện với cháu hoặc gọi cho cháu cho đến lúc đó.  Hãy nhớ rằng đừng rời khỏi phòng vì bất kỳ lý do gì, bà sẽ cho bố mẹ cháu biết chuyện gì đang xảy ra ".

Bà ấy nói với một giọng điệu nghiêm trọng đến nỗi tất cả những gì tôi có thể làm là lặng lẽ gật đầu.

"Cháu phải làm theo hướng dẫn của K-san"
"Và đừng bao giờ để rơi tờ giấy da mà bà ấy đã đưa cho bạn. Và nếu có bất cứ điều gì xảy ra, hãy cầu nguyện với Đức Phật,  hãy chắc chắn rằng cháu đã khóa cánh cửa này khi ông bà rời đi " ông nội nói với tôi

Họ bước ra hành lang và sau khi chào tạm biệt họ, tôi đóng cửa phòng ngủ và khóa lại. Tôi bật TV lên định xem nhưng hồi hộp quá, đau đến thắt ruột gan. Bà đã để lại một ít đồ ăn nhẹ và cơm nắm cho tôi, nhưng tôi không thể ăn chúng. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong tù và tôi rất chán nản và sợ hãi. Tôi nằm xuống giường và chờ đợi một hồi, tôi đã ngủ.

Khi tôi thức dậy, đã hơn 1 giờ sáng. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng có thứ gì đó đang gõ vào cửa sổ.

"Cốc...Cốc...Cốc...Cốc"

Tôi cảm thấy rất sợ hãi và tim tôi đập loạn nhịp. Tôi tuyệt vọng cố trấn tĩnh, tự nhủ đó chỉ là gió thổi mạnh vào cánh cửa thôi. Tôi tăng âm lượng trên TV để lấn át tiếng gõ. Cuối cùng, nó hoàn toàn dừng lại.

Đó là khi tôi nghe thấy ông nội gọi tôi.

"Cháu có ổn không?"  ông hỏi.
"Nếu cháu sợ hãi, cháu không cần phải ở trong đó một mình. Ông có thể đó và chơi với cháu".

Tôi mỉm cười và lao đến mở cửa, nhưng sau đó, tôi dừng lại. Tôi nổi da gà khắp người, nó nghe giống như giọng của ông nội, nhưng bằng cách nào đó, tôi nhận ra đó không phải là ông. Tôi không thể biết đó là gì, nhưng tôi chỉ biết...

"Cháu đang làm gì đấy?"  Ông nội hỏi.

"Cháu có thể mở cửa ngay bây giờ."

Tôi liếc sang bên trái và cảm giác ớn lạnh sống lưng. Muối trong bát từ từ chuyển sang màu đen...

Tôi lùi ra khỏi cửa, toàn thân tôi run lên vì sợ hãi. Tôi khuỵu gối trước tượng Phật và nắm chặt mảnh giấy da trong tay. Tôi bắt đầu cầu nguyện trong sự sợ hãi

"Xin Phật hãy cứu con khỏi Hachishakusama" tôi cầu xin.

Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh bên ngoài cửa.

"Po... Po... Po... Po... Po... Po... Po..."

Tôi giờ đây đang rất sợ hãi và tôi thu mình ngồi trước bức tượng, khóc và cầu nguyện cho đến hết đêm. Tôi cảm thấy nó sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng cuối cùng thì trời cũng đã sáng. Muối trong cả 4 bát đều có màu đen như mực.

Tôi đã kiểm tra đồng hồ của mình. Lúc đó là 7:30 sáng. Tôi thận trọng mở cửa, bà tôi và bà K-san đang đứng bên ngoài đợi tôi.  Khi nhìn thấy tôi, bà nội đã bật khóc.

"Bà rất vui vì cháu vẫn còn sống và bình an" bà nói.

Tôi đi xuống nhà và ngạc nhiên khi thấy bố và mẹ tôi đang ngồi trong bếp.  Ông nội bước vào và nói

"Nhanh lên! Chúng ta phải bắt đầu ngay bây giờ!"

Chúng tôi đi đến cửa trước và có một chiếc xe tải lớn màu đen đang đợi. Vài người đàn ông đang đứng xung quanh, chỉ vào tôi và thì thầm

"Đó là cậu bé."

Chiếc xe tải là loại 9 chỗ và họ đặt tôi ở giữa, xung quanh là tám người đàn ông. Bà K-san đang ngồi trên ghế tài xế.

Người đàn ông bên trái tôi, nhìn xuống tôi và nói

"Cháu đang gặp phải rắc rối khá lớn. Chú biết có lẽ cháu đang lo lắng. Chỉ cần cúi đầu và nhắm mắt lại. Tụi chú không thể nhìn thấy nó, nhưng cháu có thể. Đừng mở mắt cho đến khi chúng tôi đưa cháu ra khỏi đây an toàn"

Ông nội lái xe phía trước và xe của bố tôi chạy theo phía sau. Khi mọi người đã sẵn sàng, đoàn xe nhỏ của chúng tôi bắt đầu di chuyển. Chúng tôi đã đi khá chậm ... khoảng 20km/h hoặc có thể ít hơn. Sau một lúc, K-san nói

"Đây là giai đoạn khó khăn" và bà bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện trong miệng

Đó là khi tôi nghe thấy giọng nói.

"Po... Po... Po... Po... Po... Po... Po..."

Tôi nắm chặt miếng giấy da mà bà K-san đã đưa cho tôi trong tay. Tôi cúi đầu xuống, nhưng vì tính tò mò tôi lén nhìn trộm ra bên ngoài. Tôi thấy một chiếc váy trắng tung bay trong gió, nó đang di chuyển cùng với chiếc xe tải. Đó là Hachishakusama! Cô ta đang ở ngoài cửa sổ, nhưng cô ta vẫn theo kịp chúng tôi.

Sau đó, đột nhiên cô ta cúi xuống và nhìn vào chiếc xe tải.

"Không!"  Tôi thở hổn hển.

Người đàn ông bên cạnh tôi hét lên

"NHẮM MẮT CỦA CHÁU LẠI NGAY!"

Tôi ngay lập tức nhắm mắt lại hết sức có thể và siết chặt lấy mảnh giấy da. Sau đó, tiếng gõ bắt đầu

"Cốc...Cốc...Cốc...Cốc...Cốc"

Âm thanh kì lạ đó trở to hơn.

"Po... Po... Po... Po... Po... Po... Po..."

Có tiếng gõ vào các cửa sổ xung quanh chúng tôi. Tất cả những người đàn ông trong xe đều giật mình căng thẳng và lo lắng lẩm bẩm một mình. Họ không thể nhìn thấy Hachishakusama và họ không thể nghe thấy âm thanh của cô ta, nhưng họ có thể nghe thấy tiếng cô ta gõ vào cửa sổ. Bà K-san bắt đầu cầu nguyện to hơn và lớn hơn cho đến khi cô ta gần như hét lên.

Sau một lúc, việc tất cả dừng lại và âm thanh đó biến mất.

K-san nhìn lại chúng tôi và nói

"Tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã an toàn."

Tất cả những người đàn ông xung quanh tôi thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe tấp vào lề đường và những người đàn ông bước ra ngoài. Mẹ ôm tôi vào lòng và nước mắt chảy dài trên má.

Ông nội và cha tôi cúi chào những người đàn ông và họ đi trên đường của họ. Bà K-san đến bên tôi và yêu cầu tôi cho bà ấy xem mảnh giấy da mà bà ấy đã đưa cho tôi ban đầu. Khi tôi mở tay ra, tôi thấy nó đã trở thành một màu đen như mực.

"Tôi nghĩ bây giờ cháu đã ổn" bà ấy nói.

"Nhưng để chắc chắn, hãy giữ nó" Bà ấy đưa cho tôi một mảnh giấy da mới.

Sau đó, chúng tôi lái xe thẳng đến sân bay và ông đã tiễn chúng tôi lên máy bay an toàn. Khi chúng tôi cất cánh, bố mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, bố tôi nói với tôi rằng ông đã nghe nói về "Hachishakusama" trước đây. Nhiều năm trước, bạn của ông đã bị cô thích. Cậu ấy biến mất và không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Bố tôi nói rằng có những người khác đã được cô ấy thích, tất cả đều phải rời Nhật Bản và lập nghiệp ở nước ngoài. Họ không bao giờ có thể quay trở lại quê hương của họ một lần nào nữa.

Cô ta luôn chọn trẻ em là nạn nhân của mình. Họ nói rằng đó là vì trẻ em phụ thuộc vào cha mẹ và các thành viên trong gia đình, điều này khiến việc đánh lừa dễ dàng hơn khi cô ta giả làm người thân của chúng.

Ông nói nói những người đàn ông trong chiếc xe đều là những người có quan hệ huyết thống với tôi, và đó là lý do tại sao họ ngồi xung quanh tôi và tại sao bố tôi và ông nội tôi lại lái xe phía trước và phía sau. Tất cả đã được thực hiện để thử và gây nhầm lẫn cho Hachishakusama. Phải mất một thời gian để liên lạc và nhờ tất cả những người họ, đó là lý do tại sao tôi phải bị giam trong phòng cả đêm.

Bố nói với tôi rằng một trong những bức tượng nhỏ "Jizo" (những bức tượng được dùng để giữ Hachishakusama bị mắc kẹt) đã bị vỡ và đó là cách cô ta trốn thoát.

Nó khiến tôi ớn lạnh và tôi cũng rất vui khi cuối cùng chúng tôi đã trở về nhà.

Tất cả những điều này đã xảy ra hơn 10 năm trước. Tôi đã không gặp ông bà của mình kể từ đó, tôi đã không thể đặt chân đến Nhật Bản một lần nào nữa.

Trong nhiều năm, tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một truyền thuyết đô thị, rằng mọi thứ xảy ra chỉ là một trò đùa phức tạp nào đó. Nhưng đôi khi, tôi cũng không chắc lắm.

Ông tôi mất cách đây hai năm. Khi ông ốm, ông không cho phép tôi đến thăm ông và ông đã để lại những lời dặn nghiêm khắc trong di chúc rằng tôi không được đến dự đám tang của ông. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất buồn.

Bà tôi đã gọi điện cách đây vài ngày, bà nói rằng bà đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Bà nhớ tôi kinh khủng và muốn gặp tôi lần cuối trước khi chết.

"Bà có chắc không, bà?"  Tôi hỏi

"Nó chắc chắn sẽ an toàn chứ ạ?"

"Đã 10 năm rồi" bà nói.

"Tất cả những điều đó đã xảy ra cách đây rất lâu. Tất cả đều bị lãng quên, bây giờ cháu đã trưởng thành. Bà chắc chắn rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra. "

"Nhưng... nhưng... còn Hachishakusama thì sao ạ?"  Tôi đã nói.

Trong giây lát, đầu dây bên kia im lặng. Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nam tính trầm ấm cất lên:

"Po... Po... Po... Po... Po... Po... Po..."


______________________
Dịch: @swy_jk
Nguồn: https://www.scaryforkids.com/eight-feet-tall/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro