Chương 16: Vũ điệu lá phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chốc lát, Điền Chính Quốc thật không biết nên đáp lại như thế nào. Nếu mục đích là ngụy trang thành trai thẳng, vậy cậu phải biểu hiện là rất để ý mới bình thường, đúng không?

Kim Thái Hanh thấy đối phương im lặng, thử mở lời khuyên nhủ: "Thực ra, nếu cậu không ngại, tôi đề nghị không thanh minh thì tốt hơn."

Điền Chính Quốc giật mình... Hả?

Kim Thái Hanh kiên nhẫn giải thích: "Ảnh chụp cũng đã đăng lên rồi, người khác đồn đại như thế nào, chắc chắn cậu không ngăn được."

Điền Chính Quốc cảm thấy tương đối bất ngờ. Sao Kim Thái Hanh lại có vẻ như hoàn toàn không thèm để ý?

Kim Thái Hanh vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của Điền Chính Quốc. Hắn thực sự không nắm bắt được thái độ của đối phương đối với chuyện này. Dù sao thì, sau khi hắn nói đùa cái câu "duyên phận" ở hồ Uyên Ương xong, Điền Chính Quốc có vẻ khá là phản cảm.

"Nói thế nào nhỉ, chuyện này tôi tương đối có kinh nghiệm... Càng thanh minh thì càng không thanh bạch." Như sợ Điền Chính Quốc không vui trong lòng, giọng điệu của Kim Thái Hanh rất mực chân thành.

Sắc mặt Điền Chính Quốc hơi thay đổi, nhưng cậu vẫn không lên tiếng.

Kim Thái Hanh vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì khuyên nhủ: "Có đôi khi, cậu càng tỏ ra để ý, người khác sẽ càng nghĩ chúng ta... thực sự là cái kia."

Đã nói đến nước này, nếu Điền Chính Quốc vẫn kiên quyết muốn làm sáng tỏ sự tình, có thể nói là Kim Thái Hanh sẽ cực kỳ tự ái.

Đến cả Cao Tuấn Phi ở đằng sau cũng không nhịn nổi nữa, xen miệng vào: "Đúng đấy, trên diễn đàn mỗi ngày lại có một chủ đề tán phét khác nhau, xem cho vui là được rồi, đừng để ý quá."

Điền Chính Quốc không thể ngờ quyết định mà mình vẫn cho rằng cực đậm chất "trai thẳng" lại bị hai người kia phản đối.

Cậu cau mày, tỏ vẻ gian nan mà đưa ra quyết định: "Vậy... được rồi."

— Hai trai thẳng kia đều tỏ vẻ không cần để ý loại chuyện này, một tên gay như cậu còn gì để nói nữa?

Huống hồ, vừa rồi, Kim Thái Hanh cũng nói hắn "tương đối có kinh nghiệm" mà.

Lúc ấy, Điền Chính Quốc mới kịp phản ứng, Kim Thái Hanh vốn được vạn người mê, chắc chắn scandal sẽ liên tục hết cái này đến cái khác. Một khi đã như vậy, thêm cậu không phải nhiều, mà bớt cậu cũng chẳng ít, đúng không?

Xem ra, chỉ có mình cậu là sợ hãi trước vấn đề cỏn con này thôi.

Nghe được câu trả lời của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh như trút được gánh nặng trong lòng. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng còn chưa kịp cười trộm, Kim Thái Hanh đã nghe Cao Tuấn Phi nói: "Một đôi hay không phải một đôi cũng không phải vấn đề lớn, cái chính là topic này sẽ kéo theo rất nhiều chuyện lằng nhằng khác nữa."

Điền Chính Quốc hỏi: "Có ý gì?"

Cao Tuấn Phi chỉ chỉ vào màn hình máy tính của mình: "Hot như vậy, nói không chừng vài ngày nữa sẽ có người đào hết khoa, lớp, tên, tuổi, chiều cao, cân nặng và cả hoàn cảnh gia đình của các cậu ra!"

Kim Thái Hanh kinh hãi nói: "Thật hay giả?"

Cao Tuấn Phi ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu nói xem? Có thể đào được bao nhiêu thì phải xem bình thường đời sống riêng tư của cậu lấp lánh tới cỡ nào. Hơn nữa, loại dân bản địa lại có ngoại hình đẹp như các cậu, không chừng vừa lên search đã ra một đống rồi, còn cần người khác bóc phốt hay sao?"

Kim Thái Hanh cảm thấy sống lưng chợt lạnh, đột nhiên hắn có một loại dự cảm chẳng lành...

Cao Tuấn Phi đưa ra ví dụ: "Không phải tôi lừa các cậu. Topic vừa rồi cũng nhắc tới một người, nam vương đương nhiệm của trường – Lương Duệ Hi, thấy rồi đúng không? Người này đã từng có bao nhiêu bạn gái, tên gọi là gì, mặt mũi như thế nào, trong diễn đàn đều có hết!"

Lần này thì Kim Thái Hanh sợ thật rồi!

Đệt... Tin vịt về hắn cũng không hề ít hơn đâu.

Bạn học ở trường Quốc tế Đức  m từng cho hắn xem một cái topic. Trong đó có tất cả những nữ sinh đã dính scandal với hắn. Ngay cả cái chuyện lông gà vỏ tỏi như hắn đưa bút bi người qua đường A tặng cho người qua đường B dùng một chút, cũng có thể biến thành hắn phụ bạc A chuyển qua thích B. Càng đừng nói tới những người có quan hệ khá tốt với hắn như Hứa Quân Trúc, Sở Song Song, Dương Tuyết Quân...

Suy nghĩ một chút, Kim Thái Hanh cảm thấy mồ hôi lạnh cũng vã ra rồi.

Nhưng loại lo lắng này hắn lại không nói nổi thành lời. Dù sao thì hắn cũng vừa khuyên Điền Chính Quốc đừng để ý tin đồn nhảm. Nếu bây giờ hắn tỏ ra căng thẳng, chẳng phải là tự mình đánh vào mình mặt sao?

Kim Thái Hanh cố mỉm cười, giả vờ chẳng quan tâm, nói: "Ha ha, đáng sợ như vậy à?"

Trái lại, Điền Chính Quốc bình tĩnh hơn so với Kim Thái Hanh rất nhiều.

Bởi vì vấn đề tính hướng, Điền Chính Quốc vẫn luôn coi trọng chuyện riêng tư. Hơn nữa, bản chất cậu rất lạnh lùng, gần như là một vật chất cách ly hoàn toàn với tin đồn nhảm. Dù được không ít nữ sinh âm thầm theo đuổi, song cậu chưa từng có scandal bất chính với bất cứ người nào.

Do đó, nghe Cao Tuấn Phi nói xong, Điền Chính Quốc chỉ nhíu mày một chút, chứ không có phản ứng quá lớn.

Cao Tuấn Phi lại nói: "Được rồi, ai bảo các cậu đẹp trai làm gì? Đây là thế giới của trai đẹp, ông đây muốn có người tán phét mà chẳng ai thèm đấy!"

Thực ra Cao Tuấn Phi cũng rất đẹp trai, nhưng đứng cùng Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lại không thu hút bằng.

Xem hết trò hay, Cao Tuấn Phi biếng nhác duỗi người, cũng không chờ hai người còn lại tiêu hóa xong câu chuyện, liền kéo ghế đứng dậy, hô: "Đi một chút đi, cùng ăn cơm, để tôi hưởng thụ cảm giác ở trung tâm tin đồn một chút."

Kim Thái Hanh & Điền Chính Quốc: "..."

Trước đây, Điền Chính Quốc cũng trải qua cảm giác bị vây xem khi đi cùng Kim Thái Hanh, nhưng lần này, chẳng biết là vì vấn đề tâm lý hay cái gì mà cậu cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người rất là mờ ám. Dường như những lời đồn đại trên mạng đã trực tiếp bị chuyển thành chỉ trỏ ở ngoài đời — "Oa, là hai người kia hả?" "Đúng, chính là bọn họ!" "Hai người bọn họ là một đôi nha!"...

Loại vây xem như bắn đạn bình luận này, thật giống như đem bí mật Điền Chính Quốc cất giấu sâu trong tâm khảm ra phơi bày ngoài ánh sáng.

Mỗi một ánh mắt đều đang nhắc nhở cậu rằng – Cậu mến Kim Thái Hanh, cậu thầm thương Kim Thái Hanh, cậu ao ước Kim Thái Hanh...

Để tránh hiềm nghi, Điền Chính Quốc cố tình tách xa Kim Thái Hanh một chút, đi đến bên người Cao Tuấn Phi.

Cao Tuấn Phi phổ cập cho Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh một ít thông tin về các canteen trong trường: "Mì ở canteen 2 là ngon nhất, cơm sốt thịt bò ở canteen 3 ngon nhất, canteen 4 còn có thể ăn lẩu, hương vị rất được, có điều hơi xa... Còn canteen 9, nghe nói em vợ Lý Cường Lâm nhận thầu, ngàn vạn lần đừng đi, vừa đắt vừa khó nuốt!"

Điền Chính Quốc: "Lý Cường Lâm là ai?"

Cao Tuấn Phi: "Là một trong số các lãnh đạo của trường ta. Ngoài hiệu trưởng và bí thư thì ông ta là to nhất. Họ hàng của ông ta đều công tác trong trường, nghe nói bác gái quản lý ký túc xá nữ số 17 là vợ của con trai của bà cô họ xa nhà ông ta."

Kế tiếp, Cao Tuấn Phi lại nói về ân oán tình thù của những người có gia cảnh tương tự bác gái quản lý ký túc kia.

Điền Chính Quốc vừa nghe vừa cười: "Cậu biết nhiều thật đấy."

Cao Tuấn Phi đắc ý: "Chứ còn gì, nếu không làm sao xưng là "Giang hồ – Bách Hiểu Sinh" của Đại học F được!"

Hiếm khi Kim Thái Hanh im lặng không góp chuyện. Bởi vì hắn đang bận nghĩ xem nên xử lý những scandal của mình như thế nào.

Song, lúc thấy Điền Chính Quốc và Cao Tuấn Phi trò chuyện vui vẻ, hắn bỗng hơi khó chịu trong lòng. Thời điểm Điền Chính Quốc ở cùng hắn, hình như không được cởi mở như thế này đâu.

Bỗng Cao Tuấn Phi nhớ ra một chuyện gì đó, lên tiếng nhắc nhở bọn họ: "À đúng rồi, nhà nghỉ ở cửa Đông và cửa Nam cũng bị em vợ Lý Cường Lâm lũng đoạn, nếu các cậu muốn thuê phòng, nhớ tới cửa Tây, giá rẻ, phòng ốc cũng sạch sẽ vệ sinh."

Kim Thái Hanh: "À, được."

Điền Chính Quốc: "? ? ?"

Đến canteen, hai người nghe theo đề cử của Cao Tuấn Phi mà gọi mì gà chiên và mì xào thịt bò.

Vất vả lắm mới tìm được ba chỗ trống giữa nhà ăn đông người, kết quả chẳng biết chỗ ngồi của Cao Tuấn Phi bị dính cái gì, nhìn qua rất là bẩn thỉu.

"Các cậu, ai có khăn giấy không?" Cao Tuấn Phi vội hỏi.

Điền Chính Quốc sửng sốt, mấy giây sau mới nhớ ra tối qua vừa mua hai bịch, vì thế liền rút ra đưa cho hắn.

Kim Thái Hanh dừng bàn tay đang mò tìm khăn giấy lại, rầu rĩ mà ngồi xuống.

***

Sau khi ăn xong, ba người trở về ký túc xá. Trên WeChat đã có người giục Kim Thái Hanh online.

"Hẹn tối chơi game cơ mà? Người đi đâu rồi?" Người hỏi là Lý Khải Tinh.

"Mới ăn cơm xong, chờ tí." Kim Thái Hanh trả lời một câu như vậy.

Thẩm Nhạc Triết nói: "Lát nữa tao, A Tinh và Triệu Tư sẽ online, trong box nhiều người lắm, mấy người chúng ta tạo một cái box riêng, mày thêm bạn học của mày vào."

Kim Thái Hanh nghĩ đến cái tính nói mà chẳng biết giữ mồm giữ miệng của đám bạn, dứt khoát từ chối: "Bạn tao không dùng WeChat, khỏi thêm, nói chuyện trong game đi."

Thẩm Nhạc Triết: "Được rồi, chờ bọn mày."

Lên game, Điền Chính Quốc thêm Kim Thái Hanh làm bạn tốt. Vừa thấy cái tên của đối phương, mắt cậu đã giật giật mấy cái liền.

"Vũ điệu lá phong"...

Quả nhiên là phong cách của Kim Thái Hanh, rất sửu nhi.

Tiếp đó, cậu lại thêm bạn tốt mấy người bạn của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh giới thiệu: ""Đêm thần nguyệt" chính là Thẩm Nhạc Triết mà cậu đã gặp."

"Ồ." Điền Chính Quốc như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu. Thì ra Thẩm Nhạc Triết chính là cái người bình luận "thơ hay" dưới những bài thơ đậm chất trẻ trâu Kim Thái Hanh đăng trong Qzone lúc trước!

Kim Thái Hanh: ""Em gái tao không thể nhỏ hơn tao ba tháng" là Lý Khải Tinh, bạn hồi trung học của tôi."

Điền Chính Quốc: "Tên... dài thật."

Kim Thái Hanh giải thích: "Ặc, thật ra nó thực sự có một đứa em gái ruột, nhỏ hơn nó ba tháng, ha ha."

Lượng thông tin trong lời nói này hơi lớn. Bình thường, một cha một mẹ không thể sinh em gái sau khi anh trai ra đời được ba tháng, cho nên... con riêng? Ly dị lúc mang thai? Cùng cha khác mẹ?

Điền Chính Quốc tự suy diễn một hồi, cuối cùng tổng kết: thế giới của các cậu thật phức tạp.

Người cuối cùng, Triệu Tư, nick game là "Tư lệnh bù nhìn", không có gì đặc biệt để nói cả.

So với Kim Thái Hanh và nhóm bạn tốt của hắn, nick name của Điền Chính Quốc khá là đơn giản rõ ràng — J_K.

Em gái tôi không thể nhỏ hơn tôi ba tháng: "Wow, tên bạn mày hay thế, gọi thế nào đây, J? K?"

Vũ điệu lá phong: "Cậu ấy tên là Điền Chính Quốc."

Tư lệnh bù nhìn: "0*, cậu có biết chơi không?"

(*) Số 0 ( [líng]) cũng đọc tương tự như "Lin" và đồng âm với Lăng ( [líng])

Tên của nhân vật gốc là Lăng Khả, nick name trên game là Lin_K. Vì mình muốn giữ nguyên ý nghĩa của "0" nên mới không thay đổi chứ thật ra "0" không liên quan đến tên Điền Chính Quốc nha.

Mãi Điền Chính Quốc mới kịp phản ứng, cái vòng tròn mà Tư lệnh bù nhìn gửi kia là số "0", câu kia là hỏi cậu.

... 0 bà má cậu!

Bởi vì hiểu rõ ý nghĩa các con số trong giới gay, cho nên Điền Chính Quốc lập tức có xu hướng xù lông.

Hơn nữa, câu hỏi của Triệu Tư lại vô cùng thẳng thắn.

Biết chơi và không biết chơi, phương pháp chơi cũng sẽ khác nhau, mà Kim Thái Hanh cũng nói ở trên box là "kéo" bạn cùng phòng hắn.

Nhưng trong mắt Điền Chính Quốc, những lời này lại mang theo một chút khinh thường.

J_K: "Biết một chút, trước đây tôi chơi vị trí số 3*, hay là giờ tôi cứ đánh số 3 đi."

(*) Trong DotA người chơi ở vị trí số 3 là chủ gank, có trách nhiệm kéo tiết tấu của trận chiến. Anh hùng chơi vị trí số 3 thường đi giữa hoặc đơn độc đi làm liệt sĩ. (Nhân tiện: Gank: Người chơi sẽ kết hợp cùng với đồng đội đi hạ sát chủ lực của đối phương ngay trong thời gian đầu và giữa game.)

Vị trí số 3 trong DotA chính là vị trí "bất lợi", còn được gọi là "liệt sĩ". Ý nghĩa như tên, người chơi ở vị trí này có khả năng chết cực kỳ cao.

Thường thì phe ta sẽ phái một người đi làm liệt sĩ để ngăn cản hai hoặc ba người bên địch. Một chọi nhiều, đa phần kết quả cuộc chiến đều tương đối thê thảm.

Đám bạn của Kim Thái Hanh nghe Điền Chính Quốc nói chuyện đánh vị trí số 3, đều rất ngạc nhiên.

Thứ nhất, người dám chủ động xin chơi vị trí số 3, nhất định phải có lòng tin đối với thực lực của mình.

Thứ hai, vị trí này vừa vất vả lại vừa không có nhiều hiệu quả. Dù là người biết chơi, cũng rất có khả năng bị nghiền ép, bị đánh cho tan tành xác pháo.

Tình huống như thế vẫn tương đối tốt. Ngộ nhỡ Điền Chính Quốc chơi không khá, lại chủ động xin chơi vị trí số 3, vậy thì bi kịch rồi. Nói không chừng cậu ta sẽ trở thành "cây ATM"* của quân địch.

(*) Cách nói về người chơi yếu, đóng vai trò cây ATM cho đối thủ rút điểm kinh nghiệm một cách dễ dàng.

Bạn bè của Kim Thái Hanh vốn đã có tính toàn rồi. Vì kéo người, bọn họ sẽ cho Điền Chính Quốc chơi vị trí nhàn nhã số 1*, hoặc đơn giản làm khách qua đường phụ trách hô "Đỉnh đỉnh đỉnh" ở đằng sau. Không ngờ, Điền Chính Quốc vừa mở miệng đã hăng như thế, trực tiếp đòi làm "liệt sĩ"!

(*) Anh hùng vị trí số 1 là người được đi con đường ưu tiên nhất, thuật lợi nhất, là trọng điểm bảo vệ của cả đoàn.

Đêm thần nguyệt: "Ặc, Thái Hanh thấy sao?"

Kim Thái Hanh lại không đặc biệt yêu thích vị trí nào: "Vậy Điền Chính Quốc đánh số 3, tôi chơi đường giữa, ba người các cậu theo đường ưu tiên."

Hắn đã nói vậy, ba người còn lại cũng không dị nghị gì. Dù sao ngày thường bọn họ phối hợp đã thành quen, kể cả Điền Chính Quốc không biết chơi, bọn họ bốn chọi năm, chưa chắc đã thất bại.

Ghép cặp hoàn thành. Cuộc chiến bắt đầu. Năm người chia ra đi theo con đường đã định từ trước.

Kim Thái Hanh chơi Shadow Fiend, một mình xung phong, qua sông liền gặp được đối thủ. Chưa đầy mấy phút đồng hồ, hắn đã gặt được cái đầu người đầu tiên sau một loạt kỹ năng "Shadowraze"* chuẩn xác.

(*) Shadowraze: cho phép Shadow Fiend có thể gây sát thương lên một vùng trước mặt hắn. Khi tăng kĩ năng này, người chơi sẽ có được 3 kĩ năng Shadowraze tương ứng tầm gần (200), tầm trung (450) và tầm xa (700).

Khi hệ thống vang lên âm thanh chúc mừng "First Blood", ba người bạn của Kim Thái Hanh đều nhẹ nhàng thở ra.

Kim Thái Hanh là người giỏi nhất trong số bọn họ, thấy trạng thái của hắn, mấy người còn lại liền bắt đầu vừa chơi vừa nói chuyện phiếm.

Em gái tôi không thể nhỏ hơn tôi ba tháng: "Đại ca, mau cho tôi sữa!"

Tư lệnh bù nhìn: "Đây không phải sữa à."

Đêm thần nguyệt: "Đệt, bên kia bị ngu à? Từ lúc thằng đầu chết đến bây giờ đã mấy phút đồng hồ mà còn chưa tới!"

Tư lệnh bù nhìn: "Hay là đều chạy theo đường liệt sĩ đi vây đánh bạn cùng phòng của Kim Thái Hanh rồi?"

Kim Thái Hanh nhìn khung chat, cũng hơi giật mình, nhưng bây giờ hắn đang bị đối thủ kéo chân, không phân tâm được.

Triệu Tư thay hắn hỏi: "000000?"

Hồi lâu không thấy có người đáp lại, Triệu Tư nóng ruột nói: "Có lẽ đang bận đánh quái, không có thời gian gõ chữ, ba chúng ta giết thông con đường này là thắng rồi."

Cuối cùng cũng giải quyết xong đối thủ trước mặt, Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn sang màn hình của Điền Chính Quốc.

Chỉ thấy đối phương đang điều khiển Clockwerk đánh với ba người phe địch. Hắn nhíu mày, hỏi: "Có cần..."

Hai tiếng "hỗ trợ" còn chưa kịp bật ra, đã thấy hai người vây đánh Điền Chính Quốc đột nhiên cạn máu. Sau đó, hệ thống bắn ra âm thanh thông báo: "Double kill!!"

Ba giây sau, người thứ ba đang chạy trốn cũng bị Điền Chính Quốc ném bom đánh trúng, nổ tan tành.

Hệ thống: "Triple kill!!"

Kim Thái Hanh: "..."

Mọi người: "..."

Kênh nói chuyện lập tức trở nên tĩnh lặng, không ai lên tiếng nữa.

Sau đó, Điền Chính Quốc một giết ba trên đường liệt sĩ và Kim Thái Hanh vô địch solo trên đường trung, bắt đầu hành trình thái "rau" nhàn nhã. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã dồn năm người bên kia xuống suối, thoải mái mà hạ gục bộ Chỉ huy tối cao của quân địch.

Lúc này, Điền Chính Quốc mới quay sang nói với Kim Thái Hanh mấy tiếng: "Trận này, bên kia quá cùi."

Giọng nói của cậu lộ ra cảm giác không vui vì chưa được chém giết đã tay.

Điền Chính Quốc dừng một chút, uống ngụm nước xong lại hỏi: "Ba người bạn của cậu đâu? Sao vừa rồi không nhìn thấy họ?"

Kim Thái Hanh giật giật khóe miệng: "Không biết..."

Điện thoại để bên cạnh người đã rung mấy lần, Kim Thái Hanh mở ra xem thử.

Lý Khải Tinh: "Đệt mợ! Hai người bọn họ giết thông một đường..."

Triệu Tư: "Cậu 0 kia lợi hại quá, một đánh ba."

Thẩm Nhạc Triết: "Cho nên ba người chúng ta đến góp mặt cho vui hả?"

Triệu Tư: "Không phải, là tới diễn trò cười."

Lý Khải Tinh: "Tao thật hoài nghi cái cuộc sống này..."

Thẩm Nhạc Triết: "Bản bảo bảo có dự cảm mình sắp mất đi sự sủng ái của Thái Hanh rồi. Không được, tao cũng muốn chơi liệt sĩ một trận! TAT"

Kim Thái Hanh cười đến run bả vai ở bên cạnh, Điền Chính Quốc thấy thì liền hỏi: "Sao vậy?"

"Khụ, không có gì." Kim Thái Hanh tắt di động, ném sang bên cạnh: "Bọn họ khen cậu chơi giỏi... một trận nữa nhé?"

Điền Chính Quốc cười cười, vẻ như hơi xấu hổ: "Vì đối thủ trận này đánh không hay thôi, trận tiếp theo sẽ không may mắn như thế nữa."

Nhìn thấy nụ cười này của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cảm giác những muộn phiền trước đó đã tan hết thành khói mây. Hắn dịu dàng nói: "Không có gì, trận tiếp theo để Thẩm Nhạc Triết đánh vị trí số 3 đi."

Nhạc dạo:

(Một)

Kim Thái Hanh: "Loại chuyện này tôi tương đối có kinh nghiệm, không cần giải thích."

Điền Chính Quốc: "? ? ?" Hả? À! Tôi biết rồi, cậu còn vô số scandal với những hotgirl nhà giàu nổi tiếng khác, cậu ấm mình khảm toàn kim cương cơ mà.

Kim Thái Hanh: "Không phải thế! Quốc Quốc! Cậu nghe tôi giải thích! ! !"

Điền Chính Quốc: "Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu."

Kim Thái Hanh: "..." QAQ

(Hai)

Cao Tuấn Phi: "Tìm khách sạn thì đến cửa Tây."

Điền Chính Quốc: "? ? ?" Vì sao cậu và Kim Thái Hanh lại cần đi thuê phòng? ? ?

Kim Thái Hanh: "À! Được!" Chỗ tốt — √

(Ba)

Cao Tuấn Phi: "Có khăn giấy không?"

Điền Chính Quốc lấy khăn giấy ra.

Kim Thái Hanh: "! ! !" Ngày hôm qua tôi hỏi rõ ràng cậu bảo không có! Đây là phân biệt đối xử! ! A! Ông trời ơi! Rốt cuộc con đã làm sai chuyện gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro