Những ngày chớm đông...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội những ngày đầu đông thế này dễ mang cho người ta nhiều xúc cảm.Những cơn mưa tháng 11, dễ chạm vào nơi sâu kín mong manh nhất của tâm hồn.Thế nên thỉnh thoảng, hoặc nhiều hơn những cái thỉnh thoảng ta bắt gặp những dòng status rất chênh vênh... 

Nghe “ Những mùa đông yêu dấu”. Không thấy anh trong những câu ca. Lục tung lên tìm kiếm. À, hóa ra Hà Nội chẳng còn anh nữa rồi. Vậy anh đã ở đâu trong những ngày ướt át mưa, hanh hao nắng này. Có nhớ Hà Nội của anh, nhớ cô gái của anh không ?

Thế nên thỉnh thoảng, hoặc nhiều hơn những cái thỉnh thoảng ta bắt gặp những dòng status rất chênh vênh. Chỉ có thể khẽ thốt lên: “Ôi, sao mùa này lạ thế…!”

Tôi không nhớ mình đã đi qua những mùa đông trước như thế nào. Nhưng những chiều tan tầm rất muộn, ánh đèn đường đỏ quạch, những dòng xe hối hả, những luồng gió khẽ rít lên….Đâu đó, ngẩn ngơ trên phố có những vòng ôm siết chặt, những ngón tay đan vào nhau…cảnh tượng ấy vừa làm người ta cảm động mà cũng chông chênh đến lạ.

Bao lâu rồi nhỉ, tôi quên mất những nụ hôn, hơi ấm của những cái nắm tay?

Bao lâu rồi nhỉ, tôi quên mất cách viết và đánh vấn từ “yêu” tròn trịa như thế nào?

Bao lâu rồi nhỉ, những ngày thu về, những ngày chớm đông tôi không còn thấy mình nghẹn ngào giữa những chênh vênh mùa về ?

Thực ra, tôi biết mình không cô đơn như tôi vẫn nghĩ. Chỉ là chông chênh 25, những cô gái không hiểu nổi mình như tôi vẫn cứ tự vẩn vơ giữa những dòng xúc cảm không tên như thế. Biết rõ là không tốt mà bản thân vấn cứ lấn sâu.

Tôi cũng biết có những bàn tay sẵn sàng nắm lấy tay tôi để đi qua những ngày gió. Nhưng những cái “cũng được”, “không tệ” không phải là thứ trái tim muốn níu giữ. Tôi chọn buông tay, để những bàn tay chơi vơi thương nhớ.

Những ngày gió về…Tôi miên man giữa những Nhớ - Quên của hiện tại. Bâng khuâng giữa những bến Đợi chờ.

Thoảng nghĩ về những mối quan hệ, biết rõ người ta hữu ý mà bản thân khù khờ không hiểu. Tôi rất sợ làm đau người khác, sợ những ánh mắt nhìn tôi hy vọng. Bản thân tôi biết tình cảm không phải là sự ban lơn, bản thân tôi biết trái tim mình thuộc về đâu…

Có những người tôi chọn im lặng.

Có những người tôi thẳng thắn phũ phàng…

Có những người tôi cố tính ngô nghê không hiểu…

Có người hơn một lần nhắc tôi: “Đã từng là tất cả…”

Mùa mới gõ cửa thôi mà đã bao người vội nhắc: “Đông về rồi đấy em!”

Tôi biết mình sai…nhưng đường đi của trái tim, biết lối nào là đúng !!!

( Minh Shin )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro