Chương 13: Linh Trang đáng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  – Vậy là hai cụ nhà ông tiếc cô con dâu hụt à? – Hạnh cười khanh khách khi nghe Hoàng Anh thuật lại câu chuyện. Hai người đang ngồi trong một quán rượu nhỏ ấm cúng chuyên bán đồ Hàn Quốc.
Hạnh từng có một thời gian ở Hàn Quốc nên cô nàng rất mê những món ăn của xứ sở Kim Chi này. Cứ tuần một lần, cô nàng phải kéo bằng được Hoàng Anh tới quán ăn này uống rượu. Tối nay, cả hai lại ghé vào đây ngồi ăn lòng nước và uống rượu Chon-ju. Mặc dù thừa nhận mình không phải là người uống rượu kém, nhưng so với cô nàng này thì Hoàng Anh phải vái lạy, bởi sức uống rượu của Hạnh gấp anh vài lần. Hoàng Anh không thích những cô gái hay uống rượu, nhưng Hạnh thật sự cũng không phải loại nát rượu như vài nàng anh đã từng gặp trước đây, thế nên anh cũng mặc kệ cho cô uống.

Anh và Phụng Anh đã quay trở lại Hà Nội được một ngày. Tất nhiên, sau khi biết được sự thật về mối quan hệ của cả hai, bố mẹ Hoàng Anh vẫn không đối xử khác đi với Phụng Anh, có lẽ họ thực sự quý mến cô. Lúc hai người đi, ông bà còn nắm tay dặn dò cô nếu có thời gian thì hãy về thăm họ. Phụng Anh chỉ biết cười trừ không nói gì. Sau đó, cô cũng từ chối không nhận số tiền mà anh lịch sự đưa ra, cô nói rằng, cô coi như đây là một chuyến đi nghỉ ngơi, cô cũng không có công cán gì trong chuyện này, nếu anh cứ ép cô nhận tiền thì cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Phụng Anh không hiểu tại sao mình lại đưa ra cái lý do đó, có lẽ không phải buột mồm mà từ tận trong lòng, cô cũng muốn gặp lại anh chứ không hoàn toàn cắt đứt như trước đây từng giao kèo.

Hoàng Anh hoàn toàn vui vẻ khi thu tiền lại, anh còn đang nghĩ ra lý do để hẹn gặp lại Phụng Anh, không nghĩ cô lại là người chủ động nói ra điều đó. Vì thế anh đã hẹn mời cô một bữa ăn thay cho lời cảm ơn.

– Tôi biết, người như ông chẳng thể nào dứt ra được cái trò chơi tình ái đầy phiêu lưu và cân não này... – Hạnh nói như thể đã đoán được mười mươi kết cục mối quan hệ của Hoàng Anh và Phụng Anh cho tới thời điểm này.

– Ừ, bà lúc nào chả giỏi. – Hoàng Anh nhấp một ngụm rượu, tỏ vẻ trầm ngâm.

– Không phải là ông thực sự muốn nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ này đấy chứ? Tôi tưởng ông không thích dây dưa với mấy cô nàng thích buôn phấn bán sương?

– Nhưng Phụng Anh có vẻ như không phải người như thế! – Hoàng Anh chống chế.

– Vậy lúc yêu Linh Trang ông có thấy cô ta là người có thể sẵn sàng chạy theo của cải để bỏ rơi ông không? – Hạnh lườm anh, cười nhạt.

Hoàng Anh cứng họng, trái tim khẽ run rẩy.

– A, đừng khóc... – Hạnh cười vang khi thấy gương mặt anh đang dần tối lại. – Tôi chỉ muốn xem xem ông có chắc chắn về tình cảm trong lòng mình hay không mà thôi. Ông biết đấy, một khi là ngộ nhận, người bi thương sẽ không chỉ là một người.

Khi nói đến câu này, Hạnh cũng chợt trở nên trầm ngâm.

– Còn bà? Định sống thế này tới bao giờ?

– Người đặc biệt như tôi, nếu kết thúc cuộc sống như thế này sớm thì tiếc quá ông ạ! – Hạnh cười khì, nháy mắt với anh, lại ngửa cổ dốc cạn một chén rượu.

Hoàng Anh chỉ lặng lẽ cười. Ừ, anh tội gì phải vì một cô gái đã phản bội mình mà đau khổ như thế trong khi còn có biết bao nhiêu người thèm được yêu đúng nghĩa, muốn được đau khổ vì tình yêu chân thành mà không được. Nhìn người vui vẻ như Hạnh, có mấy ai hiểu hết được nỗi khốn khổ trong lòng cô?

Anh âm thầm thở dài, lại tiếp tục rót rượu.

– Kể cho tôi nghe về cô bé ấy xem nào? – Hạnh cũng chuyển chủ đề.

– Cái gì tôi cũng kể rồi còn gì.

– Không, về cảm nhận của riêng ông về cô bé này ấy. Một cô gái khiến ông phải suy tư nhiều như thế, tôi nghĩ hẳn phải có gì đặc biệt.

– Tôi cũng không biết... – Hoàng Anh lắc đầu cười. – Hay để hôm nào tôi giới thiệu hai người với nhau rồi bà tự cảm nhận nhé! Phải rồi, bà cũng tham gia mấy công tác từ thiện mà, hay bà đại diện NASSCO đi đợt này luôn đi, tôi có hai suất. Nếu bà đi thì tôi cũng sẽ không thấy cô đơn, mà cũng không bị khó xử giữa Phụng Anh và Uyên. Họ là bạn của nhau, Phụng Anh không muốn vì tôi mà tình bạn của họ tan vỡ. Đó cũng là lý do mà cô ấy vẫn một mực giữ khoảng cách với tôi.

– Tình bạn vĩ đại quá! Nhưng có lẽ đấy là do cô bé chưa thật sự dành tình cảm cho ông thôi, nếu không thì tình bạn cũng chỉ như cục đá ngáng đường, đá đi cái là xong. – Dường như đã bắt đầu ngà ngà say nên Hạnh có vẻ nói năng lộn xộn hơn lúc trước. – Mà cái cô bé Uyên đó là em của Huy nhỉ, vẫn còn theo đuổi ông đấy à? Lạ nhỉ, tôi thấy cô ấy cũng được, lý lịch lại sạch sẽ, lại si mê ông như thế, sao không đồng ý phắt cô ấy đi, còn bỏ công sức theo đuổi một cô gái khác làm gì?

– Chuyện tình cảm thế nào chắc bà cũng hiểu...

– Ừ... chỉ là thời nay con người ta nên sống tỉnh táo và thực dụng một chút, nếu không sẽ khổ.

Có lẽ đang nhớ lại một chuyện cũ không vui nào đó nên gương mặt Hạnh cũng trở nên buồn rầu hẳn. Hoàng Anh cũng hiểu, chỉ có những lúc hai người ngồi riêng tư thế này, cô bạn thân của mình mới có thể bộc lộ hết những tâm tư kín đáo trong lòng. Ngoài anh ra, có lẽ ít người biết được đằng sau một cô nàng luôn vui vẻ và tỏ ra mạnh mẽ lại là một trái tim yếu ớt và mong manh tới mức nào.

– Bà nói thì triết lý lắm, nhưng sao cứ vận vào thân bà thì bà lại nói: 'phải sống thành thật với lòng mình'?

– Tôi khác, ông khác. – Hạnh cười nhạt.

– Cũng là người, cũng chỉ có một trái tim mà thôi, có gì mà khác nhau. Tôi giống bà, nếu cần thân xác một cô gái, tôi sẽ không tìm đến những cô gái ngoan hiền, tử tế như Uyên. Trang rời bỏ tôi, đó là lựa chọn của cô ấy, ít ra cũng đã có thời gian cô ấy yêu tôi thật lòng. Tình yêu cuối cùng cũng chỉ có hai đích, hoặc là nước mắt, hoặc là nụ cười, mà cũng chẳng ai cười lâu được, chỉ có thể xem ai là người cười tới cuối cùng.

– Rồi cô ta sẽ hối hận. – Hạnh phì cười.

– Tôi lại hy vọng cô ấy sẽ không hối hận. – Hoàng Anh lắc đầu.

– Vì sao?

– Nếu cô ấy hối hận, tôi sẽ lại càng tự trách mình đã không làm cô ấy hạnh phúc, đã không giữ được chân cô ấy ở lại.

– Khó hiểu quá! – Hạnh lắc đầu, bĩu môi.

– Thôi uống đi rồi về sớm. – Hoàng Anh vươn tay vò vò mái tóc tém bù xù của cô, sau lại nói. – Mà bà chưa nói là có đồng ý đại diện cho NASSCO đi thiện nguyện với bên câu lạc bộ Sức Trẻ của Phụng Anh hay không? Đi hay không để tôi còn liệu chứ?

– Ừ thì đi. Đi để xem cô gái của ông thế nào?

Hoàng Anh cười cười không nói, không hiểu sao lúc này trước mắt anh lại thấp thoáng hình ảnh thiếu nữ mặc váy đỏ như loài phượng hoàng kiêu hãnh chuẩn bị tấu lên vũ khúc của riêng mình.

***

Hoàng Anh về tới nhà thì trời cũng đã khuya, sương lạnh làm áo khoác ngoài của anh ướt đầm một khoảng vai. Gửi xe trong tầng hầm xong, anh vội vàng bấm thang máy đi lên nhà. Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, anh đã sững người lại, sửng sốt đến không nói thành lời khi thấy Linh Trang đang đứng trước cửa nhà anh, hai tay ôm lấy vai vì lạnh. Đầu tiên, Hoàng Anh còn nghĩ chắc do mình say quá mà bị ảo giác, nhưng khi cô thấy anh và tiến lại, rồi cô cất tiếng nói, anh mới biết cô thực sự đang ở đây.

Trước cửa nhà anh. Lúc 10h đêm.

– Em tới để lấy mấy cuốn sách còn để quên ở nhà anh. – Linh Trang giải thích, cô hơi cúi mặt, chiếc khăn lụa được quấn quanh cổ và trùm cả lên đầu để cho đỡ lạnh, mái tóc mai lòe lòe trước trán khiến cho anh khó lòng nhìn được rõ mặt cô.

– Ừ... – Hoàng Anh thấy cổ họng khô khốc, chỉ nói được một từ duy nhất.

Anh đứng trân trân nhìn cô một hồi mà Linh Trang vẫn không ngẩng đầu lên. Rồi anh dợm bước, rút chìa khóa ra và nói:

– Vào nhà đi.

– Em chỉ lấy sách thôi rồi sẽ về ngay. – Linh Trang bối rối giải thích thêm.

– Vào nhà đi. – Hoàng Anh lại nhắc lại, sau đó anh đưa tay bấm công tắc điện và bước vào nhà.

Linh Trang tháo giầy và để lên kệ, sau đó mới bước vào theo anh. Hoàng Anh cởi áo vắt lên sofa, quay lại thì đã thấy Linh Trang bước qua mặt mình, đi thẳng về phía giá sách kê ở góc nhà. Hoàng Anh cũng mặc kệ, để cho cô tự tìm sách của mình, anh ngồi xuống ghế. Mặc dù lúc này gương mặt anh bình thản và có phần lạnh lùng nhưng trong lòng anh thì đang nổi sóng ầm ầm. Không hiểu sao, lúc nào anh cũng nghĩ mình đã có thể bình tâm lại và sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, nhưng hễ cứ một mình đối mặt với Linh Trang, trong lòng anh lại nổi lên những cảm xúc rất khác lạ, vừa có sự nuối tiếc, vừa có sự nhớ nhung, lại vừa có sự ghen tuông,... Có lẽ, những cơn giận dữ của anh, mối hận trong lòng anh đều bắt nguồn từ sự ghen tuông với kẻ lắm tiền nhiều bạc đã đánh cắp mất cô từ tay anh. Giận người, anh lại giận mình vô dụng, giận mình vì quá ham mê theo đuổi công danh mà mất cô lúc nào không hay.

– Em lấy được sách rồi. Cảm ơn anh vẫn giữ chúng cho em. – Linh Trang có lẽ phát hiện ra một vài đồ đạc cũ của cô như chiếc cốc đôi với anh, chiếc tạp dề màu vàng vẫn treo trên móc ở bếp và mấy con gấu bông nhỏ cô mua cho anh trang trí trong góc tủ đã biến mất, nên cô tỏ vẻ rất cảm kích khi anh giữ lại những cuốn sách cho cô.

Thực ra thì Hoàng Anh cũng chẳng nhớ đâu là sách của cô và đâu là sách của anh trong đống hỗn độn mà cả nửa năm nay anh không sờ tới ấy. Giá sách để ngoài phòng khách anh ít sử dụng, thường thì chỉ có Linh Trang hoặc Hương Anh để ở đó, nên Hương Anh không dẹp chúng đi thì anh vẫn nghĩ đó là của em gái mình. Những cuốn sách anh hay đọc đều để ở cái giá sách nhỏ hơn trong phòng ngủ, đó cũng là nơi anh đã phát hiện ra tờ giấy nhớ Linh Trang còn kẹp lại trước khi hai người chia tay, tờ giấy nhớ mà mãi mấy ngày trước anh mới phát hiện ra.

Cho đến khi Linh Trang chọn xong sách của mình và quay ra thì Hoàng Anh vẫn đang ngồi đó, nhìn cô từ phía sau với ánh mắt tần ngần. Cô hơi cúi mặt xuống, quay lưng lại với ánh điện, nói:

– Em đã tìm xong rồi. Cảm ơn anh nhé! Em về đây!

Thấy Hoàng Anh không nói gì, cũng không có ý gì là sẽ mời mình ngồi lại, cô càng cúi gằm mặt, dợm bước đi về phía cửa. Nhưng mới chỉ nhấc chân đi được vài bước, Hoàng Anh vụt đứng dậy, nói:

– Khoan đã.

Câu nói gần như quát của Hoàng Anh làm Linh Trang giật nảy mình, trong lòng lại âm thầm thở phào. Cô dừng bước, cũng không quay sang nhìn anh, chỉ đứng chôn chân tại chỗ chờ anh đi tới.

– Mặt em làm sao thế kia? – Anh túm lấy cổ tay cô, gằn giọng.

– A!!! – Linh Trang rên nhẹ lên một tiếng vì đau làm Hoàng Anh vội vàng kéo tay áo của cô lên, để lộ ra phần cẳng tay bầm tím rất ghê người.

Đôi mắt và một bên gò má hơi sưng của cô có thể dùng phấn để che đi vết bầm, nhưng trên tay thì không. Linh Trang giật tay lại, lui về sau một bước.

– Em không sao. Không cẩn thận nên bị ngã thôi. – Cô cúi đầu đáp, có thể nghe trong giọng nói có tiếng nấc nghèn nghẹn.

– Hôm trước em nói là em tập lái xe nên bị ngã, sao hôm nay đã lại ngã nữa rồi? Em đang nói dối đúng không? Là ai đã gây ra vết thương này? Có phải là...

Hoàng Anh ngừng lại, nén vẻ tức giận, chầm chậm thốt ra một câu:

– Có phải là chồng em gây ra không?

– Không... không... – Linh Trang lắc đầu quầy quậy. – Không phải anh ấy, là em bị ngã thôi.

Nói rồi cô định lách người tránh anh để đi ra cửa, nhưng Hoàng Anh đã túm lấy tay cô kéo lại.

– Khi em nói dối, em thường không dám nhìn anh. Với tính cách của em, chắc chắn không bao giờ tự dung chạy tới đây chỉ để lấy mấy quyển sách kia. Cũng như hôm trước, không phải em hẹn gặp anh chỉ để xin việc cho em gái em. Em đã rời bỏ anh, vậy em còn chạy đến gặp anh để muốn anh an ủi em, hay thương xót em, hay sẽ bênh vực em? – Hoàng Anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng tức giận.

Bị Hoàng Anh bóc mẽ, gương mặt của Linh Trang sầm xuống, rồi đôi mắt đang loang loáng nước của cô chợt trở nên lạnh lẽo, cô cười nhạt nói:

– Anh còn tự mình đa tình đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ anh vẫn cho rằng tôi rời bỏ anh là sai lầm của tôi sao? Sao anh không nghĩ đó là thất bại của mình. Một kẻ bại trận trước chồng tôi thì làm gì có tư cách mà phê phán anh ấy. Phải, là chồng tôi đã đánh tôi, thì sao, tôi tình nguyện bị anh ấy đánh như thế đấy. Anh ấy đánh tôi là trừng phạt tôi vì tôi không chịu vâng lời, cái đó là chồng dạy vợ thì có gì sai? Còn anh thì sao, người nhu nhược và không quyết đoán như anh, nếu không học cách dạy cái con bé kia từ bây giờ đi thì cưới về khéo bị nó cưỡi lên đầu.

– Cô... – Hoàng Anh trừng mắt, hoàn toàn sụp đổ trước những câu nói ngang ngược kia của Linh Trang.

Bàn tay đang giữ lấy cánh tay cô dần dần lỏng ra rồi buông thõng xuống. Anh thất vọng quay đi, nói:

– Được rồi. Em đi đi.

Anh không quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa rất mạnh ở sau lưng. Hoàng Anh như một con gà mắc mưa, không còn sức lực mà nằm rũ ra ghế, ngay cả hít thở với anh cũng trở nên khó khăn.

Ngoài hành lang, trước thang máy, Linh Trang đưa tay lên bụm miệng để không phát ra tiếng khóc nấc. Lúc này, nước mắt đã ướt đầm gò má xanh xao và sưng tấy của cô, rửa trôi đi lớp trang điểm qua loa, làm lộ ra những mảng da tím xanh vô cùng xấu xí.

Đêm nay, cô biết đi đâu?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xinlỗi