Những năm tháng ấy - Tôi có thể quên?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu ai đã từng trải qua ít nhất hai mối tình thì mối tình đầu chắc chắn là dang dở. Và các ký ức không trọn vẹn về nó sẽ xuyên suốt cuộc đời ta những năm tháng sau này. Nhưng cũng có những người, khi mối tình đầu kết thúc cũng lập tức đóng cửa trái tim vì họ không muốn mở khóa, muốn nó cứ mãi hoen gỉ, muốn khắc cốt ghi tâm.

1. Từ trên máy bay bước xuống, Tường Vy rón rén đặt một chân xuống Hà Nội. Cô từ từ điều chỉnh lại hơi thở của mình để cảm nhận lại nơi mà cô đã từng sinh sống 20 năm. Mọi thứ ở đây dường như không có gì thay đổi. Vẫn là Hà Nội thanh lịch với 36 phố phường trải dài cùng những hàng hoa sữa cuối mùa thơm nồng bát ngát. Thu sắp tàn, đông sắp sang, cơn gió heo may lành lạnh vuốt mái tóc Vy khiến cô rùng mình. 

- Lạnh quá.

Tường Vy khẽ nhếch môi cười tự giễu, mới chỉ 5 năm rời Thủ đô để vào Sài Gòn phồn hoa thôi mà xem ra cô đã run sợ trước cái lạnh đầu mùa rồi. Lục tìm điện thoại, Tường Vy nhấn số gọi cho người của công ty ra đón.

Tường Vy sinh ra và lớn lên cùng Hà Nội. Đến năm cô 18 tuổi thì cả gia đình cô chuyển vào trong Nam nhưng cô kiên quyết thi vào đại học Hà Nội để rồi sau hai năm theo học, cô chật vật xin vào cơ sở 2 tại Hồ Chí Minh chỉ với lý do nhạt nhẽo hơn cả nhạt nhẽo: "Nhớ bố mẹ".

Tốt nghiệp xong đại học, Tường Vy vào làm việc trong phòng kế hoạch công ty thời trang của ông ngoại mình. Sự nhạy bén trong công việc và hơn hết, cô cháu gái này được ông ngoại yêu quý, cô nhanh chóng trở thành giám đốc kế hoạch. Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải có trách nhiệm hơn, áp lực hơn, bị soi mói nhiều hơn. Chuyến đi công tác ra công ty nhánh con tại Hà Nội lần này nhằm khẳng định năng lực của cô phù hợp với chức vụ giám đốc ấy.

Ba mươi phút sau, một chiếc xe ô tô màu trắng dán logo công ty dừng trước mặt Tường Vy. Chiếc xe dừng khá lâu, cô ngạc nhiên tiến đến. Người lái xe đang cúi đầu, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, cô gõ gõ cửa kính và giơ biển hiệu tên mình lên, ý muốn cho anh ta biết cô đúng là người anh cần đón.

Cửa kính ô tô được hạ xuống, khuôn mặt người lái xe lộ diện dần. Tường Vy ngó đầu vào cũng là lúc người đàn ông ngẩng mặt lên. Bốn mắt họ chạm nhau. Trống rỗng, trống rỗng. Đó là cảm giác của cả Tuấn Anh và Tường Vy trong giây phút này

Ái tình là gì? Trên thế gian này không có một định nghĩa nào được tiêu chuẩn hóa. Nhưng khi ta trải qua rồi đến lúc ngoảnh lại, ai cũng biết mình đã từng đóng vai kẻ ngốc nghếch.

 Tường Vy quen Tuấn Anh khi cô 15 tuổi, chính xác là khi bắt đầu vào lớp 10. Hồi đó, giáo viên chủ nhiệm của Vy cho rằng sắp xếp xen kẽ một nam một nữ thì sẽ tránh được kiểu cái chợ vỡ của hai người đàn bà và một con vịt. Tường Vy không may mắn khi bị xếp vào bàn cuối cùng, góc trong cùng của lớp. Nhưng trong rủi có may, người bạn nam ngồi cạnh cô lại giống như cái tên, có khuôn mặt anh tuấn lỗi lạc.

- Ê, bạn cùng bàn, tao tên là Vy. Mày tên gì?

15 - Tuổi đời còn nhỏ, Tường Vy cũng như bao bạn bè khác vẫn thích xưng hô mày tao thân mật. Thế nhưng 15 tuổi của Tuấn Anh lại ra dáng một thanh niên mẫu mực.

- Chào bạn, mình tên Tuấn Anh. 

Giọng nói anh trầm ấm nhẹ nhàng, thanh âm không cao không thấp nhưng đi vào tâm hồn cô gái đang tuổi dậy thì rất đậm và rất sâu. Cô nghĩ, cô thích anh từ khi đó.

Những rung động đầu đời thường rất thật và không giả dối. Sự vô tư cùng chiếc răng khểnh đáng yêu của Tường Vy ngay từ đầu cũng đã làm rạo rực trái tim Tuấn Anh. Và hơn hết là việc ngày nào cũng ngồi cạnh nhau, nhìn thấy nhau, nghe thấy giọng nói nhau... đã khiến tình cảm của họ nảy nở và sinh sôi.

Anh và cô hẹn hò cùng nhau suốt những năm tháng học trò.

Những ký ức một thời không hẹn mà ùa về bủa vây lấy tâm trí cô.

- Tuấn Anh: Vy, hết học kỳ này cậu chuyển vào Nam à?

Tường Vy: Ừ, bố mẹ muốn mình thi đại học trong đó.

Tuấn Anh: Cậu định thế nào?

Tường Vy: Mình ở lại đây. Cậu thi trường nào, mình thi trường đó.

Tuấn Anh: Ngốc, mình muốn học kỹ sư cơ khí, cậu làm được không?

Tường Vy: Không, tất nhiên là không. Nhưng mình vẫn cứ học cùng trường với cậu. Cậu đã xuất hiện trên thế giới này thì những người khác đều là tạm bợ. Mình không thích tạm bợ.

Tuấn Anh: Ha ha. Cậu lôi câu nói ấy ra từ tiểu thuyết nào đấy? Nhưng mình rất thích. 

- Tuấn Anh: Vy!

Tường Vy: Hử?

- Tuấn Anh: Khi tất cả các ngôi sao khác đều thay đổi vị trí thì sao Bắc Đẩu vẫn luôn ở đúng vị trí của nó. Khi người khác hiểu lầm em, hay không tha thứ cho em, thậm chí rời bỏ em, thì anh vẫn ở đây, không bao giờ rời xa, và em sẽ không lạc lối. Em tin anh chứ?

- Tường Vy: Ha ha. Cậu cũng lôi ra từ tiểu thuyết nào đấy?

- Tuấn Anh: Em cười gì chứ? Những gì em thích, anh ắt hẳn cũng phải xem qua. Từ giờ phải gọi anh bằng anh, nghe chưa?

2. Nhưng những giây phút ngọt ngào vừa được khởi động quay về ấy liền bị anh cắt đứt không chút lưu tình.

-  Chào chị, tôi là trợ lý mới của chị. Chị lên xe, tôi đưa chị về khách sạn.

Tuấn Anh mỉm cười khách sáo.

Xa lạ, xa lạ quá! Tường Vy giả bộ hất mái tóc sang một bên thực chất là lau vội những giọt nước mắt đang vô thức tuôn trào. Cô lặng lẽ đẩy cửa sau xe, cô ngồi bắt chéo chân cố ra đúng dáng cương vị giám đốc của mình.

Hà Nội không vội được đâu, chiếc xe ô tô nhúc nhích từng bước giữa dòng tắc đường. Đằng trước, đằng sau, tiếng còi ô tô inh ỏi náo nhiệt một góc phố. Nhưng không khí trong xe lại trầm mặc vô cùng. Biết nói gì với nhau bây giờ chứ, anh đã không còn là của Tường Vy nữa rồi.

Cô tự hỏi khi 5 năm về trước, cô biến mất: Không biết hàng đêm anh có nghĩ về cô như cô nghĩ về anh không? Anh có biết cô từng ngày oán trách anh nhưng càng oán thì càng nhung nhớ, càng nhung nhớ cô càng tự ngược đãi bản thân. Cô hỏi hàng vạn lần câu hỏi vì sao? vSao anh không một lần gọi cho cô mặc dù cô chưa từng thay số điện thoại?

Ba mươi phút sau, màn đêm kéo về nuốt trọn Hà Nội. Đường phố bắt đầu rực rỡ ánh đèn điện. Chiếc xe vẫn ì ạch nhích từng bước.

Tình yêu cũng giống như lái xe ô tô trong bóng tối. Bạn không thể nhìn xa hơn đèn pha của xe nhưng bạn có thể làm cho cuộc hành trình dài ngắn như bạn muốn.

Tuấn Anh được cử đến là trợ lý cho giám đốc kế hoạch của tổng công ty về văn phòng Hà Nội công tác. Ngàn lượng vàng không mua được cái biết trước. Anh không ngờ người đó lại là Tường Vy. Anh càng không ngờ cô có gia thế giàu có đến vậy. So với cô, anh chỉ là một nhân viên quèn lẹt đẹt, không tiền, không địa vị. Cả đời này có lẽ anh và cô không bao giờ đi chung một đường thẳng nữa rồi. Tuấn Anh hít một hơi vòng xe lách qua một khe trống của một chiếc xe khác vừa mới đi. Tường Vy mở cửa kính nghe cơn gió rít từng cơn vào mặt, cô biết chiếc xe đã được anh đưa ra khỏi đoạn tắc đường

Ngày hôm sau, Tường Vy đến công ty từ sớm. Nhân viên tiếp tân thấy cô lập tức đứng thành hàng chào đón. Cô nghe những tiếng xì xào bàn tán:

- Giám đốc kế hoạch là nữ sao? Cô ấy trẻ quá.

- Cô ấy thật xinh đẹp.

- Cô ấy giỏi thật, thành đạt sớm ghê.

Cô mỉm cười gật đầu lướt qua. Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở người con gái đứng hàng cuối cùng. Đó chính là Lưu Ly. Giống như ý nghĩa cái tên của mình Lưu Ly- Forget me not, cả đời này Tường Vy sẽ không bao giờ quên được cô ta.

Ái tình là gì? Trên thế gian này không có một định nghĩa nào được tiêu chuẩn hóa. Nhưng đặc điểm chung của ái tình là luôn có một người đau khổ. Một tiểu tam xuất hiện nhưng làm thay đổi lớn một trận tự đã có.

Hết lớp 12, Tường Vy và Tuấn Anh cùng thi đỗ vào một trường đại học, lại còn học cùng lớp Quản trị kinh doanh. Thời gian đó, họ ở bên nhau như hình với bóng, ăn cùng, học cùng, ở cùng chỗ. Họ vốn là cặp tình nhân được ban bè vô cùng ngưỡng mộ, vốn được tôn sùng như chàng hoàng tử và nàng công chúa được người người yêu mến. Nhưng có điều, cái kết cổ tích lại không bao giờ xảy ra. Giống như vũ điệu vòng tròn, hai người từ một điểm xuất phát từ hai phía ngược nhau nhảy cùng một điệu nhưng chỉ cần một người chệch tâm thì họ sẽ không có cách nào gặp lại nhau tại vị trí ban đầu ấy nữa. Và Lưu Ly xuất hiện, Tuấn Anh đã lỗi nhịp.

Lưu Ly là bạn của bạn thân Vy học trường đại học bên cạnh. Xét trên quan hệ dây mơ rễ má, Lưu Ly có thể coi là bạn thân của cô.

Ký túc trường Lưu Ly phải trùng tu, một số sinh viên bị ép chuyển ra ngoài. Lưu Ly là một trong số đó. Cô ngỏ ý cho Lưu Ly về trọ cùng mình, Tuấn Anh ban đầu phản đối ra mặt nhưng cái ương ngạnh của cô cuối cùng vẫn thắng. Cô khi ấy đơn giản nghĩ rằng, căn nhà riêng hai tầng họ thuê khá rộng rãi, thêm một người nữa có làm sao, huống hồ Lưu Ly lại thân với cô như vậy. Nhưng cô đâu biết, trên thế giới này, mỗi sự việc phát sinh, mỗi người nào đó xuất hiện nếu mang đến cho cô một thứ thì đồng thời cũng lấy đi của cô một thứ khác ngang bằng.

Lưu Ly 5 năm trước khá xinh đẹp, dịu dàng, lại có ánh mắt biết cười khiến người đối diện luôn vui vẻ. Lưu Ly bây giờ vẫn thế, xinh đẹp nhẹ nhàng và dễ bảo. Tường Vy chỉ đích danh Lưu Ly:

Mang túi đồ này đi giặt là cho tôi. 

Lưu Ly ngước mắt lên nhưng liền cụp xuống không phản kháng. Tường Vy nhếch miệng coi thường sự giả tạo của cô ta.

Tất cả những hành động ấy lọt vào tầm mắt của Vũ Quang - giám đốc công ty con tại Hà Nội thông qua màn hình giám sát.

Lưu Ly rời đi với túi quần áo của Tường Vy. Cô là tiếp tân chứ không phải ô sin, có người lên tiếng oan ức thay cô nhưng Lưu Ly chỉ mỉm cười. Ngày xưa, cô vẫn giặt quần áo cũng như chọn quần áo cho Tường Vy suốt mà. 

Tường Vy: Ly ơi, tớ mặc chiếc váy này đẹp chứ?

Lưu Ly: Đẹp nhưng không hợp.

Tường VyTại sao?

Lưu Ly: Tại vì liên hoan lớp, chắc chắn sẽ có uống rượu. Mà khi cậu uống rượu, cậu rất là tùy hứng. E là Tuấn Anh không thích.

Tường VyVậy sao?

- Đúng rồi, lúc cần em đoan trang thì em ăn mặc phá cách, lúc cần em thoải mái thì em lại rườm rà. Phải xinh đẹp như cô ấy chứ.

Tuấn Anh từ ngoài phi vào cất tiếng cười rạng rỡ. Đấy là lần đầu tiên Lưu Ly gặp Tuấn Anh, cũng là lần đầu tiên mà cô cảm nhận được thế nào nụ cười tỏa nắng, đôi mắt anh sâu thẳm như muốn hút hồn Lưu Ly. Và kể từ đó cô không có cách nào thoát ra.

Tình yêu luôn bắt đầu từ đôi mắt cùng trái tim đồng cảm. Lưu Ly thích anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Càng tiếp xúc, cô càng phát hiện ra anh và cô có những tính cách rất chung. Lưu Ly lợi dụng nó làm Tuấn Anh đồng cảm và trái tim anh lỗi nhịp, biết trách ai?

Trong tam giác ái tình, người chạy trốn chính là người thất bại. Không chấp nhận được sự thật khi phát hiện bạn trai mình ôm ấp bạn thân mình, Tường Vy chạy vào Sài Gòn từ năm hai đại học khi ấy cho đến bây giờ.

3. Có một sự thật không tự mình chấp nhận, chỉ có thể bỏ đi. Có một số thứ không thể nào lấy về được, chỉ có thể từ bỏ. Có một số tâm sự, bất lực chỉ có thể tự mình tiêu tan. Có một số nhớ nhung không thể nào giải tỏa, nói ra chi bằng không nói .Nhưng mà, khi đã nhớ không chịu đựng nổi, lại im lặng giống như vô dụng thì nỗi đau ấy hóa nước mắt, nước mắt ấy rơi bất kể khi nào, không nào, thời gian nào, địa điểm nào nó muốn.

Chạy vào Sài Gòn, Tường Vy vật vã đau khổ triền miên từng tháng ngày. Cô từ bỏ Hà Nội không lời từ biệt nhưng vào Hồ Chí Minh, cô cũng liền đóng trái tim mình lại, cô không chào đón thêm một ai. 5 năm trôi qua, thời gian ấy tưởng chừng đã nén lại nỗi đau xót của cô tận đáy lòng. Nhưng trái đất thật tròn, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy người chúng ta, Việc cả Tuấn Anh và Lưu Ly cùng xuất hiện khiến cô một lần nữa rơi vào vực thẳm. Cho dù bây giờ cô là giám đốc của họ, là sếp của họ. Cô có thể tùy ý sai họ lái xe, giặt là quần áo nhưng cũng có được gì đâu cơ chứ. Họ vẫn cứ ở bên nhau, cô mới là kẻ thất bại cuối cùng.

Đóng cửa phòng giám đốc kế hoạch lại, Tường Vy ngã người trên ghế sô pha, cô ôm mặt khóc nức nở

Biết mình là kẻ thất bại thì ngay từ đầu đừng để cho mình thua. Vũ Quang đẩy cửa phòng bước vào.

- Anh là ai, anh có tư cách gì mà nói?

- Tôi chẳng là ai cả nhưng đại tiểu thư, ít nhất tôi cũng là giám đốc của cô.

- Giám đốc?

Tường Vy hơi há miệng ngạc nhiên. Theo cô được biết thì giám đốc của chi nhánh Hà Nội 30 tuổi nhưng người đàn ông trước mặt cô lúc này lại có phong thái tùy hứng và rất non tơ như trai trẻ 20. Anh ta không khoác trên mình bộ comple lịch sự nhã nhặn mà diện áo phông, quần jean, đeo giầy thể thao rất phá cách. Tường Vy bật cười:

- A, anh là Vũ Quang? Xin lỗi, tôi nhìn không ra giám đốc.

Vũ Quang hơi sa sầm mặt lại. Nhưng người con gái này cũng rất thú vị đấy chứ, cô ta đang khóc mà nói cười là cười.

- Thế cô nhìn tôi ra cái gì? Vũ Quang tiến sát mặt về phía Tường Vy, phía đuôi mắt hơi nheo lại nhưng ánh nhìn rất ngời sáng.

Chẳng ra cái gì cả, ha ha.

Tường Vy cười như nắc nẻ.

- Quý cô có thể vui vẻ vì tôi, thật là vinh dự. Nhưng tôi thấy biết ơn hơn nếu trong 5 ngày này, cô triển khai cái kế hoạch của cô một cách thuận lợi.

- Okie, thưa giám đốc. Tường Vy ngoắc ngoắc ngón tay một cách đáng yêu. Người đàn ông  giấu ý cười lại, quay mặt rời đi,

- Anh đúng là ông lão, chẳng biết đùa gì cả. Tường Vy lẩm bẩm một mình. Cô mở laptop bắt đầu công việc.

Kế hoạch triển khai nhãn hàng mới đã thực hiện ở công ty tổng vốn đã thực hiện rất tốt, giờ chỉ cần chỉnh sửa một chút là có thể áp dụng tại chi nhánh Hà Nội. Ngày công tác thứ hai, Tường Vy cần đi khảo sát thị trường và dĩ nhiên trợ lý kiêm tài xế đi cùng cô lại là Tuấn Anh. Tuy nhiên, trước khi chuẩn bị rời đi, Vũ Quang lại cho Lưu Ly đi cùng.

Bằng sự quan sát tinh tế của mình, Vũ Quang nhận ra quan hệ không ổn giữa Lưu Ly và Tường Vy. Anh cũng biết cô gái này 5 năm qua đã từ hôn rất nhiều vụ mai mối. Trước khi cô đến, anh đã cho rằng cô nàng chảnh chọe nhưng khi chứng kiến tâm trạng cô, anh biết rằng người con gái này có rất nhiều khúc mắc tình ái. Anh tự dưng muốn đứng ra giúp cô gỡ từng nút thắt ấy.

Nhưng Vũ Quang ngàn vạn lần lại không nhìn ra thâm tình giữa cô và Tuấn Anh cũng như chỉ có người buộc nút mới tự tháo nút.

Ái tình là liều thuốc độc với những kẻ giấu giếm tâm sự trong lòng. Tường Vy càng coi Tuấn Anh và Lưu Ly như người xa lạ thì trong buổi hội thảo quan trọng với khách hàng, cô càng không chuyên tâm. Cô nhìn màn hình máy tính mà lòng cứ nghĩ xem họ ở ngoài đang làm gì? Họ có dám ôm ấp tình tứ với nhau không? Cô đã có lúc muốn chạy ào ra để kiểm chứng họ nhưng đến khi ra rồi lại lặng lẽ trở vào trong. Cô không dám đối diện, cô sợ hãi những hình ảnh năm ấy lại tái hiện. Vết thương lòng cô chưa lành nay như bị cứa ra, đau âm ỉ.

4. Cuối cùng, kế hoạch công việc thất bại thảm hại. Chi nhánh Hà Nội bị hụt vốn không nhiều nhưng Tường Vy trở về Sài Gòn thì bị đình chỉ công tác.

Đổi lại, Tường Vy có một niềm vui nho nhỏ. Ông ngoại cho cô thỏa thích đi chơi. Sau lần công tác năm ngày thảm hại ở Hà Nội, giám đốc Vũ Quang mượn cớ mình cũng có trách nhiệm nên thường xuyên liên lạc an ủi cô.

Sau một hồi ỉ ôi, nài nỉ, Vũ Quang cuối cùng cũng mời được Tường Vy ra Hà Nội.

Buổi tối, trong quán bar tại Hà Nội. Tường Vy cầm một ly rượu trên tay cụng với Vũ Quang.

- Tường Vy: Anh nhảy đẹp quá ha?

- Vũ Quang: Em thích không, anh dạy?

- Tường Vy: Không, em không thích.

- Vũ Quang: Không thích, nhưng chắc chắn nhảy xong em về nhà sẽ ngủ rất ngon. 

Đúng như thế thật, cô vận động nhiều quá nên về ngủ một mạch cho đến tận trưa hôm sau.

Đầu đông chớm lạnh nhưng Vũ Quang lấy một khay đã đặt vào má cô, cô bật thót dậy.

Tường Vy: Anh làm cái gì vậy. Anh giết chết em rồi.

Vũ Quang: Có tiếng mà không có miếng. Đằng nào mùa đông cũng không cần dùng đến đá lạnh, để anh lấy một khay to hơn.

Tường Vy: A! Không được.

Vũ Quang: Vậy có dậy không thì bảo.

Tường Vy: Dậy, em dậy.


- Tường Vy: Anh không đi làm hả?

- Vũ Quang: Lẽ ra thì có nhưng gọi em khản cổ mất 4 tiếng làm việc rồi.

- Tường Vy: Vậy còn 4 tiếng còn lại nữa thôi, đi làm gì nữa, mình đi chơi nha.

- Vũ Quang: Không được, chiều nay có nhiều cuộc họp lắm.

- Tường Vy: Đi mà. đi mà anh.

Tường Vy nũng nịu đáng yêu như một đứa nhỏ. Vũ Quang không đành lòng mà lại hủy cuộc hẹn quan trọng .

Một ngày, hai ngày... Một tuần cuối cùng cũng trôi qua, Tường Vy ở Hà Nội chơi vui vẻ hệt như lời Vũ Quang đã hứa.

- Tường Vy: Vũ Quang, cám ơn anh đã đưa em đi chơi.

- Vũ Quang: Nhóc con, không phải khách sáo.

- Tường Vy: Vũ Quang, sao anh tốt với em thế?

- Vũ Quang: Ngốc, trên đời này không có ai là tốt cả. Anh đối xử với em thế này luôn có mục đích.

- Tường Vy: Mục đích gì?

- Vũ Quang: Ừ thì, lợi nhuận đó. Chúng ta là những người học quản trị kinh doanh mà.

- Tường Vy: Nhưng em có thấy anh lãi lờ gì đâu. Anh mất bao nhiêu tiền đưa em đi chơi.

- Vũ Quang: Đáng gì chứ?

- Tường Vy: Không đáng ư, anh bỏ tiền túi ra để bù khoản lỗ cho kế hoạch vừa rồi của em.

- Tường Vy: Vũ Quang, sao anh lại làm thế?

- Tường Vy: Vũ Quang, anh nói đi?

- Vũ Quang: Tại anh thích em.

- Tường Vy: Vì sao? 

- Vũ Quang: Không vì sao cả. 

- Tường Vy: Chúng ta mới quen nhau mà. Anh vội vàng quá, haha!


Vũ Quang im lặng trầm tư. Một lúc sau, anh cất giọng nhẹ nhàng:

Thích một ai đó thực ra không phải là vấn đề phức tạp loằng ngoằng, không cần biết quá khứ người ta yêu ai thế nào? Hiện tại, người ta không thể quên ai thế nào? Hay tương lai sẽ thế nào? Đơn giản chỉ là ... không muốn đánh mất. 

Tường Vy nhìn anh hồi lâu. Lát sau, anh khẽ nói:

- Nhóc con, anh sẽ đợi em đến ngày mà em quên được những năm tháng ở bên người ấy nhưng anh không chờ lâu được đâu.

Tường Vy mỉm cười nhìn anh. Cô rời Hà Nội vào cuối ngày hôm đó. Chức vụ của cô đã được phục hồi. Cô bắt đầu lao vào vòng cạnh tranh quyền lực với anh em họ của mình.

Vũ Quang từ sau hôm đó cũng không còn liên lạc với cô nữa. Có đôi lúc, anh nghĩ về cô nhưng đôi lúc anh cũng quên mất cô. Có lẽ khi người ta trưởng thành, người ta sẽ không quá cuồng si để đuổi theo thứ mang tên ái tình nữa.

Cho đến một ngày rất lâu sau đó. Anh nhận được tin nhắn:

- Vũ Quang, những năm tháng đó - em đã quên.

Vũ Quang mỉm cười ấn bàn phím điện thoại đổi tên thành: ''Hello My Love'' 

Tác giả: Ngọc Phạm Như       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro