CHƯƠNG 50+51+52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt, tới gần thi cuối kỳ.

Đầu tháng một, Lâm thành đã bước vào mùa đông, không còn chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn như mùa thu, trên cơ bản là răng run cầm cập rời giường, run lẩy bẩy đi ngủ.

Nhất là lầu ký túc xá nam lâu năm của Tam trung, không trang bị máy điều hòa, mỗi lần vừa vào hạ vào đông đều có thể nghe thấy các nam sinh kêu rên phàn nàn.

"Quả thực không xem bọn con trai chúng ta là người!" Cố Lãng căm giận nói: "Lắp máy điều hòa khó lắm à? Lão Tạ, mày có thể chịu? Theo tính cách của mày, không phải trực tiếp đá văng Vương Trung Hải ra khỏi phòng làm việc, nói cho ổng biết toàn bộ máy điều hòa của phòng ngủ đều do mày quyên góp hả?"

Tạ Tinh Lan hờ hững nói: "Tao cân nhắc rồi, Vương Trung Hải không muốn, sắp chuyển ký túc xá mới rồi, còn đòi máy điều hòa gì."

"Ổng căn bản không quan tâm sống chết của học sinh, chỉ tóm yêu sớm rõ nghiêm."

Cố Lãng đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn xung quanh, sau đó thần thần bí bí xích lại gần: "Êu, tao kể tin sốt dẻo này với chúng mày."

Vừa nghe đến có tin đồn, mấy bàn xung quanh xúm lại.

Tạ Tinh Lan cười nói: "Sắp vào học rồi."

"Không sao, tiết sau là tiếng Anh."

Hứa Như thúc giục nói: "Mau nói mau nói!"

Cố Lãng hạ giọng: "Học sinh chuyên thể dục rất cao rất cường tráng của lớp số tám, với em gái lớp bên cạnh làm chuyện ấy trong nhà vệ sinh... Bị Vương Trung Hải bắt tại trận, nghe nói cha mẹ hai người họ đang ở văn phòng chỉ thiếu đánh nhau thôi."

"Í ——" Các bạn học nhao nhao lộ ra vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa kích động, "Làm đến bước nào rồi? Ở trong trường dám làm thật?"

"Sao không dám, trường mình có rất nhiều dã lộ đấy được chưa, ông cho rằng ai cũng gò bó theo khuôn phép học sinh ngoan như lão Tạ."

Lời này ngược lại là thật.

Mặc dù Tạ Tinh Lan gánh tên tuổi bá chủ một phương của Tam trung, nhưng cậu ngoại trừ trốn học đánh nhau thành tích nát, chưa bao giờ làm chuyện đặc biệt khác người, ngay cả yêu sớm cũng không.

"Thế sau đó thì sao, xử lý thế nào?"

"Không biết, bị đè xuống, bạn bè của học sinh thể dục kia chắc biết."

Đám người quăng ánh mắt mong đợi về phía Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan được hoan nghênh ở trường, trên cơ bản không có ai không biết cậu, nói không chừng Tạ Tinh Lan có thể thuận dây leo sờ đến dưa.

"Được thôi." Tạ Tinh Lan đứng lên, tay đút túi đi về phía cửa sau: "Thỏa mãn chút lòng tò mò của đám học sinh cấp ba xuân tâm manh động chúng mày."

Cậu đi đến cửa lớp số tám, hai phút nữa là phải vào lớp rồi, rất nhiều bạn học đã về chỗ ngồi. Có người phát hiện Tạ Tinh Lan dựa vào cửa sau, mắt tìm người trong phòng học, lập tức nói với bạn bè: "Ê, mau nhìn, đại lão của lớp số bốn."

"Ơ, thật sự là cậu ta, đến lớp mình tìm người?"

Tạ Tinh Lan nhanh chóng nhìn thấy một nam sinh bên cửa sổ, thông tin của nam sinh kia đặc biệt nhanh, rất có tiềm chất làm Paparazzi, Tạ Tinh Lan gọi cậu ta một tiếng: "Anh bạn, tới đây một lát."

Nam sinh kia chạy chậm hai bước tới: "Có chuyện gì không anh Tạ?"

Tạ Tinh Lan ôm cổ cậu ta kéo người ra ngoài, đi đến chỗ yên tĩnh không người: "Mấy ngày trước có phải tên ngốc to xác lớp mày làm việc gì không thể lộ ra ngoài không."

Nam sinh lập tức hiểu ngay: "Anh cũng nghe nói. Là thật, còn là đang trong giờ học, bên trong nhà vệ sinh nam, bị Vương Trung Hải bắt được tại trận. Nghe người nhìn thấy nói, Vương Trung Hải xanh cả mặt, mỗi tay túm mỗi người đến văn phòng."

"Rồi sao, xử lý?"

"Khuyên nữ thôi học rồi, nam chẳng phải học sinh chuyên thể dục sao, đã giành được giải thưởng cuộc đua Marathon năm nay, còn là vận động viên hạng hai quốc gia, sao có thể nói thôi là thôi, chắc hẳn ngay cả xử lý cũng sẽ không viết vào hồ sơ, ảnh hưởng đến tuyển sinh đại học."

Loại đối xử khác biệt này cũng không cảm thấy kinh ngạc, Tạ Tinh Lan không có gì giật mình.

Nhìn vẻ mặt thờ ơ không có ý nghĩa của Tạ Tinh Lan, nam sinh nháy mắt nói: "Em nghe người khác thuật lại nhưng kỹ càng tỉ mỉ, cần kể cho anh nghe không, rất kích thích."

Tạ Tinh Lan ấn đầu cậu ta: "Lông còn chưa mọc đủ đã nghĩ đông nghĩ tây, cút về đi học."

Nam sinh bị cậu đạp một cước, còn bám cửa nói với cậu: "Nói thật đó, anh Tạ, mấy ngày nay an phận chút đê, Vương Trung Hải bắt tình nhân rõ nghiêm, rừng cây nhỏ này, nhà khách này, ổng đều sẽ bắt người."

Tạ Tinh Lan nghĩ thầm chó độc thân như tao muốn đến rừng cây nhỏ muốn đến nhà khách cũng phải có người đi cùng, mỉm cười một cái mà qua, khoát khoát tay quay đầu trở về kể lại tin sốt dẻo cho đám bạn học lòng tò mò đã tăng cao.

Nói cho cùng việc liên quan đến danh dự học sinh còn có hình tượng của nhà trường, lãnh đạo nhà trường ép chuyện này quá chặt chẽ, phần lớn người nghe nói việc này cũng không biết là hai người nào, cho nên cũng không dấy lên sóng gió bao lớn, chỉ trở thành một chuyện xấu vườn trường người người truyền miệng. Di chứng lớn nhất của việc này đó là, Vương Trung Hải giống như uống máu gà, đối với chuyện yêu sớm của học sinh bắt càng nghiêm ngặt hơn trước kia, nối tiếp "Nam nữ không ngồi cùng bàn ăn cơm" "Không được ngủ cùng giường", ông lại lập ra một quy tắc mới —— "Nam nữ không thể đi cùng nhau".

Đối với lần này đám học sinh Tam trung kêu ca ngập trời, không thể tin được hiện thực, thậm chí một dạo cho rằng mình trở về xã hội phong kiến, ngay cả nói chuyện với người khác phái cũng có thể tính toán thời gian có đúng không?

Vương Trung Hải đã ** tất cả âm thanh phản đối, mở đại hội khối, làm poster tuyên truyền, ngay cả chủ đề tiểu luận báo trường cũng trở thành "Yêu đương và học tập, quyết định đường phân nhánh của cuộc sống."

Mấy đôi tình nhân trong lớp đều bị Tôn Hạo Ba hẹn nói chuyện, cũng không nói nặng lời, chỉ nói ngày thường nên tập trung nhiều vào việc học.

Trong trường gió nổi sóng dâng, mạch nước ngầm bành trướng, rất nhiều học sinh đang kích động phẫn nộ bình luận trên diễn đàn nặc danh, ngôn từ chuẩn xác nói rằng muốn báo lên phòng giáo dục, còn có người mời Tạ Tinh Lan làm người dẫn đầu phong trào học sinh lần này, bị Tạ Tinh Lan từ chối ngay.

Ngốc không chứ, đây rõ ràng là một trận giày vò.

Cậu ngủ nướng ăn ngon một chút chẳng lẽ không sướng sao, làm càn cái gì với bọn học sinh ăn no rảnh rỗi này.

Quả nhiên, "Phong trào học sinh" xôn xao sau hai ngày đã không có tiếng, các học sinh chấp nhận hiện thực.

Ngày cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, sáng sớm, ủy viên sinh hoạt đã đi họp, sau đó về lớp thông báo cho mọi người, đường ống nước dưới lầu phòng ngủ cũ của nam sinh xảy ra vấn đề phải tu sửa, cắt nước đến ngày thứ hai.

Bên dưới than thở.

"Lầu bọn tôi vốn đã không có điều hòa, bây giờ còn muốn cắt nước, có để cho người ta sống không?"

"Tối nay tao còn dự định tắm rửa đốt hương cầu nguyện ngày mai đề thi dễ thôi đấy? Để tao lõa thể thuần khiết tiếp xúc không khí có thể tạo được hiệu quả đồng dạng không?"

Có nữ sinh cười hì hì nói đùa: "Đến phòng ngủ con gái tắm rửa nè, còn cho cọ máy điều hòa."

"Tôi **, con gái các cô đừng nói chuyện với con trai chúng tôi, trai gái khác nhau biết không?"

Trong lớp cười vang không ngừng, Tạ Tinh Lan dậy sớm mệt chỉ muốn ngủ, bị đánh thức, xoa xoa lỗ tai: "Sao vậy?"

Lâm Lâm nhỏ giọng: "Hôm nay ký túc xá cắt nước, có thể phải đến phòng tắm công cộng để tắm."

"Ờ."

Phòng ngủ của họ có phòng tắm riêng, ba người ở hoàn toàn đủ, cho nên Tạ Tinh Lan Giang Qua trước giờ chưa từng đến phòng tắm công cộng của trường.

Tạ Tinh Lan ngủ gà ngủ gật cả buổi sáng, đến khi nghỉ giữa trưa thì tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện này, cậu hỏi Giang Qua: "Hôm nay cậu muốn đi tắm rửa không?"

Giang Qua hơi rũ mắt xuống nhìn bài thi, ngón tay vô thức cuộn lại, dừng hai giây: "Không đi."

Giang Qua thích sạch sẽ đến mức độ hơi có bệnh sạch sẽ, Tạ Tinh Lan biết trong lòng hắn vẫn luôn để bụng mình là con riêng, khi còn bé bị người khác nói "Bẩn" cũng tạo thành tổn thương rất lớn đối với hắn. Mỗi ngày hắn đều phải tắm rửa giặt quần áo, lần này lại nói không đi, trong lòng Tạ Tinh Lan biết tại sao.

Tạ Tinh Lan chọc mu bàn tay hắn một cái, nói: "Tôi muốn tắm, nếu không hai chúng ta cùng nhau đi đi, muộn một chút lúc không có người, tôi không thích giành vòi tắm với người khác."

Nghe vậy, Giang Qua mới ngước mắt lên, đôi mắt đen tuyền im lặng nhìn Tạ Tinh Lan, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Nam sinh của cả một tòa ký túc xá đều chỉ có thể đến phòng tắm công cộng, cho nên sau khi kết thúc tiết cuối cùng vào buổi chiều, người trong phòng tắm đều đông nghịt.

Cố Lãng đến tắm trước giờ tự học tối, lúc bưng chậu rửa mặt về cảm khái nói với Tạ Tinh Lan: "Thật sự là một mảng □□ trắng lóa, trước kia sao tao không phát hiện đám người này thích sạch sẽ như thế chứ? Đều cố ý tham gia náo nhiệt đi nhặt xà phòng thì phải?"

Sau đó, hắn nói thêm: "Lão Tạ, đáng tiếc mày không đi. Nói thật ra, học sinh chuyên thể dục có mấy tên dáng người ngon phết. Đàn ông đích thực, thích hợp với mày."

Tạ Tinh Lan đang chơi game điện thoại, hờ hững nói: "Hiện tại tao không theo đuổi □□, chỉ muốn soul partner."

Cố Lãng nói: "Lão Tạ, tao phát hiện thành tích của mày không tốt, khẩu ngữ ngược lại là giọng người Mỹ chính tông, mày đừng nói với tao mày là con lai."

Tạ Tinh Lan không để ý tới hắn.

Đời trước cậu tốt nghiệp cấp ba đã xuất ngoại, không biết chút tiếng Anh sao mà lăn lộn.

Nhưng khẩu ngữ có giọng điệu chính gốc hơn nữa, thi môn tiếng Anh trong nước vẫn nát bét.

Đúng lúc này Giang Qua đi từ ban công vào, hắn vừa thu quần áo phơi bên ngoài vào, chỉ lấy của hắn và Tạ Tinh Lan, của Cố Lãng vẫn để ở bên ngoài bị gió lạnh thổi.

Giang Qua im lặng lại lưu loát gấp gọn quần áo, cẩn thận tỉ mỉ lại sạch sẽ gọn gàng, bỏ vào trong ngăn tủ của Tạ Tinh Lan.

Cố Lãng nháy mắt ra hiệu với Tạ Tinh Lan, chỉ chỉ điện thoại.

Tạ Tinh Lan cúi đầu nhìn tin nhắn, không bao lâu, Cố Lãng đã gửi đến.

"Soul partner lý tưởng của mày là như lớp trưởng?"

Tạ Tinh Lan vô thức ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng Giang Qua, thiếu niên thẳng tắp như tuyết tùng, rõ ràng lạnh lùng lại kiêu ngạo, nhưng luôn im lặng giúp cậu sắp xếp tủ quần áo và mặt bàn lộn xộn.

Tạ Tinh Lan giật mình, miệng nhanh hơn não, nói: "Không được à?"

Cố Lãng nhanh chóng liếc nhìn Giang Qua, thấy Giang Qua không để ý đến bọn họ, sau đó điên cuồng gõ chữ.

"Nếu lớp trưởng thật sự tỏ tình với mày, mày đồng ý không?"

Tạ Tinh Lan nhìn thấy dòng chữ này sững sờ một lát.

Giang Qua với cậu?

Cậu đúng là chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Dẫu sao đời này, lúc cậu vừa tới Giang Qua mới năm tuổi, khi đó tuổi trong lòng cậu cũng hai bảy hai tám rồi, bây giờ mười mấy năm trôi qua, cậu căn bản càng không nghĩ đến phương diện kia.

Cố Lãng thấy cậu không nói lời nào, cười xấu xa đẩy đẩy cậu: "Nghĩ gì thế, đừng cười một mình, mau nói."

Tạ Tinh Lan trở tay đánh lại: "Cười mẹ mày, tao cười cái gì?"

"Đừng cuống lên với tao, vậy chứng tỏ mày chột dạ."

Tạ Tinh Lan phắc một tiếng, muốn cầm dép lê chặn miệng Cố Lãng: "Bọn tao không có chuyện gì sất, sao bị cái mỏ chim của mày nói giống như có gian tình gì đó?"

Nghe thấy tiếng động hai người này đùa giỡn, Giang Qua dừng động tác lại, sau đó hơi nghiêng đầu: "Các cậu đang nói chuyện gì vậy?"

Tạ Tinh Lan ấp úng, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.

Cố Lãng nén cười nói: "Tôi vừa hỏi lão Tạ, nếu ông đối với nó..."

Tạ Tinh Lan suýt nữa nhảy dựng lên, quả quyết phi cước đạp tới, sau đó sống chết kéo người lôi ra ngoài, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến giọng Cố Lãng cười xin tha, từ từ đi xa.

Động tác sắp xếp ngăn tủ của Giang Qua chậm rãi dừng lại.

Khi cô đơn nhất, không phải cô đơn chiếc bóng một mình mình, mà là rõ ràng bên cạnh có người, lại có thể rõ ràng cảm nhận được hai người khác đang tán gẫu đề tài nào đó cố ý tránh né mình.

Tạ Tinh Lan có chuyện gì không thể cho hắn biết à?

Trong mắt Giang Qua dần dần nồng đậm.

Hắn thật sự căm ghét trực giác quá nhạy cảm của mình, đối với hết thảy sướng vui buồn giận của Tạ Tinh Lan, và thay đổi cảm xúc cực kỳ nhỏ đều rõ ràng trong lòng.

Cho nên, cũng đáng đời vì chút chuyện nhỏ "Tạ Tinh Lan có chuyện gì không muốn nói với hắn" không đáng nhắc đến này mà so đo từng tí, canh cánh trong lòng.


Tiết tự học tối cuối cùng, hơn phân nửa giáo viên lưu động đã về nhà.

Cách giờ tan học nửa tiếng, Tạ Tinh Lan và Giang Qua chạy ra ngoài từ cửa sau phòng học trước giờ, trên đường đi vắng vẻ im ắng, mai kia chính là thi cuối kỳ, tòa nhà dạy học đèn đuốc sáng trưng.

Phòng tắm công cộng cách phòng ngủ không xa, thời gian này cũng đã trống không.

Tạ Tinh Lan đi vào liếc nhìn: "Không có ai, đúng lúc, không cần giành với người khác."

Cậu tìm ngăn tủ trống bỏ quần áo vào, sau đó nói với Giang Qua: "Cậu vào tắm trước đi, tôi ngồi trên ghế nằm một lát, hệ thống sưởi hơi ở đây rất đủ, nghỉ ngơi một lát trước, vừa nãy xem bài thi đến nỗi đầu tôi hơi choáng."

Giang Qua gật đầu một cái, vô thức nhìn về phía cậu, vừa hay thấy Tạ Tinh Lan cởi áo khoác dày, vén góc áo lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ gầy lại trắng nõn. Mắt như bị bỏng một cái, Giang Qua nhanh chóng quay đầu lại, nhìn quần áo của mình thất thần một lúc, lập tức hơi cứng ngắc cởi đồng phục trên người.

Tạ Tinh Lan khoác đại cái áo, nằm xuống ghế vắt chéo chân lên chơi điện thoại.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước lưa thưa, Tạ Tinh Lan nằm mãi hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại chớp mắt trong chốc lát, Giang Qua đã tắm sạch đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng: "Tạ Tinh Lan."

Tạ Tinh Lan tỉnh lại, dụi mắt một cái: "Ừm, cậu tắm xong rồi?"

Cậu buồn ngủ, giọng nói kéo dài như làm nũng, Giang Qua nhìn trong mắt cậu cũng phủ lớp sương mù, trong lòng biết cậu đi cùng mình, nơi nào đó ở lồng ngực bị hàn băng bao phủ không thể phá vỡ giờ phút này lại mềm mại nát bét, kìm lòng không đậu vươn tay nhẹ nhàng hất sợi tóc trên trán Tạ Tinh Lan ra, thấp giọng nói: "Ừm."

Tạ Tinh Lan vô thức liếc nhìn cơ thể hắn, lúc này mới phát hiện Giang Qua chưa mặc áo, chỉ mặc quần đồng phục rộng thùng thình, che lại chỗ khiếm khuyết. Mà thân trên lộ ra còn mang theo hơi nước nóng, theo động tác cúi người của hắn, một luồng hơi nóng nào đó đập vào mặt.

Mập mờ lại ẩm ướt.

Tạ Tinh Lan không kìm được lại nhìn mấy lần.

Vóc người Giang Qua hình như rất tốt... Điển hình của mặc quần áo có vẻ gầy cởi ra có thịt, cơ thể thiếu niên vẫn chưa tính là rắn chắc, cũng đã nhìn ra được vai rộng tay dài, cứng gầy cao ngất. Tạ Tinh Lan làm xấu duỗi tay bóp qua bóp lại trên cánh tay bả vai hắn: "Cứng ghê nha, có phải cậu từng luyện không?"

Giang Qua bị tay cậu sờ tới sờ lui, sờ đến nỗi suýt nữa không kiềm chế được, mới nắm chặt cổ tay tội ác của cậu: "Nhanh đi tắm."

Tạ Tinh Lan ò một tiếng: "Đồ hẹp hòi."

Giang Qua không nói gì, nhìn Tạ Tinh Lan lười biếng ngồi dậy khỏi ghế nằm, lại lên tiếng nhắc nhở: "Đi dép vào, đừng bị trượt."

Tạ Tinh Lan vắt khăn tắm lên bả vai: "Biết rồi."

Bây giờ Giang Qua còn quản cậu hơn mẹ cậu, không chia lớn nhỏ, quả thực là chăm sóc cậu như đứa con nít. Tạ Tinh Lan cũng không phải chê hắn đáng ghét, trái lại trong lòng còn rất hưởng thụ.

Đời trước thuở thiếu thời cậu phản nghịch, sau khi hiểu chuyện mẹ lại qua đời, ký ức dịu dàng thực sự quá ít.

Cậu tìm đại cái vòi tắm để dội nước, tắm được một lát lại bắt đầu vô cớ sinh sự gọi: "Giang Qua giúp tôi chà lưng!"

Gọi hai lượt Giang Qua mới chậm rãi đi tới.

Sau lưng Tạ Tinh Lan ngứa, muốn gãi lại gãi không đến, vẫy gọi về phía hắn: "Mau mau mau."

Cách hơi nước, không nhìn rõ biểu cảm của Giang Qua, Tạ Tinh Lan hậu tri hậu giác mình còn để trần, không hiểu sao mất tự nhiên một hồi, nhưng người đã bị mình gọi vào rồi...

Tạ Tinh Lan hơi xấu hổ, không nhìn Giang Qua, vội vàng tìm cái khăn quấn quanh bộ vị dưới eo.

Nhưng có gì hay mà không được tự nhiên?

Giang Qua là con nhà mình mà!

Cậu lại nghĩ thông suốt rồi, ném khăn tắm cho Giang Qua.

"Tới đi! Nhẹ thôi, sức lực cậu lớn quá, tôi sợ đau."

Làn da Tạ Tinh Lan non bẩm sinh, vừa chà xát là đỏ, cậu nghĩ Giang Qua chắc chắn chưa bao giờ tắm cho người khác, đoán chừng không nắm chắc được sức lực.

"Dùng một phần mười sức lực của cậu là được rồi!"

Giang Qua: "..."

Hắn yên lặng cúi đầu nhìn khăn tắm trong tay, Tạ Tinh Lan đã chống tường đưa lưng về phía hắn thúc giục: "Nhanh lên."

Cơ thể Giang Qua kéo căng, đứng một lát như cọc gỗ, sau đó mới cất bước đi đến sau lưng Tạ Tinh Lan.

Ánh mắt hắn suồng sã lại kiềm chế lưu luyến trên chỗ gáy gầy gò trắng nõn, theo động tác cúi đầu của Tạ Tinh Lan, đường cong vai gáy đẹp đẽ thanh tú, lộ ra nửa bên mặt kiều diễm.

Giang Qua cách cậu rất gần, gần như có thể cảm nhận được hơi nóng toát ra trên người Tạ Tinh Lan, nướng nóng trái tim của hắn, miệng lưỡi hắn khô khốc, sâu trong cơ thể một loại suy nghĩ nguy hiểm nào đó bắt đầu ngo ngoe muốn động, kêu gào tránh thoát trói buộc.

"Giang Qua?" Tạ Tinh Lan nghi hoặc nghiêng đầu, Giang Qua lại đột nhiên vươn tay, che mắt cậu lại, dường như không muốn để cho cậu nhìn thấy mình.

"Chỗ nào?"

Tạ Tinh Lan sai khiến hắn rất đương nhiên: "Cả lưng đều muốn."

Giang Qua ừ một tiếng, giọng khàn khàn, sau đó Tạ Tinh Lan cảm thấy trên vai mình tựa như có thứ gì đó mềm mại cọ qua, cậu ngứa rụt lại: "Cậu trực tiếp chà xát được không."

Giang Qua cúi đầu mỉm cười, bất đắc dĩ lại nghe lời bắt đầu làm cu li.

Hắn không biết chà lưng, sức lực lại lớn, Tạ Tinh Lan đau đến nỗi kêu vài tiếng như lợn, sau đó cuối cùng hắn cũng tìm được sức lực thích hợp.

Giang Qua nhìn chỗ bị hắn chà đỏ, trên xương bướm xinh đẹp của Tạ Tinh Lan toàn là vết đỏ bị khăn tắm thô ráp cọ xát ra. Hắn tự trách lại không nhịn được rung động, duỗi tay vặn vòi nước, thừa dịp dòng nước xối qua, hắn dùng lòng bàn tay từng chút xíu một thương yêu lại lưu luyến mà nhẹ nhàng vuốt ve một mảng kia.

"Cỏ phải đỏ lên không?" Tạ Tinh Lan chẳng hề để ý: "Nhìn đáng sợ thế thôi, không đau mấy. Nhưng mà kỹ thuật của cậu quá kém rồi."

Giang Qua mím khóe môi, bị Tạ Tinh Lan chê cũng biết lắng nghe: "Lần sau tôi chú ý."

Tạ Tinh Lan hơi buồn cười, đúng lúc này, bịch một tiếng, có đồ gì đó rơi xuống đất, Tạ Tinh Lan theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy một nam sinh trố mắt líu lưỡi đứng ở lối vào phòng tắm, mắt trợn đến căng tròn, nhìn hai người họ.

Tạ Tinh Lan: "..."

Giang Qua: "..."

Tạ Tinh Lan: Tui nói là bọn tui đang chà lưng có đáng tin không?

Sau đó, Tạ Tinh Lan nhớ lại vị trí đứng của mình và Giang Qua khi đó.

Cậu chống tường, Giang Qua đứng ở sau lưng cậu. Tự học tối, bên ngoài phòng tắm không bóng người.

Chuyện này mẹ nó... đi đâu nói rõ lý lẽ?

Nếu cậu là nam sinh này, chỉ ngốc bất động cũng coi như bình tĩnh rồi.

Vậy phản ứng sau đó, Tạ Tinh Lan chỉ cảm thấy mặt mo cũng bị vứt sạch, nam sinh phức tạp khó tả, ánh mắt muốn nói lại thôi giống như gai nhọn đâm sau lưng cậu, cuối cùng Tạ Tinh Lan nguyên vẹn dội nước một lát, dù cho trong lòng không vững dạ, mặt ngoài vẫn muốn hăm dọa đấu ác, uy hiếp nam sinh kia: "Dám đi nói lung tung thì coi chừng tôi!"

Nam sinh nơm nớp lo sợ: "Được anh Tạ, em tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài! Em không nhìn thấy gì cả!"

Tạ Tinh Lan: "..."

Sau đó, hai người cấp tốc mặc quần áo tử tế rồi trốn ra ngoài.

Trong phòng tắm công cộng bốc hơi nóng, lỗ chân lông toàn thân cũng thoải mái giãn nở ra, vừa đi từ bên trong ra ngoài, không khí lạnh bên ngoài kết nối liền mạch, hai người vùi đầu buồn bực đi nhanh một hồi, mới chậm rãi dừng lại, sau đó Tạ Tinh Lan không nhịn được cười: "Đệt... cái trò quỷ gì đâu."

Cậu càng hồi tưởng càng cảm thấy buồn cười, nhất là biểu cảm tam quan sụp đổ tận thế của nam sinh kia, giỡn tới cực điểm, cảm giác xấu hổ luống cuống vừa nãy của cậu cũng tiêu tan không còn, ôm bụng cười lên: "Chắc chắn cậu ta cảm thấy... hai ta... đang cái gì đó... Ha ha ha ha ha ha."

Mặc dù bọn cậu đều không mặc quần áo.

Mặc dù bọn cậu cô nam quả nam đêm khuya ở riêng trong phòng tắm.

Nhưng bọn cậu thật sự đang chà lưng!

Giang Qua nhìn cậu cười, mặt mày cũng dịu lại, bên khóe miệng lộ ra ý cười nhỏ xíu.

Tạ Tinh Lan vui xong, lau mắt, trêu chọc nói: "Tiểu Giang cưa cưa cậu xong rồi, hình tượng cao lĩnh chi hoa khó mà giữ được."

Ai sẽ nghĩ rằng Giang Qua trong khối lớp như núi băng di động, thế mà lại trốn học đến phòng tắm chà lưng cho người ta, sự tương phản này thực sự quá kinh thế hãi tục.

Trong bóng đêm mắt Giang Qua không chớp nhìn Tạ Tinh Lan, mềm mại giống rơi vào vầng sáng, ngay sau đó, hắn khẽ nói: "Cậu vui vẻ là được."

Gió đêm thổi qua, đêm đông gió lạnh thấu xương, nhất là mới ra khỏi phòng tắm, cái lạnh này có vẻ ngày càng buốt xương.

Tạ Tinh Lan run lập cập, Giang Qua nhận lấy chậu rửa mặt trong tay cậu, sau đó cởi áo khoác đồng phục của mình ra choàng lên đầu cậu.

Rõ ràng mặc đồng phục dày như nhau, áo của Giang Qua hình như đặc biệt ấm hơn.

Tạ Tinh Lan nhích lại gần hắn: "Cậu lạnh không?"

Giang Qua lắc đầu: "Tôi không sợ lạnh, cậu mặc đi, đừng bị cảm." Nói đoạn, hắn duỗi tay, quấn Tạ Tinh Lan chặt hơn, kéo phéc-mơ-tuya lên đến đỉnh, cho đến khi Tạ Tinh Lan tròn vo như con chim cánh cụt, chỉ lộ khuôn mặt ở bên ngoài.

Không biết có phải vì quần áo hay không, Tạ Tinh Lan cảm thấy cơ thể nóng hầm hập, cậu không kìm được nhìn Giang Qua một chút.

Giang Qua cũng vừa khéo đang nhìn cậu, không biết có phải là bóng đêm nặng nề, thế giới trong mắt hắn sâu xa lại trầm tĩnh, như thể chỉ chứa đựng một bóng người.

Tạ Tinh Lan nhanh chóng quay mặt đi, không biết sao, trước kia vẫn không cảm thấy hai người im lặng đi đường có gì lúng túng, giờ phút này ân ẩn có chút muốn nói lại thôi.

"Vẫn chưa tan học đâu, chúng ta đến canteen ăn khuya đi, " Đi đến dưới lầu phòng ngủ, Tạ Tinh Lan sờ lên bụng nói: "Đói bụng."

Giang Qua đương nhiên nghe cậu, trước tiên để chậu rửa mặt ở đại sảnh tầng một, sau đó hai người đến canteen ăn khuya.

Trước buổi tự học tối mười mấy phút vẫn còn rất nhiều người đến ăn khuya, Tạ Tinh Lan gọi bát bún chua cay, thỏa mãn híp mắt hưởng thụ.

Giang Qua không có thói quen ăn đêm, vì đi cùng cậu, gọi một cốc sữa đậu nành, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh nhìn cậu ăn.

Canteen trường học rất nhiều món rẻ, Tạ Tinh Lan ăn no quá, hai người đến bãi tập đi dạo.

Bãi tập và phòng ngủ ngược hướng nhau, tiếng ồn ào của các học sinh tan học lúc xa lúc gần.

Màn đêm dày đặc, đèn đường chỉ mở mấy ngọn, trên bãi tập rộng thênh thang, mơ hồ có thể thấy được bóng lưng có đôi có cặp, Tạ Tinh Lan trêu ghẹo Giang Qua nói: "Ê, cậu nói bây giờ Vương Trung Hải quản nghiêm như thế, những đôi tình nhân này sao vẫn dám ra đây hẹn hò, gan to thật."

Giang Qua nhìn cậu một cái: "Tôi tưởng là cậu không thích hóng chuyện."

Tạ Tinh Lan cà lơ phất phơ cười: "Hóng chuyện là bản năng của nhân loại, mặc kệ tầng lớp nào tuổi tác nào, tán dóc tin đồn vĩnh viễn là mục đích hoặc là quá trình quần tụ của nhân loại, cậu không hiểu được nhỉ, nhóc thối."

Giang Qua liếc cậu: "Đừng gọi tôi như thế, ai là nhóc?"

Tạ Tinh Lan ồ một tiếng, sờ mũi: "Quen rồi."

Vừa dứt lời, Tạ Tinh Lan không nhìn đường, không cẩn thận đá phải nắp giếng kiểm tra ống nước ngầm nhô lên một nửa, Giang Qua tay lanh mắt lẹ vươn tay vòng lấy cậu, ôm lấy một nửa người, khẽ nhíu mày trầm giọng: "Nhìn đường." Nói xong, hắn còn cố ý trả lại từ Tạ Tinh Lan đã nói hắn, mang theo ý cười không rõ ràng: "Nhóc."

Tạ Tinh Lan cũng hơi sợ, sau đó không phục muốn chụp đầu hắn: "Đừng không biết lớn nhỏ! Thật là càng lớn càng không đáng yêu!"

Giang Qua mặc cho cậu ngoài mạnh trong yếu kêu gào một hồi, rũ mày cụp mắt cười một tiếng, tay giữ eo Tạ Tinh Lan siết một cái.

Tạ Tinh Lan cảm giác được, lập tức nghẹn lại tất cả lời nói, lúng túng giãy giụa một cái.

Lần này không biết Giang Qua làm sao, không giống như bình thường, cậu giãy một cái là buông tay ra, hai tay kia giống như đúc bằng sắt, vững vàng giam cầm người trong một tấc vuông.

Tạ Tinh Lan vừa định hỏi hắn làm gì, đã nghe được một tiếng rống trung khí mười phần từ xa: "Học sinh bên kia —— không được ôm ôm ấp ấp! Tách ra ngay!"

Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn lại, Vương Trung Hải với kiểu đầu Địa Trung Hải đủ để phản xạ ánh trăng của ông, đang bước nhanh đi về phía bọn cậu, thanh sắc câu lệ quát: "Tách ra! Lập tức! Tách ra!"

(thanh sắc câu lệ: cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc)

Trong lòng Tạ Tinh Lan có một vạn câu con mẹ nó.

Nhiều đôi tình nhân thế kia không nhìn thấy phải không!

Rống về phía hai anh em chúng tôi cái lông gà?

Vương Trung Hải dạy học hơn hai mươi năm, mỗi khóa học sinh tốt nghiệp từ Tam trung đều biết, mặt ngoài ông là mặt Phật cười ai cũng không được đắc tội, ánh mắt nhìn người lại rất cay độc, đi chung với nhau lôi lôi kéo kéo là bạn bè hay là người yêu ông nhìn phát biết ngay. Cho nên trên cơ bản không có tình nhân nào chạy trốn thành công dưới tay ông.

Vừa nghe đến tiếng rống của Vương Trung Hải, mấy đôi tình nhân khác trên bãi tập nghe tiếng mà động, chạy trốn tứ phía, tình cảnh kích thích lại hỗn loạn.

Tạ Tinh Lan vẫn đang suy nghĩ lát nữa Vương Trung Hải đến gần, phải làm mất mặt ông, Vương Trung Hải thế mà cũng có một ngày nhìn nhầm, không ngờ rằng Giang Qua đột nhiên túm lấy cổ tay cậu, kéo cậu quay đầu chạy ngay.

Tạ Tinh Lan lảo đảo suýt nữa ngã: "Bọn mình chạy cái gì!!"

Gió lạnh vù vù, giọng Giang Qua cũng bị thổi cho hơi vỡ vụn: "Không muốn nhìn thấy ổng."

Tạ Tinh Lan: "... Thật có lý lẽ!"

Đàn ông trung niên thuyết giáo lên quả thực phiền chết người, nhất là ngày mai sẽ phải thi cuối kỳ, buổi tối không về phòng ngủ ở bên ngoài đi dạo, bị ông bắt được chắc chắn lại giáo dục một trận.

Tạ Tinh Lan vốn là đối tượng quan tâm trọng điểm, bây giờ còn kéo theo hạng nhất của khối, cậu cũng có thể đoán được Vương Trung Hải sẽ nói gì.

Cậu lập tức chạy nhanh hơn cả Giang Qua: "Nhanh chuồn!"

Giang Qua dường như cười một tiếng, hai người không đột ngột chút nào hòa vào trong những tình nhân chạy trốn, nhìn đám tình nhân quen cửa quen nẻo chạy trốn đến rừng cây nhỏ đen kịt, hai người họ cũng chạy vào theo.

Tam trung nằm ở khu mới phát triển, so ra kém trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, cho nên chiếm diện tích lớn, khu cây xanh cũng nhiều, mảnh rừng cây này quả là thánh địa cho tình nhân hẹn hò, cứ cho là Vương Trung Hải bật đèn pin vào tìm người, cũng không bắt được.

Càng đi sâu, ánh sáng đèn đường càng xa, chẳng mấy chốc chỉ còn lại ánh trăng thưa thớt ảm đạm, Tạ Tinh Lan sợ tối lại sợ ma, kích thích chạy trốn vừa nãy thoáng qua một cái, hậu tri hậu giác hơi lạnh sống lưng, thế là níu Giang Qua lại: "Tối quá, đừng đi nữa."

Giang Qua ừ một tiếng, hai người tựa lưng vào thân cây thở hổn hển, sau đó không nhịn được đều cười lên.

Bên cạnh có người, Tạ Tinh Lan cũng không sợ nữa, vừa nghĩ tới vừa rồi đám người này chạy tán loạn bốn phía, vui vẻ quá chừng.

Cậu nói: "Cuối cùng tôi cũng biết tại sao bọn họ biết Vương Trung Hải sẽ tới bắt người, gan vẫn to như thế."

Chạy trốn dưới mí mắt của chủ nhiệm giáo dục, đúng là mẹ nó kích thích!

Vừa dứt lời, mơ hồ nhìn thấy có ánh đèn thoảng qua, Vương Trung Hải chân ngắn, chạy lại nhanh như thỏ, đã đuổi theo tới rồi: "Tất cả đừng chạy! Lập tức nhận sai! Nếu như bị tôi bắt được thì không chỉ viết bản kiểm điểm đâu!"

Tạ Tinh Lan phắc một tiếng, một giây sau, bóng đen cao lớn phủ xuống, Giang Qua tới gần cậu, chống cậu lên thân cây, hai người dựa vào cực gần, Tạ Tinh Lan thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn mang theo hơi ẩm phả trên mặt mình.

"Xuỵt" Giang Qua nói khẽ, "Đừng nói chuyện, ổng không nhìn thấy chúng ta."

Hai người họ trốn sau một gốc cây to khỏe nhiều năm tuổi, tận lực nghiêng người ẩn nấp, trong một mảng mờ tối Vương Trung Hải bật đèn cũng không nhìn thấy bọn họ.

Yên lặng như tờ, ánh đèn kia xa xa lúc ẩn lúc hiện, sau lưng Tạ Tinh Lan dán chặt vào thân cây xù xì, cách áo khoác dày cũng không khó chịu, chỉ là Giang Qua gần như dán vào cậu, hơi thở cũng giống như hòa quyện lại.

Cậu vô thức rụt rụt ra sau, ngước mắt nhìn về phía Giang Qua, Giang Qua dường như cũng đang nhìn cậu, khuôn mặt vẻ mặt đều giấu kín trong bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ có hai mắt mơ hồ rõ ràng, lóe một loại ánh sáng nào đó nóng rực khiến người ta có phần không dám nhìn thẳng.

Trong lúc nhất thời, hai người đều không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tác gì, Tạ Tinh Lan hơi nín thở, đêm đông lạnh lẽo thấu xương, nhưng hơi thở dán chặt vào cậu lại cực nóng làm cho cậu hơi căng đầu óc.

Tiếng rống của Vương Trung Hải như gần như xa, không biết qua bao lâu, chùm sáng đuổi theo phương hướng khác, chỉ có một chút tiếng người cũng mai danh ẩn tích.

Gió đêm lướt nhẹ qua lá cây rì rào lay động, sau một lúc lâu, Tạ Tinh Lan nói khẽ: "Đi rồi nhỉ?"

Giang Qua ừ một tiếng trầm thấp, sau đó buông tay chống cây xuống, giữa hai người tách ra một chút khoảng cách.

Lúc này Tạ Tinh Lan mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, không biết là tiếng tim đập của ai như đánh trống, bầu không khí im lặng có phần kỳ lạ, Tạ Tinh Lan có thể cảm nhận được Giang Qua vẫn luôn nhìn cậu, cậu tránh né ánh mắt quá ngay thẳng nóng rực kia.

"Về đi?" Tạ Tinh Lan nói: "Lạnh."

Giang Qua ừ một tiếng, hai người rời đi từ một hướng khác, lẫn vào đại quân tan học.

Nửa đêm, Tạ Tinh Lan hơi mất ngủ, trước mắt cứ lắc lư ánh mắt Giang Qua nhìn cậu trong rừng cây. Cậu lại không ngốc, đương nhiên biết hàm nghĩa ánh mắt này đại biểu không hề tầm thường.

Không biết làm sao Cố Lãng cũng mất ngủ, vươn tay vỗ cậu một cái: "Lão Tạ, sao mày vẫn chưa ngủ?"

Tạ Tinh Lan ừ một tiếng, trầm giọng nói: "Tao đang suy nghĩ chuyện lớn đời người."

Cố Lãng bật cười một tiếng: "Tao tư vấn giúp mày?"

Theo lý mà nói, Tạ Tinh Lan sẽ không gửi hy vọng ở Cố Lãng cái con chó này, từ cái miệng chó kia của Cố Lãng không nhả ra được ngà voi gì, lời từ chối của cậu đã lượn một vòng trong miệng, cuối cùng nghĩ rằng hỏi người khác cũng không sao, trước tiên thử thăm dò gọi tên Giang Qua.

Nếu Giang Qua không ngủ chắc chắn sẽ trả lời cậu.

Đợi vài giây đồng hồ, không trả lời.

Cố Lãng nói: "Mày gọi nó làm gì? Nó ngủ rất sớm, bây giờ cũng hơn mười hai giờ rồi."

Tạ Tinh Lan xoay người, nằm sấp hỏi Cố Lãng: "Mày cảm thấy Giang Qua thế nào?"

Cố Lãng lập tức mở máy hát ra, vừa nhìn chính là oán hận chất chứa đã sâu: "Lạt thủ tồi hoa, cực kỳ tàn ác, tao thật sự không biết tại sao lại có con gái thích loại người trừ mặt và thành tích thì không còn gì khác như nó, rõ ràng tao đức trí thể mỹ cực khổ phát triển cộng đồng..."

(lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)

Tạ Tinh Lan ngắt lời hắn: "Dừng dừng dừng, ai muốn nghe mày bốc phét?"

Cố Lãng hậm hực nói: "Dù sao cứ thế đi, không bằng tao."

Tạ Tinh Lan cười nói: "Xéo đi. Tốt hơn mày nhiều."

Cậu bao che khuyết điểm, con nhà mình, mình có thể nói không tốt, người khác một chữ cũng không được nói.

"Mày hỏi cái này làm gì, cuối cùng mày cũng muốn ăn cỏ gần hang rồi?"

Tạ Tinh Lan: "..."

Cố Lãng cười đến rung cả giường: "Không phải tao nói, lão Tạ, mỗi ngày mày la hét muốn yêu sớm, tao còn tưởng là mày cố ý giả ngu, ý tứ của Giang Qua đối với mày rõ ràng như thế... Không ngờ mày lại ngốc thật, bây giờ mới phát hiện."

Tạ Tinh Lan duỗi tay đánh hắn, Cố Lãng ối một tiếng, không miệng tiện nữa: "Mày đánh tao làm gì, tao nói thật."

"Phắc, câm miệng mày đi, tao biết ngay muốn nói chuyện với mày là sai lầm." Tạ Tinh Lan ngủ rồi, kéo chăn che đầu lại, Cố Lãng vẫn cười đến đê tiện: "Tao nói thật, lão Tạ, mày phải cẩn thận, tao cảm thấy con người lớp trưởng rất đáng sợ, con người mày tâm đại, sớm muộn gì sẽ bị ăn đến không còn xương."

(tâm đại: cẩu thả qua quýt, không tinh tế tỉ mỉ)

Tạ Tinh Lan túm gối đập Cố Lãng một cái, lúc này Cố Lãng mới không nói nữa.

Tạ Tinh Lan nằm xuống, không nhịn được thì thầm trong lòng, chẳng lẽ Giang Qua thật sự...

Trước kia cậu chưa bao giờ nghĩ quan hệ của cậu và Giang Qua sang một hướng khác. Cậu vẫn luôn xem Giang Qua như đứa trẻ, dù cho Giang Qua lớn lên thành thiếu niên còn cao hơn cậu, trong tiềm thức của Tạ Tinh Lan, Giang Qua vẫn là đứa trẻ gầy nhỏ cắn răng không chịu khóc, cần cậu bảo vệ.

Nhưng hôm nay ở trong rừng cây, Giang Qua vô tình hay cố ý dựa vào cậu, cảm giác áp bách mười phần, Tạ Tinh Lan mới mơ hồi giật mình, cho dù bây giờ Giang Qua vẫn có ngây ngô liều lĩnh của thiếu niên, nhưng khung xương và khí thế lại đã là nguyên mẫu của người đàn ông tương lai cường thế vô song một tay che trời.

Lúc Giang Qua vây cậu giữa hai cánh tay, Tạ Tinh Lan biết rõ Giang Qua sẽ không làm bất kỳ chuyện bất lợi với cậu, nhưng bóng ma ở đời trước lại không đúng lúc mà bốc lên đầu, cậu thậm chí có ảo giác không chỗ để trốn, mặc cho xẻ thịt.

Trong đầu Tạ Tinh Lan hơi loạn, dứt khoát không nghĩ, vùi đầu đi ngủ.

Sau khi trong lòng mơ hồ đã có suy đoán, đối mặt với Giang Qua, Tạ Tinh Lan không còn dùng rất thân tự nhiên như trước nữa, cứ cảm thấy không hiểu sao không được tự nhiên.

Tạm thời cậu vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để ở chung với Giang Qua sẽ thích hợp hơn, cũng chưa nghĩ ra nếu như suy đoán trở thành sự thật phải trả lời thế nào, vì để tránh cho xấu hổ, hai ngày thi cuối kỳ cậu đều đi cùng Lý Tiểu Bân.

Thi xong một môn cuối cùng, các bạn học vẫn phải chuyển phòng học trống, cho nên đến canteen ăn cơm trước.

Tạ Tinh Lan cầm túi bút trở về phòng học, nhìn thấy tư thế ngồi thẳng của Giang Qua ở chỗ ngồi, cúi đầu đang làm bài thi.

Nghe thấy tiếng động, Giang Qua ngẩng đầu, sau đó mím khóe miệng, ngữ điệu dịu dàng hỏi cậu: "Thi thế nào?"

Ánh mắt Tạ Tinh Lan lóe lên một cái: "Tạm được, cứ thế thôi."

Giang Qua đóng nắp bút lại: "Đói không, chúng ta đi..." Ăn cơm.

Hai chữ phía sau vẫn chưa nói ra, Tạ Tinh Lan đã gọi Lý Tiểu Bân một tiếng: "Chó Bân, đi ăn cơm."

Động tác đứng lên của Giang Qua hơi khựng lại.

Tạ Tinh Lan cũng kịp phản ứng, lúng túng kinh khủng, không nhìn Giang Qua.

Tầm mắt Lý Tiểu Bân chuyển một vòng giữa hai người họ, trong lòng hiểu gì đó, hòa giải nói: "Đi cùng đi, nhiều người náo nhiệt, Tiểu Như?"

Hứa Như nói: "Ba người các anh đi ăn đi, em đi tìm chị em có việc."

Cuối cùng ba người họ cùng đến canteen.

Tạ Tinh Lan đi ở giữa, nhớ tới chuyện vừa rồi, biết thái độ tránh né của mình thực sự quá mức rõ ràng, căn bản không hề che giấu. Giang Qua lại là người tâm tư nhạy cảm như vậy, chắc chắn đã nhận ra.

Cậu không nhịn được nghiêng đầu, âm thầm liếc nhìn Giang Qua.

Giang Qua hơi cúi đầu, không có biểu cảm gì, nhưng sắc mặt hình như hơi tái nhợt.

Trong lòng Tạ Tinh Lan cảm thấy khó chịu, Lý Tiểu Bân nói câu gì cậu cũng không nghe rõ.

Một bữa cơm ăn đến là tẻ nhạt vô vị, Tạ Tinh Lan vội vàng ăn xong, lấy cớ muốn về phòng thu dọn đồ đạc, đi trước.

Lý Tiểu Bân nhìn bóng lưng của cậu, lại nhìn về phía Giang Qua không động tới đũa, không nhịn được hỏi: "Các cậu... cãi nhau?"

Giang Qua giống như vừa lấy lại tinh thần, ánh mắt từ một cái ngỡ ngàng chớp mắt lập tức khôi phục lại yên lặng lạnh lùng ngày thường, hầu kết của hắn trượt lên xuống một cái, khàn khàn nói: "Không có."

Lý Tiểu Bân lại thử thăm dò hỏi: "Vậy cậu... nói cho nó biết?"

Trong cái nhìn của cậu ta, Tạ Tinh Lan rõ ràng đang trốn tránh Giang Qua, cãi nhau hẳn là cũng không có khả năng, tính cách đó của Tạ Tinh Lan, muốn cãi nhau cũng bày ra ngoài, trực tiếp dỗi không hề sợ, không làm bộ vòng vo kia.

Cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có một khả năng Giang Qua nói thật với Tạ Tinh Lan.

Giang Qua nói: "Không có."

Lý Tiểu Bân nghĩ ngợi: "Vậy chắc chắn là nó biết rồi, Giang Qua, cậu đừng quên chuyện tôi đã nói với cậu, bất kể Chiêu chấp nhận hay là từ chối, cậu cũng không thể ép buộc."

Giang Qua hơi rũ mắt xuống, dường như căn bản không nghe cậu ta nói.

Lý Tiểu Bân nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, hình như bị cái gì đó lớn lao đả kích, cũng hơi không đành lòng.

Ba người bọn họ có thể nói là quen biết từ nhỏ, người khác có thể không biết, nhưng cậu ta còn có thể không nhìn ra tình cảm Giang Qua đối với Tạ Tinh Lan sâu bao nhiêu sao. Từ trước đến giờ Giang Qua cũng chỉ đối xử tốt với Tạ Tinh Lan, chỉ để ý Tạ Tinh Lan, thái độ hiện tại của Tạ Tinh Lan không khác gì từ chối, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Giang Qua sụp đổ nhường nào.

Nhưng Lý Tiểu Bân đương nhiên đứng về phía Tạ Tinh Lan, cho nên cũng không nói thêm nữa, vội vàng và hai miếng cơm rồi rút lui.

Tạ Tinh Lan đứng trong phòng ngủ, có phần không biết bắt đầu dọn từ chỗ nào.

Trước kia đều là Giang Qua giúp cậu làm, Giang Qua không ở đây, cậu – một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng cũng không biết phải thu dọn một đống đồ lớn này như thế nào.

Cậu hơi bực bội, ngồi xuống ghế dựa.

Tạ Tinh Lan nhìn điện thoại một lát, mười mấy phút sau, khóe mắt liếc tới một bóng người ở cửa, cậu ngẩng đầu nhìn sang, là Giang Qua.

Giang Qua đứng ngược sáng, tư thế hơi cứng đờ mà thắng tắp.

Tạ Tinh Lan nhất thời không biết nói gì, đành phải hỏi: "Ăn xong rồi?"

Giang Qua ừ một tiếng trầm thấp.

Im lặng hai giây, da đầu Tạ Tinh Lan cũng tê dại, mới nghe được Giang Qua khẽ nói: "Có phải tôi, làm gì sai không?"

Tạ Tinh Lan sững sờ, sau đó Giang Qua nói: "Cậu tức giận à?"

"Không có, " Tạ Tinh Lan dừng lại, không biết nên giải thích thế nào, đành phải nói: "Không tức giận."

Giang Qua chậm rãi nói: "Cậu không muốn nhìn thấy tôi."

Giọng điệu nói chuyện của hắn cũng không kịch liệt, thậm chí được gọi là bình thản nhẹ nhàng, giống như rủ rỉ trần thuật, nhưng mà Tạ Tinh Lan lại chẳng biết tại sao, mơ hồ có chút trực giác không tốt lắm.

Cậu không nhìn biểu cảm của Giang Qua, đứng bật dậy, đi tới cửa: "Tôi ra ngoài tìm Lý Tiểu Bân một lát."

Lúc đi ngang qua bên người Giang Qua, khóe mắt Tạ Tinh Lan liếc về nửa bên mặt ẩn giấu trong bóng đêm của hắn, lành lạnh như tráng một lớp men, mà ánh chiều tà rơi xuống mái tóc đen của hắn lại là màu vàng óng, hơi cảm giác quái dị dở dở ương ương.

Tiếp theo hết thảy đều tới đến là hỗn loạn vô chương, Tạ Tinh Lan vốn chỉ muốn tránh ra ngoài nói vài câu với Lý Tiểu Bân, vừa đi ra hai bước, cổ tay lại bỗng dưng bị bàn tay lạnh như băng của Giang Qua nắm lấy.

Tạ Tinh Lan giật mình vô thức muốn giãy ra, Giang Qua dùng sức nắm chặt, kéo cậu vào trong phòng.

Cửa phòng ngủ bị đạp một đạp, cửa sổ thủy tinh trên hành lang cũng phát ra âm thanh chấn động, hai phòng ngủ sát vách có người bị giật nảy mình, bắt đầu chửi rủa.

Sau lưng Tạ Tinh Lan đụng vào ván cửa, vang lên một tiếng "bộp" nặng nề, cậu nhíu mày, lưng truyền đến cảm giác đau âm ỉ: "Cậu làm gì!"

Giọng nói vẫn chưa hoàn toàn dứt, đã bị chặn lại cực kỳ chặt chẽ.

Một tay Giang Qua nắm phần gáy Tạ Tinh Lan, một tay giữ chặt eo cậu, vững vàng trói buộc người lại, động tác cúi đầu hôn xuống vội vàng lại hung ác. Hắn không có kết cấu gì, đầy trong đầu vang vọng "Tạ Tinh Lan không muốn để ý đến hắn", trống rỗng như hoàn toàn tĩnh mịch, sợ hãi và khát vọng trong lồng ngực đã bành trướng đến mức sắp căng nứt cả người hắn, trừ tuân theo bản năng ngang ngược lại thô lỗ dã man chiếm hữu thế này, hắn căn bản không có cách suy nghĩ.

Tạ Tinh Lan ưm ưm hai tiếng, mắt trợn tròn xoe, không dám tin nhìn hai mắt Giang Qua gần ngay trước mắt không có ánh sáng, bên trong hoang vu, nhưng dường như có thể cảm nhận được một loại tuyệt vọng và đau khổ nào đó sắp dìm chết từ trong động tác điên cuồng run rẩy lại ngang ngược của hắn.

Tối tăm và tàn nhẫn trong lòng Giang Qua hoàn toàn tránh ra khỏi sự trói buộc của lý trí, hắn cũng không khắc chế bản thân nữa, dù sao Tạ Tinh Lan... Không thích hắn, muốn trốn tránh hắn. Hắn nhịn nữa cũng không thay đổi được.

Nhưng mà hắn không thả ra, hắn không thể thả Tạ Tinh Lan đi, hắn sẽ chết.

Cho nên, dù cho chỉ có thể làm chuyện vô dụng này, chỉ có thể làm cho Tạ Tinh Lan chán ghét buồn nôn hơn, hắn cũng phải ôm chặt cậu.

Hắn hít thở cũng như kéo trái tim, đau đớn từng cơn, đau đến nỗi trước mắt đều mơ hồ không rõ, chỉ có thể giống một người đuối nước nắm chặt gỗ nổi, liều mạng đòi lấy, cầu xin một chút ấm áp.

Đôi môi Tạ Tinh Lan tê rần lại đau, sức lực Giang Qua ôm cậu gần như muốn chen sạch không khí trong phổi cậu, không có một tí khe hở, cậu chỉ có thể khó khăn phát ra một chút giọng khàn trong cổ họng, cả người cũng sắp thiếu oxy, thế là chân liên tục vừa đá vừa đạp, nắm đấm nện thẳng lên lưng Giang Qua.

Tốt xấu gì Tạ Tinh Lan cũng là nam giới trưởng thành, Giang Qua bị cậu đánh cũng đau, nhưng hắn không muốn buông tay, không muốn rời khỏi nguồn nhiệt duy nhất, hắn biết, một khi buông tay, hắn lại sẽ quay về trong vực thẳm âm u lạnh lẽo bẩn thỉu.

Giang Qua giống như cuồng nhiệt, ngay cả linh hồn cũng kích động run rẩy lên. Nhưng hôn càng sâu, chỗ trống trong lòng lại càng lớn, càng không chiếm được thỏa mãn, hai mắt hắn đỏ ngầu, gần như ngay cả hơi thở của Tạ Tinh Lan cũng muốn chiếm hữu toàn bộ.

Trong lòng có âm thanh đang gào thét, Tạ Tinh Lan thuộc về hắn, là của hắn!

Tạ Tinh Lan nức nở nói: "Buông, buông ra, Giang Qua, buông ra, đau..."

Không biết cái gì lôi thần trí của Giang Qua lại, trong chớp mắt im bặt rồi dừng.

Tạ Tinh Lan nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, dùng sức hít thở.

Giang Qua nhắm chặt mắt, cả người đều đang yếu ớt run rẩy, hai tay ôm Tạ Tinh Lan đã siết chặt thành đấm, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

Chỉ có tiếng hít thở thô nặng, không có ai nói chuyện, Tạ Tinh Lan bị hắn ôm rất chặt, toàn thân cũng đổ một lớp mồ hôi.

Đầu óc cậu trống rỗng, cho đến khi Giang Qua nhẹ nhàng cúi đầu vùi trong cổ cậu, cảm giác ướt át từ cổ chậm rãi trượt xuống xương quai xanh.

Tạ Tinh Lan chậm chạp nhận ra, Giang Qua... đang khóc.

Giống như rất lâu trước kia, cố sức cắn răng, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, khóc đến im lặng, lại tê tâm liệt phế, đau toàn thân.

"Đừng ghét tôi." Hồi lâu sau, giọng Giang Qua khàn khàn, ngữ điệu chậm chạp lại nhẹ, nói một mình giống như thần kinh: "Cậu muốn tôi làm cái gì, thì tôi làm cái đó, tôi sẽ làm rất tốt, sẽ không khiến cậu mất hứng, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu... đừng đi."

"Chiêu à, tôi thật sự thích cậu mà, " Giang Qua thì thào nói: "Nếu cậu ghê tởm tôi, chỉ muốn thoát khỏi tôi, cậu chỉ cần nói một câu để tôi đi chết là được... Tôi sẽ nghe lời cậu."

Cái mạng này của hắn vốn là Tạ Tinh Lan cho, nếu như không có Tạ Tinh Lan, hắn làm sao chịu được vượt qua mười mấy năm dài dằng dặc lại tàn khốc này.

Hắn chán ghét thế giới này, đã muốn rời đi từ lâu.

Nhưng... hắn không bỏ được Tạ Tinh Lan.

Nhưng nếu như phải nhìn Tạ Tinh Lan rời khỏi hắn, ở bên cạnh người khác sống cả đời, hắn còn không bằng chết cho xong.

"Nhưng muốn bảo tôi thả cậu ra, tôi không làm được... Miễn là tôi còn sống, thì sẽ không buông tay."

"Khi vừa trở về, tôi muốn cách xa cậu, tôi muốn để cậu sống vui vẻ, nhưng tại sao cậu lại muốn đi đến bên cạnh tôi?"

"Cậu không cần thích tôi, cậu không nhìn tôi cũng không sao, ở bên cạnh tôi là được, tôi sẽ đối xử với cậu rất tốt rất tốt." Giang Qua hôn cổ Tạ Tinh Lan một cái, khẽ nói: "Được không?"

Tạ Tinh Lan nghe được một chút cầu xin hèn mọn đến cực hạn trong lời nói của hắn.

Giang Qua không xin cậu cũng thích hắn, chỉ xin cậu đừng ghét hắn.

Mắt Tạ Tinh Lan cay xè, lòng rối như tơ vò.

Cậu vốn cho rằng, Giang Qua đối với cậu chỉ là hormone của tuổi dậy thì quấy phá, nói cho cùng hai người họ vẫn luôn ở chung một chỗ, còn thường xuyên ngủ chung, có thể nảy sinh ý nghĩ khác cũng rất bình thường. Cậu còn tưởng là chỉ cần giữ khoảng cách hai ngày, Giang Qua sẽ hiểu rõ thái độ của cậu, tiếp đó dừng tâm tư này lại.

Nhưng mà không ngờ... Thích của hắn vậy mà nặng nền đến vậy, ép cho Tạ Tinh Lan thở không nổi.

Cậu hòa hoãn, nói: "Giang Qua, cậu buông ra trước."

Giang Qua cứng đờ, ngón tay khẽ rụt lại một cái giống như co giật, lập tức dùng hết toàn lực, kiềm chế buông Tạ Tinh Lan ra.

Tay chân Tạ Tinh Lan như nhũn ra ngồi xuống giường, Giang Qua cúi đầu đứng trước mặt cậu, lại cứng như pho tượng, không nhúc nhích, im lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng của cậu.

Tạ Tinh Lan biết ngay từ đầu mình đã mơ hồ đoán được tâm tư của Giang Qua, lựa chọn tránh né mà không phải hỏi thẳng, cũng là vì cậu liên tưởng đến Giang Qua của đời trước.

Người đàn ông tàn khốc vô tình, thủ đoạn độc ác phá hủy cả gia tộc của cậu, dù cho đã qua lâu như vậy, Tạ Tinh Lan nhớ lại đã không còn hận thù, nhưng vẫn không thoải mái.

Cậu cho rằng Giang Qua của đời này là cậu nhìn lớn lên, cậu hiểu rất rõ, nhưng có lúc cũng sẽ lộ ra một mặt cậu xa lạ, thậm chí cũng sẽ giống như vừa rồi, thô bạo như biến thành người khác.

Từ chối...?

Tạ Tinh Lan nhìn vẻ mặt tĩnh lặng không sức sống của Giang Qua, trong lòng mềm nhũn.

Giang Qua trước mắt sẽ vụng về lại lấy lòng gấp hoa hồng giấy tặng cậu, sẽ không để ý đến cơ thể của mình cũng muốn bảo vệ cậu bình an, làm sao lại giống như người đàn ông ở đời trước.

Cậu không nên liên tưởng hai người họ với nhau.

Đã như vậy, thử một lần thì có sao? Giang Qua đẹp trai thành tích tốt, nuông chiều cậu không có điểm mấu chốt, tương lai còn là trùm của đỉnh Kim Tự Tháp đứng trong giới nghiệp của Lâm thành, bất kể nghĩ như thế nào cậu cũng không lỗ! Hơn nữa cậu đối với Giang Qua, cũng không phải một chút cảm giác cũng không có, trước đó hiểu lầm Giang Qua thích Khương Tuyết Lê, thú thực trong lòng cậu cũng không vui, chỉ có điều không nghĩ sâu...

Nụ hôn vừa nãy cậu cũng không ghét, là Giang Qua ôm cậu quá chặt, thít chặt đến hoảng.

Tạ Tinh Lan nghĩ rõ ràng, thì sẽ không đung đưa không ngừng xoắn xuýt không rõ, sau khi đưa ra quyết định, cậu đứng lên, nhìn thẳng vào Giang Qua.

Nhịp tim trở nên nhanh hơn, cậu hiếm khi căng thẳng, liếm môi một cái: "Giang Qua..."

Vừa thấy vẻ mặt của Tạ Tinh Lan trang trọng nghiêm túc như thế, Giang Qua tưởng rằng cậu muốn từ chối, hầu kết trượt lên xuống, đồng tử chấn động một cái, sắc mặt trắng bệch hơn, huyết sắc lui sạch, cả người lung lay sắp đổ, dường như một giây sau không chống đỡ được sắp ngã quỵ.

Tạ Tinh Lan đau lòng cực kỳ, ngay cả làm nền cũng bớt đi, duỗi tay ôm lấy Giang Qua.

Giang Qua cứng ngắc không gì sánh được, có vẻ như không dám tin chậm rãi trợn to mắt, không động đậy.

Tạ Tinh Lan dứt khoát lại không biết xấu hổ ủi ủi trong ngực hắn, nhận ra cả người Giang Qua cũng run lên, căng thẳng hơn cậu vô số lần, thế là lại không tim không phổi vui vẻ trộm cười lên. Cậu hỏi: "Lúc trước ở dân túc, cậu nói cậu có người thích, là tôi?"

Giang Qua chậm chạp lại cẩn thận ừ một tiếng, giống như sợ quấy rầy cảnh trong mơ.

Tạ Tinh Lan lòng nói mình đúng là không nhạy bén, sao đến bây giờ mới phản ứng lại chứ.

Trừ cậu ra, Giang Qua căn bản chưa từng giao lưu tiếp xúc nhiều với ai, hắn có người mình thích, trừ mình ra còn có thể là ai.

Khóe miệng Tạ Tinh Lan không bị khống chế giương lên, sau đó nghiêm túc nói: "Giang Qua, tôi đồng ý, tôi cũng rất thích cậu."

Sau đó, cậu lại không nhịn được phàn nàn: "Nhưng hung quá, đau, sau này cậu có thể kiềm chế bản thân một chút không."

Toàn bộ quá trình Giang Qua đều không lên tiếng, hô hấp nặng nề, Tạ Tinh Lan nghi hoặc lùi một chút: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Mắt Giang Qua phủ đầy tơ máu, không chớp mắt nhìn cậu đau đáu, sau đó, hắn như tỉnh giấc chiêm bao, hai tay điên cuồng run rẩy dùng sức ôm lấy Tạ Tinh Lan.

"Cậu đồng ý rồi..." Hắn không dám tin lại sợ hãi nhẹ giọng xác nhận: "Chiêu à, cậu đồng ý rồi...?"

Mũi Tạ Tinh Lan hơi cay cay: "Ừ."

Giang Qua nhắm chặt mắt, dù cho trong lòng tàn nhẫn lại rõ ràng mà hiểu rõ, Tạ Tinh Lan chỉ thông cảm với hắn, căn bản không thích hắn, hắn chỉ âm hiểm đạp lên nhược điểm mềm lòng của Tạ Tinh Lan mà thôi, nhưng danh chính ngôn thuận ôm lấy ánh sáng hắn theo đuổi một đời, đã đủ lắm rồi, thứ tối tăm như hắn, còn có thể yêu cầu cái gì xa vời đây.

"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, " Hắn nói năng lộn xộn, hỗn loạn vô cùng, chỉ có thể lặp lại câu này giống như nói mê: "Tôi sẽ đối xử tốt với cậu."

Đời trước cũng không phải Tạ Tinh Lan chưa từng yêu đương, chỉ là lần này hình như vô cùng luống cuống, có lẽ đối tượng là con trai, cậu cũng không biết phải yêu đương như thế nào.

Dù sao trước tiên thử đi, sau này thế nào đều là ẩn số, chí ít hiện tại cậu không hối hận.

Lúc này đúng lúc có người gõ cửa: "Lão Tạ, có đó không? Lát nữa đi hát không?"

Tạ Tinh Lan vỗ nhẹ sau lưng Giang Qua một cái: "Đi mở cửa."

Giang Qua cúi thấp đầu vùi ở cổ cậu, Tạ Tinh Lan giục hai lần hắn mới buông tay ra.

Sau khi mở cửa, Vương Chinh nghênh ngang đi vào: "Chúng ta hố lão Tôn một phen, lão Tôn nói tối nay mời chúng ta đi hát, có đi không?"

Tạ Tinh Lan liếc nhìn Giang Qua, Giang Qua không nói gì im lặng đang giúp cậu thu dọn hành lý, Tạ Tinh Lan nói trong lòng bạn trai vừa nhậm chức vẫn chưa giao lưu một chút tình cảm, hát gì mà hát, từ chối ngay: "Bọn mày đi chơi đi, hôm nay tao muốn về nhà sớm."

Vẻ mặt Vương Chinh không hiểu nổi: "Về nhà làm chi?"

Tạ Tinh Lan đường hoàng ra dáng nói: "Yêu đương với người yêu của tao."

"À." Vương Chinh vô thức đáp một tiếng, sau khi kịp phản ứng, đứng bật dậy, mặt mũi tràn đầy không dám tin: "Đậu má! Lão Tạ mày mày mày thoát kiếp FA lúc nào!?"

Tạ Tinh Lan nhìn thấy bóng lưng Giang Qua nháy mắt cứng ngắc, lập tức vui vẻ, không ngờ động tác cưỡng hôn của thằng cu thối này hung hãn như thế, thật ra vẫn rất ngây thơ nha?

Tạ Tinh Lan hàm hồ nói: "Cách đây không lâu."

Hai mắt Vương Chinh phát sáng, tràn đầy khát vọng với tin sốt dẻo: "Ai vậy ai vậy? Tao cam đoan không nói ra ngoài, mày nói cho tao đi."

Tạ Tinh Lan lườm hắn một cái: "Coi tao dốt à, nói cho mày chả khác gì nói cho toàn thế giới." Dừng một lát, cậu lại nói: "Đợi tao hỏi cậu ấy đã, có muốn nói cho người khác biết không, thương lượng xong lại nói."

Cậu đuổi Vương Chinh vẫn chưa hết hy vọng ra ngoài, vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy giọng Giang Qua: "Tôi sẽ không nói cho người khác."

Tạ Tinh Lan có thể đồng ý ở bên cạnh hắn, đã là trời ban, hắn không thể được voi đòi tiên khoe khoang khắp nơi, nếu có một ngày bị người khác biết hắn là người tàn phế, Tạ Tinh Lan cũng sẽ bị chỉ trích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro