Những người Học Nói Chậm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đã hiểu hết tất cả những gì anh muốn nói nhưng xin hãy để em nói trước điều này vì ...thật sự nó chạm mạnh vào tự ái của em... Em có thể tưởng tượng ra những gì xảy ra của một lần chia tay nhưng không ngờ lại cảm thấy Khó Khăn như thế này, em đã không thể giữ nổi những gì em từng có, vì thế, em sẽ tập quên...

1.

Đôi khi người ta không là gì của nhau, em hiểu người ta xa nhau là tất yếu... Nhưng cuối cùng em vẫn muốn hỏi anh một câu: Anh có tin vào Định Mệnh, nếu có hẹn anh ở nơi Định Mệnh. Khi ấy, em sẽ không để anh thoát khỏi em đâu. Còn bây giờ, chúc anh lên đường Bình An."

Nhấn nút send trong lưỡng lự, đây đã là lần thứ không đếm nổi, An đọc đi đọc lại mail viết từ tuần trước, mà hễ lần nào đọc xong là lại như thế: vuốt hai gò má bầu bĩnh, thả mình nằm xuống giường, cố mỉm cười mà cái gối ôm thì cứ đẫm ướt, không tài nào ngừng lại.

Bốc một vốc kẹo ngậm, viên kẹo thả từng đợt ngọt ngào rồi lại đắng chát khi An nghĩ về những gì sắp sửa xảy ra...gần nhất là cái viễn cảnh của Minh khi đọc xong cái mail và sau đấy lại tới ngày hôm sau: Minh sẽ ra Bắc- "đi đâu đấy để thấy mình bớt cũ kỹ hơn...", Minh đã nói thế trong lần gần nhất họ cùng nhau nhấm nháp tách cà phê nóng, có thể là cuối cùng...

Chắc hẳn Minh sẽ cười nhạo - nhếch mép mà cười, tung một đồng xu leng keng sẵn trong túi lên trời, sau đấy sẽ búng tay một cái Tách: Định mệnh là cái quái gở này đây!

Càng thấy lòng thắt lại thêm đau buốt và vị đắng của vốc kẹo khi nãy còn đọng lại nơi cổ họng, An chui hẳn vào chăn, quấn chặt, cố cản tiếng nấc nghẹn, nhưng Vô Ích.

2.

Nhiều tháng trôi qua, kể cả những ngày An cho rằng mình sẽ ổn khi không có Minh thì cũng đã hơn một năm... Một cái Tết tẻ nhạt, một Valentine Đậm Buồn, một sinh nhật Trống Rỗng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn mà hiếm hoi chờ đợi một ai. Kể cả với những kẻ Trơ Trọi. Thỉnh thoảng, không thường xuyên nhưng đều đặn, đều hệt như người ta nghiện thuốc, không có thì không thể nào chịu nổi, nhớ không thể nào chịu nổi. An hay ghé qua những góc phố cũ kỹ nhiều cây và lá rụng đầy, nhấm nháp một ly Espresso mua vội ở quầy KFC, vừa đi vừa cố giữ lấy ly cà phê khỏi tuột khỏi những ngón tay thon dài yếu ớt đang run lên từng cơn đau buốt. Ở nơi mà Đã Có Lúc tồn tại một kỷ niệm.

Vô thức đi tới gần nhà anh, An nhìn thấy ba mẹ anh vừa tản bộ về, giấc này hai bác sẽ là vừa từ công viên gần nhà về, sau đấy sẽ mở cửa vào nhà, nửa tiếng sau thì tắt đèn và đi ngủ, sáng dậy hai bác sẽ lại đi bộ cùng hàng xóm, sau đó về ăn sáng, rồi đi làm, rồi về nhà, rồi ăn tối, rồi tới giờ lại đi bộ, rồi lại về, lại tắt đèn...Hơn một năm qua, An không ghé nhà hai bác, chỉ ngắm nhìn cánh cổng mở ra, đóng vào, những ánh đèn mở rồi lại tắt, cả căn phòng nơi anh ngủ bây giờ bóng đêm bao phủ...khung cửa sổ rèm trắng muốt không hiểu sao lại Cô Độc đến thế!

Ánh đèn đường chiếu rọi vào đôi mắt ướt đẫm của An, ngẩng cao đầu cố ngăn dòng lệ đang tìm mọi cách tuôn ra khỏi khóe mắt hồng, An lại trợn mắt to hơn để ngăn cản giọt nước ấy...Nhớ anh quá...

3.

Chiều thứ bảy, mưa. Ban đầu, mưa Rón Rén. Sau đấy, đổ rập xuống đầu người ta không thương tiếc. Volcano chật kín chỗ. An cố tìm một ngóc nhỏ gần cửa sổ. Gọi một ly Espresso như mọi khi, vừa nhâm nhi vừa co lạnh. Trời mùa này bỗng nhiên lạnh Lạ Lùng. Những người yêu nhau lại rủ nhau đi mua sắm nhiều hơn, họ tới Volcano ngồi chụm đầu vào nhau, hơ ấm bàn tay cho nhau...Người run lên cầm cập trước cơn gió lạnh, nỗi nhớ Minh lại Quay Quắt. Thắt chặt lòng lại. Thèm có Minh hơn bao giờ hết. Từ sau lá mail, Minh không liên lạc với An. Không một tin nhắn, không một lời hỏi han. An không lấy làm lạ, nhưng Đau Nhói. Ghé blog Minh, cũng chỉ thấy những tấm ảnh Minh chụp ở khắp nơi với nhiều cô gái: xinh xắn, tươi rói và đầy sức sống. Ngoài ra, không một thông tin nào cả.

Buổi chiều nay, tự dưng An thấy nặng lòng. Chừng bấy thời gian trôi đi, An không thể quên được Minh. Dù có cố gắng, vẫn không thể. Người ta vẫn thường để Bóng Tối quá khứ che lấp mọi sự vật của hiện tại, An cũng không ngoại lệ.

Thong thả hít một hơi Esp, vị thơm nhẹ hòa vào hơi lạnh cóng, Nhớ Vội tới lần đầu cả hai gặp nhau. Ánh mắt Minh sắc lẹm, gương mặt thờ ơ với vạn vật. Volcano lúc ấy hơi vắng người, An ngồi gần đấy, gần như bị cuốn vào đôi mắt của Minh.

-Xin chào, anh từng làm việc ở -18o phải không? Em thấy anh quen lắm. -An khẽ kéo cái ghế lại gần Minh, trước đó cũng đã để ý: hơn một tuần qua Minh ngồi ở đây một mình, không bạn bè, không một ai trò chuyện.

-Không, anh không làm việc ở đấy, nhưng nếu thích, em cứ ngồi ở đấy, vì dù gì hơn một tuần qua, cả hai chúng ta đều chẳng có ma nào ngồi cùng cả, anh nghĩ việc tiết kiệm cho quán một cái bàn thì thật đầy ý nghĩa. - Minh búng tay cái Tách, nháy mắt nhìn An.

Có vẻ cả hai Hợp Nhau.

Hợp tới cả khi hai người chia tay:An không níu kéo nửa lời, Minh cũng vậy. Không ai thừa nhận lỗi sai về mình. Một lỗi sai cơ bản:Họ quá Thờ Ơ. Ngoài những cuộc vui thâu đêm, cả hai không có lý do gì để ngồi gần nhau quá hai giờ đồng hồ, vẫn hay cãi cọ rồi đổ lỗi cho cái gọi là Khác Biệt. An lau lấy dòng nước mắt trên khóe mắt hồng.

An cho rằng tình yêu của mình giống như một chuỗi mâu thuẫn. Mâu thuẫn này nối tiếp mâu thuẫn kia, để rồi khi cả hai chia tay, vẫn tiếp diễn một hàng dài mâu thuẫn nữa: Muốn Quên nhưng Không Thể Quên. Một thứ tình yêu Bất Cần, nảy sinh giữa hai người để rồi sau đấy đạp văng An ra bên đường, Mệt Mỏi và Bất Lực. Tìm kiếm tới Nỗi Đau...

Chợt An bật cười khan sau tiếng thở dài mang theo chút hơi khói của viên đá trong ly cà phê, hình như An chưa bao giờ nói với Minh rằng An nhớ Minh, và cũng như thế, Minh chả bao giờ thừa nhận một tình yêu giữa hai người. Nhiều lúc họ thường Ngờ Vực người đang tay trong tay cùng mình phải chăng chỉ là "..." . Ừ, một dấu ba chấm vậy thôi!

Chua xót cho những tháng ngày chưa một lần nói Yêu, An chỉ thầm nghĩ mình nhớ Minh đơn giản vì Minh là người duy nhất làm cô hạnh phúc khi ở bên, người duy nhất ôm chặt lấy cô khi cô bật khóc vì nỗi nhớ người bà đã mất, người đầu tiên Dạy cô cách chạm vào môi một người khác phái và cảm nhận vị Ngọt của đối phương, sau Minh, An dường như Vô Cảm với người khác.

4.

-Uống cà phê với anh nhé!Cô bé!

An Mơ Màng nhìn ai đó đang vỗ nhẹ vào vao mình. Giọng nói Ấm và Hiền lắm. Quen thuộc nữa chứ.

Minh kéo ghế ngồi ngay cạnh An. Một vị trí từ trước giờ Minh chưa bao giờ ngồi, thường thì vẫn chỉ đối diện An mà thôi.

-Em không phải chủ cái bàn hay cái ghế ở đây, nhưng nếu là người duy nhất Cô Độc vì chả có ma nào ngồi cạnh như em thì anh cứ việc ngồi. Việc tiết kiệm cho quán một chỗ ngồi cũng đầy ý nghĩa đấy-An cười nhẹ, hơi liếc nhẹ đi nơi khác, tránh né nhìn đôi mắt sắc lẹm đang tập trung vào mình.

Minh cười ngượng rồi buông một câu hỏi Lấp Lửng:

-Lời tỏ tình được chấp nhận dễ dàng nhất là ở đâu?

-Nơi Định Mệnh sắp đặt!-An trả lời, hơi bướng, dứt khoát dù đã cố che giấu niềm vui khi nghe lại giọng nói Hiền Lành này.

-Đồ ngốc!

-Anh nói ai ngốc!Ai khi yêu mà chả là Lũ Ngốc! Đã Ngốc rồi thì làm gì cũng Ngốc!

-Anh đang nói mình ngốc, ngốc tới mức mất gần hai năm để nói với em một câu. -Minh gãi đầu, cười.

An le lưỡi tinh nghịch, khuấy muỗng cà phê gõ nhẹ vào miệng ly kêu leng keng:

-À há, chỉ tại em không quan trọng bằng chính bản thân anh-cái gì đó anh gọi là cũ kỹ, chỉ tại em không hay ho bằng Playtation 2 và...

Minh vò đầu đau khổ:

-Giữa lúc này em còn "tán dương" anh bằng những câu nói "khen tặng" ấy sao, anh đã mất khá lâu để nhớ ra đây là nơi em gọi là Định Mệnh đấy!

-À, mà hình như nhà anh ở quận 3 ý nhỉ! Đi hơn một vòng trái đất, tức là gần hai năm để anh tìm tới Volcano. Nhanh quá nhỉ! Chúc mừng anh vừa hạ cánh an toàn...

-Thôi nào, đừng mỉa mai anh nữa. Anh tìm được em ở đây đã vui mừng vô cùng. Chỉ là...anh đã đi nhiều nơi, gặp nhiều cô gái đẹp, nhưng gần hai năm qua, gặp gỡ và hẹn hò với họ làm anh nhận ra anh cần có em An à...

-Vậy ra em phải cảm ơn những cô gái ấy?

-Cứ làm nếu em đủ can đảm. Và còn một câu này quan trọng lắm:Anh.. anh...nhớ em. -Tiếng nói Minh khan lại, nhỏ lý nhí, phải nhìn vào môi mới nhận ra được điều gì Minh nói.

An hít một hơi dài, thở ra nhẹ nhàng:

-Thế là anh mất cả hai năm để học nói một câu ấy cơ à? Sao rùa thế!

-Nói thì dễ nhưng nói với người cần nói thì mất có khi còn hơn cả 30 năm cơ đấy!

Minh bật cười sang sảng, nhìn cô gái nhỏ trước mắt mình đang tinh nghịch chất vấn. Bẹo gò má An âu yếm:

-Nếu Định Mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, thì lần sau đừng nhờ vả nó nữa, anh và em, hoàn toàn có thế tạo ra Định Mệnh.

An thổi nhẹ vào tai Minh, cười dịu dàng, khẽ tựa đầu vào vai Minh y như những cặp khác trong Volcano. Bật cười khi nghĩ về cái viễn cảnh An tưởng tượng khi Minh đọc lá mail...

Khẽ nâng đôi má ửng hồng:

-An này, còn nhớ lá mail cuối em đã nói gì không? Em nói rằng nếu Định Mệnh cho em và anh gặp lại, em sẽ không buông tha cho anh phải không? Bây giờ em có muốn đổi ý không?

-Anh nghĩ sao?

-Cho dù là em muốn thay đổi, anh cũng sẽ...không bao giờ buông tha em. Sẽ bám lấy em suốt đời. Đấy, Định Mệnh là thế đấy! Định Mệnh là khi em công bằng cho người mình yêu một cơ hội Trở Về...

Volcano càng lúc càng đông, hơi người sưởi ấm cho người, cảm giác lạnh lẽo không còn vây quanh bất kỳ ai nữa. Ở đâu đấy quanh hương cà phê thơm nồng, đắng dịu quyện lại với vị ngọt của đường sữa: Những người Học Nói Chậm đã tìm được nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#h2t