Chương 23: Anh có thương em đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đã có lúc Hoàng Anh nghĩ chẳng lẽ chuyện giữa anh và Phụng Anh cứ thế kết thúc hay sao? Càng ở bên nhau lại càng nhận ra nhiều điểm không thể nào hòa hợp được. Thực ra, anh và Phụng Anh mới chính thức yêu được một tháng, cũng chưa có kỷ niệm gì được gọi là sâu sắc, chưa có cuộc chia tay nào đẫm nước mắt như trong phim, cũng chẳng có trận cãi cọ gì để rồi một bên phải xuống nước nhận thua vì không muốn ai phải nói lời dừng lại. Tình yêu cứ đều đều như thế, chẳng quá vui, cũng chẳng quá buồn, chẳng quá mong chờ, cũng chẳng quá hờ hững... Chính anh cũng phải tự đặt câu hỏi, liệu là vì anh chưa thực sự sẵn sàng để bên cô, hay do trái tim anh đã bước vào thời kỳ bão hòa nhất, có hay không có tình yêu cũng chẳng thay đổi được gì nhiều.

Sau những ngày trước Tết, hai người bên nhau quấn quýt, chỉ nghỉ vài ngày mà anh cảm thấy nhớ cô quay quắt, ngày nào cũng gọi điện nói chuyện từ tối tới tận đêm khuya, hết chuyện nọ tới chuyện kia, liên miên không dứt. Đêm Giao thừa, cả hai còn lập ra những kế hoạch cho năm mới, hứa hẹn nhất định sẽ phải làm cùng nhau. Anh cũng đã nghĩ tới bao nhiêu tương lai xa vời, mà ở đó, anh và cô sẽ cùng thức dậy trên một chiếc giường, dưới cùng một mái nhà, có những chuyện vui vẻ để làm cùng nhau,... Nghĩ đến những điều đó, tim anh thấy ấm áp và bình yên.

Đêm trước ngày Valentine, khi gọi điện cho cô, anh nghe cô thỏ thẻ nói rằng:

"Em sẽ nấu cho anh một bữa ăn coi như làm quà Valentine nhé!"

Hoàng Anh suýt phá lên cười, sau đó không khỏi nghĩ tới cảnh cô sẽ phá tung cái bếp của anh, hoặc tệ hơn là đốt luôn cả bếp cũng không chừng. Nhưng anh vẫn vui vẻ đồng ý, thậm chí còn rất hào hứng hỏi:

"Tại sao tự nhiên em lại thích nấu ăn thế? Chẳng lẽ về quê nghỉ Tết bị mẹ bắt học nấu ăn à?"

Cô im lặng mất vài giây, sau đó lại nói:

"Không, tự nhiên em thích."

"Ừ được rồi, anh nhất định sẽ ăn những gì em nấu. Dù thế nào cũng sẽ ăn hết mới thôi."

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, dường như một quãng im lặng trước đó của Phụng Anh chỉ giống như cô bối rối để tìm ra một lý do khiến mình khỏi ngượng ngùng. Nhưng giờ Hoàng Anh mới hiểu, thì ra sau sự im lặng thoáng qua ấy là cả một câu chuyện dài.

Đúng ngày Valentine, Hoàng Anh xin phép bố mẹ về quê cô chơi, sau đó sẽ trở lại thành phố luôn. Anh muốn cho cô một sự bất ngờ nên cũng không thông báo trước, một mình lần theo địa chỉ nhà viết trên hồ sơ của cô mà anh từng vô tình đọc được mà về tới tận nơi. Lúc đứng dưới cổng, ngước mắt nhìn lên ngôi biệt thự ba tầng lộng lẫy, khang trang trên một con phố sạch sẽ, rộng rãi và yên tĩnh, anh còn cảm thấy lăn tăn không biết mình có tìm tới nhầm địa chỉ hay không? Phụng Anh sống và chi tiêu hàng ngày với một mức tiền quá ít ỏi nên anh chưa bao giờ nghĩ cô được sinh ra trong một gia đình có điều kiện cả. Nếu nhà cô có điều kiện thì cô sẽ không phải làm những công việc kia, và cô cũng sẽ không phải sống trong một xóm trọ tồi tàn, sống một cuộc sống tạm bợ nhường ấy.

Lúc đang loay hoay định lấy điện thoại ra gọi cho cô thì một người đàn ông xuất hiện ở cổng, trên tay là một cái kéo dùng để cắt tỉa cây xanh. Người đàn ông trạc ngoài năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ mùa đông bằng vải bông, lớp ngoài bọc lụa sang trọng, nhưng không hiểu sao anh lại thấy người này có một vẻ khắc khổ mà những vỏ bọc nhung lụa bên ngoài không làm sao che giấu được. Dáng dấp và đường nét khuôn mặt của người này lại có một chút gì đó rất giống với Phụng Anh khiến cho anh cũng thấy ngờ ngợ, không biết có nên cất tiếng hỏi hay không?

– Cậu hỏi ai? – Người đàn ông nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.

Anh ngẩn ra, không hiểu sao cảm thấy lúng túng, vài giây sau mới lên tiếng:

– Dạ, chú cho cháu hỏi đây có phải nhà của Phụng Anh không ạ?

Người đàn ông nhìn anh đầy ngờ vực, lại có vẻ kinh nghi, sau đó lại hỏi bằng giọng trầm trầm, không nhanh, không chậm:

– Cậu là gì của con bé?

Nghe hỏi một câu như thế, dấu hỏi to đùng trong đầu Hoàng Anh mới tán đi. Đoán rằng đây là bố của cô nên anh không khỏi lễ phép:

– Dạ, cháu chào chú. Cháu là bạn của Phụng Anh, hôm nay sang nhà chúc Tết cô chú ạ!

– Cậu là bạn thế nào với nó? – Lại vẫn là thái độ dò xét của ông bố với giọng không có vẻ gì như vui mừng khi thấy có bạn của con gái tới chơi cả.

Hoàng Anh cũng hơi ngượng khi cứ phải nói qua lại với nhau qua cánh cổng sắt cao và to sụ, nhưng anh biết mình cũng không thể mất điểm trong mắt phụ huynh tương lai được, vì vậy vẫn cười nhã nhặn, đáp:

– Cháu và Phụng Anh mới quen nhau được mấy tháng, hôm nay cháu đến nhà cũng là muốn xin phép gia đình cho bọn cháu được phép đi lại với nhau.

Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ nhìn anh hồi lâu, sau đó rút từ trong túi áo ra một cái điều khiển và khẽ bấm. Cánh cổng sắt nặng trịch từ từ mở ra. Bố Phụng Anh nhìn người khách ngoài cổng, khẽ nhắc:

– Cậu vào nhà chơi.

Sau đó quay người đi vào sân.

Hoàng Anh bước vào, cánh cửa sau lưng lại từ từ khép lại.

Đi vào khoảng sân lát gạch đỏ tươi, Hoàng Anh bị choáng ngợp bởi những chậu cây cảnh lớn được uốn, cắt tỉa khá tỉ mỉ. Có vài cây khế, cây sung có gốc to bằng bắp đùi người lớn, được điêu khắc thành hình những ông phúc, lộc, thọ rất tinh xảo. Hoàng Anh cứ đứng ngây ra mà ngắm, không hiểu bàn tay tài hoa nhường nào mới có thể khắc những hình sinh động như vậy lên những thân cây còn sống thế này?

Theo chân người đàn ông bước vào nhà, anh đi theo sau, trong lòng đang nghi hoặc, không hiểu sao lại cứ có cảm giác người đàn ông này đang cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Bước vào trong phòng khách, anh chỉ thấy nội thất bên trong làm toàn bằng gỗ, được trạm trổ tương đối cầu kỳ, ngay cả những vật dụng nhỏ nhất trong nhà đều là hàng thủ công tinh xảo.

Bố Phụng Anh cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn trà, lấy từ trong một hộp gỗ giữ nhiệt ra một tích trà bằng sứ kiểu cũ, sau đó rót nước chè xanh trong tích ra hai cái chén cỡ lớn. Hoàng Anh nhìn quanh căn phòng khách rộng rãi, chỉ thấy đồ đạc trong phòng cũng không quá nhiều, tương đối đơn sơ, không thừa cũng không thiếu. Trong lòng anh lại có một chút cảm giác thiếu vắng, cảm thấy nó không giống như những căn phòng khách khác, nhưng rốt cuộc không giống ở chỗ nào thì anh cũng không thể nào nghĩ ra ngay được.

– Cậu uống nước đi.

Hoàng Anh nhấp một ngụm trà cho ấm người, lại thấy dường như bố Phụng Anh không có ý gì là gọi con gái xuống nhà nên khẽ hỏi:

– Phụng Anh có nhà không chú? Cháu tới bất ngờ nên cũng không báo gì cho em ấy cả.

– Nó không có nhà đâu. – Người đàn ông lắc đầu. Nhìn dáng dấp ông nhỏ bé ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành gỗ, Hoàng Anh chỉ nghĩ tại sao ông lại cô đơn đến thế.

Còn không đợi anh nói thêm câu gì, ông lại tiếp:

– Nó không có ở nhà... cũng phải bốn năm rồi.

Hoàng Anh nhìn ông, dường như vẫn chưa định hình được hết ý nghĩa trong câu nói ấy. Sau vài giây cả hai chìm trong trầm mặc, anh mới cẩn thận hỏi lại:

– Phụng Anh luôn không về nhà sao chú? Vậy giờ em ấy ở đâu ạ?

Đáp lại anh là sự im lặng dường như không có hồi kết.

Hoàng Anh ở lại nhà Phụng Anh qua bữa cơm trưa, nghe hết câu chuyện dài, uống vài chén rượu nhạt, sau đó mới xin phép được lên Hà Nội tìm Phụng Anh, kèm theo lời hứa sẽ khuyên cô trở về nhà. Trong lòng anh vừa buồn lại vừa giận. Anh buồn khi được nghe câu chuyện về quá khứ của cô, lại giận khi cô xử sự quá trẻ con như thế này, càng khó chịu hơn khi cô giấu anh tất cả. Thì ra, cô chưa từng thực sự mở lòng với anh, tất cả những gì anh biết ở con người cô mới chỉ là một phần rất nhỏ. Lên xe rồi, trong đầu anh vẫn còn nhớ nguyên vẹn câu nói của bố cô, với cái giọng nghẹn ngào và đôi mắt rưng rưng đầy đau khổ:

– Bao nhiêu năm tôi nuôi dưỡng nó cũng không bằng một người mẹ đã bỏ nó đi từ hồi nó còn rất nhỏ.

Ông còn dặn dò anh:

– Em nó còn nhỏ, nếu nó có làm gì sai, cậu hãy bảo ban nó giúp tôi. Cậu trưởng thành hơn nó, hy vọng cậu có thể làm chỗ dựa cho nó thay người cha bất lực này.

Hoàng Anh chưa từng chứng kiến một người đàn ông nào khác khóc ngoài mình. Anh hiểu, khi người đàn ông rơi nước mắt, là họ đã không thể khống chế nổi nỗi đau đớn giằng xé trong lòng nữa rồi, vậy mà, cha của Phụng Anh đã phải chịu đựng nỗi đau ấy bao nhiêu năm qua. Cứ nghĩ vậy là anh cảm thấy rất giận cô. Anh rất muốn lập tức túm lấy cô mà đưa cô về xin lỗi người cha đáng thương kia, nhưng khi nhìn thấy nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra của cô, anh đã không kìm được mà to tiếng với cô ngay tại chỗ.

Có lẽ anh hơn cô nhiều tuổi quá nên cuối cùng suy nghĩ của cả hai vẫn không thể nào hợp nhau được. Cô yêu cuộc sống tự do của cô, cho rằng những điều mình cư xử là đúng, là phù hợp. Còn anh, người đàn ông luôn hướng tới cuộc sống gia đình, lại không thể nào chấp nhận được sự cố chấp ấy.

Thế là cuộc sống bận bịu cứ thế cuốn anh đi, để anh vô tình quên mất cô ở một nơi nào đó sau lưng mình. Một tháng không gặp cô, một tháng bận bịu với những dự án lớn và hàng ngày ra vào bệnh viện, chăm sóc bố anh đang chờ phẫu thuật tim ở bệnh viện, Hoàng Anh những tưởng hai người cứ thế là xong. Thỉnh thoảng nghĩ tới cô, anh cũng cảm thấy có chút khó chịu, có chút bồi hồi, có chút thổn thức nhớ mong, nhưng chỉ là thoáng qua, nó chẳng đủ mạnh mẽ để thúc đẩy anh chạy đi tìm cô.

Bố anh đã phẫu thuật tim thành công, sau một tháng nằm viện cuối cùng cũng được cho về quê nghỉ ngơi và theo dõi tại nhà. Sau khi đưa ông về tới nhà, Hoàng Anh lại hối hả quay về thành phố. Dự án đang dang dở, anh cũng không thể xin nghỉ thêm được, nếu không công việc sẽ bị gián đoạn rất nhiều.

Buổi tối tháng ba, trời mưa phùn và rất lạnh, không khí ấm áp của mùa xuân những ngày đầu năm mới đã bị cơn mưa phùn và trận rét cuối mùa át đi nhiều ngày nay, khiến cho Hoàng Anh luôn có cảm giác như đang giữa mùa đông vậy. Tắm xong, Hoàng Anh lười biếng nằm ngả ra ghế salon xem ti vi, lướt lướt qua vài kênh truyền hình sau đó dừng lại ở một kênh ca nhạc. Lúc này, chỉ có ca nhạc mới dễ dàng khiến con người ta đi vào giấc ngủ nhất.

Nhưng không hiểu sao anh nằm mãi cũng không ngủ được, thỉnh thoảng lại đưa mắt ra nhìn màn mưa lất phất bên ngoài khung cửa kính. Anh lại chợt nghĩ tới Phụng Anh, nhớ tới cái đêm mưa phùn rét mướt khi anh gặp cô ngoài bờ Hồ. Hôm ấy, anh đi chơi cùng Uyên, còn cô đi vẽ thuê với cậu bạn thân là Mạnh. Khi họ gặp nhau, khi nhìn vào ánh mắt dửng dưng của cô, anh đã cảm thấy rất không vui, rất hẫng hụt với chuyện cô tỏ ra thân thiết cùng một cậu bạn trai khác. Nhưng anh lại không nhận ra rằng, thứ tình cảm ghen tuông, muốn sở hữu, muốn ở bên cô đã hình thành trong trái tim mình từ ngày hôm đó. Anh đã không nhịn được lòng, để mặc Uyên bắt xe về trước, còn mình thì chạy tới trước ngõ nhà cô, chờ như một tên ngốc, muốn nói mấy lời thật tình cảm với cô, cuối cùng lại thành một cuộc cãi vã chẳng ra đâu vào đâu.

Hay vào một đêm mưa mùa đông khác xa hơn, khi anh tình cờ nhìn thấy cô đi chung xe với Uyên. Cô trùm một cái áo mưa mỏng, cả gương mặt trắng bệch vì mưa lạnh nhưng vẫn rạng rỡ vô cùng. Ngày hôm đó, anh đã tự nhủ với lòng mình, một nụ cười trong sáng như thế chẳng khi nào có ở trên gương mặt những cô gái buôn phấn bán sương dày dạn. Và anh mong gặp lại cô biết bao nhiêu.

Hoàng Anh nghĩ tới đó và chợt cười. Thì ra, giữa anh và cô không phải chẳng có kỷ niệm gì với nhau, trái lại, ngay cả những chuyện tầm phào nhất anh cũng vô tình khắc ghi vào tim tự lúc nào. Lúc cô hát, lúc cô đàn, lúc cô cười, và cả lúc cô buồn, lúc cô yếu đuối trong lòng nhưng lại cứ cố tỏ ra mạnh mẽ, hình như anh nhớ mọi trạng thái gương mặt cô vào lòng.

Hoàng Anh bật dậy, không hiểu sao trong lòng lại đang đấu tranh, trái tim anh nói rằng anh nên chạy đi tìm cô, làm lành với cô. Anh hiểu, một người ương bướng và kiêu ngạo như cô thà chịu đau lòng đến chết cũng sẽ không bao giờ làm lành với anh trước, trừ phi ngày đó cô như con nhím đã nhổ hết những chiếc lông nhọn hoắt trên người mình, trải qua đau đớn và bi thương tới cực điểm. Nhưng đến lúc đó, cô cũng sẽ chẳng còn là cô nữa.

Đang định đi tìm áo khoác và chìa khóa xe, đột nhiên anh lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, không biết ai lại tới vào giờ này?

Lúc nhìn thấy Phụng Anh cả mái tóc ướt đầm đứng sau cánh cửa, tim anh như nảy lên một nhịp, hình như nơi sâu thẳm đó dấy lên một thứ cảm xúc kỳ lạ mà chính bản thân anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình một lần nữa lại trải qua. Đó là yêu thương, là đau xót, là giật mình, là hối hận... Chỉ một thoáng chốc, Hoàng Anh đã trải qua đủ thứ cảm xúc ngổn ngang.

Phụng Anh một tay cầm cái ô ròng ròng nước mưa, mái tóc bị nước hắt vào bết lại, thả tán loạn trên vai và sau lưng. Cô mặc một chiếc quần ka ki màu xanh rêu, chân đi giày thể thao, một chiếc áo len cổ lọ màu kem, bên ngoài chỉ khoác thêm một chiếc áo gió mỏng. Trên tay kia của cô có xách theo một cái túi giấy, bên trong thò ra một cái cổ chai, hình như là rượu. Gương mặt cô hơi ửng hồng, ánh mắt nhìn anh thản nhiên. Thấy anh cứ đứng đực ra, cô nhoẻn miệng cười:

– Em có được welcome ở đây, vào giờ này không?

Hoàng Anh nhíu nhíu mày:

– Em uống rượu sao?

– Ừ. Nhưng hơi buồn, nên tới mời anh mấy chén. Nếu anh không thích thì thôi vậy.

Cô nói xong thì định quay người đi. Anh thở dài trong lòng, sau đó vươn tay giữ cô lại, kéo thẳng vào nhà.

Đây không phải lần đầu Phụng Anh tới nhà anh. Sau khi chính thức quen nhau, cô hay tới nhà anh ăn cơm, sau đó anh đọc sách, cô vẽ hoặc ngồi đàn, nhưng cô chưa từng ngủ lại đây. Cô từng nói với anh, không phải cô tỏ ra thanh cao gì, nhưng cô muốn hai người gắn bó hơn rồi hãy nghĩ tới những chuyện khác. Anh tôn trọng suy nghĩ đó của cô, chưa từng ép buộc cô đi vượt qua quan hệ hiện tại với mình.

Phụng Anh đặt cái ô ướt sũng nước lên nóc tủ giày, sau đó đi thẳng về phía sofa. Hoàng Anh lặng lẽ mang cái ô vào treo trong nhà tắm cho khô, sau đó còn lấy thêm một cái khăn bông mang ra. Phụng Anh đang lần lượt lôi đồ ở trong túi giấy ra, một chai rượu vodka men, một hộp xốp hình như có đồ ăn gì đó. Thấy anh đi ra, cô cười cười

– Em có thể mời anh uống rượu không?

– Vì sao lại mời anh? – Anh ngồi xuống ghế bên tay phải cô, lòng quặn đau khi thấy cô như vậy. Anh biết, Phụng Anh rất ghét uống rượu. Tâm trạng phải tồi tệ thế nào thì cô mới chủ động mời anh thế này.

– Vì em muốn say.

– Anh sợ em chưa say thì anh đã quá say rồi, tửu lượng của em cao quá!

– Không phải, là vì trước mặt người khác em không dám say. Với anh thì khác.

Hoàng Anh nhìn cô cười, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười ấy trống rỗng và cô đơn biết bao nhiêu. Có lẽ anh đã sai rồi. Sai khi bỏ cô lại một mình trên phố ngày hôm ấy. Sai khi biết cô bướng bỉnh mà anh còn làm căng. Tới lúc này, Hoàng Anh chợt nghĩ, hình như cả tháng qua, anh đã sống mà như không sống, không cảm xúc, không ký ức, không lưu lại trong lòng bất cứ một điều gì, chỉ có trống rỗng.

Thì ra, chỉ là anh đang trốn chạy sự thiếu vắng cô trong cuộc sống của mình.

Anh đưa cái khăn cho cô, yêu cầu cô lau khô tóc trước, còn anh đứng dậy đi lấy chén. Phụng Anh cũng không từ chối, cô vò vò qua mái tóc của mình làm nó rối tinh rối mù lên, sau đó cứ để nó nằm vắt trên vai, lại tiếp tục rót rượu vào chén.

Anh cạn với cô chén đầu tiên, mùi rượu cay nồng, sặc lên tận mũi, cả cơ thể như được chén rượu đầu tiên này làm ấm dần lên.

Hoàng Anh không muốn Phụng Anh uống thêm nhiều nữa, nên anh tìm chuyện để nói với cô, muốn cô tạm quên đi.

– Em chuẩn bị đồ án tốt nghiệp tới đâu rồi?

– À, cũng tàm tạm rồi.

Phụng Anh trả lời xong lại tự rót cho mình một chén rượu và uống cạn, cũng không để ý tới chén rượu còn nguyên của anh. Hình như cô không phải tới để mời anh uống rượu, mà đang cần tìm một người để nói chuyện.

Mấy miếng mực khô nướng trong hộp xốp đã khô cứng lại, dai ngoách. Hoàng Anh không ăn, chỉ ngồi nhìn cô nhe răng, trợn mắt dứt mấy cái râu mực, trong lòng lại thấy hành động này của cô vừa buồn cười lại rất đáng yêu.

– Em chưa ăn tối sao? – Anh vừa hỏi vừa cầm lên một miếng mực, xé thành từng sợi nhỏ cho cô dễ ăn ơn.

– Em đang ăn đây. – Cô vẫn tập trung chiến đấu với cái râu mực.

Hoàng Anh lắc đầu cười khổ. Anh đứng dậy, đi vào bếp, lục lọi trong tủ lạnh, cuối cùng lấy ra một ít thịt bò. Đang loay hoay làm cho cô ít bò áp chảo thì lại nghe cô nói ở đằng sau:

– Anh có biết người đàn ông nhìn hấp dẫn nhất là khi nào không?

Anh giật mình quay lại, thấy cô đã tiến vào bếp từ khi nào, đang đứng dựa người vào tủ lạnh, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt trong veo, mơ màng, hình như rượu đã ngấm vào người nên cô bắt đầu ngà ngà say, nói năng cũng không còn được nghiêm túc như lúc tỉnh nữa. Thấy cô như thế, Hoàng Anh chỉ muốn ôm lấy cô mà hôn vài cái cho bõ tức, nhưng rồi anh lại ghìm cái ham muốn ấy lại, chỉ cười hỏi:

– Ý em là lúc này trông anh rất hấp dẫn phải không?

– Chỉ nhìn từ sau lưng thôi... cũng đã thấy đẹp rồi...

Phụng Anh đáp, sau đó lại quay ra ngoài phòng khách. Lúc Hoàng Anh mang đĩa bò áp chảo nóng hổi thì Phụng Anh đã gục sang một bên tay ghế, dường như đang ngủ. Anh đặt đĩa thức ăn xuống bàn, giật mình khi thấy chai rượu khi nãy còn hơn một nửa, giờ đã chỉ còn một phần ba. Anh ngồi xuống cạnh cô, kéo cô ngả vào người mình, khẽ gọi:

– Buồn ngủ rồi ư? Anh đưa em vào phòng ngủ nhé!

Phụng Anh không buồn mở mắt nhìn anh, cô nấc lên một tiếng, hơi thở đầy mùi rượu. Hoàng Anh cắn răng, đây sẽ là lần cuối cùng anh nhượng bộ cô tới mức này, lần sau sẽ không bao giờ anh cho cô uống một giọt rượu nào nữa.

– Em phải về nhà... – Phụng Anh nói mà không mở mắt, thậm chí còn tìm một tư thế ngủ thoải mái nhất ở trong lòng anh nữa.

– Hôm nay ở lại đây đi. – Anh vẫn ngồi yên trên ghế, để cô ngả người dựa vào ngực mình.

Đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc đã khô nhưng vẫn rối tung của Phụng Anh, anh cúi đầu nhẹ hôn lên đó, rồi lại hỏi:

– Sao em lại uống say tới mức này chứ? Chuyện gì đã xảy ra với em?

Trong cơn mơ màng, Phụng Anh vô thức luồn tay qua eo anh, rồi ôm lấy cơ thể anh bằng cả hai tay của cô, ôm rất chặt, như ôm lấy một chiếc phao cứu sinh cho cuộc đời mình. Hoàng Anh cứ tưởng cô ngủ rồi, một lát sau, lại nghe cô nói bằng giọng mệt mỏi.

– Em rất sợ cảm giác một người vốn đã quá quen thuộc trong cuộc sống của mình đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời này. Em sợ cái cảm giác sẽ không thể nào được nhìn thấy họ nữa.

Cảm nhận được cơ thể cô đang run lên trong vòng tay mình, lại thấy nơi ngực áo hơn ấm nóng, anh mới hiểu cô đang khóc. Cô khóc rất khẽ, nếu không phải vì ở trong nhà ấm nên anh mặc áo mỏng, có lẽ sẽ không cảm nhận thấy gì. Nghe những lời cô nói ở trên, anh lại nghĩ cô đang nói tới mẹ, nhớ tới nỗi đau ngày ấy khi mất đi bà nên mới khóc. Có lẽ anh đã sai khi chất vấn cô, khi cố khơi gợi lại nỗi đau này trong lòng cô. Anh xoa nhè nhẹ lên lưng cô, thở dài:

– Em bướng bỉnh quá, anh phải làm sao với em đây?

– Là vì anh không thương em. – Cô càng ôm anh chặt hơn, tham lam chiếm đoạt sự ấm áp từ trên cơ thể anh, một chút cũng không muốn buông tay, giọng cô như đang oán trách anh.

– Anh thương em. Nên anh không muốn em phải gồng mình mạnh mẽ ngay cả với anh. Nếu em đau trong lòng thì anh cũng có dễ chịu đâu.

– Sao anh không chịu gặp em? Em đã mua bếp ga, ngày nào em cũng đầy vết thương vì tập nấu cơm cho anh ăn. Em đứt tay, em bị bỏng dầu, vậy mà anh chẳng tới tìm em. Nếu hôm nay em không tới đây, có phải anh sẽ không bao giờ tìm em nữa không? – Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hồng và mờ mịt. Có lẽ cô đã say nên đôi mắt cũng không còn sáng và tinh anh như bình thường nữa, chỉ có sự hoang mang, lo lắng.

Hoàng Anh giật mình, lần tìm bàn tay cô, lúc này mới phát hiện trên tay trái của cô vẫn còn dán một cái urgo chưa kịp bóc đi. Lòng chợt đau như cắt, anh càng ghì chặt đầu cô vào hõm cổ mình. Người con gái này là của anh, anh sẽ không buông tay một lần nào nữa.

– Tha lỗi cho anh, là anh ích kỷ với em rồi. – Anh thì thào bên tai cô.

Thấy cô đã mệt rã rời, anh ôm cô đi về phòng ngủ vốn dành cho Hương Anh, dùng khăn ấm lau sạch người cho cô để bớt mùi rượu, lại mặc cho cô một chiếc áo sơ mi của mình cho thoải mái, sau đó anh mới đặt cô vào trong chăn. Cô vẫn giữ chặt lấy anh không rời, cuối cùng Hoàng Anh chỉ có thể chui vào chăn, ôm lấy cô, đợi cô ngủ rồi mới có thể dậy được. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh lại nghe thấy cô khẽ hỏi.

– Ông ấy có khỏe không?

Anh hiểu, cô đang hỏi về cha mình.

– Chú ấy khỏe.

– Em hận ông ấy, hận ông ấy đã lạnh lùng quay lưng với mẹ. Ông ấy đã không cứu mẹ em, còn giết cả con của em. Dù nó là đứa bé không được mong đợi, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh, em phải làm sao để có thể tha thứ được cho ông ấy đây? Em rất nhớ ông ấy, mùa đông nào cũng tự hỏi liệu bệnh thấp khớp có quấy rầy ông ấy nữa không?

Anh ôm lấy cô từ phía sau, khẽ bảo:

– Đã không sao rồi. Ngủ đi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xinlỗi