Chương 1: Cắt tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóc tôi đã từng rất dài, quá lưng. Tôi cứ để mãi như thế ko có ý định cắt ngắn đi, dù mỗi lần ra tiệm làm tóc, anh chủ quán lại tư vấn rằng tôi nên cắt tóc ngắn sẽ xinh hơn, dù tôi vẫn than thở rằng để tóc dài như thế gội đầu cũng mệt ghê lắm. Thế nhưng tôi vẫn cố chấp giữ mãi như vậy. Dù chẳng để làm gì hay chờ đợi 1 ai.

Thế rồi, 1 ngày mưa rả rích nối tiếp chuỗi ngày mưa liên tiếp suốt 3 tuần. Tôi thức dậy, nhìn trời xám xịt, thấy trống rỗng vô cùng. Liền dắt xe ra khỏi nhà đến tiệm cắt tóc , nói với anh chủ tiệm rằng hãy cắt tóc cho tôi. Ngắn vào, trên vai ấy, làm xoăn nhẹ 1 chút và nhuộm màu nâu sương mù mờ ảo đang làm điên đảo các cô gái. Anh chủ quán có vẻ hơi hồ nghi, nhưng thấy vẻ mặt thờ ơ của tôi thì ko nhận xét gì nữa.Lúc tôi chào ra về với vẻ ngoài đầy khác lạ, anh chủ quán mới hỏi nhỏ, rằng tôi gặp chuyện buồn à.

" Thành phố mưa suốt làm cho tâm hồn em nặng trĩu đó anh. Nhưng giờ đây đầu em nhẹ hơn rồi, lại xinh nữa nên chắc bớt buồn đi thôi." Tôi cười  toe, đáp lại, thấy nhẹ tâng trong lòng, dù trời vẫn còn mưa.

Về đến phòng trọ, tôi ngắm nghía mình trong gương, ko có mái tóc dài nữa, cũng ko phải là tóc đen, nhìn tôi đầy mới mẻ. Tôi lôi điện thoại ra nhắn cho Vũ.

" Cắt tóc mất rồi, nhắn trên vai cơ, cũng ko phải là màu đen nữa. Mà lạ ghê, chẳng tiếc tí nào, mà sao lòng vẫn mênh mông."

Chờ mãi, Vũ mới nhắn tin trả lời, Tin nhắn ngắn ngủn.

" Thế vẫn còn buồn à?"

" Ko biết, mà buồn gì chứ, là tại thành phố mưa rả rích 3 tuần rồi, làm tớ muốn về nhà quá, nhưng lịch học chẳng hở tí nào. Đã thế bạn lại chẳng ở đây. Là tại thành phố với cả bạn ấy làm tớ nhớ nhà."

" Cuối tuần này tớ về thành phố. Muốn bắt đền gì ko?"

" Mang cho tớ nhiều nắng về cho lòng tớ hanh hao."

" Ừ, biết rồi, giờ đi kiếm gì ăn đi, đừng có mà bỏ bữa."

Thấy tin nhắn cuối của Vũ, chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại ứa ra. Ai bảo giọng cậu giống như bố tôi vẫn nhắc nhở mỗi lần gọi điện thế chứ. Trách Vũ vậy thôi nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn, mở tủ lạnh, lấy thức ăn ra hâm lại. Mở bài" Chênh vênh" của chị Lý ra để giải điệu nhảy nhót khắp nhà, đầu ko thôi lúc lắc mái tóc ngắn.

Cuối tuần Vũ về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro