NHỚ !?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết các bạn như thế nào nhưng nhìn vào ảnh tớ thấy bình yên, ấm áp vô cùng. Kể từ ngày lên thành phố học, có những giây phút tớ ước gì khi mở cửa ra là thấy mùi đồ ăn toả hương ngào ngạt khắp nhà như những ngày còn ở với bà và bố mẹ... Tớ nhớ những ngày xưa cũ nào đó khi tớ bước về đến nhà liền hỏi:

" bà ơi hôm nay ăn gì ? ", hay là " có hoa quả gì không bà ?",

 hay là những hôm bực mình chuyện ở lớp về đến nhà õng ẹo chê 

" chẳng có gì để ăn cả",... Tất cả chỉ còn thuộc về một miền kí ức nào đó của tớ. Con người rồi ai cũng phải trưởng thành. Tớ nhớ có câu hát " Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu. Nhiều khi mà ta thèm giây phút ngây thơ khi xưa vọng về" thật sự, thật sự, thật sự rất đúng. Tớ giờ đã biết tự làm rất nhiều thứ, cũng đã tự nấu ăn ( dù không ngon lắm), cũng biết dọn dẹp nhà cửa, biết tự giặt quần áo, tự đi siêu thị mua đồ ăn, biết tự 1 mình rong ruổi khắp các cung đường xa lạ.... Tớ của bây giờ không thể nào trải qua những ngày tháng như hồi xưa nữa, tớ của bây giờ dù mệt mỏi đến mức nào cũng gắng gượng nấu cho mình gói mì tôm, dù lúc đó thực sự thực sự thèm một bữa cơm gia đình. Tớ của bây giờ cũng có đôi lúc đứng ở ban công khóc tu tu như một đứa trẻ con, rồi thầm ao ước về ngày xưa,... Tớ của bây giờ vẫn là tớ chỉ còn không phải tớ của quãng thời gian đó....

p.s: Nhìn ảnh mà thèm mì quá huuu, ước gì mình làm ngon được như thế nàyyy😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro