20-42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30. Chiều mùng 1 Tết, chị hắn gọi tôi đến nhà ăn bữa cơm thân mật. Đương nhiên là sẽ có Lưu Giai, điều khiến tôi ngạc nhiên và không bao giờ nghĩ đến là có cả Bang Khánh và Kỳ Kỳ nữa. Gặp lại họ khiến tôi nhớ lại những ngày tháng đã trải qua ở Tô Châu. Nhớ đến cái chết của Tiểu Huy, nhớ đến cặp tình nhân xuyên lục địa Âu Dương Chính và Jack. Đôi khi tôi cũng tự hỏi chính bản thân mình "tình yêu" là trò khốn kiếp gì? Khi gặp Bang Khánh và Kỳ Kỳ tôi lại không biết nên nói gì nữa. Trên thế gian này, vẫn còn những người yêu nhau say đắm, luôn hạnh phúc vui vẻ đến thế sao?

"À... Âu Dương Chính lại trốn khỏi nhà rồi, nghe nói là đi Châu Âu, không biết có tìm được Jack hay không?" Kỳ Kỳ nhìn tôi và tiếp lời: "Hm... hy vọng anh ta sẽ tìm được!"

"Anh sao vậy? sắc mặt anh không được tốt lắm!"

"Không sao cả! có lẽ tối qua thức khuya quá. 2 người đến Bắc Kinh lúc nào vậy?"

"Tôi và Bang Khánh định mở lớp dạy âm nhạc!" Cô ta đưa tay làm động tác kéo violin, tôi vừa quay người lại, Trương Nhuệ và Lưu Giai đang thân mật với nhau không biết từ khi nào! Cả 2 đang trong bếp vây lấy Trương Sở, Trương Nhuệ thỉnh thoảng lại ghé lại gần bên 2 người đó không biết thì thầm điều gì, 3 người họ thỉnh thoảng lại cười to, xem ra tựa như là người một nhà đã quay quần bên nhau, sống bên nhau từ rất lâu rồi.

"Anh thấy sao? Bạn gái của Trương Nhuệ xinh đẹp không? xem ra họ rất xứng đôi!"

"Vậy sao?" Đột nhiên tôi cảm thấy bực mình, bởi vì tôi nhận thấy rằng khi hắn ở bên cạnh Lưu Giai trên khuôn mặt chưa bao giờ tắt nụ cười. Hơn nữa, thì ra khi ở nhà của chính mình, hắn lại khác nhau đến vậy, con người tỏ ra nhanh nhẹn hẳn, ngay cả thuốc cũng không hút, lại còn vừa cười vừa nói loay hoay bận bịu việc bếp núc, hoàn toàn ngược lại với con người của hắn khi ở nhà tôi. Hắn khi ở bên cạnh tôi, cẩu thả như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cuối cùng đâu mới là con người thật sự của hắn? hay là, con người nào mới thật sự là hắn thích thể hiện? giây phút như thế này là hạnh phúc, hay những ngày tháng ở bên cạnh tôi hạnh phúc hơn? Tôi dường như bị mê man, nhưng lại gặp phải ánh mắt thăm dò của Kỳ Kỳ, tôi cười nói:

"Chúc phúc cho họ sẽ có một cuộc tình tốt đẹp!"

Ôi! tôi sao giả tạo quá! Trong lòng tôi chưa bao giờ thật sự muốn chúc phúc cho tình cảm của họ. Với Lưu Giai, ngay từ ban đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ được hạnh phúc vô tư, thậm chí tôi càng đê tiện hơn là giả vờ tỏ ra cao thượng và vĩ đại, tôi mới chính là kẻ ích kỷ và ti tiện nhất trên đời. Hay là tôi chình là kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của họ? Hay là Trương Nhuệ là đồng phạm của tôi, cùng nhau lường gạt một cô gái lúc nào cũng mơ ước vươn đến một hạnh phúc hoàn hảo. Nhưng... có lẽ trong lòng tôi nghĩ rằng, tình yêu của tôi và hắn, chỉ có thể duy trì tồn tại mỹ mãn đằng sau những lời giả dối, dèm pha và ngụy tạo này chăng?

Bang Khánh và Kỳ Kỳ đang chụm đầu lại nhau xem album ảnh của Trương Nhuệ, tôi quan sát thật kỹ 2 người này và luôn thắc mắc tại sao họ lại kết hợp có vẻ hài hoà và gắn bó nhau đến thế chứ? Dường như con tim của 2 người đó có thể thấu hiểu đối phương, người khác thì cần thông qua ánh mắt và cử chỉ nhưng 2 người này lại tuyệt đối không cần điều đó. Tôi ngưỡng mộ sự hạnh phúc của 2 người này mà trong lòng phát sinh sự đố kỵ. Lại quay sang nhìn vào hắn trong bếp, không biết từ lúc nào tay đã đặt lên vai Lưu Giai rồi, tôi liền quay sang bên khác không nhìn tiếp nữa, nhắm mắt lại tự mình gặm nhấm sự lạc lõng của chính mình!

Mọi người đều vây xung quanh bàn ăn, trao nhau lời chúc Tết tốt đẹp, Trương Sở nhìn em trai mình, rồi quay sang nhìn Lưu Giai, lại nhìn Bang Khánh và Kỳ Kỳ, khuôn mặt lộ rõ nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng ánh mặt dừng lại vào tôi: "Đúng rồi! Tiểu Hải! Chị nghe Lưu Giai nói về cô bạn gái của em, sao không dẫn theo cô ta đến đây?"

Tôi nhìn Lưu Giai, rồi quay sang nhìn Bang Khánh và không biết trả lời thế nào mới đúng, lại sợ chị ta phát hiện ra điều gì đó, bèn cười nói: "Cô ấy ở Tô Châu, không đến đây được..."

Bữa cơm này tôi ăn hoàn toàn không thấy vui chút nào cả. Trương Sở tỏ ra rất vui mừng, luôn mở miệng khen Lưu Giai nức nở cứ như là em dâu mình vậy. Tôi và Trương Nhuệ bề ngoài cười nói rất vô tư, còn đấu khẩu nhau nữa, chúng tôi đang ngụy trang trong vai 2 người đồng nghiệp rất thân thiết. Trong khoãng thời gian dài như vậy, trong giây phút này tôi mới cảm nhận được bức màn ngăn cách giữa tôi và hắn. Từ khi tôi bước chân vào ngôi nhà này, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt tôi, lúc nào cũng né tránh ánh mắt tôi. Tôi không thể chịu đựng nỗi ánh mắt hắn đang ngồi giữa 2 người phụ nữ và đang nhìn Lưu Giai và Trương Sở, trong khoảnh khắc này, tôi và hắn dường như đã trở về giai đoạn "tình bạn". Ánh mắt của cặp tình nhân Bang Khánh dán vào người tôi khiến tôi cũng không được thoải mái.

Vừa dùng bữa xong, tôi liền đòi về, tôi không thể nào tiếp tục chịu đựng tình trạng này nữa, tôi có cảm giác như thức ăn đang kẹt cứng trong cổ họng tôi và có cảm giác nghẹt thở. Khi tôi bước ra khỏi cửa, Trương Nhuệ nắm tay Lưu Giai ra tiễn tôi, tôi như muốn khóc, nhưng tại sao lại làm vậy chứ! Tôi nghĩ trong lòng, nếu quả thật Trương Nhuệ anh muốn chia tay với tôi, vậy tại sao lại gọi tôi lên đây để sĩ nhục tôi? Hay là, ngay tại giây phút chia tay này, còn định dắt theo bạn gái, còn muốn tuyên bố hùng hồn với tôi rằng anh đã tìm được người càng thích hợp hơn tôi chăng?

"Tiểu Hải! Anh sao vậy?" là giọng nói của Lưu Giai: "Hình như hôm nay anh không được vui?"

"Không có gì! mấy bữa nay tôi thấy mệt trong người, có lẽ là do Tết chăng!"

Tôi không nhìn hắn, quay sang nói chuyện với Lưu Giai, dường như Lưu Giai đã phát hiện ra điều gì đó, trong giây phút này, cô ta dường như muốn nói với tôi điều gì đó. Nhưng lại quay sang nhìn Trương Nhuệ, lời nói vừa định buột miệng nói ra lại rút lại. Tôi cười và nói với cô ta:

"Chúc mừng nhé! xem ra quan hệ của 2 người lại tiến triển thêm bước nữa rồi!"

Nghe xong câu này, hắn tỏ ra rất do dự, liền dừng bước, tôi và Lưu Giai đều quay lại nhìn hắn, hắn cũng nhìn chúng tôi. Trong lúc này cả 3 đều ngây người nhìn nhau. Tiếp theo đó, hắn lại làm những điều mà tôi không thể nào ngờ đến. Đột nhiên hắn cười thật dịu dàng, bước chân chậm lại, không còn nhìn tôi nữa, chuyển toàn bộ ánh mắt sang Lưu Giai!

Hắn nắm lấy tay Lưu Giai và nhìn cô ta với ánh mắt trìu mến: "Em tên cảm ơn Tiểu Hải, phải không?"

31.

Không lẽ đây chính là lời tuyên bố chấm dứt của hắn ư? Tôi không dám suy nghĩ theo hướng đó nữa, chẳng lẽ hắn không muốn nói gì với tôi sao, dù chỉ một lời!

Bây giờ tôi mới vỡ lẽ, tôi cảm thấy kinh hãi trước sự kiên cường của chính mình, tôi vẫn xem như không hề có chuyện gì xảy ra, nói lời chào tạm biệt với nụ cười thật thân thiện. Thứ duy nhất có thể thể hiện tận đáy lòng tôi chính là tôi không còn nói lời chúc phúc cho họ nữa, tuy bước chân tôi có chút phiêu bồng, nhưng cái vẫy tay chào tạm biệt lại rất phóng khoáng. Không khí đón Tết của khu dân cư xung quanh đã lấp đầy sự đau khổ tột cùng trong lòng tôi, tôi không nhìn hắn nữa, bởi vì tôi sợ nước mắt tôi không thể kiềm chế mà đột nhiên trào ra, như vậy sẽ phá hỏng đi sự kiên cường của tôi. Bởi vì chỉ có một mình tôi mới hiểu, đối với tôi, trong giây phút này cái gọi là kiên cường ấy thật đáng quý biết bao!

Như một kẻ đã mất phương hướng, tôi chỉ có thể phân chia ra một phần nhỏ tế bào não đã bị tổn thương trầm trọng để điều khiển đôi chân đang bồng bềnh của mình, cho đến khi ngã bệch xuống chiếc ghế đá lạnh tanh ở gốc khuất bên đường và mặc cho cảm giác tuyệt vọng quen thuộc này đang phân tán trong cơ thể tôi, tựa như tình cảnh 3 năm trước đây tôi bước ra từ cánh cổng trường đại học, cũng tựa như 1 năm trước, khi Lưu Khải báo tin sét đánh về sự lựa chọn của anh. Tình yêu! lúc nào cũng chỉ là chuyện của riêng tôi, tôi đều không thể nắm bắt được những điều tôi muốn hoặc tôi không muốn. Tự trọng và kiên cường mới chính là cái quan trọng nhất của chính tôi, bởi vì chỉ có 2 thứ này mới có thể duy trì được nụ cười ngụy trang trên khuôn mặt tôi, dưới đôi cánh của nó tôi mới có thể khiến con tim mình thanh thản và thoải mái để tự thuyết phục chính bản thân mình đành buông xuôi!

Không biết bao lâu sau, tôi thấy Bang Khánh và kỳ kỳ bước ra, bước theo sau họ là Trương Nhuệ và Lưu Giai. 4 người họ cười nói vui vẻ lướt qua góc khuất lạnh tanh đang chứa chấp tôi. Một lúc sau, tôi thấy chiếc bóng dài thườn thượt quay lại, theo sau là một chiếc bóng yêu kiều, ở nơi xa xa ấy 2 chiếc bóng này đã kề bên nhau từ lúc nào và nghe không rõ họ đang nói gì với nhau, dường như đang cãi vã điều gì đó, tôi rất muốn nghe, nhưng xa quá, hoàn toàn nghe không rõ. Nhưng tôi lại thấy rất rõ hắn bỗng nhiên ôm trầm lấy Lưu Giai và 2 người đã ôm nhau rất lâu.

Tôi không trở về nhà nữa, đến đảo Hải Nam cùng Ba nghỉ ngơi thư giãn đầu óc vài ngày ở đó. Cuộc đời tôi chính là như vậy, mỗi lần bị tổn thương đều tìm một nơi nào đó để trốn tránh và để gặm nhấm vết thương. Valentine, hắn có gọi điện cho tôi, nhưng vào lúc tôi đang tắm. Vốn dĩ tôi muốn gọi lại nhưng suy nghĩ lại nên đành thôi. Khoảng 12h khuya, điện thoại lại reo, lần này thì tôi không hề có chút động cơ nào để bắt máy, có lẽ tôi đang trả đũa lại thái độ lạnh lùng hôm đó hắn đã đối xử với tôi, nghe tiếng điện thoại reo vang, trong lòng tôi lại nảy sinh ra một chút khoái cảm không rõ nguồn gốc.

Trở về từ đảo Hải Nam, tôi ở bên nhà Ba, tiếp xúc lâu ngày với dì Tôn, tôi lại cảm thấy rất thoải mái khi được ở bên dì ấy. Lúc nào cũng được nâng niu chăm sóc, cảm giác như vậy thật khiến người ta ỷ lại!

Ngày đầu tiên đi làm, Vương Hướng triệu tập tất cả mọi người để mở cuộc họp đầu năm. Quả nhiên lão cáo già này đã ra tay với phòng sales 2, lão ta muốn kết hợp 2 bộ phận lại thành một. Trương Nhuệ có chút xúc động, liền chất vấn nguyên nhân ngay trước mặt mọi người. Cả 2 đối chất ngày càng căng thẳng, tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt giận dữ của hắn, lúc hắn nổi giận thật khiến người ta phải khiếp sợ, ngay cả Vương Hướng cũng phải sợ hắn vài phần. Cuối cùng Châu Dương đã lên tiếng can ngăn 2 họ, tôi suy nghĩ một lúc rồi phát biểu:

"Vương tổng! phòng sales 2 tuy thành lập không bao lâu nhưng cũng đã lập được nhiều thành tích đáng biểu dương, nếu như vậy mà kết hợp lại thì thật đáng tiếc..."

Tôi chưa kịp dứt lời thì bị lão ta cắt ngang: "Được thôi! Một bộ phận hoạt động tốt thì phải xem biểu hiện qua phần giành thầu. Gói thầu bên Thẩm Quyến lần này rất quan trọng, nếu phòng sales 2 có thể thắng trong cuộc đấu thầu này thì tôi đồng ý giữ nguyên như ban đầu!"

Nghe xong tôi nổi giận đùng đùng, xuýt chút nữa tôi đã buột miệng chấp nhận ngay, nhưng nhanh chóng nghĩ ra đây là việc của Trương Nhuệ, tôi không thể nào quyết định thay hắn được. Hơn nữa, gói thầu Thẩm Quyến chuyến này rất khó nuốt, hiện nay thị trường đang cạnh tranh rất khốc liệt, muốn thắng được gói thầu này xem ra không phải chuyện dễ dàng.

Không ngờ hắn không chút suy nghĩ liền chấp nhận ngay. Thật ra nếu đổi lại là tôi, thì cũng không cần do dự mà chấp nhận ngay thôi! Hắn với tôi có suy nghĩ tương đồng trong điểm này, tôi và hắn đều là người có cá tính rất mạnh, điều không thể chịu đựng chính là bị người khác xem thường. Rời khỏi phòng họp, tôi vỗ mạnh vào vai hắn, hắn nhìn tôi với ánh mắt cảm kích, mồm thì lẩm bẩm như đang muốn nói điều gì đó:

"Hm!!!... Cái này???..."

Tôi liền cười cắt ngang: "Được rồi! nhanh chóng chuẩn bị để xuất phát đi, có gì cần giúp đỡ thì nói với Châu Dương!"

Châu Dương cũng lên tiếng khích lệ tinh thần: "Cố lên nhé! Tôi tin anh nhất định sẽ thành công!"

Sau đó hắn lại bù đầu bù cổ vào công việc chuẩn bị cho chuyến công tác. Lưu Giai thỉnh thoảng lại hỏi tôi mấy ngày nay đã đi đâu, tôi cũng không có gì phải giấu giếm, liền nói cho cô ta biết chuyến đi đến đảo Hải Nam. 2 giờ chiều hôm đó, Trương Nhuệ qua chào tạm biệt, khi chạm mặt nhau, tôi và Lưu Giai tỏ ra rất không thoải mái, chỉ nói qua loa vài lời chúc may mắn. Khi hắn vừa rời khỏi phòng, tôi liền cảm thấy như vừa đánh mất thứ gì đó, dường như tôi có cảm giác hắn đang mong đợi tôi. Tôi quay sang nhìn Lưu Giai, ngay lúc đó cô ta cũng đang nhìn tôi, không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, tôi liền thu dọn đồ đạc và nói với cô ta:

"Công việc ở đây cô tạm thời chống cự, tôi đi Thẩm Quyến vài hôm, một mình Trương Nhuệ sợ lo không xuể..."

Tôi liền chạy đến bên thang máy, hắn đang đứng một mình trong đó, tôi chưa kịp đi vào thì cửa thang máy đã đóng sập lại. Tôi ngây người và có chút cảm giác thất vọng, nhưng đã kịp phản ứng trở lại, điên cuồng ấn vào nút bấm thang máy, một lúc sau cũng không thấy động tĩnh gì cả, tôi liền nhanh chóng quay sang chạy theo hướng cầu thang. Tôi chạy hộc hơi ra khỏi toà nhà công ty thì thấy hắn đang chuẩn bị bước lên Taxi, tôi hét to:

"Trương Nhuệ..."

Hắn giật bắn người, một lúc sau mới quay đầu lại, nhìn tôi với đôi mắt rươm rướm nước mắt và nói: "Anh biết em sẽ không nỡ bỏ mặc anh một mình..."

32.

Trên đường đi Thẩm Quyến, tôi và hắn không nói gì nhiều, nhưng đây lại là chuyến đi vui vẻ và đáng nhớ nhất trong đời tôi. Dường như suốt cuộc hành trình tay hắn và tay tôi lúc nào cũng đan xen vào nhau rất thản nhiên, tựa như 2 chúng tôi vốn dĩ đáng được thân mật như vậy. Cả 2 chúng tôi yêu yêu cái cảm giác mười ngón tay đan xen vào nhau kết nối đến tận con tim.

Theo tôi nghĩ, nắm tay chính là phương thức biểu hiện của những cặp tình nhân mới quen nhau, nó chính là sự tiếp xúc cơ thể trong suốt cuộc hành trình của tình yêu và cũng chính là khởi điểm của tình yêu. Khi chúng tôi tay trong tay, có lẽ chúng tôi đang quay về khởi điểm của tình yêu, quay về cảm giác ngọt ngào ban đầu của tình yêu, phải chăng đây mới chính là nguyên do khiến bàn tay của chúng tôi không thể nào rời xa nhau!

Chúng ta thường thấy 2 người phụ nữ nắm tay nhau đi trên phố, vừa đi vưa bàn luận vè nhãn hiệu mỹ phẩm mà họ yêu thích. Và cũng thường thấy các cặp tình nhân tay trong tay mạnh dạn tuyên bố với thiên hạ sự hạnh phúc của họ. Nhưng chúng ta hiếm khi thấy 2 người đàn ông nắm tay nhau xuất hiện nơi công cộng mà còn vừa cười vừa nói rất vui vẻ. Tôi phát hiện những người nhìn chúng tôi dường như họ đều có cảm thấy cái gì đó rất mới mẻ như vừa phát hiện ra một châu lục mới. Có lẽ họ nghĩ, điều mà không thể nào xảy ra mà họ cũng bắt gặp. Thậm chí có một số người còn tỏ ra tiếc rẻ là mình theo không kịp trào lưu thời đại. Tôi nhanh chóng quen thuộc với những ánh mắt hiếu kỳ này, con người cũng cảm thấy thản nhiên hẳn ra. Theo tôi thì chúng tôi tay trong tay như vậy mới chính là cảm giác đích thực và tự nhiên thể hiện tình yêu của mình mặc cho lời đàm tiếu của thiên hạ!

Nếu như đã nói đến nắm tay thì tôi cũng muốn bàn luận thêm vài điều, thông thường mà nói, cái nắm tay của đàn ông thường liên quan đến tình yêu. Trong xã hội mà người dị tính chiếm ưu thế này, hành động này được xem như hiển nhiên là của một người đàn ông với mợt người phụ nữ. Nhưng đối với 2 người đàn ông mà nói, nếu họ thật sự yêu nhau, ở nơi công cộng, nắm tay cũng là phương thức duy nhất có thể biểu hiện tình cảm của họ mà đó là hành động dịu dàng và không dễ dàng gây phản cảm, chưa kể đến hôn nhau. Đương nhiên tôi bàn luận vấn đề này nhiều như vậy là bởi vì cuộc hành trình này đích thực để lại ấn tượng sấu sắc nhất trong lòng tôi. Từ Bắc Kinh đến Thẩm Quyến, trên cuộc hành trình hơn 2000 km này, chúng tôi dùng hành động nắm tay để biểu hiện tình cảm của chúng tôi với tất cả mọi người trong suốt cuộc hành trình.

Khi đến Thẩm Quyến, chúng tôi vào khách sạn đã được đặt trước đó, trước tiến hắn khoá cửa lại, tiện thể quay người lại ôm lấy tôi, tôi cũng bị kích thích, nhưng tôi lại thì thầm bên tai hắn:

"Đi tắm trước nhé?"

Hắn không hề e ngại cảm giác đi đường mệt mỏi và mùi mồ hôi của cơ thể, liền đẩy tôi ngã xuống giường. Tôi ngồi dậy định bỏ chạy, hắn liền lao vào vồ lấy tôi, đè lên người tôi và nắm lấy áo quần trên người tôi. Nhân lúc đầu tôi đang bị vướn vào cái áo, hắn thừa cơ lột dây nịt tôi ra, lần này thì khiến tôi vẫy vùng đến mệt nhoài cả người, tôi có chút không thoải mái nhưng lại thích cái cảm giác nổi hứng bất tử này.

Khi tôi thoát ra khói cái áo chết tiệt thì hắn đã lật người tôi nắm sấp lại và đang đè lên người tôi, quần tôi cũng đang bị kéo mạnh và tuột xuống. Bây giờ tôi hoàn toàn khoả thân, đây là lần đầu tiên tôi khoả thân giữa ban ngày trước mặt hắn, tôi có chút không thoải mái:

"Buông em ra! Cơ thể em dơ bẩn lắm, em phải đi tắm!"

"Anh mặc kệ!"

Hắn đưa ngay "cái ấy" vào cơ thể tôi, hoàn toàn không có khúc dạo đầu hay bôi trơn nào cả. Tôi nghiến chặt răng mặc cho hắn di chuyển ra vào. Mặc dù rất đau, nhưng tôi lại cảm nhận được sự kích thích rất mạnh liệt, sau đó tôi nhắm nghiền mắt lại rồi phóng ra những dòng dịch thể cay đắng ...

Thật ra từ khi hắn "đi vào" cho đến khi xuất tinh thời gian cũng không kéo dài bao lâu, nhưng tôi lại có cảm giác rất chậm rãi, hành vi này giống như bị hãm hiếp, tôi lại thú thích với cảm giác này, khoái cảm càng mạnh liệt hơn mọi khi. Thật ra tôi rất thích hắn tỏ ra ngông cuồng trước mặt tôi, dường như tôi rất ỷ lại vào tính ngông cuồng này của hắn, khiến tôi có cảm giác không phải tôi không thể rời xa hắn mà là hắn vốn dĩ không còn cách nào khác để rời xa tôi!

Sau khi hắn thoả mãn và nằm bên cạnh tôi, tôi đã mệt nhoài và không còn chút sức lực nữa, hắn cũng buông những hơi thở rất mạnh. Dường như hắn vẫn chưa chịu buông tha tôi, lôi đầu tôi áp sát vào ngực hắn, một lúc sau hắn mới nói:

"Hey! sao tóc em vẫn còn thơm vậy? thật kỳ lạ!" Hắn còn cố lấy mũi ngửi khắp đầu tôi.

Tôi đẩy hắn ra và cười nói: "Chắc mũi anh có vấn đề rồi, đã 2 ngày nay em không gội đầu, đâu còn mùi thơm gì nữa?" Nói xong tôi liền bước xuống giường chuẩn bị đi tắm.

Hắn níu tôi lại: "Tiểu Hải! Anh đã nói cho Lưu Giai nghe chuyện của chúng ta rồi..."

33.
Lời hắn vừa nói như sét đánh ngang tai, tôi ngây người rất lâu sau mới phản ứng trở lại, nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn không giống như đang nói đùa:

"Thật không? Lúc nào?"

"Tối mùng 1 Tết anh đã nói hết mọi chuyện với cô ta..."

Thì ra là vậy, nhưng tại sao tối hôm đó hắn lại đối xử với tôi như vậy? lại còn buông lời chọc tức tôi nữa, hắn nhìn ánh mắt chứa đầy nghi vấn của tôi, bèn tiếp lời: "Em biết không, hôm đó anh rất giận! Hôm đó không phải anh đi gặp Lý Bân mà là anh ta đến muốn gây sự với anh và còn nói rất nhiều lời chọc tức anh nữa..." Hắn đột nhiên nắm chặt tay tôi và nói: "Tiểu Hải! anh thật sự không quan tâm đến qua khứ của em, thật đấy..."

Tôi đã bị hắn cảm động, nhìn hắn với đôi mắt rưng rưng: "Vậy anh ta đã nói gì với anh?"

"Tiểu Hải! em không cần quan tâm anh ta nói gì, anh chỉ muốn nghe em nói..."

"Nên nói sao mới đúng đây! Trương Nhuệ! Thật sự trong quá khứ em đã từng làm nhiều chuyện rất ngu ngốc. Anh biết không! từ nhỏ em đã rất cô đơn, ba em suốt ngày chỉ biết lo công việc. Khi bước vào đại học, dần dần em mới tiếp xúc với một vài người trong giới, trong đó có Lý Bân, em và anh ta đã sống chung khoảng 3 tháng. Anh ta đối xử rất tốt với em, nhưng em hoàn toàn không yêu anh ta. Sau đó gặp và đã yêu Lưu Khải, nên em đã muốn rời khỏi Lý Bân. Nhưng anh ta nói thà làm cho em phải "thân bại danh liệt" cũng không cho phép em rời khỏi anh ta. Ngay lúc đó, em mới phát hiện ra một điều, anh ta luôn núp sau bóng rất nhiều người quyền cao chức trọng trong giới, luôn uy hiếp tống tiền họ mà qua ngày đoản tháng. Những người này đều có địa vị rất cao trong xã hội, có gia đình vợ con, họ sợ sự việc bị bại lộ nên lúc nào cũng phải cung phụng cho anh ta. Trong đó có một người làm chung cơ quan với ba em, là chủ nhiệm bộ phận nào đó, ông ta chịu không nỗi sự uy hiếp nên đã tự tử. Nhưng ông ta tự tử không thành và đã suy nghĩ thông suốt nên đã đến sở cảnh sát để tố cáo anh ta. Bởi vì lúc đó em đang chung sống với anh ta nên đã trở thành đối tượng bị tra khảo. Chuyện này nhanh chóng đến tai ba em, sau đó, em đã trở thành nhân chứng duy nhất đứng ra tòa tố cáo tội ác của anh ta. Kết quả ra sao thì anh cũng biết rồi, sau phiên tòa đó, em không còn mặt mũi nào quay lại trường học nữa, anh ta tội danh thành lập và bị xử tù 2 năm."

khoảng thời gian này chính là ác mộng của đời tôi, nhưng giờ đây tôi nói ra tất cả sự thật bằng thái độ rất thản nhiên, tựa như đang nói về cây chuyện của người khác vậy. Thời gian chính là một thứ thần dược kỳ diệu, nó có thể khiến con người có thể quên đi nỗi đau "khắc lòng tạc dạ". Nhìn vẻ mặt đang say sưa lắng nghe của hắn, tôi cười nói:

"Tất cả sự việc là như vậy, anh còn muốn biết gì nữa không? em sẽ nói cho anh nghe..."

Hắn tỏ ra ngại ngùng trước câu hỏi của tôi, nhưng cuối cùng cũng nói ra sự nghi vấn đang chất chứa trong lòng: "Có phải anh ta vẫn còn đang thường xuyên liên lạc với em không?"

Tôi tỏ ra khó hiểu với câu hỏi của hắn: "Không có! Thật sự em không biết anh ta được tha bổng cho đến khi lần trước gặp hắn trên đường..."

"Vậy tại sao anh ta nói em vẫn thường xuyên lên giường với anh ta?"

Tôi rất kinh ngạc, không ngờ tên Lý Bân lại có thể nói những lời này với hắn, tôi liền đáp lại với giọng nghiêm túc: "Trương Nhuệ! em thừa nhận rằng anh ta vẫn còn có ý gì đó với em, nhưng em đã không còn gặp anh ta nữa, huống chi là lên giường với anh ta..."

Hắn càng xiết chặt tay tôi và nói: "Tiểu Hải! thật ra anh cũng không muốn tin những gì anh ta nói, nhưng hôm đó anh ta lấy ra cái bật lửa y chang như cái của anh tặng em. Hơn nữa, dấu vết trên cổ em hôm đó lúc nào cũng ẩn hiện trong đầu anh, anh không thể tự chủ mà suy nghĩ theo hướng đó..."

Tôi có chút áy náy, xoa nhẹ đầu hắn và nói: "Đồ ngốc! sao lúc đó anh không hỏi em?"

Hắn nói với giọng uất ức: "Anh sợ em hiểu lầm, sợ em nghĩ là anh không tin em. Hơn nữa anh rất lo sợ khi nói ra mọi chuyện thì chúng ta không còn ở bên nhau nữa..."

"Em xin lỗi! Thật ra cái bật lửa đó em cho người khác mượn mà quên lấy lại, nhưng không phải Lý Bân!"

Sau đó tôi đã tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra tối hôm đó đi quán Bar cho hắn nghe. Nghe xong nhìn hắn có vẻ thích thú, nhìn chằm chằm vào cổ tôi và nói:

"Sao anh nhìn hoài mà không phát hiện ra cổ em có gì đặc biệt? Tại sao tên nhóc kia lại mê nó đến vậy chứ?"

"Ha ha... anh tưởng rằng chỉ có một mình anh được nhiều người theo thôi sao? Nói cho anh biết nhé, tính ra trong giới, cũng rất nhiều người theo đuổi em đấy nhé!"

Tôi cố tình chọc tức hắn, quả nhiên vừa nghe xong, hắn có vẻ giận lẫy, xiết chặt cơ thể tôi và nói: "Hay lắm! cám ơn em đã nhắc nhở, sau này em chỉ được phép hoạt động trong tầm ngắm của anh thôi, nếu em mà thoát khỏi ma chưởng của anh thì anh sẽ... anh sẽ..."

"Anh sẽ làm gì huh?" Tôi cười và thổi hơi và tai hắn, hắn có vẻ nhột bèn đẩy tôi ra và nói: "Anh cũng sẽ đi dụ dỗ mấy thằng nhóc đẹp trai. Anh không tin là anh đẹp trai như vậy, ngồi ở quán Bar mà không tìm được ai..."

"Anh dám..."

Tôi đè mạnh hắn xuống giường, liền thò tay xuống dưới bóp "thằng nhóc" của hắn, hắn chịu không nổi, không ngừng van xin tôi buông ra. Mặc kệ hắn tôi bèn tiếp lời:

"Nói! Anh còn dám đi dụ trai nữa không?"

"Đi! sợ gì mà không đi chứ? Tại em không chung thủy với anh trước..."

Tôi nghe xong càng tức điên lên, bàn tay phía dưới bóp mạnh hơn, hắn dùng sức lăn qua một bên liền lăn xuống giường và chạy vào phòng tắm:

"Không chơi nữa! Anh phải đi tắm..."

34.
Tôi chạy theo vào phòng tắm, cả 2 vật lộn trong đó một lúc. Sau khi tắm xong, chúng tôi nằm thả mình trên giường thư giãn. Hắn châm điếu thuốc và đưa vào miệng tôi, rồi châm thêm điếu thứ hai, đột nhiên hắn hỏi:

"Em đã thấy món quà anh tặng em chưa?"

"Quà? Không thấy! Anh mua cho em lúc nào vậy?"

"Anh để ở nhà, khi về em sẽ thấy!" Hắn lại nhìn tôi và tiếp lời: "Anh còn tưởng là em đã nhận món quà đó nên mới theo anh đến đây chứ!"

Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn: "Em cũng không hiểu tại sao! Mặc dù hôm đó anh đối xử với em như vậy, nhưng em thật sự không thể nào thiếu anh. Vừa nghĩ đến chuyện mình phải xa nhau nhiều ngày như vậy, trong lòng em cảm thấy rất sợ, cho nên mới theo anh đến đây!"

Hắn áp sát cơ thể vào người tôi. Thời tiết ở Thẩm Quyến quả nhiên rất tốt, hai cơ thể trần trụi nằm bên nhau nhưng vẫn không cảm giác được cái lạnh giá. Đột nhiên tôi nhớ đến Lưu Giai, trong lòng cảm thấy rất áy náy, tôi liền hỏi:

"Lưu Giai sao rồi?"

Hắn buông một hơi thở dài và đáp lời: "Lưu Giai thật sự là một cô gái rất tốt! Em biết không, cô ấy đã biết chuyện của chúng ta từ lâu rồi, nhưng vẫn tỏ ra thân mật với anh trước mặt chị để ngụy trang..."

Tôi nghe xong cũng thấy hơi chạnh lòng, trước đây tôi đã có cảm nhận dường như cô ta đã phát hiện ra điều gì đó rồi, hắn nhìn tôi và tiếp tục: "Còn có điều em không biết, chuyện của em và Lý Bân cô ấy cũng đã biết ngay từ đầu rồi. Những ngày em biến mất đi đảo Hải Nam, anh tìm em khắp nơi, cô ấy thấy gai mắt, nên đã nói cho anh nghe. Cô ấy làm như vậy thật ra không phải vì anh mà là vì em..."

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Chuyện của em làm sao cô ấy biết được?"

Quá khứ của tôi chỉ có một mình Tôn tổng biết, không lẽ Tôn tổng đã nói với cô ta? Lúc tôi mới vào công ty, có một khoảng thời gian có vẻ cô ta tỏ ra rất thân mật với tôi. Nhưng sau đó không hiểu tại sao, dần dần cô ta đối xử với tôi trở lại vị trí của một người bạn, một người đồng nghiệp. Có lúc ánh mắt cô ta nhìn tôi có chút khác thường, mang theo chút kỳ dị và mang theo rất nhiều nghi vấn. Tôi cũng không quá để tâm đến, suy cho cùng thì cô ta cũng cười nói vui vẻ khi làm việc với tôi.

"Có thật là em không biết không? Lưu Giai chính là con gái của người chị của Tôn tổng. Lúc trước cô ấy cũng đã từng thích em, sau đó Tôn tổng biết được, nên đã nói chuyện của em cho cô ấy biết. Cô ấy đã che giấu cho em suốt bao năm qua..."

Thì ra là vậy! Thật không ngờ cô ta biết chuyện tôi sớm đến thế, nghĩ lại những hành động và suy nghĩ của tôi đối với cô ta, tự tôi cảm thấy mình thật không xứng đáng làm bạn cô ấy, tôi quả thật là kẻ khốn kiếp: "Cô ấy đúng là một cô gái tốt! Hy vọng sau này cô ấy sẽ tìm được hành phúc thực sự..."

"Tiểu Hải! Nếu anh và cô ấy thật sự có chuyện gì thì em sẽ như thế nào?" Hắn bỗng nhiên lại đặt ra câu hỏi như vậy.

Tôi cười và nói: "Còn biết làm gì hơn nữa! chuyện như vậy không phải em chưa từng trải qua. Nếu anh thực sự muốn chọn lựa kết hôn với phụ nữ em tuyệt đối không cản trở..."

Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi: "Tiểu Hải! Hứa với anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, em cũng không nên như vậy, không nên biến mất không một lời nào! Em biết không, sau hôm nói rõ sự thật với Lưu Giai, tối hôm đó anh đã hối hận đến chết. Hôm sau liền chạy đến nhà em, chờ cả ngày, gọi em thì khoá máy, những ngày đó anh như điên như dại..."

Tôi khẽ vuốt ve má hắn: "Em cũng không biết đến với anh như vậy có đúng hay không! Hơn nữa, những người mang số phận như chúng ta, rất khó có kết cục tốt đẹp. Em nói thật! Nếu rời xa anh có thể khiến anh hạnh phúc hơn, sống tốt hơn, em sẽ chọn lựa rời xa anh..."

Hắn nắm chặt tay tôi: "Tiểu Hải! Tại sao em vẫn cứ như vậy? Gặp chút khó khăn là em buông xuôi, em chạy trốn, anh không thích em như vậy! Yêu nhau thì phải ở bên nhau, đúng không? Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh thực sự hy vọng em sẽ dũng cảm mà kiên trì đối mặt!"

Hắn ngập ngừng rồi tiếp lời: "Tiểu Hải! có lẽ em chưa biết, thật ra so với em, anh cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chị đích thực rất thương anh, nhưng em cũng thấy rồi, trước mặt chị ấy anh không thể nào tìm thấy bản ngã, anh chỉ có thể hành động theo con đường mà chị đã vẽ sẵn. Từ khi gặp em, anh mới phát hiện thì ra mình vẫn còn có thể vui vẻ hạnh phúc đến vậy. Ở bên em, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, muốn làm gì thì làm, em chưa bao giờ nặng nhẹ với anh. Nhưng chị anh thì khác, cho dù anh làm gì cũng phải làm theo sự sắp đặt của chị ấy, nếu không thì lúc nào chị ấy cũng sẽ gây phiền phức cho anh. Tiểu Hải! anh nói tận đáy lòng, anh rất thích được ở bên cạnh em. Anh cũng vậy, cũng không muốn rời xa em dù chỉ 1 ngày..."

Tôi quá cảm động, còn gì có thể hạnh phúc hơn khoảnh khắc này nữa! 2 người yêu nhau đang thổ lộ tâm tư tận đáy lòng cho nhau, những hiểu lầm đã qua và những ưu tư sầu muộn đều tan biến trong khoảnh khắc này. Hơn nữa, do cả 2 đều hiểu rõ tâm tư của nhau nên con đường trước mắt đang mở ra rất sáng lạng. Tôi nhìn hắn với niềm hạnh phúc tràn trề:

"Trương Nhuệ! em yêu anh..."

"Anh biết..."

Hắn áp sát gần hơn, chúng tôi đã chìm đắm trong nụ hôn nồng nào của tình yêu...

35.
Vụ đấu thầu độc quyền cung cấp máy móc cho đối tác bên Thẩm Quyến đã không mấy thuận lợi ngay từ những phút ban đầu. Năm ngoái tôi cũng đã từng tham gia 1 lần, lúc đó chỉ có 3 công ty dự thầu. Năm nay lại có hơn 10 công ty tham dự. Hơn nữa, tất cả các công ty này đều dựa vào các mối quan hệ hậu trường. Tôi và Trương Nhuệ bận bĩu suốt cả tuần nay những vẫn chưa lần ra chút manh mối nào cả. Những người phụ trách năm ngoái lại không xuất đầu lộ diện trong năm nay. Chúng tôi thăm dò từ nhiều nguồn mới biết được vài thông tin người trực tiếp phụ trách năm nay là một người đàn ông người Đông Bắc, ngoài 50 tuổi, tính tình cố chấp, keo kiệt. Nhưng ngược lại tôi và hắn lại cảm thấy có một tia hy vọng, bởi vì tuy đối thủ cạnh tranh đông nhưng tôi lại tự tin về chất lượng sản phẩm của công ty mình, điều làm tôi lo lắng chính là phương diện giá cả, vì sản phẩm công ty tôi giá cao hơn so với của các công ty khác.

Mặc dù rất khó liên hệ với người phụ trách trực tiếp, nhưng bằng nỗ lực cá nhân Trương Nhuệ đã thăm dò và liên lạc được với trợ lý của người phụ trách trực tiếp, đó là một cô gái trẻ người Đông Bắc.

Thế mà lại có tin đồn không hay, dường như lão già ấy đã chấm sản phẩm của một công ty của Thượng Hải. Công ty này vốn dĩ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất về tất cả mọi mặt của công ty chúng tôi. Tôi cảm thấy rất thất vọng, nhưng hắn vẫn không có ý định bỏ cuộc và đã gọi điện cho cô gái đó, 2 bên đàm phán rất lâu, cô ta mới chịu hẹn chúng tôi ra gặp mặt tại khách sạn họ đang lưu trú.

Khi đến nơi hẹn, đi với cô ta lại là một anh chàng đẹp trai. 2 bên thay phiên nhau tự giới thiệu xong, tôi mới biết cô gái đó tên Trương Khiết, còn anh chàng đẹp trai đó tên Quách Lương. Trương Nhuệ lại được dịp khoe tửu lượng, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân mật với 2 người họ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến sự hào phóng của người Đông Bắc. Quách Lương nhanh chóng bị Trương Nhuệ chuốc gần như say mèm. Tôi thì vừa uống vừa trò chuyện với Trương Khiết. Thì ra lão già đó vẫn chưa tiết lộ là sẽ chấm sản phẩm của công ty nào cả, họ vẫn còn trong vòng thương lượng. Công ty của Thượng Hải đó tung tin đồn như vậy thật ra đây cũng chỉ là một chiến thuật của họ, muốn thông qua tin đồn này mà làm nhục ý chí tích cực của đối các thủ cạnh tranh. Khi Trương Nhuệ nghe được thông tin này thì không ngừng nháy mắt với tôi, ý hắn muốn nói là:

"Thấy chưa! nghe lời anh đâu có sai!"

Lúc đó, bỗng nhiên Trương Khiết cười to đắc ý, tôi rất ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì! Anh nghe thấy chưa, mấy người Nhật bàn bên kia khen tôi xinh đẹp!"

Tôi cảm thấy buồn cười. Phụ nữ đều như vậy cả, chỉ cần có người khen mình xinh đẹp thì bất kể đối tượng khen là những thằng Nhật lùn có mối thù truyền kiếp với chúng ta, nhưng vẫn rất đắc ý, tựa như vừa đem lại vinh quang cho tổ quốc. Điều khiến tôi bất ngờ chính là khả năng nghe nói tiếng Nhật của cô gái "ngực to đầu óc rỗng tuếch" này lại đạt đến trình độ cực kì điêu luyện. Tôi vốn dĩ rất ít tiếp xúc với văn hoá Nhật Bản, chỉ giới hạn trong những bộ phim kháng chiến chống Nhật được xem lúc còn nhỏ. Khi lên đại học thì mấy thằng bạn cùng lớp lôi tôi xem rất nhiều phim sex Nhật. Những người bạn của tôi đã đúc kết ra một câu, câu nói đó chính là: Đàn ông Nhật Bản thích xem phim sex, phụ nữ Nhật Bản thích đóng phim sex.

Bỗng nhiên sắc mặt của Trương Khiết tỏ ra rất khó coi, nét mặt săn chắc lại. Tôi có chút khó hiểu, tiếp theo đó tôi được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của phụ nữ Đông Bắc. Cô ta nhanh chóng cầm ly beer trên bàn lên, đứng dậy và nhìn thẳng vào một người Nhật bàn bên kia mà tiến thẳng về phía hắn ta.

"Thằng chó chết!"

Ly beer trên tay liền hất thẳng vào mặt tên người Nhật đó. Hắn xanh mặt và điếng người, một lúc sau mới kịp hoàn hồn và đứng dậy. Tôi, Trương Nhuệ và Quách Lương đều há hốc mồm vì bất ngờ, nhưng vẫn kịp chấn tỉnh chạy đến bên cô ta.

"Chuyện gì vậy, Trương Khiết?" Quách Lương hỏi với giọng hoảng hốt.

"Các anh phải giúp tôi dạy cho tên Nhật lùn này một bài học, thằng chó chết này nó dám nói sẽ dẫn tôi qua Nhật đóng phim sex." Cô ta thật sự nổi giận và trừng mắt nhìn mấy tên người Nhật.

3 người chúng tôi nghe xong cũng tức thay cô ta, nếu sự việc này xảy ra vào thật niên 30 thì đành phải ngậm đắng nuốt cay mà im lặng. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, hơn nữa, dạo gần đây bên Chu Hải đang ầm ĩ vụ người Nhật dính vào gái mại dâm. Thêm vào đó, Trương Nhuệ và Quách Lương cũng đã ngà ngà say. Tên người Nhật này quả thật không may, cả gan dám mở lời xúc phạm phụ nữ Đông Bắc ngay tại Thẩm Quyến phồn vinh này, hắn nhất định phải trả giá!

2 tên say rượu Trương Nhuệ và Quách Lương liền nháy mắt với nhau và chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, 2 người họ cứ xem mình như là anh hùng kháng chiến chống Nhật. Còn mấy tên Nhật lùn thì tự xem mình như người được sự che chở của quốc tế, đang nhảy nhót và kêu cứu. Trương Nhuệ liền dang chân đạp cái ghế bên cạnh đó về phía bọn người Nhật và hét to:

"Anh còn chờ gì nữa?"

Tiếp theo đó là nắm đấm của Quách Lương giáng thẳng vào mặt tên người Nhật đang đứng trước mặt anh ta, tôi và Trương Nhuệ cũng xông thẳng vào mấy người còn lại. Đối phương có 5 người, chúng tôi chỉ có 3. Nhưng so với bọn Nhật lùn thì chúng tôi lại chiếm ưu thế về chiều cao. Trương Khiết cũng không hiền như tôi nghĩ, một trong số những tên đó bị Trương Nhuệ vật ngã xuống sàn, liền bị cô ta thẳng chân đạp không hề thương tiếc. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy hứng thú, nhưng khi bừng tỉnh mà suy nghĩ lại thì dù gì bọn Nhật lùn cũng là "láng giềng thân thiết" của Trung Quốc, nếu không khéo thì sẽ xảy ra chuyện không hay.

Một tên trong đó cảm thấy sự việc không ổn, liền chạy đến trước mặt một nhân viên phục vũ hy vọng rằng anh ta sẽ ngăn cản cuộc hỗn chiến này. Nhưng thật không ngờ anh ta lại bị tê liệt trước lời kêu cứu đó, họ xem như không liên quan đến họ và tiếp tục theo dõi cuộc chiến. Khoảng 5 phút sau, có tiếng chuông reo vang, tôi thật sự hốt hoảng, liền ngưng lại. Thật không ngờ tên Nhật lùn thật nham hiểm, liền cầm chai beer đập thẳng vào đầu tôi, lúc đó tôi mới kịp phản ứng nên đã không kịp né tránh. Thấy vậy, Trương Nhuệ lao thẳng vào hắn, mặc kệ tiếng còi cảnh sát đang hú vang:

"Thằng chó chết! tao cho mày chết!"

Điều khiến tôi ngạc nhiên là những người cảnh sát đang ập đến, dường như họ cũng đang tỏ ra tê liệt trước tình cảnh này cho đến khi Trương Nhuệ vật ngã tên Nhật lùn xuống sàn và đấm thẳng vào mặt hắn mấy cái, họ mới lom khom đỡ bọn Nhật ngồi dậy. Cuộc hỗn chiến này ngoại trừ tôi bị thương nhẹ thì không ai bị gì cả. Trên xe cảnh sát áp giải về sở, Trương Nhuệ nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng. Con tim tôi như đang được sưởi ấm, liền cười và nói tôi vẫn ổn. Trương Khiết tỏ ra rất phấn chấn:

"Ha ha... thật ra dáng đàn ông, các anh đã đánh cho bọn Nhật một trận tả tơi, quả không hổ danh đàn ông Trung Quốc, vốn dĩ mạnh mẽ hơn bọn Nhật lùn."

Xe cảnh sát bỗng nhiên ngưng lại, vị cảnh sát ngồi bên cạnh người lái xe xem ra là một vị sĩ quan đang chăm chú nhìn chúng tôi và nói:

"Các anh giỏi thật! gây mất trật tự công cộng, đánh người nước ngoài, các anh còn tự xem mình là anh hùng à?"

Tôi xuống giọng hỏi vị cảnh sát đó: "Anh xem chuyện này phải xử lý sao?"

"Phạt tiền!" Ông ta nói với giọng nghiêm túc, sau đó lại nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

"Có biết lí do tại sao các anh bị phạt không?" vài giây sau ông ta tiếp lời.

"Hm... cái đó gọi là gì nhỉ? Có phải là "xử phạt theo điều lệ quản lí trật tự đô thị" không? Chúng tôi chỉ vi phạm điều này thôi. Thật ra cũng không có gì đáng bị phạt, chẳng qua chỉ là đánh vài tên Nhật lùn thôi mà. Anh biết không! Tụi nó thật mất dạy..."

"Khốn kiếp!" Vị cảnh sát tỏ ra nghiêm túc để xua tan lời nói hàm hồ của Trương Nhuệ.

Chúng tôi cũng có chút lo sợ, ngay cả Trương Khiết cũng tỏ ra có chút sợ hãi. Không ngờ vị cảnh sát đó thấy bộ dạng chúng tôi như vậy, bèn cười lớn và nói:

"Các anh biết không! vi phạm gây rối trật tự công cộng thật ra chẳng có gì cả, cái quan trọng là phạt các anh đánh còn nhẹ tay quá!" Ông ta tiếp tục cười và nói: "Tôi cũng là người Đông Bắc, nếu đổi lại là tôi, tôi không đánh cho bọn họ chết tôi không phải là người Đông Bắc!"

Chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó chúng tôi bị đưa vào đồn cảnh sát khoảng 30 phút và được thả ra ngay sau đó. Lúc chia tay, Quách Lương và Trương Khiết tỏ ra rất vui mừng, anh ta còn vỗ vai tôi và Trương Nhuệ:

"Yên tâm đi! Chuyện của các anh giao cho tôi, tôi sẽ nói giúp cho các anh với lão già kia!"

Tôi và Trương Nhuệ nhìn nhau cười, thật không ngờ nhờ vậy mà mọi chuyện được giải quyết ổn thoả. Trên đường về, hắn xoa đầu tôi. Cũng may tên Nhật lùn ấy ra tay không mạnh lắm, đầu tôi chỉ bị u một cục hơi nhỏ. Hắn vừa rờ vào, tôi cố tình la thật to, hắn dường như rất đau xót:

"Ngoan! Ngoan... để anh thổi cho nhé..."

Hắn liền chồm lên và thổi nhè nhẹ vào chỗ bị u, có chút cảm giác nhột nhột nhưng lại rất sung sướng, tôi mặc cho hắn xem tôi như là một đứa trẻ mà giỗ dành...

36.
Sau đó mọi chuyện diễn tiến khá thuận lợi. Kết quả đấu thầu được công bố 3 ngày sau trận đánh nhau. Chúng tôi đã được chấp thuận ký kết hợp đồng một cách thuận lợi. Lúc ký hợp đồng chúng tôi đã được tiếp xúc trực tiếp với người phụ trách trực tiếp, đó là một vị xem ra cũng đã khá cao tuổi, mái tóc lớm chớm bạc nhưng trông có vẻ rất nho nhã. Sau khi Trương Khiết giới thiệu xong, ông ta chỉ vào chúng tôi và nói:

"2 chàng trai trẻ này, hãy nói xem bằng cách nào mà đã mua chuộc được 2 trợ lí của tôi?"

Trương Nhuệ cười hì hì tiếp lời: "Ông nói vậy cứ như chúng tôi cho nhiều lợi nhuận cho 2 trợ lí của ông vậy! Nếu không phải vì sản phẩm của chúng tôi chất lượng ổn định, giá cả hợp lí thì ông đã không ký hợp đồng với công ty chúng tôi rồi. Tôi nói đúng chứ?"

Nghe xong ai nấy đều cười lớn, nhưng ông ta lại đổi giọng nghiêm túc: "Tôi sẽ ký hợp đồng với các anh, nhưng tôi nói cho các anh biết điều này, bây giờ chỉ mới bắt đầu, sau này tôi sẽ đích thân nghiệm thu. Vốn dĩ đợt này tôi không định ký hợp đồng với công ty các anh, biết lí do vì sao không? năm ngoái các anh đã dùng phương thức không hay để được ký kết hợp đồng khiến nội bộ tập đoàn chúng tôi lũng cũng và gặp nhiều điều phiền phức. Nếu không phải Quách Lương và Trương Khiết nói giúp các anh thì hợp đồng này chắc chắn sẽ thuộc về công ty khác!"

Tôi và Trương Nhuệ liền gật đầu bảy tỏ thành ý cảm kích và nói rất nhiều lời nhằm đảm đảm cho chất lượng sản phẩm cũng như bảo vệ cho danh tiếng của công ty. Cứ như vậy mà hợp đồng đã được ký kết thành công tốt đẹp. Trên đường về chúng tôi rất phấn khởi và đem khuôn mặt méo xệch của Vương Hướng ra làm đề tài đàm tiếu.

Về đến Bắc Kinh trời đã tối, Tôn tổng đích thân lái xe đến đón chúng tôi. Vừa thấy ông trong lòng tôi như ẩm hẳn. Trước đây, khi nghỉ học giữa chừng ra tìm việc làm không công ty nào nhận tôi, nhưng ông lại cưu mang tôi mặc dù biết rõ quá khứ của tôi, ông không hề chê bai hay miệt thị thậm chí còn rất lo lắng quan tâm tôi như một người con. Đối với ông, tôi thật sự rất cảm kích và tôn trọng ông như một người cha vậy. Và lẽ dĩ nhiên, với công việc tôi luôn nhiệt tình và rất nghiêm túc để hoàn thành tốt, đây là điều duy nhất tôi làm được để báo đáp ông!

Ông chở tôi và Trương Nhuệ trực chỉ đến một nhà hàng Hàn Quốc, vừa vào đến phòng ăn thì thấy Lưu Giai và Châu Dương đang ngồi đó. Khi vừa chạm mặt với cô ta, tôi cảm thấy có chút không thoải mái. Từ khi Trương Nhuệ nói cho tôi biết chuyện của cô ta, tôi cảm thấy rất sợ và rất ngại ngùng khi đối mặt với cô ta. Quả nhiên cô ta cũng không thoải mái lắm, nhưng vẫn cười nói:

"Đại công thần về rồi, có mua quà cho tôi không vậy?"

Lấy từ trong túi ra một hộp đồ trang điểm tôi liền đưa cho cô ta: "Tôi biết chắc chắn cô sẽ đòi quà của tôi nên đã mua ngay từ đầu rồi!"

"Vậy thì tạm chấp nhận được! không uổng công tình nghĩa anh em của chúng ta!" Nói xong liền quay sang Trương Nhuệ: "Còn anh thì sao? có mua quà gì cho tôi không?"

Hắn có chút ngại ngùng và gãi đầu bức tai, Châu Dương liền giải vây cho hắn: "Sao cô tham lam vậy? có quà của Tiểu Hải là được rồi! còn vòi vĩnh gì nữa"

Sau khi gọi thức ăn, sếp tỏ ra rất vui mừng: "Thật ra tôi đã thương lượng với Vương Hướng, đều nghĩ rằng hợp đồng này không mấy khả quan. Vì năm ngoái Vương Hướng đã chiết khấu rất nhiều cho họ, toàn bộ lô hàng năm ngoái đem lại lợi nhuận cho công ty không cao. Hơn nữa, lần này bên họ lại thay đổi người quản lí, tôi nghĩ vì lục đục nội bộ lần trước có lẽ lần này họ sẽ không chọn sản phẩm của chúng ta. Thật không ngờ 2 anh chàng không biết "trời cao đất dày" này đã ký kết thành công hợp đồng. Bữa cơm tối nay tôi đãi để biểu dương 2 anh!"

Tôi nhìn ông và nói: "Tôn tổng! việc này chúng tôi nên làm, 2 năm nay tình hình kinh doanh của công ty không mấy thuận lợi, tôi cũng muốn làm gì đó mang lại lợi ích cho công ty!"

"Đừng nói những lời này! có các anh thì công ty sẽ có hy vọng. Làm việc với những người trẻ tuổi như các anh, tôi cũng thấy mình như trẻ ra..."

Sau đó chúng tôi vừa ăn vừa nói về công việc, xem ra ông dự định sẽ giao hết toàn quyền cho Vương Hướng. Theo tôi biết thì ông đang hợp tác với một công ty Đài Loan ở Tô Châu về ngành gì đó, bên Bắc Kinh thì xem như ông không nhún tay vào nữa. Lưu Giai vẫn bộ dạng như xưa, xem như không có chuyện gì xảy ra, đang nói chuyện cười đùa với Trương Nhuệ rất hăng say.

Về đến nhà, hắn nhanh chóng đi tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi. Tôi thấy khát nước, vừa mở tủ lạnh thì thấy món quà của hắn tặng tôi.

Một đóa hồng đang bị đóng băng...

Tôi có chút buồn cười, thật lố lăng, không ngờ hắn lại tặng bông hồng cho tôi. Đã vậy còn sợ nó bị héo úa, cố tình cho vào tủ lạnh. Mặc dù tôi không thích bông hồng lắm nhưng khi cầm đóa hoa trên tay trong lòng tôi như cảm thấy hạnh phúc đang lưu thông khắp người. Có phải đây chính là hạnh phúc không? Khi bạn chìm đắm vào khoảnh khắc ấy thì khuôn mặt bạn sẽ hé nở ra nụ cười khó hiểu và không biết lí do nó đến từ đâu, nó cứ như một làn gió trong lành vừa khẽ lướt qua, như một vòng tay ấm áp, nó khiến tâm trạng bạn trầm lắng nhưng cực kì sảng khoái, thật nhẹ nhàng, êm dịu và tĩnh lặng...

Tôi liền chạy vào phòng, kéo mền và nằm bên cạnh hắn. Dường như hắn đã mệt nhoài, hoàn toàn không phản ứng trước sự âu yếm của tôi. Tôi khẽ lay mặt hắn qua đối diện trực tuyến với tôi, nhìn khuôn mặt ấy dưới ánh đèn mờ ảo mới đáng yêu làm sao! Càng nhìn tôi càng không thể nào rời ánh mắt khỏi khuôn mặt ấy. Con người này, phải chăng bây giờ đã thật sự thuộc vè tôi? Tôi khẽ lấy tay bóp mũi hắn, quả nhiên hắn mở mắt:

"Đừng phá! anh đang mệt..."

Nhưng tôi lại không có cảm giác buồn ngủ: "Em hỏi anh chuyện này... Trương Nhuệ..." Tôi nói khẽ: "Chúng ta thật sự có thể như vậy mà bên nhau suốt đời không?"

"Chỉ cần em muốn..." hắn nói với giọng thản nhiên: "...thì đâu có gì khó khăn..."

Tôi nhìn ánh mắt lười biếng của hắn, trong lòng lại nhói lên một hồi: "Thật không? Có thật là dễ dàng như vậy không? Có phải chỉ cần em muốn thì không có gì khó à?" Tôi gượng cười: "Trương Nhuệ ơi Trương Nhuệ! anh suy nghĩ quá đơn giãn rồi..."

37.
Hôm sau vào công ty, tôi chưa kịp ngồi xuống đã bị Vương hướng gọi sang bên đó. Lão ta đang ngồi đó và cũng không nhìn tôi: "Anh đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói với anh!"

Tôi có chút do dự nhưng lại phải nghe theo lời lão mà đóng cửa lại. Ngồi trên sofa nhìn nét mặt không thần sắc của lão, tôi đang tự hỏi lão ta sẽ nói gì với tôi đây? Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi gặp riêng lão từ khi bắt đầu vào công ty đến nay, nên ít ra tôi cũng cảm thấy không mấy tự nhiên. Tôi đã từng nói rằng, tôi rất nhạy cảm, ngay từ ngày đầu tiên mới bước vào công ty, tôi đã phát hiện ánh mắt của lão nhìn tôi có vẻ khác thường, lúc nào cũng lén lén lút lút và luôn thăm dò sau lưng tôi. Tôi nhớ có 1 lần công ty tổ chức họp mặt, không biết lão ta cố tình hay vô ý ngồi ngay bên cạnh tôi, bàn tay lão không biết vô ý hay cố tình đặt trên đùi tôi. Lúc đó tôi rất ngại và một lúc sau mới chấn tỉnh trở lại và nhìn lão với ánh mặt giận dữ, lão mới ngại ngùng rút bàn tay ma quái lại. Sau sự việc đó thì tôi lúc nào cũng né tránh lão, nhưng có tránh cũng không khỏi, và cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt quỹ quái của lão. Nhưng theo cảm nhận của tôi, bao nhiêu năm nay, lão vẫn không hề rũ bỏ sự quan tâm đến tôi.

Một lúc sau lão mới đóng hồ sơ lại và ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt mang đầy ý đồ. Tôi suy nghĩ một lúc, không còn né tránh ánh mắt của lão, nhìn thẳng vào mặt lão ta và hỏi:

"Có gì thì anh cứ nói, tôi còn rất nhiều việc phải làm!"

Lão khẽ nhếch môi với nụ cưởi nham hiểm: "Cũng không có gì quan trọng, anh và Trương Nhuệ ký kết hợp đồng thành công tốt đẹp, phải chăng tôi nên chúc mừng các anh?"

"Vương tổng! tôi không hiểu tại sao anh lại thích đối đầu với Trương Nhuệ, tất cả đều vì công việc mà thôi, tôi không thích cách xử sự của anh!" Tôi mặc kệ lão ta suy nghĩ gì đi chăng nữa, vì Tôn tổng, vì Trương Nhuệ, vì nơi mà khi tôi lâm nạn đã dung nạp tôi, trên nguyên tắc thì tôi không thể dễ dàng thỏa hiệp với lão ta!

Lão hoàn toàn không đoái hoài đến câu hỏi của tôi mà còn hỏi ngược lại: "Tiểu Hải! Chúng ta là đồng nghiệp bấy lâu nay, sao chưa bao giờ thấy anh nhắc đến chuyện yêu thương trai gái?"

Tôi quả thật khó hiểu ý nghĩ của lão, không biết lão muốn ám chỉ điều gì, suy nghĩ một lúc, tôi nói: "Có lẽ chưa gặp người thích hợp. Tại sao bỗng nhiên hỏi tôi như vậy?"

"Không có gì! buột miệng hỏi vậy thôi!" Lão khẽ cười và tiếp lời: "Nếu như, một ngày nào đó, anh biết có một người thích anh, anh cảm thấy thế nào?"

Tôi không cần suy nghĩ và liền đáp lời: "Tôi nghĩ, nếu như tôi đã yêu ai, dù cho thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ kiên trì đến cùng..."

Lão nhìn thẳng vào mặt tôi và nói: "Thực ra, tôi cũng như anh. Hơn thế nữa, có thể tôi càng mạnh liệt hơn anh, nêu tôi đã yêu một người nào đó, thì..." nụ cười trên mặt lão vụt tắt và nhìn tôi với ánh mắt sắt bén, lão nhấn mạnh từng từ một: "tôi! thậm. chí. sẽ. bất. chấp. thủ. đoạn..."

Tôi ngây người, không biết phải trả lời thế nào, thấy tôi vậy lão liền nói: "Thôi! không nói chuyện này nữa. Bây giờ hợp đồng đã ký rồi thì chắc chắn rất nhiều việc phải triển khai, anh đi làm việc đi!"

Tôi gật đầu chào lão và quay lưng bước đi. Vừa bước đến ngay cửa thì bị lão gọi lại: "Bữa nào rãnh thì ra ngoài uống vài ly nhé! chúng ta đồng nghiệp bao lâu nay, nên thường xuyên liên lạc để quan hệ tốt hơn, anh thấy đúng không?"

Tôi như bị choáng váng, chỉ còn biết gật đầu và nhanh chân bước ra khỏi căn phòng u ám này...

Trở về phòng làm việc, lưu Giai đang ngồi đó với bộ quần áo mới toanh và khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, cặp mắt đánh màu hơi dịu càng nhìn càng thấy cô ta chửng chạc hơn...

"Tôi mặc bộ đồ này hợp không?" Cô ấy tỏ ra tò mò trước sự bất thần của tôi.

"Rất đẹp!" Tôi thật sự khen tặng tận đáy lòng.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ: "Âu Tiểu Hải! hôm nay anh uống nhầm thuốc à? theo thông lệ thì anh đã chê bai tôi đủ điều rồi."

Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt đầy vẻ dịu dàng: "Tôi xin lỗi! Lưu Giai..." Tôi không biết nên bày tỏ sự cảm kích và sự hối lỗi với cô ta.

"Biết rồi thì tốt! Anh nghĩ xem có phải nên mời tôi đi ăn không?" Cô ta lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng thấu hiểu suy nghĩ trong lòng tôi, và nhẹ nhàng lách sang đề tài khác để không chạm vào vết thương lòng của tôi.

Giờ tan sở hôm đó, cô ta gọi tôi lại và đưa cho tôi 2 tấm vé: "Chị của Trương Nhuệ cho tôi 2 tấm vé này và bảo tôi đi xem với anh ta. Tôi nghĩ, anh và anh ấy cùng nhau đi xem tốt hơn!"

Lòng tôi mang đầy sự cảm kích nhìn cô ta, nếu như đem so sánh thì tôi quả là nhỏ nhoi. Mặc kệ ánh mắt của tôi, cô ta tiếp tục thu xếp đồ đạc và nói: "Xem như đây là lời chúc phúc của tôi, anh không cần nói thêm gì cả..."

Đúng vậy! Tôi còn có thể nói thêm điều gì bây giờ! Trên thế gian này, một số người tuy rằng không có duyên nợ mà đến với nhau, nhưng lại trở thành bạn tốt của nhau. Đối với tôi, có được sự ủng hộ và giúp đỡ của cô ta, hoặc giả, đây cũng là tình cảm xuất phát từ một người phụ nữ mà đáng được tôi trân trọng nhất.

Tối hôm đó, rạp chiếu phim rất đông đúc, phim đang được trình chiếu là phim "Kung Fu" của Châu Tinh Trì với những pha hài hước nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên tôi và hắn cùng nhau ngồi trong rạp chiếu phim. Trong suốt gần 2 tiếng đồng hồ, chúng tôi có những trận cười ngất ngây gần như ngạt thở.

Bây giờ nhớ lại, tối hôm đó chúng tôi bên nhau vui vẻ biết bao, dường như không còn vật gì có thể ngăn cản nỗi tiếng cười của chúng tôi. Mặc dù chưa đến 2 tiếng đồng hồ nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy tôi như quên đi tất cả. Trong mắt tôi, chì còn 2 chúng tôi hiện diện, 2 bàn tay của tôi và hắn không biết từ khi nào đã tìm đến nhau.

Khi bộ phim kết thúc, mọi người nườm nượp ra về. Trên phố rất đông đúc, chúng tôi đi bên nhau trong dòng người tấp nập đang đi dạo. Thỉnh thoảng lại gặp những cô bé bán bông hồng đang bám theo...

"Mua giúp 1 bông đi anh!" cô bé đưa bông mời chào khách bộ hành, ánh mắt long lanh khiến người ta không thể nào từ chối.

Tôi mới phát hiện ánh mắt ấy mang đầy vẻ vô tư, một khi đã nhìn vào ai thì luôn bám theo người đó đến cùng, cho dù người ta né tránh đến đâu chăng nữa, những cô bé này vẫn rảo bước theo sau và ánh mắt ấy khiến người ta không thể nào từ chối.

"Anh ơi! mua 1 đóa đi!" lời mời gọi với nét mặt không hề lộ ra chút tình cảm, nó không phải van nài, và cũng không ép buộc, không cần sự bố thí, không cần người ta phải tội nghiệp. Ánh mắt ấy mang hàm ý muốn chuyển tải là hãy mua đóa hoa này, ngoài tiền bạc thì anh không mắc nợ thứ gì cả.

Đương nhiên mục tiêu của các cô bé này chính là các cặp tình nhân, còn 2 người đàn ông chúng tôi thì không phải mục tiêu của họ thậm chí không thèm liếc mắt đến.

Mỗi khi bước qua mặt một cô bé thì hắn lại do dự, nhưng lại không có cô bé nào mở miệng mời gọi chúng tôi, cho đến khi không còn cô bé nào trước mặt, hắn mới lôi tôi quay về. Lần này thì hắn chủ động đến trước mặt 1 cô bé, móc tiền ra và đổi lấy một đóa đưa vào tay tôi.

Tôi hết tức ngại ngùng nhìn cô bé ấy đang nhìn chúng tôi đầy vẻ ngạc nhiên, trong lòng lại cảm thấy chút ngọt ngào. Đây là cây bông hồng thứ 2 mà hắn tặng tôi. Con người hắn đôi khi tỏ ra rất ấu trĩ và tính trẻ con, nhưng đây lại là điểm khiến tôi ngây ngất!

Đi được một quãng thì hắn buông hơi thở dài, không biết lại muốn gì đây: "Em xem, anh mua tặng cho em nhiều quà như vậy, còn em, dường như chưa bao giờ mua gì cho anh, như vậy không được đấy nhé!"

Hắn nói cũng đúng, quả thật tôi chưa bao giờ mua cho hắn bất cứ thứ gì, nhưng đứng giữa dòng người đông đúc này thì biết mua gì cho hắn đây? Tôi liền cười to và ghé vào tai hắn:

"Bông này anh tặng cho em, ít ra bây giờ, nó là báu vật vô giá, em sẽ đem nó tặng cho anh vậy!"

Hắn liền đưa tay đón lấy với khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng. Khoảnh khắc này, ánh mắt chúng tôi nhìn nhau chan chứa rất nhiều tình ý. Mọi người xung quanh không ngừng tiến bước về trước, tôi và hắn đang đứng giữa biển người với nụ cười hạnh phúc in trên mặt.

Khẽ lướt nhìn qua khóc khuất ven đường, tôi thấy có một người phụ nữ đang dắt một thằng bé, ánh mắt người phụ nữ đó lạnh như băng giá, mang theo sự hoang mang và tuyệt vọng...

39.
Ánh mắt của Trương Sở mang bi thương, cũng mang sự phận nỗ; mang tuyệt vọng cũng mang theo sự hoang mang. Ánh mắt tôi và ánh mắt chị ta chạm nhau khoảng 3 giây, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì chị ta đã nắm tay đứa bé biến mất trong biển người tấp nập. Mặc dù, từ khi tôi bắt gặp chị ta cho đến khi chị ta biến mất vỏn vẹn chưa đầy 10 giây, nhưng ánh mắt lạnh lùng vô tình của chị ta cũng đủ làm đóng băng tất cả niềm vui của tôi!

Trương Nhuệ hoàn toàn không thấy gì cả, ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn tràn đầy tình cảm trìu mến, ánh mắt ấy truyền dẫn vào mắt tôi, lan toả đến tận con tim, nhưng nó cứ chầm chậm, từ từ chuyển hoá thành đau thương...

Dạo bước trên đường, những luồng gió lạnh không ngừng tạt vào mặt tôi, tôi khẽ khoanh tay đặt trước ngực, cố gắng chịu đựng những luồng gió lạnh đến từ đêm đông, dòng suy tư dường như vẫn đọng lại trong khoảnh khắc ban nãy. Người phụ nữ tên Trương Sở ấy đứng trong góc khuất của con đừơng, khuôn mặt lạnh lùng của chị ta, trong mắt mang đầy sự uất hận. Vừa nghĩ đến chị ta, toàn thân tôi như run rẩy, cả cơ thể như đang bị đóng băng. Hắn dường như đã cảm nhận ra điều gì đó, nhưng lại không nói gì, đưa tay qua khoác vai tôi, hành động thân mật như vậy ít nhiều cũng sưởi ấm con tim đang hoang mang của tôi. Nhưng lại không thể bình thản được sự lo âu trong thâm tâm tôi. Tôi hiểu rằng, dù cho hắn đối với tình yêu của chúng tôi kiên định bao nhiêu nhưng trong tận đáy lòng hắn cũng sẽ có một góc khuất vô cùng yếu đuối. Sự yếu đuối ấy liên quan đến gia đình, liên quan đến người chị mà hắn thương yêu nhất, liên quan đến sự tồn tại của hắn trên cõi đời này. Tôi đã từng trải qua nỗi đau như vậy, khi bí mật được cất giữ trong lòng bấy lâu nay bỗng nhiên bị phơi bày ra ánh sáng thì khiến con người sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm và tuyệt vọng. Vừa nghĩ đến hắn sẽ phải trải qua tình cảnh như vậy, trong tôi là cảm giác hoang mang và đau lòng.

Khi đến lằn ranh qua đường, tôi vẫn còn chưa kịp định thần, vì đèn đỏ nên chúng tôi phải đứng lại nơi này, người rầt đông, nhưng hắn lại nói nhỏ vào tai tôi: "Ở bên anh, em thấy vui không?"

Tôi khựng lại, không biết phải trả lời như thế nào, nhìn ánh mắt đang trông đợi của hắn, tôi nghĩ mình không nên suy nghĩ nhiều như vậy. Có lẽ những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc như vậy không còn bao lâu nữa, chẳng lẽ không thể quên đi tất cả mà tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi ở bên nhau? Nghĩ vậy nên tôi cố tình nói đùa:

"Vẫn còn chưa nghĩ đến điều này, để em suy nghĩ kỹ lại xem sao?" vừa nói tôi vừa nhìn biểu hiện của hắn.

Quả nhiên hắn tỏ ra không vui, ngay lúc đó thì chuyển sang đèn xanh, hắn nhếch môi: "Có gì khó suy nghĩ chứ! em cứ ở lại từ từ mà suy nghĩ cho kỹ nhé, anh đi trước đây!" Tôi chưa kịp nhấc chân thì hắn đã sãi những bước dài tiến thẳng về phía trước. Ngay lúc cuống quít, tôi đã đụng phải một thằng bé ngã xuống. Khi tôi đỡ cậu bé ấy dậy, dỗ dành và trao lại cho mẹ nó thì đèn lại chuyển sang đỏ. Hắn đang bên kia đường vẫy tay với tôi, tôi nhìn hắn với vẻ thất vọng và đang làm những động tác bất đắc dĩ, trong lòng lại tự trách mình.

"Ở bên anh, em thấy vui không?" Sao bỗng nhiên hắn lại hỏi tôi như vậy chứ! tôi lại cảm thấy buồn cười với tính trẻ con của hắn.

Đột nhiên 2 chiếc xe bus làm cản trở tầm nhìn của tôi. Khi 2 chiếc xe đi khỏi, nhìn sang bên đó thì hắn đã biến mất từ lúc nào rồi. Đảo mắt tìm khắp mọi nơi, nhưng chỉ thấy dòng người đang đi qua đi lại. Nhìn sang trái, rồi lại sang phải, trước sau mọi ngỏ ngách đều nhìn thật kỹ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn.

Lúc này trên trán tôi đã toát mồ hôi, khoảnh khắc này trong lòng tôi cỏ dại đang mọc lên um tùm. Tôi khi không có hắn bên cạnh, đứng giữa biển người bao la trong thành phố này, đột nhiên cảm thấy mình như hoàn toàn mất phương hướng.

Hắn biến đâu rồi? Đứng giữa phố phường huyên náo này, cho dù tôi có gọi tên hắn thiệt to, cả trăm lần, cả ngàn lần cũng chỉ là vô ích. Tôi khi không có hắn bên cạnh, cảm giác bất lực đang vây lấy tôi!

Tất cả những tiếng ồn trong đêm phảng phất như đang dồn lại tạo thành một lỗ đen vũ trụ, nó cuốn hút hết tất cả vào trong cõi hư vô. Đèn xanh đã sáng, tôi liền nhanh chân bước theo dòng người qua bên kia đường. Khi tôi đang loay hoay tìm kiếm khắp mọi phía, một đoá bông hồng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vui mừng đến nỗi không nói nên lời, hắn đã đứng trước mặt tôi không biết từ khi nào, ánh mắt như đang cười và nói với tôi:

"Có lẽ bây giờ có đáp án rồi chứ! ở bên anh, em thấy vui không?"

Tôi cũng không biết trong lúc này khuôn mặt tôi ra sao, chỉ biết trong lòng tôi lúc này vừa hốt hoảng, vừa mừng, vừa tủi, vừa hận, vừa yêu:

"Vui lắm... rất vui..."

Nhất thời trong lòng tôi trào dâng sự xúc động, mặc cho người qua kẻ lại, tôi chạy đến bên hắn và ôm lấy hắn. Mất đi và có được là 2 cảm giác hoàn toàn trái ngược. Cảm giác mất đi tựa như đang vùng vẫy dưới địa, còn cảm giác có được thì tựa như đang dạo bước trên thiên đường.

3 phút sau về đến nhà, chúng tôi đã hợp thành một thể từ lúc nào. Hắn nhanh chóng lột hết quần áo trên người và cười rất tươi, cặp mắt nhỏ xíu ấy híp lại thành một đường chỉ, mồm thì lẩm bẩm:

"Anh chịu hết nỗi rồi..."

Hắn hiếm khi hấp tấp như vậy, miệng vừa nói tay vừa cởi dây nịt tôi ra. Hôm đó tôi mặc quần lót màu đỏ, ánh mắt của hắn cũng cháy bỏng như màu sắc của cái quần vậy. Không để tôi nói một lời, hắn liền lao vào và hôn tôi tới tấp. Cái lưỡi ướt át của hắn đang lăn dài và không ngừng trượt lên xuống trên cơ thể tôi.

Không lâu sau thì toàn thân tôi đã nóng lên, trong lòng cũng đang bùng cháy ngọn lửa dục vọng, miệng thì khe khẽ rên thành tiếng:

"Tên nhóc hư đốn..." tôi vừa khẽ rên vừa thì thầm: "Tối nay sao anh... sao anh hấp tấp quá vậy... ah... giống như một đứa trẻ..."

Chiếc giường không ngừng lay động, miếng ra giường gọn gàng bây giờ đã vo thành một đống, cái mền cũng không biết bay đâu mất, thứ duy nhất mà tôi có thể nắm lấy chính là vai hắn, tôi dốc hết sức mà bám lấy vai hắn và nhịp theo động tác, đầu óc tôi bây giờ đang chìm dần vào cảm giác khoái lạc!

Cũng không nhớ bao lâu sau, mọi chuyện bình lặng trở lại, tôi ngồi ở đầu giường, hắn đang cầm điếu thuốc và ngồi bên cạnh tôi, tay tôi đang chu du trên cơ thể trần truồng của hắn, một lúc sau tôi mới mở lời:

"Thật sự hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, chúng ta mãi mãi sẽ không tỉnh lại..."

"Em có vấn đề à? Nói tầm bậy gì vậy? Anh không thích em như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vớ vẩn!"

Khói thuốc đang lan toả khắp căn phòng, tạo thành một bức màng và ngưng tụ lại bao chùm cả không gian căn phòng, chỉ có tiếng động của máy điều hoà đang toả ra những làn hơi ấm và còn có cả tiếng của hơi thở mạnh sau trận mây mưa lúc nãy. Rơi vãi trên sàn là tàn tích cần dọn dẹp của trận mây mưa để lại, nhiệt lượng lúc nãy phóng thích ra bây giờ dường như đã tiêu tan trong không khí hết rồi. Sinh mạng có lẽ chính là như vậy, ngay cả quá trình nóng bỏng nhất cũng chỉ là hư vô ảo ảnh mà thôi!

Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến theo sự mỏi mệt của cơ thể, điếu thuốc trên tay hắn vẫn đang cháy với đốm lửa đỏ đỏ hồng hồng, nhưng hắn thì đã ngủ thiếp đi rồi. Tôi khẽ lấy điếu thuốc trên tay hắn, dập tắt và bỏ vào gạt tàn thuốc. Tôi với tay tắt đèn nhưng lúc này lại không ngủ được nữa, trong đầu đang thấp thoáng ẩn hiện ánh mắt của một ai đó, đó chính là cặp mắt lạnh lùng, nó phảng phất như đang nguyền rủa cảm giác hư vô bây giờ của tôi. Toàn thân tôi như đã rã rời nhưng ý thức thì không muốn chìm vào giấc ngủ. Sắc mặt của người đó như đã thâm nhập vào tận cửa sổ tâm hồn tôi, nó đang tìm một góc khuất trong đó để ẩn mình, cho dù nhắm mắt hay mở mắt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cảm giác được nó.

Cho đến khi ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào khuôn mặt mang tính trẻ con của Trương Nhuệ, như vậy đã qua được đêm tối dài đăng đẳng ấy...

38.
Ngày tháng cứ vậy mà êm đềm trôi, chúng tôi cùng nhau đi làm và cùng nhau về nhà sau giờ tan sở. Thỉnh thoảng lại đi siêu thị mua vài món vật dụng cần thiết, ra ngoài ăn tối. Tôi chẳng mong muốn gì hơn thế nữa, thả mình tận hưởng những ngày tháng ngọt ngào và hạnh phúc bên nhau. Thỉnh thoảng chị hắn lại gọi hắn về nhưng bất luận thế nào thì buổi tối hắn cũng về bên tôi.

Có một lần tôi hỏi han, nhưng hắn ấp úng không muốn trả lời, tôi cũng không muốn hỏi thêm nữa, hay là tôi không dám? Bữa nọ, tôi thấy hắn rất mệt mỏi, vừa bước vào nhà liền ngã bệch xuống sofa, liên tục hút hết 2 điếu thuốc:

"Em còn nhớ Đại Phi không? anh ta chết rồi, anh ta tự sát..."

Thông tin này khiến tôi giật mình, tôi liền áp sát cơ thể gần bên hắn: "Anh đừng đau buồn nữa! Có lẽ đối với anh ta, đây mới chính là sự giải thoát..."

Hắn dường như đang nổi giận: "Ngay cả em cũng nói như vậy à? Anh ghét cực kì những lời nói như vậy!" Hắn dập điếu thuốc rồi tiếp lời: "Con người! không thể vì nỗi đau nhất thời mà hủy hoại hết tất cả những niềm vui còn lại, đúng không?"

Sau đó chúng tôi tâm sự và bàn luận với nhau rất nhiều vấn đề. Hôm đó, rõ ràng tôi rất nhạy cảm, còn hắn thì đang bị thiêu cháy bởi ngọn lửa lòng. Sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn đang an ủi chính bản thân. Còn tôi, như đã dự đoán được điều gì đó, trong sự bình lặng ắt hẳn sẽ len lỏi nhiều nguy cơ sẽ đến.

2 tuần sau, vừa tan sở chị hắn liền gọi hắn về, tôi về nhà 1 mình, ngồi trên sofa nhắm nghiền mắt để thư giãn tinh thần sau giờ làm việc căng thẳng. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy cây đàn guitar treo trên tường, suy nghĩ tôi lại thấp thoáng quay về hình ảnh hắn đàn cho tôi nghe lúc mới quen nhau. Tôi lúc đó, luôn khép nép cẩn thận sợ bị tình yêu làm tổn thương. Giờ đây, có lẽ tôi sẽ không bao giờ đầu hàng với số phần nữa!

Bỗng nhiên tiếng chuông cửa reo vang. Vừa mở cửa ra, tôi như điếng người, Trương Sở mặc bộ đồ màu đỏ đậm, đầu tóc chải bới gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng với chiếc khăn choàng màu trắng. Thật không ngờ chị ta lại đến tìm tôi vào lúc này, tôi hoang mang:

"Chị... Chị đến đây có chuyện gì à?"

Chị ta hơi ngại ngùng, khẽ hé môi mở lời e ấp, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang hoang mang của tôi và hỏi: "Có thể vào nhà không? Chị có chuyện muốn nói với em!"

Lúc này tôi mới chợt bình tĩnh và sực nhớ ra chị ta vẫn còn đang đứng bên ngoài: "Đương nhiên rồi! mời chị vào!"

Ngồi xuống sofa, chị ta bắt đầu đảo mắt nhìn quanh nhà, khi ánh mắt dừng lại ngay cây đàn guitar trên tường, dường như sắc mặt chị ta khẽ chau lại. Tôi rót trà và chị ta mỉm cười nói lời cảm ơn. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ấy như thể tôi đã phạm phải tội ác tày trời không thể tha thứ với chị ta.

Tôi cảm thấy không thoải mái ngồi bên chị ta, bắt đầu suy đoán nguyên do đến đây của chị ta. Còn chị ta thì đang tỏ ra rất u buồn, cầm ly trả trên tay đang lưỡng lự nên mở lời như thế nào. Lúc này thì cả 2 đều không nói lời nào vì vốn dĩ không biết nên nói gì!

Tôi không thể chịu đựng tình hình này, suy nghĩ một lúc bèn nói: "Chị đến tìm Trương Nhuệ nhà, hôm nay nó không có ở nhà!"

Chị ta cười và không nhìn tôi, uống một ngụm rồi tiếp lời tôi: "Chị biết! Chị đã nhờ nó đi đón Tiểu Phong rồi! Hôm nay chị đến đây để gặp em!"

Quả nhiên là như vậy, tôi giả vờ như không biết gì, chỉ thốt lên "À..." một tiếng.

Chị ta vốn dĩ là con người không thích vòng vo, liền tiếp tục thẳng thừng đi vào vấn đề: "Em thật sự là người đồng tính ái à?"

Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đương đầu, nhưng với câu hỏi thẳng thừng của chị ta khiến tôi không được thoải mái lắm. Tôi lại tự trách mình tại sao khi đối mặt với chị ta lại khủng hoảng như vậy. Tôi nhắc nhở bản thân mình lúc nào cũng phải bình tĩnh mà đối mặt, tôi liền trả lời:

"Đúng vậy!"

Chị ta "Uhm!" một tiếng, sắc mặt chuyển biến rất khó hình dung, bèn nghiến răng hỏi tiếp: "2 người bên nhau bao lâu rồi?"

Tôi không còn gì phải do dự, liền đáp lời: "Bọn em quen nhau vào tháng 10 năm ngoái, và yêu nhau cũng được mấy tháng rồi!"

"Yêu nhau?" Chị ta kéo câu hỏi ra thật dài, nhưng lại cười và nói: "Chị đến đây không có mục đích gì khác, nhưng dù gì cũng đã đến rồi thì chị muốn nói rõ mọi chuyện với em, nếu không phải chị thấy 2 em đi xem phim với nhau thì chị nghĩ 2 em sẽ tiếp tục giấu chị chuyện này..."

Tôi muốn tỏ ra áy náy, nhưng cuối cùng lại nhìn thẳng vào mắt chị ta nói với giọng nghiêm túc: "Chuyện này vốn dĩ không dễ dàng nói ra..."

Nghe tôi nói vậy, chị ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, nhưng đã nhanh chóng điều tiết trở lại và tiếp lời: "Chị thật sự không thể tưởng tượng em là con người như vậy! Thật ra, em để lại ấn tượng rất tốt nơi chị, hiểu chuyện và chững chạc, Trương Nhuệ có người bạn như em chị cũng vui mừng cho nó!"

Nói đến đây, chị ta đặt nặng ly nước xuống rồi thở dài: "Trương Nhuệ từ nhỏ đã không có cha mẹ, nó lớn lên bên chị. Lúc còn nhỏ chuyện gì nó cũng tâm sự với chị, chuyện gì cũng hỏi ý kiến chị rồi mới quyết định nên làm hay không! Sau này lớn rồi, đôi khi chị thấy nó tỏ ra mang đầy tâm sự, 2 năm nay ngày càng ít nói chuyện với chị. Chị cũng không suy nghĩ nhiều vì con trai mà, có nhiều chuyện không tiện nói với chị cũng là lẽ đương nhiên thôi! Chị không yên tâm khi nó chơi với đám người chơi âm nhạc gì đó, nên kêu nó bỏ ngay. Mặc dù nó không nỡ nhưng vẫn làm theo lời chị. Chị tưởng là mọi chuyện sẽ ổn thôi, sau này thấy em hay đi chung với nó, chị cũng rất yên tâm. Nhưng lần này biết chuyện của 2 đứa, chị rất thất vọng! Thật ra chị cũng không phải loại người không có văn hóa, nó thích con trai không phải chị không thể chấp nhận. Thật ra là do em và nó đều xem chị không ra gì, đã giấu giếm chị bấy lâu nay, nó còn thông đồng với cô Lưu Giai để diễn trò trước mặt chị, hà tất phải làm như vậy chứ! dù gì thì nó cũng là em trai chị, người em trai duy nhất của chị, cho dù nó có phạm phải tội ác tày trời đi chăng nữa nhưng cũng phải gọi chị là chị, không đúng sao? Nó không hề nói bất cứ điều gì cho chị biết, cứ giấu giếm chị, nó cứ nghĩ chị là loại người đầu óc cổ hủ không hiểu lí lẽ. Em nghĩ xem, cho đến bây giờ chị còn phải giả vờ xem như không biết gì trước mặt nó, cho dù muốn giúp cũng không biết nên giúp nó như thế nào?"

Tôi chăm chú lắng nghe những lời nói của chị ta lâu như vậy nhưng vẫn không hiểu ý chị ta muốn gì. Những lời chị ta vừa nói khác rất xa với suy nghĩ của tôi. Suy nghĩ một lúc, tôi ôn tồn nói:

"Em cũng biết điều này! nó lớn lên bên chị, tình cảm 2 người rất sâu đậm, chị đã hy sinh cho nó rất nhiều. Em cũng như nó, rất tôn trọng chị. Nó che giấu chị chuyện này khiến chị không vui, em nghĩ điều này cũng bình thường thôi. Chị thử đặt chị vào trường hợp nó mà nghĩ xem rồi chị sẽ hiểu. Những chuyện như vậy, không cho chị biết hay hơn là nói rõ ràng với chị, em nói đúng không?"

Dường như chị ta sắp nổi giận, nhưng đã cố gắng kiềm chế lại. Chị ta cầm ly lên nhưng đã hết, tôi liền rót thêm vào và tiếp lời:

"Điều khiến em khó hiểu chính là chị nói muốn giúp nó, là giúp nó chuyện gì? giúp nó như thế nào?"

Chị ta uống một ngụm nước rồi nói: "Nó còn quá trẻ! Rất nhiều chuyện nó chưa thật sự thấu hiểu, nó dễ manh động, dễ hành động theo cảm tính, chị sợ nó sẽ làm nhiều chuyện không hay. Và cũng sợ nó bị nhiều sức ép, nhất thời suy nghĩ không thoáng..."

"Chị Trương! Thật ra em đã muốn nói với chị rất lâu rồi, có lẽ chị thật sự không hiểu rõ em trai chị lắm!" Tôi cắt ngang lời chị ta, cố gắng nói với giọng thật thản nhiên và mang theo nụ cười: "Thật ra suy nghĩ của nó rất chững chạc, và rất dũng cảm. Em sống với nó lâu như vậy, từ lúc mới quen nhau đến khi hiểu nhau, điều em muốn nói với chị là lúc nào em cũng có ý nghĩ muốn rút lui, thậm chí muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nó thì không như vậy, nó hiểu rõ nó đang muốn gì và đang làm gì. Mặc dù đôi khi nó tỏ ra rất trẻ con, nhưng em không muốn chị bị tính trẻ con đó làm lu mờ đi những mặt mạnh của nó, Em hiểu ý của chị, chị nói muốn giúp nó, bởi vì theo cảm giác của chị nó là người đồng tính, nên chị đương nhiên nghĩ rằng sức ép sẽ đè nặng trong lòng nó. Em thành thật nói với chị rằng chị nghĩ như vậy hoàn toàn sai lầm, và hoàn toàn sai lầm khi nghĩ về những người như tụi em. Nó, em và còn rất nhiều người khác, đều không phải sống cuộc sống bị sức ép dồn nén như chị nghĩ, em sống bên nó rất vui vẻ và em tin chắc rằng nó cũng vậy..."

40.
Có lẽ chị ta không thể nào ngờ rằng tôi sẽ nói những lời như vậy. Từ đêm bắt gặp ánh mắt của chị ta, tôi biết rằng cũng sẽ có 1 ngày tôi phải đối mặt với chị ta. Hơn nữa, tôi không muốn bỏ cuộc, chỉ có sự kiên trì mới đạt được kết quả tôi muốn. Tôi ngỡ rằng chị ta sẽ đùng đùng nổi giận, nhưng tôi đã quá xem thường đối thủ này, chị ta nhếch môi cười với nụ cười nhợt nhạt và lạnh lùng, khẽ gật đầu và nói:

"Em rất khéo ăn nói và cũng rất thông minh, đây là điều mà chị không thể nào ngờ đến!" Tiếp theo đó, câu chuyện liền chuyển hướng: "Đích thực, chị chưa bao giờ thấu hiểu dạng người như tụi em. Bây giờ, sự việc đang xảy ra với em trai chị, chị cũng không thể không đối mặt. Mấy ngày nay chị cũng đã thử thuyết phục bản thân mình, thậm chí chị còn nghĩ đến cảm giác của nó và em. Chị có 100 lí do để phản đối, nhưng không thể tìm ra lí do nào để thuyết phục bản thân chấp nhận điều này. Hôm nay đến đây, chị không yêu cầu em làm điều gì quá đáng. Đứng trên cương vị của một người chị đến chỉ để cầu xin em hãy rời xa nó. Chị chỉ có một mình nó, nuôi nó khôn lớn, kỳ vọng nó thành tài, chị có thể làm bất cứ điều gì cho nó, quá khứ như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy. Không phải chị xem thường em, nếu chuyện không liên quan đến em trai chị, thậm chí chị có thể đồng tình em, thậm chí có thể giúp đỡ em..."

Một lần nữa, tôi cắt ngang lời chị ta. Quả nhiên chị ta đến đây để khuyên tôi rời xa Trương Nhuệ:

"Em đã từng nói, em rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, cho nên hoàn toàn không cần đến sự thương hại của chị, lại càng không cần đến sự giúp đỡ của chị. Nhưng em vẫn luôn tôn trọng chị như một người chị. Đối với lời thỉnh cầu của chị, thật tình xin lỗi, em không làm được..."

Cuối cùng chị ta cũng ngồi không vững, đặt ly nước xuống bàn "rầm" một tiếng, sắc mặt giận dữ nhưng vẫn duy trì sự kiên nhẫn và nói: "Em là người thông minh, chị nghĩ trong lòng em hiểu rất rõ, em và nó như vậy sẽ không có kết quả tốt đẹp!"

Tôi cười thầm và đáp lời: "Em có thể hiểu nỗi lòng của chị, đứng trên cương vị một người chị thì chị không thể nào chấp nhận tình yêu của em và nó. Với em, đã từng vì sự rụt rè thiếu can đảm nhất thời khiến vụt mất một lần cơ hội, khiến em và khiến người em yêu phải đau khổ, đem lại sự đã kích rất lớn cho cả 2. Em nghe Trương Nhuệ nói chị cũng đã từng bị như vậy, cũng đã từng mất đi người yêu thương nhất, em tin rằng chị có thể đồng thời cảm nhận được sự đau khổ này. Hơn nữa, điều em muốn nói với chị là những người như tụi em, muốn tìm một tình yêu thật sự không dễ dàng, cho nên khi mất đi nó, vết thương lòng càng rất khó lành, nó giống như cảm giác "chết đi sống lại", nhưng khi "sống lại", lúc nào cũng hoài nghi và thận trọng rụt rè, con tim như đã kết một tảng băng dày đặt, như con ốc ẩn mình trong vỏ, thật không dễ dàng chui khỏi lớp vỏ ấy lần nữa. Trương Nhuệ thật ra cũng giống em, cũng đã từng đánh mất người yêu thương nhất, đã từng trải quả sự chờ đợi mỏi mòn trong đau khổ. Tụi em đến với nhau, cần sự dũng cảm và quyết tâm hơn lần trước gấp bội phần. Trải qua nhiều nỗ lực để bày tỏ với đối phương mới có ngày hôm nay, thật sự em không thể buông xuôi. Hơn nữa, nếu em đoán không lầm thì Trương Nhuệ cũng như em, không thể nào chịu đựng sự dày vò thêm 1 lần nữa!"

Tôi buông một hơi nói nhiều như vậy, có chút kích động, chị ta nhìn tôi với sắc mặt ngày càng lạnh lùng: "Nói như vậy thì cho dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng không buông tha nó phải không? Em chừng mắt nhìn chị mất đi một người em trai phải không?"

Chị ta nói với giọng mang sự đau thương, lúc này lòng tôi như thể mềm nhũng ra, nhưng tôi lại lắc đầu: "Em hy vọng là chị sẽ hiểu, tụi em yêu nhau không đồng nghĩa với chị mất đi người em trai. Cho dù nó có phải đồng tính ái hay không đi chăng nữa, nó vẫn mãi là em trai của chị, đúng không? Trương Nhuệ là chàng trai hiền lành, được bên cạnh nó em rất vui vẻ. Từ khi bắt đầu yêu nó em đã nhiều lần vì nó mà suy nghĩ, và cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều về mối tình này có được xã hội công nhận hay không, nên em đã từng muốn buông xuôi. Nhưng nó rất kiên trì, đã tiếp sức cho lòng tin của em. Em cũng như chị, đều muốn nó được hạnh phúc. Em đã suy nghĩ rất kỹ, em không muốn làm trái ý nó, chỉ cần nó cảm thấy vui vẻ khi ở bên em, em sẽ luôn sát cánh và vô cùng trân trọng mối tình của tụi em. Nhưng em chưa bao giờ cưỡng ép nó tiếp nhận tình cảm của em!" Tôi rót trà và đưa tận tay cho chị ta: "Em biết, có thể chị là chị của nó, có thể cưỡng ép nó làm những điều nó không thích. Còn nó, luôn tôn trọng chị, cho nên em biết nó có thể làm theo lời chị mà rời xa em. Nhưng có điều, khi chị yêu cầu nó làm như vậy thì em hy vọng chị hãy thử nghĩ đến cảm giác của nó, dù chỉ 1 lần. Em nói như vậy cũng như một lời thỉnh cầu, không chỉ vì bản thân em mà vì cả Trương Nhuệ..."

Điều khiến tôi ngạc nhiên là khi tôi nêu ra thỉnh cầu của bản thân mình thì ngược lại chị ta lại nở nụ cười: "Thật đáng tiếc, một người như em vừa thông minh vừa hiểu lì lẽ, không ngờ lại không thích phụ nữ, quả thật rất đáng tiếc..."

Câu nói của chị ta thật sự khiến tôi cảm thấy mơ hồ, cúi đầu suy ngẫm rất lâu cũng nghĩ không ra rốt cuộc ý nghĩa của câu nói đó là lời khen tặng hay là lời chê bai. Chị ta uống một ngụm nước rồi tiếp lời:

"Mấy năm gần đây, ít nhiều chị cũng đã nghe một số vấn đề về người đồng tính, nhưng chị thật sự không thể tưởng tượng nỗi chính bản thân em trai mình lại là kẻ bị thiên hạ chê cười và phỉ báng. Vừa nghĩ đến nó phải đối mặt với những chuyện như vậy, chị thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với cha mẹ đã khuất, vừa nghĩ đến là chị liền cảm thấy run rẩy toàn thân. Nếu như em luôn buột miệng nói rằng suy nghĩ vì nó, muốn tốt cho nó, chị tin rằng em cũng như chị muốn nó có thể đường đường chính chính ngẩng đầu lên để đối mặt với người đời. Nó không có cha mẹ, chỉ có chị là người thân duy nhất của nó trên thế gian này, vì tương lai của nó, muốn nó có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống trong xã hội này, chị không thể nào làm khác cho dù nó oán hận chị đi chăng nữa. Và dương nhiên cũng mặc kệ sự đau khổ nhất thời của nó, điều quan trọng là tương lai phía trước của nó. Nó mới 22 tuổi, với thế gian này nó hiểu được bao nhiêu? với tương lai nó nhìn được bao xa? với tình yêu nó thấu hiểu được bao nhiều phần? Cho nên, chị không thể chịu đựng nỗi khi mối quan hệ không minh bạch của em với nó, cho dù sau này nó có hối hận mà hận người chị này suốt đời, chị cũng mặc kệ. Cho nên dù cho thế nào đi chăng nữa, chị hy vọng em sẽ buông tha nó, hay là em có thể đi tìm người khác. Nhưng nó là em trai của chị, nó không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo ước nguyện của cha mẹ chị trước khi mất, phải sống thật bình yên, cưới vợ sinh con. Nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, hy vọng em có thể thấu hiểu cho nỗi lòng của người chị này, phải thật sự suy nghĩ vì nó, hãy rời xa nó, nếu được vậy thì không uổng công chuyến đi của chị đến đây!"

Tôi mỉm cười: "Chị có nỗi khổ tâm của chị, em có cách nghĩ của em, so với việc bị thiên hạ chê cười và phỉ báng, theo em nghĩ, cái quan trọng nhất vẫn là trong lòng mình thanh thản và mình cảm thấy vui vẻ thoải mái. Chị Trương! em với chị vốn dĩ không phải là 2 kẻ đối lập nhau, chị hà tất phải phân định ranh giới có chị thì không có em, có em thì không có chị, đừng khiến Trương Nhuệ phải khó xử lựa chọn giữa bên tình và bên hiếu chứ! Điều em có thể nói với chị là em có thể vì nó mà làm những việc nhiều hơn cả sự tưởng tượng của chị. Nó bến cạnh em, chị không cần lo nó sống có vui vẻ hạnh phúc hay không! Những người như tụi em, tuy không phải dễ dàng để tồn tại trên cõi đời này, nhưng tụi em luôn sống hết mình và sống có ý nghĩa. Tuy rằng chị nói nhiều như vậy, nhưng em vẫn không thể tìm ra đâu là lí do chính đáng để em và nó xa nhau. Có thể chị không quen khi có một người như em bên cạnh nó, nhưng chị có thể xem như nó quen biết một người anh trai bên ngoài, thêm một người yêu thương, quan tâm lo lắng chăm sóc cho nó, không tốt sao?"

Cuối cùng chị ta cũng không thể chịu đựng, liền quăng cái ly xuống sàn và nói lớn: "Em rất khéo ăn nói, và cũng giải quyết hết mọi khúc mắc của vấn đề, nhưng em đã từng nghĩ đến tương lai chưa? 2 người có thể như vậy mà bên nhau suốt đời được không? em có nghĩ tình cảm của hạng người như tụi em duy trì được bao lâu chưa? cho dù là chuyện tình cảm của người bình thường, sau thưở ban đầu tình cảm mạnh liệt ấy cũng sẽ có ngày nhạt phai, huống chi là thứ tình cảm không được xã hội công nhận như tụi em thì lấy gì đảm bảo? Nếu một ngày nào đó tình cảm của 2 người cạn kiệt, chị không dám tưởng tượng nó phải đối mặt và phải chịu đựng như thế nào? và cũng không dám tưởng tượng nó sẽ bị tổn thương ra sao! Hơn nữa, mặc kệ em xem cách nhìn của người đời đối em tụi em như thế nào, theo chị nghĩ thì 2 em không thể nào sống mãi trong thế giới riêng tư của 2 người. Nó cần có sự nghiệp, và không tránh khỏi phải đối mặt với sự việc và sự đời khác nhau, nó có thể chịu đựng nỗi áp lực của xã hội hay không? những điều này em đã bao giờ nghĩ đến chưa? Nó còn trẻ như vậy, có thể chịu đựng hết tất cản áp lực để sống bên em suốt đời hay không? Đừng nói ai khác, ngay cả bản thân chị cũng không thể nào chấp nhận mối quan hệ bất chính này!"

Chị ta vốn dĩ không cho cơ hội tôi xen vào, vẫn cứ tiếp tục huyên thuyên đạo lí của chị ta: "Em thông minh như vậy, rất nhiều chuyện em hiểu rõ hơn chị, chuyện gì cũng suy nghĩ trước chị một bước, nhưng khi đối mặt với vấn đề này thì em đã thiếu sót nhìn dưới góc độ của bản thân em. Nói thẳng ra là em không nỡ buông tha nó, em không nỡ thấy nó rời xa em mà đi trên quỹ đạo của một người "bình thường". Nhưng theo chị nghĩ, những gì nó muốn trong hiện tại không còn quan trọng nữa, sự vui vẽ nhất thời không thể xem như là cuộc sống lâu dài được. Đối với nó, có một tương lai sáng lạng, có một mái ấm hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Chị phải thừa nhận tình cảm của em dành cho nó rất sâu đậm, cho nên, chị nghĩ em sẽ gạt bỏ sự ích kỹ của bản thân mà rời xa nó, để nó bình tĩnh mà suy nghĩ một thời gian, để nó suy nghĩ thật kỹ đâu mới là thứ nó thật sự cần thiết. Có lẽ từ đó nó sẽ suy nghĩ thông suốt mà hướng đến chính đạo, đường đường chính chính ngẩng mặt nhìn đời. Nếu em thật sự yêu nó, không phải nên gạt bỏ sự ích kỹ của bản thân sao? Và cũng có thể, nó vẫn tiếp tục kiên trì cái gọi là tình yêu của 2 người, chị không phải là người không hiểu lí lẽ, nếu thật sự có một ngày như vậy, chị hoàn toàn đồng ý có một người hiểu biết lí lẽ như em bên cạnh yêu thương chăm sóc nó!"

Lời nói của Trương Sở ngày càng chắc nịch, tôi không thể xen vào dù chỉ một lời, tôi không thể không lui vào sự lặng câm.

Cuối cùng chị ta cũng dịu giọng trở lại: "Hôm này chị đến đây đứng trên cương vị của một người chị để bày tỏ một thỉnh cầu, những điều chị vừa nói có lý hay không thì hy vọng em hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Như em đã từng nói, chị và em vốn dĩ không phải 2 kẻ đối lập, cả 2 đều muốn tốt cho nó. Còn rốt cuộc ai mới là người thật sự muốn tốt cho nó, có thể là em, có thể là chị, và cũng có thể không phải 2 ta, quyết định của nó mới là quan trọng nhất. Chị hy vọng em có thể cho nó thời gian, cho nó có khoảng không gian để tự mình suy nghĩ thật kỹ. Con đường trong tương lai của nó còn rất dài, nó phải trải qua rất nhiều sự lựa chọn khổ đau. Hơn nữa, chị cũng hy vọng em có thể giữ bí mật cuộc trò chuyện hôm nay, em làm được không?"

Nói xong liền đứng dậy, tôi điếng người cho đến khi đưa chị ta đến tận ngoài cửa ánh mặt chị ta vẫn chứa đầy sự trông đợi. Cuối cùng tôi gượng cười và miễn cưỡng đáp:

"Chị yên tâm! Em sẽ suy nghĩ thật kỹ..."

Nghe câu trả lời của tôi, dường như chị ta mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đắc ý như vừa hạ được kẻ thù. Cuộc khẩu chiến này rốt cuộc tôi là kẻ thua cuộc với thương tích đầy mình và tự mình thu dọn tàn cuộc. Đóng xầm cửa, tôi nằm bệch trên sofa, lúc này tôi mới phát hiện toàn thân mệt rã rời...

41.
Đêm hôm đó, cuối cùng hắn cũng đã về, còn tôi thì đang nằm dài trên sofa vì đã uống quá nhiều rượu. Có lẽ do trời lạnh nên tôi thấy hắn run như cày sấy. Hắn tiến đến bên tôi và nắm tay tôi:

"Sưởi ấm cho anh đi, lạnh quá..."

Tay hắn lạnh cóng truyền sang tay tôi: "Uống chút rượu nhé! Uống rượu sẽ làm cho cơ thể nóng lên..."

Hắn thắc mắc: "Kỳ lạ thậy! em ở trong nhà mà sao tay em cũng lạnh quá vậy?"

"Đúng vậy! Lạnh quá!"

Tôi nói đùa là trong lòng tôi còn lạnh hơn, hắn liền cười nói: "Vậy anh sưởi ấm cho em nhé!" Nói xong liền ôm tôi vào lòng, tôi nằm gọn trong vòng tay hắn. Một lúc sau, hắn lại tiếp lời: "Tiểu Hải! kể câu chuyện gì cho anh nghe được không?"

Tôi suy nghĩ một lúc: "Hm... hồi xửa hồi xưa, có một đứa bé chăn cừu, rãnh rang qua không biết làm gì nên đã hét to "Sói đến rồi! sói đến rồi!"..."

"Không! đừng kể chuyện này!" Hắn bỗng nhiên cắt ngang: "Tự nhiên sao nói là "sói đến rồi"? không tốt lành!"

Trương Nhuệ ơi Trương Nhuệ! anh đâu biết rằng, có lẽ, "sói" đã thật sự đến rồi: "Đồ ngốc! đây chỉ là một câu chuyện, em đâu nói là sói đến thật đâu mà anh lo!"

Hắn khẽ dịch chuyển cơ thể, nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc: "Dạo này em bị sao vậy? đôi khi anh thấy em bấn loạn tinh thần, lại còn uống rượu một mình nữa!"

Hắn lấy ngón tay vuốt ve dọc theo khuôn mặt tôi, cảm giác nhột nhột nhưng thật sung sướng: "Nói anh nghe đi! có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Tôi ghì chặt hắn và cười nói: "Không có gì! em vẫn ổn, thật mà!" Rồi hun hắn một cái thật sâu.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, lúc hôn, tôi thấy khuôn mặt hắn dường như đỏ bừng lên, cặp mắt nhỏ xíu mà khiến tôi si mê ấy đang nhắm nghiền lại như một sợi chỉ.

"Đàn cho em nghe 1 bản được không? em muốn nghe anh đàn..."

Hắn liền chồm dậy gỡ cây đàn xuống: "Đàn bản gì đây?" Hắn hỏi.

"Đàn bản "Recuerdos de la Alhambra" đi, em muốn nghe!" tôi nói.

Khi những tiết tấu êm dịu ấy bay bổng khắp căn phòng, tôi chăm chú nhìn hắn, hắn đang say sưa buông phím đàn, toàn thân hắn như đang bị bao phủ bởi ánh đèn êm dịu và tiếng nhạc du dương êm dịu. Có cái gì đó gọi là "xót xa", con tim tôi, trong khoảnh khắc này, đột nhiên cảm thấy thật sự "xót xa". Bỗng nhiên tôi lại có cảm giác nghi ngờ, yêu hắn, đối với tôi là điều tốt hay điều không hay. Sau đó, tôi lại suy nghĩ ngược lại, đối với hắn, yêu tôi, là vui vẻ hạnh phúc hay là một tai họa?

Hôm sau, hắn phải đi công tác xa, chuyến đi kéo dài 2 tuần. Lúc qua từ biệt, tôi rõ ràng cảm nhận được con tim tôi như đang bị nhấn chìm xuống tận vực sâu, nhưng vẫn nở nụ cười tiễn bước hắn!

Sau khi hắn đi khỏi, Lưu Giai hỏi: "Anh sao vậy? có phải đã xảy ra chuyện gì không? dạo gần đây sao nhìn anh tiều tủy hẳn ra... có phải giữa 2 anh đã xảy ra chuyện gì không?"

Cô ta quả thật là một người bạn tốt, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cô ta cũng để tâm đến, có những người bạn như vậy bên cạnh khiến tôi thật sự cảm thấy được an ủi phần nào. Nhưng tôi không biết nên trả lời cô ta như thế nào, chỉ biết cười và lắc đầu, vì sợ sẽ khiến cô ta lo lắng. Thật ra ngay cả bản thân tôi còn không biết mình đang suy nghĩ gì, và cũng không biết phải làm gì tiếp theo sau! Tựa như đang xảy ra điều gì đó, nhưng trong lòng tôi dường như lại không thể cảm nhận được. Tựa như rơi vào cơn ác mộng, cứ mơ mơ hồ hồ mãi không tìm ra lối thoát, ngay cả phương hướng cũng không thể xác định được, và cũng không tìm thấy con đường phía trước!

"Sau này tôi sẽ nói cho cô biết!" Tôi đáp lại câu hỏi của cô ta.

Vào một buổi chiều cuối tuần, tôi nhận được điện thoại của anh Ba. Anh nói rằng anh đã là tín đồ của Đạo, bây giờ đã là đứa con của Chúa. Tôi rõ ràng phân biệt được trong lời nói anh mang nụ cười mỉa mai chính bản thân anh. Sau đó, tôi theo anh vào một tòa giáo đường, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt từ bi của Chúa, tôi cảm thấy mình thật sự cần được cứu vớt. Nhưng không ai đến cứu tôi, quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có. Vì trong Kinh Thánh phán quyết rằng đồng tính ái tương đổng với tội danh giết người, cướp bóc, dâm ô... Ngay cả Chúa cũng phản đối chúng ta và xem chúng ta như những kẻ tội đồ.

Bên trong nhà thờ thật rộng rãi, những dãy ghế dài và rộng, những dãy ván lót để các con chiêng ngoan đạo quỳ lạy, tụng kinh, xám hối, xưng tội hoặc nguyền rũa. Trên đỉnh là mái vòm nguy nga tráng lệ, những cánh cửa sổ cao to, những cây cột điêu khắc công phu. Tôi nhắm nghiền mắt, tự hỏi bản thân mình: Tôi phải làm gì? Tôi có nên tin tưởng vào tình yêu nữa hay không? tôi nên đi đâu để tìm thấy sức mạnh để tiếp tục duy trì? Chẳng lẽ bắt buộc tôi phải tin rằng tất cả thần linh đã ruồng bỏ tôi từ lâu rồi sao?

Không có câu trả lời...

Tất cả nghi lễ hoàn tất, tôi theo anh Ba ra ngoài, tôi thấy phía xa xa, một người đang đứng đó. Tôi dừng bước và quay sang nói với anh Ba: "Anh về trước nhé! Em gặp một người quen và có chuyện cần bàn với người đó!"

Khi anh Ba đã đi khỏi, tôi mới nhấc từng bước chân đi về phía Vương Hướng...

42.

"Không ngờ anh cũng đến đây..."

"Không có gì phải ngạc nhiên, tôi cũng cần được cứu vớt!" Khi lão nói câu này, khuôn mặt u ám mang đầy ý đồ không tốt, ngước nhìn tôi, lão nói tiếp: "Anh cũng như tôi, đều bị Chúa bỏ rơi rồi!"

Tôi không nói gì và đi song song với lão. Một lúc sau, lão dừng bước và nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi liền né tránh ánh mắt của lão, tiếp túc bước về trườc. Nhưng lão vẫn cứ bám theo dai như đĩa và kêu to: "Tiểu Hải..."

Tôi không thể không quay lại, xem ra lão có chút kích động: "Lúc nào em cũng vậy, anh cứ tưởng rằng, theo thời gian trôi, em sẽ thay đổi dần, không còn né tránh anh, và sẽ giống như anh, ánh mắt mang đầy dục vọng..." Lão không cho tôi cơ hội để trả lời, liền tiếp lời: "Tiểu Hải! thật ra lúc trước, lâu lắm rồi anh cũng giống như em, luôn tin tưởng vào tình yêu, cứ ngỡ rằng những người như chùng ta sẽ được giống như những người bình thường, sẽ được sống trong ánh sáng. Nhưng sau này anh đã thay đổi, chỉ còn tin tưởng vào tình dục, chỉ có dục vọng, chỉ tin tưởng vào những giọt mồ hôi và những dòng tinh dịch chảy ra trong đêm tối!"

"Anh nên hiểu rằng, nếu anh tin vào tình yêu thì điều đó thật đáng vui mừng!" Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn và nói: "Lần đầu gặp anh, anh không phải hạng người đáng ghét, thậm chí tôi còn cảm thấy anh có chút đẹp trai. Hơn nữa, anh có tinh thần sắt đá, nhưng anh đã không còn là người cùng trong một thế giới với tôi nữa. Tôi sợ nhìn thấy ánh mắt anh, nó chỉ mang dục vọng trần trùi trụi, nó khiến tôi không được thoải mái!"

Lão mặc kệ những lời nói của tôi: "Em biết không! Anh hận bộ dạng này của em, rõ ràng cũng bàng hoàng và cũng đau khổ như anh, nhưng lại tỏ ra rất thanh cao. Có phải em thật sự tin vào tình yêu không? em tưởng rằng em có thể với Trương Nhuệ như vậy mà suốt đời suốt kiếp được sao? Không thể nào, chúng ta ai cũng không thể thay đổi được "số phận", ông trời đã sắp đặt chúng ta phải sống cuộc sống chui nhủi suốt đời!"

Tôi gằng giọng và mang chút kích động: "Thật ra anh không muốn tin vào tình yêu vì anh thiếu dũng khí. Anh nên biết rằng, trên thế gian này, nếu có thứ gì đó có thể thay đổi được số mệnh, đó chính là dũng khí. Có được nó, tôi tin rằng cái mà anh cho là "số phận" hoàn toàn chỉ là một trò cười!"

Nói xong tôi liền quay người bước đi, lão bèn lôi tôi lại: "Tôi đã từng nói, vì muốn có được những gì tôi muốn tôi sẽ bất chấp thủ đoạn..."

Tôi cười nói: "Không phải anh muốn tôi thỏa mãn dục vọng của anh sao? nếu vậy thì tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định đó đi!" Nói xong tôi mặc kệ lão ra, bèn phủi tay lão ra, bước đi một mạch không ngoảnh đầu lại.

Không biết tại sao, bỗng nhiên tôi rất muốn cảm ơn lão. Bởi vì cuộc tranh luận với lão đột nhiên khiến tôi thấu hiểu một điều. Đúng vậy! có lẽ trên thế gian này không ai có thể tự cứu vớt chính bản thân mình. Nhưng ít ra tôi vẫn còn có thể tìm thấy sức mạnh để tiếp tục duy trì.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất nhớ Trương Nhuệ, rất muốn nghe thấy giọng nói của hắn, do đó bèn gọi cho hắn. Không ngờ máy đang bận, tôi gọi lại nhiều lần, rốt cuộc vẫn bận máy. Tôi đành bỏ cuộc và bỏ điện thoại vào túi, lúc đó điện thoại reo vang, lấy ra xem thì tên hắn hiện lên. Tôi thật sự xúc động và liền nghe máy. Giọng nói hắn truyên qua điện thoại, cũng xúc động như tôi:

"Tiểu Hải à? em vừa nói chuyện với ai mà lâu vậy? anh gọi mấy lần mà không được..."

Tim tôi lại nhói lên, tôi nghĩ trên thế gian này giữa người và người sẽ có "tâm linh tương thông", dường như có cái gì đó liên quan mật thiết với nhau. Bởi vì giữa 2 người yêu nhau, sẽ có một thứ gì đó chuyển tải cho nhau, có thể là nỗi nhớ, cũng có thể là sự mong chờ.

"Sao vậy? có phải là nhớ em không?" Lúc này tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

"Uhm!" hắn cho tôi câu trả lời chắc như đinh đóng cột: "Còn em, có nhớ anh không?"

"Ngốc à! lúc nãy em cũng gọi anh hoài mà không được đó..."

Tôi và hắn rất hiếm khi tâm sự qua điện thoại, nhưng lần này bởi vì sự xa cách, nên không ai cũng khư khư giữ lấy điện thoại không muốn buông. Bây giờ, tôi mới hiểu tại sao những người yêu nhau hay ôm lấy cái điện thoại tâm sự với người yêu mà không nỡ buông máy, bởi vì có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói. Hơn nữa, rất nhiều chuyện không thể nói khi đối mặt nhau đều có thể thản nhiên thổ lộ qua điện thoại.

"I love you..."

Tôi có thể nói bằng giọng dịu dàng hơn bao giờ hết để nói lên 3 từ "nhột" như vậy, nhưng lại cảm thấy có chút ngọt ngào, vừa hồi hộp như quay lại giây phút ban đầu khi yêu nhau, nó mang theo sự trông đợi và cảm giác hạnh phúc bắt đầu lan tỏa theo dòng máu dồn về tận con tim.

"I love you too..."

Hắn nhanh chóng đáp lại, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của hắn qua điện thoại. Tôi cúp máy, điện thoại cũng vừa hết pin, cuộc tâm sự lần này kéo dài hơn 40 phút. Tôi cảm thấy hơi buồn cười, vì chúng tôi cũng không nói gì quan trọng, chỉ nói về chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, vậy mà có thể nói lâu như vậy.

Tôi không thể nào ngờ rằng, sau lưng tôi, có một người luôn bám theo và ánh mắt mang đầy sự đố kỵ, đó chính là Vương Hướng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro