Chương 19: Mẹ già nhờ cậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn huyên với Tề Thu Nhị vài câu, sau đó Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh lập tức quay về ký túc xá.

Dù sao thì cửa canteen cũng là nơi đông người qua kẻ lại, cứ đứng đó để bị vây xem, hiển nhiên là chẳng hay ho gì .

Kết quả, vừa vào phòng, hai người bọn họ liền thấy Tạ Kỳ Bảo và mẹ cậu ta cũng đang có mặt.

"Ôi chao, các con đã về rồi?" Mẹ Tạ nhiệt tình chào đón Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc.

Có phụ huynh của bạn học ở đây, hai người khó mà tự nhiên được. Bọn hắn gật đầu, lại ân cần hỏi một thăm chút, sau liền lần lượt ngồi vào bàn học của mình, lặng lẽ chơi máy tính.

Tề Thu Nhị đã kết bạn với WeChat mới của Điền Chính Quốc, thoáng chốc đã gửi tin nhắn tới cho cậu: "Đúng rồi, hôm qua tìm cậu là muốn hỏi thử, không biết cậu có hứng thú tham gia ban Truyền thông của trường không?"

Điền Chính Quốc: "Ban Truyền thông là cái gì? Hội Sinh viên sao?"

Tề Thu Nhị: "Không hẳn, hội Sinh viên là hội Sinh viên, ban Truyền thông là ban Truyền thông . Sinh viên học viện Báo chí chúng ta, mỗi khóa sẽ chọn ra một người làm công tác truyền thông trong học viện, tỷ như báo trường, diễn đàn trường. Những công tác này cũng coi như một phần thực tập ở trong trường, sẽ được cấp chứng nhận khi sắp tốt nghiệp."

Điền Chính Quốc: "Ồ, thế ạ."

Tề Thu Nhị: "Nhân tiện, cậu giúp chị hỏi Kim Thái Hanh một chút, ngoại hình hai cậu đều rất được, về sau chắc chắn sẽ là nhân tài để các hội nhóm tranh giành. Chị là tổ phó tổ Biên tập của diễn đàn trường đó, đương nhiên phải ra tay trước để chiếm ưu thế rồi. [cười xấu xa]"

Điền Chính Quốc gửi cho đối phương một cái mặt cười, quay đầu, nói chuyện này với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh biết về hệ thống truyền thông hơn Điền Chính Quốc rất nhiều, vừa nghe đã hiểu được ngay: "Cậu hỏi chị ấy, ngoài tổ Biên tập ra thì còn tổ nào khác hay không."

Điền Chính Quốc đọc lịch sử trò chuyện với Tề Thu Nhị: "Tổ Phóng viên, tổ Hình ảnh, tổ Quản trị hệ thống, tổ Kỹ thuật..."

Kim Thái Hanh hỏi: "Tổ Quản trị hệ thống làm gì, có thể quản lý nội dung diễn đàn trường không?"

Nghe được mấy tiếng "diễn đàn trường", Điền Chính Quốc chợt ngẩn ra. Cậu hỏi Tề Thu Nhị, đối phương đáp rằng: "Có thể, nhưng sinh viên mới vừa vào ban không có quyền quản trị đâu, cậu muốn làm gì? Không phải là muốn lên diễn đàn xóa cái topic kia đấy chứ?"

Suy đoán trong lòng Điền Chính Quốc cũng hệt như phán đoán của Tề Thu Nhị. Nhưng cậu chưa kịp thanh minh rằng người hỏi câu đó là Kim Thái Hanh chứ không phải mình, đã thấy Tề Thu Nhị nhắn tin qua.

"Cậu còn để ý cái topic vớ vẩn đấy à? Không cần thiết đâu, mọi người đều biết là nói giỡn rồi mà. Lương Duệ Hi và Chu Diễm cũng bị tung tin tán loạn trên diễn đàn, bây giờ chẳng phải ai cũng có bạn gái đó sao."

Điền Chính Quốc đã nghe nói Lương Duệ Hi. Đó là nam vương đương nhiệm của Đại học F, nhưng cậu chưa hề biết đến "Chu Diễm".

Vì thế, Điền Chính Quốc liền hỏi: "Chu Diễm là ai?"

Tề Thu Nhị: "Chủ tịch hội sinh viên học viện Luật, bạn học của Lương Duệ Hi. Bạn gái của Chu Diễm là tổ trưởng tổ Quản trị hệ thống của ban Truyền thông học viện chúng ta. Cô ấy còn thường xuyên tự lên diễn đàn viết truyện ngắn về bạn trai mình và Lương Duệ Hi đấy!"

Điền Chính Quốc khiếp sợ, còn có thể loại này?

Cậu hỏi: "Cho nên nữ sinh các chị biết rõ đây không phải sự thật, nhưng vẫn thích mang ra đùa?"

Tề Thu Nhị như tin chắc Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không có gian tình, nói: "Đương nhiên, trên đời đâu ra nhiều gay như vậy! Đùa là đùa thôi, chẳng ai tin là thật đâu. Bọn con gái cũng thế, ngoài miệng trêu chọc này kia, nhưng đứa nào không hy vọng được độc chiếm tình yêu của các cậu? Hơn nữa ghép CP cũng là phúc lợi của trai đẹp, nếu các cậu xấu xí, dù có mờ ám hơn nữa cũng chẳng ai thèm gán ghép đâu."

Điền Chính Quốc: "..."

Sau khi nói chuyện với Tề Thu Nhị, Điền Chính Quốc đã hiểu được một chân lý. Đó là – ngoài bản thân trai thẳng ra, ngay cả đám nữ sinh vây xem cũng sẽ không coi sự mờ ám giữa hai thằng con trai bình thường là sự thật.

Bọn họ sẽ hét "yêu nhau đi thương nhau đi", sẽ hô "dễ thương quá đáng yêu quá", còn gào một tràng wow wow wow thật dài. Thế nhưng, căn bản bọn họ không tin các người là gay thật.

Cái thế giới trai thẳng lấy giả để làm giả này, Điền Chính Quốc bày tỏ: một tên gay hàng thật giá thật như cậu không tài nào hiểu nổi.

Nhưng mà, khi biết quy luật "người qua đường không tưởng thật", Điền Chính Quốc cảm thấy kỹ năng ngụy trang của mình sẽ có thể được nâng cao. Về sau, nếu lại bị nữ sinh cùng lớp hỏi, cậu cũng có thể tỉnh bơ ôm vai Kim Thái Hanh rồi nói một câu "Cậu xem chúng tôi có giống một đôi không".

... Ngẫm lại đã thấy vô cùng kích thích.

Điền Chính Quốc thuật lại lời giới thiệu đơn giản về tổ Quản trị hệ thống của Tề Thu Nhị cho Kim Thái Hanh nghe. Mặc dù tạm thời không có quyền quản trị nội dung diễn đàn, song Kim Thái Hanh vẫn tỏ ra rất có hứng thú.

Tề Thu Nhị không có ý kiến gì, còn tốt bụng nhận lời giới thiệu người phụ trách tổ Quản trị hệ thống cho Kim Thái Hanh.

Về phần Điền Chính Quốc, chỉ cần không vào tổ Phóng viên phải đi giao tiếp với người xa lạ ra thì cái nào cũng được. Cuối cùng, nể mặt Tề Thu Nhị, cậu quyết định vào tổ Biên tập.

Thời điểm cậu đang cân nhắc có nên đẩy mạnh tiêu thụ cho hai người bạn cùng phòng hay không thì Cao Tuấn Phi trở lại.

Lúc này, mẹ của Tạ Kỳ Bảo đang mắc màn cho con trai mình.

Vừa vào cửa, Cao Tuấn Phi liền được chứng kiến cảnh tượng ấy. Toàn thân rung lên bần bật, suýt nữa thì hắn cho rằng mình đã đi nhầm phòng. Mãi đến khi nhìn thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, Cao Tuấn Phi mới xác nhận đây đúng là phòng ký túc 412.

Tạ Kỳ Bảo thấy Cao Tuấn Phi trở về, bất an mà đứng cạnh bàn học thúc giục mẹ mình: "Mẹ, mẹ nhanh lên một chút, bạn học của con về hết cả rồi."

"Sắp xong rồi đây!" Mẹ Tạ vừa bận rộn vừa thò đầu ra chào hỏi Cao Tuấn Phi: "Bạn trẻ, xin chào, cô là mẹ của Tạ Kỳ Bảo."

"... Chào cô." Cao Tuấn Phi bước vào ký túc xá với một vẻ mặt cực kỳ u mê. Hắn ngồi xuống, thầm nghĩ, con gà nhép một mét bảy này còn định dắt mẹ đi học cùng à?

Mẹ Tạ mắc màn xong, liền xuống giường kéo Tạ Kỳ Bảo qua dặn dò rất nhiều, nào là ngoan ngoãn học tập, ngoan ngoãn ở chung với bạn bè, buổi tối không được thức đêm, phải ăn cơm đúng bữa... Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Tạ Kỳ Bảo đã sắp hai mươi rồi, thế mà mẹ cậu ta còn coi cậu ta như đứa trẻ, sợ cậu ta học hành vất vả, phải chịu đói chịu lạnh ở đây.

Tạ Kỳ Bảo nghe đến sốt ruột. Thực ra những lời này nói riêng còn đỡ, nhưng mẹ cậu lại nói thẳng trước mặt ba người bạn cùng phòng kia, cứ như cậu là một thằng nhóc chưa cai sữa mẹ, mất mặt cực kỳ.

"Được rồi được rồi, con biết rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa." Tạ Kỳ Bảo nóng nảy.

"Ừ, mẹ đi rồi, con nhớ chia đặc sản cho các bạn ăn cùng," Mẹ Tạ lại nhìn quanh một vòng, cố nhớ xem còn gì cần dặn hay không. Thời điểm quay lại nhìn con trai, nghĩ tới lần này chia tay sẽ là nửa năm không gặp mặt, vành mắt bà lập tức đỏ lên: "Bảo à, mẹ sẽ nhớ con, phải thường xuyên gọi điện về nhà đấy!"

Vốn đang cảm thấy phiền phức, nhưng khi nhìn thấy mắt mẹ hồng hồng, Tạ Kỳ Bảo cũng lập tức bị điểm vào huyệt khóc, bắt đầu nức nở theo: "Con biết rồi!"

Bầu không khí bi thương bao trùm, hai mẹ con nhanh chóng ôm nhau khóc lóc.

Diễn biến thay đổi quá đột ngột, ba người còn lại trong phòng hoàn toàn không kịp trở tay. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, xấu hổ không chịu được.

Điền Chính Quốc vốn không quen đối phó với loại chuyện này, dứt khoát ngậm miệng không nói một lời nào. Ngược lại, Kim Thái Hanh cũng lên tiếng khuyên nhủ vài câu, nhưng thực sự không thể chen lọt vào bầu không khí chẳng khác gì sinh ly tử biệt của hai mẹ con nhà họ Tạ.

Về phần Cao Tuấn Phi, hắn đã triệt để u mê — What 's going on! Hắn mới về ký túc xá chưa đầy mười phút! Vì sao hai mẹ con bọn họ một lời không hợp đã khóc ngàn dòng sông! ?

May mắn hai mẹ con kia xúc động nhanh mà bình tĩnh lại cũng nhanh. Bọn họ khóc khoảng mấy phút đồng hồ rồi liền dừng lại.

Rốt cuộc mẹ Tạ như hạ được quyết tâm, buông Tạ Kỳ Bảo ra, xoay người bắt lấy tay một bạn học đứng gần đó nhất, dặn dò: "Đại Bảo nhà chúng tôi, liền, liền xin nhờ các cháu chăm sóc."

Cao Tuấn Phi: "... ... ..."

Tạ Kỳ Bảo gạt nước mắt: "Mẹ, con biết tự chăm sóc cho mình."

Cao Tuấn Phi thầm nhủ, cậu biết là tốt rồi...

Cũng may Kim Thái Hanh thấu hiểu lòng người, lên tiếng trấn an đúng lúc: "Dì à, đều là bạn học, chắc chắn chúng con sẽ chăm sóc lẫn nhau, dì cứ yên tâm trở về đi."

Mẹ Tạ cảm động mà nhìn Kim Thái Hanh một cái, sau đó mới buông tay Cao Tuấn Phi ra, rời đi trong lưu luyến.

Mẹ Tạ ra về, Tạ Kỳ Bảo lập tức bình tĩnh lại.

Nghĩ đến bản thân vừa mới nước mắt nước mũi tèm lem trước mặt bạn cùng phòng, cậu liền lộ ra vẻ mặt không còn thiết sống.

"Xin lỗi, làm các cậu cười chê rồi, mẹ tôi chính là như vậy..." Giọng nói của Tạ Kỳ Bảo còn mang theo những tiếng nấc.

Tiếp đó, hắn chủ động chia đặc sản quê nhà cho các bạn cùng phòng, hi vọng kiếm về một ít thiện cảm. Đều là những món ăn vặt nổi tiếng của Phúc Kiến như bánh chà bông, bánh đậu xanh, mứt sơn tra, vân vân.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cảm ơn rồi nhận lấy. Song Cao Tuấn Phi lại chẳng tỏ thái độ gì. Hắn vẫn đang ở trạng thái u mê, hơn nữa, hắn cũng không thích ăn đồ ngọt.

Chia đặc sản xong, Tạ Kỳ Bảo liền lấy laptop của mình ra, quay đầu hỏi Kim Thái Hanh: "Anh Kim, ký túc xá chúng ta làm sao lên mạng được?"

Tất cả mọi người trong ký túc xá đều lên mạng, vậy chắc chắn là có Internet. Tạ Kỳ Bảo tới sau cùng, còn chưa rõ hoàn cảnh, đương nhiên phải hỏi đối tượng dễ tương tác nhất, đó là Kim Thái Hanh.

Nhưng cậu vừa lên tiếng, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Hiển nhiên, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đều nhớ lời nói đùa của Cao Tuấn Phi hôm đó — Không, thực sự thì bọn họ cũng chẳng biết Cao Tuấn Phi nói đùa hay nói thật.

Internet là do Cao Tuấn Phi mắc, Kim Thái Hanh không thể tự động nói mật khẩu cho Tạ Kỳ Bảo. Vì thế, hắn đá quả bóng sang chỗ chính chủ: "Hỏi Cao Tuấn Phi đi."

Nhưng sau khi nói xong hắn cũng không đến mức thờ ơ, mà là nhìn sang phía Cao Tuấn Phi, dùng ánh mắt gây áp lực với đối phương — mẹ người ta vừa mới đi, cậu cũng đừng bắt nạt con nít quá.

Tạ Kỳ Bảo nhìn sang Cao Tuấn Phi. Nói thật, cậu hơi sợ Cao Tuấn Phi. Bởi vì này người không giống một sinh viên, mà tương đối giống một anh giai xã hội đen.

Nhưng nếu đã ở chung một phòng ký túc xá, cậu không thể luôn không nói chuyện với Cao Tuấn Phi, nên đành cố gắng mở miệng: "À, anh... anh Cao, mật mã wifi là gì vậy?"

Cao Tuấn Phi nghe tiếng Tạ Kỳ Bảo vẫn còn mang theo giọng mũi, lại liếc nhìn mấy cái hộp bánh bằng bàn tay ở trên bàn mình, uể oải đáp: "Cao Tuấn Phi là ông mày..."

Tạ Kỳ Bảo sửng sốt. Trước khi cậu ta hiểu lầm, Điền Chính Quốc nhanh chóng giải thích một câu: "Mật mã là ghép vần của lời ấy."

"À, à, cảm ơn." Mới nãy Tạ Kỳ Bảo còn tưởng Cao Tuấn Phi mắng mình, không ngờ đây lại là mật mã. Tuy cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cậu vẫn nghiêm túc nghĩ, bốn người trong ký túc xá đều dùng mạng, làm "cháu" cũng chẳng phải một mình mình, thôi kệ đi.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Có được mật mã, Tạ Kỳ Bảo không nói chuyện với Cao Tuấn Phi nữa, để lại một mình đối phương ngẩn ngơ tự hỏi – Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Vì sao tôi phải cho không thằng gà nhép này mật mã wifi của mình?

Năng lực tự phục hồi của Tạ Kỳ Bảo rất mạnh. Chẳng biết lên mạng xem phim hài hay cái gì, mà chỉ một lát sau cậu ta đã bắt đầu cười ngây ngô, cứ như người ôm mẹ khóc nửa tiếng trước là một người hoàn toàn khác.

Lúc này, Cao Tuấn Phi cũng đã khôi phục tinh thần. Càng nghĩ hắn càng buồn bực, chung quy cứ có một cảm giác bản thân đã bị lừa.

Hắn biết, thật ra ngay từ lúc bước chân vào phòng và nhìn thấy cái màn trắng kia, hắn đã giẫm một chân vào bẫy rập!

Trận khóc lóc của hai mẹ con nhà nọ đánh hắn đến hoa lá tơi bời. Sau đó, mẹ của Tạ Kỳ Bảo còn nắm tay hắn diễn một màn "mẹ già nhờ cậy", khiến sức mạnh tinh thần của hắn hoàn toàn sụp đổ... Cuối cùng, trong lúc hồ đồ, hắn đã đọc mật mã ra.

... Đệt, con gà nhép này dám dắt mẹ ra chiến trường diễn khổ nhục kế, rất là phạm quy!

"Này!" Cao Tuấn Phi đột nhiên gọi Tạ Kỳ Bảo. Bởi vì trong lòng có hơi tức giận, nên tiếng "này" này của hắn tương đối nặng nề.

Tạ Kỳ Bảo hoảng sợ, gỡ tai nghe ra: "Hả?"

Cao Tuấn Phi hung ác nói: "Dùng mạng phải trả tiền."

Tạ Kỳ Bảo: "À, bao nhiêu..."

Cao Tuấn Phi: "Ba mươi đồng một tháng."

Điền Chính Quốc & Kim Thái Hanh: "..." Rõ ràng bọn họ trả có hai mươi lăm đồng một tháng. Cao Tuấn Phi quá xấu xa rồi! Nhưng vì hòa bình của ký túc xá, cho nên bọn họ quyết định vẫn là... im lặng đi thôi.

Tạ Kỳ Bảo nhanh chóng trả tiền cho Cao Tuấn Phi, sau đó còn nhỏ giọng oán giận một câu: "Trả tiền thì trả tiền, sao lại hung dữ như vậy."

Cao Tuấn Phi nhìn ánh mắt đong đầy tủi thân của Tạ Kỳ Bảo, lập tức nhớ tới cảnh tượng mẹ Tạ nhờ mình chăm sóc cậu ta, bỗng nhiên lại hơi không đành lòng...

"Tôi... hung dữ lắm sao?" Giọng nói của Cao Tuấn Phi bất chợt mềm đi một chút.

"Hơi thôi." Có thể là sợ đắc tội với Cao Tuấn Phi, nên Tạ Kỳ Bảo liền rụt cổ, lấy lòng hỏi: "Anh Cao, anh là người ở đâu?"

Cao Tuấn Phi: "Một huyện gần Trường Xuân..."

Tạ Kỳ Bảo: "Ồ, huyện nào?"

Cao Tuấn Phi: "Có nói cậu cũng không biết."

Tạ Kỳ Bảo: "Tôi ở Phúc Thanh. Anh biết Phúc Thanh không?"

Cao Tuấn Phi: "Không biết."

Tạ Kỳ Bảo: "Vậy để tôi cho anh biết, Phúc Thanh là một thị xã thuộc huyện Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến, tọa độ địa lý là 25,28 độ vĩ Bắc và 25,52 độ kinh Đông..."

Cao Tuấn Phi: "Từ từ, cậu học thuộc lòng đấy à?"

Tạ Kỳ Bảo chỉ vào màn hình máy tính: "À không, tôi đọc trên bách khoa toàn thư cho anh nghe."

Cao Tuấn Phi cười ngất.

Tạ Kỳ Bảo kiên nhẫn nói: "Cho nên anh cứ nói chỗ anh ở đi, tôi search một chút là sẽ biết thôi mà."

Cao Tuấn Phi... thật sự muốn lìa đời.

Đệt! Rốt cuộc thằng nhóc này là ai!

***

Dưới sự ăn ý và nỗ lực hết mình của hai cán bộ lớp là Cao Tuấn Phi cùng Chương Văn Thấm, rốt cuộc lớp Báo chí – 1 đã thuận lợi thành lập box chat riêng của lớp.

Buổi chiều ngày hôm đó, bốn người ở phòng 412 cùng đi ăn cơm. Trong bữa, di động của bọn họ rung liên tục. Kim Thái Hanh lấy máy ra xem, cười nói: "Box chat đông vui quá."

Hắn lượn WeChat thêm một lúc, liền có hai mươi mấy yêu cầu kết bạn, tất cả đều do bạn học mới gửi.

Tạ Kỳ Bảo nhìn con số màu đỏ trên khung thông báo của hắn, buồn bực nói: "Sao nhiều người muốn kết bạn với cậu vậy? Chẳng ai mời tôi cả."

Kim Thái Hanh: "Không đến mức ấy chứ?"

Tạ Kỳ Bảo lấy điện thoại của mình ra cho Kim Thái Hanh xem, đúng là chỉ có Kim Thái Hanh và Cao Tuấn Phi kết bạn WeChat với cậu, ngoài ra, ngay cả Điền Chính Quốc cũng không kết.

Cao Tuấn Phi kết bạn với Tạ Kỳ Bảo là vì hắn là cán bộ lớp. Nếu không phải hắn cần kéo tất cả mọi người vào box chat, có lẽ hắn cũng sẽ không kết bạn với cậu ta.

Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: "Sao cậu không kết bạn với Tạ Kỳ Bảo?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, lấy điện thoại di động ra: "Tôi quên, nick của cậu là gì, tôi kết bạn với cậu."

Thực ra cũng không phải Điền Chính Quốc quên, mà là cậu vốn không có thói quen trao đổi WeChat với người khác. Nếu đã có box chung, có chuyện gì lên đó nói là được.

Nhưng giờ Kim Thái Hanh đã nói vậy, cậu vẫn không kết bạn thì cũng kỳ.

Lấy điện thoại di động ra, Điền Chính Quốc kinh ngạc phát hiện, thông báo của mình cũng đỏ chói.

Việc đó khiến Cao Tuấn Phi cảm thấy tò mò, sợ thiên hạ không loạn mà hỏi: "Ê, hai cậu được nam mời kết bạn nhiều hay nữ mời kết bạn nhiều? Tỉ lệ bao nhiêu."

Kế tiếp, bốn người ăn no không có việc gì làm liền xúm vào một chỗ mà nghiên cứu.

Cuối cùng, bọn họ phát hiện, có 26 người xin kết bạn với Kim Thái Hanh, 20 nữ trong lớp, không thiếu một người nào, nam lại chỉ có 6.

Điền Chính Quốc thì ngược lại, 11 nam sinh và 10 nữ sinh.

Cao Tuấn Phi sờ sờ cằm, tổng kết: "Quả nhiên Kim Thái Hanh vẫn được con gái chào đón hơn."

Tạ Kỳ Bảo khó hiểu: "Không phải chứ, tôi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao số con trai xin kết bạn với Điền Chính Quốc lại nhiều hơn so với anh Kim? Chẳng lẽ Điền Chính Quốc được nam sinh chào đón hơn à?"

Cao Tuấn Phi & Điền Chính Quốc & Kim Thái Hanh: "Phụt..."

Cái thắc mắc hết sức nan giải này, không ai tìm ra câu trả lời cả.

Đến giờ Điền Chính Quốc mới hiểu, thì ra người có lực sát thương lớn nhất không phải trai thẳng giả vờ mờ ám, cũng không phải đám hủ nữ si mê điên cuồng, mà là một kẻ ngốc bẩm sinh!

***

Ngày hôm sau, khóa quân sự bắt đầu.

Sáng sớm, tất cả các sinh viên mới đều tập trung ở phòng truyền thông của khoa để học lý thuyết quân sự. Xế chiều cùng ngày, huấn luyện thực tế lập tức được triển khai.

Sự xuất hiện của nhóm sinh viên ở phòng ký túc xá 412 lại chói mù con mắt mọi người một lần nữa. Lúc này, không chỉ có Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, mà Cao Tuấn Phi mặc quân phục cũng đẹp trai không chịu được.

Có điều, nhân vật khiến mắt người khác nổ thành hình trái tim không bao gồm Tạ Kỳ Bảo. Cùng một bộ trang phục, mặc trên người Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc và Cao Tuấn Phi thì lập tức làm nổi lên khí chất của quân nhân. Song, trùm lên thân thể một mét bảy của Tạ Kỳ Bảo lại chẳng khác gì quả bí đỏ bị trùm trong bao tải.

Tạ Kỳ Bảo càng nghĩ càng tức giận, nhưng may là hàng ngũ được sắp xếp theo vóc dáng: cao trước, thấp sau.

Ngoài Tạ Kỳ Bảo, ba người khác của phòng 412 đều đứng hàng đầu trung đội. Cuối cùng, cậu cũng không phải làm nền một cách đáng thương.

Dường như huấn luyện viên quân sự rất thích gây sức ép cho những nam sinh ưa nhìn ở trong đội ngũ. Mấy ngày đầu, lúc tập đứng nghiêm và đứng tấn, hắn luôn dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng để quan sát Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc. Nếu bọn họ hơi có dấu hiệu vò đầu bứt tai, bị phạt là chuyện nhỏ, chỉ e sẽ bị huấn luyện viên châm chọc một hồi. Ví như mắng bọn họ yếu đuối như con gái, không có một chút khí khái nam nhi nào, vân vân và vân vân...

Là gay, Điền Chính Quốc không thể chấp nhận nổi những lời lẽ như vậy.

Vì thế cho nên, cậu cắn chặt răng, liều mạng làm một mạch, hoàn toàn không dám thả lỏng trong khi huấn luyện.

Nhớ đến chuyện Kim Thái Hanh bị dị ứng vì một cái chiếu, Điền Chính Quốc vốn hơi lo lắng, chẳng biết cậu ấm như hắn có yếu ớt không. Nhưng ngoài ý muốn chính là, sức chịu đựng của Kim Thái Hanh còn vượt xa so với tưởng tượng của cậu.

Bộ dạng Kim Thái Hanh đẹp, làn da cũng rất trắng, nhưng cả ký túc xá 412 đều không có ai thấy hắn dùng kem dưỡng ẩm hay kem chống nắng gì.

Trải qua mấy ngày huấn luyện, mặc dù gương mặt đẹp trai lai láng kia phải dãi nắng dầm mưa, hắn cũng chẳng nhíu mày hay kêu than một tiếng.

Còn nhớ hôm sau, vào lúc tập đứng nghiêm, có một nữ sinh sức khỏe hơi kém bị cảm nắng và té xỉu.

Lúc ấy, Kim Thái Hanh đứng ở hàng đầu, gần nữ sinh kia hơn so với tất cả các nam sinh khác. Thấy người bất chợt ngã ra, hắn lập tức chạy qua đỡ, nhưng lại bị huấn luyện viên ngăn lại: "Ai cho cậu di chuyển? Đi sang bên cạnh chống đẩy một trăm lần."

Đây rõ ràng là gây khó dễ. Tất cả mọi người kinh hãi không thôi. Nhưng trong quân đội phải phục tùng mệnh lệnh, huấn luyện viên nói sao thì phải làm theo vậy. Mọi người cảm thấy bất công cho Kim Thái Hanh, song lại chẳng dám nói gì.

Kim Thái Hanh cũng không cãi, trực tiếp đi sang bên cạnh, không rên một tiếng mà bắt đầu chống đẩy.

Liên tiếp làm hơn năm mươi cái, tuy hắn không thở gấp nhưng cả người đã nhễ nhại mồ hôi, thậm chí còn nhỏ thành vũng đọng trên mặt đất.

Huấn luyện viên nhìn chằm chằm đến khi Kim Thái Hanh chống đẩy được tám mươi cái, xong mới cho hắn đứng dậy đi về hàng ngũ, tuy nhiên trong mắt đã lộ ra khen ngợi và hài lòng.

Sau khi Kim Thái Hanh chống đẩy không bao lâu, cả đội được nghỉ tại chỗ ba phút đồng hồ. Điền Chính Quốc đi qua hỏi thăm hắn: "Cậu có ổn không? Không bị mệt chứ?"

"Không mệt, nhưng tôi thấy hơi khát..." Dứt lời, Kim Thái Hanh cầm bình nước mang theo lên, ngửa đầu uống một ngụm to.

Điền Chính Quốc nhớ tới vũng nước đọng lại trên mặt đất sau khi Kim Thái Hanh đứng dậy, không nhịn được mà ngập ngừng nói: "Đôi khi, tôi thật hoài nghi có phải cậu..."

Kim Thái Hanh tò mò: "Hả? Tôi sao?"

Điền Chính Quốc: "Làm bằng nước." Phơi dưới ánh nắng mặt trời một buổi, liền bốc hơi.

"Phụt... Khụ khụ!" Kim Thái Hanh suýt sặc.

Điền Chính Quốc nghiêng mặt đi, tự cảm thấy cái cách hình dung này của mình hơi shock.

Kim Thái Hanh bổ sung nước xong, liền bắt chước Điền Chính Quốc dùng giọng điệu và vẻ mặt vô cùng nghiêm túc để nói đùa: "Có lẽ tôi là sứa tinh."*

(*) Cơ thể sứa có 97% là nước.

Điền Chính Quốc: "..."

Sự kiện chống đẩy qua đi, rốt cuộc không ai dám nói Kim Thái Hanh yếu ớt nữa. Kể cả Cao Tuấn Phi – người đã từng gọi hắn là "công chúa nhỏ" cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Nhạc dạo:

(Một)

Mẹ Tạ: "Con à, mẹ đã giúp con dẹp hết mọi chướng ngại vật, cố lên đi!"

Tạ Kỳ Bảo: "Cảm ơn mẹ! (_)"

Cao Tuấn Phi: "..." Trúng tà rồi, bất lực quá *Quỳ*...

——

(Hai)

Kim Thái Hanh chống đẩy năm mươi cái trong vòng một phút đồng hồ. Điền Chính Quốc đứng bên cạnh âm thầm liếc hắn, tự suy diễn về thể lực, lực cánh tay và lực kéo dài của đối phương. Sau đó, cậu liền "cứng" thêm mười mấy phút đồng hồ...

—-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro