Mất Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại hơn một tháng nữa trôi qua, mỗi ngày tôi đều phơi nắng theo lời dặn của Tần Nhất Hằng, cuối cùng da dẻ rám nắng cả. Trong khoảng thời gian này Viên Trận có liên lạc, mặc dù cũng hứng thú nhưng tôi thật không dám tùy tiện hành động. Bởi Tần Nhất nói cho tôi biết, đã tận mắt nhìn thấy những thứ kia, thì phải tĩnh mục mấy ngày. "Tĩnh mục" là cố tránh nhìn màu đỏ một thời gian, bởi màu đỏ có khả năng trừ tà, nếu nhìn thấy thì chính khí sẽ xông vào vận khí, giống như sau khi bị lạnh cóng không thể lấy lửa sưởi vậy.

Điều này cũng khớp với những luận thuyết mà Tần Nhất Hằng đã nhắc tới nhiều lần, tôi cũng chẳng biết thực hư thật giả, thôi thì cứ tin còn hơn không, thiếu lòng tin thì không thể kiên trì. Thế nhưng, cũng nhờ tĩnh mục, tôi lại luyện thành thói quen đeo kính râm. Về sau, cùng Tần Nhất Hằng ra ngoài, thoạt nhìn, sẽ thấy tôi có vẻ gì đó cao thâm khó dò.

Cuộc sống chẳng buồn chẳng lo đương nhiên tốt, nhưng sinh hoạt đình trệ cũng khiến cho người ta ngày càng nhàm chán. May sao đúng lúc này Viên Trận lại liên lạc với tôi, nói rằng có một người họ hàng cần bán nhà. Nhưng nghe tả thì ngôi nhà đó không có vẻ nhà ma, người trong nhà vẫn đang sống khỏe.

Tôi nghe xong có hơi thất vọng, nhưng vẫn muốn đi xem một chuyến, bởi từ báo giá Viên Trận gửi, chúng tôi tính ra lợi nhuận cũng khá cao, hơn nữa, tôi nghĩ, không chừng nhà họ chỉ gặp phải chuyện  lông gà vỏ tỏi, căn bản không cần phải dùng đến mấy môn phép thuật, chưa biết chừng tôi sẽ vớ được một món hời lớn.

Tôi bàn với Tần Nhất Hằng , thoạt tiên hắn không đồng ý, nói chúng tôi bây giờ vận may kém, làm kinh doanh chỉ sợ sẽ lỗ, nên đợi một thời gian nữa, đừng sốt ruột kẻo mang họa sát thân. Nhưng rốt cuộc không chịu được tôi chèo kéo dai dẳng, hắn đành quyết định tới xem thử.

Ngôi nhà này cách thành phố chúng tôi không xa, đi đường cao tốc chỉ mất hơn ba giờ. Vì thế cả hai quyết định tự lái xe tới, vừa tiết kiệm được tiền gọi xe và thời gian đi bộ lại vừa tranh thủ được thời gian. Tình cờ Viên Trận cũng có mặt tại thành phố đó, vừa vặn đến nơi đúng vào giờ cơm trưa, chúng tôi mời Viên Trận một bữa.  Trong bữa ăn, kể lại đại khái tình hình của ngôi nhà.

Gia đình nọ đã ở đó mấy năm, chủ nhà là giáo viên trung học, vợ ông ta mở một siêu thị ngay trong khu nhà, hai người có một cô con gái mười sáu mười bảy tuổi, cuộc sống của ba người họ vẫn tốt đẹp. Bởi chủ nhà là giáo viên,  hằng năm vẫn được nghỉ đông và nghỉ hè, hơn nữa bản thân ông ta lại thích du lịch, cho nên kì nghỉ hằng năm đều đi riêng hoặc cùng cả gia đình tìm một vài tour trong nước. Việc lạ xảy ra sau một lần đi du lịch về. Khi ấy bọn họ đi tới một ngọn núi còn chưa được khai thác ở lâm trường Đông Bắc. Vì còn hoang sơ nên chưa có nhiều công nhân đến đây đào bới và gây ô nhiễm, cảnh sắc lại say lòng người, cả nhà vô cùng vui vẻ. Trước khi lên núi, chủ nhà có mua một trái dưa hấu lớn mang theo, thả dưới sông, để dưa mát rồi ăn. Nhưng khi gia đình họ đi chơi trở về thì dưa hấu dưới sông đã biến mất. Bởi lúc ấy không thể xác định được trên núi còn có dân bản xứ hay du khách nào khác không nên người nhà họ tuy mất hứng nhưng cũng đành chịu, chỉ còn cách âm thầm rủa xả kẻ câu trộm dưa hấu, cuối cùng hậm hực xuống núi.

Trên đường về, cô con gái kêu mệt, nói muốn ngủ một lát. Đường sá xa xôi, hai vị phụ huynh cũng ngủ thiếp đi. Không nghĩ rằng sau khi về đến nhà, con gái họ vẫn thấy mệt mỏi và ham ngủ. Thực sự chuyến đi đã hao tốn không ít sức lực, họ không thấy như thế có gì là nghiêm trọng. Nào ngờ sau đó cô con gái ít khi tỉnh, liên tiếp vài ngày chỉ biết ngủ. Đôi vợ chồng lúc này mới bắt đầu sợ hãi, vội vàng chở con đi bệnh viện, tuy vậy sau khi trải qua hàng loạt kiểm tra, kết quả mọi thứ vẫn bình thường, cuối cùng bọn họ chẳng còn cách nào khác, đành phải mời thầy pháp tới xem. Thầy pháp nói, nhất định bọn họ đã trêu chọc phải thứ gì đó trên núi, hiện tại cô con gái đã bị ám, gia đình nên trở lại nơi ấy để cúng tế. Đôi vợ chồng bèn làm theo, họ mua nhiều dưa và trái cây, vội vàng tới ngọn núi kia, quỳ xuống dập đầu xin thứ lỗi hồi lâu, nhưng vẫn chẳng thấy có hiệu quả gì, bất đắc dĩ phải quay về. Sau đó họ lại nhờ vào các mối quan hệ tiếp tục tìm người đến xem, ai cũng nói là do họ bất kính với thứ gì đó trên núi, thực sự không có biện pháp nào khả thi.

Về sau, hai vợ chồng nọ vô tình biết được chúng tôi qua Viện Trận, biết chúng tôi chỉ chuyên mua bán nhà là ma ám, cho rằng chúng tôi có bản lĩnh, với hy vọng chúng tôi tới xem cho họ một chuyến. Họ biết chúng tôi là những kẻ đầu cơ bất động sản, chắc chắn sẽ chẳng đến không, đành cắn răng hứa sẽ lập tức bán ngôi nhà cho chúng tôi với một giá thấp hơn thị trường nhiều, chỉ cần chúng tôi chữa khỏi cho con gái của họ.

Nghe Viên Trận kể xong chuyện của chủ nhà, lòng tôi thoáng chút do dự, Những việc giậu đổ bìm leo dù trước kia tôi đã từng làm, nhưng trắng trợn như thế này mới là lần đầu tiên. Dù sao cũng đã đến rồi, hay là cứ đi xem, nếu thực sự không chịu được lương tâm cắn rứt thì cùng lắm là thu chút phí tượng trưng rồi quay về là được. Ăn cơm xong, chúng tôi đến thẳng nhà họ.

Cặp vợ chồng có vẻ như đã đợi chúng tôi từ lâu, họ nhiệt tình mời trà, thuốc và hoa quả, tôi đều lịch sự từ chối, việc đầu tiên là theo Tần Nhất Hằng đi xem phòng ngủ con gái họ. Cô gái nhỏ lúc ấy vẫn còn tỉnh, nhìn thấy có người vào phòng cũng chỉ miễn cưỡng đảo mắt. Tần Nhất Hằng bước tới gần, nhìn mãi mới quay đầu lại bảo tôi tới nhà bếp lấy dao phay và thớt mang tới. Hắn lôi từ trong túi ra mấy cành cây khô, dùng dao chặt nhỏ, rồi lấy giấy đỏ gói lại ấn lên thiên linh cái của cô bé, sau đó chúng tôi cùng trở ra phòng khách bàn bạc cách giải quyết.

Tần Nhất Hằng nói tình hình hiện tại nan giải, hồn phách của cô bé không hiểu vì sao đã hao hụt khá nhiều. Tôi nghe mà ù ù cạc cạc. Tần Nhất Hằng bèn giải thích luôn.

Ắt hẳn nhiều người vẫn thường xuyên nghe nói tới cái gọi là ba hồn bảy vía, nhưng không mấy ai thực sự hiểu ba hồn bảy vía nghĩa là gì. Đạo giáo đã nói, thực ra linh hồn có ba phần, một là Thiên hồn, hai là Địa Hồn và ba là Mệnh Hồn. Phách thì có bảy, một là Thiên Xung, hai là Linh Tuệ, ba là Khí, bốn là Lực, năm là Trung Xu, sáu là Tinh và bảy là Anh. Trong đó, hồn có thể hiểu đơn giản là đại não của cơ thể, mà phách thì có thể ví von là hệ thống thần kinh, hai thứ này tương hỗ, chi phối thân thể chúng ta. Sâu sa hơn, trong ba hồn thì chỉ có Mệnh Hồn sẽ ở trong thân thể người thường. Còn nếu Thiên Hồn và Địa Hồn cũng có thể quy về trên thân thể một người, thì người đó đã đắc đạo thành tiên. Trong truyền thuyết có những yêu quái tu luyện ngàn năm vẫn không thể thành tiên, vì cơ bản chúng chỉ mới khai mở Địa Hồn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro