Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- "Cô là Park Chaeyoung?"- Bambam gầm lên, tiến tới Chaeyoung. Nhưng Lisa vội vã chạy tới trước mặt ngăn Bambam lại:

- "Cậu bình tĩnh lại đi."

- "Cậu tránh ra, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Cô ta vẫn chưa buông tha cậu sao?" –  Bambam nóng nảy chỉ chỉ tay vào Chaeyoung, cậu không thể ngăn ý nghĩ muốn giết người bộc phát ra lúc này.

- "Không. Không. Bambam. Dừng lại, đừng động đến cô ấy." - Lisa che chắn cố ngăn cánh tay của Bambam túm lấy Chaeyoung. Cuối cùng không còn cách nào khác, cô đẩy mạnh Bambam ra xa, quay lại ôm lấy Chaeyoung lui vào một góc. Bambam ngã bịch xuống sàn nhà vì quá bất ngờ, cậu ta trừng mắt nhìn Lisa ôm chặt Chaeyoung. Còn Chaeyoung đứng yên như vậy từ khi bước vào nhà, khuôn mặt lãnh đạm vẫn như 5 năm trước đang vùi vào ngực Lisa.

- "Cậu đang làm gì vậy? Cậu và cô ta có quan hệ gì?" -Bambam chống tay đứng dậy, nghiến răng hỏi Lisa– "Sao cậu lại bảo vệ cho cô ta ?"

- "Không liên quan đến cậu. Từ nay trở đi cậu nhớ kĩ là không được làm gì tổn hại đến Chaeyoung. Khuya rồi, cậu về nhà đi."

- "Cậu điên rồi. Chẳng lẽ cậu đã quên hết những gì cô ta đã gây ra cho cậu sao ?"

- "Tớ tha thứ hết cho cô ấy. Đó là việc riêng của tớ, cậu không cần can thiệp."

- "Rốt cục cậu và cô ta có quan hệ gì?"- Không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Bambam tức giận gầm lên. Hôm nay là một lễ kỉ niệm sinh nhật tồi tệ.

- "Tớ đã bảo không liên quan đến cậu."

- "Cậu nói đi!!" - Bambam tiến tới cố gỡ Lisa ra khỏi Chaeyoung trong sự bấn loạn - "Cô bỏ Lisa ra, tôi không cho phép cô động đến Lisa. Đồ bẩn thỉu, đồ đê tiện... Nếu cô còn làm tổn thương Lisa tôi sẽ giết cô..."

- "Cậu làm gì vậy , buông cô ấy ra ngay!!"

- "Tớ phải giết cô ta … Cậu tránh ra.. tránh xa... sao cậu cứ bám cứng lấy cô ta vậy, cậu bị điên rồi sao?"

Giọng Bambam lấn át khắp gian phòng khiến đầu óc Lisa trở nên rối tung, cô không tài nào kìm nén được nữa, cô đã hét lớn vào mặt cậu :

- "Bỏ tay ra khỏi người Chaeyoung , cậu có nghe tớ nói không hả?"

- "Tại sao cậu lại ngăn cản tớ, tại sao lại bảo vệ cô ta... TẠI SAO?" 

- "VÌ TỚ YÊU CÔ ẤY!" - Lisa hét lên, tiếp tục nối tay ủ Chaeyoung kín kẽ trong lồng ngực của mình, đảm bảo an toàn trước cơn giận dữ của Bambam.

- "Cậu nói sao?"

Câu hỏi của Bambam thẫn thờ rơi vào im lặng, cậu ta nuốt khan, trân trân nhìn Lisa khép chặt Chaeyoung trong vòng tay.

- "Tớ nghe nhầm phải không?" - Bambam hỏi thêm một câu nữa, đáp lại vẫn là sự im lặng. Tiếng Chaeyoung nấc nghẹn vang lên khe khẽ, cô ấy áp mặt vào ngực Lisatìm kiếm an toàn.

- "Còn tớ thì sao?" - Bambam rối loạn chỉ ngón tay vào ngực mình.
.
.
- "Bambam, chúng ta chia tay đi."

...............................................................

Lần thứ hai, lại là vì Chaeyoung mà Lisa làm tổn thương những người xung quanh.

- "Lisa. Có phải trước đây tội lỗi tôi gây ra rất lớn? Tôi không xứng đáng được tha thứ?"

- "Không phải đâu..."

- "Không phải? Rõ ràng là không ai cho phép em tha thứ cho tôi.."

- "Đó là vì họ không hiểu." - Lisa gạt ngang lời nói của Chaeyoung, đỡ lưng Chaeyoung áp sát vào người mình, ngón tay giơ lên lau nước mắt cho cô - "Chaeng, chị đừng quan tâm người khác nghĩ gì. Chỉ cần em hiểu chị là được."
Chỉ cần Lisa hiểu...

 Chaeyoung nép vào người Lisa níu chặt lấy lớp vải trên người cô, cứ như đang cố bấu víu vào một điểm tựa, tìm kiếm sự che chở.

Đêm đã khuya, hai người ngủ chung một giường, Chaeyoung rúc vào người Lisa như những ngày trước kia. Nhưng thay vì cảm giác bị chiếm đoạt Lisa lại cảm thấy mình được giữ chặt, lại có một tia nhỏ như mình đang bảo vệ Chaeyoung. Một giấc ngủ an bình sau nhiều năm xa cách, sáng sớm khi thức giấc, Chaeyoung thấy mình choàng tay ôm chặt Lisa, chân cũng quấn lấy hông Lisa trông vô cùng xấu xa. Trước đây mỗi sáng thức giấc Chaeyoung có rất nhiều việc phải làm, xoay quanh số tiền khổng lồ phải đưa cho Chanyeol, vì vậy khó có ngày nào cô ngủ dậy lại cảm thấy mình yên bình. Điều đáng trăn trở là... hôm nay cô cũng chưa thực sự cảm thấy yên bình, bởi còn một việc nữa phải giải quyết.

Có lẽ quá đắm chìm vào mộng đẹp, Lisa không hay biết Chaeyoung đã thức dậy và vội vã rời khỏi nhà khi trời chỉ mới hé vài tia nắng hiếm hoi. Chaeyoung gọi điện thoại cho John tuy chắc rằng hắn cũng đang ngái ngủ, nhưng mà đảm bảo cuộc điện thoại của cô hấp dẫn hơn giấc ngủ rất nhiều.

- "Tôi đồng ý với điều kiện của anh." - Chaeyoung vừa lái xe tạt vào một quán cà phê nhỏ vừa nói chuyện với John.

- "Ồ, cô đồng ý là tốt rồi." - John vồ vập bật ngay dậy, vứt chiếc chăn trên người xuống vừa mặc áo vừa chạy vào nhà vệ sinh.  Pháo hoa đang bắn liên thanh trong bụng, nhưng hắn cố giữ chất giọng điềm tĩnh.

- "Anh phải đưa số tài liệu đó cho tôi, sau đó tôi mới có thể chuyển nhượng toàn bộ cổ phần còn lại của tôi cho anh."

- "Điều đó là dĩ nhiên. Chúng ta cần có một cuộc hẹn." - John cười đắc ý, chiếc ghế chủ tịch tập đoàn đang rất gần, rất gần hắn. John mau chóng xử lý vài chiếc râu trên cằm, trở ra mở ngăn kéo bàn làm việc nhặt một tập hồ sơ lên, so với tập còn lại bên cạnh.

Hoàn hảo, chúng giống nhau 90%, nhưng chỉ có một bản là thật, do Lisa viết bằng tay. John cầm bản giả lên, vô tư đi tới chỗ hẹn. Chaeyoung bề ngoài luôn là một người phụ nữ lạnh lùng và có vẻ lười nhác. Nhưng không ngờ lần này cô tới rất sớm, trông như đã chờ hắn cả tiếng. Well, đối với John hôm nay là một buổi sáng vô cùng vô cùng đẹp trời

- "Chúng ta bắt đầu thôi." - John đặt tập hồ sơ lên trước mặt Chaeyoung. Số giấy tờ mà hắn đã giao cho Lisa xử lý hôm qua. Người xử lý đống số liệu đó sẽ mang danh cắt xén công quỹ, chỉ cần hắn chuyển một ít tiền của công ty vào tài khoản của Lisa thì cô sẽ ngồi tù gọn ghẽ. Và đó chính là điều kiện hắn dùng để uy hiếp Chaeyoung. Hoặc là cô gái nhỏ của cô ta ngồi tù, hoặc là chuyển cho hắn 10% cổ phần còn lại.

Chaeyoung cầm tập hồ sơ lên xem xét kĩ lưỡng, cô không thể phát hiện ra đây là bản giả hay thật, nhưng nét bút của Lisa thì Chaeyoung có thể nhận ra. Cô an tâm cất nó vào trong túi xách của mình, sau đó giao toàn bộ cổ phần cho John.

Rời khỏi chỗ hẹn, Chaeyoung nhìn lên bầu trời xa, hít một hơi thở sâu….
 Bây giờ cô là người thất nghiệp, nhưng vẫn còn một chỗ lui cuối cùng...  cũng đến lúc dùng đến ngôi nhà và tài khoản bẵng đi suốt 3 năm đó. Trong một thoáng, Chaeyoung tưởng tượng ra viễn cảnh cô và Lisa sống an ổn cùng một chỗ. Lisa tha thứ cho cô tất cả, cô có thể cùng Lisa nương tựa vào nhau để sống.
Chỉ mong ước vọng ấy không quá xa xôi. Chaeyoung tiếp tục lên xe, lái ra sân bay nơi cô đã gấp rút đặt một cặp vé cả chiều đi lẫn chiều về tới Busan.

.........................................

- "Lisa, hoá ra mối quan hệ của cậu với cô ta cũng thấp hèn đến vậy thôi?"
Lisa cau mày quay người hướng về nơi phát ra âm thanh của Bambam. Cô bỏ đôi đũa nấu nướng xuống, kéo tạp dề ra khỏi người và chậm rãi đi tới gần cậu ta.

- "Tôi cho phép cậu nói lại!" - Lisa gằn giọng. Cô đang không vui vì sáng sớm hôm nay Chaeyoung rời khỏi giường mà không để lại bất cứ lời nhắn nào. Cô hoảng hốt gọi cho Chaeyoung ngay khi thức giấc, nhưng Chaeyoung chỉ gói gọn vài câu rằng hôm nay cô ấy bận, không thể dành thời gian cho cô và rồi tắt máy. Vài chục phút sau vì quá nóng ruột Lisa gọi lần nữa nhưng điện thoại Chaeyoung nằm ngoài vòng phủ sóng. Bây giờ đã là bữa tối, Lisa nấu nướng một mình mà không nhận được bất cứ hồi âm nào từ Chaeyoung.

- "Cậu thích vậy lắm sao? Cậu lại trở về như ngày xưa sao? Cậu vẫn là 'gái bao' của cô ta mà thôi?"

Cháttttttttttttttt.

Lisa thấy lòng bàn tay mình tê rần, chắc chắn nó đang đỏ lên, hệt như má trái của Bambam trước mặt cô.

- "Tôi không cho phép cậu nhục mạ chúng tôi."

- "Nhục mạ?" - Bambam cười, dùng chất giọng mỉa mai gằn vào tai Lisa từng từ một - "Mình nói sai sao? Cậu ngủ với cô ta chỉ vì tiền thôi đúng không? Lisa à, mình rất nghi ngờ đấy, ngày xưa cậu bị cô ta bắt, hay thực chất là cậu chạy theo cô ta để xin tiền vậy?"

- "Tôi nói cậu..."

- "Vậy cái này là gì?" - Bambam vứt cho Lisa một mảnh giấy, in thống kê số tiền được chuyển vào tài khoản của cô - "Số tiền lớn thật đấy. Cô ta rất giàu có, tớ biết tớ không nhiều tiền bằng cô ta. Vì vậy..."

- "Sao cậu có cái này?" - Giọng Lisa đanh lại, mắt cô nhìn chằm chằm vào thống kê trên tờ giấy. Đã có một khoản tiền lớn chuyển vào tài khoản của Lisa, đồng thời một phần cổ phần của Chaeyoung cũng được chuyển cho cô.

- "Tớ là chuyên gia tin học của quân đội." - Bambam trầm giọng giải thích. Tuy nhiên cậu ta quay đầu đi vì không dám nhìn thẳng vào Lisa, nghi ngờ Chaeyoung, Bambam đã ra sức đột nhập vào riêng tư của họ để điều tra.

- "Chết tiệt." - Lisa cắn chặt răng, vò nát mảnh giấy. Cô bỏ mặc Bambam trong nhà, chui vào xe hơi lao như điên tới nhà Chaeyoung. "Cô không muốn gặp tôi?", Lisa cay đắng hỏi thầm. Chaeyoung đâu cần cô tha thứ, cô ấy chỉ cần được vui vẻ, sau đó ném cho cô một ít tiền mà thôi. Là trò đùa thôi sao? Cả một ngày nay Chaeyoung đi đâu, làm gì, tại sao sớm như vậy đã bỏ cô ở lại một mình, dậy sớm đâu phải việc chị ấy yêu thích mà, phải không? Quãng đường lái xe từ nhà đến khu chung cư, Lisa liên tục rớt nước mắt ra ngoài. Cô đưa cánh tay quẹt ngang hốc mắt khi nước mắt cay xè vướng cản tầm nhìn. Lisa không cho phép ai được nhục mạ tình cảm của cô với Chaeyoung, Bambam không được phép, Minnie không được phép, Chaeyoung lại càng không thể!

……………………………

- "Chaeyoung." - Lisa đẩy cửa bước vào, nó không khoá. Cô thấy Chaeyoung đang khoác một chiếc áo ngủ, kiểu dáng cổ hình chữ V, chiếc đai hờ hững quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, tưởng tượng chỉ cần chạm vào cũng có thể rơi xuống.

- "Lisa, sao em lại tới đây?" - Chaeyoung thắc mắc hỏi, cô vừa đáp hai chuyến bay trong cùng một ngày. Từ Seoul tới Busan và ngược lại, cô đang rất mệt mỏi, mặc dù chưa ăn tối nhưng Chaeyoung chỉ muốn có một giấc ngủ ngay bây giờ.

Bộ dạng của Chaeyoung chỉ càng khiến Lisa thêm sôi máu, cô chốt cửa, tiến từng bước đến gần Chaeyoung. Đưa tay nắm lấy cổ áo tách ra khiến bờ vai mỏng manh của Chaeyoung lộ ra ngoài, còn cả vết sẹo dài nhiều năm về trước.

- "Cô thừa nhiều thời gian vậy, tại sao lại nói không thể gặp tôi?"

- "Không phải... tôi..." - Chaeyoung bị đẩy lùi về phía sau, cô cố giữa cổ tay Lisa không cho nó kéo tuột chiếc áo ngủ của mình xuống thấp hơn - "Lisa, em bị sao vậy?"

- "Tại sao cả ngày cô tắt máy?" - Lisa buột miệng hỏi, rồi sau đó chợt thấy câu hỏi của mình quá ngu ngốc. Hỏi xong cứ cảm giác như mình là một con cún nhỏ bám đuôi đằng sau, chờ chủ nhân ban cho một phần thường. Uất ức, Lisa chuyển sang đay nghiến - "Cô muốn ngủ sao? Có cần tôi phục vụ cô không, có cần tôi đưa cô vào một giấc ngủ nóng bỏng không?" - Lisa  bước chân dồn dập ép Chaeyoung vào một góc nhỏ, bàn tay cố lột mảnh vải duy nhất trên người Chaeyoung xuống.

- "Em nói gì vậy... Lisa... dừng lại..." - Chaeyoung hơi hoảng hốt, nhưng gương mặt vốn lạnh băng của cô không biểu hiện nhiều mặc dù lòng cô bất an trăm phần. Cô không thể mở điện thoại khi ở trên máy bay, Lisa có cần vì việc cỏn con đó mà hành xử thái quá như bây giờ không? Gương mặt lãnh đạm cộng thêm chút khó hiểu của Chaeyoung khiến Lisa hiểu theo một nghĩa khác, rằng Chaeyoung coi những việc ấy là hiển nhiên, rằng cô cho Chaeyoung tất cả, tha thứ, niềm tin, tình yêu, còn Chaeyoung chỉ cần đưa cho cô tiền. Lisa không thể chịu được ý nghĩ đó đang tràn ra trong óc mình.

- "Đến cuối cùng, tôi trong mắt cô cũng rẻ mạt chừng đấy mà thôi? Tại sao cô không nói thẳng ngay từ đầu? Tại sao lại đưa cho tôi một ít hi vọng, rồi lại nhẫn tâm chà đạp lên tôi..? Tôi chưa đủ tổn thương vì cô sao? Tôi chưa đủ đau đớn vì cô sao?"

- "Lisa, tôi không hiểu em đang nói gì... dừng lại.. A!" - Chaeyoung bị Lisa đặt lên bức tường phía sau rồi chiếm đoạt, chân cố đẩy cơ thể lên cao để né tránh sự lấn chiếm đột ngột của Lisa. Nhưng Lisa ấn vai cô ghì xuống, tàn bạo đẩy ba ngón tay vào cơ thể cô. Cơn đau thấu tâm can khiến Chaeyoung ngừng thở trong vài giây, cô siết những đầu ngón tay bám lấy chiếc áo phông của Lisa gắng gượng chịu đựng.

- "Tôi sẽ làm tròn bổn phận của mình, xứng đáng với số tiền cô bỏ ra cho tôi." - Lisa đưa đẩy ngón tay kịch liệt giữa hai chân Chaeyoung. Nó khiến Chaeyoung phải kêu lên trong từng cú va chạm. Sau một ngày rong ruổi trên máy bay và vội vã tìm lại căn nhà năm xưa mà Taehyung sắp xếp cho Lisa ở Busan, Chaeyoung đã mệt lả đến nỗi chỉ muốn ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau. Làn da cô vốn trắng bệch nhợt nhạt bây giờ bị Lisa cưỡng ép phải trở nên ửng hồng, mồ hôi đua nhau thấm ướt mái tóc vàng khiến chúng bết vào hai bên má. Sắp đẹp của Chaeyoung trông càng kiều diễm giữa cuộc tra tấn. Hiển nhiên nét đẹp mê người sẽ càng khiến bàn tay Lisa càng thêm tàn bạo, vừa vì hận cũng vừa vì yêu.

- "A...a...arg..." - Chaeyoung thở dốc, mặc dù đau đớn tột cùng nhưng cô đành buông xuôi thân thể. Lisa ép Chaeyoung sát vào tường, nâng một chân của cô lên tiếp tục tàn phá. Đến khi cơn cao trào bó chặt ngón tay cô, Lisa xoay người đem Chaeyoung đặt lên ghế sô pha, tay lại chôn sâu vào thân thể Chaeyoung  và cử động điên cuồng mặc cho Chaeyoung đã đến giới hạn.

- "Đau quá... Lisa... đừng... làm....nữa...." - Chaeyoung cắn môi, xoay sở bật ra lời van xin khẩn thiết, giọt nước mắt của sự đau đớn hiện lên nơi khóe mắt cô.

- "Dừng lại? Đâu sớm thế? Tôi sợ còn chưa đền đáp đủ số tiền của cô." - Lisa cười nhạt, đẩy chặt vào hết chiều dài ngón tay của mình, mỗi lần xâm nhập đều tàn nhẫn xoáy sâu, đầu móng tay cố ý ma sát với vách tường thành bên trong, thậm chí đến cả Lisa còn cảm thấy ê ẩm.

- "A... tôi ... không ..chịu nổi... nữa..."

- "Cô sung sướng lắm không phải sao?" - Lisa cắn răng hỏi, nước mắt cô cũng đang dần tuôn ướt hai má. Sau bao nhiêu cố gắng, thành thật với cảm xúc, tha thứ cho cô ấy. Nhưng rốt cục, cô vẫn chỉ là một vật mua vui rẻ tiền.

- "Tại sao... tại sao... làm vậy với tôi?" - Chaeyoung đưa một bàn tay chèn vào hàm răng của mình cắn mạnh, hi vọng giúp bản thân thêm một chút tỉnh táo và xua bớt đau đớn bên dưới. Cô đã từ bỏ tất cả để một lần sống lại, trái tim cô cũng đang cảm nhận được tình yêu. Nó mát lành và đầy sức sống. Cô những tưởng được Lisa tha thứ, bấu víu lấy tâm hồn thánh thiện của Lisa để tìm lấy chút hạnh phúc. Nhưng giờ đây, những gì đang xảy ra đập tan vọng tưởng của cô. Chaeyoung  vỡ lẽ, Lisa không tha thứ cho mình, Lisa vẫn rất căm ghét mình. Lẽ sống cuối cùng của cô là Lisa đang dần vỡ tan như bong bóng xà phòng.

- "Tại vì, tôi ghét cô, tôi hận cô... Chaeyoung.... tôi hận cô." - Từ nay, tôi sẽ không mù quáng chờ đợi câu trả lời của cô nữa. Sẽ không hi vọng thứ gì chân thành từ cô nữa. Cô chỉ là một kẻ thích đổi thân thể người khác thành tiền.

- "Ra vậy..." - Chaeyoung cười yếu ớt, cô bất chấp cơn đau bên dưới, tách hai chân mình ra đón nhận mọi va chạm Lisa trải xuống cơ thể mình. Hành động đầy phóng đãng của cô càng khiến Lisa căm giận.

- "Cô vẫn có thể hưởng thụ?"

- "Hah..." - Chaeyoung cười nhạt, hai dòng nước mắt cuốn xuống đầm đìa. Chaeyoung cũng không hiểu mình đang làm gì nữa, cô cảm thấy tâm vừa chết lặng. Cô muốn chết theo cái hi vọng mỏng manh vừa bị nhấn chìm, cô biết nếu Lisa tiếp tục hành hạ như vậy, cô sẽ chết mà thôi.

- "Cô muốn nhiều hơn sao?"

- "Phải...a...a... Lisa... mạnh hơn đi... arhgg..." - Chaeyoung rên lên xen kẽ trong hơi thở dồn dập. Cô đau như đang bị tra tấn dưới địa ngục, trước mắt là một mảng màu đen tối. Giết tôi đi, Lisa, trả thù tôi và đổ hết mọi căm hận của em lên người tôi... - "Tuyệt... cho tôi... cho tôi nhiều hơn nữa...a..a...hah..."

- "Đồ bỉ ổi... " - Lisa rút ngón tay ra khỏi người Chaeyoung, loạng choạng lùi ra phía sau. Ngón tay cô tê buốt và dính đầy huyết dịch. Chaeyoung mơ màng thấy mình chìm vào một hố sâu, cơn đau nhức khắp cơ thể mách bảo cô hãy nhắm mắt, hãy biến mất. Chết thì thể xác sẽ không còn đau nữa, tâm hồn sẽ không bị dày vò nữa...

Lisa ngồi phịch xuống sàn nhà, sự lạnh lẽo từ dưới nền gạch khiến cô tỉnh táo lại một vài phần. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng, Lisa vô tình phát hiện đống giấy tờ trên bàn. Chút linh cảm mách bảo cô tiến tới và lật nó ra xem... Lisa chống tay nâng cơ thể mình dậy, bước vài bước tới bàn.

- "Đây là cái gì?" - Lisa khe khẽ tự hỏi, giọng cô đã trở nên khàn đục không thể nào nhận ra. Trên tay Lisa là giấy tờ nhà đất, một căn hộ ở Busan đứng tên cô... nó có hiệu lực từ ba năm về trước

"Mình có nhà ở Busan...?"
Lisa ngờ nghệch suy nghĩ, không đúng... ba năm trước cô còn bị Chaeyoung giam cầm. Tại sao cô ấy lại mua nhà cho cô? Lisa bỏ giấy tờ nhà đất sang một bên, ở trên bàn còn một số giấy tờ khác, như một dãy số tài khoản và số tiền lên tới 8 chữ số không bên trong nó. Hồ sơ mà cô xử lý theo lệnh của John, giấy tờ chuyển nhượng cổ phần...

- "Chuyển toàn bộ cổ phần cho John? Từ hôm qua..." - Vậy... vậy là số tiền được chuyển vào tài khoản của cô là do John làm?

- "Chaeyoung, Chaeyoung....." - Lisa run rẩy tiến đến lay lay vai Chaeyoung, cơ thể cô ấy bất động và lạnh toát - "Chaeyoung. Cô dậy đi, dậy giải thích cho tôi biết chuyện này là sao?".
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro