CHƯƠNG 40+41+42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn Tạ Tinh Lan chơi game này chia chế độ đối chiến PVP với PVE, ngay từ đầu Tạ Tinh Lan đang dạy Giang Qua, không rảnh tham gia nhóm, những nam sinh khác tự mình lập nhóm vào phó bản, kết quả bị Boss hành thảm.

(PVP – player vs player)

(PVE – Player vs Environment: trong trò chơi người chơi đấu với quái vật NPC và BOSS do chương trình trò chơi điều khiển)

Vương Chinh quen đi theo Tạ Tinh Lan ăn bám cọ trang bị, lần này đi chung với mấy người Trường Minh bị ngược, hắn cảm thấy mất mặt, vội vàng gọi Tạ Tinh Lan: "Lão Tạ, mau tới, không có mày thì không được."

"Bọn mày chơi lúc nữa, xong ngay thôi."

Trần Lệ tò mò thò đầu ra từ sau máy tính, dòm hai người Giang Qua và Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan một hồi chỉ màn hình một hồi di chuột, nói một vài thao tác thông thường đơn giản nhất, mà Giang Qua thì nhìn màn hành, lắng nghe cũng rất nghiêm túc.

Trần Lệ không rõ vì sao: "Lão Tạ, cậu lấy đâu ra tự tin dạy anh Giang, cậu không biết ảnh..." Là quán quân nặc danh giả thi đấu Geek đợt trước à? Thao tác trò chơi đơn giản như thế tự mình mày mò mấy phút là biết, đâu cần phải thao thao bất tuyệt mà dạy thế này.

(Geek thường là lập trình viên, hoặc người đam mê các hoạt động trí não)

Kết quả một ánh mắt lạnh như đao của Giang Qua trực tiếp chặt đứt nửa câu nói sau của Trần Lệ.

Bộ dáng hắn ta còn dám nói một chữ sẽ xử tử tại hiện trường.

Trần Lệ cảm thấy gáy lạnh buốt, từng chút một lại chuyển về sau máy tính.

Tạ Tinh Lan nghe được nửa câu đầu: "Không biết cậu ấy cái gì?"

Trần Lệ há miệng, lại nhìn sắc mặt Giang Qua, lanh trí đáp: "Cậu không biết ảnh là thằng ngốc máy tính à! Không thể dạy được, không thể dạy được."

Tạ Tinh Lan nói: "Vẫn được, mặc dù hơi ngốc... nhưng cũng không đến mức không dạy nổi."

Giang Qua đúng lúc hỏi Tạ Tinh Lan một vấn đề ngu ngốc.

Trần Lệ đối diện nghe hai người này bắt đầu thảo luận thao tác trò chơi mà đồ ngu cũng biết, không nhịn được hoài nghi có phải Giang Qua bị ai nhập vào không, chuyện này mẹ nó cũng quá...

Đợi bọn Vương Chinh lại xong hạ bản trở về, vừa vặn Tạ Tinh Lan cũng dạy xong.

Có người đề nghị: "PVE không thú vị, không bằng chúng ta đánh PVP đi."

Trần Lệ châm ngòi thổi gió: "Được đó, được dịp người của hai trường chúng ta, đánh cược danh dự của trường học để quyết một trận tử chiến! Vì Trường Minh!"

"Vì Tam trung!"

Tạ Tinh Lan hơi ghét bỏ liếc nhìn bọn thiếu niên trẻ trâu này*, Trần Lệ thấy cậu không có hứng thú gì, nói một câu: "Lão Tạ có phải cậu không dám, có phải cậu không chơi nổi!"

(gốc là [** 少年] tui chém thành thiếu niên trẻ trâu)

Tạ Tinh Lan: "Ai không dám, ai chơi không nổi? Mở đi."

Một đám người cười đến ngã trái ngã phải, bà chủ nhìn bọn thiếu niên hoạt bát tinh thần phấn chấn này trong lòng cũng vui vẻ, còn đặc biệt đưa cho họ một đĩa hoa quả

Bọn họ chơi 2v2, Tạ Tinh Lan không để ý đến ánh mắt Vương Chinh tràn ngập khát vọng, cầu khẩn và chờ mong, trực tiếp kéo một đội với Giang Qua.

Tài khoản Giang Qua đang chơi là nick clone của Tạ Tinh Lan, một nhân vật nữ nhỏ nhắn xinh xẻo, là người yêu với nhân vật nick chính của Tạ Tinh Lan, còn có một bộ trang phục người yêu, đứng chung một chỗ quá xứng.

Trần Lệ quỷ xui xẻo, đúng lúc phân đối chiến với tình nhân bọn họ.

Vừa thấy hai nhân vật đối diện mặc trang phục tình nhân, hắn ta không nhịn được xỉa xói: "Tình nhân hiện giờ PVP không phải thua thì là chia tay."

Tạ Tinh Lan rất tự tin với thực lực của mình, cho dù Giang Qua ở phía sau tát nước không biết làm gì cả, một mình cậu cũng đủ hành hạ hai người Trần Lệ: "Cậu yên tâm, bọn tôi không thua cũng không chia, còn đánh cho cậu kêu cha mẹ."

Giang Qua liếc nhìn biểu cảm của Tạ Tinh Lan, không nhịn được cong khóe môi.

Trần Lệ bị kích, nhìn biểu cảm của Tạ Tinh Lan, lập tức huyết khí dâng lên: "Nếu hai chúng tôi thua sẽ gọi hai người là cha mẹ! Nếu như hai người thua, thì, thì..."

Tạ Tinh Lan nhướng mày: "Thì thế nào?"

Có người thình lình hô to một câu: "Để đôi gay vượt trường này mặt đối mặt ngồi trên đùi hôn một cái!"

"Phì ha ha ha ha ha ha!!"

"Đứa trâu bò nào mới nghĩ quá trớn rồi ha ha ha ha."

Từ sau khi Giang Qua chuyển đến Tam trung, topic Tạ Tinh Lan và Giang Qua đã từng có một chân lại náo nhiệt lên, ngay cả Trường Minh cũng có rất nhiều người biết cái tòa cao tầng này (bình luận nhiều trang).

Mặc dù mọi người đều chỉ xem náo nhiệt, coi như niềm vui, cũng không có khả năng tin thật, nhưng độ lưu truyền của câu chuyện tình yêu thuần khiết trong trường thực sự là rộng đến đáng sợ.

Tạ Tinh Lan nhìn Giang Qua: "Nói sao?"

Không biết làm sao mắt Giang Qua hơi tối, giọng nói cũng giảm thấp xuống: "Nếu cậu đồng ý, tôi không có vấn đề gì."

Tạ Tinh Lan cười một cái, từ trước đến nay cậu luôn chơi rất cởi mở, hôn một cái với Giang Qua thì thế nào, cũng không phải chưa hôn bao giờ, thế là cậu đồng ý: "Có thể."

Các nam sinh ồn ào âm thanh đập bàn suýt chút nữa banh nóc nhà quán net.

Nói thật Trần Lệ vẫn thật sự không ngờ Tạ Tinh Lan và Giang Qua đồng ý sảng khoái đến thế, ánh mắt hắn ta chuyển qua chuyển lại mấy lần giữa hai người, trong lòng lẩm bẩm, chẳng lẽ trong topic đó nói là sự thật, Giang Qua cố ý chuyển đến Tam trung thực sự là vì theo đuổi Tạ Tinh Lan? Bằng không thì làm sao chốc lát giả vờ thiểu năng để Tạ Tinh Lan tay cầm tay dạy, chốc lát lại chấp nhận mặt đối mặt hôn phạt, phải biết Giang Qua ghê gớm cỡ nào, người khác không cẩn thận đụng hắn một cái hắn cũng lạnh mặt, nếu trừng phạt là để Giang Qua và hắn ta hôn, đoán chừng Giang Qua không đánh chết hắn ta thì là đánh chết đám người ồn ào này.

Liên hệ với các manh mối đã từng, Trần Lệ càng khẳng định suy đoán trong lòng, bỗng cảm thấy vi diệu.

Một mặt Trần Lệ thực sự không thể tin được Giang Qua thế mà cũng sẽ theo đuổi người khác. Mặc dù Trần Lệ và Giang Qua quen biết cùng lắm hơn một năm, nhưng Trần Lệ cũng tự nhận hiểu Giang Qua rất rõ. Giang Qua giống như người máy không có tình cảm, lạnh lùng, lại rất lớn mạnh, tất cả cảm xúc sâu không lường được đều giấu dưới vẻ bề ngoài, không cho bất kỳ kẻ nào thăm dò, đừng nói thích người khác, Trần Lệ chưa bao giờ nhìn thấy hắn nhìn người khác thêm một cái.

Mặt khác, Trần Lệ lại hơi thông cảm Tạ Tinh Lan bị Giang Qua vừa ý. Tạ Tinh Lan nhìn từ tướng mạo là tướng thiếu gia phong lưu gọi hoa đào, ngay cả Trường Minh cũng có nữ sinh đang hỏi thăm phương thức liên lạc của cậu. Giang Qua lại là một nhân vật hung ác ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh, dục vọng chiếm hữu tăng cao. Lần đầu tiên Trần Lệ gặp được Giang Qua là trên sân bóng rổ, đồng hồ của Giang Qua bị một người kéo hỏng dây, khi đó cả người hắn đều tràn ngập hung ác âm tàn, như thể ác quỷ bên trong Tu La địa ngục, mắt tràn đầy tơ máu, nhấn người kia xuống đất đánh vào chỗ chết. Ba bốn người đến kéo mới kéo hắn ra được.

Trần Lệ cũng không biết chỉ là cái dây đồng hồ thôi mà, hỏng rồi thay cái khác không được sao, Giang Qua sao phải nổi giận như thế, giống như người khác đã đụng vào tâm can bảo bối hắn coi như mạng sống. Hơn nữa cái đồng hồ kia thoạt nhìn kiểu dáng trẻ con lại cũ kỹ, đoán chừng cũng mấy năm rồi, nên đổi từ lâu.

Nhưng từ đó về sau, Trần Lệ đã biết, đồ Giang Qua ưng ý, bất kỳ ai cũng không thể đi giành, cũng không thể có ý nghĩ, hắn bảo gay gắt, người khác nhìn một cái cũng giống như muốn khoét mắt người khác.

Nghĩ vậy, Trần Lệ ngày càng thông cảm cho Tạ Tinh Lan. Dù gì bị người như vậy ham muốn cũng không phải chuyện gì tốt... Nhất là khi Tạ Tinh Lan đối với Giang Qua có lẽ vẫn chưa có ý kia.

Chẳng mấy chốc đã bắt đầu đối chiến.

Thực lực của Tạ Tinh Lan không thể nghi ngờ, ngón tay cậu nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, mắt nhìn chằm chằm màn hình, biểu cảm còn rất hững sờ, xem ra một người đánh hai người Trần Lệ cũng là thuận buồm xuôi gió. Mà Giang Qua thật sự ở bên cạnh vẩy nước, phím liên kỹ năng cũng thường xuyên nhấn sai, giống như ông cụ, muốn tìm phím chữ cái cũng phải nhìn một chút, căn bản chưa bơm máu cho Tạ Tinh Lan được hai lần, giả vờ ngốc nghếch đến là lô hỏa thuần thanh.

(Lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục)

Trần Lệ không hề muốn nhận cha mẹ dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nhỏ giọng nói với đồng đội: "Đánh anh Giang."

Đồng đội do dự: "Thích hợp không? Tao sợ đánh anh Giang một cái tao sẽ giảm thọ."

"Bảo mày đánh thì mày đánh. Bọn họ thua rồi, ảnh sẽ còn cảm ơn chúng ta từ nội tâm."

Đồng đội hơi mông lung, nghe không hiểu, nhưng Trần Lệ đã nói như thế, cậu ta cũng kiên trì đi đánh Giang Qua.

Ngay từ đầu Giang Qua đơn thuần tát nước không tham gia chiến đấu, nhận thấy hai người đối diện bắt đầu đánh vào nhược điểm này của mình, Giang Qua ngước mắt lườm bọn họ một cái, Trần Lệ không cần mặt mũi cười với hắn một cái, động tác trên tay không hề nể tình.

Không biết Giang Qua nghĩ gì, chẳng thèm đấu tranh, giống tên tân thủ quá gà bất lực đáng thương. Tạ Tinh Lan không kịp cứu hắn, chỉ có thể nhìn thấy "người yêu" của mình chết ngay tại chỗ.

Giang Qua thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi liên lụy cậu."

Tạ Tinh Lan không để bụng: "Không sao, vừa học không biết là rất bình thường."

Trần Lệ nghe được quả thực muốn chửi tục.

Cũng không biết trước kia ra ngoài chơi game, người đánh cho hắn ta khóc cha gọi mẹ cũng không nể tình là ai! Bây giờ ngược lại tốt! Vì theo đuổi đàn ông giả vờ quá gà.

Giang Qua vừa chết, Tạ Tinh Lan không người bơm máu, thực lực Tạ Tinh Lan có mạnh hơn nữa cũng không kháng nổi Trần Lệ có máu, thanh máu vẫn luôn bị mài, cuối cùng cậu đánh hai người đối diện chỉ còn tí máu, nhân vật của Trần Lệ bộc phát kỹ năng đại chiêu trước khi tử vong, Tạ Tinh Lan điều khiển nhân vật không máu sau đó ầm vang ngã xuống đất.

Trận PvP này đánh đến mức rất kịch liệt, lại vô cùng đặc sắc, không riêng gì nam sinh hai trường, rất nhiều người trong quán net cũng không kìm lòng được tới vây xem.

Đám con trai vừa thấy đã quyết định thắng bại, kích động hô: "Ngồi lên đùi!"

"Hôn một cái!"

"Trùm trường phải nói lời giữ lời không thể không chơi nổi!"

Trần Lệ và Vương Chinh đuổi hết người ngoài về, chỉ còn lại nam sinh hai trường: "Các cậu yên tâm, chúng tôi không phát trực tiếp cũng không chụp ảnh!"

Tạ Tinh Lan có chơi có chịu, nhưng bận tâm chân của Giang Qua, cậu hỏi một câu: "Tôi ngồi lên đùi cậu hay là?"

Giang Qua gật đầu: "Không sao."

Trong quán net đèn đuốc sáng trưng, nhưng ánh mắt hắn lại đen đậm như đêm tối bên ngoài, dường như một loại cảm xúc sâu lắng lại ảm đạm nào đó, trong im ắng lại nguy hiểm mà duỗi vòi ra bao trùm cậu. Tạ Tinh Lan bị hắn nhìn như vậy, không biết tại sao, trước đó khi đồng ý hình phạt còn rất không có vấn đề gì, bây giờ lại hơi xấu hổ luống cuống.

Mặc dù cậu biết rất nhiều nam sinh đều chơi như vậy, nghỉ giữa giờ cũng có thể nhìn thấy rất nhiều nam sinh ngồi lên đùi giống như xếp chồng người, không hiếm lạ. Vả lại cậu và Giang Qua cùng lớn lên từ nhỏ, ngồi lên đùi có gì phải lúng túng? Nghĩ vậy, Tạ Tinh Lan vứt ngay chút xoắn xuýt không có ý nghĩa, đứng lên, tách hai chân ra ngồi lên đùi Giang Qua.

Hai người mặt đối mặt.

"Trùm trường giỏi vãi! Có khả năng! Giỏi vãi!"

"Phắc, rất muốn chụp ảnh cho bạn gái tao xem, bạn gái tao ngày nào cũng hỏi hai người họ có thật không ha ha ha."

Giọng các nam sinh ồn ào chói tai, hầu kết Giang Qua hơi trượt lên xuống, nhìn Tạ Tinh Lan vẫn chưa hề hay biết có gì không đúng, đôi mắt dần dần tối lại.

Bởi vì Tạ Tinh Lan tới gần, nhiệt độ cơ thể và hơi thở tràn ngập sức hấp dẫn trí mạng, đang từng chút một phá hủy thành lũy Giang Qua ngụy trang tỉnh táo tự kiềm chế.

Tạ Tinh Lan hơi cúi đầu nhìn hắn, ngũ quan lộng lẫy chói sáng đẹp đẽ như tác phẩm nghệ thuật được vẽ ra, khiến dục vọng độc chiếm trong lòng hắn rục rịch bùng cháy như ngọn lửa, đốt cháy ngũ tạng lục phủ toàn thân đều nóng bỏng.

Một tay hắn vòng sau lưng Tạ Tinh Lan, tay kia đặt bên hông Tạ Tinh Lan, giọng khàn khàn lành lạnh, nhưng rất cường thế: "Không được nhìn."

Rõ ràng là nói với đám nam sinh vây xem kia, Vương Chinh không giống Trần Lệ, hắn ta tiếp xúc với Giang Qua không sâu, không biết Giang Qua là người như thế nào, còn nói đùa: "Đừng xấu hổ nha..."

Còn chưa dứt lời, ánh mắt Giang Qua liếc tới làm cho hắn ta lập tức im thin thít.

Đám con trai cũng không dám cười đùa nữa, từng người liên tiếp xoay loại, chỉ cho là Giang Qua muốn gian lận, cố ý không cho bọn họ nhìn, thì bớt đi một cái hôn trừng phạt. Nhưng mà bọn họ cũng không dám được voi đòi hai bà Trưng, nghĩ rằng có thể nhìn thấy ngồi lên đùi đã đủ kích thích rồi, hôn một cái đối với hai đứa con trai mà nói là hơi quá.

Tạ Tinh Lan cũng cho là như thế, lúc cậu đang định rời khỏi đùi Giang Qua đứng lên, tay Giang Qua đặt trên lưng cậu bỗng dùng lực, nhấn cả người cậu xuống, sau đó tự mình thẳng thân trên kề sát lại, mang theo một hơi thở nóng bỏng.

Mọi người đều quay lưng lại, vị trí của họ gần bên trong, trong quán net có mấy bức tường ngăn, nếu như không phải có người cố ý đứng lên nhìn, căn bản không chú ý đến bọn họ.

Cảm xúc ướt mềm ấm áp rơi xuống chỗ hơi lõm ở giữa xương quai xanh.

Toàn thân Tạ Tinh Lan cứng đờ, với góc nhìn của cậu, chỉ có thể nhìn thấy một chút đỉnh đầu đen nhánh của Giang Qua.

Chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, rất nhanh, Giang Qua đã buông bàn tay giữ lấy eo Tạ Tinh Lan ra, Tạ Tinh Lan phản ứng lại, lập tức đứng lên.

Trên làn da còn lưu lại chút ấm áp đó.

Không phải là ảo giác.

Lúc này Giang Qua thật sự giữ eo cậu, dùng sức đè xuống, sau đó hôn xương quai xanh của cậu một cái.

Mặc dù nhẹ đến mức không tính là một nụ hôn.

Tạ Tinh Lan dù gì cũng từng yêu đương, cậu tự nhiên biết, động tác vừa rồi của Giang Qua, đã không phải chuyện "bạn thân" có thể che giấu.

Hôn mặt cũng tốt hơn hôn xương quai xanh.

Hôn xương quai xanh thực sự quá mập mờ, thậm chí... có một chút sắc tình.

Trong lòng cậu hơi phức tạp, vô thức không nhìn biểu cảm của Giang Qua, nhưng chỗ da bị hôn kia hình như vẫn chưa tản nhiệt, ngày càng rõ ràng.

Đám con trai không ồn ào nữa, chỉ coi như bọn họ trốn phạt, cũng không nói gì thêm, bắt đầu xếp tổ tiếp theo đối chiến.

Đúng lúc này, phía trước có người hét: "Đậu má, có cảnh sát đến tra xét, ngày xui xẻo gì đâu!"

Trong quán net Black Swan thường xuyên có trẻ vị thành niên đến lên mạng, bình thường cảnh sát cũng sẽ không tới kiểm tra, hôm nay không biết đụng phải quỷ gì, người chưa thành niên trong quán net đều vội vàng đứng lên chuồn đi từ cửa sau.

Vương Chinh gọi một tiếng: "Lão Tạ, đi mau! Nếu bị bắt chắc chắn phải báo lên nhà trường!"

Hắn ta còn chưa gọi xong, Tạ Tinh Lan và Giang Qua đã chạy rồi.

Vương Chinh: "... Chúng mày đợi tao với!"

Mọi người tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài, vừa kích thích vừa muốn cười, đến cuối cùng khá nhiều người vừa chạy vừa cười, người đi đường cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Bất tri bất giác mọi người chạy tản ra, Tạ Tinh Lan được Giang Qua nắm tay chạy, chạy xa mấy chục mét mới từ từ dừng lại.

"Được rồi, đừng chạy nữa, chú cảnh sát không rảnh đến bắt chúng ta." Tạ Tinh Lan thở dốc một hơi, trận chạy trốn kích thích vừa nãy, nhịp tim cậu hơi nhanh, "Chân cậu không sao chứ, chạy nhanh thế?"

Giang Qua lắc đầu, bàn tay giữ cổ tay Tạ Tinh Lan dùng sức một chút.

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, Tạ Tinh Lan hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện vừa nãy, cậu không giấu được lời nói, dứt khoát hỏi thẳng: "Vừa rồi cậu hôn cổ tôi làm gì, hơi lạ."

Đôi mắt Giang Qua rất sâu, không hề lảng tránh nhìn thẳng cậu, phát hiện vẻ mặt Tạ Tinh Lan ngoại trừ một chút khó hiểu và hơi xấu hổ, không có thứ hắn khát vọng.

Tim hắn từ từ chìm xuống.

Không biết bắt đầu từ đâu, các vị trí trên cơ thể hình như dày đặc nỗi đau.

Màn đêm vừa buông xuống thị trấn đại học rất náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ thông suốt bốn phương đèn đuốc sáng choang, nền xi măng nứt ra rách nát, lồi lõm. Trong loa truyền đến âm thanh gào to không ngừng, từng khuôn mặt trẻ tuổi đi ngang qua dần dần như hóa thành nền trống không, ngay cả mùi hương các loại đồ ăn trộn lẫn vào nhau cũng giảm đi.

"Đó là ý như cậu nghĩ."

Giọng Giang Qua hơi khàn khàn, ánh mắt chăm chú khóa Tạ Tinh Lan lại, được ăn cả ngã về không phấn đấu quên mình, tất cả cảm xúc che giấu trong ngày thường cũng tranh nhau chen lấn tuôn ra, nóng hổi nồng đậm đến mức đủ để khiến người ta ngạt thở chôn vùi.

Gần đó có trường đại học đang tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, pháo hoa nổ tung trên bầu trời.

"Bíu —— "

Lân cận có người ngạc nhiên reo hò.

Nhưng tất cả những tiếng ồn ào này đều không thể che đậy được lời nói trầm thấp lại như thể khắc chế một loại đau khổ nào đó sâu tận xương tủy của Giang Qua.

"Tôi thích cậu, Tạ Tinh Lan."

Cả người Tạ Tinh Lan ngây như phỗng.

Một giây sau, hơi thở nóng hổi không cho cự tuyệt tới gần, một nụ hôn vô cùng cẩn thận rơi trên trán cậu.

Nương theo than thở lẩm bẩm: "Tôi muốn cậu..."

"Chiêu à."

Hai ngày sau, kết quả thi giữa kỳ được đưa ra.

Tạ Tinh Lan liều nửa cái mạng già vì cuộc thi lần này, vừa nghe thấy có người hô "Thành tích ra rồi" chạy vào phòng học, lần đầu tiên cậu căng thẳng vì thành tích của mình, co lại ở chỗ ngồi của mình như con chim cút.

Lý Tiểu Bân nhìn bộ dạng sợ sệt đó của cậu đã muốn cười: "Lão Tạ, không phải rất tự tin hả? Không phải nói mày có thể lọt top mười của lớp sao?"

Tạ Tinh Lan căm tức liếc cậu ta một cái: "Câm mồm! Mày vẫn nên quan tâm bản thân đi!"

Đúng lúc này, Giang Qua cầm phiếu điểm đi vào từ cửa trước phòng học. Bọn họ sẽ dán thành tích của mỗi lần thi trên bảng đen phía sau, đối với một vài học sinh thành tích không tốt mà nói không khác gì công khai tử hình.

Rất nhiều người đi theo sau Giang Qua vọt tới xem thành tích, Tạ Tinh Lan nghe thấy có người đang nói: "Lần này lớp ta đúng là trận Tu La, hạng nhất hạng hai của khối đều ở lớp ta."

"Đúng đó, tao vừa tới văn phòng, thấy các giáo viên chủ nhiệm khác đỏ ngầu cả mắt."

"Thành tích của Giang Qua thật sự là quá biến thái, nó là người máy hả? Người bình thường sao có thể thi được điểm này..."

"Giang Qua Cố Lãng đều thi cao như vậy, điểm bình quân lớp chúng ta vẫn là hạng chót của khối, thảm quá."

Tạ Tinh Lan lẩm bẩm trong lòng, cậu đã cố gắng thi, cũng không đến mức kéo điểm bình quân nhiều như lúc trước chứ?

Nhất định là thằng nhóc thối Lý Tiểu Bân này không chăm chỉ học hành kéo thấp điểm trung bình của lớp.

Một tí cũng không có cảm giác vinh dự của lớp!

Lúc này, phía sau vang lên âm thanh kéo ghế ra, Giang Qua dán phiếu điểm xong rồi.

Lưng Tạ Tinh Lan cứng còng, rất sợ một giây sau Giang Qua nói với cậu "Lần này cậu thi không tốt cho lắm", nơm nớp lo sợ mấy giây, đằng sau cũng không có âm thanh, cậu vừa quay đầu, mới phát hiện Giang Qua căn bản không ở chỗ ngồi.

Hắn đứng ở cửa sau, đưa lưng về phía phòng học, không nhìn thấy vẻ mặt. Ngoài cửa có một nữ sinh mặc đồng phục lớp mười hai, vóc dáng không cao, tóc dài như rong biển, cả người tinh xảo đẹp đẽ như búp bê, giờ phút này đang nói gì đó với Giang Qua.

Ánh mắt Tạ Tinh Lan dừng lại hai giây, sau đó quay về, đuổi Lý Tiểu Bân đi xem thành tích.

Lý Tiểu Bân không quan tâm thành tích, cậu ta và bạn gái giống nhau, quan tâm hóng chuyện, nhỏ giọng nói: "Ê, mày có phát hiện thật ra thì Giang Qua rất được chào đón không, tao đoán rất nhiều đứa con gái đều thích loại hình cao lãnh."

Tạ Tinh Lan hơi mất tập trung: "Mày đừng muốn thay đổi hình tượng, mày hợp với con đường **."

(trong raw là ** mà tui chả biết từ nhạy cảm hay gì nên để vậy)

Lý Tiểu Bân bĩu môi, bị Tạ Tinh Lan tổn thương quen rồi, cậu ta cũng không có cảm giác gì: "Còn mày, hôm qua có phải có người add mày không?"

Trước đó Hứa Như đăng thông tin của Tạ Tinh Lan lên trang web kết bạn, lục tục có rất nhiều người đến thêm bạn tốt, trên cơ bản Tạ Tinh Lan đều từ chối.

Cậu rất thất vọng với chất lượng trong giới gay bây giờ, không phải thích khoe cơ bắp thì là miệng đầy lời tâm tình dầu mỡ, ngay cả thêm bạn cậu cũng không có hứng thú. Hôm qua Hứa Như thần thần bí bí nói với cậu nhỏ phát hiện trong trường có một nam sinh điều kiện cực tốt, hình như cũng có ý với Tạ Tinh Lan, đã đặc biệt hỏi thăm nhỏ.

Buổi tối đã có người add cậu, Tạ Tinh Lan nhớ tới dáng vẻ lời thề son sắt của Hứa Như, tiện tay nhấn xác nhận.

Ảnh đại diện tài khoản của người kia rất đơn giản, trên bìa đen thui có một ngôi sao màu vàng.

Chẳng đăng dòng trạng thái nào cả, album ảnh cũng hoang vu một mảnh.

Tạ Tinh Lan cảm thấy chắc hắn là một người hướng nội vô vị, liền gác lại, chuyển hắn sang phân loại người xa lạ.

"Thêm thì thêm rồi, nhưng mà chưa hề nói chuyện." Tạ Tinh Lan nói với Lý Tiểu Bân: "Mày bảo Hứa Như loại bỏ tao khỏi trang web kết bạn được không, ngày ngày bị làm phiền, tao biết trông tao rất đẹp rất được chào đón, nhưng mà không muốn bị cay mắt? Mày biết tuần trước có một gã bỉ ổi trực tiếp chụp cái kia gửi cho tao không?"

Lý Tiểu Bân che miệng, kìm nén không cười.

Tạ Tinh Lan quả thực dở khóc dở cười: "Tao cũng không đành lòng đả kích cái thứ đó của hắn không lấy ra được, trên đời này tại sao có người lòng dạ lương thiện như tao chớ?"

Đúng lúc này Lâm Lâm quay trở lại chỗ ngồi, kèm theo một ít phấn khởi và kích động nói với Tạ Tinh Lan: "Tạ Tinh Lan, lần này cậu thi rất tốt, top hai mươi của lớp đấy."

Tạ Tinh Lan còn đang cằn nhằn với Lý Tiểu Bân, bỗng nhiên biết thành tích của mình, ngơ ngác chốc lát, nhịp tim cũng hẫng một nhịp, lập tức ngạc nhiên hai mắt tỏa sáng: "Tôi lọt top hai mươi?"

Lâm Lâm gật đầu, cười: "Rất lợi hại, cậu là bạn học tiến bộ nhiều nhất trong lớp ta."

Đầy trong đầu Tạ Tinh Lan là có thể xem thi đấu rồi có thể xem thi đấu rồi, kích động ôm chặt Lâm Lâm gầy gò nho nhỏ.

Lâm Lâm bị ép bị nhiệt tình của cậu bổ nhào một mặt, vừa vui thay Tạ Tinh Lan, vừa có phần băn khoăn, vô thức nhìn về phía Giang Qua.

Không ngoài dự đoán, Giang Qua vừa rồi còn đang nghe nữ sinh bên ngoài nói chuyện, vừa nghe thấy âm thanh hơi nghiêng đầu sang, vừa hay nhìn thấy cảnh Tạ Tinh Lan ôm Lâm Lâm.

Gân xanh trên trán hắn giật một cái, hai tay buông thõng xuống cũng siết chặt lại, móng tay gần như bấm ra mấy vết máu trong lòng bàn tay.

Nữ sinh vốn còn cười nhẹ nhàng nói chuyện, dần dần phát hiện ra vẻ mặt nặng nề của Giang Qua, thế là tiếng nói chuyện nhỏ lại, hơi khó hiểu hỏi: "Giang Qua?"

Giang Qua ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt không biết nhìn nơi nào, mấy giây sau mới quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng mà xa cách: "Nếu như không có chuyện gì khác, thì tôi về."

"Ê..." Nữ sinh đang định nói hội học sinh còn có chút việc, Giang Qua đã về chỗ ngồi, cô cũng có phần không cam lòng nhìn bóng lưng hắn, đành phải không tình nguyện rời đi.

Lâm Lâm vừa thấy Giang Qua trở về, toàn thân run một cái, đặc biệt tự giác, vội vàng giữ một khoảng cách với Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan không hề phát giác, hân hoan xoay người, ghé vào bàn Giang Qua, mặt mày phấn khởi: "Chắc chắn cậu đã nhìn thấy tôi thi tốt như thế! Sao không nói cho tôi!"

Giang Qua như có như không lườm Lâm Lâm một cái, Lâm Lâm đáng thương toàn thân run lên, vội vàng lấy cớ đi vệ sinh chuồn lẹ. Sau đó Giang Qua mới hơi cong khóe môi, ấm giọng nói: "Vừa nãy ở văn phòng, thầy Tôn cũng khen cậu."

Từ sau khi Tạ Tinh Lan lên cấp hai, cũng rất ít được giáo viên tuyên dương, còn nhiều, rất nhiều người nói cậu thông minh có năng lực lãnh đạo, nhưng hầu như chưa bao giờ khen thành tích của cậu, bỗng dưng được khen, cậu vẫn hơi xấu hổ: "Thật à?"

Giang Qua gật gật đầu, sau đó lấy vở ghi trong gầm bàn ra: "Buổi sáng tôi đã xem bài thi của cậu, sửa lại những đề sai rồi, cậu rảnh có thể xem xem."

Tạ Tinh Lan nhận lấy, lật ra xem, bên trong đã sửa lại hết những đề sai của các môn cho cậu, sợ cậu xem không hiểu, ngay cả một chút kiến thức cơ sở cực kỳ nhỏ cũng ghi rõ ra.

Tạ Tinh Lan kinh ngạc hỏi: "Cậu sửa lại lúc nào? Nhiều nội dung thế này, chẳng lẽ cậu viết trong giờ học."

Giang Qua lắc đầu một cái: "Rất nhiều chỗ tôi đoán cậu sẽ sai, cho nên đã viết xong từ lâu rồi."

Tạ Tinh Lan cảm động quá trời, cũng không biết tại sao nhiều người nói Giang Qua lạnh lùng kiêu ngạo khó tiếp cận, rõ ràng là cậu trai có kiên nhẫn lại dịu dàng đến thế.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết này là môn toán của chủ nhiệm lớp Tôn Hạo Ba.

Tôn Hạo Ba kẹp giáo án dưới nách bước lên bục giảng, trong tay cầm một xấp bài thi: "Các bạn học, thành tích thi giữa kỳ ra rồi. Lần này phải nhấn mạnh khen ngợi bạn Giang Qua và Cố Lãng của lớp chúng ta, chia ra chiếm lấy thành tích tốt thứ nhất thứ hai của khối..."

Tạ Tinh Lan xé một tờ giấy, vốn muốn chơi cờ ca rô với Lâm Lâm, nhưng thấy Lâm Lâm nghe giảng bài nghiêm túc quá, cậu không làm phiền Lâm Lâm nữa, đưa giấy ra sau bàn.

Sau đó hai người liền cậu một con tôi một con hạ xuống.

Tôn Hạo Ba nói xong tình hình thi giữa kỳ lần này sau đó bắt đầu giảng giải đề sai, một lúc sau, y chú ý tới khác thường ở bàn sau, rồi ho một tiếng, Tạ Tinh Lan và Giang Qua vẫn đang truyền giấy như cũ, đầu lông mày y giật một cái, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Bạn học phía sau, chú ý nghe giảng."

Tạ Tinh Lan không nghe giảng bài, Tôn Hạo Ba đã tập mãi thành quen, cũng không thường quản cậu, nhưng Giang Qua càn quấy cùng cậu thì y không thể mở một mắt nhắm một mắt.

Tạ Tinh Lan vô tội nâng má, còn quay đầu nhìn bàn sau, hỏi Lâm Lâm: "Ai? Ai dám làm việc riêng trong giờ của thầy chủ nhiệm?"

Tôn Hạo Ba vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, không có uy lực gì trừng Tạ Tinh Lan một cái, tiếp tục giảng bài.

Hai phút sau Tạ Tinh Lan thấy Tôn Hạo Ba không quan tâm bên bọn cậu nữa, lại lặng lẽ lần mò lấy giấy ra.

Trình độ của cậu và Giang Qua bất phân thắng bại, một thắng một thua.

Sau khi vẽ xong bàn cờ, Tạ Tinh Lan viết câu: "Lát nữa cậu giúp tôi sửa lại bài thi môn toán!"

Giang Qua đáp: "Tôi đã viết trong vở rồi, cậu chép vào là được."

Tạ Tinh Lan: "Khoảng thời gian trước tôi xem đề đến phát nôn, bây giờ không muốn viết."

Dường như Giang Qua nhẹ nhàng nở nụ cười: "Sao lười thế?"

Tạ Tinh Lan không cần mặt mũi viết: "Anh ơi giúp em một chút đi?"

Giang Qua: "... Được."

Tạ Tinh Lan nhìn thấy trả lời của hắn, nhịn cười đến đau cả bụng.

Mỗi lần cậu gọi Giang Qua một tiếng anh ơi, ranh giới cuối cùng gì của Giang Qua cũng bị mất, đặc biệt dễ dùng.

Tôn Hạo Ba giảng đề trên bục giảng, mắt quét qua, thấy ngay hai bàn trước sau ở cuối cùng, vừa cúi đầu cười vừa đang truyền giấy, tâm tư hoàn toàn không trong tiết học. Cuối cùng y cũng hết kiên nhẫn, phải cảnh cáo hai người này.

Đầu tiên y tóm Tạ Tinh Lan loang lổ chuyện xấu trêu đùa: "Tạ Tinh Lan."

Bỗng dưng bị điểm danh, Tạ Tinh Lan ngẩng đầu, lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc đứng đắn đứng lên: "Có."

Tôn Hạo Ba đẩy kính: "Bây giờ giảng đến đề nào rồi?"

"Bây giờ giảng đến..." Bề ngoài Tạ Tinh Lan hoàn toàn không hoảng hốt, bình tĩnh ung dung lật bài thi, đồng thời mắt liếc Lâm Lâm. Lâm Lâm rất thức thời, lập tức lặng lẽ chỉ ra cho Tạ Tinh Lan.

"Giảng đến đề thứ mười chín."

Đề thứ mười chín bài thi toán là đề điền vào chỗ trống thứ hai đếm ngược lên, bình thường độ khó tương đối lớn, dù sao với trình độ của Tạ Tinh Lan, ngay cả đề bài cũng đọc không hiểu.

Cậu chỉ được điểm này, thành thật: "Thầy ơi em không biết, quá khó."

"Vậy sao em làm đúng đề này?"

Tạ Tinh Lan trợn to mắt: "Em làm đúng?"

"Phì..." Không biết chỗ nào phát ra một tiếng cười, nhanh chóng khống chế được.

Các bạn học đều nhịn cười lặng lẽ quan sát Tạ Tinh Lan.

Tôn Hạo Ba nói: "Chính em cũng không biết, vậy đáp án này ở đâu ra?"

Tạ Tinh Lan chống mặt bàn, không biết có phải buồn ngủ hay không, cậu hơi híp mắt có vẻ mất tập trung: "Em đoán cái căn bậc hai, có lẽ vận khí khá tốt, đoán trúng rồi."

Tôn Hạo Ba không có cách bắt bí cậu, lườm một cái: "Không biết thì lên lớp chăm chú nghe giảng, đừng làm việc riêng." Nói xong, y lại gọi tên Giang Qua: "Lớp trưởng, nào lên bảng viết các bước giải đề này, dạy cho các bạn không biết."

Giang Qua chậm rãi đứng lên, nhìn xuống đề bài, bình tĩnh nói: "Đề này quá khó, em cũng không biết."

Tôn Hạo Ba đầu tiên là nghệt mặt, giống như hoài nghi mà cúi đầu nhìn lại bài thi, sau đó nói: "Đề này khó như vậy?"

Giang Qua mặt không đổi sắc: "Em cũng đoán mò."

"Sóng điện não hai anh liên thông? Một phần hai đáp án đều bị các anh đoán đúng rồi?"

Bạn học cả lớp cuối cùng không nhịn được cười vang.

Tạ Tinh Lan cúi thấp đầu thật sâu, thật ra thì đã cười đến nỗi bả vai cũng đang run.

Đương nhiên cậu biết Giang Qua không thể không biết, chắc chắn là sợ cậu cảm thấy mất mặt, dứt khoát bị mắng với cậu.

Tôn Hạo Ba bước xuống bục giảng, Tạ Tinh Lan không ngờ y còn một chiêu như thế, lúc vừa định giấu tờ giấy vẽ cờ ca rô, Tôn Hạo Ba đã tay lanh mắt lẹ cướp lại: "Là học sinh, trong giờ học không chú ý nghe giảng, chơi cờ ca rô cũng rất giỏi... Anh, Giang, ơi... Bây giờ giữa đám con trai các anh đều thịnh hành xưng hô thế này hả? Là bạn học bàn trước bàn sau không đủ, muốn làm anh em chung hoạn nạn đúng không? Đóng phim truyền hình hả?"

Tạ Tinh Lan: "..."

Giang Qua: "..."

Bạn học lớp số bốn bùng nổ một trận cười vang, khiến cho giáo viên của lớp bên cạnh đi ra, Tôn Hạo Ba quát mấy tiếng trật tự, cũng không có hiệu quả, cuối cùng chính y cũng không nhịn được xoay mặt sang chỗ khác cười.

Tạ Tinh Lan trầm thấp phắc một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy mất mặt quá trời.

***

Bưởi giải thích chút: chương trước Tiểu Qua nói thích Lan, khi đó người ta cũng bắn pháo hoa luôn, nên có thể Lan nghe thấy, cũng có thể không nghe thấy. Nếu nghe thấy thì ở chương chơi trò nói thật mạo hiểm hơi mâu thuẫn (đọc chương đó các bạn sẽ hiểu, vì có một bạn thắc mắc rồi), nên rất có thể Lan không nghe thấy.

Tôn Hạo Ba phê bình họ vài câu rồi cho ngồi xuống: "Sau này không được chơi cờ ca rô trong giờ học, lại bị tôi bắt được lần nữa, sẽ cho hai anh xuống đại sảnh tầng một ngồi cả ngày thứ bảy."

Sau đó, y dùng bài thi gõ mặt bàn, nhìn về phía những bạn học khác, nói: "Thầy biết vừa thi giữa kỳ xong, tâm trạng các em đều buông thả, nhưng các em phải hiểu rõ, bây giờ các em là lớp mười một, không phải lớp mười hai, phải học được cách làm thế nào để nhanh chóng quay lại trạng thái học tập..."

Có người nói leo: "Thầy ơi, lúc nào đi du lịch mùa thu ạ?"

Tôn Hạo Ba thoải mái nhàn nhã nói: "Rất tiếc phải thông báo với các em, tất cả ngày nghỉ theo luật định trong tháng cuối năm của các em đã kết thúc, học sinh lớp mười một không thống nhất tổ chức du lịch mùa thu."

Trong lớp thở than.

"Thầy ơi, có phải trường chúng ta khác người không, lớp mười hai trường chuyên khác cũng có du lịch mùa thu."

"Có thể kháng nghị với phòng giáo dục không!"

"Nhưng mà ——" Tôn Hạo Ba chuyển giọng nói, cười một cái, bảo: "Thứ sáu tới không đi học, cộng với hai ngày nghỉ cuối tuần là ba ngày, các em có thể tự ra ngoài chơi. Dù sao nơi các em du lịch mùa thu từ nhỏ đến lớn đều là vài chỗ cũ, chắc chắn cũng không có cảm giác mới mẻ gì."

"A a a em yêu Tam trung!"

"Lãnh đạo nhà trường thật săn sóc!"

Tôn Hạo Ba gõ xuống bàn: "Trật tự, vẫn đang học." Sau đó ra hiệu Tạ Tinh Lan và Giang Qua ngồi xuống, quay lên bục giảng.

Sau khi buổi tự học tối kết thúc, Tạ Tinh Lan và Giang Qua đến canteen ăn bữa khuya, lúc trở lại phòng ngủ phát hiện một đám con trai chen chúc bên trong.

"Lão Tạ về rồi."

Tạ Tinh Lan ừ một tiếng: "Chúng mày ở đây làm gì, còn không về tắm rồi ngủ?"

"Đang thương lượng cuối tuần đi đâu chơi, tổ chức home party cỡ lớn?"

Cố Lãng nói: "Chỉ có mấy người chúng ta có gì thú vị, tao nói không thì làm cái hội liên nghị, gọi cả mấy em gái lớp khác tới."

(hội liên nghị là khác giới hẹn hò, số lượng nam nữ bằng nhau)

Đám con trai phát ra âm thanh chộ ôi mập mờ, Tạ Tinh Lan chê bọn họ một đám đàn ông thối vướng víu, đuổi hết người đi, Cố Lãng nói: "Lão Tạ, Giang Qua, sao hai ông không kích động tí nào vậy, đây chính là cơ hội tốt để làm quen với gái."

Giang Qua không để ý tới hắn, tiện tay cầm cái áo thun Tạ Tinh Lan thay ra, đi ra ngoài giặt quần áo.

Vẻ mặt Cố Lãng nhiều chuyện ủi Tạ Tinh Lan một cái: "Mày nói có phải lớp trưởng lãnh cảm không."

Tạ Tinh Lan lườm hắn một cái: "Cậu ấy có lãnh cảm hay không tao không biết, mày là bà tám thì tao rất chắc chắn."

"Tao nói thật, trừ mày ra tao chưa bao giờ thấy ổng nhiệt tình với người ngoài, hai bây thật sự là gay đến không nhìn nổi, lúc nào mày nói với tao hai đứa mày ở bên nhau, tao tuyệt đối không kinh ngạc."

Sau khi ba người lần lượt rửa mặt, thời gian tắt đèn phòng ngủ cũng đến.

Tạ Tinh Lan trong thời gian ngắn không ngủ được, mở điện thoại ra muốn chơi trò chơi một lát.

Cậu kéo Lý Tiểu Bân: [ Tối nay đã định trước mất ngủ. ]

[ Thi lọt top hai mười khiến này đắc ý. ]

[ Ừ, đây là độ cao mày chỉ có thể ngưỡng vọng. ]

[ Nếu Giang Qua chịu giảng đề cho tao, tao cũng có thể thi top hai mươi. ]

[ Hi hi hi ngại quá cậu ấy chỉ chịu giảng đề cho tao, mày đừng nghĩ nữa. ]

Hai người tán dóc vài câu, đột nhiên một tin nhắn nhảy vào.

[ "Tinh" yêu cầu thêm bạn làm bạn trong game. ]

Tạ Tinh Lan nhìn cái ảnh đại diện kia, suy nghĩ vài giây, nhớ ra cái ảnh này là nam sinh hôm qua add cậu, bị cậu chuyển sang nhóm người xa lạ.

Cậu tiện tay nhấn xác nhận, đúng lúc tối nay Vương Chinh không online, bọn họ đã quen chơi ba người, Tạ Tinh Lan liền mời người xa lạ này.

"Tinh" vào đội rất nhanh.

Lý Tiểu Bân chát riêng với Tạ tinh Lan: [ Anh bạn kia là? ]

Tạ Tinh Lan: [ Chính là người được vợ mày thổi phồng đến mức trên trời có dưới đất không đồng thời có ý kia với tao. ]

Lý Tiểu Bân: [ Đã trò chuyện rồi? ]

[ Chưa. Không ai online, kéo người góp đủ số. ]

Chẳng mấy chốc trò chơi bắt đầu.

Bọn họ chơi game tận thế, vượt các cấp độ đánh Zombie, tiếp cận cấp độ khu trung tâm từ một cấp độ bên ngoài cùng thành phố, mà càng đi vào bên trong càng nhiều Zombie tụ tập.

Mấy cấp độ phía trước đều rất đơn giản, đến phần sau Zombie bắt đầu đông đúc lên, Tạ Tinh Lan vốn không ôm hy vọng gì với thực lực của "Tinh", không ngờ mặc dù người này im ỉm, thực lực lại rất mạnh, đến cuối cùng gần như là Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân ở phía sau cọ kinh nghiệm cọ đầu người, "Tinh" ở phía trước xông pha chiến đấu.

Trước kia có Vương Chinh cản trở, bọn họ chưa bao giờ đánh vào trong mười hai thành lũy, mắt thấy lần này ba người một mạch quá quan trảm tướng sắp xông vào vòng trong, Tạ Tinh Lan cũng hết buồn ngủ, rất có tinh thần.

Vừa vào vòng trong, đẳng cấp Zombie tăng vọt, Tạ Tinh Lan vẫn chưa từng tra chiến lược vòng trong, bị Zombie tập kích, "Tinh" không đánh về phía trước, mà một đường bảo vệ Tạ Tinh Lan, Zombie đến gần đều bị một súng của hắn bắn nổ.

[ Tinh: Đi theo tôi. ]

Tạ Tinh Lan nhướng mày.

Người anh em này còn rất cường thế?

[ Tinh: Tôi bảo vệ cậu. ]

Tạ Tinh Lan: "..."

Được thôi, dù sao hắn rất lợi hại, Tạ Tinh Lan yên tâm thoải mái tát nước sau lưng hắn.

Lý Tiểu Bân đã không máu ngã xuống đất, chat riêng với Tạ Tinh Lan, xỉa xói nói: [ Vị đại ca này đúng là có ý với mày, tao cũng bị vây đánh hắn cũng không liếc tao lấy một cái, chỉ bảo vệ mày, đãi ngộ khác biệt cũng quá rõ ràng đấy. ]

Chỉ còn hai người, cửa này không vượt qua được, sau khi Tạ Tinh Lan rời khỏi trò chơi nhìn thấy, trả lời cậu ta: [ Mày quá cùi bắp, bảo vệ mày không có ích. ]

Lý Tiểu Bân: [ Thoát đây, hẹn gặp lại! ]

Tạ Tinh Lan cười, ngẫm nghĩ, nhấn mở khung chat của "Tinh": [ Ngày mai lại hẹn? ]

Vốn là cậu chơi trò này cũng chỉ để giết thời gian, lần đầu tiên xông vào vòng trong thành phố sau đó phát hiện cũng rất kích thích.

[ Tinh: Ừ, cậu kéo tôi là được. ]

Tạ Tinh Lan: [ Cậu lớp mấy? ]

[Tinh: Muộn rồi, ngủ đi. ]

Xem ra người này như là không muốn nói, Tạ Tinh Lan cũng không vặn hỏi, tắt trò chơi.

Lúc này có người gửi một link vào nhóm, đang xin nhấp vào, Tạ Tinh Lan tiện tay nhấp vào, bên trong đầu tiên là trống rỗng, load mấy giây, Tạ Tinh Lan đã sắp hết kiên nhẫn, trang web đột nhiên nhảy ra.

Một ma nữ dữ tợn khuôn mặt toàn là vết máu, đầu cắm đầy dao, Tạ Tinh Lan bị bất thình lình thế này dọa hết hồn chim én, điện thoại cũng bị ném đi, cả người giật mình suýt nữa thét chói tai.

Tao đệt! Thằng ngu nào!!!

Cậu sắp tức điên rồi, trong thời gian ngắn cũng không dám đi tìm điện thoại trong bóng tối, trực tiếp kéo chăn che đầu, cuộn tròn ở trong chăn run lẩy bẩy.

Trời tối vắng người, nhịp tim của Tạ Tinh Lan sắp giống như muốn nhảy ra từ trong cổ họng, cậu nhắm chặt mắt lại, hai tay ôm đầu, cả người co lại như con tôm.

Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa, giả đó đều là giả đó!

Càng không muốn nghĩ, một màn khủng bố tràn ngập lực xung kích càng rõ ràng, sau lưng Tạ Tinh Lan đổ một lớp mồ hôi lạnh, lông tơ toàn thân dựng đứng, cuối cùng không nhịn được, chui ra khỏi chăn, yếu ớt gọi Cố Lãng đầu đối đầu: "Cố Lãng, Cố Lãng."

Cố Lãng không ừ hử gì, còn ngáy khò khè.

Tạ Tinh Lan lại gọi Giang Qua ở giường dưới: "Giang Qua, cậu còn thức không?"

Bây giờ cũng hơn mười hai giờ, bình thường Giang Qua hầu như không thức đêm, Tạ Tinh Lan căn bản không ôm hy vọng gì, không ngờ trong bóng tối, giường dưới phát ra tiếng kẽo kẹt có người ngồi dậy.

"Sao vậy?"

Lúc này giọng nói của Giang Qua với Tạ Tinh Lan mà nói không khác gì tiếng trời, Tạ Tinh Lan cũng sắp sợ phát khóc rồi, vội vàng vén chăn lên, lập tức bò xuống từ giường trên như lửa thiêu mông, sau đó chui vào trong chăn Giang Qua.

Toàn thân Giang Qua cứng đờ, Tạ Tinh Lan đã lộn qua từ trên người hắn: "Cho tôi ngủ bên trong, tôi sợ."

Cậu nói chuyện giống như sắp khóc, tim Giang Qua siết chặt, vươn tay ôm lấy cậu, mình xê dịch ra ngoài, nhường chỗ cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro