Vùng Bưng Lặng Lẽ - Chu Lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là Việt đang ở dưới nó, nằm sấp ngay dưới chân nó, chỉ cách chiều cao của bức tường lô ốt trấn bao cát xù xì. Nó ngồi trên nóc ụ, còn Việt nằm dưới chân ụ. Nó chỉ cần hạ tay là mũi súng giá buốt chạm ngay da đầu Việt. Cũng thế, Việt khẽ nhổm lên một chút, cổ họng nó sẽ nằm gọn trong những ngón tay quắp chặt. Căng hết sức....

Hai đêm rồi, đột vào đột ra rất ngọt, êm ru. Ngay cả đêm nay nữa, lần luồn vào khảo sát cuối cùng này cũng vào tuốt luốt. Ai dè khi ra lại kẹt cứng ngắc ở đây!

Đêm đầu, anh Sáu Châu - đội trưởng kiêm bí thư chi bộ, với bộ ngực bị gai mắc cỡ quào rách nát, bò giáp vòng rào tớt ba lượt cũng phải lắc đầu: chịu! không tìm ra điểm đột! Bọn bảo an " thổ công" này gác quá dày. Mắt nhìn chỗ nào cũng đụng phải lô cốt. Ánh đèn buốt chói và những đường đạn hiểm độc dai dẳng bất thần cứ nhắm ngay những chân rào, lùm cây găm tới.

Việt dùng ngón tay vén nhẹ miếng dù che đồng hồ: hai thanh sáng vuông góc - ba giờ sáng rồi! Chỉ còn hai tiếng nữa. Muộn lắm là bốn giờ phải ra hết rào. Trễ hơn, sao mà băng được qua năm con rạch về cứ trước khi trời sáng? Rồi cái gan bàn chân bị rào lưỡi lam cứ đứt như khứa cá nằm trên thớt, liệu có phản lại mình không? Truyện "Những Người Mặc Áo Cỏ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Anh nhẹ cà chân trên mặt cỏ: băng chưa tuột.

- Khứt!....Phì....

Cái thằng khó chịu thật! Ngồi lầm bầm, cứ chốc chốc lại khậm khịt rõ mạnh như có con vắt bít nhằng lấy lỗ mũi. Thấy nó im lâu lâu. Việt mừng thầm chờ đợi một tiếng ngáy. Mày chỉ cần ngủ gục một tí ti thôi, tao sẽ thoát. Thế mà nó cứ "Khựt...phì! Khựt...phì!" như tạc đạn lép. Việt uất người lên. Gió mát như thế này mà mày không chợp mắt đi được một tí à? Đồ ngu! Gần một tiếng rồi chứ ít ỏi gì nữa!

Việt cảm thấy những thớ thịt trên cơ thể mình oải ra, ê ẩm. Cứ tình trạng chết gí này kéo dài thì ra sao đây?

"A!" tiếng kêu ẩn dưới lưỡi. Việt thấy nhói dữ dội ở nách...Những cặp chân li tí giẫm rào rao trên cỏ. Anh mở căng mắt: Một đàn kiến "mụn nhọt!" lòa nhòa, loằng ngoằng đang nhắm anh băm tới. Con đầu chắc đã gặp mồi. Chà! Việt như nảy lên khỏi mặt cỏ: anh nín thở chờ đợi những cây kim nhỏ xoáy vào da thịt. Con thứ hai...thứ ba...thứ tư...anh rân rân cảm thấy tiếng "bực!" khi cặp răng bé tí của nó bặp vào nhả ra nhoay nhoáy, để lại nhưng dấu tròn mọng, tai tái...Hừ! Phải lúc khác tao sẽ bóp náo từng "đứa" cho phọt máu, rồi búng tít lên trời cao cho mất xác luôn. Lợi dụng cái thế tao không cựa đước, chúng mày làm tới à? Bực quá! Ngay cả ái thứ tự vệ mà chúng sợ nhất là nước bọt cũng chẳng lựa dịp nào trút lên đầu bọn cố chày này được nữa... Đó! Nách đó, lưng đó, cắn cho đã đi. Chán chê là tự khắc phải chuồn.

- Khựt!...Phì...

Kệ mày! Thằng ở trên quan trọng hơn. Tao cứ cho mày là một loài muỗi..."Rắn là một loài bò..." Ồ! Cái câu ngồ ngộ từ thuở nào ấy lại hiện về, lảng vảng lơ vơ trong đầu Việt. Anh nhếch mép cười...

Muỗi sình lầy cắn như chó. Nó đập gãi ngay bên tai. Sướng thật! Giá lúc này mà được lên gân cả mười đầu ngón tay mà gãi nhỉ. Không! Phải nhờ ông y tá dùng ngay lưỡi dao găm cạo đứng vào cái chỗ mòng mọng đó mới đã.

...Một cục gì tròn tròn cứ thỉnh thoảng lại lăn ngược lăn xuôi trong bụng Việt. Chết! Khéo không...phảo đổi thế nằm ngay! Cứ sấp bụng thế này, nó giở chứng sôi bụng ọc ọc bất tử có mà bằng thác đổ bên tai thằng địch. Tai quái hơn, lại xảy ra cái vụ như cậu Vũ tháng trước: đang ém sát cửa hầm chở nổ lệnh, bỗng bật ra một tiếng giòn tan, làm thằng gác la hoảng đẩy trận đánh lên sớm hơn mười phút!

Việt chìa răng cắn nhẹ miếng dù: sắp bốn giờ rồi! Sao cái thanh sáng cứ trượt tuồn tuột thế này? Thời gian réo vù vù qua tai... Khéo nhỡ hết mất.

Đêm lặng tờ trong sào huyệt kẻ thù, con kiến bò cũng nghe rõ tiếng, ngọn cỏ gãy tưởng như bẻ củi...

Thực ra, theo thói quen đã nhuyễn thành bản năng ngay khi mặt kẹt, Việt đã xếp đặt gọn cả rồi. Tốt nhất là trườn thật êm ra phía sau lô cốt, có nghĩa là sau lưng nó. Nếu được (cũng gian nan đó, gần quá, liệu có lộ không), chỉ việc uốn mình đứng dậy, siết cứng lấy họng nó...và ung dung chui ra. Cùng lắm, cách thứ hai, sẽ vụt dậy tại chỗ, quất gọn một viên chì vào giữa cái mồm khậm khịt của nó. Còn hai trái tạc đạn nhét túi sau xi-líp sẽ lướt tới nện vào hai căn hầm gần nhất, cũng hạ ít nhất chục tên. Nếu ngoan, dành cho hầm chỉ huy một trái, rồi cứ cổng chính la ra, lách khéo qua mấy cái cự mã, gặp thằng nào cản đường, bắn! Chỉ yêu cầu cái gan bàn chân đừng... Chà! Sao nhức quá!

Nhưng nhất định chúng phải đổi ca hoặc ít nhất cũng đứng dậy đi lại cho đỡ chồn chân chứ? Chỉ cần thế thôi. Chín hàng rào dày trái, chui mất chừng hai mươi phút, kể cả xóa dấu. Còn lại gần một tiếng, chạy gằn cũng còn kịp...

Bất giác, Việt lim dim nghĩ tới cái phút sà vào lòng đồng đội. Sẽ cứ để nguyên thân mình đn thui màu than pin mà gân cổ rít một hơi thuốc, bắt cái tàn trắng phải ló ra phân nửa, rụng xuống mới phà khói. Mười mấy tiếng đồng hồ nhạt mồm nhạt miệng rồi còn gì nữa. Nhất định anh Sáu sẽ mang cho mình một can nhỏ nước muội đã quấy chanh đường sẵn. (tính anh ấy vẫn vậy. Nhưng nếu ai nói anh là "người chị hiền của bầy em trinh sát", dứt khoát anh sẽ gãi đầu: "Nói lạp xạp hoài... Bộ đội ai mà chị, em" rồi thể nào đôi mắt hiền khô cũng chớp nhìn chị Ba, bí thư chi bộ xã một cái cho coi). Gì nữa? Lúc ấy, mình cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, làm một bụng xứng đáng cơm nguội ăn với dưa leo chấm mắm nêm chẳng hạn, ăn đã, chuyện sau... Ô hay! Ông Tôm, tổ trưởng đảng sao cứ nhìn mình mủm mỉm thế kia? Chắc có chuyện gì đây. Cùng lắm, ông sẽ theo mình ra muội tắm rồi bẹo má (ông cứ làm như mình còn trẻ con lắm, khen mình kháu, lại còn hôn nữa chứ. Cằm gì mà râu...xấu hổ đỏ cả mặt):

- Việt ơi! Đêm qua, cả đơn vị không một ai ngủ cả, chờ Việt về. Anh Sáu nói với tớ: "Có lẽ sau trận này, về lo chuyện đảng chính thức cho cậu Việt là vừa, xứng đáng quá rồi".

Ôi! Mình trở thành đảng viên chính thức! chỉ sợ khi ấy lại khóc, chị Ba chị ấy cười cho... Mẹ ơi! Kể từ ngày hôm nay, thằng Việt gồ bướng bỉnh của mẹ đã trở thành cộng sản như bố ngày xưa đánh Pháp rồi đấy. Mẹ có vui không?

...Ô kìa! Sao đang nhiên mọi người lại lắng xuống thế này? Ánh mắt của anh Sáu sao nghiêm quá. Cả chị Ba nữa, chị cũng quay đi, ngón chân gi gi trên mặt hầm... Hình như anh Sáu vẫn gác chân qua võng mình như mọi hôm, nhưng cái giọng nghe khác quá:

- Hành động ấy can đảm đấy. Thực ra ít người làm được. Nhưng nếu rán thêm một chút, một chút thôi, biết đâu tình thế chả xoay ngược. Mục tiêu vẫn còn, phương án tác chiến không bị hủy - Đột nhiên anh đấm mạnh vào nóc hầm nói như quát - Chà ! Thế là hư hết trơn rồi! Nghị quyết cả tháng trời, phong trào cả một xã đang chờ... Uổng quá! Bao công lao - Giọng anh lại đằm xuống - Thôi đừng buồn. Bầy keo khác chứ biết làm sao. Có điều, Việt ạ! Nhưng lúc hiểm nghèo nhất phải biết cắn răng lại, nhích lên, quên mình đi! Nhất định sẽ đạp được lên đầu nó... Hút thuốc đi! Của chị Ba mua cho đó. Chị Ba...Tội nghiệp chị quá! Chi bộ xã này chẳng còn ai, mỗi mình chị là bí thư kiêm nhiệm hết: tối dẫn mũi đưa bộ đội vào đồn, khuya dậy sớm chăm chút bữa cơm, trưa lại bám gò làm công tác tuyên truyền. Chị chỉ mong có một ngày... Thôi! Chiếc khăn này chị quàng đi, Việt đỡ rồi. Chị gầy quá...

- Khựt! Phì....

Có mùi thuốc đâu đây thơm quá! Anh nhướng mắt: Gió đánh tàn lửa bay tung trên miệng thằng gác. Khi nó rít vào, tảng mặt hốc hõm chứa đầy vùng tối trông như con quỷ đang ngồi trên cây phun lửa... Việt nhắm mắt lại. Cẩn thận không hai con mắt mình lại chứa lửa đầu thuốc nó sáng rực lên thì hỏng cả.

Kiểu này không khá rồi. Nó chẳng gật gù, lại còn bập thuốc nữa thì biết khi nào mới ngáy cho? Xem cái mã nó hít vào nhả ra ngon lành thế kia là còn tỉnh táo lắm. Thật đen đủi cho mình, đêm nay lại vớ phải thằng lính giá khó ngủ. Mày mà chịu khó thêm cái đái dắt nữa thì tao cảm ơn mày. Cái bọn già này thức đêm giỏi trời thần. Đánh đấm chả bằng ai mà gác sách xét nét như mụ dì ghẻ. Thà cứ như bọn trẻ lại hay: đùa giỡn tục tĩu, bắn vung tàn tán nhưng về khuya lại ưa ngủ bậy.

Nó hút cái gì thơm thật. Ru -bi? Không! Cô-táp mới ngầy ngậy như vậy.

Không có thằng già này, chắc mình đánh đàn mồm rồi đây. Lúc này giá có nằm trên băng tuyết vẫn đổ mồ hôi.

Cũng lạ thật! Chính trong những giây phút mỏng tang này, sự sống và cái chết đã nhìn thấy, bắt hơi, tiến đến nhau chỉ còn cách sợi chỉ. Việt luôn luôn nghiệm thấy sự xuất hiện kỳ lạ của một khoảng trống vắng dàn trải: tâm hồn rơi nhẹ nhàng vào cái cảm giác ung dung thảnh thơi của con người đang nằm duỗi dài đón gió trên đê, với niềm tin chắc rằng: mọi việc rồi cũng chiều theo ý muốn của mình.

Mớ suy nghĩ tối mù, nóng bỏng đột nhiên đằm xuống gần như không cần cầu cứu tới lý trí, nhường cho sự giãn ra của thần kinh là là vươn lên... Đến một lúc, tiếng gõ của thực tại vang lên khắc nghiệt, cái cồn cào sẽ bất thần thức giấc thành bào xé.

Cái vòng luẩn quẩn của sự căng và chùng, chùng và căng diễn ra rất phức tạp, lập đi lặp lại nhiều lần hòa thành sự tỉnh táo: tao càng gần mày thì mày lại càng xa tao. Bởi lẽ mày mù, mày không đủ sức để tưởng tượng nổi đối phương chỉ cách mày chiều dài của hơi thuốc.

Việt quên đi mối đe dọa như gầm ghì trên đầu và tua tủa nén chặt bốn xung quanh. Buồn cười, cứ ẩn hiện trong đầu các điệp khúc lộn xộn: "Phải biết cắn răng...nhích lên...đạp lên đầu...". Nhiều khi chả hiểu nghĩa gì cả, như những đêm hành quân, lòng bâng khuâng trong bao kỷ niệm quê nhà, mà miệng lại hát những bản nhạc đâu đâu.

Gió từ bưng ùa về, cù cù mơn man trên da thịt... Sương đêm đâu nặng trịu trên tóc...

Buồn ngủ quá, ước gì được chợp mắt một tí nhỉ? Nhỡ ra ngủ quên nó "dòm" thì sao? Chặc! Nghĩ cho cùng, cái đó cũng chẳng ghê gớm bao nhiêu. Đang ngủ, nó "dòm" thì ngủ nữa, coi như ngủ luôn. Thế nhưng...ở truồng mà chết? Không ổn, mất tư thế quá. Bọn khốn nạn nó cười mình, và lại được dịp nói bố láo với bà con rằng đã bắn cháy thành than một tên "Việt cộng" sừng sỏ...

Ờ! Lại còn chưa kịp chứng minh cho anh Tôm phải chấp nhận rằng: với cái đồn hình tam giác này, dứt khoát phải đánh từ một điểm nào đó ở chính giữa cạnh thốc vào mới đảm bảo tốc độ và đường ngắn nhất tới sở chỉ huy.

...Mình với nó đã kề cận nhau hơn một tiếng đồng hồ rồi (Nhất định không thèm nhìn đồng hồ vặt nữa). Trận tuyến giờ đây được tính bằng chiều dài đốt ngón tay. Chà! Quần áo của thằng này chua quá. Khét nữa, như mù bã trà dính dầu hôi lâu ngày mưa nắng...

Tao biết mày, mày không biết tao. Tao đang nghĩ về mày. Còn mày đang nghĩ gì trong đêm khuya lạnh vắng ngan ngát mùi rau xanh cây trái đâu đây. Ừ! Nếu mày không phải là thằng lính đeo súng Mỹ, tao sẽ từ từ đứng dậy vỗ vai mày cười xòa như trò ú tim. Lạnh thế này mà đốt một ngọn lửa ngồi kề cà thì tuyệt.

Bất chợt, thằng lính buông tiếng thở dài. Tiếng thở đùn lên từ trong lồng ngực, vấp phải lỗ mũi bị bịt, tạo nên tiếng trầm rè, rít rít. Tiếng thở dài nặng nề vất vả quá. Việt có cảm giác thở xong, toàn thân nó thành rỗng tuếch, xẹp dính lại, sụp xuống.

Mày đang có tâm sự gì u uất chưa thoát ra được? Thực ra, mày già hay trẻ?

Quái! Sao vẫn chưa thấy nó đổi gác?

...Một sự liên tưởng xa xôi đột nhiên lâng lâng trong lòng... Cái thị trấn nghèo nàn bên con sông nhỏ mộng mơ và những tháng năm học trò ngọt ngào kỷ niệm...

Buồn cười nhỉ. Sao giống cái đêm mình leo lên cây bàng trước cửa nhà Thư thế! Tán bàng xòe vào tận cửa sổ bàn học cô gái. Đáng lý cô bạn học giỏi văn, có con mắt là răm phải ra nhận từ tay mình mấy trái bàng chín vàng ngọt lịm, rồi nở nụ cười "ý tứ" chết người ra tặng kẻ hái quả; nhưng lại là ông bố, một giáo sư sử học nghiêm khắc, chuyên về khảo cổ! Ông mang cái ghế may ra bao lơn, ngả người hút thuốc, mắt đăm chiêu. Có lẽ lúc ấy ông đang suy ngẫm về sự hình thành các bộ lạc sống du mục trước công nguyên hay sao mà ngồi lâu thê! Hai tiếng vẫn chưa chịu vào. Cách ông già trầm mặc nửa mét, ngay trên đầu, mình ngồi thu lu co quắp như con khỉ ở vườn thú. Có lúc ông đứng dậy, nhìn lên vòm cao suy tưởng. Run quá! Trong nhà, con mắt lá răm nhấp nháy tinh nghịch, có vẻ thích thú lắm. Cô tai lại còn giả tảng giở sách đọc váng lên: "Rắn là một loài bò...bò sát ngọn cây"...sau này mà còn sống trở về, nhất định phải kể cái ý này cho Thư nghe mới được. Truyện "Những Người Mặc Áo Cỏ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Những Người Mặc Áo Cỏ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sao như có ai đùa nhả, cứ lấy đít chảo nóng áp mãi vào bàn chân mình thế này! "Hãy cắn răng...Hãy nhích lên...".

Đáng ra, đêm đồng bằng lạnh lẽo này, mày phải ở nhà hú hí với vợ con mày. Còn tao, tao chưa có vợ, tao sẽ về với mẹ tao, cũng một miền đồng bằng có "cánh cò xanh bay mải sớm chiều" trong câu dân ca dân gian xa lắm... Mẹ lại bắt ăn đủ thứ cho coi... Mẹ ơi! Mẹ có vui không? Con đã trở thành người đảng viên rồi đấy... Con kể cho mẹ nghe nhé (ấy, để con têm trầu cho). Ở một mảnh đất rất xa, có những chi bộ chà đi xát lại rất đau thương...

- Phì...phì...! Khựt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro