1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống.

Cái nóng của mùa hè tích lũy vào ban ngày vẫn chưa biến mất, ngay cả con đường nhựa lên núi cũng hấp tụ đầy hơi nóng sau khi phơi nắng, cung cấp xông hơi bàn chân miễn phí cho những người ăn no rửng mỡ đến tản bộ.

Chân núi chính là danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Lâm thành.

Giao thông ở khu thắng cảnh rất ngang ngược, bất kể ngày hay đêm, luôn luôn nối gót sát vai, kín người hết chỗ. Kéo theo tám làn xe ở lân cận cũng trở thành đoạn có tỷ lệ ùn tắc cao, cứ cho là ông chủ giá trị bản thân hơn trăm triệu lái chiếc xe Benz tám triệu đến mười triệu, cũng phải có nề nếp bị chặn đến mười giờ về nhà ăn khuya.

Giữa sườn núi, có cư dân ở lân cận phe phẩy cây quạt tản bộ, sống một cuộc sống như người nhà nhịp điệu chậm chạp ngăn cách huyên náo.

Lúc này, một hồi tiếng còi xe gấp rút chói tai vang lên từ phía sau, có người nhìn lại, thấy là một chiếc Maybach bật đèn trước, lẩm bẩm gì đó từ giữa đường chậm rãi rời sang.

Maybach khẽ kêu chạy qua.

Đợi không nhìn thấy xe, đám người lòng mang bất mãn nhao nhao bàn tán.

"Kẻ có tiền đúng là ra vẻ, đường rộng thế này, bóp còi to như thế để làm chi."

"Lái nhanh thế kia, muốn đụng chết người à?"

"Này, không phải phía trước có căn biệt thự à, chắc chắn là kẻ có tiền vội vã đi gặp tình nhân ấy..."

Tiếp đó bọn họ ngầm hiểu ý nở nụ cười.

Sự thật chứng minh, có thể làm cho những người xa lạ vốn không quen biết nhanh chóng quen thuộc chỉ có hai chuyện —— chơi mạt chược và tám chuyện.

Nhất là tám chuyện về kẻ có tiền.

"Tôi nghe nói, căn biệt thự phía trước kia là của ông chủ Tinh Thành."
"Ông chủ Tinh Thành tên là Lee cái gì nhỉ?"

"Chữ kia đọc là "Felix", Lee Felix là cái người không có chân."

"À à, là hắn, cũng khó trách, kiểu biệt thự ở đây thông thường không rẻ, vị này ngược lại thật sự có chút bản lĩnh."

"..."

Hwang Hyunjin đi ngang qua họ.

Cậu hơi cúi đầu, tận lực đè thấp mũ lưỡi trai che hơn nửa gương mặt, trong ánh đèn đường chói lọi, chỉ có thể liếc được một chút đường cong bên mặt.

Nội dung mọi người nói chuyện phiếm lọt vào tai cậu không sót một câu.

Trong lòng Hyunjin mỉm cười một cái, nghĩ thầm, Lee Felix đó có thể gọi là có chút bản lĩnh à? Cũng quá xem thường hắn rồi.

Hyunjin trở về từ nước ngoài được ba tháng, đã nghe nói không ít tin đồn liên quan đến Felix.

Nhưng mà cậu không có thời gian rảnh đi cảm thán thế sự vô thường phong thủy luân chuyển, tên nghèo đã từng mặc người chém giết lắc mình biến hóa thành sự tồn tại mà người người trong giới cấp cao kiêng nể ở Lâm thành —— ba tháng trước cha và anh trai cậu đã qua đời vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, bỏ xuống tập đoàn Hwang thị rối như mớ bòng bong, Hyunjin bị các thân thích gọi gấp về nước, thậm chí không cho cậu thời gian khổ sở thương tiếc, chung tay ra sức đẩy cậu lên đỉnh gióng gió.

Hyunjin là con trai vợ kế, xí nghiệp của gia tộc tự có ba và anh cả nắm giữ, cậu không thể nhúng tay, cũng chưa từng muốn nhúng tay, cho nên làm cậu ấm ăn chơi gần nửa đời, đâu ra sẽ có kinh nghiệm quản lý?

Nhưng cậu không đi trốn vào đồng hoang, vẫn kiên trì đến cùng.

Khi đó tình cảnh Hwang thị cực kỳ nguy hiểm.

Một miếng bánh ngọt như thế, mọi người đều muốn chia một miếng.

Hyunjin không những phải xử lý thỏa đáng hậu sự của người thân, ứng phó thế lực bên ngoài, còn phải làm yên lòng nội bộ nhân viên, loay hoay sứt đầu mẻ trán tinh thần rối loạn, rõ ràng mệt mỏi sút vài cân.
Mắt thấy tình hình hơi tốt, Hyunjin vẫn chưa thở phào, lại bị người bên trong bán đi. Dự án cậu đầu tư vô số tâm huyết, trông cậy dựa vào nó ổn định tình hình, bị nhà đối diện cướp, tài chính giai đoạn trước hơn phân nửa trôi theo dòng nước, giá cổ phiếu của công ty thẳng tắp rơi xuống, tình thế tựa như ngựa hoang thoát cương, nhe răng phi nước đại về phía cậu không có cách nào khống chế.

Tư bản bên ngoài như hổ rình mồi, áp lực từ người thân vì lợi ích, còn có sự thấp thỏm lo lắng của nhân viên trong tập đoàn, đều giống như thực chất trĩu nặng chồng chất trên bả vai Hyunjin.

Cậu hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ một đống sổ sách lộn xộn này, bán lại công ty, cầm tiền tiếp tục trải qua cuộc sống vui vẻ của chính cậu.

Nhưng đây là tâm huyết nửa đời của cha và anh trai, cậu suy nghĩ mấy ngày mấy đêm, vẫn quyết định liều một phen.

Nếu như không có cha và anh trai, cậu sẽ không có được hết thảy như bây giờ.

Thua cuộc rồi, cùng lắm thì là hai bàn tay trắng.

Cậu sợ cái rắm. Mơ đi diễm.

Hyunjin gần như rút tất cả tài sản hiện có, đưa vào trong mắt xích tài chính, đảm bảo vận hành thường ngày của công ty và thúc đẩy dự án. Mà bản thân cậu đã nghèo đến độ sắp không có gì ăn, đi ngủ ăn cơm đều giải quyết ở công ty.

Ngay khi tình thế giằng co, người của Lee Felix—— ông chủ lớn của Tinh Thành tìm tới Hyunjin.

Vừa nghe nói Tinh Thành muốn nhập cổ phần đồng thời bơm tiền trợ giúp Hwang thị vượt qua cửa ải khó khăn, Hyunjin vẫn không dám tin.

Dù gì trong cái nhìn của cậu, trò đùa trẻ con này của bọn họ, Tinh Thành không để vào mắt.

Nhưng hành động bên Tinh Thành thẳng thắn dứt khoát, điều kiện đưa ra nghiêng về một bên có lợi cho Hwang thị, thậm chí ngược lại giống như đưa tiền cho Hyunjin.

Không chỉ có như thế, không biết Felix từ đâu nghe được hoàn cảnh túng quẫn bây giờ của Hyunjin, còn đưa cho Hyunjin một ngôi biệt thự dưới tên hắn.

Hyunjin bị hành động mê hoặc này của Felix làm cho mơ hồ, nhiều tiền hơn nữa cũng không cần phải đập chơi chứ?

Cậu tỉnh táo tự hỏi, mặc dù hồi nhỏ từng là bạn học với Felix, nhưng hai người họ cho tới bây giờ gặp nhau rất ít.

Đời này lúc Hyunjin khóc lóc om sòm hơi xấu nói với bác trông coi cổng trường, có lẽ nhiều hơn nói với Felix.

Vả lại hai người họ còn có chút lục đục thầm kín —— bọn họ đều từng thích hoa khôi cấp ba, thậm chí còn từng ầm ĩ không vui vẻ trước mặt mọi người.

Mà Felix cũng chưa từng lộ mặt, hết thảy công việc đều là trợ lý của hắn trao đổi với Hyunjin, hoàn toàn không giống như là vì tình cảm bạn cùng trường ngày xưa mà ra tay viện trợ.

Hyunjin không dễ tin, tìm một lý do làm lấy lệ.

Dẫu sao trong vòng tròn này lòng người khó dò, lợi ích hun mắt người, cậu lại không rành thế sự, cũng học được để lại tâm nhãn ở bất cứ việc gì.

Về sau Felix tự gọi điện thoại cho Hyunjin.

Nói chỉ là vì trả ân tình của mẹ Hyunjin, bảo cậu không nên nghĩ quá nhiều.

Giọng điệu lạnh lùng mà trầm thấp, thậm chí không đợi Hyunjin mở miệng nói chuyện đã cúp điện thoại.

Lúc còn sống mẹ Hyunjin là giáo viên ngữ văn của bọn họ, khi đó vì gia cảnh nghèo khó, người có tàn tật, lại đắc tội với con nhà giàu ác bá trong lớp, Felix bị rất nhiều người cô lập coi khinh, chỉ có mẹ của Hyunjin thường xuyên quan tâm hắn, có khi sẽ còn dẫn Felix về Hwang gia ăn cơm.

Felix nói như vậy, Hyunjin buông xuống mấy phần phòng bị.

Nhưng mà hiện thực vẫn cho cậu một bạt tai nặng nhất tàn nhẫn nhất.

Sau khi Felix nhập cổ phần, từng bước một chiếm đoạt từng bước một xâm chiếm những cổ phần của đồng nghiệp khác, mà Hyunjin lại chẳng hay biết gì.

Đợi cậu lấy lại tinh thần, Felix đã tuyệt đối khống chế cổ phần, hoàn toàn nắm Hwang thị trong tay.

Hyunjin bị cho đi tàu bay giấy. Là cậu đem toàn bộ Hwang thị chắp tay tặng cho Felix.

Hyunjin dở khóc, thậm chí thành tâm thành ý muốn dựng thẳng ngón tay cái cho Felix, khen hắn chịu nhục, bị người khác bắt nạt mười mấy năm, một khi xoay người, thủ đoạn thông thiên, ân uy cũng thi, giẫm hết những người đã từng xem thường hắn vào trong bùn.

Cậu thật sự muốn nói với Felix, ngài lượn một vòng to như thế để làm gì, với thủ đoạn của ngài muốn một Hwang thị nho nhỏ còn không phải dễ như trở bàn tay, ở trước mặt cậu giả vờ là dáng vẻ trả ân tình của người là gì? Ngài có mệt không? Hay cảm thấy làm người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đặc biệt thú zị?

Trước khi Hyunjin rời khỏi biệt thự đến một nơi nào đó đặt hàng, đặt một cái cờ thưởng gửi đến công ty Felix —— vế trên "Cứu khổ cứu nạn tặng biệt thự", vế dưới "Giả tình giả ý nuốt tài sản", bức hoành "Tôi cám ơn anh".

Lại ghi chú một câu "Mẹ tôi nói muốn dẫn anh đi".

OK, coi như chỉ có thể miệng pháo, cậu cũng sướng rồi. Nếu không phải Felix vẫn luôn chưa từng lộ mặt, cái tính tình chó sống an nhàn sung sướng của Hyunjin, nhất định phải chửi Felix thành thằng ngu.

Hyunjin chẳng có mục đích đi dọc theo con đường xuống núi, trong đầu mơ màng căng căng, chỉ muốn tìm chỗ không có người ngủ một giấc thật ngon, sau đó hãy nghĩ đến chuyện sau này.

Cậu nhất thời thất thần, bỗng nhiên bước hụt bậc thang, một bước rơi vào khoảng không khiến tim cậu siết lại, chỉ kịp bảo vệ đầu.

Cầu thang xuống núi như thể dài không bờ bến.

Toàn thân Hyunjin đau nhói, ý nghĩ cuối cùng lưu lại trong đầu đó là ——

Đậu má, tức xỉu, quên mất biệt thự này thuộc về mình.

Mình rời nhà bỏ đi cái rắm à.

... "Ê Hyunjin! Mày ngẩn ngơ gì vậy?"

Hyunjin quay đầu nhíu mày, âm thanh đám trẻ con vui cười ồn ào giống như lưỡi lê bén nhọn, đâm màng nhĩ của cậu đau lâm râm.

"Hwang Hyunjin ?!"

Bóng tối trước mắt dần dần có ánh sáng chiếu vào, Hyunjin khó chịu mở mắt ra.

Trong một mảng sương mù, cậu mơ hồ thấy rõ một đứa bé trai lại gần cậu, tay khoác lên bả vai cậu dùng sức lung lay, dùng âm thanh có phần quái gở gọi: "Này!"

Hyunjin sững sờ hai giây, hơi hoảng hốt, không xác định hỏi: "Seo Changbin?"

Changbin là tiểu công tử của nhà đối tác của cha cậu. Hai người bọn họ mặc tã lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất thân, lúc Hyunjin trở về từ nước ngoài tiếp nhận Hwang thị tình hình rất không lạc quan, Changbin một người duy nhất trong đám bạn xấu của cậu không nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cậu, trái lại thuê một số lượng lớn người cho cậu.

Khi còn bé Changbin chính là tên mập tròn vo, ấn đường có cái bớt nhỏ tròn, giống nốt ruồi duyên, lớn rồi Hyunjin vẫn xấu xa gọi cậu là "Mỹ nhân Thỏ Hêu".

Nhưng làm sao cậu lại mơ thấy Changbin khi còn bé?

Lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận được một chút bất thường.

Giọng của cậu???

Danh xưng thiếu niên thanh thuần thả thính đám em gái không có gì bất lợi của cậu đâu? Đâu?!

Cậu cậu cậu... nhỏ đi rồi?!

Changbin nghi hoặc nhìn cậu, cười toe toét nói: "Mày làm gì thế? Hôm nay mày mặc quần lót, chim nhỏ sẽ ngoan ngoãn, sẽ không tè ra quần."

Hyunjin: "..."

Mày câm miệng cho bố mày!!

Bố mày năm tuổi! Sẽ không tè ra quần!

"Chúng mày còn chơi hay không?"

Hyunjin nhìn về phía mấy đứa bé trai vẻ mặt thiếu kiên nhẫn cách đó mấy mét.

"Ném con thỏ kia cho tao! Nếu không muốn chơi tiếp, sau này cũng đừng tới tìm bọn tao!"

Con thỏ?

Hyunjin hậu tri hậu giác phát hiện chân mình giẫm lên gì đó, cúi đầu nhìn, là một con thỏ bông.

Cậu dời chân, cúi người nhặt nó lên.

Changbin hơi sợ mấy bé trai lớn tuổi kia, lấy lòng nói: "Chơi, chúng tôi muốn chơi!"

Hyunjin vỗ nhẹ bụi đất vụn cỏ bám trên con thỏ kia, có cảm giác quen thuộc khó hiểu hiện lên từ sâu trong ký ức.

Không đợi cậu nhớ ra là gì, đã nghe được âm thanh yếu ớt mang theo giọng nghẹn ngào ẩn nhẫn nói: "Trả lại cho tôi, xin cậu... trả con thỏ lại cho tôi, đó là mẹ tôi mua cho tôi..."

Hyunjin giật mình, do dự xoay người lại nhìn.

Sau lưng có một bé trai ngồi xe lăn, nó mặc áo ngắn tay giặt đến bạc màu, bởi vì cơ thể nhỏ gầy mà lộ vẻ rộng rãi. Trên mặt nó còn nước mắt, trong đôi mắt to tràn đầy hốt hoảng và luống cuống, bởi vì vẫn chưa biết di chuyển xe lăn, nó sốt ruột đến độ tay chân nhào loạn, cuối cùng sau khi nỗ lực đứng một chân trên mặt đất, nặng nề mà ngã lăn quay trên bãi cỏ.

Cho dù Hyunjin không dám tin thế nào đi nữa, cậu nhìn thấy xe lăn, cũng nhận ra được.

Hiện tại người bối rối đáng thương nằm rạp trên mặt đất xin cậu trả đồ chơi, là Lee Felix khi còn bé.

***
Changbin sợ mấy đứa bé trai khác không vui, giật lấy con thỏ bông trong tay Hyunjin, chạy chậm đến đưa cho chúng nó.

Sau khi chúng nó lấy được con thỏ bông, hết sức ra vẻ đi đến trước mặt Felix diễu võ dương oai, cười đùa ném con thỏ.

"Mày qua đây cướp đi, mày cướp được chúng tao sẽ trả lại cho mày."

"Này, tại sao mày phải nằm trên mặt đất?"

"Tao nghe mẹ tao nói, người ngồi xe lăn gọi là tàn phế đó!"

Felix nằm sấp trên bãi cỏ siết chặt tay nhỏ, nó nhẫn nhịn nước mắt chống đất loạng choạng đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy cầu khẩn: "Cầu xin các cậu, trả lại cho tôi được không..."

Changbin nhẹ nhàng kéo quần áo Hyunjin, nhỏ giọng nói: "Sam à, nó thật đáng thương. Có phải chúng ta hơi quá đáng không?"

Từ sau khi mẹ cậu qua đời, đã rất lâu rồi Hyunjin không nghe thấy có người gọi tên mụ của mình.

Cậu sững sờ chốc lát, sau đó ngũ vị tạp trần nhìn Felix lúc này còn nhỏ lại bất lực.

...

Bỏ đi.

Đáng thương cái gì?

Cậu chưa quên, sau khi người này lớn lên, trở nên lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn độc ác nhường nào.

Cũng chưa quên, là Felix thừa lúc vắng mà vào, cướp đi Hwang thị một tay cha cậu sáng lập.

Nói trong lòng cậu không oán giận làm sao có thể?

Nhưng oán giận của cậu sâu hơn nữa, cũng không làm được chuyện bắt nạt Felix thân có tàn tật cùng bọn trẻ xấu này. Đây là điểm mấu chốt.

Hyunjin lắc đầu: "Chúng ta về nhà ăn cơm đi."

Changbin ò một tiếng.

Hai đứa trẻ lặng lẽ chuồn đi.

"Changbin, sau này mày đừng chơi chung với Yoseok." Hyunjin chịu đựng giọng nói bập bẹ non nớt của mình, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nó không phải là đứa trẻ ngoan."

Dẫn đầu mấy đứa trẻ kia chính là Yoseok.

Yoseok là độc đinh của Yo gia, được người nhà nuông chiều từ nhỏ, nuôi thành tính nết vô pháp vô thiên cậy thế khinh người. Chỉ có điều ở đời trước nó cũng chỉ đắc ý được mười năm, Hyunjin từng nghe nói khi nó học đại học gọi người vây đánh một nam sinh chí tử, Yo gia không thể bảo vệ nó dưới dư luận của Internet, ngồi xổm trong cục cảnh sát.

Ngũ quan trên gương mặt tròn vo của Changbin nhăn lại với nhau: "Nhưng mà không nghe nó nó sẽ giận, hôm qua tao không chịu cho nó ăn kem, nó đã giẫm hỏng người máy của tao."

Hyunjin hỏi: "Hôm nay nó cũng gọi chúng ta đi bắt nạt Felix?"

Changbin nghi hoặc hỏi: "Felix?"

"Chính là thằng cu ngồi xe lăn ấy."

Changbin lắc đầu: "Chúng ta đều không biết nó. Vừa nãy Yoseok nhìn thấy nó ngồi xe lăn ở dưới tàng cây, liền nói muốn chơi xe lăn của nó, tao, tao sợ không đi, mày cũng sẽ bị nó đánh, cũng chỉ có thể nghe nó."

Changbin đấm ngực lời thề son sắt nói: "Mày yên tâm, tao dẫn mày ra ngoài chơi sẽ không để cho mày bị bắt nạt."

Vẻ mặt Hyunjin từ ái duỗi tay vỗ vỗ đầu tròn của cậu: "Cái đứa ngốc này."

Tiếp đó cậu lại lắc lư người bạn nhỏ: "Sau này mày nghe tao. Đừng hỏi, đừng đưa ra ý kiến, nghe tao là được, tao sẽ không sai đâu."Changbin mếu máo: "Mày còn nhỏ hơn tao ba tháng. Hôm trước mày còn tè ra quần. Mẹ tao nói tao hai tuổi đã không tè ra quần nữa."

Hyunjin duỗi tay kéo lưng quần của cậu, bắn trả lại, dáng vẻ tiểu lưu manh uy hiếp nói: "Mày nhắc lại chuyện này, có tin lần sau tao tiểu vào trong đũng quần mày không."

Changbin sợ hãi che miệng lại.

Hyunjin nín cười, đắc ý nghĩ, bố mày còn không trị được một đứa trẻ hư như mày?

Hai đứa trẻ đi đến rìa bãi cỏ, Hyunjin không kìm lòng được quay đầu nhìn thoáng qua.

Yoseok đã không vừa lòng ném đồ chơi, bảo người cướp xe lăn của Felix, giống như được đồ chơi mới, mấy đứa trẻ thay phiên nhau ngồi trên ghế chơi.

Mà Felix không kiên trì nổi đứng bằng một chân, lại té xuống đất.

Changbin che miệng ô ô câu gì đó.

Hyunjin nói: "Mày có thể bỏ tay xuống."

Changbin để tay xuống hít thở sâu hai lần, hơi bất an nói: "Chúng ta có nên lén gọi bác bảo vệ không?"

Hyunjin: "Vô dụng."

Phần lớn những hộ gia đình trong tiểu khu này không phú thì quý, đấm trẻ con này càng là bảo bối trên đầu quả tim của bố mẹ, bảo vệ tới nào dám lớn tiếng nói chuyện, nhiều nhất là thiện ý khuyên hai câu.

Changbin áy náy trong lòng, cậu cảm thấy cậu cũng tham gia trò chơi bắt nạt Felix.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Trong lòng Hyunjin thiên nhân giao chiến một hồi, cuối cùng véo thịt bắp đùi mềm mại của mình một cái. Mày là đàn ông à mày là đàn ông à mày là đàn ông à??

Cho dù đời trước thù ghét lục đục với Felix lớn bao nhiêu, đó cũng không phải là Felix trước mắt này.

Bây giờ bị người ta bắt nạt chính là đứa trẻ chỉ năm tuổi, thân có tàn tật.

Hyunjin tạm thời ném cảm xúc cá nhân qua một bên, cậu quay đầu xem xét bốn phía, phát hiện trên bãi cỏ cách đó không xa có cái vòi phun nước.

Cậu lập tức nghĩ đến một cách, vén tay áo lên, nghĩ đến chuyện tiếp theo muốn làm, hăng hái hai mắt phát sáng: "Ê Thỏ Hêu, mày đến giúp tao."

Changbin đần mặt: "Tao á?"

Hyunjin: "..."

Thế mà thốt ra tên đen đời trước của Changbin.

Cậu đường hoàng ra dáng mà nói lung tung: "Đây là vị trí cho mày. Người đi theo tao, đều phải có danh hiệu. Sau này tao gọi Thỏ Hêu, chính là đang gọi mày."

Changbin mơ mơ hồ hồ à một tiếng.

Mặc dù với trí thông minh hiện giờ của cậu mà nói, rất khó nghĩ ra vì sao Hyunjin đột nhiên giống như biến thành người khác. Rõ ràng hôm nay lúc ra ngoài vẫn chỉ biết nhút nhát ăn tay.

Nhưng tư thế cậu hấp tấp chạy theo sát Hyunjin lại rất tiêu chuẩn.

Hyunjin nối ống nước với cửa xả nước, dùng sức bú sữa mẹ vặn chặt, khuôn mặt nhỏ cũng nghẹn đến đỏ bừng. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cậu dặn dò Changbin nói: "Lát nữa mày thấy tao nhấc tay, mày mở chốt ra."

Changbin dùng sức gật đầu.

Hyunjin ôm một đoạn ống nước, nện chân ngắn nhỏ đi xông pha chiến đấu.

Cậu vui chơi mà chạy điên cuồng: "Yoseok! Mày xem tao phát hiện ra bảo bối gì!"

Yoseok nghe thấy tiếng nhìn sang, quan sát vài lần, khinh thường nói: "Cái ống này có gì hiếm lạ đâu?"

Cơ thể này của Hyunjin thực sự không có sức lực gì, chạy đoạn đường như thế đã thở gấp.

Mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt vừa to vừa tròn lại giống kim cương pha lê óng ánh: "Mày nhìn kỹ vào đi!

Mấy đứa trẻ vây quanh.

Hyunjin không có ý tốt nhếch miệng, một cái tay giơ lên cao, tay kia nhắm ống nước vào Yoseok đứng trước nhất. Sau đó kéo âm nói: "Cho đám gà con tắm nào —— "

Vừa dứt lời, cột nước từ trong ống nước phun ra, trong nháy mắt tưới Yoseok ướt sũng, ướt từ đầu tới chân.

Yoseok hét to một tiếng, nhảy dựng lên gào: "Hwang Hyunjin!"

Hyunjin cười to: "Ơi! Cha mày mồ yên mả đẹp rồi hả? Gọi ông nội mày làm gì?!"

Yoseok sắp giận điên lên: "Mày, mày đừng chạy! Mày có tin tao mách mẹ mày không! Để mẹ mày đánh mông mày!"

"Mày đi đi! Cháu trai ngoan của tao ơi!"

Hyunjin cầm cái vòi chạy đuổi theo mấy đứa trẻ, Yoseok chạy được một nửa vị vòi nước phun vào sau lưng, trực tiếp ngã sấp mặt, lúc bò dậy trên mặt đều là nước bùn.

Nó đần mặt một giây, sau đó mũi nhăn lại, oa một tiếng khóc lên.

Mặc dù những đứa trẻ kia kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng dù gì cũng mới sáu bảy tuổi, dáng vẻ Hyunjin hung thần ác sát dọa chúng nó sợ.

Hyunjin đuổi chúng nó ra mười mấy mét, mới ném ống nước xuống đất: "Cút ngay cho tao! Lại để tao thấy chúng mày bắt nạt bạn nhỏ, tao giật chim nhỏ của chúng mày xuống nhét vào rốn nhá!"

Mấy đứa bé trai cuối cùng bị dọa khóc lớn, từng đứa vừa gọi mẹ vừa chạy trối chết.

Hyunjin sướng rồi.

Điên cuồng đánh trẻ hư thật sự sướng.

Liên tục đánh liên tục sướng.

Nếu không phải cơ thể hiện tại này của cậu chỉ có năm tuổi, một tay cậu có thể đánh hai đứa nít ranh.

Changbin bị một màn này chấn kinh rơi cằm.

Ánh mắt nhìn Hyunjin cũng tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ, chỉ thiếu quỳ xuống ôm đùi.

Đám nít ranh chạy rồi, Hyunjin tùy ý bôi vết bẩn trong lòng bàn tay lên quần, sau đó mới xoay người lại nhìn về phía Felix.

Felix đã bò dậy khỏi mặt đất.

Quần áo của nó dính đầy cây cỏ và bùn đất, ngay cả làn da ở cánh tay và bắp chân cũng bẩn không thể tả.

Từ đầu gối bên phải trở xuống của Felix là ống quần trống rỗng. Nó không có cẳng chân.

Không mượn lực, nói rất khó đứng vững bằng một chân, thế là chỉ có thể cắn răng, chậm rãi dùng tư thế quỳ dùng cả tay cả chân bò đến xe lăn của mình.

Dưới đầu gối rõ ràng là bãi cỏ mềm mại, mỗi bò mỗi bước, đối với nó mà nói lại như thể đang đi trên đao thép.

Toàn thân đều đau, đau đến độ nó run lên.

Felix dùng sức mở to mắt, vẫn không thể nào ngăn nước mắt trào ra, đập xuống mu bàn tay mình.

Lúc này, chiếc xe lăn vốn còn ở rất xa, đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của nó.

Felix sững sờ ngẩng đầu nhìn.

Hyunjin có phần không được tự nhiên, vô thức ăn tay: "Cậu, cậu ngồi lên đây đi."

Felix không nói chuyện.

Hyunjin lại nói: "Tôi giúp cậu đuổi bọn nó chạy rồi, bọn nó không còn dám đến bắt nạt cậu. Cậu mau về nhà tắm rửa đi."

Felix yên lặng nắm lấy bánh xe, mượn lực đứng lên.

Hai người họ cao xêm xêm nhau.

Nhưng Felix không nhìn cậu, hơi sợ hãi ngồi xuống xe lăn.

Felix chưa quên, đứa bé trai như đúc từ ngọc trước mặt này, vừa rồi cũng dùng giọng nói ngây thơ lại tàn nhẫn hỏi nó vì sao không có chân, hỏi nó vì sao không giống người khác.

Bọn họ đều nói nó là tiểu quái thai.

Hyunjin ê một tiếng, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc một cái sau lưng nó: "Tại sao cậu không nói chuyện?"

Felix cứng đờ bắn ra hai chữ: "Cảm, cảm ơn."

Hyunjin cảm thấy không thú vị, xua xua tay: "Bỏ đi, không cần cảm ơn."

Nói xong Hyunjin liền đi, trước khi đi xa cậu quay đầu liếc mắt, Felix vẫn duy trì cùng một tư thế, lặng yên ở dưới tàng cây.

Cơ thể của nó nhỏ gầy, lại cố gắng thẳng lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro