Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Aomine trực tiếp đem Kuroko ôm về phòng.

Bệnh hiền thê lương mẫu một lần nữa tái phát, Aomine bắt tay vào trải chăn nệm. Mà Kuroko bị hắn thuận tay đặt lên trên bệ cửa sổ cao nhất, chỉ có thể chống cằm nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn thu xếp đâu ra đấy, hoang mang khó hiểu.

Xong xuôi, Aomine bỏ xuống bộ mặt vợ hiền mẹ đảm, rốt cục nhớ ra tiểu linh vật bị hắn bỏ quên trên cửa sổ ban nãy.

Kuroko-chan nhà hắn không chịu được cô đơn, cũng đang phồng má dang tay.

Lấy tư thế anh dũng chưa từng có, kiên định hướng hắn phi đến ——

"Này! Tetsu, cậu muốn làm gì!!!"

Aomine bị dọa sợ căn bản là không kịp phản ứng, luống cuống tay chân tiếp được linh vật từ trên trời rơi xuống. Hai người cùng nhau lăn vào trong tầng tầng lớp lớp chăn bông mềm mại ~

Ace chủ bài của Teiko – bạn học Aomine Daiki, dựa vào hệ thần kinh vận động được luyện qua trăm nghìn trận đấu đã đạt đến trình độ thần thánh, một lần nữa cứu vớt hai người bọn hắn ~

╮[ ̄▽ ̄"]╭ Có lẽ, kỹ năng sở trường nhất của Aomine, trừ bỏ đường bóng bất quy tắc, còn có thể bổ sung thêm cái gọi là 'bất quy tắc tiếp bóng', hoặc là 'tiếp được đường bóng bất quy tắc'......

Cho dù chăn nệm rất mềm rất êm, nhưng trực tiếp dùng lưng chạm đất cùng với gánh vác sức nặng của tiểu thiên hạ trong lòng, Aomine vẫn cảm thấy trước mắt đều biến thành màu đen, thắt lưng cùng xương sống ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau nhức......

Mà Kuroko lần thứ hai trong ngày bị vải vóc quấn mông quấn đầu, liều mạng giãy dụa muốn thoát ra....

Hiển nhiên một thân quần áo hỗn độn, mặt đỏ tai hồng, hai mắt ngấn nước......

Đáng chết! Cư nhiên ngay cả cái chăn cũng muốn khi dễ ta! *hung hăng cắn góc chăn*

"Haizz....."

Aomine từ khi sinh ra đến nay rất ít khi săn sóc chiếu cố người khác, trong nháy mắt cảm thấy linh hồn mình đã già đi hai chục tuổi...

Chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết — người đáng thương ắt có chỗ đáng trách, ác nhân tự có ác nhân trị sao? Thật là thâm thúy a ~

"Tetsu ngốc! Không dưng nhảy lại đây làm gì! Lỡ như tớ không đỡ được cậu thì làm sao bây giờ?"

Nhìn Kuroko cưỡi trên người mình vẫn còn đang mơ hồ dụi mắt, Aomine ảo não nhận ra mình thật sự không thể phát hỏa được ~ *thở dài*

Vươn tay nhu nhu mái tóc màu lam mềm mại, Kuroko ngơ ngác cũng theo lực đạo của hắn mà lắc lư theo.

Aomine-kun yên lặng nhìn moe-chan ngốc hồ hồ trước mắt, tựa hồ cũng tìm được thú vui mới rồi?

"Ai ~ Trước khi làm gì, ít nhất cũng nên động não một chút đi, Tetsu ngốc."

"Aomine-kun mới là người làm trước nghĩ sau tiêu biểu đi! So với Aomine-kun đầu óc đơn sơ thân hình phát triển, tớ chính là người mà Akashi-kun đã nhận định là loại cầu thủ trí tuệ!"

Page 2 of 2
Aomine lặng lặng chảy hắc tuyến: Không còn nghi ngờ gì nữa, tên Akashi bất công đáng xấu hổ đó căn bản chỉ biết lừa gạt lấy lòng Tetsu!

Kuroko rốt cục cũng kịp phản ứng, một phen hất ra ngón tay đang làm loạn trên đầu mình, gỡ bỏ tư thế rối rắm của hai người.

Kiên quyết dứt khoát tiếp tục chuyện vừa nãy chưa làm xong — bóp cổ Aomine!

"Thỉnh nói thật! Aomine-kun làm sao biết được tớ ở phòng nào? Làm sao lại quen thuộc với phòng của tớ như vậy? Liền ngay cả áo tắm, áo ngủ, sách, chăn nệm... tớ đặt ở chỗ nào cũng biết hết? Nói!"

"Khụ khụ khụ...... Tetsu, đừng kích động, đều là trùng hợp thôi ~"

Aomine bị bóp cổ, kiên định tuân theo nguyên tắc 'trời đất bao la, mình ta chiếm tiện nghi lớn nhất', vẻ mặt thê nô gắt gao ôm chặt Kuroko, rất sợ tiểu bảo bối ngồi không vững rơi xuống. Nhìn trên nhìn dưới, ngược lại không biết ai đang vây khốn ai ~

"Tetsu này, với ngữ khí cùng động tác của cậu vừa nãy, tớ cảm thấy, cậu thật sự không cần rối rắm vấn đề tuân thủ lễ phép như là chữ 'thỉnh', hay là thêm kính ngữ 'Aomine-kun' để gọi tên tớ đâu..........."

Quả nhiên, cho dù khách khí quá mức, cũng là chuyện khiến người ta chết tâm mà không thể nói được câu nào a ~

"Thỉnh không cần lảng sang chuyện khác!" Ách, vừa rồi mình lại nói 'thỉnh'..... *rối rắm*

Mắt thấy Kuroko bé bỏng đem chính mình vò rối thành cuộn len, Aomine mới bất động thanh sắc tránh khỏi móng vuốt đang chụp trên cổ mình.

Nhẹ nhàng thay đổi tư thế, đem cục bông trong suốt đang cưỡi trên người mình ấn vào lòng, nhu nhu đầu ~

"Còn cảm thấy choáng váng không?" Thổi khí a thổi khí ~

Ngoan ngoãn lắc đầu, "Không đau......." Hất ra ~ "Ngứa ~"

Aomine vừa lòng gật gật đầu, từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra một tờ giấy đưa cho Kuroko.

"Này, đây là thứ tự các trận đấu trong Winter Cup lấy từ chỗ huấn luyện viên."

Ôm chặt Kuroko không ngừng giãy dụa trong lòng, điểu chỉnh lại tư thế ngồi đọc thích hợp, vẫn cố định người trong ngực không buông tay.

"Tuy rằng còn một thời gian nữa mới đến thi đấu chính thức, nhưng nếu không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thì trình tự thi đấu sẽ diễn ra đúng như thế."

Kuroko nhìn chằm chằm giấy trắng mực đen trước mắt ngẩn người, "Hai đội đại diện cho cùng một khu vực, ngay trận đầu tiên liền đã chạm mặt rồi?"

———- Seirin Gakuen (Tokyo) vs Touou Academy (Tokyo) ———-

"Trùng hợp gặp nhau trước trận đấu thế này cũng là bình thường, nhưng lần này không giống." Aomine một bộ dáng không liên quan nhún vai.

"Một đám senpai của Touou bọn tôi ăn no rảnh rỗi không có gì làm, vừa nghe nói Seirin đến suối nước nóng gần đây, liền đặc biệt ngây thơ xếp hàng tập thể diễu ngang qua khiêu khích." Nhếch miệng khinh thường, "Bất quá, coi như là nhân họa đắc phúc đi ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro