Những Mối Tình Trong Trại Cai Nghiện 4 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy cái thân hình xăm trổ màu mè tiếng tới sát dần. Gương mặt tôi lạnh 

te lại. Ở cái giờ phút quyết định này, mọi thứ sợ hãi dường như bay biến

cả. Đối với tôi lúc này chỉ có cảm giác khinh thường và căm hận đối với

tụi nhóc không có da mặt này. Cánh tay giấu trong áo của tôi chuẩn bị 

rút ra, cái cán bàn chải mài nhọn hoắt chuẩn bị đâm thật lẹ vô con trùn 

đang ngoe nguẩy trên thân hình thằng nhóc ác ở gần tôi nhất thì bỗng 

dưng một trái đậu giang hồ bay tới cái vèo. Đậu giang hồ xịn luôn, nghe 

có hồn dữ dội.

- Đậu móa, solo kiểu gì đây tụi bay?

Mặt đám nhóc ác xanh lè. Tiếng của Hiếu mốc. Trời đất ơi, biết anh bao 

lâu rồi mà em không nghĩ anh có thói quen tắm sáng dễ thương cỡ đó nha 

anh Hiếu! Thấy gương mặt Hiếu mốc lạnh te, mặc mỗi cái quần dài, phía 

trên người đôi rồng trại nhe nanh múa vuốt nhìn đúng ra chất du đãng thứ

thiệt. Hiếu mốc coi bộ như không nhìn thấy tôi, hất hàm về phía thằng 

nhóc ác kiếm chuyện bữa trước:

- Mày hẹn nó ra solo, đúng không?

Mặt thằng nhóc ác lúc này có đem kiếm Nhật tới bằm cũng không có nhỏ ra 

nổi giọt máu nào hết trơn hết trọi. Nó nuốt nước miếng khan một hồi rồi 

lắp bắp:

- Anh là anh lớn, sao lại quản chuyện tụi em?

À, cũng lanh dữ ha. Biết chuyện du đãng sợ mất số nên nó cân não Hiếu mốc luôn. Mặt Hiếu mốc vẫn lạnh như đá cây, gằn giọng:

- Tao phải quản chuyện tụi mày sao? Được, bữa nay tao làm trọng tài, 

không bênh bên nào hết. Mày vô solo với nó đi Long. Bọn kia xê ra, lẹ 

lên!

Đám tiểu yêu tép riu nhìn thấy cái bộ dạng Hiếu mốc, chân líu ríu bước 

ra. Thằng nhóc ác kiếm chuyện với tôi nhìn còn thảm dữ, cái chân run bần

bật. Lão Hiếu mốc này không hổ danh du đãng có nghề, giải quyết ngon ơ 

đâu ra đấy khỏi cần đụng chân đụng tay, cũng không mất chút số má nào 

luôn. Tôi liếm mép một cái. Con vịt béo đây rồi. Cái tay móc cây bàn 

chải mài nhọn hoắt đưa ra, cái chân bước từ từ cho thằng nhóc có đủ thời

gian mà sợ sệt. Móc cây bàn chải ra dọa nó chút, chứ thiệt tình đâm lộn

cũng phiền phức dữ lắm chứ không đơn giản. Tôi giơ cánh tay, tính xáng 

thật mạnh một cái vô cái bản mặt dễ ghét kia, ai dè khựng lại cái rụp. 

Thằng nhóc ngồi thụp xuống, giơ cái tay lên đầu, la:

- Anh ơi em xin lỗi! Em biết em sai rồi!

Suýt nữa tôi té chủi nhủi. Thằng nhóc ác này bộ tính lôi chuyện nó biết 

lão Em Sai ra năn nỉ tôi sao? Đừng hòng! Có điều, ngó cái bộ dạng thảm 

hại của nó, tôi cũng không muốn chấp nhặt. Nhưng Hiếu mốc thì không có 

vậy. Giọng lão đều đều:

- Tính úp sọt nó không nổi, giờ chơi văn năn nỉ à? Mày cũng chất chơi dữ ha. Được, biết lỗi rồi thì quỳ xuống, lẹ lên!

Thằng nhóc líu ríu làm theo như cái máy. Luật của trường trại không được

ghi bằng văn bản, nhưng đứa nào cũng thuộc nằm lòng hết trơn. Xin lỗi 

không bằng miệng, mà xin lỗi phải làm bằng ngực. Quỳ xuống đưa ngực ra 

nhận gót chân - đó mới là hình thức biểu hiện chân thành sự hối lỗi. Ngó

thấy bộ ngực lép kẹp của thằng nhóc ác run rẩy chìa ra, tôi lắc đầu 

quay qua lão Hiếu:

- Bỏ đi anh ơi. Đá vô thằng này dơ hết chân em!

Mặt Hiếu mốc hiện rõ một vẻ hài lòng rất hiếm hoi. Lần đầu tiên kể từ 

khi tôi vô trại, lão nở một nụ cười với tôi, tay vỗ vỗ vai:

- Tắm lẹ đi rồi ra dỗ beo, thằng nhóc!

Lão già dịch lại nhập kho. Thiệt tình đúng thời điểm hết sức luôn, bởi 

hiện giờ không có việc gì ... cần tới lão hết. Nghe mấy cha bảo vệ kể 

lại, lão già dịch đi nghênh ngang vô trại, cái mặt tỉnh bơ hỏi đám quản 

lý: Nè, mấy bữa nay tui đi vắng trong trại có gì mới không? Đám quản lý 

trại cũng thua lão luôn. Lải nhải thêm một hồi, lão già dịch vô lại cắt 

cơn, vừa đi vừa trả giá:

- Tôi vô 3 ngày thôi đó nha. Ghiền lại hồi nào mà cũng cắt cơn, nhảm hết sức!

Nói thêm một chút về mấy vụ trốn trại. Ở mấy cái trại tầm bậy như trại 

tôi, trốn trại thoát là coi như xong. Cùng lắm chỉ có cái giấy gởi về 

địa phương, coi như cho có, đám công an muốn xử sao thì xử. Lão già dịch

ở ngoài đang thuộc tầm ngắm của nguyên đám công an, sơ hở một chút còng

tay đưa lão đi trường cai lớn cho rảnh nợ, để lão ở ngoài xã hội coi 

như họ ngủ không có yên. Lão chui vô cái trại loại này, coi như vẫn đi 

cai đàng hoàng, không ai đụng chạm vô lão được. Không những thời gian 

ngắn, điều kiện sung sướng mà lão muốn ra ngoài lúc nào cũng có thể tùy 

tiện trốn đi, sau đó cho người đem tiền nhét vô miệng đám quản lý. Đám 

này ăn tiền xong chưa vội phát giấy về địa phương báo lão trốn trại, lão

đã có vài ngày ung dung xử lý chuyện bên ngoài. Xong chuyện lại ... 

chui vô cai tiếp, tới khi hoàn thành đủ cái chứng chỉ cai nghiện gởi về 

địa phương là xong!

Trường lớn thì không có vậy. Trốn trại rất khó, hơn nữa trốn xong sẽ bị 

truy nã nghiêm ngặt như tội phạm. Bắt được, không những nằm kỷ luật tới 

thúi chân, cái thời gian cải tạo coi như lại tính lại từ đầu. Bởi vậy, 

lão chẳng ngu dại gì đút đầu vào mấy cái môi trường kiểu đó. Lão ngoài 

tính du đãng còn được mệnh danh là vua trốn trại, trừ Chí Hòa lão chưa 

có trốn nổi bao giờ, còn lại các loại hình trại cai khác toàn lão tự 

mình ký giấy đi phép!

Tôi dù nghe Hiếu mốc nói lão chỉ đi quãng vài ngày, nhưng nghe tin lão 

trở về cùng mừng muốn chết. Bỏ nguyên bo cơm chạy xuống cửa cắt cơn, ghé

con mắt vào thấy già dịch đang nằm vắt chân, coi bộ ung dung lắm. Ghé 

cái miệng nói vọng vô:

- Cua được con beo đời nào không anh Ngọc?

Lão già dịch ngồi bật dậy, cười coi bộ khoái chí:

- Vẫn yên ổn hả thằng nhóc ác? Tao tưởng tao đi tụi nó thịt mày lâu rồi chứ!

Thiệt tình dễ quê quá đi nha. Lão quỷ này không gặp thì thôi, gặp lại 

nói toàn chuyện nghe thấy bực. Tôi ngán ngẩm ngó lão, trả lời:

- Anh đi thêm vài bữa coi chừng em ... lên nắm trại luôn đó! Ngồi đó mà tưởng tượng đi.

Lão già dịch có vẻ khoái, cười hăng hắc. Tôi lại hỏi:

- Vậy chớ anh ra ngoài có chuyện gì vậy? Sao ra có mấy ngày đã vô rồi?

Lão già lim dim mắt làm bộ thần bí, thủng thẳng:

- Chuyện này nói mày cũng đâu có hiểu nổi. Xong chuyện thì tao về thôi, ở

ngoài để công an nó hốt tao sao? Lo cho mày với mấy con nhỏ nữa, thấy 

cái tướng mày vô dụng một cây, tao sợ bị tụi nó ăn hiếp nên tao mới vô 

lẹ chứ bộ!

Thiệt tình, nói chuyện với lão không xóc óc vài câu lão chịu không có nổi hay sao đó. Tôi bực bội ngó lão một cái, la:

- Nhớ thím Trang thì nói là nhớ đại đi, bày đặt lo cho em út!

Nói xong chạy lẹ. Nghe sau lưng tiếng lão già gầm lên:

- Mày ngon mày đứng lại coi, thằng nhóc ác!

Du đãng già có bà con với tay giám đốc trại chắc luôn. Bữa lão vô trả 

giá vu vơ chỉ vô cắt cơn đúng 3 ngày, ai dè 3 ngày sau lão ra thiệt mới 

ghê. Đang thiu thiu ngủ trưa, nghe tiếng gối bay cái vèo quen thuộc, 

biết ngay lão về. Lão quỷ lần này xuất trại coi bộ có vẻ làm được nhiều 

việc, nên cái mặt phởn phơ thấy rõ. Lại nghe tiếng lão la ỏm tỏi:

- Đồ đạc của tao thằng nào dọn sạch trơn rồi mày?

Lão thiệt tình cũng ngộ. Trốn trại chứ đi nghỉ phép đâu mà người ta để 

lại đồ cho lão. Làu bàu một hồi rồi cũng đành sai mấy thằng nhóc xuống 

hậu cần bưng nguyên mớ đồ trại lên. Lão có tính ưa sạch sẽ, trong trại 

có lẽ chỉ mình tôi bước được lên giường lão. Tôi cũng ở ... hơi dơ, ga 

gối phải cỡ nửa tháng mới thay một lần nên mỗi lần qua, lão càm ràm thấy

khiếp luôn. Nhưng bữa nay, lão già đổi tính đột xuất. Lão ngồi rung đùi

trên giường, vẫy vẫy tôi qua:

- Ra nói chuyện chút coi!

Tôi uể oải xách gối sang giường lão, nằm vật xuống. Lão quỷ này ngủ ít 

xịt, nhưng ngỡ ai cũng như lão nên bất kể lúc nào lão hứng chí đều có 

thể đánh thức người khác dậy. Lão cũng mặc kệ tôi làm cái mặt ngái ngủ, 

vuốt vuốt cằm kêu:

- Mày làm được đó thằng nhóc. 

Tôi cũng chẳng hiểu lão nói vụ gì, cứ ừ đại cho xong chuyện. Lão già có vẻ bực mình, la:

- Biết tao nói chuyện gì không mà ừ?

Tới nước này, cũng đành bỏ cơn ngái ngủ qua một bên, ngáp dài một cái:

- Vụ xử mấy thằng nhóc ác phải không anh?

Lão gật gù:

- Đúng đó. Mày làm vậy được. Không có tao mà mày vẫn chống được mâm, coi

như mày không tệ. Qua nói thằng Hiếu một câu là xong chuyện, mày cũng 

không cần, vậy càng tốt. Nó chơi hèn, mình không thèm chấp nhặt, vậy là 

ngon. Sống là phải có nét như thế, cấm không được lu xu bu như cái đám 

nhóc ác kia, biết không? Chuyện gì mình tự làm được là hay nhất!

Cắt nghĩa mớ lý luận trường trại xong, lão lại lim dim đôi mắt coi bộ đắc ý lắm.

- Coi như tao cũng không nhìn lầm mày ha!

Thiệt tình, lão chỉ được cái ... nói đúng. Tôi không ngon còn ai ngon. 

Nhưng tôi biết, lão du đãng này ngoài miệng hay nói giỡn chơi, nửa đùa 

nửa thật với em út nhưng khi đụng chuyện, đứa nào bộc lộ cái tư tưởng ỷ 

lại hoặc dựa dẫm, lão ghét cay ghét đắng, nói không chừng còn đuổi thẳng

cổ. Lúc này ngó cái bộ dạng đang cao hứng của lão, nếu không cho lão đi

máy bay thì sống làm người hơi uổng. Tôi làm mặt nghiêm nghị, kêu:

- Thật ra ở gần anh em mới được như vậy. Đám kia nó sống với đàn anh cũng lu xu bu nên nó học đòi theo thôi, không cần trách nó!

Lão già lại gật gù thêm một chặp. Có điều gật được vài cái, ánh mắt lão chuyển ngay sang nghi ngờ, ngó lom lom về phía tôi:

- Sao bữa nay mày ăn nói nghe lọt tai quá vậy thằng nhóc ác?

Thiệt tình chưa thấy ai đa nghi như lão già này hết trơn. Tôi chỉ tính 

nâng lão lên cao chút xíu cho lão mát, ai dè lão lại nghi ngờ ý tốt của 

tôi mới thiệt là tầm bậy. Nhưng... cái ý này của lão cũng không tệ à 

nha. Trong trại này có nhiều việc mà không có lão, tôi cũng chịu bó tay.

Cụ thể, như cái việc vô phòng nữ chẳng hạn...

Lão già ngó cái mặt tôi hiện ra nét dâm tà, bặm môi đạp cho tôi một nhát bắn xuống giường, la:

- Vừa phải thôi nha mày, ngó cái mặt mày là biết định năn nỉ cái gì luôn. Không có vụ đó đâu!

Lão già thiệt tình tầm bậy hết sức, tôi còn chưa mở miệng mà lão đã đoán

ra được hết trơn. Có điều, đó là tôi nghĩ trong đầu vậy thôi, còn từ 

nghĩ cho tới trở thành sự thật nó đòi hỏi nhiều công đoạn lắm. Công đoạn

đầu tiên là phải tách được 2 con beo ra mỗi con một chỗ, vậy nó mới ...

dễ dụ.

Con nhỏ Mỹ Anh của tôi có một cái tính nết rất dễ thương: nó khoái chăm 

lo những cái lặt vặt cho tôi và cả lão già. Áo gối, quần mặc nhà, ga 

trải giường của tôi và lão nằm đều do con nhỏ tự may. Con nhỏ may không 

đẹp lắm, nhưng tôi và lão già cũng đâu quan trọng mấy việc đó. Với lão 

già, chỉ cần nó ... trông khác với mấy cái ga trại, áo gối trại là lão 

khoái. Lão sợ khi đem giặt, mấy cái thứ ga gối của tụi khác nhầm sang 

của lão, chắc lão mất ngủ nguyên đêm luôn. Tôi thì sao cũng được, nhưng 

dù sao nằm ngủ trên đống đồ con nhỏ của mình cặm cụi may, tôi thấy giấc 

ngủ cũng ngon lành hơn hẳn.

Lão già từ bữa trốn trại về đồ đạc bị thu mất tiêu, đang phải nằm đồ 

trại. Tôi hăm hở bảo lão chờ vài bữa, tôi kêu con nhỏ Mỹ Anh may lại 

dùm. Lão già mừng muốn chết luôn, nhưng tôi còn mừng hơn lão. Lão không 

mất mớ đồ, sức mấy tôi nghĩ ra cách kêu ... con nhỏ đi may. Con nhỏ Mỹ 

Anh coi bộ sáng ngồi dài uống cafe riết cũng nhàm, nghe tôi nói đi may 

dùm lão đống đồ vui vẻ gật đầu liền.

Tầm 8h sáng, đám học viên nữ đã lục tục đi may. Tôi ngó theo cái bóng 

nhỏ Mỹ Anh đi khuất dần, lòng thầm trách mình nham hiểm. Nhưng biết làm 

sao khi hai con nhỏ cứ dính với nhau như hình với bóng, tôi mở miệng 

kiểu gì đây? Có điều giờ coi bộ dễ dàng hơn nhiều rồi nha. Tôi đưa mắt 

ngó qua nhỏ Thư, ánh mắt gian tà không che giấu. Con nhỏ thoáng bối rối,

đánh nhẹ vô vai tôi, gắt:

- Anh làm gì nhìn em thấy ghê vậy!

Ngó cái vẻ mặt sượng sùng của nhỏ lúc đó, tôi nghe trong lòng dễ chịu 

khó tả. Tôi nằm gục hẳn đầu xuống bàn, dòm lom lom vô mặt nhỏ không chớp

mắt. Con nhỏ da mặt cũng mỏng xíu, cái tay đưa vô hông tôi nhéo mạnh, 

la:

- Ngồi căng tin mà anh làm gì kì vậy!

Tôi làm bộ đau đớn - mà đau thiệt chứ cũng không phải làm bộ nữa - cái 

mặt nhăn lại. Con nhỏ Thư thấy vậy, cái tay lại xoa xoa vô hông tôi, cái

miệng chúm chím cười:

- Bộ anh đau thiệt hả? Cho đáng đời, cứ thích chọc người ta hoài!

Trên đời này có thứ gọi là vừa đấm vừa xoa, chứ tôi chưa nghe tới cái 

gọi là vừa nhéo vừa xoa bao giờ. Có điều, cái vừa nhéo vừa xoa này coi 

bộ ... cũng ổn nha. Tay con nhỏ mềm xèo xoa xoa vô cái hông nghe nhột 

nhột. Cái mũi cao chun chun lại như tính chọc quê tôi. Nực quá xá nực 

luôn. Tôi lim dim nằm xuống bàn, kêu nhỏ:

- Đừng có ngừng tay nha em!

Con nhỏ lườm rát rạt, nhưng cái tay vẫn ngoan ngoãn xoa nhẹ lên hông. Con nhỏ dễ bảo ghê! Tôi được đà lấn thêm chút nữa:

- Xoa xuống dưới chút đi em!

Mặt con nhỏ đỏ lựng. Nó và con nhỏ Mỹ Anh y chang nhau cái vụ hay bị mắc

cỡ ở chỗ đông người, còn vắng người thì ... không có sao hết luôn. 

Nhưng cái vụ mắc cỡ của con nhỏ lại khiến tôi hào hứng thấy ghê. Đưa tay

nắm lấy bàn tay con nhỏ, tính cầm mân mê thôi ai dè con nhỏ lanh chanh 

lại hiểu nhầm. Gương mặt vốn đỏ lại đỏ hơn, giọng con nhỏ lí nhí:

- Không làm ở đây được đâu anh!

Tôi chưng hửng. Tính kêu con nhỏ: cầm tay ở đây không được thì cầm tay ở

đâu được hả em? Nghĩ một hồi mới ra con nhỏ hiểu tầm bậy tầm bạ không 

hà, còn bản thân tôi thì lại trong sáng hệt như tờ giấy trắng. Cách biệt

gì đâu!

Ngó cái mặt đỏ rần của con nhỏ, tôi lại càng khoái ghẹo nhỏ dữ hơn. Tôi nheo nheo mắt ngó nhỏ, kêu:

- Vậy làm ở đâu được em?

Giọng con nhỏ càng bối rối hơn:

- Cái đó... cái đó... anh biết chứ em đâu có biết!

Thiệt tình, không có lời gợi ý nào dễ thương hơn lời của con nhỏ lúc 

này! Tôi nuốt nước bọt khan một tiếng, mắt nhìn sâu vô mắt con nhỏ, 

giọng nói thành khẩn tới rung động lòng người:

- Anh vô phòng với em nha!

Con nhỏ ngượng tới chín mặt. Trong mơ nó cũng không nghĩ ra cái đề nghị 

... sung sướng tới chết người của tôi lại được thốt ra ở một nơi đông 

đúc cỡ này. Cái đầu con nhỏ khẽ lúc lắc:

- Không được đâu anh, kì lắm!

Tôi làm bộ chán nản, nằm dài ra bàn, đầu ngoảnh qua một bên. Cái chiêu 

chán nản giận dỗi này coi bộ linh dữ nha. Cái tay con nhỏ kéo kéo áo 

tôi, giọng nhỏ mềm nhũn:

- Em không có tiếc anh đâu, nhưng mà em ngại quá nè! Mấy nhỏ kia biết không sao, nhưng mà... còn Mỹ Anh nữa!

Tôi buồn bã nhìn nhỏ. Uổng công cho em sống đất Mỹ tới gần chục năm, sao

em không sống theo kiểu Mỹ được chút xíu để anh nhờ đi Thư. 

- Mỹ Anh với anh cũng làm rồi mà. Em còn coi mà, anh có thấy qua gương đó! 

Con nhỏ mặt đỏ tới giới hạn luôn, không đỏ thêm nổi nữa. Cái miệng lắp 

bắp tính phân bua câu gì đó, con mắt đỏ lên như trẻ con bị bắt quả tang 

ăn vụng kẹo. Tôi thấy cưng con nhỏ quá trời luôn, thiệt tình sống nước 

ngoài bao nhiêu năm, chơi bời quán bar vũ trường khét lẹt mà vẫn dữ được

cái nét mắc cỡ rất Việt Nam. Muốn ôm con nhỏ vô lòng để nó mặc sức đấm,

mặc sức nhéo cho đỡ ngượng, nhưng đông người quá ôm không nổi. Tôi nắm 

nhẹ lấy bàn tay con nhỏ đặt vô tay mình, để im đó hồi lâu để nhỏ bình 

tĩnh lại, thì thầm:

- Sao lại phải mắc cỡ? Bữa đó ngó thấy em qua gương, anh cứ ngỡ mình nằm

mơ luôn, thiệt đó! Mà trước đó anh mơ hoài à, không nghĩ có ngày nó 

thành sự thật đâu em!

Thiệt tình tôi cũng không rõ tôi có nằm mơ như vậy hồi nào không, nhưng 

ngó bộ dạng con nhỏ coi bộ cũng bớt căng thẳng đi nhiều. Nhỏ lấy ngón 

tay di vô trán tôi, miệng khẽ gắt:

- Cái đồ quỷ, mơ cũng mơ bậy bạ!

Con nhỏ Thư coi bộ dễ đối phó hơn so với con nhỏ Mỹ Anh rất rất nhiều. 

Nhỏ đó tính thoáng, hơn nữa luôn có một thứ tâm lý tạm gọi là "biết thân

biết phận" rất dễ thương. Nhỏ không ganh tị, thậm chí cái gì cũng muốn 

giành hết cho nhỏ Mỹ Anh. Những tấm lòng cao cả của Amicis cũng chỉ đến 

cỡ nhỏ Thư là kịch trần, lên thêm hết nổi.

Dụ nhỏ Thư dễ, nhưng cái vấn đề làm tôi đau đầu nhất chính là con nhỏ Mỹ

Anh. Dù chính miệng nhỏ nói với tôi cái quyết định gây sung sướng: "xài

chung", nhưng ánh mắt, nụ cười, thái độ của nhỏ lại nói với tôi điều 

ngược lại. Những hôm đầu, con nhỏ khá gượng gạo khi sống kiếp tình 

chung, mãi về sau khi quen dần với nhỏ Thư, quen dần với ánh mắt hâm mộ 

của đám học viên, con nhỏ tính tình con nít mới tạm quên đi, đôi khi còn

sung sướng theo một cách rất thơ ngây: tao có một mối tình hàng độc. 

Thiệt tình, cũng không thể không nhắc tới một lý do nữa để nhỏ Mỹ Anh và

mọi người chấp nhận mối quan hệ này - lý do mà theo tôi có ý nghĩa hết 

sức quan trọng: đó là vẻ đẹp trai của tôi. Không những nó giúp tôi chinh

phục cả 2 con nhỏ, vẻ đẹp trai còn khiến mọi người bớt bỡ ngỡ hơn khi 

chứng kiến mối tình có một không hai lúc đó. Họ sẽ nói: "2 con nhỏ kia 

khờ thiệt, nhưng cũng tại thằng đó đẹp trai quá xá. Tao còn mê huống chi

2 con nhỏ" - đại loại vậy. (Chân thành xin lỗi các độc giả đang dùng 

bữa nếu có lỡ làm các bạn ... ói ra)

Nhưng chấp nhận chuyện thân mật, gần gũi bậy bạ còn nghe được. Vụ lớn cỡ

vô phòng kiểu này, coi bộ không dễ dàng chút nào hết trơn hết trọi. 

Thiệt tình, tôi không ngại nói điều đó với nhỏ Mỹ Anh, tôi chỉ sợ mình 

đã lợi dụng lòng tốt của con nhỏ quá nhiều. Đôi khi tự vấn với lương 

tâm, tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Rất may, một tia suy nghĩ bất chợt 

hiện lên trong đầu cũng giúp tôi được an ủi phần nào: biết đâu con nhỏ 

của tôi cũng có sở thích ... hơi biến thái! Rõ ràng, cái vụ tôi vô phòng

với nhỏ lần đầu, ánh mắt của nhỏ nhìn nhỏ Thư khác lạ dữ lắm. Ánh mắt 

của một swinger hay gì đó đại loại vậy, tôi cũng không rõ nữa! (Ai muốn 

biết swinger là gì kéo xuống mấy topic, có mấy cha nội đang rủ rê đi tri

sòm pho sòm (three-some, four-some) gì gì - swinger đó)

Hên cho tôi - lại một lần nữa, con nhỏ Thư chứng tỏ bản lĩnh tuyệt vời 

và tấm lòng cao cả của nhỏ bằng cách nhận trách nhiệm nói chuyện với con

nhỏ Mỹ Anh. Thiệt tình, dù sao cũng là phụ nữ, chuyện đó có thể thương 

lượng dễ hơn. Rủi có thất bại, ít ra tôi cũng không phải ngay lập tức 

hứng chịu bão tố nổi lên từ phía con nhỏ Mỹ Anh. Ít ra tôi còn sống được

thêm vài phút, trước khi nhỏ tìm thấy.

Nhỏ Thư nói để tới đêm về phòng, nó sẽ kêu nhỏ Mỹ Anh qua để nói vụ này.

Tôi mất ngủ tới sáng luôn. Lão quỷ già bị tôi ngồi hun khói bằng thuốc 

lá tới phát bực bội, đạp mền ra ... thức cùng luôn. 2 anh em thầy trò 

ngồi vểnh râu trên hành lang, mặc xác đám bảo vệ một hai tới kêu đi ngủ.

Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, cuối cùng chốt lại bằng chuyện 2 

con beo. Lão già nghe xong, mặt lộ một vẻ suy tư rất hiếm khi nhìn thấy,

trầm ngâm nói:

- Con nhỏ Mỹ Anh quá tốt với mày đó Long. Cả đời mày cũng chưa chắc kiếm

được thêm một con nhỏ nào cỡ nó đâu! Đời tao mà có một con đàn bà như 

vậy, chắc khác giờ nhiều lắm!

Tính nói "Anh vẫn còn có thím Trang mà", nhưng vẻ mặt của lão khiến câu 

nói giỡn của tôi chưa kịp ra khỏi cửa miệng đã khựng lại. Mặt lão già 

chưa khi nào tôi thấy buồn bã và suy tư nhiều như lúc này. Cái đầu lão 

gục gặc, hai tay xoa xoa vào nhau - thứ điệu bộ mất bình tĩnh này tôi 

cũng chưa khi nào được thấy qua.

- Mà cũng tại tao thôi. Tao kiếm được rồi nhưng tao không giữ được. Cái đó kêu là giang hồ tự làm tự chịu đó mầy!

Cái giọng tự trào của lão bữa nay nghe sao thê lương kì lạ. Ừ thì giang 

hồ tự làm tự chịu, nhưng sao nghe giọng nói của lão có chút chẳng cam 

lòng. Tôi cũng không muốn hỏi thêm, mặc cho lão chìm vô luồng suy nghĩ 

một hồi lâu. Lão già ngồi một lúc, coi bộ tư tưởng cũng đã thông, thở 

hắt ra:

- Chấp nhận thôi. Nó là cái số rồi mày cưỡng lại cũng không có nổi đâu. 

Đời tao không sợ ma quỷ, không sợ người, không sợ pháp luật. Nhưng tao 

vẫn sợ nhất cái số đó mày!

Lão già coi bộ cũng mê tín dữ dội à nha. Nhưng quả thật, khi đó tôi 

không hiểu, không tin, nhưng những trải nghiệm sau này của tôi, dù ít ỏi

nhưng cũng khiến tôi hiểu rằng, những lời của lão già nói không phải là

không đúng. Nhưng đó là chuyện của tương lai, khỏi nhắc tới đi. Lão già

thấy không khí trùng xuống, ngay lập tức lấy lại vẻ du côn thường ngày,

vỗ vỗ vai tôi:

- Ra ngoài đời, ráng kiếm cho tao con beo ngon lành nha mày. Mày coi bộ 

có số nuôi beo đó, mà kiếm dùm tao cấm xài dùm trước đó nha!

Tôi liếm mép, nhìn cái bộ dạng cười cợt của lão, yên chí quăng ngay một trái:

- Thật ra đâu cần phải ra ngoài đời đâu anh Ngọc...

- Anh Long, ghệ kiếm kìa anh!

Một thằng nhóc ác mặt mày lơ láo ngó vô phòng tôi kêu vậy. Tôi gật gật 

đầu, khoác cái áo vô người mà tim đập quá xá. Không biết con nhỏ nào 

kiếm đây trời? Hi vọng là con nhỏ Thư. Mà sáng sớm tới kiếm tui, chắc 

chắn chỉ có vụ đêm qua chứ không còn gì hết. Kết quả không biết tốt xấu 

ra sao đây - tôi đi xuống dưới cafe mà nghe hồi hộp tới run người.

Nhưng không phải con nhỏ Thư. Dưới cái bàn cafe của tụi tôi, chỉ có duy 

nhất con nhỏ Mỹ Anh đang ngồi. Dáng ngồi của nhỏ trầm ngâm thấy ớn, đôi 

mắt nhìn xa xăm, gương mặt có một thứ biểu cảm rất khó tả. Một chút buồn

bã, một chút mất mát và cả một chút quả quyết nữa. Tôi nghe lòng mình 

nhói lên một thứ cảm giác kì lạ vô cùng. Con nhỏ ngó thấy tôi, đưa cái 

tay nhỏ xíu ra vẫy vẫy. Miệng nhỏ cố nở một nụ cười, nhưng sao tôi nghe 

nó gượng gạo vô cùng.

- Qua đây với em nè!

Tôi bước tới ngồi bên nhỏ. Con nhỏ kì lạ của tôi bữa tối qua hình như 

cũng chẳng ngủ được giống tôi. Đôi mắt nhỏ mệt mỏi, buồn bã nhìn xoáy 

sâu vô tim tôi, sắc và đau như những vết cắt. Tôi đọc trong đôi mắt con 

nhỏ có một thứ đau khổ tới tột cùng. Nhưng con nhỏ đang dấu ánh mắt đó 

sau một nụ cười:

- Đồ quỷ kia, bữa qua lại dụ chị Thư phải không?

Tôi ngó con nhỏ cười buồn bã. Thiệt tình trong cuộc đời, chưa khi nào 

tôi thấy dằn vặt và tự trách mình tới cỡ này. Nắm lấy bàn tay con nhỏ 

xiết nhẹ, tôi thì thầm:

- Anh không có muốn nữa rồi Mỹ Anh à. Anh tệ quá, em ha. Có mình em là quá đủ rồi, nhưng vẫn còn đòi hỏi hoài.

Mắt con nhỏ ánh lên một tia ấm áp. Nhưng cái đầu con nhỏ lắc nhẹ:

- Không được đâu anh. Chị Thư cũng muốn mà. Bữa qua chị Thư cũng nói 

chuyện với em lâu thiệt lâu. Em ở trong này mấy tháng rồi, em hiểu mà. 

Ai cũng có nhu cầu hết, em cũng vậy, bả cũng vậy.

Rồi nhìn vô mắt tôi, con nhỏ dịu dàng:

- Em nghe được mấy lời anh vừa nói, em thấy ổn hơn rồi đó. Em không muốn

chia sẻ anh với ai khi nào hết cả, nhưng em chỉ muốn anh sống thiệt vui

vẻ, vậy thôi.

Đó không phải là lời của một con nhỏ mới bước vô ngưỡng cửa 18 tuổi. 

Đằng sau cái dịu dàng ấm áp của nhỏ là cả một sự hi sinh và mất mát tới 

lớn lao. Tôi nghe trong lòng, một thứ linh cảm mơ hồ nhưng vô cùng đáng 

sợ trỗi dậy. Tôi cầm chặt lấy tay nhỏ, lạc giọng đi:

- Bộ em sắp ra khỏi trại, phải không?

Ánh mắt con nhỏ thoáng ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó nhỏ cười tỉnh rụi:

- Vậy không ra trại, bộ em sống hoài trong này sao? Khờ quá đi. Mấy bữa 

em đi phép, thấy anh hư như vầy em chẳng yên tâm chút xíu nào. Phải có 

người trông coi anh trong trại, mai mốt ra ngoài đời với em vẫn còn ngon

lành chớ!

Thiệt tình, tôi không tin lời của nhỏ ngay lúc đó. Nhưng viễn cảnh về 

một cuộc sống bên ngoài có nhỏ, có tôi, tự do và không có đám bảo vệ, 

không có tường rào, không cần phải dòm trước ngó sau khi thân mật làm 

tôi thấy trong lòng dịu lại. Tôi nhìn sâu vô mắt nhỏ, hỏi:

- Ra ngoài đời mình sẽ gặp nhau, phải không Mỹ Anh!

Mắt con nhỏ ánh lên một tia vui vẻ mơ hồ. Giọng nói của nhỏ lúc đó tự tin hết sức:

- Chắc chắn mình sẽ ở chung với nhau đó anh!

Tôi bị cái gương mặt vui vẻ và giọng nói quả quyết của nhỏ làm cho tin 

tưởng. Tay nắm lấy tay nhỏ chặt hơn, nhìn nhỏ yêu thương và trìu mến. 

Phải rồi, sức mấy tôi để nhỏ vuột khỏi bàn tay...

Về tới phòng, thấy bữa nay sao đông quá xá. Du đãng già ngồi chồm hỗm 

trên giường, bộ dạng giống con cóc ghẻ hết sức. Hiếu mốc khoanh tay đứng

một bên, gương mặt lạnh te. Lố nhố mấy cái bóng ngồi dưới đất, run lẩy 

bẩy. Vụ gì nữa đây trời? Du đãng già tính xử ai trong trại mà làm cái 

mặt thấy cô hồn dữ vậy ha?

Tò mò bước vô, tôi suýt té ngửa khi thấy đám người ngồi lố nhố dưới đất 

chính là băng Thất hiệp Đồng Nai người có xăm menu đồ ăn dạo trước. Từ 

bữa đụng Hiếu mốc trong nhà tắm, mấy ảnh đi nhẹ nói khẽ cười duyên thấy 

ớn luôn, gặp con kiến còn né qua một bên không dám đụng vô, sao bữa nay 

du đãng già kêu mấy ảnh vô phòng làm gì? Với cái tính nết của lão, chắc 

không có chuyện lão gọi vô phòng đá vô cổ họng mấy ảnh vì tội xích mích 

với tôi bữa nọ. Lão đâu phải người hẹp hòi dữ vậy!

Thấy cái mặt lão cô hồn một cây, cái áo phanh ra nhìn rõ con đại giương 

vuốt nhìn trừng trừng phía trước, dọa người dễ sợ. Đám nhóc đang thi 

nhau ngồi run, ngó thấy tôi vào lộ rõ nét mừng rỡ như gặp cứu tinh:

- Anh Long. Bữa trước anh có nói bỏ qua cho tụi em rồi phải không?

Chưa kịp trả lời, cái giọng của lão già đã vang lên:

- Nó nói bỏ, nghĩa là tao cũng phải bỏ qua luôn, phải không?

Lão già sao bữa nay ép người thấy ghê luôn. Bộ rảnh việc không biết làm 

gì tính ôn lại võ công sao? Chắc không phải, bởi mấy thằng nhóc ốm o này

chịu nổi mấy đòn. Liếc đám nhóc đang sợ tới té xỉu, lão già ngó tôi một

cái, ánh mắt nham hiểm và gian hết sức:

- Phải tụi mày bữa trước tính qua giành beo của thằng Long không?

Đám nhóc nghe tiếng lão khác gì tiếng quỷ đòi mạng, không dám lắc mà 

cũng không dám gật. Mãi sau, một thằng bạo gan nhất lắp bắp:

- Dạ, tụi em không có ý đó, chỉ tính mời ảnh vô mâm thôi.

Nghe hự một tiếng. Cái tay Hiếu mốc lẹ như chớp chặt thẳng vô cuống họng

thằng nhỏ. Đòn tù có khác, chỉ một đòn thằng nhóc muốn quỵ luôn, cái 

tay bưng cần cổ, tiếng ặc ặc phát ra từ trong họng. Cái giọng Hiếu mốc 

gằn lại:

- Trước mặt anh Ngọc còn dám nói láo à?

Du đãng già khoát khoát tay, ra hiệu kêu Hiếu mốc thôi. Cái giọng lão lại vang lên đều đều:

- Tao hỏi thì trả lời cho đúng, đánh tụi bay bẩn tay tao, nhưng nếu tao không vui tao cũng chẳng ngại đi rửa tay một chút đâu!

Đám nhóc ác thiếu điều muốn quỳ lạy lão luôn. Một thằng lắp bắp:

- Dạ phải anh Ngọc. Tại thấy 2 chị đó đẹp quá nên tụi em muốn kéo qua mâm sống cho vui.

Du đãng có vẻ hài lòng với câu trả lời thật thà của thằng nhóc. Lão gật gù:

- Thấy 2 con nhỏ đó đẹp thật không?

Tôi chưng hửng. Lão tính làm cái vụ gì mà hỏi tầm bậy tầm bạ hoài. Hai 

con beo của tôi không đẹp, bộ thím Trang của lão đẹp hả? Lại thấy thằng 

nhỏ run rẩy trả lời:

- Dạ đẹp!

Lão lại vê vê cái cằm:

- Tụi bay có thích 2 con nhỏ đó không?

Bực à nha. Tính bay vô học theo Hiếu mốc chặt vô cuống họng lão một nhát

cho lão kêu ặc ặc, khỏi hỏi chuyện tầm bậy, nhưng ngó cái tướng Hiếu 

mốc khoanh tay đứng kế, tôi bỏ luôn. Lại thấy thằng nhỏ mặt mũi chưng 

hửng, ngó nghiêng một hồi rồi mới rặn ra được một câu:

- Dạ đẹp vậy ai cũng thích mà anh.

Du đãng già đứng dậy, làm một câu trớt quớt:

- Vậy được rồi. Mai mốt thằng này vô phòng 2 con nhỏ, tao giao cho tụi 

bay canh xe. Nó vô trót lọt coi như tốt, nó vô không nổi tụi bay trốn 

trại luôn đi.

Tôi cũng muốn ngã ngửa người luôn. Du đãng già mắc dịch quá sức tưởng 

tượng. Hỏi tới hỏi lui một hồi ai dè rốt cuộc lão đẩy nguyên cục nợ này 

cho lũ nhóc ác. Làm bộ hỏi: "có thích 2 con nhỏ đó không", gật đầu cái 

bị kêu đi canh xe cho thằng khác vô, thiệt tình hên cho lão Hiếu mốc 

đứng đó, không đám nhỏ quê quá mà lao vô tấp lão chèm bẹp luôn cũng 

không ai ngạc nhiên hết trơn hết trọi.

Con nhỏ Mỹ Anh lại đi phép. Lần cũng hệt như lần trước, tức là chẳng có 

thông báo gì trước hết trơn hết trọi. Tôi cũng không bất ngờ như lần đầu

tiên, phần vì nhỏ cũng nói với tôi trước sẽ đi, phần nữa là vì có lẽ, 

bên tôi vẫn còn nhỏ Anh Thư. Có nhiều bạn sẽ trách tôi: đồ có mới nới 

cũ, có đèn quên trăng, có hàng ... quên rủ, nhưng tâm lý của con người 

ta là một thứ vô cùng phức tạp. Thời gian trước, tôi đau khổ một phần vì

thương con nhỏ quá sức, một phần nữa là bởi tôi sợ cảm giác cô đơn. Thứ

cô đơn giữa biển người đông đúc là thứ cảm giác đáng sợ nhất trên đời. 

Thiếu con nhỏ, tôi có cảm giác không ai trong cái trại này hiểu tôi, 

thương tôi, quan tâm tới tôi. Chẳng ai ráo trọi. 

Nhưng bây giờ, mọi chuyện khác trước nhiều lắm. Tôi vẫn nhớ nhỏ khi nhìn

vô cái ghế bên trái mình không có người ngồi, vẫn thấy lòng trống trải 

tới nôn nao khi nghe mùi Hermes Kelly vương vấn trên áo gối (Nhỏ hay đem

đồ của tôi giặt dùm, phơi khô xong đều xức một chút dầu thơm của nhỏ 

lên), vẫn bâng khuâng khi ngồi ghế đá nghe cái tai mình thiếu một bàn 

tay vuốt ve nhè nhẹ. Nhưng mọi thứ đó không hành hạ tôi đến khổ sở như 

lần đầu tiên nhỏ xa tôi. Những cảm giác đó chỉ khiến tôi nhớ nhỏ hơn, 

mong gặp nhỏ hơn và đôi lúc, nó như một cơn đau dễ chịu - giống như khi 

nhỏ nhéo vô tôi...

Nhỏ Thư thấy tôi như vậy, ánh mắt của nhỏ vui và hồ hởi lên nhiều lắm. 

Con nhỏ quan tâm tới tôi hơn nhiều, giống như muốn bù đắp luôn cả phần 

của nhỏ Mỹ Anh. Xuống cafe, nhỏ quậy sẵn ly nước rồi ngồi dịu dàng bóc 

trái cây. Xuống ăn cơm, nhỏ cũng học đòi nhỏ Mỹ Anh lon ton tranh bới 

cơm dùm. Ngồi ăn cơm cùng nhỏ, tôi nghe trong lòng ấm áp tới lạ lùng. 

Cái ánh mắt nhỏ nhìn tôi trìu mến, cái bộ dạng hạnh phúc khi thấy tôi ăn

thứ gì đó ngon miệng hệt như một người vợ rất yêu chồng. Mấy bữa đó, 

tôi thường ăn cơm với chỉ một tay. Cái tay còn lại, lúc nào cũng nằm 

trong tay nhỏ...

Ghế đá buổi chiều vắng hoe, tôi và nhỏ thoải mái chọn lấy một cái, ngồi 

trò chuyện. Cái gương mặt lúc nào cũng hây hây hạnh phúc của nhỏ mỗi lúc

ở gần tôi khiến tôi như trở thành gã đàn ông sung sướng nhất thế gian. 

Khi bạn có được một con nhỏ luôn coi mình như báu vật, yêu bạn vô điều 

kiện và đặc biệt không quan tâm tới gì khác ngoài chính con người thật 

của bạn, bạn cũng sẽ có thứ cảm giác giống như tôi. Tuy nhiên đó chỉ là 

điều kiện cần mà thôi, còn thêm một thứ nữa: con nhỏ đó phải đẹp. Chớ 

một con nhỏ xấu thiệt xấu làm những điều đó, tôi e cảm xúc sẽ không trọn

vẹn.

Con nhỏ ngó nụ cười ngờ nghệch của tôi, cái mũi chun lại, nhéo nhéo vô hông:

- Lại cười kiểu xấu xa nữa!

Tôi kệ cho nhỏ nhéo - bữa nay con nhỏ nhéo yếu xìu.

- Em hay ghê ha, anh cười vậy cũng biết hết trơn!

Mặt con nhỏ đỏ hây hây. Thiệt tình, sao cứ nhắc tới mấy vụ xấu xa con 

nhỏ lại đỏ mặt. Mà đỏ mặt kiểu khác, không phải mắc cỡ nha. Tôi nhỏ 

giọng:

- Hay giờ anh vô phòng cùng em nha. Anh có nguyên đám cản xe ngon lành rồi, vô đại đi!

Mắt nhỏ sáng bừng, nhưng nhanh chóng xuôi xị:

- Không được đâu anh. Mỹ Anh còn chưa có về mà. Để em với anh vô, ai coi bảo vệ dùm! Mấy con nhỏ kia em không có thích!

Ủa sao con nhỏ này nhất định đòi con nhỏ Mỹ Anh phải canh xe vậy trời? 

Bộ muốn trả thù vụ nhỏ Mỹ Anh chọc nó bữa trước sao. Tôi ngó mặt con 

nhỏ, không ngờ trông cái mặt đáng yêu vầy mà cũng nhỏ nhen thấy ớn. Đang

tính chọc nhỏ, nhỏ đã làm thêm một nhát khiến tôi ngã ngửa:

- Mấy con nhỏ kia, anh mà vô nó không coi xe đâu mà lo coi anh đó! Em không muốn vậy!

Lồm cồm bò dậy, ngó vô cái mặt con nhỏ hiện rõ 3 chữ: "Ghen bà cố". 

Thiệt tình con nhỏ nào cũng có cái tính ghen tuông hết trơn, trước giờ 

tôi còn tưởng con nhỏ này không có, ai dè cũng nguyên cây. Làm mặt khổ 

quay qua con nhỏ làu bàu:

- Cái việc nhỏ xíu vầy mà em cũng ngại nữa hả? Nó muốn coi cho nó coi, anh có hao hụt kí nào đâu!

Con nhỏ lườm tôi sắc lẻm, dí tay vô trán:

- Anh coi chừng em đó, anh mà bậy bạ gì em không có tha anh đâu! Chỉ có 

em và Mỹ Anh được coi thôi, không cho thêm con nhỏ nào coi hết!

Con nhỏ đe dọa gì mà ... dễ thương quá xá luôn. Tôi ngó vô cái mặt làm bộ giận dỗi đáng yêu của nhỏ, thì thầm:

- Vậy cả em và Mỹ Anh cùng coi anh một lượt, được không?

Gương mặt con nhỏ đỏ bừng, lí nhí:

- Cái đó... cái đó... phải cả Mỹ Anh đồng ý nữa mới được mà!

Nhỏ Mỹ Anh trả phép sớm hơn bình thường. Tổng cộng nhỏ đi chỉ có 3 ngày 

phép. Khi nhỏ về đã là buổi trưa, tôi và lão già dịch đang nằm ngáy o o ở

trong phòng. Nhỏ lặng lẽ chui vô phòng nữ, tới bữa cafe trưa mới xuống 

căng tin ngồi đợi sẵn cùng với nhỏ Thư. Nghe một thằng nhóc chạy lên 

báo, tôi mừng rỡ quơ đại cái áo bận vô, chạy lẹ xuống.

Ánh mắt của nhỏ trống rỗng lắm, cái điệu ngồi cũng thất thần, bàn tay 

nhỏ để trên bàn đang xoay xoay cái ly một cách vô thức. Nhỏ nhìn thấy 

tôi, ánh mắt mừng rỡ không một chút giấu diếm, vẫy vẫy cái tay:

- Em về rồi nè!

Tôi sung sướng ngồi xuống bên nhỏ, đưa mắt ngắm qua một lượt. Đợt này 

coi bộ con nhỏ không thiết chăm sóc gì cho hình dáng bên ngoài như lần 

đi phép trước. Mặt nhỏ không make up, đầu tóc vẫn y chang như khi trong 

trại, mí mắt vẫn còn hơi sưng đỏ. Không hiểu có chuyện gì mà con nhỏ 

khóc lóc vậy trời. Tôi xoa nhẹ tay lên lưng con nhỏ, giọng dịu dàng:

- Bên ngoài có chuyện gì vậy Mỹ Anh? Sao em đi phép vô lại lẹ vậy?

Nhỏ cúi đầu, không nói gì, tay lại nắm tay tôi để vô lòng. Nghe 2 bàn 

tay con nhỏ áp vô tay tôi ấm sực. Nhỏ xiết chặt lấy bàn tay tôi, cái thứ

hành động như quyến luyến, như không nỡ rời xa một chút nào. Nhỏ cầm 

tay tôi nhiều lần tới mức tôi cũng không nhớ nổi, nhưng chưa lần nào kì 

lạ cỡ lúc này...

- Không có gì đâu anh. Tại bên ngoài có một chút rắc rối anh à, nhưng mà xong xuôi hết cả rồi mà.

Như không muốn làm tôi lo lắng, gương mặt nhỏ lại hiện lên nét tươi cười:

- Đợt này chồng của em ngoan dữ ha. Em đi ra ngoài nhưng vẫn chịu ăn uống, không có bỏ bo như lúc trước ha!

Rồi đang gật gù coi bộ hài lòng, ánh mắt nhỏ đột nhiên sắc lẹm:

- Mà nè, bộ em đi anh không có nhớ em hả? Phải không? Sao lần trước anh khác lắm mà? Anh hết yêu em rồi phải không?

Tôi cũng đi chết luôn đây. Sao đang nói chuyện tình cảm chân thành, nay 

lại dở chứng ghen ngang xương như vầy chớ. Nhỏ nhìn gương mặt đau khổ 

của tôi, cái miệng chúm chím cười:

- Cái đồ khờ, em giỡn mà!

Tôi cười khì, thở phào một cái. Nhưng quả thiệt tôi khờ quá đi, khờ tới 

thê thảm khi không nhận ra trong câu nói giỡn của con nhỏ có cả sự xót 

xa...

Bữa tối hôm đó, cả hai con nhỏ coi bộ đều vui vẻ, líu ríu đặt nguyên một

mâm đồ ăn bự tổ chảng. Bữa nay là chủ nhật, đồ ăn phong phú hơn, đám 

học viên cũng rủng rỉnh tiền hơn vì mới có thăm nuôi. Đối với tụi tôi, 

bữa tối đó còn đặc biệt hơn bởi ... sau nó sẽ là sáng thứ 2. Sáng thứ 2 

hổng có gì đặc biệt hết trơn ngoài vụ đám bảo vệ sẽ họp giao ban. Đám đó

họp giao ban chắc chắn không mắc mớ gì tới đám học viên, nhưng nó có 

... mắc mớ tới 3 đứa tụi tôi. 3 đứa tụi tôi thôi nha, không có tính lão 

già dịch. Sau bữa cơm chiều chủ nhật, con nhỏ Mỹ Anh làm tôi chết đứng 

giữa căng tin khi thỏ thẻ:

- Mai thứ 2 đó anh.

Ngày nào ở trại chẳng giống ngày nào, trừ thứ 7 và chủ nhật. Nhưng con 

nhỏ bỗng dưng nhắc ngày tháng như vậy, tôi dù có khờ cũng đâu khờ dữ dội

vậy. Tôi ngó nhỏ trân trân, lắp bắp:

- Mai anh vô phòng phải không?

Nhỏ nguýt tôi dài cả cây số, nhéo:

- Chỉ được cái như vậy là nhanh. Trưa nay chị Thư nói qua với em rồi. Em ... đồng ý mà!

Thiệt tình, muốn xỉu luôn tại chỗ quá xá. Sung sướng cứ đến dồn dập gì 

đâu, ai mà chịu cho thấu chớ! Nhỏ mặc tôi đứng chết trân giữa căng tin, 

chúm chím cười bỏ lên nhà, kêu vọng lại:

- Đừng có xúc động mà bỏ bo nha. Tối xuống ăn tối nha, em đặt nhiều đồ anh thích đó!

Giờ, trước mắt tôi là nguyên mâm đồ ăn bự chà bá. Tôi liếc lão già dịch,

lão già dịch liếc tôi. Bộ con nhỏ ngỡ tôi và lão mới từ năm 1945 bay 

vượt thời gian nhập trại hay sao mà đặt đồ ăn nhiều quá xá. Nhỏ Thư cũng

cười chúm chím khi ngó vẻ hoảng sợ của tôi và lão già, nhưng nhỏ không 

tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Nhỏ Mỹ Anh lanh chanh lấy chén đũa, gắp đầy nhóc vô

bát ép tôi ăn. Con mắt nhỏ sung sướng ngó tôi nhăn nhó nhét vô bụng 

nguyên một đám đồ ăn nhiều tới nỗi con heo cũng có thể bị bội thực.

Lão già dịch không biết có phải bất mãn vì cô đơn không mà cái gương mặt

của lão bữa nay lầm lì thấy ớn. Gắp mấy gắp ăn cho có lệ, lão thở dài 

một cái, kêu:

- Anh lên phòng trước nha, 3 đứa ở lại ăn đi. Bữa nay anh hơi mệt.

2 con nhỏ dạ ran. Tôi ngước mắt theo cái bóng loắt choắt của lão già 

dịch, nghe trong lòng như có điều gì đó bất an. Lão già dịch nhỏ con 

nhưng khỏe như trâu, sức mấy mà lão bịnh. Cái dáng liêu xiêu của lão như

còn mang theo cả một mớ tâm trạng đầy rắc rối...

Buổi sáng thứ 2 bữa đó là một buổi sáng lâu lắc nhất trên cõi đời này. 

Tôi hết đứng lại ngồi, hêt ngồi lại nằm, hết nằm lại hút thuốc, hết hút 

thuốc lại coi tivi, nói chung làm cái gì để giết được thời gian cũng làm

hết trơn, trừ mỗi việc tự xử. Riêng cái vụ đó thì không thể, bởi lát 

tôi còn phải có công chuyện lớn cần dùng tới đám đó!

Thất hiệp Đồng Nai mặt buồn như Bác mất, ngồi ủ rũ đợi phân công nhiệm 

vụ. Tôi ngó mặt mấy thằng nhỏ cũng thấy thương, ném qua bàn tụi nó bao 

thuốc, vỗ về:

- Vụ này cũng không có gì khó đâu, xong việc không ai làm khó tụi bay nữa hết!

Mặt mấy thằng nhỏ vẫn ỉu xìu như bánh tráng gặp mưa. Coi bộ không phải 

buồn vì bị ép làm việc khó, tụi nó buồn cái khác à nha. Kệ xác tụi nó, 

tôi giờ không quan tâm tới điều gì hết. Tôi chỉ quan tâm tới duy nhất 

một chuyện: đó là tụi bảo vệ vô duyên kia nhanh chóng chui lẹ vô trong 

phòng họp cho tôi được nhờ!

Mắt ngó thấy đám bảo vệ rốt cuộc cũng lục tục kéo nhau ra phía ngoài, 

tôi thở phào một cái. Liếc mắt ra hiệu cho thất hiệp, thấy 7 thằng nhóc 

lục tục đứng dậy, cái bộ dạng vừa khẩn trương vừa uể oải. Thiệt tình tôi

cũng hơi nản, giao cho tụi nhóc ác này tôi cũng có chút không yên tâm. 

Lỡ bể show chắc tôi về tôi bóp cổ cả lão già dịch luôn. Thứ du đãng gì 

đâu làm biếng thấy ớn.

Nhưng quả thật, mấy thằng nhóc này oánh lộn thì nhát một cây, chứ mưu 

hèn kế bẩn coi bộ cũng không thiếu. 2 thằng giả bộ rượt đuổi nhau loạn 

bậy ngay chỗ con nhỏ bảo vệ, 5 thằng còn lại khoác vai nhau tản bộ lững 

thừng, vừa đi vừa trò chuyện say sưa. Tôi mém chút nữa giơ ngón tay cái 

lên một cái ngợi khen, nhưng không kịp làm bởi cái tay một thằng nhóc ác

đã cho ra sau lưng, vẫy lẹ.

Ăn trộm ăn cướp lần đầu tiên lúc nào cũng bị hồi hộp hết trơn, tới lần 

thứ 2 thì dạn dĩ hơn nhiều. Trộm tình kiểu như tôi cũng vậy. Lần đầu 

tiên vô phòng cùng con nhỏ Mỹ Anh, máu miệng máu mũi tôi muốn trào ra 

từng ngụm lớn khi chân mới lò dò bước vô cửa phòng. Bữa nay, tim chỉ đập

mạnh hơn, cũng có hồi hộp nhưng cái hồi hộp này khác bữa trước: không 

biết lát vô làm ăn sẽ thế nào!

Tôi hơi cúi người, chạy thật lẹ núp vô đám thất hiệp đang đứng lố nhố. 

Loáng thoáng sau tấm cửa kính mờ phòng nữ là bóng dáng một con nhỏ, có 

điều không hiểu nhỏ nào? Tôi tiến sát vô cửa, cánh cửa mở ra thật lẹ. 

Nhỏ Mỹ Anh! Tôi không có nhiều thời gian để mà chào hỏi gì nhỏ hết trơn,

chui vô phòng lẹ như một con chuột nhắt!

Cánh cửa khép lại, máu mũi tôi nghe chừng cũng sắp sửa phun ra. Nếu đúng

theo kịch bản bữa trước, người đang nằm trần truồng trên giường sẽ là 

... con nhỏ Thư. Chỉ nghĩ tới đây, máu đã dồn lên mặt tôi bừng bừng. 

Chưa khi nào tôi được thoải mái chạm vô người con nhỏ, chứ đừng nói tới 

việc chỉ cần lật tấm mền ra sẽ thấy được nguyên con!

Nhỏ Mỹ Anh ngó cái bộ dạng bốc hỏa của tôi, ánh mặt vừa dịu dàng, vừa 

thoáng một chút đau đớn. Tay nhỏ vuốt ve vô gương mặt tôi, nựng nịu:

- Đồ quỷ, người ta nằm trên giường đợi anh rồi đó! Vô đi, không sợ gì hết đâu. Em nhờ anh Ngọc mua hết đám xe rồi!

Tôi ngẩn người. Con nhỏ có cần chu đáo quá vậy không trời? Mua nguyên 

đám xe không phải chuyện đơn giản, không những tốn tiền bạc mà còn phải 

có tiếng cỡ lão Ngọc mới làm nổi được. Mà sao lão quỷ già cũng thiệt 

gian ác, chuyện tốt như vầy cũng không có nói cho tôi trước!

Tôi nuốt nước miếng cái ực, ngó cái bộ dạng trìu mến của con nhỏ, ôm chầm lấy nhỏ vào lòng. Nhỏ hơi bất ngờ, quẫy nhẹ, la:

- Nè, chị Thư đang chờ anh mà Long!

Tôi mặc kệ nhỏ vùng vẫy, xiết chặt tay hơn, nghe dường như cái đầu ti nhọn hoắt của nhỏ đâm vô ngực, hổn hển:

- Anh muốn cả em nữa, Mỹ Anh!

Mặt con nhỏ đỏ bừng, lí nhí kêu:

- Anh vô với chị Thư trước đi!

Tôi không để nhỏ nói thêm, bế thốc nhỏ lên tiến tới sát giường. Cái mái 

tóc tomboy của nhỏ Thư lộ ra dưới tấm mền trắng. Một cái thứ cảm xúc 

điên dại bộc phát trong lòng tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt nhỏ Mỹ Anh xuống, 

cúi đầu hôn vô cái miệng nhỏ xinh đang run rẩy. Nhỏ ngập ngừng đón nhận,

cái thân hình rúc vô mền cùng nhỏ Thư, rung khe khẽ.

Giường của tụi nữ khá rộng, phòng vip của khu nữ lại càng rộng hơn. 2 

con nhỏ nằm vô, thêm cả tôi nữa cũng chỉ hơi chật chội. Tôi leo lên giữa

2 con nhỏ, đôi mắt đờ đẫn nhìn vô 2 gương mặt đẹp đẽ đang đỏ au vì 

ngượng ngập, đôi mắt nhắm nghiền. Tôi giơ tay vuốt lên má con nhỏ Thư, 

cảm nhận cái nóng bừng toát ra từ da thịt nhỏ, cúi xuống hôn nhẹ lên 

môi. Môi nhỏ mở rộng như khao khát tới tột cùng, cái lưỡi ríu vào lưỡi 

của tôi, ướt và mềm mại.

Nóng quá xá nóng luôn. Nóng hầm hập từ trong người cho tới bên ngoài. 

Tôi nghe lưng áo mình mồ hôi đã rịn ra lấm tấm. Với tay cởi cái cúc áo, 

đã nghe một bàn tay nhỏ xíu chặn lại. Giọng nhỏ Mỹ Anh vang lên bên tai:

- Anh chiều chị Thư đi, để em cởi đồ giúp anh!

Cái tay con nhỏ tháo hàng cúc áo tôi thật lẹ, cởi phăng ra ném xuống 

giường bên. Tay nhỏ đẩy khẽ lên tấm lưng trần của tôi. Tôi như người 

mông mị, cúi xuống ôm chầm lấy nhỏ Thư, hôn như điên dại. Thấy bàn tay 

nhỏ Mỹ Anh đang tuột dần xuống dưới lưng quần tôi, tụt nhẹ...

Nhỏ Thư như bị nụ hôn của tôi làm cho kích động. Cánh tay trần trụi của 

nhỏ vươn ra từ phía trong mền, choàng vô cổ tôi chặt cứng. Thấp thoáng 

phía dưới, một mảng da thịt mịn màng của nhỏ lộ ra. Tôi nghe cổ họng 

khát tới cháy lòng, nhất là khi bàn tay của nhỏ đang nắm đầu tôi, đẩy 

xuống từ từ.

Tôi lật nhẹ tấm mền từng chút một, hồi hộp ngắm nhìn từng chút da thịt 

của nhỏ. Nhỏ Thư nét mặt hạnh phúc, dịu dàng nhìn từng biểu hiện kích 

động trên gương mặt của tôi. Một tay nhỏ đẩy dần đầu tôi xuống sâu hơn, 

tay kia kéo tấm mền ra từng chút một. Người tôi như đông cứng lại. Cặp 

ngực của nhỏ hiện ra ngay trước mắt tôi, đầy đặn và hồng hào. Cái đầu ti

đang căng cứng, run run như mời gọi. Tôi nghe nỗi khát khao trong lòng 

dâng trào như muốn vỡ tung, thở hổn hển cúi xuống, đưa đôi môi mút mát 

nhẹ lên cái điểm chết người trên ngực nhỏ.

Nhỏ Thư khẽ rên lên một tiếng, còn tôi cũng nghe rùng mình một cái. Quần

lót của tôi rốt cuộc cũng đã chào tạm biệt với chim, bay ra nằm xuội lơ

một góc. Phía trên lưng tôi, một thân hình trần trụi, láng o đang áp 

vào nghe nóng hổi. Nhỏ Mỹ Anh! Nhỏ cởi trần truồng từ bao giờ, cặp ngực 

bánh dày đầy đặn đang áp sát vô lưng tôi, chà nhè nhẹ. Cái mu mập ú của 

nhỏ giờ đang đè hẳn lên mông tôi, và coi bộ còn đang nhấp nhấp...

Tôi thở hộc lên một tiếng. Thứ cảm giác này có thể giết chết người chứng

không giỡn à nha. Nhỏ Thư cũng coi bộ chịu đựng không nổi nữa, cái tay 

nhỏ hất mạnh. Tấm mền bay đi, và cả một nửa linh hồn của tôi cũng bay 

luôn theo nó. Thân hình trần truồng của nhỏ Thư hiện ra trong chớp mắt 

khiến tôi nín thở. Người con nhỏ đẹp quá trời đẹp, eo nhỏ xíu, cặp đùi 

dài vào trắng, có điều đẹp nhất vẫn là một đám lông đen thui được cắt 

tỉa gọn ngàng, nằm ngoan ngoãn ngay giữa khe đùi nhỏ. Cái khe đó đang mở

rộng dần, đôi mắt tôi cũng đờ đẫn theo nhịp chân đang dạng to của 

nhỏ...

Đôi mắt nhỏ Thư hiện rõ một sự khát khao tới dọa người. Đôi môi nhỏ khẽ 

hé ra một tiếng "ư" nho nhỏ, ngón tay xoa nhè nhẹ lên giữa đám lông đen 

nháy. Tôi kiềm chế không nổi nữa, nhất là khi bên tai, giọng con nhỏ Mỹ 

Anh lại thì thầm:

- Anh hôn chỗ đó cho chị Thư đi. Chổng mông lên nữa!

Tôi làm theo lời con nhỏ như cái máy. Đầu gối tôi quỳ xuống, mặt chúi 

vào khe bướm con nhỏ, mông ngỏng cao lên. Chân nhỏ Thư dang rộng hết cỡ,

cái bướm phập phồng như đang chờ đợi. Tôi nghe một mùi đàn bà nồng nàn 

xộc vô cánh mũi, cơ thể như muốn nổ tung ra thành từng mảnh nhỏ. Tôi hôn

mạnh vô cái nơi chết người đó, nghe từng thớ thịt của nhỏ Thư run lẩy 

bẩy...

Tôi cũng đang run thì phải. Một bàn tay mềm và nóng hổi đang ve vuốt 

mông tôi thật dịu dạng. Gai ốc từ đâu bỗng nổi khắp người khi khe mông 

của tôi đang được banh ra chầm chậm. Một thứ cảm giác ướt át và nóng 

bỏng truyền về từ lỗ đít khiến tôi muốn rên lên. Bàn tay con nhỏ Mỹ Anh 

lại khẽ vươn ra phía trước, nắm lấy thằng em của tôi mà xoa thật nhẹ 

nhàng. Người tôi cứng đơ, mọi bộ phần đầu như ngừng hoạt động trừ cái 

lưỡi. Nó đang liếm mạnh từng đợt vào cái thứ chết người của nhỏ Thư, 

khiến nhỏ rên lên từng hồi quằn quại.

Nhỏ Mỹ Anh đã bỏ cái lưỡi ra khỏi mông tôi, cái đầu chậm chạp cúi xuống 

dưới bụng, lách khẽ xuống tới chỗ con cu. Tôi nghe nóng ran ở phía thằng

nhỏ, tiếng mút chụt choạp từ miệng con nhỏ vọng vô tai từng đợt. Tôi 

cong người, bỏ miệng ra khỏi bướm nhỏ Thư, thở dốc.

Con nhỏ Thư xoa xoa lên má tôi, cười chúm chím. Cái vẻ mặt thỏa mãn và 

hạnh phúc tới tột đỉnh của đàn bà khiến bất kì thằng đàn ông nào cũng sẽ

cảm thấy ngất ngây. Nhỏ khẽ đẩy tôi nằm ngửa xuống, thỏ thẻ:

- Mỹ Anh ngồi lên miệng ảnh đi, chỗ đó để chị!

Không đợi con nhỏ Mỹ Anh trả lời, nhỏ Thư đã kéo tay con nhỏ mặt còn đỏ 

bừng đứng dậy, đẩy nhỏ đứng ngay trước mặt tôi. Con nhỏ mắc cỡ, cái tay 

bụm lại che, mặc cho gương mặt tôi đờ đẫn vì phấn khích. Nhỏ Thư cười 

khẽ, bò ra phía chân tôi, cái mông ngỏng cao, chúi đầu xuống. Tôi nghe 

đôi bi trên người muốn co thắt lại khi cái lưỡi của nhỏ rà rà thật chậm,

ẩm ướt và nóng hổi lên từng vùng thịt da nhạy cảm. Tôi nhăn mặt lại, 

chân mở rộng hơn, miệng rên nho nhỏ:

- Mỹ Anh ngồi xuống đi em.

Tay tôi vươn lên, kéo tay con nhỏ hay mắc cỡ ngồi xuống. Gương mặt nhỏ 

sượng trân, cái tay còn lại che lên mặt ngượng nghịu, nhưng rồi cũng từ 

từ ngồi xuống. Tôi như muốn nín thở khi thấy cái mu tròn o và láng mịn 

của nhỏ đang ngày một ở gần ngay với mắt mình... Cổ họng tôi lại dậy lên

thêm một cơn khát cháy. Đôi tay tôi kéo mạnh nhỏ hơn, cái miệng tham 

lam như muốn nuốt chửng cái bướm xinh xắn đang ướt rượt. Nhỏ khẽ rên một

tiếng, bàn tay đang che mặt xuôi xị hạ xuống, chống lên phía đầu tôi. 

Hai chân con nhỏ mở rộng, con bướm banh ra hết cỡ nhấp nhẹ từng đợt vô 

miệng tôi nóng bỏng...

Phía dưới của tôi cũng không khá khẩm hơn cái miệng chút nào. Con cu 

đang cứng muốn nứt ra luôn khi cái lưỡi nhỏ Thư rà vòng quanh đầy ma mị.

Cái miệng nhỏ ấm sực đưa vô mút từng đợt một, mềm mại và kích thích hơn

bất cứ thứ gì tôi từng biết tới trên đời. Cả người tôi cong lên khi 

nghe từ phía thằng nhỏ, một thứ ẩm ướt khác - nhưng không phải miệng - 

đang trùm gọn và nuốt thằng nhỏ vô trong. Con nhỏ Thư đang đụ tôi hả 

trời? Nghe đôi tay con nhỏ bám chặt phía đầu gối tôi, đám lông rậm rạp 

cọ vô lông của tôi nghe lạo xạo. Con cu của tôi lọt thỏm vô trong cái 

bướm khít rịt do lâu ngày không đụng tới, xúc động giật lên từng đợt. 

Bướm của nhỏ cũng coi bộ kích động mạnh, co bóp từng hồi. Cái mông con 

nhỏ đưa lên đặt xuống từng đợt, nghe bờ mông mịn màng chạm vô hông, vô 

bụng tôi nóng hổi.

Tôi nhả bướm nhỏ Mỹ Anh ra khỏi miệng, hổn hển rên một tiếng dài. Nhỏ Mỹ

Anh cũng khẽ quay người lại, ngó về phía nhỏ Thư. Gương mặt nhỏ đỏ bừng

bừng, đôi mắt đắm đuối nhìn về cái nơi da thịt tôi và nhỏ Thư đang đụng

chạm nhau rát rạt. Nhỏ xoay hẳn người lại, nhỏng mông về phía mặt tôi, 

ngón tay mân mê từng chút dọc theo 2 bên cạnh sườn. Tôi nghe tim mình 

như ngừng thở khi cái mông bự, trắng bóc của nhỏ đang khẽ khàng chà vô 

miệng mình từng nhịp...

Tôi bắt đầu cảm thấy căm thù bọn y tế trại quá đỗi. Tại sao chúng không 

nghĩ ra bán thuốc chống xuất tinh sớm ở trại hả trời? Cũng thù tôi quá 

đỗi, bởi sao trước khi đi không qua Hiếu mốc xin chút rượu. Bởi tôi bắt 

đầu nghe cảm giác từ phía thằng nhỏ truyền về từng đợt, coi bộ khó lòng 

kìm chế. Tôi rên lên một tiếng, la:

- Đừng Thư ơi, anh ra mất đó!

Cái mông con nhỏ Thư ngừng lại. Nụ cười ướt rượt của nhỏ hiện lên cạnh mắt tôi. Giọng nhỏ bẽn lẽn:

- Tại em ham quá mà!

Tôi cười hạnh phúc, hôn dịu dàng lên môi con nhỏ. Nhỏ chạm môi vô môi tôi, lè lưỡi:

- Anh làm nhỏ Mỹ Anh cho em coi. Nãy giờ nhỏ coi chùa hoài!

Nhỏ Mỹ Anh bẽn lẽn, tính chạy khỏi người tôi, nhưng không kịp. Đôi tay 

của tôi đã bám chặt lấy cái eo nhỏ xíu của nhỏ, kéo mạnh. Nhỏ chúi nhủi 

xuống giường, cái mông nhỏng cao, phập phồng theo từng hơi thở dốc. Tôi 

khẽ tách chân nhỏ ra rộng hơn, khoan khoái ngắm nhìn cái bướm đỏ au của 

nhỏ đang run rẩy. Tôi sẽ ngắm tới chiều mất nếu như con nhỏ Thư bên cạnh

không đẩy vô người, giục:

- Lẹ đi anh, còn em nữa mà!

Tôi trốn trại luôn à nha! Bộ nghĩ tôi là voi châu Phi hay quái thú sông 

Hàn hả trời. Chưa kịp trốn, con nhỏ Thư đã đưa tay ra sau mông tôi, đẩy 

nhẹ. Con cu ngập khẽ vô bướm nhỏ Mỹ Anh, nghe nhỏ thoáng oằn mình. Tôi 

thở dốc, bám lấy cặp mông của nhỏ, đút sâu hơn. Nghe từng tế bào trong 

cơ thể muốn trào máu khi bướm nhỏ co bóp từng đợt, ngậm chặt con cu tôi 

như không muốn nhả ra. Tôi ghì chặt tay lên mông nhỏ, nhấp mạnh từng 

hồi. Phía sau lưng, thân hình của nhỏ Thư cũng đang áp vô người tôi rát 

rạt...

Nhỏ Mỹ Anh bắt đầu rên lên từng chặp. Con nhỏ có một cái rất dễ thương, 

đó là không đòi hỏi quá lâu. Cái lưng thon thon đã rung lên nhè nhẹ, cái

miệng bắt đầu phát ra những âm thanh chết người: "Hư... hư". Ánh mắt 

nhỏ Thư cũng đang liếc tôi, ướt rượt. Cặp ngực trần của con nhỏ cũng 

đang phập phồng, như thể vừa trải qua một cơn kích động tới thót tim. 

Nhỏ ngó nhỏ Mỹ Anh chằm chặp, rồi từ từ bò ra bên cạnh. Cái mông nhỏ 

cũng bắt chước nhỏ Mỹ Anh, chổng lên đầy khiêu khích.

Tôi muốn tự sát luôn quá! Thậm chí nếu đánh đổi 1 năm bất lực của tôi 

lấy thêm 1 giờ sung mãn lúc bấy giờ, tôi cũng chịu luôn. 2 cái mông 

trắng phau, cong veo đãng ưỡn ra đầy khao khát. Đáng tiếc, tôi không 

phải là người biến thái có 2 cu...

Tôi đưa đôi tay đầy nuối tiếc vuốt ve đám lông bướm ướt rượt của nhỏ 

Thư, ngón tay trỏ khẽ lách vô trong. Con nhỏ cũng oằn mình, rên lên nho 

nhỏ.

- Lát nữa anh bắn một chút vô của em đi!

Câu nói của nhỏ khiến lòng tôi lửa cháy bùng lên dữ dội. Con cu không 

thể chịu đựng thêm nữa, hộc lên một cái sau chót. Từng dòng tinh trùng 

xả ồ ạt vô trong bướm con nhỏ Mỹ Anh. Nhỏ chúi nhủi đầu, la khe khẽ. Mắt

tôi nhắm nghiền, con cu căng lên giật giật. Chợt nhớ tới con nhỏ Thư, 

tôi quay qua, bắt gặp cặp mắt của con nhỏ đang mở to nhìn tôi đầy van 

vỉ. Tôi dịu dàng nhìn nhỏ, rút thằng nhóc đang nghịch nước ướt sũng từ 

trong bướm nhỏ Mỹ Anh ra, đưa về phía nhỏ Thư. Cái mông con nhỏ banh 

rộng hơn đầy thèm khát. Tôi bóp chặt thằng nhỏ, đưa lẹ vô cái khe mông 

đang phập phồng chờ đợi. Dòng tình trùng còn lại túa ra, chảy dài từ lỗ 

đít, bám đầy trên đám lông của nhỏ....

Giọt tinh trùng cuối cùng ra khỏi thằng nhóc, tôi buông người cái uỵch 

xuống giường, thở hổn hển như thể đang ở trên tít tận đỉnh Everest. 2 

con nhỏ vẫn nằm im trong tư thế cũ, trên 2 cái bướm, đám tinh trùng đục 

nhờ nhờ vẫn đang chảy dài...

Tôi nằm đó, 2 cánh tay choàng qua hai con nhỏ. Mái tóc nhỏ Mỹ Anh bay 

lòa xòa trên mặt. Trước ngực, mái tóc ngắn tomboy của nhỏ Thư đang dịu 

dàng dụi dụi vô. Tôi nhắm nghiền mắt. Thứ cảm giác khó tả này khiến tôi 

chỉ muốn nhắm mắt lại hoài. Tôi sợ tôi đang nằm mơ và nếu mở mắt, mọi 

thứ sẽ vụt tan biến thật nhanh..

Bờ vai tôi nghe ướt át. Thân hình nhỏ Mỹ Anh đang nấc từng chập. Tiếng 

khóc cố nín trong ngực nhỏ vẫn vang lên thật khẽ. Tôi xoay người ôm 

choàng nhỏ vô lòng, mặc cho nhỏ khóc. 

- Sao lại khóc vậy vợ nhỏ? Bộ em ghét anh phải không?

Tôi hỏi giống hệt như một thằng khờ. Thứ âm thanh nức nở của con nhỏ 

chẳng hề mang một chút dỗi hờn nào hết cả. Con nhỏ khẽ ngẩng mặt lên 

nhìn tôi, cái nhìn âu yếm và dịu dàng nhất tôi từng thấy trên đời. Nước 

mắt vẫn vương đầy trên mắt nhỏ, nhưng nhỏ không khóc nữa. Bàn tay nhỏ 

đưa lên gương mặt tôi, vuốt ve thật nhẹ. Giọng nhỏ lạc đi:

- Em lúc nào cũng yêu anh hết cả, đồ khờ!

Nhỏ Thư nằm im lặng bên cạnh tụi tôi, cái tay khẽ choàng lên lưng tôi, 

xiết nhẹ. Tôi quay người lại, tính ôm luôn nhỏ vào lòng, nhưng đôi tay 

nhỏ khẽ gạt tôi ra. Mắt con nhỏ cũng đang ướt rượt:

- Anh ôm Mỹ Anh đi.

Không phải thứ giọng điệu hờn ghen hay giận dỗi, con nhỏ nói với tôi câu

đó bằng tất cả sự chân thành. Trong một thoáng, tôi hoảng hốt nhận ra 

một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Tôi nhỏm dậy, nhìn chằm chặp vô 

gương mặt nhỏ Mỹ Anh.

- Có chuyện gì em giấu anh phải không, Mỹ Anh?

Gương mặt con nhỏ hiện ra một vẻ đau đớn, nhưng chỉ thoảng qua trong giây lát. Nhỏ nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ lên má tôi:

- Anh lại nghĩ bậy bạ gì vậy Long? Người em như vầy, còn giấu được anh gì nữa!

Nhỏ bẽn lẽn ngó tôi, cái thân hình vẫn còn chưa kịp mặc đồ nhào vô lòng, cái tay nhéo nhẹ vô hông.

- Anh còn nghĩ bậy bạ nữa, em nhéo anh tới chết luôn đó. Thôi anh về đi, ở trong này cũng lâu rồi đó, coi chừng người ta biết.

Thiệt tình con nhỏ không nhắc, tôi cũng quên khuấy mất. Đây là trại cai 

chớ đâu phải khách sạn hả trời! Dễ chừng từ lúc tôi vào đây với 2 con 

nhỏ, phải cỡ 1 tiếng đồng hồ đã trôi qua. Mua xe cũng chỉ mua được có 

mức độ, chưa tính đám ăng ten phía ngoài có thể bẩm báo tới tận ban quản

lý. Tôi luống cuống bận đồ vô, ngó ra cửa sổ. Thất hiệp Đồng Nai vẫn 

đang lượn lờ ngoài cửa, gương mặt chán nản tới cùng cực. Tôi kêu nhỏ Thư

vén tấm màn che, buộc chiếc khăn mặt lên trên cửa sổ. Đám thất hiệp 

nhìn thấy ám hiệu, lập tức lục tục kéo vô làm nhiệm vụ lần hai.

Chân tôi bước ra tới gần cửa, con nhỏ Mỹ Anh lại nhào tới, ôm lấy tôi 

chặt cứng. Tôi nghe sau lưng mình nóng hổi, trên bờ vai lại ướt đầm nước

mắt. Sao trong lòng tôi nghe hẫng hụt quá xá, thứ cảm giác giống như bị

mất hết trái tim, mất hết ruột gan, chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài. Tôi 

xoay người lại, ôm con nhỏ vào lòng, thì thầm:

- Dù có chuyện gì đi nữa, anh sẽ không bao giờ để mất em!

Mắt nhỏ ướt đầm. Giọng nhỏ nghẹn ngào vang lên bên tai tôi:

- Hôn em lần nữa đi anh!

Tôi cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đang run rẩy. Nụ hôn mặn đắng. Nước 

mắt của nhỏ chảy tràn xuống bờ môi, hay bởi đó là hương vị thật sự của 

khổ đau và mất mát? Tôi không hiểu nữa. Chỉ thấy đôi môi của nhỏ ngậm 

chặt môi tôi, tha thiết và không nỡ xa rời. Nhưng, sau nụ hôn, con nhỏ 

bình tĩnh lại rất nhanh. Tay nhỏ khẽ quẹt lên mắt, gương mặt lại hiện 

một nét cười:

- Thôi anh về đi, tội mấy ảnh quá! Đứng chờ tụi mình hoài à!

Tôi cũng hơi mắc cỡ. Đám thất hiệp Đồng Nai dễ chừng đang đem tôi băm 

vằm tới cả ngàn lần trong suy nghĩ rồi chứ chẳng chơi. Tôi nhìn hai con 

nhỏ, nhoẻn miệng cười, lách nhẹ ra ngoài cửa. Nghe tiếng nhỏ Mỹ Anh còn 

vọng lại đằng sau:

- Anh ăn cơm trước đi nha, em với chị Thư có chút chuyện.

Lão già ngó tôi chằm chằm, la:

- Mày không lấy cơm ăn đi, tính để tao bưng cho mày hả?

Tôi ngồi nghệt mặt. Tới bữa rồi mà sao hai con nhỏ chưa chịu ra ăn. Lão 

già dịch chép miệng, nhỏm người coi bộ tính đi lấy cơm cho tôi thật chớ 

không phải giỡn. Tôi lật đật ngăn lão lại, nhăn nhó:

- Được rồi, được rồi, anh cứ như là ... má em vậy đó!

Lão già dịch coi bộ cũng chẳng thèm để ý tới cái câu nói của tôi. Gương mặt cô hồn của lão thoáng đần ra, cái đầu gục gặc:

- Vậy đi lấy cơm mà ăn lẹ đi, đứng xớ rớ đó tao đập à nha!

Tôi bưng bo cơm đầy tú hụ để trước mặt, con mắt vẫn chăm chăm ngó về phía phòng nữ. Lão già dịch lại giục:

- Lấy cơm rồi không ăn, tính để tao đút cho ăn hả?

Cái tay lão dứ dứ, làm bộ như muốn lấy cái muỗng đút cơm cho tôi vậy. 

Tôi lại lật đật gạt tay lão ra, đưa muỗng cơm xúc vô miệng, mặt mũi nhăn

nhó. Để 2 con beo đút cơm cho ăn còn nghe được, để lão già dịch làm vậy

chắc mai tôi đeo nguyên cái bao tải vô mặt quá.

Miếng cơm nhai còn chưa hết, bóng con nhỏ Thư luống cuống chạy về phía tôi, cái miệng nhỏ hét lớn:

- Anh Long, qua đây đi anh!

Trong cái khoảnh khắc ấy, trái tim tôi nhói lên một thứ đau đớn mơ hồ 

nhưng bén ngót. Tôi bật dậy, lao như bay về phía nhỏ. Trước phòng nữ, 

con nhỏ Mỹ Anh đang níu chặt lấy cánh cửa không chịu rời tay, mặc cho 

hai nhỏ bảo vệ nữ kè 2 bên ra sức giằng ra. Đôi mắt nhỏ ướt đầm khi thấy

bóng tôi. Giọng nhỏ lạc đi:

- Anh phải ráng vui vẻ nha Long. Em đi giờ nè!

Lòng tôi như nát vụn ra từng mảnh. Không phải tại con nhỏ sắp về, mà tại

những lời con nhỏ nói với tôi không hề giống với cách người ta nói với 

nhau lời tạm biệt. Trong thứ âm thanh đó, tôi nghe thấy rõ cả nỗi đau 

đớn bị dồn nén và vỡ tung ra. Tôi nhìn cái bóng con nhỏ đang bị đám bảo 

vệ kéo đi muốn rách mắt, cái chân dợm chạy lên đuổi theo giằng nhỏ lại, 

nhưng một cánh tay gầy guộc đã bám lấy vai tôi, kéo lại. Giọng lão già 

dịch trầm ngâm bên tai:

- Mày để con nhỏ đi đi.

Tôi đứng khựng lại, nước mắt cũng tuôn ra nghẹn đắng. Tôi không hiểu vì 

sao mình khóc, nhưng thứ linh cảm bất chợt nhói lên trong tôi khiến tôi 

như muốn gục ngã. Tôi hướng về phía con nhỏ, thét lạc giọng:

- Anh nhất định sẽ kiếm được em!

Con nhỏ ngoái đầu ngó lại phía tôi. Ánh mắt nhỏ nhìn tôi thật âu yếm, 

dịu dàng nhưng sao tôi còn thấy cả sắc màu tuyệt vọng. Bóng con nhỏ 

khuất sau cánh cửa, tôi nghe trong lòng mình như có cả trăm mũi kim nhọn

hoắt đâm vô. Đau nhói. Lão già dịch khoác vai tôi vỗ nhẹ, thở dài. Con 

nhỏ Thư im lặng tiến tới sát cạnh tôi, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy tay

tôi, nắm chặt. Tôi gượng gạo nhìn nhỏ, nghe sống mũi cay cay khi thấy 

trong đôi mắt nhỏ cũng đang nặng trĩu nỗi buồn. Lão già dịch bá vai tôi 

quay trở lại phòng ăn, cái giọng du đãng lại hét lên chói lói, hướng về 

đám học viên hiếu kì đang xúm đông xúm đỏ ngó tôi:

- Lo ăn đi, ngó cái gì. Mắt tụi bay hết xài rồi hả?

Đám học viên lẹ như gió bay hết vô bàn, cắm cúi ăn. Nhỏ Thư dịu dàng nắm tay tôi kéo đi, thì thầm:

- Mình đi ăn đi, anh ha. Nhỏ về đời, anh phải mừng cho nhỏ chứ!

Từ đợt nhỏ Mỹ Anh đi, lão già dịch coi bộ cưng tôi dữ dội. 2 ngày đầu 

tiên, lão thấy tôi ru rú trong phòng hoài cũng bỏ luôn mấy vụ chơi bời 

phá phách bên ngoài, ngồi lì với tôi nói chuyện. Trước giờ, hỏi lão 

chuyện tù tội trường trại khó như lên trời, nay chỉ cần thấy tôi có bộ 

dạng hào hứng chút xíu với thứ chuyện gì, lão mở loa hết công suất, nói 

tới sùi bọt mép. Ban đêm thấy tôi trằn trọc không ngủ được, lão già còn 

lọ mọ sang phòng Hiếu mốc lấy về mớ rượu, 2 anh em thầy trò ngồi nhậu 

đêm với ... mì tôm. Cái hành động của lão coi bộ chẳng giống anh đại anh

lớn chút xíu nào hết trơn hết trọi, và có lẽ trong cả cuộc đời làm du 

đãng của lão, chưa khi nào lão đối xử với một đứa em út giống như tôi.

Nhỏ Thư còn chịu khó hơn cả lão già. Mấy bữa đầu tôi làm biếng ăn, tính 

bỏ bo nằm khoèo trong phòng gặm nhấm nỗi đau xa con nhỏ, nhưng chưa một 

lần nào bỏ được hết trơn. Lão già khuyên bảo không được, bực mình nắm 

đầu tôi kéo xềnh xệch ra cửa, chỉ vô phía nhà ăn. Cuối bữa, nhà ăn vắng 

tanh, chỉ còn lác đác vài mống. Trong đó có con nhỏ Thư của tôi, gương 

mặt buồn bã ngồi cạnh 2 bo cơm đã bới sẵn, đợi chờ. Tôi thương con nhỏ 

tới muốn khóc luôn, lật đật khoác áo chạy xuống. Ngó tôi cặm cụi ăn, mắt

con nhỏ lại hiện ra một tia âu yếm tới nao lòng.

2 buổi tối đầu, tối nào tôi cũng nằm bẹp trong phòng. Tôi sợ ra ngoài. 

Tôi sợ tôi sẽ lại nhớ con nhỏ Mỹ Anh thêm khi thấy nơi nào cũng toàn 

bóng hình của nhỏ. Tôi sợ những âm thanh chuyện trò ríu rít của đám beo 

sẽ làm lòng tôi thấy quặn đau. Và tôi ... cũng sợ gặp cả nhỏ Thư, khi 

mỗi lần ngồi cạnh nhỏ, một bóng hình khác lại tràn vô đầy trí nhớ...

Nhưng cả hai buổi tối đó, lúc nào con nhỏ Thư cũng ngồi một mình ngoài 

ghế đá. Nhỏ đợi tôi. Nhỏ sợ khi tôi muốn có người trò chuyện, tôi lại 

không kiếm ra nhỏ được. Lão già dịch vô địch cái gì đâu, bây giờ chuyển 

nghề qua bảo kê cho con nhỏ. Cũng không nhớ lão mắc công đá đít bạt tai 

không biết bao nhiêu anh mới chân ướt chân ráo vô trại xáp lại con nhỏ 

tính làm quen, chỉ biết bữa tối thứ 3, lão chạy lên kiếm tôi ngán ngẩm:

- Tao thua mày luôn rồi đó thằng nhóc ác. Mày buồn kệ xác mày, nhưng sao

mày để con nhỏ Thư bữa nào cũng chờ mày ngoài ghế đá tới tận giờ đi ngủ

vậy? Đi xuống với con nhỏ ngay, tao còn ngó thấy mày xớ rớ trong phòng 

tao đập cho chèm bẹp!

Thấy lão già nổi cơn du đãng, tôi cùng đành khoác áo, lóc cóc đi xuống. 

Bóng nhỏ Thư cô đơn trên chiếc ghế đá khiến lòng tôi nhũn lại. Tôi bước 

lại gần nhỏ, nhẹ giọng:

- Anh tệ quá, Thư ha. Anh tối ngày làm khổ em hoài, mai mốt anh sẽ không có như vậy nữa, em chịu không?

Đôi mắt mệt mỏi của nhỏ thoáng hiện một nét cười. Tay nhỏ lùa vào lòng bàn tay tôi nghe ấm sực. Giọng nhỏ dịu dàng:

- Không có sao đâu anh. Chuyện này là tự em muốn vậy mà.

Tôi nghe trong lòng, thứ cảm giác ấm áp cứ trào dâng. Tôi nắm đôi tay 

của nhỏ, ngó chăm chăm vô gương mặt mệt mỏi và lo lắng suốt mấy ngày 

qua, vừa tự trách mình vừa thấy thương con nhỏ tới thắt lòng. Con nhỏ 

nhận thấy ánh mắt quan tâm và dằn vặt của tôi, nhoẻn miệng cười:

- Anh nói với em là anh không như vậy nữa đó nha. Anh không giữ lời, em sẽ méc anh Ngọc để ảnh xử anh!

Tôi mỉm cười. Nụ cười đầu tiên từ khi nhỏ Mỹ Anh rời trại. Tôi nhìn sâu vô mắt nhỏ, thì thầm:

- Anh sẽ không vậy nữa. Dù không phải vì anh, anh cũng sẽ phải làm điều đó vì em.

Mấy bữa tiếp theo, nếp sinh hoạt của tôi cũng đã dần trở lại bình 

thường. Tới bữa, tôi xuống ăn cùng nhỏ và lão già đều đặn, dù vẫn thấy 

trong lòng trống trải. Tối tối, tôi lại cùng nhỏ Thư ra ghế đá ngồi trò 

chuyện tới khuya, đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới bể. Nhỏ ưa kể tôi 

nghe những câu chuyện về nước Mỹ xa xôi, về những nơi lạ lẫm nhỏ đã đi 

qua. Tôi kể cho nhỏ những phong tục kì lạ, những thói quen trên khắp các

vùng miền đất nước, thích thú khi thấy con nhỏ há miệng ngạc nhiên khi 

tôi kể về những bộ răng được nhuộm đen, cười như nắc nẻ khi biết chuyện 

chó mèo bị chặt đuôi khi mang về nhà nuôi chỉ là chuyện hiểu lầm: người 

ta đo đuôi con vật bằng sợi dây, sau đó cắt đi chứ không phải cắt... cái

đuôi biết ngoe nguẩy. Khoảng cách giữa tôi và con nhỏ ngày một gần hơn,

những nụ hôn bất ngờ cũng đến nhiều hơn, mặc dù khi đêm về, nỗi nhớ của

tôi hướng về nhỏ Mỹ Anh cũng chẳng vì thế mà nhạt phai hơn...

Quãng gần một tuần sau, tôi coi bộ cũng khá hơn trước rất nhiều. Tới bữa

ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn, tối tối xuống nói chuyện với nhỏ Thư 

cũng giỡn nhiều hơn. Chỉ đôi lúc tôi im lặng, khi nghe ai đó bất chợt 

nhắc tới con nhỏ Mỹ Anh. Nhỏ Thư cũng biết vậy, trong mỗi câu chuyện nó 

đều ráng hết sức để tránh nói về điều đó. Nhưng bữa nay thì không có 

vậy.

- Nếu em ra trại trước, anh có buồn như lúc Mỹ Anh về không?

Tôi ngẩn người trước cái câu hỏi đột ngột của con nhỏ. Quả thật trước 

giờ, tôi chưa từng có ý nghĩ đem chuyện đó ra so sánh. Nhưng nếu bắt 

buộc phải có một câu trả lời, tôi e là mình sẽ làm buồn cho con nhỏ đang

ngồi trước mắt. Nhỏ Thư vẫn nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng chờ đợi. Tôi thở

dài:

- Anh không muốn nói xạo. Anh rất thương em, xa em anh cũng sẽ buồn dữ lắm, nhưng anh nghĩ không tới mức như vài bữa trước.

Con nhỏ điềm tĩnh nghe, miệng nhoẻn cười:

- Em biết anh sẽ nói vậy. Em muốn nghe anh nói thật, chứ không cần nghe những lời nói xạo.

Tôi khẽ thở phào, nhìn gương mặt nhỏ đang lộ rõ vẻ phân vân. Tay tôi quơ lấy tay nhỏ, xiết nhẹ:

- Bộ bây giờ, em đã nghĩ tới chuyện xa anh sao?

Con nhỏ chậm rãi vuốt ve bàn tay tôi, giọng nhỏ lại:

- Mai mốt kiểu gì em cũng phải xa anh mà. Chỗ của em không phải ở đây. Ba mẹ em chắc cũng không đồng ý để em ở lại.

Tôi nghe trong lòng, cảm giác hẫng hụt lại xuất hiện thêm lần nữa. Có 

điều, lần này tôi đón nhận thứ cảm giác ấy một cách tỉnh táo và điềm đạm

hơn trước rất nhiều. Nhà của con nhỏ không phải tại đây, cuộc sống của 

con nhỏ cũng không phù hợp với xã hội này. Tôi biết tất cả những điều 

đó. Nhưng tại sao bữa nay, con nhỏ lại nói với tôi tất cả những điều 

này?

Con nhỏ khẽ ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đầy lo lắng:

- Sao anh không kêu ba mẹ đưa anh qua nước ngoài sống, có phải hơn không?

Tôi thở dài. Tôi đâu dính vô nghiện ngập, gia đình cũng tạm gọi là khá 

giả, hơn nữa chỉ có duy nhất một mình tôi. Ba mẹ tôi đã lớn tuổi, họ đâu

có muốn bỏ cả gia đình, họ hàng, tất cả những mối quan hệ tại Việt Nam 

để bắt đầu một cuộc sống mới mà chính họ cũng không biết là sẽ hạnh phúc

hay đau khổ. Tôi kêu con nhỏ:

- Gia đình anh khác, Thư à. Ba mẹ anh lớn tuổi rồi, anh sao có thể để ông bả ở lại một mình cho được.

Con nhỏ khẽ mím chặt môi. Ánh mặt nhỏ suy tư một hồi, rồi trở thành quả quyết khi nhỏ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vô tôi:

- Bữa nay, em muốn làm nốt việc Mỹ Anh nhờ em.

Tôi nghe những lời nhỏ nói mà cảm thấy hơi choáng váng. Không phải nhỏ 

từng nói với tôi là nhỏ Mỹ Anh chỉ đi du học, có lẽ một năm sẽ về tới 

một lần? Tôi chưa hỏi địa chỉ của nhỏ, nhỏ cũng chưa biết nhà tôi nhưng 

kiếm ra nó từ đám quản lý học viên đâu có khó. Chính cái suy nghĩ này đã

làm tôi tỉnh táo và bình tĩnh hơn trong cả mấy ngày qua. Nhưng sao giờ 

lại có thêm chuyện gì khác nữa đây?

Nhỏ Thư bước vô phòng nữ loay hoay làm gì đó một lúc, bỏ tôi với mớ suy 

nghĩ rối tung. Một lát sau, nhỏ bước lại, trên tay cầm hai mẩu giấy nhỏ,

giống như một tờ giấy nguyên được xé làm đôi. Nhỏ chìa trước mặt tôi 

một mảnh, kêu:

- Anh đọc cái này trước đi.

Cánh tay tôi run bắn, đỡ lấy mảnh giấy từ tay nhỏ. Tôi mở ra, đập vô mắt tôi là những dòng chữ viết vội vàng:

"Chị nhớ nhắc ảnh thay ga gối nửa tháng một lần. Ảnh làm biếng lắm, 

nếu không chịu đem đi giặt, chị chịu khó giặt dùm ảnh luôn nha.

Chị kêu ảnh ăn cay ít thôi, hại dạ dày lắm đó. Ảnh ăn một bữa cơm tốn quá trời ớt, chị phải ép ảnh bỏ dần đi.

Còn nữa, chị đưa cho ảnh và anh Ngọc mỗi ngày một bao thuốc lá thôi. 2 ảnh hút thuốc nhiều, không có tốt.

Bữa tối, chị nhớ nhắc ảnh không uống nước đá, sáng ra lại bị ho. Em nhắc hoài không được

..."

Mảnh giấy còn tới hơn phân nửa, nhưng tôi đọc tiếp không có nổi. Trong 

từng dòng chữ như hiện ra ánh mắt, nụ cười, hơi ấm của con nhỏ tôi yêu 

thương nhất trên đời. Nhỏ Thư nắm lại mảnh giấy trên tay tôi, dịu dàng:

- Đó là thơ Mỹ Anh gửi cho em. Còn đây là của anh.

Nhỏ đưa nốt miếng giấy còn lại cho tôi. Miếng giấy nhỏ xíu, chữ kín hai 

mặt giấy, tôi cầm mà sao nghe trên tay nặng trĩu. Bên tai, nhỏ Thư lại 

nhẹ nhàng:

- Anh đem vô phòng đọc đi ha, ở đây không có tiện. Anh khóc chỗ đông người coi kì lắm.

Tôi gật đầu, nắm tay con nhỏ khẽ xiết nhẹ, chậm chạp bước lên phòng. Tôi

kéo tấm mền lên tới ngang mặt, run run mở mảnh giấy còn phảng phất mùi 

nước hoa quen thuộc. Những dòng chữ viết vội như đang nhảy múa trước mặt

tôi:

"Anh nè, anh không được giận em nha. Em chưa từng nói dối anh điều gì

hết, nhưng lần này em không làm được vậy. Mấy lần về phép trước, không 

phải em đi chuyện gia đình mà là lo thủ tục. Em không định giấu anh, 

nhưng em sợ anh chịu đựng không có nổi. Anh khờ mà quậy dữ lắm, Long à.

Em cũng không phải đi du học. Em dặn chị Thư nói với anh như vậy để anh 

sống trong đó được vui vẻ hơn thôi. Ba má em bắt em qua định cư hẳn, 

chắc quãng vài tháng sau ba mẹ em cũng sang theo. Em đã tính nói với anh

ngay sau bữa về phép đầu tiên, nhưng em thấy anh thương em như vậy, em 

lại làm không nổi. Em sợ sau khi em đi, anh lại quậy phá nữa thì tội cho

em và chị Thư nhiều lắm...

Em xạo anh nhiều như vậy, anh có giận em không? Chắc không đâu ha, bởi 

em biết anh thương em nhiều dữ lắm. Em cũng vậy, Long à. Những ngày sống

bên anh, em là đứa con gái hạnh phúc nhất trên đời. Em hi vọng cũng đã 

làm cho anh hạnh phúc..."

Đôi mắt tôi nhòa đi. Thứ đau đớn tận sâu bên trong tâm hồn khiến trái 

tim tôi như bị ai bóp nghẹt. 1 năm ư, gặp lại ư, sống chung ư - sao tất 

cả những gì tôi hi vọng và tin tưởng đều vụt tan vỡ hệt như một cơn ác 

mộng. Tại sao con nhỏ lại giấu tôi điều đó? Sao con nhỏ không biết tôi 

sẵn sàng từ bỏ tất cả, có thể chấp nhận mọi thứ để được ở gần bên nó?

"Em không khi nào muốn phải xa anh cả. Nhưng em không thể bắt anh bỏ 

mặc gia đình chỉ vì em. Em tin anh sẽ làm như vậy, nhưng còn ba mẹ anh 

tính sao đây? Anh không được trách em điều đó nha Long..."

Những dòng chữ run rẩy đi trong ánh mắt của tôi. Con nhỏ vẫn luôn như 

vậy, hi sinh và chấp nhận mọi thứ để đánh đổi cho tôi một cuộc sống tốt 

lành. Nhỏ cứ lặng lẽ đi bên cạnh tôi, lặng lẽ đem lại cho tôi hạnh phúc 

và bây giờ, nhỏ lại lặng lẽ rời xa tôi... Tôi nghe thứ cảm giác mất mát 

gặm nhấm từng miếng lớn trên từng thớ da thịt, từng mảnh tâm hồn. Đau 

đớn, trống rỗng và bất lực. Tôi ráng lau nước mắt, đọc nốt những gì còn 

lại trên mảnh giấy. Trên những dòng chữ cuối cùng, nét mực của nhỏ cũng 

nhòe đi:

"Có một điều em không nói xạo anh đâu. Anh còn nhớ em đã nói bọn mình

sẽ luôn ở bên nhau, đúng không anh? Anh vẫn ngồi ăn cơm em bưng tới, 

vẫn uống cafe em quậy, vẫn cười, vẫn vuốt má , vẫn hôn em, âu yếm em bất

kể khi nào em nhắm mắt lại, anh à. Em bằng lòng như vậy. Em chỉ cần anh

ngồi thật ngoan, thật khờ trong tâm trí em mãi mãi. Anh có làm được vậy

không Long?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro