CHƯƠNG 25+26+27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sân bóng, mấy người trường trung học phụ thuộc đã ý thức được Tạ Tinh Lan ra sân thay là nhân vật có chút đồ này nọ, sau khi trao đổi ánh mắt, có hai người đến phòng cậu lấy bóng.

Vương Chinh định chuyền bóng cho Tạ Tinh Lan, hai lần liên tục bị người khác chặn đứt, hắn không nhịn được chửi một câu đệt.

Lúc Tạ Tinh Lan chạy qua bên cạnh hắn vỗ bả vai Vương Chinh: "Chuyền cho đội trưởng trước, lát nữa bọn họ sẽ buông lỏng."

Vương Chinh gật đầu một cái.

Bên ngoài sân âm thanh cố lên của tiếp ứng không giảm, mà trường trung học phụ thuộc đến Tam trung thi đấu, bản thân không dẫn tiếp ứng, khí thế hoàn toàn bị Tam trung ép xuống.

Tiếng động sân bóng rổ bên này quá lớn, bạn học đang học tiết thể dục trên bãi tập cũng bị hấp dẫn, người càng ngày càng nhiều.

Tình hình trên sân cũng ngày càng giằng co.

Chẳng mấy chốc trường trung học phụ thuộc đã buông lỏng phòng bị với Tạ Tinh Lan, ngược lại đi đối phó với đội trưởng Tam trung. So sánh hai đội với nhau, trường trung học phụ thuộc phối hợp tốt, lực lượng mạnh, sau khi cầm được bóng mạnh mẽ đâm tới, Tam trung căn bản không chặn được, bị trường trung học phụ thuộc ném vào hai quả.

Điểm số kéo qua kéo lại, chênh lệch chỉ rút nhỏ một chút.

Tạ Tinh Lan đón được bóng chuyền tới, nhanh chóng chạy đến dưới vòng rổ, mà đúng lúc này, nam sinh cao to của trung học phụ thuộc vẫn luôn đuổi sát không buông cậu âm thầm vấp chân, dùng đầu gối cố sức húc đầu gối Tạ Tinh Lan một cái.

Tạ Tinh Lan loạng choạng, suýt nữa ngã sấp mặt, quả bóng bị tên cao to lấy đi.

Vương Chinh nhìn thấy, rống to: "Tao đệt, trừ thâm độc, chúng mày còn biết làm gì?!"

Người trường trung học phụ thuộc ngoảnh mặt làm ngơ, lại được điểm.

Sắc mặt Tạ Tinh Lan cũng trầm xuống.

Đánh nửa trận, trong lòng cậu cũng hiểu thực lực của Tam trung bọn cậu quả thực không sánh bằng trường trung học phụ thuộc, kết quả trận đấu chắc hẳn là vô lực xoay chuyển.

Chuyện này cậu nhịn, nhưng đám chó con này giở trò, thì không có cách nào nhịn.

Cũng không biết có phải trọng tài theo trường trung học phụ thuộc tới hay không, nhiều lần người của trường trung học phụ thuộc rõ ràng phạm quy cũng không thổi còi, mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Học sinh vây xem biết chút về bóng đều nhìn ra điểm khác thường, bất mãn bàn tán sôi nổi.

Trần Lệ cũng đã nhìn ra, nói: "Trường trung học phụ thuộc bẩn bỏ mẹ, từ lâu đã nghe nói bọn nó vì thắng thủ đoạn gì cũng sử dụng được, năm ngoái còn có người ngã nứt xương, chậc chậc."

Vẻ mặt Giang Qua hơi âm trầm, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tạ Tinh Lan.

Lượt trường trung học phụ cận phát bóng, hậu vệ chuyền bóng cho tên cao to tiên phong của bọn họ, tên cao to một đường thế như chẻ tre đi đến dưới rổ, Tạ Tinh Lan đuổi sát phía sau, tìm đúng thời cơ, trong tích tắc tên cao to tới gần ném bóng cản lại bóng này, làm cho đối phương ăn một cú chắn bóng uất ức đến cực điểm.

Toàn sân bùng nổ ra một trận tiếng hoan hô như sóng nhiệt.

Nhịp tim Tạ Tinh Lan như trống đánh, vì cản bóng này cổ tay cậu cũng bị chấn động run lên, nhưng cả người lại thoải mái vô cùng.

Sắc mặt tên cao to không ngờ mà trừng Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan vén áo chơi bóng lên lau mồ hôi, lúc đi ngang qua tên cao to lườm hắn một cái, nhẹ nhàng bật cười một tiếng nói: "Ở trên sân bóng dùng chiêu cay độc bất nhập lưu, phải là rất không tự mình về bản thân?"

Lồng ngực tên cao to kịch liệt phập phồng hai lần, liền bị đồng đội của hắn kéo ra rất nhanh.

Không biết có phải trường trung học phụ thuộc bị cú chắn bóng này chèn ép kiêu căng hay không, biểu hiện tiếp đó đều không được để ý, sai lầm rất nhiều, mà Tam trung lại trong âm thanh trợ uy mãnh liệt càng đánh càng hăng. Điểm số dần dần ép bằng.

Ba phút cuối cùng điểm số chỉ kém ba điểm.

Tạ Tinh Lan lấy được bóng, dùng động tác giả dưới bảng bóng rổ lừa qua tên cao to, chuyền bóng ra sau cho đội trưởng, đội trưởng lấy được bóng ra sức ném đi, bóng đi một vòng trên vành rổ, rơi vào trong lưới!

Sắc mặt tên cao to xanh mét, điểm số chỉ chênh lệch một điểm cảm giác nôn nóng dần dần từng bước xâm chiếm lý trí, ánh mắt hắn nhìn về phía Tạ Tinh Lan đã gần như đóng băng.

"Cố lên!" Đồng đội Tam trung sĩ khí dâng cao, khích lệ cho nhau, cho dù thể lực đã gần cực hạn, tinh thần lại hoàn toàn phấn khởi.

Thời gian bước vào một phút cuối cùng.

Người của Tam trung giống như uống máu gà, mà trường trung học phụ thuộc cũng không kém bao nhiêu, bọn họ là trường bóng rổ nổi tiếng, liên tục mấy đợt giành quán quân đấu vòng tròn, bất kể thế nào cũng không muốn thua Tam trung xếp hạng nằm ngoài top năm.

Một bóng cuối cùng chuyền đến Tạ Tinh Lan, cậu cắn chặt răng vụt qua phòng thủ đi đến dưới rổ, trong nháy mắt ném bóng vào rổ bắp chân và cổ chân đau dữ dội, bóng tuột tay, lập tức bị tên cao to cướp đi.

"Lão Tạ!"

Vương Chinh rống to một tiếng, người bên ngoài sân cũng không khỏi kinh ngạc thốt lên.

"Có phải vừa nãy cái người bên trung học phụ thuộc đã đạp Tạ Tinh Lan không?"

"Tôi không nhìn thấy, làm sao làm sao?"

"Hình như Tạ Tinh Lan trật chân!"

Tạ Tinh Lan đổ mồ hôi trán, vừa rồi một cước của tên cao to đạp vào mắt cá chân cậu, đúng lúc cậu đang chạy, bị cái giẫm này của tên cao to trực tiếp trật rồi.

Bây giờ cậu đứng cũng gắng gượng, căn bản không có cách nào chạy, gần như khàn cả giọng hét: "Đừng quan tâm tôi, nhìn bóng ——!"

Các đồng bạn bị biến cố này kinh động, căn bản không kịp phòng bị.

Theo tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, trường trung học phụ thuộc với hai điểm ưu thế tuyên bố chiến thắng.

"Tao phắc trọng tài chó gì đó! Người của bọn tao đã bị thương cũng không xử phạm quy?"

"Có thể khiếu nại không!! Bộ môn thể dục của trường mình có thể để ý chút không?? Đội bóng rổ của trường trung học phụ thuộc trâu bò thì có thể muốn làm gì thì làm?!"

"Tạ Tinh Lan không sao chứ? Các cậu đứng phía trước xem xem cậu ấy có việc gì không?"

...

Các đồng đội không rảnh bận tâm lý luận với người của trường trung học phụ thuộc, đều vẻ mặt sốt sắng vây về phía Tạ Tinh Lan.

Mắt cá chân bị trật có thể nặng có thể nhẹ, tên cao to kia căn bản sẽ không bớt sức lực hại người.

Tạ Tinh Lan nhìn kết quả trận đấu, hoảng hốt một chút, lúc các đồng đội vẫn chưa chạy đến bên cạnh cậu, một chiếc khăn mặt màu trắng phủ xuống đầu, sau đó cậu cảm giác được có người đứng sau lưng cậu, lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt trên đầu cậu.

Sức lực kiềm chế lại nhẹ nhàng, giống như đang lau bảo vật quý giá, tràn đầy ý vị thận trọng.

Trước mắt Tạ Tinh Lan bị khăn mặt che lại, khi cậu đang định duỗi tay kéo khăn xuống xem người phía sau, đột nhiên bị người túm hai chân, cõng lên.

"!!" Cậu hết hồn, suýt nữa ngã ngửa ra sau, vô thức ôm lấy cổ người nọ.

Hơi thở lành lạnh nhàn nhạt thoang thoảng, giống như là sương tuyết.

Tạ Tinh Lan kéo khăn mặt, thấy rõ bên mặt của người cõng mình.

Đường nét dưới tóc đen tuấn mỹ lại lạnh lùng, chẳng biết tại sao, khóe môi hắn hơi hạ xuống, mím môi, hình như đang kiềm chế một loại tức giận nào đó, lạnh lẽo thấu xương.

Vậy mà là... Giang Qua.

Tạ Tinh Lan còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác, trong lúc nhất thời hơi ngẩn ra.

Giang Qua không tự chủ siết chặt tay ôm ở đầu gối Tạ Tinh Lan, lúc đi ngang qua tên cao to của trường trung học phụ thuộc, bước chân hắn dừng lại, tròng mắt trải rộng khói mù liếc tên cao to một cái. Trong nháy mắt Tạ Tinh Lan bị thương, hắn đã không quan tâm lao tới.

Những năm này hắn không dám tới gần, không cam lòng rời xa, đặt người ở trong lòng cũng sợ mình làm bẩn cậu. Bây giờ lại bị những người khác tùy ý tổn thương. Lòng giết người của Giang Qua cũng có.

Tên cao to ỷ vào hai năm trường trung học phụ thuộc được bên tổ chức giải đấu vòng tròn bóng rổ thiên vị, mà hắn lại là tiền đạo được để ý tới, cho nên tùy ý làm bậy đã quen, trước giờ chưa từng sợ ai.

Lúc này bị tròng mắt đen láy của Giang Qua thoáng nhìn, hắn lại không tự chủ được toát mồ hôi lạnh.

Cho đến khi Giang Qua cõng Tạ Tinh Lan đi qua, tên cao to mới chậm rãi thở ra một hơi.

Các đồng đội vây quanh.

Vương Chinh sắp khóc: "Lão Tạ, chân mày không sao chứ? Xin lỗi xin lỗi, đều tại tao, tao biết rõ người trường trung học phụ thuộc bẩn tay, tao còn để mày ra sân."

Đội trưởng cũng đầy mặt lo lắng: "Chú em, cần đến bệnh viện xem không?"

"Đúng đó, đến bệnh viện khám xem, đừng gãy xương."

Tạ Tinh Lan đau đến nỗi đổ mồ hôi trán, miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Chắc là không gãy xương, chỉ trật một cái, tôi sẽ đến phòng y tế nhìn xem."

Cố Lãng và Lý Tiểu Bân cũng chạy tới vào lúc này.

Cố Lãng lo lắng liếc nhìn chân Tạ Tinh Lan, sau đó nói với Giang Qua: "Tôi cõng cậu ấy đến phòng y tế."

Tạ Tinh Lan cảm thấy Giang Qua siết chặt tay, còn giống như nghĩ lại mà sợ run lên.

Nhưng rất rõ ràng Giang Qua không có ý định buông cậu ra, không nhìn Cố Lãng, tự mình muốn đi ra ngoài.

"Êu tôi nói cậu là ai vậy thật sự không xem mình là người ngoài..." Cố Lãng còn chưa nói xong, Lý Tiểu Bân kéo hắn lại.

"Bỏ đi bỏ đi, hai người họ đã là bạn từ lúc mặc tã, mày lo lắng cái gì."

Vẻ mặt Cố Lãng không tin: "Lão Tạ có bạn thân trâu bò thế, tại sao học hành còn nát bét?"

Lý Tiểu Bân: "Đây không phải nói thừa hả, mày có bạn thân thành tích tốt, mày còn tự làm bài tập không?"

Cố Lãng: "..."

Giang Qua cõng Tạ Tinh Lan ra khỏi sân bóng, người bên ngoài sân nhường đường đi ra, rất nhiều người muốn hỏi han vết thương của Tạ Tinh Lan, đều không mở miệng.

Bởi vì biểu cảm của Giang Qua hơi âm trầm, giống bao phủ một lớp ác ý, người nhìn thấy cũng không dám nói chuyện.

Lý Tiểu Bân dẫn đường đến phòng y tế.

Động tác của Giang Qua cẩn thận đặt Tạ Tinh Lan trên giường chẩn đoán điều trị, Tạ Tinh Lan nhìn dáng vẻ Giang Qua ngồi xổm ở bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ cẳng chân cậu, trong lòng hơi khó chịu, cũng có loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Cậu nhỏ giọng nói: "... Cảm ơn."

Giang Qua khựng lại, khẽ lắc đầu, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu đối mặt với cậu.

Dù cho thỉnh thoảng liếc lại một cái, cũng rời đi chỗ khác cực nhanh.

Giáo viên phòng y tế đến nhìn: "Tình huống không nghiêm trọng, cầm túi chườm nước đá thoa một chút, tiêu sưng là được rồi. Mấy ngày nay không được chạy, có thể nghỉ ngơi là tốt nhất."

Giang Qua nghe còn nghiêm túc hơn Tạ Tinh Lan, sau khi nói tiếng cảm ơn với giáo viên, ngẩng đầu nói với Cố Lãng gần đó: "Cậu đi lấy túi chườm nước đá."

Cố Lãng chỉ mình, vẻ mặt không dám tin: "??"

Lý Tiểu Bân vội vàng kéo hắn, theo sau giáo viên của phòng y tế đi lấy túi chườm nước đá.

Trong phòng y tế chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tạ Tinh Lan hơi không được tự nhiên giật giật cẳng chân, Giang Qua nắm chặt một chút: "Đừng cử động."

Tạ Tinh Lan nở nụ cười: "Bác sĩ đã nói không nghiêm trọng như vậy."

Giang Qua không nói chuyện.

Tạ Tinh Lan nhìn thấy hắn mồ hôi hột đầy đầu, áo thun sau lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt.

Quen chân giả thế nào đi nữa, cũng không thể cõng một nam sinh lớn như cậu bước đi trong thời gian dài vẫn không có cảm giác, Tạ Tinh Lan hỏi hắn: "Chân cậu không sao chứ?"

Giang Qua bỗng dưng nghe thấy Tạ Tinh Lan quan tâm cái chân tàn của mình giống như trước, hơi luống cuống, cơ thể căng cứng, hắn mím chặt môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Tạ Tinh Lan nhìn xoáy tóc đen nhánh của hắn, trong lòng mềm nhũn một chút.

Cậu muốn hỏi xem những năm này tại sao Giang Qua không liên lạc với mình: "Tại sao cậu..."

Cửa mở, Cố Lãng cầm túi chườm đá đi tới, ngắt lời Tạ Tinh Lan.

"Để tôi, trước kia tôi đã từng thoa giúp người khác."

Giọng Giang Qua lạnh nhạt nói: "Không cần, tôi biết."

Nói xong hắn giành lấy túi chườm nước đá từ tay Cố Lãng, hoàn toàn không cho Cố Lãng cơ hội tiếp nhận.

"Cậu đừng đụng nó, không thể cử động lung tung."

Cố Lãng quả thực không hiểu nổi, Giang Qua này có tật xấu gì, sao hắn có cảm giác Giang Qua ghim hắn?

Đụng một cái cũng không thể đụng? Tạ Tinh Lan dễ hỏng vậy sao, chạm một cái có thể làm cậu gãy tay à?

Cố Lãng hỏi: "Lão Tạ, tình huống gì? Thân phận thật của mày là công chúa hạt đậu?"

Tạ Tinh Lan hoàn toàn không nghe vào. Không hiểu ra sao, cậu nhìn thấy Giang Qua gác chân cậu lên đầu gối của mình thoa túi chườm đá, cảm giác không có gì khác thường, nhưng bọn họ lâu lắm rồi chưa nói chuyện, có một chút xấu hổ.

Nhưng để bạn học làm chuyện này thì là lạ, cậu nói: "Cố Lãng, tao vừa đánh bóng xong chân thúi, cẩn thận hun chết mày."

Cố Lãng xòe tay, lười nói dóc.

Tình trạng này của Tạ Tinh Lan đoán chừng cũng không có cách nào học buổi chiều, Lý Tiểu Bân giúp cậu xin nghỉ với Tôn Hạo Ba.

Tôn Hạo Ba chạy đến phòng y tế xem tình trạng của cậu, nói: "Trông rất nghiêm trọng, ngày mai là cuối tuần, chiều nay trò về nhà nghỉ ngơi đi, thầy sẽ nói một tiếng với cô Viên."

Tạ Tinh Lan nói: "Thôi bỏ đi thầy ơi, chỉ trật một cái, không cần nói với mẹ em."

Bây giờ Viên Dục Văn đang dạy lớp tốt nghiệp, vốn là thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng, Tạ Tinh Lan không muốn vì chút chuyện của mình để bà bận lòng thêm.

"Vậy bộ dáng này của trò thầy cũng không yên tâm, thầy không có tiết sau, nếu không thì thầy lái xe đưa trò về nhà."

Tạ Tinh Lan đang định nói cậu có thể đón xe về, Giang Qua mở miệng nói: "Tôi đưa cậu về."

Tạ Tinh Lan hơi ngẩn ra, đối mắt với Giang Qua, im lặng ngầm cho phép.

Tôn Hạo Ba nhìn đồng phục Trường Minh trên người Giang Qua, nhìn dáng vẻ Giang Qua ôm chân Tạ Tinh Lan vào lòng cẩn thận thoa túi chườm đá, còn tưởng rằng hai người là anh em, Giang Qua đặc biệt chạy đến đón Tạ Tinh Lan thì không kiên trì nữa.

Đổi túi chườm nước đá hai lần, sưng đỏ trên mắt cá chân của Tạ Tinh Tan chậm rãi tiêu tan.

Cậu đứng lên đi hai bước, trên cơ bản đi đường không có vấn đề gì, tình huống xác thực không nghiêm trọng.

Nhưng hiếm khi danh chính ngôn thuận lấy cớ về nhà, Tạ Tinh Lan sẽ không bỏ qua.

Sau khi xuống xe, Giang Qua muốn cõng Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan này hai tiếng: "Tôi có thể đi bộ, không cần cõng."

Nhìn bộ dáng kiên trì của cậu, Giang Qua gật nhẹ đầu, đỡ cậu vào cửa nhà.

Hôm nay là Tết trùng cửu, người Tạ gia ít, Tạ Tinh Lan và Tạ Mân bình thường cũng đều ở trường học, cho nên mỗi dịp lễ tết Viên Dục Văn đều sẽ cho người giúp việc nghỉ.

Trong nhà yên tĩnh không có tiếng người.

"Cẩn thận." Giang Qua thấp giọng nhắc nhở, đợi sau khi Tạ Tinh Lan ngồi xuống ghế sofa, hắn lại cẩn thận đỡ cẳng chân Tạ Tinh Lan lên nhìn tỉ mỉ.

Tạ Tinh Lan cũng có ảo giác mình là bình hoa yếu đuối dễ vỡ gì đó, dở khóc dở cười nói: "Chỉ trật tí thôi, cậu không đến nỗi đó chứ."

Giang Qua đụng nhẹ chỗ khớp hơi sưng.

Không nói gì.

Rũ mi mắt xuống che giấu tất cả cảm xúc kiềm chế thâm trầm.

Tạ Tinh Lan vĩnh viễn không biết, cũng sẽ không tin, cho dù cậu chỉ sứt trầy tí da, đối với Giang Qua mà nói, lại như thương gân động cốt.

Cho dù là khi còn bé, hắn cũng tỉnh tỉnh mê mê ý thức được, Tạ Tinh Lan đã bảo vệ hắn, cho nên đời này hắn cũng phải che chở Tạ Tinh Lan, không thể để cho Tạ Tinh Lan bị thương. Cho nên tình nguyện mình bị chân giả tách ra đau đớn tra tấn đến mức ý thức không rõ, hắn cũng nghĩa vô phản cố đi đỡ lấy Tạ Tinh Lan ngã sấp xuống.

Bây giờ tình cảm hắn giấu trong lòng không thể gặp ánh sáng, càng không thể nhìn Tạ Tinh Lan chịu tí tẹo tổn thương và uất ức.

Khi mắt cá chân của Tạ Tinh Lan bị giẫm, đau đến mức biểu cảm méo mó, nhịp tim Giang Qua cũng sắp dừng lại.

"Hôm nay có mình tôi, nếu không cậu ăn cơm với tôi đi." Tạ Tinh Lan nói, "Gọi thức ăn ngoài?"

Cậu muốn nói chuyện với Giang Qua một lát.

Giang Qua dừng một chút nói: "Tôi biết nấu cơm."

Tạ Tinh Lan hơi kỳ lạ, không có cách nào liên hệ phòng bếp với Giang Qua.

"Tôi đi nhìn xem trong tủ lạnh có gì." Giang Qua đứng lên, nói: "Cậu đừng lộn xộn, muốn gì gọi tôi."

Tạ Tinh Lan ò một tiếng.

Giang Qua đi đến phòng bếp, Tạ Tinh Lan buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm mắt cá chân mình, bỗng dưng nghe thấy phía phòng bếp phát ra tiếng động bất thường.

Sau đó nghe thấy giọng nói lo lắng lại trầm thấp của Giang Qua: "Chiêu ơi, dì ngất xỉu!"


Tạ Tinh Lan nghe thấy âm thanh, sững sờ chốc lát, phản ứng lại ngay lập tức, trong nhà này người Giang qua biết còn gọi là dì —— chỉ có mẹ cậu.

Cậu đứng bật dậy, mắt tối sầm lại, cũng không để ý mắt cá chân mình vẫn sưng, chậm rãi từng bước chạy đến phòng bếp, Giang Qua đã cõng Viên Dục Văn lên: "Gọi xe cấp cứu."

Lúc Tạ Tinh Lan nhìn thấy Viên Dục Văn ý thức không rõ, tim phổi như muốn nổ tung, giọng nói cũng thay đổi: "Mẹ!"

Hai chân cậu mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, cả người đều bị cảm xúc hoảng sợ hỗn loạn bao phủ.

Sao mẹ cậu lại ngất xỉu?

Không phải khi cậu lên đại học mới ốm sao, mấy năm này cách hai tháng cậu đều phải quấn lấy mẹ cậu đi kiểm tra toàn thân, sao lại không có dấu hiệu nào mà ngất vậy?

Giang Qua thấy sắc mặt cậu trắng đến bất thường, duỗi ra một tay, dùng sức nắm chặt cổ tay cậu.

Cổ tay đau âm ỉ, hai giây sau Tạ Tinh Lan mới cắn răng ép mình tỉnh táo lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, bỗng dưng, cậu nhớ ra: "Thời gian này, cây cầu bờ sông bên kia qua đây đã bị chặn, ít nhất phải chặn hơn một tiếng."

Bên bọn họ là khu mới phát triển, tài nguyên chữa bệnh kém xa khu trung tâm thành phố.

Giang Quang quyết định thật nhanh, trầm giọng nói: "Gọi xe cứu thương đến dưới cầu."

Bên họ qua cầu thì không bị chặn lại, có thể xuống cầu rồi lại chuyển đến lên xe cứu thương đi cấp. Tạ Tinh Lan gật đầu, tốc độ nói cực nhanh: "Tôi đến ga ra lái xe, cậu đến cổng chính đợi tôi."

Cậu loạng choạng chạy đến ga ra tầng hầm, lái chiếc xe đến cửa chính, Giang Qua đỡ Viên Dục Văn lên ghế sau xe.

Lòng Tạ Tinh Lan rối như tơ vò, hung hăng nhắm mắt một cái, xe gào thét chạy trên đường lớn.

Hình như ông trời đang cố ý trêu đùa bọn họ, cầu vượt đi tới bờ sông bên kia đột nhiên xảy ra liên hoàn chạm vào đuôi xe, vừa lái trên cầu được mười mấy chục mét đã bị chặn lại.

Giọng nữ phát thanh trong xe đang tiếp sóng thời gian thực: "Căn cứ vào thông tin tình hình giao thông mới nhất, trên cầu vượt từ XX tiến về trung tâm thành phố xảy ra một loạt sự cố tông vào đuôi xe, đề nghị chủ xe chạy đường vòng..."

Tạ Tinh Lan hung tợn đập vô-lăng một cái, liều mạng nhấn còi như bị điên.

Hốc mắt cậu nóng rực đau nhức, đời trước ngay cả nhìn Viên Dục Văn một lần cuối cậu cũng không nhìn được, nhận được tin tức vội vàng trở về từ nước ngoài điều đối mặt chính là tự mình đưa mẹ cậu vào nhà hỏa táng. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm lại giống như một cơn ác mộng tập kích tới.

Lúc này, âm thanh mở cửa vang lên, Tạ Tinh Lan bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, Giang Qua đang đỡ Viên Dục Văn ra khỏi xe.

Tạ Tinh Lan lập tức xuống xe: "Giang Qua..."

Không đợi cậu nói xong, Giang Qua đã ngồi xổm xuống, cõng Viên Dục Văn lên.

"Cậu đừng chạy, tôi sẽ đưa mẹ cậu lên xe cứu thương. Mẹ cậu sẽ không xảy ra chuyện đâu." Giọng Giang Qua trầm thấp, trong nháy mắt nhìn Tạ Tinh Lan ánh mắt cực sâu thẳm, giống như là thì thào: "Cậu tin tôi."

Vừa dứt lời, Giang Qua nhìn cậu một cái cuối cùng, liền quay đầu, cõng Viên Dục Văn chạy về phía dòng xe cộ hỗn loạn.

"Giang Qua! Này!" Tạ Tinh Lan sốt ruột đến muốn bốc hỏa, vừa lo lắng tình trạng của mẹ cậu, vừa tức Giang Qua làm liều, hắn lắp chân giả, cõng một phụ nữ trung niên phát tướng đi hơn chục mét chắc hẳn sẽ đau, làm sao kiên trì được đoạn đường gần ba mươi cây số?!

Cậu cắn răng, chịu đựng mắt cá chân sưng đau, đi theo: "Để tôi cõng cho, tôi có thể chạy! Cậu đừng cậy mạnh vớ vẩn, tình trạng chân cậu như nào cậu không biết sao?!"

Trên trán Giang Qua toát mồ hôi hột, không biết là đau hay là vội, bên mặt hắn căng cứng, ánh mắt đóng băng, giống như không nghe thấy tiếng la của Tạ Tinh Lan, tự mình chạy về phía trước.

Giang Qua chạy quá nhanh, Tạ Tinh Lan căn bản đuổi không kịp, cậu chỉ có thể nhìn Giang Qua càng ngày càng xa.

Trong cổ họng cậu giống như có cây đuốc đang cháy, lo lắng lại sợ hãi, không biết lúc nào, trong mắt thậm chí toát ra hơi nước, làm mờ bóng lưng của Giang Qua.

Đợi khi Tạ Tinh Lan ruột gan rối bời chạy tới chỗ cấp cứu của bệnh viện, trong một mảng bóng người nhốn nháo hoảng loạn, nhìn thấy Giang Qua lẻ loi trơ trọi ngồi trên ghế.

Cậu vội vàng tới gần: "Giang Qua!"

Giang Qua như vừa tỉnh giấc chiêm bao, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Trên mặt Giang Qua không có chút màu máu nào, trên trán đều là vết mồ hôi uốn lượn, tóc đen thấm ướt dán chặt vào da, lộ vẻ vô cùng nhếch nhác. Đôi mắt tối tăm chẳng khác nào vực sâu, khi nhìn thấy Tạ Tinh Lan, mới chậm rãi có một chút màu sắc.

Mũi Tạ Tinh Lan cay xè, mắt đỏ hoe, còn chưa kịp lên tiếng, Giang Qua giành nói trước: "Cậu đừng sợ, dì ở ICU, tôi vừa hỏi qua, là đột ngột cung cấp máu không đủ, chúng ta đến rất kịp thời. Sẽ không có chuyện gì." Nói xong, hắn cắn chặt hàm răng, chịu đựng cơn đau dữ dội ở bắp chân, quật cường đứng lên, hình như hơi do dự, sau đó nhẹ nhàng đặt đầu Tạ Tinh Lan lên bả vai mình.

(ICU: phòng chăm sóc đặc biệt)

"Đừng khóc." Giọng hắn trầm thấp, giống như thở dài: "Sẽ không có chuyện gì."

Tạ Tinh Lan vốn có thể nhịn nước mắt, đột nhiên không kìm được.

Cậu đè ép tiếng khóc, túm lấy quần áo của Giang Qua, cơ thể khẽ run.

Hai chân cậu run lên từng đợt, sau khi căng thẳng và sợ hãi cực độ, cả người như thể cũng thoát lực.

Giang Qua nhắm mắt, lông mi rung động như kiềm chế, ngón tay co rút một chút.

Hắn khàn cả giọng kêu gào trong lòng dùng sức úp Tạ Tinh Lan trong ngực mình, đặt vào máu thịt của hắn, dù cho biết hắn là quái vật buồn nôn kinh khủng, cũng phải ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn không cho phép chạy đi.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ ẩn nhẫn vuốt ve mái tóc sau đầu ướt mồ hôi của Tạ Tinh Lan, vỗ nhẹ tấm lưng gầy mỏng của cậu.

Một lát sau, cảm xúc của Tạ Tinh Lan đã ổn định một chút, cậu nhẹ nhàng tránh ra, Giang Qua thuận thế buông lỏng tay.

Tạ Tinh Lan lau mặt một cái, kéo Giang Qua ngồi xuống: "Cậu đợi tôi gọi điện thoại cho ba tôi, lát nữa tôi đi khám chân với cậu."

Nghe vậy, cơ thể Giang Qua mất tự nhiên cứng đờ, tay hơi siết lại, khớp nổi lên trắng xanh.

Hắn chậm rãi giấu chân phải không trọn vẹn xuống dưới gầm ghế.

Động tác quá kịch liệt và chịu sức ép quá tải, chân giả của hắn đã sắp tách ra, hắn thoáng động một cái cũng có thể nghe được âm thanh kỳ lạ.

Dáng vẻ xấu xí bất kham này của hắn... không muốn bị Tạ Tinh Lan nhìn thấy chút nào.

Tạ Tinh Lan không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, trước tiên liên lạc với ba cậu.

Sau khi Tạ Hạo Bằng cúp điện thoại, lập tức đi tìm người liên lạc với chuyên gia trong ngoài bệnh viện.

Chẳng mấy chốc, Tạ Hạo Bằng đã chạy tới, sau khi trao đổi với bác sĩ phụ trách, nhận được trả lời chắc chắn trước mắt Viên Dục Văn không có nguy hiểm tính mạng.

Trái tim vẫn luôn nâng lên của Tạ Tinh Lan cuối cùng cũng trở về chỗ thực.

Ba cậu đã tới, cậu nói với Giang Qua: "Tôi đi khám chân với cậu."

Ánh mắt Giang Qua rũ xuống, giọng thờ ơ nói: "Tôi không sao, không đau."

Tạ Tinh Lan nào tin lời nói dối của hắn: "Đừng giả vờ, tôi còn không biết cậu."

Cậu đứng lên đi mời một bác sĩ trẻ tuổi đến nhìn xem, bác sĩ bảo Giang Qua ngồi trên giường chẩn đoán điều trị, Giang Qua hơi nhếch môi, im lặng đứng không nhúc nhích.

Con người Tạ Tinh Lan có đôi khi không tim không phổi, hơn nữa cậu căn bản chưa từng để ý chân Giang Qua có khó coi hay không, cho nên hoàn toàn nghĩ không ra tại sao Giang Qua cự tuyệt bác sĩ chẩn đoán điều trị như thế. Cậu lo lắng vết thương ở chân Giang Qua tăng thêm, cau mày thúc giục hai lần, Giang Qua siết chặt nắm đấm, móng tay cũng bấm lòng bàn tay ra vết máu, mới cứng ngắc lại chậm rãi ngồi xuống giường chẩn đoán điều trị.

Bác sĩ muốn hắn vén ống quần, đồng tử của Giang Qua mạnh mẽ co lại, vô thức dùng sức đẩy tay bác sĩ ra, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Tạ Tinh Lan, bên trong mây đen phun trào khó mà xua tan.

Giống con thú hoang vết thương đầy người, bất lực lại tuyệt vọng bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng.

Tính tình bác sĩ rất tốt, đã đoán được chút gì đó từ trong ánh mắt Giang Qua thỉnh thoảng nhìn Tạ Tinh Lan, biết cậu trai này không muốn bị người khác nhìn thấy, cho nên kéo rèm lại, bảo Tạ Tinh Lan đợi ở bên ngoài.

Tạ Tinh Lan kéo cái ghế, ngồi dựa vào tường.

Quả nhiên, tách rời Tạ Tinh Lan ra ngoài, Giang Qua hơi hơi phối hợp một chút.

Dễ nhận thấy tư lịch của bác sĩ này còn thấp, anh cuốn ống quần lên, sau khi cẩn thận từng li từng tí gỡ chân giả tràn đầy vết máu ra, không nhịn được rất kinh ngạc mà thốt lên một tiếng.

(tư lịch: tư cách và sự từng trải)

Tạ Tinh Lan tưởng là xảy ra chuyện gì, kéo rèm ra một tí, thò đầu vào nhìn: "Sao vậy?"

Giang Qua không ngờ Tạ Tinh Lan đột nhiên thò đầu vào nhìn, toàn thân hắn run lên, ngay lập tức muốn kéo chăn che giấu chân, nhưng đã không kịp rồi.

Tạ Tinh Lan nhìn thấy một mảng máu thịt be bét khiến người ta kinh hồn bạt vía, gần như có thể nói là vô cùng thê thảm. Cả người cậu cũng đực mặt ra.

Sắc mặt Giang Qua trắng bệch, ánh mắt lại đỏ ngầu, hắn không nhìn Tạ Tinh Lan đột nhiên im lặng, trầm mặc lại cố chấp kéo chăn che chân lại, lừa mình dối người đừng để Tạ Tinh Lan nhìn thấy. Răng gần như muốn cắn chảy máu.

Bác sĩ vội vàng nói: "Này, cậu như vậy tôi giúp cậu xử lý thế nào?"

Giang Qua không lên tiếng, ngực kịch liệt phập phồng.

Từ đầu đến cuối hắn đều hơi quay đầu sang chỗ khác, mí mắt rũ xuống, lạnh lùng từ chối tất cả mọi người.

Lúc hắn bị đau đớn trong lòng tra tấn đến bên bờ vực sụp đổ, đột nhiên vang lên giọng của Tạ Tinh Lan: "Bác sĩ, cháu thấy bên các chú không đủ người, có lẽ bận không qua nổi, nếu không thì để cháu giúp chú đi. Người bạn này của cháu hơi hướng nội, cháu sẽ động viên cậu ấy."

Bác sĩ gật nhẹ đầu.

Tạ Tinh Lan kéo cái chăn bị Giang Qua lôi đến nhăn nhúm, nói khẽ: "Giang Qua, có phải cậu không muốn bị tôi nhìn thấy không?"

Giang Qua đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng cậu.

Trong đôi mắt tối tăm có đau đớn và tuyệt vọng mơ hồ, vẫn chưa kịp che giấu kỹ.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, che trước mắt Tạ Tinh Lan, rồi khàn giọng nói: "Rất khó coi. Cậu đừng nhìn tôi."

Trong lòng Tạ Tinh Lan hơi chua xót.

Cậu nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ ghét bỏ chân của cậu à?"

Giang Qua không nói gì, rõ ràng là chấp nhận.

Tạ Tinh Lan thở dài trong lòng, mắt bị Giang Qua che, cậu mặc cho hắn che.

"Nếu tôi ghét bỏ cậu, tôi sẽ không nói chuyện với cậu, sẽ không làm bạn với cậu. Tôi không thích một người, tuyệt đối sẽ không để thiệt thân mà giao tiếp với người kia, chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi là loại tiểu nhân ngoài mặt đối tốt với cậu sau lưng nói xấu sao?"

Tạ Tinh Lan nhìn không ưa một người đều bày ra bên ngoài, trước giờ chưa từng ngấm ngầm.

Đương nhiên Giang Qua biết.

Cho nên năm đó, sau khi hắn nghe được Lý Tiểu Bân và Tạ Tinh Lan nói chuyện, bởi vì nhạy cảm tự ti, triệt để thay mình vào. Mà dần dần lớn lên, hắn cũng suy nghĩ rõ ràng.

Mặc dù đời này Tạ Tinh Lan sẽ không có tình cảm mãnh liệt ngang nhau đối với hắn, nhưng ít ra... không ghét hắn. Hiện tại mà nói.

Sau này...

Nếu như bị Tạ Tinh Lan biết tình cảm mình đối với cậu gần như là bệnh trạng, bị cậu biết mỗi giờ mỗi phút khi mình nhìn thấy cậu, thật ra chuyện nghĩ đến đều là hôn cậu dã man, hoàn toàn chiếm lấy cậu như thế nào, chắc chắn sẽ bị dọa chạy.

Hắn nhắm mắt lại, che đậy dục vọng cuồn cuộn trong mắt. Lẩm bẩm, rồi để tay xuống.

Tạ Tinh Lan nhìn hắn, sau đó tiếp tục kéo chăn.

Ngay từ đầu Giang Qua còn nắm chặt không thả, cuối cùng, trong ánh mắt bình tĩnh bao dung từ đầu đến cuối của Tạ Tinh Lan, hắn buông lỏng sức lực từng chút một.

Cuối cùng, toàn bộ đầu tàn đều phơi bày ra.

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho hắn.

Tạ Tinh Lan nhìn chằm chằm.

Mà Giang Qua như thể tín đồ hiến tế, hắn ngừng thở, nhịp tim như trống đánh, máu toàn thân đều như ngược dòng.

Hắn mở to hai mắt, không chịu bỏ qua bất kỳ một tí biểu cảm nào trên mặt Tạ Tinh Lan.

Hình như Tạ Tinh Lan chỉ cầm lộ ra một chút căm ghét, hắn sẽ lập tức rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.

Từ đầu chí cuối Tạ Tinh Lan đều không nhíu mày.

Nói thật, bọn họ chơi xe đua nguy hiểm cao, vết thương khốc liệt đến đâu cũng cũng đã thấy, không hiếm lạ gì. Nhất là bây giờ Giang Qua bị thương là vì cứu mẹ cậu, cậu càng không có khả năng ghét bỏ, trong lòng chỉ có cảm kích đau lòng và áy náy.

"Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu." Giọng Tạ Tinh Lan hơi run run, cậu không biết nên làm thế nào để bày tỏ cảm xúc đầy trướng trong lòng mình, nếu như không nhờ Giang Qua, cậu cũng không biết cậu nên làm gì.

Giang Qua dừng một lát, nói khẽ: "Không cần cảm ơn tôi."

Rõ ràng hắn có tâm tư.

Rõ ràng hắn là quái vật không có tình cảm mặc kệ người khác sống chết.

Sau khi xử lý đơn giản, bác sĩ dán thuốc xong, dặn dò: "Trong một tuần tạm thời đừng lắp chân giả, đừng đụng nước."

Giang Qua ừ một tiếng.

Tạ Tinh Lan mượn xe lăn của bệnh viện, đẩy hắn đến chỗ yên tĩnh, hỏi hắn: "Có phải rất lâu rồi cậu không ngồi xe lăn không? Vẫn còn dùng chứ?"

Giang Qua gật đầu: "Ở trong nhà."

Bước chân Tạ Tinh Lan hơi dừng lại.

Bất ngờ không kịp phòng bị mà hỏi: "Mấy năm này rốt cuộc tại sao cậu không liên lạc với tôi?"

Giọng điệu của cậu không phải trách hỏi, là thật sự cảm thấy kỳ lạ.

Từ trận bóng rổ ban ngày, đến bệnh viện bây giờ, Tạ Tinh Lan không tim không phổi hơn nữa cũng có thể cảm giác ra, Giang Qua vẫn rất để ý người bạn là cậu đây. Nhưng đã để ý, tại sao không liên lạc chứ?

Giang Qua im lặng một lát.

Hắn tuyệt đối không thể nói, là vì hắn sợ tình cảm quá mãnh liệt và cố chấp của bản thân sẽ triệt để hủy hoại Tạ Tinh Lan – ánh sáng sạch sẽ tốt đẹp nhất trên thế giới này – trong mắt hắn.

Hắn từ từ mở miệng: "Giang gia theo dõi rất nghiêm. Mỗi một động tác của tôi đều nằm dưới sự giám sát của bọn họ, bọn họ không cho phép tôi liên lạc với bên ngoài, ảnh hưởng đến ông nội."

Tâm tư Tạ Tinh Lan chuyển một cái, suy nghĩ rõ ràng.

Mấy năm này đúng lúc Giang lão gia tử nhậm chức, Giang Qua lại tương đương với bị Giang gia đuổi ra ngoài, ý là muốn quản chặt chẽ.

Người Giang gia cũng không phải chưa từng làm chuyện này, Tạ Tinh Lan đơn thuần mà tin, ngày càng đau lòng Giang Qua. Nhất là nhớ tới ngày gặp mặt lần nữa, mình bởi vì để bụng hắn bặt vô âm tín, mà coi hắn là người xa lạ không thèm để ý, cậu không khỏi có phần hối hận áy náy.

Giang Qua không dễ gì có năng lực độc lập, vội vàng chạy về, mình thế mà còn phớt lờ hắn.

Thảo nào thằng cu phải tủi tủi thân thân đi theo sau cậu, nhìn cậu về nhà.

Tạ Tinh Lan nghĩ mình có phải hơi quá đáng không, bắt nạt Giang Qua người thành thật hướng nội không biết bày tỏ.

Cậu dừng bước lại, vòng đến trước xe lăn, Giang Qua hơi ngước mắt, nghi hoặc nhìn cậu, sau đó trợn to mắt.

Tạ Tinh Lan cúi người ôm lấy hắn, tình anh em tốt vỗ vỗ sau lưng hắn.

"Được rồi, quá khứ thì quên hết đi, từ hôm nay trở đi, cậu vẫn là thằng cu tôi thích nhất!" Tạ Tinh Lan đột nhiên cảm thấy gọi một nam sinh còn cao lớn, còn rắn rỏi hơn cả mình là thằng cu quá kỳ lạ, không khỏi nở nụ cười: "Ôm một cái lấy đó làm lành. Sau này có chuyện gì không được kìm nén, mặc dù chúng ta không học cùng trường, nhưng có thể giúp tôi chắc chắn giúp."

Toàn thân Giang Qua cứng ngắc.

Hơi thở ấm áp trong lành của Tạ Tinh Lan tràn đầy lồng ngực, ôm lấy trái tim đánh trống reo hò rung động.

Hắn hơi nghiêng mặt qua, nhẹ nói: "Ừ." Trong nháy mắt vừa dứt lời, bờ môi run run kiềm chế lại khó kìm lòng chạm một cái lên cái cổ mảnh khảnh trắng như tuyết của Tạ Tinh Lan.

Giang Qua híp mắt, cảm xúc ấm áp mềm mại kia, khiến người ta say mê. Hắn khống chế không nổi nội tâm đang rung động, cực nhẹ cực nhẹ liếm một cái ở cổ Tạ Tinh Lan, sau đó chống đầu lưỡi như dư vị, khóe miệng im lặng hơi vểnh lên.


Viên Dục Văn ở ICU hai ngày, các dấu hiệu sinh tồn đều ổn định lại sau đó chuyển đến phòng bệnh bình thường tiếp tục quan sát.

Tạ Tinh Lan sợ Viên Dục Văn phát tác ung thư vú sớm, theo Tạ Hạo Bằng đi tìm hiểu qua tình huống, biết là não đột ngột cung cấp máu không đủ, tình huống còn lại đều tốt, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Xảy ra chuyện này, Tạ Hạo Bằng cũng không cho Viên Dục Văn đi làm lụng vất vả chuyện của lớp tốt nghiệp, trực tiếp giúp bà xin nghỉ nửa năm ở nhà dưỡng cơ thể.

"Chiêu à, gọi Giang Qua đến nhà ăn bữa cơm đi." Hôm xuất viện, ngồi trên xe, Viên Dục Văn đặc biệt dặn dò Tạ Tinh Lan: "Lần này thật sự may mà có đứa trẻ này."

Tạ Tinh Lan dạ một tiếng: "Không vấn đề gì."

Viên Dục Văn hơi bùi ngùi: "Khi còn bé mẹ đã cảm thấy đứa trẻ này thông minh, không ngờ đến bây giờ thành tích tốt vậy. Chiêu à, các con là bạn tốt, con có gì không biết thì hỏi nó nhiều hơn."

Tạ Tinh Lan vào tai trái ra tai phải: "Vâng."

Viên Dục Văn giả vờ tức giận nhéo lỗ tai cậu: "Con có thể để ý một chút không? Rõ ràng hồi nhỏ học giỏi thế, sao mà lớn lên lại bước lùi?"

Tạ Tinh Lan vừa nghe lại nhắc đến đề tài này lập tức ngang nhiên dựa vào nhận sai làm nũng với mẹ cậu: "Mẹ, đừng nói chuyện này nữa, da mặt con dày không sao, mẹ giận ra bệnh thì không đáng, hơn nữa con của mẹ mặc dù thiếu tinh thần học, nhưng mà vừa ngoan vừa đẹp trai còn nghe lời, này còn không đủ ạ?"

Viên Dục Văn không nhịn được bật cười, hơi đẩy cậu ra: "Thật không xấu hổ, họp phụ huynh giữa kỳ bảo ba con đi."

Tạ Tinh Lan chớp mắt một cái: "Để anh đi được không?"

"Không được, con còn muốn Tiểu Mân thay con đi bẽ mặt? Không có cửa đâu."

...

Ngày hôm sau là thứ sáu.

Buổi sáng tiết thứ nhất là tiết vật lý, giọng của giáo viên giảng bài vật lý của lớp bọn họ có thể so với âm thanh thôi miên, hôm nay Tạ Tinh Lan rõ ràng không buồn ngủ chút nào, nghe giáo viên vật lý giảng bài năm phút đã bắt đầu lim dim.

Đang lúc buồn ngủ, một cục giấy đập vào đầu cậu, cậu giật mình một cái tỉnh táo lại, sau đó quay đầu sang.

Lý Tiểu Bân điên cuồng ra dấu tay với cậu.

Tạ Tinh Lan cúi người nhặt cục giấy lên, mở ra xem, bên trên viết dòng chữ.

"Hôm nay trận chung kết đấu vòng tròn bóng rổ, Trường Minh đấu với trung học phụ thuộc, trường mạnh k, tuyệt đối đáng xem! Có muốn cúp học đi xem không?"

k=killing như kiểu PK (player killing)

Tạ Tinh Lan xoay người, ra dấu ok.

Nghĩ ngợi, Tạ Tinh Lan lấy điện thoại trong cặp ra, gửi tin nhắn cho Giang Qua.

[Người ngoài có thể vào trường các cậu không?]

Giang Quả trả lời rất nhanh: [Không được? Sao vậy?]

Tuần trước sau khi hai người tuyên bố làm lành, vì Giang Qua phải ngồi xe lăn, cho nên không đến trường, Tạ Tinh Lan rảnh rỗi liền dạy hắn chơi tài khoản xã hội như thế nào.

Cậu rất khờ dại tưởng rằng mấy năm này Giang Qua thật sự chỉ có thể ngây ngốc liều mạng với sách vở, đối với sản phẩm điện tử tiếp xúc không sâu.

Mà Giang Qua, một người lúc học lớp tám đã tham gia thi đấu Geek một người nặc danh trên mạng còn giành được một vị trí, đồng thời được trong nghề tâng bốc là thiên tài internet mười năm gặp một lần, vô cùng thuận theo mà theo Tạ Tinh Lan từ đổi ảnh đại diện học đến gửi tin nhắn. Còn luôn luôn đúng lúc nhắc đến một vài vấn đề vớ vẩn* lại không đến mức khiến Tạ Tinh Lan thiếu kiên nhẫn.

(Geek thường là lập trình viên, hoặc người đam mê các hoạt động trí não)

(*gốc là "白目" nghĩa ở đây là hỏi lung tung vớ vẩn khiến người khác bực mình)

[Hôm nay là trận chung kết bóng rổ của trường cậu và trung học phụ thuộc, tôi muốn đến xem, thằng con chó trường trung học phụ thuộc kia chơi ám chiêu, bị tôi bắt được tôi nhất định phải dạy hắn làm người như thế nào.]

Thua trận bóng rổ lần trước, cơn giận trong lòng Tạ Tinh Lan vẫn không thể đi xuống.

Bởi vì mắt cá chân bị thương, không thể lập tức đánh cái tên cao to của trung học phụ thuộc kia một trận, càng làm cho cậu từ nhỏ chưa bao giờ chịu ấm ức gì nghẹn đến muốn nổ tung.

Một lát sau, Giang Qua trả lời.

[Năm mươi mét bên phải cửa bắc, có thể giẫm lên đống đất trèo tường.]

Tạ Tinh Lan vui vẻ: [Hóa ra các cậu toàn là học bá biến thái Trường Minh cũng có người trèo tường trốn học. Cậu từng leo chưa?]

Giang Qua: [Ừ.]

Tạ Tinh Lan: [Cậu không chăm chỉ học hành, ra ngoài làm gì? Cậu đừng học xấu nha.]

Cậu còn trông cậy bồi dưỡng Giang Qua thành tài, sau đó kiếm tiền dưỡng lão đấy.

Ngàn vạn không thể bị kéo lệch.

Giang Qua: [Tôi nghe nói cậu sẽ ra sân, cho nên đến xem một lát.]

Tạ Tinh Lan sững sờ một chút, sau đó không nhịn được bật cười.

Cậu suy nghĩ trong lòng, mặc dù bề ngoài của Giang Qua khác một trời một vực với bộ dáng nhu nhược nhỏ gầy khi còn bé, nhưng bên trong cũng không thay đổi mấy.

Hôm nay cậu ở nhà hay ở trường?

Giang Qua: [Ở trường.]

Tạ Tinh Lan gõ chữ tạch tạch tạch, lúc này, một bóng râm bao phủ trên đầu cậu, trong lớp yên tĩnh không tiếng động.

Tạ Tinh Lan cảm giác ánh mắt cả lớp hình như cũng quăng về phía mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên, giáo viên Vật lý đang chắp tay sau lưng đứng trước bàn cậu.

"Tạ Tinh Lan cậu đang làm gì dưới gầm bàn vậy?" Giáo viên vật lý niên tư lâu năm, thực lực mạnh, lại là Đại Ma Vương cả khối công nhận. Bởi vì ông nghiêm khắc lại hung dữ, người da mặt mỏng một chút đều từng bị ông mắng khóc, lúc này ông đang sầm mặt, khóe miệng chùng xuống, trên cả khuôn mặt là khí tức vô cùng không thân thiện.

(niên tư: tuổi và thâm niên phục vụ)

"Đừng giấu nữa, lấy ra!"

Tạ Tinh Lan để điện thoại trên mặt bàn, giáo viên Vật lý nhìn lướt qua giao diện trò chuyện.

Lên lớp không biết nghiêm túc nghe, trắng trợn chơi điện thoại gửi tin nhắn dưới mí mắt giáo viên, còn cười. Giáo viên Vật lý nắm chắc bảy tám phần mười, chắc chắn Tạ Tinh Lan đang yêu sớm.

Cũng không trách giáo viên Vật lý, Tạ Tinh Lan đẹp trai, ở cái tuổi này, nam sinh vừa cao vừa trắng đều được hoan nghênh, chưa kể Tạ Tinh Lan còn có gương mặt trời sinh. Chắc hẳn giáo viên nào nhìn thấy cậu một mực cúi đầu cười nhắn tin với người khác, đều sẽ có phần hoài nghi.

Sắc mặt giáo viên càng đen hơn một tầng, muốn để Tạ Tinh Lan mất mặt trước mặt mọi người, ghi nhớ thật lâu.

"Đọc tin nhắn của em gửi đi."

Các bạn học hai mặt nhìn nhau, cả đám đều không nhịn được ngồi thẳng, mắt nhìn đau đáu.

Mà Tạ Tinh Lan nghe được yêu cầu này của giáo viên Vật lý, đầu tiên là sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn ghi chép trò chuyện, khóe miệng hơi co rút một cái, sau đó mím môi rõ chặt, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì.

Cậu thương lượng với giáo viên: "Thầy, thầy ơi, thôi bỏ đi, em không muốn đọc cho lắm. Thầy xem nếu không thì em nộp điện thoại?"

Trong lòng giáo viên Vật lý càng chắc chắn cậu đang yêu đương.

Lạc địa hữu thanh: "Đọc ngay lập tức!"

(lạc địa hữu thanh: chỉ âm thanh đồ vật rơi xuống đất có tiếng vang hình dung người khác nói chuyện làm việc kiên quyết mạnh mẽ)

Tạ Tinh Lan bất đắc dĩ nói: "... Vậy, được ạ."

Cậu cầm điện thoại lên, quay về phía giáo viên vật lý đọc cái tin nhắn vừa gửi đi: "Nhãi con! Lát nữa ba ba mang trà sữa cho con uống!"

Giáo viên Vật lý: "..."

Bạn học cả lớp: "..."

Sau khi im lặng như chết, không biết là ai không nhịn được phá công trước, sau một tiếng cười run run rẩy rẩy, tất cả mọi người không kiềm chế được, từ vài tiếng cười trộm cấp tốc biến thành cả lớp cười vang.

Giáo viên vật lý cũng xanh mặt, Tạ Tinh Lan vội vàng tự chứng minh sự trong sạch, đưa giao diện điện thoại cho giáo viên nhìn, vô tội chớp mắt: "Thầy ơi, em thật sự đọc theo nó. Không phải em nói với thầy."

Thịt rũ xuống trên mặt giáo viên Vật lý hình như cũng run một cái, không biết là giận hay thế nào, ông giận dữ mắng mỏ một câu: "Không tưởng nổi! Tịch thu điện thoại!"

Tạ Tinh Lan ngay lập tức chắp tay đưa điện thoại ra.

Giáo viên Vật lý vỗ cái thước eke trong tay: "Cười cái gì? Tưởng đang nói đùa hả? Có còn kỷ luật lớp học không!"

Bị ông quát, các bạn học vội vàng dừng lại không cười.

Ánh mắt mỗi người nhìn Tạ Tinh Lan đều tràn đầy khâm phục.

Thế mà vừa vuốt râu Đại Ma Vương, còn là dáng vẻ vô tội chiếm hết hời cha con. Trùm trường đúng là tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro