Q1- Chương 18: Cơn ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du thuyền dừng ở trên biển, hơn bốn mươi người trẻ tuổi cùng mười vị vu sư, linh môi lên một con thuyền nhỏ khác trên thuyền trừ bọn họ, còn có thuyền trưởng, thủy thủ cùng với vệ sĩ kinh nghiệm lâu năm đã tốn số tiền lớn mời đến.

Trên biển tình huống phức tạp, thường xuyên xuất hiện sóng ngầm dưới đáy biển, những thứ đặc thù có thể làm dụng cụ không nhạy cũng có không ít. Các du thuyền thường xuyên ở đây đều rõ ràng có chỗ hải vực nào không đi được, đảo Sương Mù trong truyền thuyết chính là một trong số đó. Vài lần có thuyền bị lạc phương hướng, trong lúc vô tình đến gần đảo Sương Mù, cuối cùng không bao giờ quay trở về nữa.

Trên đảo không nghe nói có châu báo động lòng người, còn hung hiểm như vậy, dần dần cũng không ai đi qua. Lần này đây, cũng là xem cổ chủ đưa ra nhiều tiền, không chỉ mang theo các loại dụng cụ hướng dẫn tiên tiến, còn mang rất nhiều vu sư, mới có người chịu lên thuyền làm thuyền viên, chở bọn họ ra biển tìm kiếm đảo Sương Mù.

Một đám người đứng ở trên boong tàu nhìn ra phương xa, phía trước mặt biển bình tĩnh, nhìn không thấy tung tích đảo Sương Mù. Chậm rãi, mặt trời dần dần rơi xuống mặt biển, chân trời xuất hiện hoàng hôn màu da cam, hòa tan trong không trung xanh lam, tan vào nước biển mạnh mẽ.

Một đợt tiếng máy móc vù vù đột ngột vang lên, tiếng động làm mọi người đang trầm mê hoàng hôn trên mặt biển đột nhiên nhìn về khoang thuyền trưởng phía trên.

"Dụng cụ đột nhiên không nhạy!"

Vẫn luôn trầm mặc, nhắm mắt dưỡng thần, vu sư Rhodes đứng lên. Ông đi đến đầu thuyền, vươn đôi tay đong đưa ở trong không khí, trong miệng lẩm bẩm, sau một lúc lâu nói: "Dưới đáy biển có thi hài đắm tàu ...... Vong linh vây ở phía dưới, nhiễu loạn từ trường."

Ông ta là vu sư nổi danh, Lyon thật vất vả mới mời được, lúc này tiến lên cẩn thận hỏi: "Vu sư Rhodes,vậy khó giải quyết sao?"

Vu sư Rhodes lắc lắc đầu: "Đây chỉ là oán khí vong linh bình thường nhất, dụng cụ trên thuyền bị ảnh hưởng, chỉ cần có kinh nghiệm vẫn có thể rời vùng hải vực này, nhưng tôi có thể cảm giác được, càng tới gần đảo Sương Mù, oán khí như vậy sẽ càng nặng, đến lúc đó, muốn rời đi mới là khó khăn nhất."

Tựa như lời ông ta nói, thuyền bọn họ chạy về phía trước, chờ đến lúc nhìn thấy vùng sương trắng mờ mờ ảo ảo, dụng cụ trên thuyền đều đã hoàn toàn không nhạy.

Trên mặt biển không có gió, thái dương lọt vào trong biển, ánh sáng huy hoàng màu vàng đã chuyển thành màu cam hồng. Dưới bối cảnh màu đỏ, hình dáng đảo Sương Mù như ẩn như hiện, đứng ở trên boong tàu mọi người thấy chung quanh đảo mắc cạn nhiều thuyền lớn.

Những hình dạng đen nhánh mơ hồ, cột buồm cao cao dâng lên đan xen ở bên nhau, phảng phất như là ngón tay khô từ dưới nền đất vươn lên.

Không chỉ vu sư Rhodes, vài vị vu sư linh môi còn lại đều bắt đầu có thể cảm nhận tình huống chung quanh. Bọn họ cơ hồ đều vẻ mặt kinh nghi trầm trọng, còn chưa lên đảo, bọn họ đã phát giác nơi này cất dấu hắc ám rất lớn.

Trong mấy người, chỉ có bà nội linh môi của Lyon là vô dụng nhất, cả người bà ta run rẩy, nhìn đảo càng ngày càng gần, trên mặt đều là kinh sợ hối hận.

Tới nơi này, bà ta mới phát hiện cảm giác về hơi thở nguyền rủa lúc trước ở trên cổ tay Lyon có bao nhiêu mỏng manh. Nếu sớm để bà ta biết nơi khởi nguyên nguyền rủa là dạng tình huống này, căn bản bà ta sẽ không dám chạm vào lời nguyền rủa đó!

Nhưng hiện tại, nói cái gì đều đã muộn.

Bà ta tuyệt vọng mà nghĩ, nơi như vậy chỉ sợ tới thì không thể quay về nữa!

"Nơi này lợi hại như vậy, sớm biết thế tôi đã không tới, lần này e là lành ít dữ nhiều." Linh môi tuổi trẻ nhất về mặt đau khổ quay đầu nói: "Phía trước quá nguy hiểm, hiện tại xoay thuyền trở về, nói không chừng còn có thể sống."

Meisan mời hắn tới trầm khuôn mặt, "Anh cầm nhiền tiền của tôi như vậy, cái gì cũng không làm đã muốn đi, anh cho rằng tôi dễ lừa sao?"

Linh môi trẻ ngượng ngùng, còn không phải hắn cho rằng cô gái này nhiều nhất cùng bạn bè đi cổ trạch nào mạo hiểm, cũng chỉ đến mười mấy vong linh quấy phá, dễ xử lí, lúc này mới đáp ứng. Hắn thổi phồng khuếch đại năng lực của mình, nhưng ai biết bọn họ sẽ chạy đến một hung địa như vậy. Đừng nói mười mấy vong linh, nơi này hơi thở vong linh nhiều đến mức không tưởng, hắn chỉ cảm nhận một chút liền sắp bị hù chết.

Khi nói chuyện, trên biển bỗng nhiên nổi lên sương mù, bao bọc lấy thuyền bọn họ, chung quanh trong nháy mắt thay đổi cả thế giới, bầu trời là mây âm u, mặt biển lúc trước bình tĩnh đã nổi sóng, chụp lên thân thuyền.

"Đều tiến vào khoang thuyền đi!" Thuyền trưởng hô to.

Vài linh môi vu sư cũng đi theo những người trẻ tuổi hoảng loạn kia cùng trốn vào trong khoang thuyền, không còn khí chất ra vẻ cao thâm lúc trước.

Vu sư Rhodes cùng mấy vu sư còn lại đứng ở trên boong tàu, ông ta móc ra thứ gì ném vào trong biển, lớn tiếng niệm chú. Một vị vu sư nữ lớn tuổi lấy ra một ngọn đèn nho nhỏ, đèn không gió tự cháy, từ từ sáng lên, được bà ta giơ lên cao cao, chiếu sáng thế giới xám trầm này.

Bóng tối và sương mù dày đặc bị đuổi ra, con thuyền xóc nảy cũng bình phục không ít, lại có một vị vu sư lấy ra một cái trống tay, nhẹ nhàng đánh mặt trống.

Tiếng trống thùng thùng nặng nề, phối hợp với linh môi ngâm vịnh, sóng biển hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Ngắn ngủn vài phút, sóng gió động trời đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, tất cả mọi người kinh sợ không thôi. một đám người trẻ tuổi ào ào lấy lại tin tưởng, các vu sư này cũng không phải gạt người, bọn họ có năng lực, có lẽ lên đảo rồi thật sự có thể loại trừ nguyền rủa.

Ở trong bình tĩnh như vậy, thuyền đến gần bờ.

Tần Phi Thường bắt lấy lan can boong tàu, nhìn về phía con thuyền mắc cạn gần đó, con thuyền rất gần các nàng, thân thuyền đen nhánh rách nát, cửa sổ đen nhánh, giống đôi mắt quái vật, nhìn chăm chú các nàng đi qua bên cạnh.

Rời thuyền, lên đảo, hết thảy so với Tần Phi Thường tưởng tượng còn thuận lợi hơn rất nhiều, trừ lúc tới gần đảo Sương Mù đột nhiên có sóng biển và gió lốc, cơ hồ họ không gặp vấn đề khác.

Thuyền viên lưu lại trên thuyền, đám người trẻ tuổi cùng vu sư, linh môi, được vệ sĩ hộ tống đi lên đảo.

Sương mù mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại là bầu trời âm u, làm người ta phân không rõ hiện tại đến tột cùng là ban ngày hay là ban đêm. Những sương mù bao vây lấy đảo, lúc lên đảo lại trở nên thưa thớt, bọn họ có thể thấy hình dáng tòa lâu đài trong sương mù.

Đó là kiến trúc lâu đài cổ giống như đúc phế tích bọn họ nhìn thấy ở thế giới hư ảo. Duy nhất khác biệt chỉ có cây cối trên đảo, những hoa hồng và dây leo tươi tốt ở trong hiện thực đều là cành lá khô cằn, tử khí trầm trầm mà gục xuống mặt đất.

"Chúng ta phải đi vườn hoa hồng." Tần Phi Thường bất tri bất giác đi tới vị trí dẫn đội, cô mang theo một đám người đến thắng vườn hoa hồng đã từng đi qua một lần.

Cản trở trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, bình bình ổn ổn tới trước vườn hoa hồng.

Những cành hoa hồng hợp thành mê cung không hoa không lá, chỉ có bụi gai ngăm đen thô tráng đan xen bên nhau, dệt thành hàng rào làm người ta không thể dễ dàng đi qua.

"Trung tâm nguyền rủa ở bên trong này sao?"

"Đúng vậy."

"Xác thật, ta cũng cảm nhận được oán khí, năng lượng nguyền rủa tà ác huyết nguyên."

"Cả hòn đảo đều có lời nguyền rủa, nhưng nơi này có lời nguyền rủa mạnh nhất."

"Kế tiếp nên làm gì bây giờ, dùng dao cắt mở những bụi gai này sao?"

Vệ sĩ tiến lên muốn đẩy những bụi gai ra, kết quả phát hiện bụi gai màu đen cứng rắn vô cùng, rất khó chém đứt.

"Dùng lửa đốt thử xem." Được Tần Phi Thường kiến nghị, bọn vệ sĩ lại thử đốt những bụi gai đó, lần này lửa bốc lên cao, những bụi gai đó thể nhưng đặc biệt dễ đốt, dễ như trở bàn tay cháy lên, một lát sau lửa lớn liên miên, bụi gai che ở trước mặt bọn họ bị thiêu hủy một mảng lớn.

Vệ sĩ và mấy chục người trẻ tuổi cầm vũ khí, dẫm lên tro đen đi về phía trước.

Chung quanh là đám người trẻ tuổi sợ hãi mà hưng phấn, phía trước là vu sư biểu tình nghiêm túc, còn có vệ sĩ không ngừng mở đường. Tần Phi Thường càng đi về phía trước càng cảm thấy hành động của bọn họ dị thường thuận lợi, thuận lợi đến mức cô cảm thấy không quá thích hợp.

Bọn họ từng bước thâm nhập vào vườn hoa hồng, hủy diệt mê cung này.

Lửa lớn đốt tới bên trong, gặp một vòng hồ nước, lửa lớn tắt, một đám người đi đến nơi này, kinh ngạc phát hiện khu vực trung tâm thể nhưng hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.

Nơi này hoa hồng nhìn qua thực bình thường, lá cây xanh biếc ướt át nâng hoa đỏ tươi. Làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, một con thú một sừng thuần trắng đang nằm ở trong bụi hoa hồng. Chân nó bị cành hoa hồng gắt gao cuốn lấy, tránh thoát không ra, vừa động đậy máu tươi liền lăn xuống.

Con thú một sừng nhìn bọn họ, trong mắt toát ra vẻ cầu xin, Tần Phi Thường cảm giác một trận hoảng hốt, nghe bên cạnh có người nói: "Này, đây là thú một sừng sao, quá đáng thương, chúng ta cứu nó ra đi."

Tần Phi Thường nháy mắt tỉnh táo lại, một phen giữ chặt Meisan muốn đi về phía trước, lại một chân đá ngã Lyon bị mê hoặc.

"Vu sư Rhodes, hắn chính là kẻ gây ra lời nguyền rủa."

Loại trò đùa thú vị này rõ ràng là trò chơi biến thái, một hai phải giả dạng làm bộ dáng vô hại, không phải Ecgberht thì là ai.

Mấy người vu sư Rhodes không bị mê hoặc, bọn họ lấy ra pháp khí của mình đối phó con "Thú một sừng" trong bụi hoa hồng này. Mấy người liên thủ, thực nhanh, "Thú một sừng" hiện ra bộ dáng chân chính.

Là một con ngựa toàn thân đen nhánh, Cơ bắp cuồn cuộn dáng người mạnh mẽ, cổ thon dài, mang theo bờm ngựa cuộn sóng thật dài rũ xuống một bên, đôi mắt đen bóng sâu thẳm cùng lông mi thật dài

Mười phần ưu nhã mỹ lệ.

Tần Phi Thường nhàn hạ cũng sẽ đi cưỡi ngựa, ở trại nuôi ngựa Tần thị có mấy con ngựa thuộc về cô, đều là ngựa tốt huyết thống thuần khiết, nhưng bất kì còn ngựa nào cô từng gặp so ra đều kém hắc mã trước mắt này.

So với thú một sừng vừa rồi kia, cô càng thích hắc mã này, chỉ tiếc, nếu cô đoán không sai, hắc mã này hẳn là có quan hệ với Ecgberht, hoặc dứt khoát đây là hắn.

Mới nghĩ vậy, thanh âm Ecgberht mang theo ý cười nói: "Các ngươi là tới giết ta? Các ngươi nhiều người như vậy, ta đánh không lại đâu."

Tần Phi Thường vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, Ecgberht có thái độ này, căn bản là đang chọc ghẹo các cô.

Đứng ở phía trước nhất, vu sư Rhodes bỗng nhiên dừng công kích, bừng tỉnh nói: "Đây là...... Đây là vong linh bóng đè!"

Ông ấy nhìn bốn phía và tay mình, lộ ra bộ dáng hoảng loạn.

Những người còn lại chưa phản ứng lại ông ấy vì sao đột nhiên hoảng loạn, Tần Phi Thường đã hiểu được ý tử của ông ấy, chuẩn xác bắt giữ từ ngữ mấu chốt.

"Bóng đè?"

Bóng đè, bóng đè nơi này là cảnh trong mơ?

Cô nhìn bốn phía, muốn tìm ra sự khác thường lại bắt đầu hồi tưởng tất cả mọi phát sinh hết thảy từ lúc xuống thuyền. Nếu hiện tại là cảnh trong mơ, không phải hiện thực, vậy từ khi nào bọn họ bắt đầu tiến vào cảnh trong mơ?

"Ha, ha ha ha ha ha ha!" Ecgberht từ cười khẽ biến thành cười to. Nhìn thấy tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, hắn vui sướng cực kỳ.

Hắc mã từ bụi gai đứng lên, nào còn làm bộ suy yếu như vừa rồi. Ở bên chân hắn, bụi gai màu đen sinh trưởng, nhanh chóng trở thành lồng giam, vậy tất cả mọi người ở bên trong.

"Các ngươi tìm tới nơi này đã rất lợi hại, nhưng đáng tiếc, vẫn thất bại."

Hắc mã đi đến bên Tần Phi Thường, ánh mắt đen láy nhìn cô, "Lúc này đây, cô thật sự phải chết, có sợ không?"

Hắn giống như thực chờ mong cô sợ tới mức bò loạn khắp nơi.

Tần Phi Thường mặt vô cảm mà nắm lấy bờm ngựa thật dài, dùng sức kéo.

"Cô vì sao luôn muốn kéo tóc ta, rất đau." Ecgberht oán giận giống như làm nũng. Nhưng trong giọng nói thì không chút nào che dấu sự sung sướng vì cô thất thố.

Tần Phi Thường há mồm muốn nói chuyện, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Cô đột nhiên mở to mắt, phát giác giờ phút này mình không phải ở trong vườn hoa hồng, mà là bên cạnh đảo Sương Mù, phía sau cách đó không xa là thuyền bọn họ, phía trước là sương mù nồng đậm. Ở bên cạnh cô, những người khác đều quỳ rạp trên đất, bày ra tư thế sám hối, bọn họ nhắm mắt lại đang lâm vào bóng đè, trên người quấn đầy dây hoa hồng mang gai, dù gọi thế nào cũng không tỉnh.

Xem ra bọn họ lên đảo không bao lâu liền lâm vào trạng thái bị bóng đè.

Vậy vì sao cô đột nhiên tỉnh lại?

Tần Phi Thường đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên cảm giác bả vai nặng nề, một con mèo đen từ trên vai cô nhảy xuống. Phản ứng đầu tiên của cô nghĩ là Ecgberht, nhưng ngay sau đó thấy dưới móng vuốt mèo đen cuốn một sợi dây tơ hồng, đồng tử cô chợt co rụt lại.

Cô nhìn chằm chằm mèo đen trong chốc lát, dùng ngữ khí không quá xác định hỏi: "Là... lão tổ tông Thị Thần sao?"

Bụi gai quấn ở trên người cô bỗng nhiên bắt đầu sinh trưởng, bò lên cánh tay cô, cuối cùng ở trước mắt cô nở ra một đóa hoa hồng màu đỏ. Đóa hoa này lắc lắc với cô, Tần Phi Thường nghe được thanh âm của Ecgberht.

"Ta chờ cô tới tìm ta."

Nói xong, những bụi gai đó buông cô rơi trên mặt đất. Tần Phi Thường một chân dẫm lên hoa hồng đỏ, thấy mèo đen đi về phía trước, tựa hồ có ý muốn dẫn đường, cô rút súng và dao từ trên người một vệ sĩ bên cạnh ra, đuổi theo con mèo phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro