[OBKK] Cứu Rỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hatake Kakashi lúc này thậm chí còn không dám thở. Hơi thở của cậu gần như không tồn tại, cố gắng hết sức để kiềm chế sự chuyển động của chakra, phân phối chính xác mọi dấu vết của sức mạnh trong nhẫn thuật.

  Mặc dù não cậu hầu như không hoạt động, nhưng cơ thể cậu nóng bừng, tay chân yếu ớt, mồ hôi lạnh bết vào tóc trên trán, và những giọt nước tuôn trong hốc mắt cậu, làm cậu đau và ngứa, mặc dù vậy. Bản năng cơ thể của Anbu đã để cậu ta ẩn mình thành công.Bước chân kẻ thù xa dần.

  Không biết đã qua bao lâu, có thể là một giờ, có thể chỉ là 1/4 giờ, chakra của Kakashi gần như cạn kiệt, con mắt đỏ như máu không thuộc về cậu đang ngày càng nhức nhối, dường như cậu cảm thấy một chất lỏng ấm áp. Trượt xuống khóe mắt,cậu không biết đó là mồ hôi do hồi hộp, hay là nước mắt sinh lý từ sự kích thích mà anh chưa bao giờ dám chớp mắt, hay là máu, và cậu không có thời gian quan tâm.

  "Đông" một tiếng, cây đại thụ có thể to hơn vòng tay của mười người ở sâu trong rừng rậm tách ra thành hình, đập mạnh trên mặt đất.

  Hatake Kakashi không còn cảm giác được thân thể của mình, cậu chỉ biết trong cơ thể có một ngọn lửa thiêu đốt, liên kết của bốn đường kinh mạch và tám đường kinh mạch bắt đầu lan tràn. Cuối cùng cậu bắt đầu thở hổn hển, nặng nề, nhanh chóng, không đều đặn.

  Thiếu niên tóc bạch kim cuộn mình dưới tàng cây, dáng người khẽ run lên, bộ y phục oiran lộng lẫy và phức tạp mà cậu mặc dưới lớp ngụy trang chỉ là một chiếc áo lót màu trắng và nhạt để tiện cho việc chạy trốn, lộ ra một màu da thịt mơ hồ. Thiếu niên hai mắt hé mở, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nốt ruồi trên khóe miệng khẽ nhúc nhích, sau đó dễ dàng phát ra tiếng rên rỉ vừa có vẻ đau đớn vừa vui sướng.

  Nếu lúc này Kakashi vẫn còn tỉnh táo, chắc chắn cậu sẽ nhận ra mình chính là liều thuốc tình yêu trên cánh đồng Fengyue. Thực lực mạnh mẽ khiến cậu không còn thời gian để suy nghĩ, và sự ra đi của đối phương khiến cậu thanh thản, vì vậy cậu thiếu niên ngu dốt chỉ có thể một mình chịu đựng sự xâm chiếm của dục vọng không rõ, rồi nằm bất lực, đau khổ và vật vã.

  [Chỉ cần chịu đựng nó. 】

Hatake Kakashi rất giỏi nhẫn nhịn, dù đó là nỗi đau thể xác hay sự tra tấn về tinh thần.

  "Thật đáng xấu hổ, đây vẫn là thiên tài lãnh đạm sao?"

  Đó là một câu hỏi, nhưng nó tự tin. Một giọng nam khàn khàn vang lên bên tai Kakashi, Kakashi lập tức siết chặt cơ thể, cố gắng mở đôi mắt khó tập trung, cậu nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ áo choàng đen có mây đỏ đang tiến đến gần mình.

  【chạy! 】

  Mọi dây thần kinh trong Kakashi đều đang cảnh báo cậu.

  "Hóa ra là bị 1 tên tép riu  đánh thuốc..."

  "Rác……"

  Kakashi mơ hồ nghe thấy tiếng chế nhạo và ghê tởm của người tới. Sau đó cậu thô bạo bị kéo khỏi mặt đất, nhưng bất ngờ và nhẹ nhàng được đặt vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ. Kakashi nhận ra rằng người đàn ông dường như ở đây để cứu cậu.

  "Ai ..." Nam tử tóc bạch kim hé mở đôi mắt không thể tập trung, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người đi tới, nhưng lại bị một đôi bàn tay khô nóng có vết chai dày bao phủ. .

  Chủ nhân của bàn tay không có trả lời, anh ta chỉ hơi bực bội xé bỏ quần áo rộng rãi của Kakashi, đồng thời dùng sức ấn một tay còn lại lên phần thân dưới vốn đã sưng tấy của cậu với một chút nóng nảy, cầm lấy vật đang không ngừng chảy ra những dòng tơ trắng khỏi thân thể kia bắt đầu di chuyển lên và xuống.

  "Uh uh ..." Kakashi gằn giọng, tất cả đều là sai, trái tim bình tĩnh đã mất từ ​​lâu của cậu bắt đầu sợ hãi, và cậu bắt đầu vùng vẫy dưới sự căng thẳng, lưng cậu áp vào lồng ngực cường tráng của người đó, ngón tay gãi ngứa khiến cậu dừng lại. cánh tay khác đang di chuyển và cố gắng hết sức để kéo nó ra. Nhưng tất cả các cuộc đấu tranh đều vô ích - những cuộc đấu tranh của cậu ta chỉ đổi lấy một sự thiếu kiên nhẫn và một sự đàn áp mạnh mẽ hơn từ những người phía sau cậu.

  Hành động tiếp tục diễn ra, vui sướng, sợ hãi, sỉ nhục, không muốn, nhiều cảm xúc khác nhau đè nén thần kinh của Kakashi, cậu xấu hổ và sợ hãi về bản thân và ham muốn của mình, kể từ cái chết của Obito và Rin, Kakashi nghĩ rằng mình sẽ không còn khóc nữa. Nhưng cậu có lẽ đã nhầm, cậu chỉ là người bình thường, có tiếng rên rỉ ngọt ngào và tiếng khóc nức nở.

  Kakashi lông mi run rẩy dưới lòng bàn tay ấm áp bất ngờ, cậu cảm thấy chất lỏng ấm áp từ khóe mắt của mình thấm ướt lòng bàn tay của người kia, lúc này cậu mới biết tên khoa học của chất lỏng đó là nước mắt.

  Động tác của người bên kia đột nhiên dừng lại, Kakashi không cảm giác được thân thể đông cứng của người bên kia, cậu chỉ muốn trút bỏ, cho dù nhục nhã vẫn muốn.

  “Đừng khóc!” Giọng nói khàn khàn mang theo chút bực tức xen lẫn khó hiểu.

Kakashi nghe không được, cậu như người chết đuối cố gắng tìm đường sống để rồi cuối cùng thì thầm người mà  luôn ở sâu trong tim mình, người đã hi sinh để cứu mình lúc nguy cấp nhất, lúc nào cũng nở một nụ cười ngốc nghếch, ấm áp như một mặt trời chói chang, cậu sẽ không bao giờ quên, và sẽ nhớ tên anh hùng của mình suốt đời.

  "Obito..."

  Với giọng khóc thút thít, nó dường như đang khao khát được cứu rỗi.

  "Rác rưởi, Uchiha Obito đã chết rồi ..." Người đàn ông đeo mặt nạ đằng sau cậu bé tóc bạc thấp giọng mắng như trút giận, và buông cậu bé ra như thể hắn ta đang thỏa hiệp.

  Kakashi cũng cảm thấy sự thỏa hiệp này, cố gắng hết sức để thoát khỏi vòng tay của người đàn ông đeo mặt nạ, và khuỵu xuống.Lúc này chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của Kakashi xen lẫn tiếng rên rỉ khó chịu.

  Sau một hồi không rõ, giọng nam khàn khàn lại vang lên: "Kakashi, là ta."

  "Là ngươi ..." Kakashi ngây người lặp lại hai chữ cuối cùng.

  Người đeo mặt nạ cuối cùng cũng gỡ xuống chiếc mặt nạ đại diện cho sự bí ẩn, lộ ra vết sẹo trên nửa khuôn mặt, vết sẹo dù ghê tởm đến đâu cũng không thể che đi khuôn mặt quen thuộc.

  "Obito ..." Kakashi thì thầm, thận trọng như thể sợ xuyên qua một giấc mơ.

  “Chậc chậc.” Obito tiến lên một bước, lại kéo thiếu niên tóc bạch kim vào trong tay, lần nữa che mắt thiếu niên, tiếp tục ôm hạ thể tĩnh mịch cậu mà di chuyển.

  Lần này thiếu niên tóc bạch kim không còn giãy dụa nữa mà lỗ tai ửng hồng dưới cái nhìn của Obito, trầm mặc ngượng ngùng như chưa phản ứng lại mà thân thể run lên. Phản ứng hoàn toàn khác biệt khiến Obito suýt chút nữa ghen tị, mặc dù là Uchiha Obito, nhưng hắn lại điên cuồng ghen tị với "Uchiha Obito", người được đối xử độc đáo bởi Kakashi - cậu bé hồn nhiên và vui vẻ, không phải hắn.

  Ngay sau đó, Kakashi đã được  giải thoát với sự giúp đỡ của Obito. Nhưng dược tính của thứ thuốc kia vẫn rất mạnh, thậm chí làn da toàn thân cũng nhuộm một màu đỏ hấp dẫn.

  "Ngứa ..." Kakashi vô thức lẩm bẩm, "Obito ... ngứa ..."

  Obito bất giác cau mày, mặc dù đã sống ở bên ngoài và bôn ba nhiều năm để chuẩn bị cho dự án Nguyệt Nhãn, nhưng hắn biết rất ít về những chuyện liên quan đến vấn đề sinh lý tình dục, chưa kể những loại thuốc bẩn trong đó, hắn chỉ biết rằng mặc dù những loại thuốc này có độc nhưng không gây chết người và bị thương. Nhưng lo lắng về kẻ thù mà Kakashi kích động, hắn không thể đưa Kakashi đến bệnh viện gặp y nhẫn, để tránh bản thân và Kakashi thu hút sự chú ý.

  Ngay lúc Obito đang nghĩ biện pháp, bàn tay thiếu niên trong tay đã vô thức chạm vào nơi bí mật giữa hai chân cậu, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh thăm dò xung quanh lỗ nhỏ đang đóng chặt, cuối cùng dùng sức đưa một ngón tay vào.

  "A!"

Obito tỉnh táo lại và nhìn thấy một cảnh tượng dâm đãng như vậy của một thiếu niên đang chơi đùa với vùng kín của mình.

  “... Fuck!” Cậu thiếu niên trưởng thành đương nhiên biết Kakashi muốn nói gì khi ngứa ngáy, và một cơn tức giận không thể giải thích nổi xông lên não hắn, và hắn khó có thể nghĩ  chuyện gì sẽ xảy ra nếu Kakashi không rời khỏi đây an toàn hay cậu sẽ bị đối xử như thế nào nếu bị phát hiện bởi kẻ thù. Obito nghiến răng, hai mắt đỏ hoe, thiếu niên trong tay đang vô tình thọc ngón tay vào lỗ nhỏ của chính mình, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, hạ thể lại được tiếp thêm sức lực.

  “Thế giới này là như thế này, tàn nhẫn, tàn nhẫn, chẳng khác gì địa ngục.” Obito nắm tay Kakashi nhẹ nhàng kéo đi, ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn chiếm lấy vị trí ngón tay của Kakashi, ra vào trong hành lang nóng rực thiêu đốt.

  “Đó là lý do tại sao chúng ta có Nguyệt Nhãn.” hắn cởi bỏ quần áo, một tay điều chỉnh vị trí đặt lên vòng eo linh hoạt của cậu bé tóc bạc, vật cứng đè lên vị trí cậu vừa mở rộng.

  "Có Nguyệt Nhãn, chúng ta đều sẽ hạnh phúc ..." Uchiha Obito lẩm bẩm, ấn mạnh hai tay, hành lang chật hẹp ấm áp quấn lấy chính mình, thiếu niên tóc bạch kim kêu lên một tiếng đau lòng và vui sướng. ., cậu quay đầu lại, nhưng chỉ nhớ đến con mắt đỏ thẫm với hoa văn kính vạn hoa đang quay cuồng.

  Điên rồ và bình tĩnh.

  Đa tình và tàn nhẫn.
_____.._____.._____.._____.._____.._____
Tác giả:OBKK1314
Link: https://archiveofourown.org/works/20373271?view_adult=true
__________________________________
Xin lỗi m.n vì ra chương mới trễ nhưng tôi đã mém quên sự tồn tại của nó 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro