Chương 1: Nhâm Nhi Hương Vị Seoul

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt: Daniel gặp Gun

---

Nội dung chương

Daniel đưa tay quệt mồ hôi trên trán, mắt nhìn quanh quán cà phê nhỏ xinh, ấm áp - nơi đã trở thành nguồn sống của cậu. Mới mười tám tuổi, Daniel đã bỏ học, dốc hết đồng tiền cuối cùng và liều lĩnh vay vốn để mở quán “Sip of Seoul.” Mẹ cậu ngày càng già yếu, bà không thể làm mãi ba công việc bán thời gian được. Quán cà phê này không chỉ là giấc mơ của Daniel—mà còn là cơ hội cuối cùng để hai mẹ con duy trì cuộc sống.

Trời đã khuya, vị khách cuối cùng vừa rời đi thì cửa lại kẽo kẹt mở. Tim Daniel chùng xuống. Cậu không cần nhìn cũng biết ai vừa bước vào. Những tiếng thì thầm và tiếng bước chân nặng nề không thể nhầm được—bọn đòi nợ.

Tên cầm đầu bước tới, nụ cười nham hiểm khiến Daniel nổi da gà. “Tiền của bọn tao đâu, Park?”

“T-Tôi đang cố,” Daniel lắp bắp, lùi lại phía sau quầy. “Chỉ cần thêm chút thời gian thôi.”

“Hết thời gian rồi,” một tên côn đồ khác bẻ khớp ngón tay răng rắc. “Bọn tao đến thu nợ.”

Trước khi Daniel kịp phản ứng, tên cầm đầu đã túm lấy cổ áo của cậu, đập cậu mạnh vào tường. Cơn đau dọc sống lưng khiến cậu thốt ra một tiếng rên khe khẽ. Dạ dày cậu quặn lại khi hai tên khác bắt đầu phá tan quán cà phê, đập vỡ ghế và quăng bát đĩa khỏi quầy.

“Làm ơn, dừng lại!” Giọng Daniel run rẩy khi chứng kiến công sức mình gây dựng tan vỡ. “Tôi thề, tôi sẽ trả tiền!”

Nắm đấm của tên cầm đầu đập thẳng vào bụng Daniel, khiến cậu đau gập người lại. “Hứa hẹn không trả được nợ, nhóc.”

Ngay khi tên côn đồ giơ tay lên định đánh Daniel thêm lần nữa, cửa quán đột nhiên bật mở. Một gã cao lớn loạng choạng bước vào, quần áo rách rưới, tư thế căng thẳng. Tròng mắt đen và đồng tử trắng của gã nổi bật trong ánh sáng mờ của quán. Gã nồng nặc mùi rượu, bước đi loạng choạng, nhưng sự hiện diện của gã khiến cả căn phòng im bặt.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Gã nói lè nhè, nhìn quanh quán với vẻ mặt ngơ ngác.

Bọn đòi nợ khựng lại, nhận ra gã. “Không phải chuyện của mày,” tên cầm đầu nói, nhưng giọng hắn đã không còn tự tin như lúc trước.

Gã mắt đen lảo đảo một chút rồi tập trung nhìn vào bọn côn đồ. “Biến đi,” gã ra lệnh, giọng trầm và đầy đe dọa.

Trong một khoảnh khắc, có vẻ như bọn đòi nợ sẽ phớt lờ gã. Nhưng rồi gã bước thêm một bước, và chúng lập tức tản ra như lá gặp gió, biến mất vào màn đêm. Daniel nhìn trong sự kinh ngạc khi gã quay sang cậu, một nụ cười mờ nhạt thoáng qua trên môi.

“Cảm ơn,” Daniel cố nói, giọng run rẩy vì nhẹ nhõm. “Anh đã cứu mạng tôi.”

Gã chỉ khẽ nhún vai, nhìn quanh quán. “Quán đẹp đấy,” gã lầm bầm trước khi ngồi sụp xuống ghế, rõ ràng là kiệt sức và say rượu.

Daniel cảm thấy tội nghiệp cho gã. Trông gã giống như một kẻ vô gia cư, kiệt quệ. Không suy nghĩ nhiều, cậu đề nghị, “Anh có thể ở lại đây đêm nay. Tôi có một căn hộ nhỏ trên lầu.”

Gã nhướng mày nhưng không từ chối. “Cảm ơn, nhóc,” gã lẩm bẩm, theo Daniel lên lầu.

Trong căn hộ nhỏ phía trên quán cà phê, Daniel chỉ vào giường của mình. “Anh có thể ngủ ở đó. Tôi sẽ ngủ trên ghế.”

Gã vô gia cư gật đầu, quá mệt mỏi để tranh cãi. Gã đổ gục xuống giường, và chỉ trong vài phút, đã chìm vào giấc ngủ. Daniel cũng nằm xuống ghế, và cuối cùng sự mệt mỏi cũng làm cậu thiếp đi.

---

Sáng hôm sau, Daniel tỉnh dậy một cách bất ngờ, cảm thấy ấm áp lạ thường. Cậu chớp mắt, nhận ra mình không còn nằm trên ghế nữa. Cậu đang nằm trên giường—cạnh gã từ tối qua. Cánh tay mạnh mẽ của gã quấn chặt quanh cậu, ôm cậu sát vào.

Daniel cứng đờ, nhẹ nhàng kéo người mình ra, làm gã tỉnh giấc. Mặt cậu đỏ bừng vì ngượng ngùng. “Ơ, chào buổi sáng,” cậu lúng túng, không biết phải nói gì. “Tôi không cố ý—”

Gã nhướng mày, chỉ hơi tỏ vẻ thú vị. “Gun.”

“Hả?” Daniel chớp mắt.

“Tên của tôi,” gã nói cộc lốc, ngồi dậy và vươn vai. “Gun.”

“Cậu thường để người lạ ngủ chung giường hả?”

Mặt Daniel càng đỏ hơn. “Không! Tôi chỉ—” Cậu ngập ngừng, hít một hơi thật sâu. “Nghe này, tôi có một đề nghị cho anh. Anh biết đánh nhau, đúng không?”

Đôi mắt Gun nheo lại. “Vậy rồi sao?”

“Tôi cần người bảo vệ. Quán là tất cả những gì tôi có, và tôi không thể để mất nó. Anh giúp tôi, tôi sẽ dạy anh làm việc ở quán cà phê. Đó là một thỏa thuận tốt. Anh có đồ ăn, chỗ ở, tiền bạc.”

Mắt Gun lấp lánh vẻ thích thú. “Cậu muốn tôi pha cà phê?”

“Đúng,” Daniel nói kiên quyết. “Tôi cần một người đáng tin. Và anh có vẻ... có khả năng. Tất nhiên, tôi sẽ trả lương theo giờ cho anh.”

Gun cười khúc khích, rõ ràng là rất hứng thú với tình huống này. “Được rồi, nhóc. Tôi sẽ theo ý cậu. Nhưng tôi muốn được ăn miễn phí.”

Daniel gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong cậu. “Thỏa thuận.”

Khi Gun thoải mái ngả lưng xuống giường, một nụ cười khẽ nhếch trên khóe môi, Daniel không thể không cảm thấy rằng cuộc sống của cậu sắp trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Cậu không biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một hành trình sẽ cuốn cậu vào một thế giới mà cậu đã được che chắn từ rất lâu.

---

Xuống dưới tầng, Daniel bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới, đầu óc cậu vẫn quay cuồng với những sự kiện đêm qua. Khi cậu sắp xếp lại bàn ghế và bắt đầu pha cà phê, cậu không khỏi tự hỏi người đàn ông bí ẩn đó thực sự là ai.

Gun. Thật là một cái tên kỳ lạ. Gã bước vào đêm qua mà không chút sợ hãi, như thể có thể đánh bại ba tên đòi nợ cùng lúc. Daniel thầm nghĩ, trông gã như kẻ vô gia cư. Mình tự hỏi liệu gã có phải đã phải chiến đấu để sống sót trên đường phố không.

“Mình nên giúp gã tìm một chỗ ở. Thuê gã là quyết định đúng,” Daniel lẩm bẩm với chính mình. “Rốt cuộc, nếu không có những khoản vay để mở quán này, mình cũng có thể đã trở thành như gã.”

Khi buổi sáng tiếp tục, những khách hàng mới bắt đầu lác đác ghé quán, bao gồm cả vài gương mặt lạ từ trường J High, ngôi trường địa phương. Daniel chào đón họ bằng nụ cười tươi sáng như mọi khi, háo hức tạo ấn tượng tốt. Trong số các học sinh, có một gã cơ bắp đầy hình xăm và một nam sinh thấp bé với đôi tai to, cả hai đều có vẻ tò mò về quán cà phê nhỏ xinh này.

“Chào buổi sáng!” Một trong những học sinh vui vẻ tiến đến quầy. “Ở đây có món đặc biệt cho bữa sáng không ạ?”

“Chào buổi sáng!” Daniel đáp lại với nụ cười. “Chúng tôi có bánh ngọt mới nướng và một loạt các món sandwich cho bữa sáng. Mấy đứa muốn thử món gì?”

“Cho tụi em một cái croissant thịt nguội và phô mai với một ly cà phê.”

“Ngay đây,” Daniel nói, tinh thần cậu có vẻ phấn chấn hơn một chút.

Khi Daniel bận rộn với các đơn hàng, Gun xuất hiện từ tầng trên, trông khá chỉn chu trong bộ đồng phục mới của gã—một sự tương phản rõ rệt với quần áo rách rưới của gã tối hôm trước.

Gã trông rất đẹp. Thực sự là rất đẹp. Đôi mắt sắc bén và vết sẹo trên mặt gã trái ngược với chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ với các điểm nhấn xanh lá và cái tạp dề dễ thương với hình gấu teddy trên đó.

Các khách hàng nhỏ liếc nhìn gã một cách tò mò, và Daniel để ánh mắt của mình lưu lại trên cơ thể săn chắc của Gun một lúc quá lâu trước khi đỏ mặt và nhanh chóng giới thiệu gã như một nhân viên pha chế mới đang trong quá trình đào tạo.

“Đây là Gun,” Daniel nói, cố gắng nghe tự nhiên. “Anh ấy sẽ giúp đỡ quanh đây.”

Các sinh viên trao đổi ánh nhìn và gật đầu. “Rất vui được gặp anh, Gun,” một người trong số họ nói, đưa tay ra.

Gun nhướn mày nhưng bắt tay với một cái nắm chặt, đôi mắt gã quét quanh phòng với một vẻ nghiêm nghị. “Rất vui được gặp các bạn,” gã đáp, giọng nói mượt mà nhưng có chút thô ráp.

Khi ngày trôi qua, Gun chứng tỏ mình là một người học nhanh. Daniel dạy gã những kiến thức cơ bản về làm cà phê và phục vụ khách hàng, và Gun tiếp thu các kỹ năng một cách dễ dàng đến bất ngờ. Mặc dù vẻ ngoài thô ráp của gã, vẫn có một khí chất tự tin và kiểm soát về gã mà Daniel không thể xác định được.

Cuối ngày, Daniel cảm thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa mệt mỏi và hài lòng. Gun đã giúp đỡ rất nhiều, và có vẻ như khách hàng đều yêu thích gã. Khi họ dọn dẹp quán cà phê, Daniel không khỏi cảm thấy một sự lạc quan thận trọng.

“Cảm ơn anh rất nhiều vì hôm nay, Gun,” Daniel nói khi họ cùng dọn dẹp. “Em không biết mình sẽ làm gì nếu không có anh.”

Gun nhún vai, trên môi nở một nụ cười thô lỗ nhưng đầy thiện cảm. “Không có gì đâu, nhóc. Cũng không tệ đâu.”

Daniel cười nhẹ. “Em thật sự rất vui vì anh ở đây. Em nghĩ chúng ta là một đội tuyệt vời.”

Nụ cười của Gun hơi nở rộng, nhưng gã không nói thêm gì. Khi họ lên tầng đến căn hộ, Daniel cảm thấy hồi hộp và phấn khởi. Chương mới trong cuộc đời cậu vừa mới bắt đầu, và mặc dù còn nhiều thử thách, cậu không thể không cảm thấy một chút hy vọng.

GUN BONUS: Giữa đêm, tỉnh dậy với cơn đau đầu nhức nhối, Gun rên rỉ và nhìn xuống thấy chiếc áo Louis Vuitton của mình đã bị rách bươm. “Trời ơi… Mình thực sự sẽ giết Goo khi gặp nó. Thằng chó đó với chứng rối loạn lưỡng cực…”, Gun càu nhàu, tức tối vì chiếc áo yêu thích của mình bị hỏng trong một cuộc ẩu đả say xỉn.

Nhìn về phía nhóc con đang ngủ trên ghế sofa, gac mỉm cười dịu dàng. “Có lẽ đây là việc ngu nhất mà Goo làm mà mình có thể cảm ơn nó.”

Nói xong, Gun đứng dậy, bước đến và nhẹ nhàng chọc vào má của Daniel. Daniel rên rỉ trong giấc ngủ và quay đi. Gun cười khẽ. “Thằng nhỏ ngốc này không biết gì về nguy hiểm cả.” Gã cẩn thận bế Daniel lên và đặt cậu về giường, đắp chăn cho cậu. Ánh mắt của gã dừng lại trên hàng mi dài của Daniel, khuôn mặt đỏ hồng, và nhìn chằm thật lâu trên đôi môi của cậu.

“Thằng nhóc ngốc dễ thương,” gã lẩm bẩm, cảm thấy một sự ấm áp lạ thường.

Tự cảm thấy hơi gượng gạo với suy nghĩ đó, Gun thở dài và vào giường, quay mặt vào tường, và chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro